Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
-
Chương 283: Âm mưu tái khởi (2)
Thế mục tiêu của Kizari-kun là gì…(0.0)?!” - Mitzuki tò mò hỏi.
Mục tiêu sao…?
Hitomi trầm tư.
Rốt cuộc, ở anh hùng thế giới, cậu đã hoàn thành xong lý tưởng lớn nhất của mình.
Tội ác lớn nhất, cũng là kẻ nguy hiểm nhất Hitomi từng đối mặt, All For One, không chỉ năng lực bá đạo, mà tiềm năng đều khó đo đếm được.
Đơn giản vì hắn đã sở hữu thời gian dài mảnh nhỏ Nguyên Điểm. May mắn thay là mảnh đó không đủ lớn, và All For One cũng không đủ vận số để kích hoạt thứ này, nếu không thì Hitomi thật sự khó lòng tưởng tưởng ra viễn cảnh đen tối của thế giới anh hùng.
Tiêu diệt xong All For One, cho dù hắn không chết, bị tạm giam, Hitomi hiện tại đều bỏ qua mối uy hiếp đến từ vị trùm hắc ám này. Đơn giản là do năng lực mạnh nhất của hắn, bắt nguồn từ Nguyên Điểm, đã bị cậu tước đoạt. Dẫu cho All For One có thoát khốn lần nữa, thì hắn cũng chẳng thể lật nên sóng gió gì to lớn cả.
Còn ở ma pháp thế giới…
“Có lẽ đi…” - Hitomi thì thào, “Một thế giới tươi sáng hơn...Ít đau khổ và tuyệt vọng...Bằng những gì có thể, tôi sẽ cải biến thế giới theo phương thức mà nó tràn đầy hạnh phúc và hi vọng hơn...॓_॔!”
“Oa!”
Mitzuki đôi mắt lấp lánh sao nhỏ nhìn về phía, khuôn mặt đầy vẻ sùng bái, “Mặc dầu nghe khó khăn, nhưng mục tiêu của Kizari-san thật là vĩ
đại…≧❂◡❂≦!”
“Thế còn Tatsuya-kun thì sao…(0,0)?!”
“Tớ hả...Tớ không học ma thuật chỉ để dành cho chiến đấu…(~.~)!” - Tatsuya nhướng mày đáp, lãnh đạm khuôn mặt khó có được thần sắc xa xăm, “Tớ học ma thuật mục tiêu là dùng phát triển các nguồn năng lượng…”
“Nguồn năng lượng sao…(-?-)...Như vậy thì nhược điểm của cậu lớn đấy, Tatsuya…”
“Vâng, Kizari-san…(-.-)!”
“Phát triển nguồn năng lượng đòi hỏi rất nhiều ma thuật đến mười, thậm chí hai mươi giai đoạn, bắt buộc phải có Khởi Động Thức...Nên cậu hiểu ý mình chứ, Mitzuki…Nhiều người nói tớ không có thực lực cũng dễ hiểu thôi!”
“Etou...Hai cậu…” - Mitzuki đột nhiên quay đầu, khuôn mặt trang nghiêm nói, “Người bình thường chỉ mong muốn nhập học, sau đó tốt nghiệp thành một pháp sư...Nhưng Kizari-kun và Tatsuya-kun đều có mộng tưởng to lớn của riêng mình...Mình cảm giác đã được khai sáng...≧◉◡◉≦!”
“Hể…(0.0)?!”
Hitomi nghệch mặt ra...Khai sáng cái gì vậy chứ…@@@...???
Mitzuki tựa hồ đã tiến vào hình thức độc thoại nội tâm, không thèm quan tâm thần sắc hai thằng con trai có chút co giật, tiếp tục lẩm bẩm:
“Mục đích của tớ vào đây chỉ là để kiểm soát cặp mắt này, nên tớ chưa hề nghĩ sẽ dùng nó như thế nào vào tương lai...Đã là người thì ai cũng phải ước mơ ~~~”
“Nè...Mitzuki...Cậu đang chơi trò diễn dịch gì thế…(~?~)!”
Giọng nói của Erika giống như chói tai thanh âm cắt ngang mơ mộng của Mitzuki, khiến cô nàng giật mình nhận ra, tụi nó còn đang trong phòng thực hành.
Hiển nhiên gương mặt đen thui của cô nàng tóc đỏ báo hiệu tin tức chẳng lành.
Tại mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bản thân, Mitzuki bối rối xin lỗi mọi người xung quanh vì hành động phấn khích của mình, Shiba Tatsuya tiến tới gần hỏi nhỏ Hitomi:
“Kizari-san...anh nghĩ sao nếu một người không thể sử dụng pháp thuật nhưng vẫn phải trở thành một pháp sư…?!”
Hitomi kì quái liếc nhìn Tatsuya, không hiểu thanh niên này trong bụng bán thuốc gì, có điều vẫn chân thật đáp:
“Đương nhiên là khổ sở, có lẽ là cả hai phía…Theo cậu thì thế nào…?!”
“Nó giống như là một lời nguyền vậy…(._.)!” - Tatsuya cúi đầu lặng lẽ trả lời.
Hitomi cảm giác được thằng nhóc xuống tinh thần rõ rệt, dù rằng không hề rõ nguyên do, cậu nhẹ vỗ vai Tatsuya nói:
“Anh không biết cậu bận tâm điều gì, hay có thứ gì đang ngăn trở cậu...Nhưng hãy nhớ, đằng sau cậu, không phải một mình…”
“Chí ít…” - Hitomi nhếch môi nở nụ cười, “Trên thế giới này, còn chưa có ai khiến anh phải lùi bước...(∪ ◡ ∪)!”
Theo bóng lưng Hitomi xa dần, Tatsuya đáy mắt toát lên vẻ phức tạp.
Chỗ dựa a, lâu lắm rồi, cậu chưa nghe tới hai từ này.
Trong kiếp sống của bản thân, Shiba Tatsuya ngoài một chút ký ức vui vẻ ở đền Kyuuchou, có lẽ, cái duy nhất trông chờ được, là thực lực của cậu.
…
Hitomi trở về không lâu, chưa đầy hai ngày sau, liền có người quen tìm tới.
Một người khiến cho cậu hết sức bất ngờ.
“Yamanaka -san tìm đến có việc gì không...(o,0)?!”
“Etou, Kizari-kun...Thực ra cũng là vấn đề bữa trước...Thật tình thì tôi không hề nghĩ nhiều và sâu xa như Kizari-kun...Cho nên sau khi cậu đặt câu hỏi, tôi mới nhận ra mình còn nhiều thiếu sót, bởi vậy, hôm nay tôi muốn mang đáp án của bản thân trả lời cho cậu…(._.)!” - Mibu thành khẩn nói.
Hitomi cũng chẳng thể từ chối, lần này liền chọn luôn căng tin trong trường làm địa điểm thảo luận, tất nhiên là ở chỗ vắng người.
“Yamanaka-san có thể nói được rồi…~~~” - Hitomi nhấp một ngụm nước nhìn đối phương tỏ vẻ nên bắt đầu.
Mibu hít một hơi nhẹ nhàng đáp:
“Lúc khởi điểm, tôi chỉ muốn truyền đạt ý kiến của bản thân đến nhà trường, để thành lập một hội những CLB Phi Ma Thuật mà thôi…(._.)!”
“Tuy nhiên, như thế vẫn chưa đủ…(-.-)!” - m điệu của Mibu có chút trùng xuống, Hitomi cảm giác được vị đàn chị này có điểm khang khác, nhưng lại không biết khác ở đâu, đành kiên nhẫn lắng nghe tiếp.
“Cái tôi muốn là yêu cầu nhà trường cải thiện chế độ đãi ngộ hiện nay...(`・ω・´)!”
Vấn đề này, tựa hồ hơi bay cao bay xa quá a!
Hitomi không phê phán, cũng chẳng ngợi khen, chỉ là bình thản hỏi lại một câu:
“Thế chính xác Yamanaka-san cần là thứ gì…(~.~)?”
“Thì giả sử như là chế độ đối xử ấy…(0~0)!”
“Chế độ đối xử…(0.0)!?” - Hitomi hơi nhíu mày, “Cái đấy có nhiều loại...Vậy tôi lấy một ví dụ luôn nhé, Yamanaka-san thấy sự khác biệt giữa Khối Một và Khối Hai chủ yếu là vì không có giáo viên đi kèm…”
“Khối Một có được sung túc giảng viên, chỉ bảo tận tình, còn Khối Hai chúng ta không có, phải tự mày mò...Theo ý của Yamanaka-san thì trường chúng ta phải bổ sung thêm nhiều giảng viên hơn cho công bằng sao…(v.v)?”
“Hể...⊙▃⊙!” - Mibu bối rối lắp bắp, “Tôi thật sự không muốn làm to như thế…●﹏●!”
“...!”
Vậy còn gì để cải thiện đây…@[email protected]?
Hitomi không hiểu, nghiêm túc hỏi, “Suy cho cùng, Yamanaka-san muốn sao chứ...Nếu xét về câu lạc bộ, thì cả Kendo và Kenjutsu đều có cơ sở vật chất ngang nhau mà, đúng không…(?-?)!”
“Chuyện đó thì đúng...Nhưng Kizari-kun chẳng lẽ không có phàn nàn gì sao...Cậu đồng ý với mọi thứ ở đây à…(0~0)!?” - Mibu đột ngột cất cao thanh âm, ẩn ẩn chút tức giận nói.
Đồng ý ư...
Có lẽ có, có lẽ không đi.
Hitomi nhìn khuôn mặt xinh đẹp đối diện đang căm phẫn một bộ trách trời thương dân tự nhủ.
Cậu vào học trường Đệ Nhất, chẳng qua cũng chỉ là để tiếp xúc thêm tài liệu ma thuật và phép thuật chính quy.
Còn giáo viên đầy đủ hay thiếu thốn, tận tình chỉ dạy hay lười biếng, rốt cuộc, Hitomi không hề quan tâm.
Phải chăng chỉ có thiếu nữ này, Yamanaka Mibu, đã quá để ý vào những chuyện vặt vãnh.
Hoặc là, suy nghĩ của hai người, vốn không cùng một tuyến đường.
Tuy nhiên, nói toẹt ra vấn đề, chắc chắn sẽ khiến cô nàng “ngây thơ” này cảm thấy đau khổ.
Hitomi liền tìm phương thức uyển chuyển hơn đáp lời:
“Yamanaka-san...Dĩ nhiên, là có chứ!”
“Vậy…(0.0)...~~~”
“Nhưng mà...Theo quan điểm của tôi, ngôi trường này, thực sự không cần thiết thay đổi...॓_॔!”
“Cái bất công ở đây, xét cho cùng, chỉ là hai thứ, hành vi và thái độ!”
“Nếu nói đến giảng dạy...Thì kì thực, tôi cũng không mong muốn nhiều hơn bây giờ!”
“Nếu so sánh, bản thân tôi cũng rất bình thường...Chỉ cần học những bài đặc quyền, được cấp một tấm bằng chứng nhận pháp sư là đủ rồi…!”
“Về vấn đề thái độ...Nhà trường đã ban hành từ lâu đạo luật cấm phân biệt đối xử...Trưởng Ban Kỷ Luật, Wanatabe sen-pai đã làm rất tốt điều đó, cho nên tôi không định mang một vài cá nhân yếu kém ra để đổ lỗi…”
“Bởi vậy, Yamanaka-san, dù rằng tôi hiểu, nhưng thật đáng tiếc..Chúng ta không phải người cùng chí hướng…(~.~)!”
“Tiền cà phê, tôi trả…Yamanaka-san, hãy suy nghĩ kỹ về điều đó!” - Hitomi đứng dậy, bước ngang qua Yamanaka, thấp giọng nói.
Cậu nhìn dáng vẻ thờ thẫn có chút bơ phờ của cô nàng, cảm giác không đành lòng.
Thế nhưng là, đời phũ phàng vô cùng, không sớm thì muộn, Yamanaka sẽ nhận ra điều đó.
Chẳng qua là lúc ấy, liệu cô còn giữ được bình tĩnh hay không.
Tất cả, hãy để thời gian trả lời a.
P/S: No Head Dragon thống nhất là Vô Thủ Long, sau không đổi danh tự nữa.
~~~~ Mahouka No Rettousei~~~~~
Mục tiêu sao…?
Hitomi trầm tư.
Rốt cuộc, ở anh hùng thế giới, cậu đã hoàn thành xong lý tưởng lớn nhất của mình.
Tội ác lớn nhất, cũng là kẻ nguy hiểm nhất Hitomi từng đối mặt, All For One, không chỉ năng lực bá đạo, mà tiềm năng đều khó đo đếm được.
Đơn giản vì hắn đã sở hữu thời gian dài mảnh nhỏ Nguyên Điểm. May mắn thay là mảnh đó không đủ lớn, và All For One cũng không đủ vận số để kích hoạt thứ này, nếu không thì Hitomi thật sự khó lòng tưởng tưởng ra viễn cảnh đen tối của thế giới anh hùng.
Tiêu diệt xong All For One, cho dù hắn không chết, bị tạm giam, Hitomi hiện tại đều bỏ qua mối uy hiếp đến từ vị trùm hắc ám này. Đơn giản là do năng lực mạnh nhất của hắn, bắt nguồn từ Nguyên Điểm, đã bị cậu tước đoạt. Dẫu cho All For One có thoát khốn lần nữa, thì hắn cũng chẳng thể lật nên sóng gió gì to lớn cả.
Còn ở ma pháp thế giới…
“Có lẽ đi…” - Hitomi thì thào, “Một thế giới tươi sáng hơn...Ít đau khổ và tuyệt vọng...Bằng những gì có thể, tôi sẽ cải biến thế giới theo phương thức mà nó tràn đầy hạnh phúc và hi vọng hơn...॓_॔!”
“Oa!”
Mitzuki đôi mắt lấp lánh sao nhỏ nhìn về phía, khuôn mặt đầy vẻ sùng bái, “Mặc dầu nghe khó khăn, nhưng mục tiêu của Kizari-san thật là vĩ
đại…≧❂◡❂≦!”
“Thế còn Tatsuya-kun thì sao…(0,0)?!”
“Tớ hả...Tớ không học ma thuật chỉ để dành cho chiến đấu…(~.~)!” - Tatsuya nhướng mày đáp, lãnh đạm khuôn mặt khó có được thần sắc xa xăm, “Tớ học ma thuật mục tiêu là dùng phát triển các nguồn năng lượng…”
“Nguồn năng lượng sao…(-?-)...Như vậy thì nhược điểm của cậu lớn đấy, Tatsuya…”
“Vâng, Kizari-san…(-.-)!”
“Phát triển nguồn năng lượng đòi hỏi rất nhiều ma thuật đến mười, thậm chí hai mươi giai đoạn, bắt buộc phải có Khởi Động Thức...Nên cậu hiểu ý mình chứ, Mitzuki…Nhiều người nói tớ không có thực lực cũng dễ hiểu thôi!”
“Etou...Hai cậu…” - Mitzuki đột nhiên quay đầu, khuôn mặt trang nghiêm nói, “Người bình thường chỉ mong muốn nhập học, sau đó tốt nghiệp thành một pháp sư...Nhưng Kizari-kun và Tatsuya-kun đều có mộng tưởng to lớn của riêng mình...Mình cảm giác đã được khai sáng...≧◉◡◉≦!”
“Hể…(0.0)?!”
Hitomi nghệch mặt ra...Khai sáng cái gì vậy chứ…@@@...???
Mitzuki tựa hồ đã tiến vào hình thức độc thoại nội tâm, không thèm quan tâm thần sắc hai thằng con trai có chút co giật, tiếp tục lẩm bẩm:
“Mục đích của tớ vào đây chỉ là để kiểm soát cặp mắt này, nên tớ chưa hề nghĩ sẽ dùng nó như thế nào vào tương lai...Đã là người thì ai cũng phải ước mơ ~~~”
“Nè...Mitzuki...Cậu đang chơi trò diễn dịch gì thế…(~?~)!”
Giọng nói của Erika giống như chói tai thanh âm cắt ngang mơ mộng của Mitzuki, khiến cô nàng giật mình nhận ra, tụi nó còn đang trong phòng thực hành.
Hiển nhiên gương mặt đen thui của cô nàng tóc đỏ báo hiệu tin tức chẳng lành.
Tại mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bản thân, Mitzuki bối rối xin lỗi mọi người xung quanh vì hành động phấn khích của mình, Shiba Tatsuya tiến tới gần hỏi nhỏ Hitomi:
“Kizari-san...anh nghĩ sao nếu một người không thể sử dụng pháp thuật nhưng vẫn phải trở thành một pháp sư…?!”
Hitomi kì quái liếc nhìn Tatsuya, không hiểu thanh niên này trong bụng bán thuốc gì, có điều vẫn chân thật đáp:
“Đương nhiên là khổ sở, có lẽ là cả hai phía…Theo cậu thì thế nào…?!”
“Nó giống như là một lời nguyền vậy…(._.)!” - Tatsuya cúi đầu lặng lẽ trả lời.
Hitomi cảm giác được thằng nhóc xuống tinh thần rõ rệt, dù rằng không hề rõ nguyên do, cậu nhẹ vỗ vai Tatsuya nói:
“Anh không biết cậu bận tâm điều gì, hay có thứ gì đang ngăn trở cậu...Nhưng hãy nhớ, đằng sau cậu, không phải một mình…”
“Chí ít…” - Hitomi nhếch môi nở nụ cười, “Trên thế giới này, còn chưa có ai khiến anh phải lùi bước...(∪ ◡ ∪)!”
Theo bóng lưng Hitomi xa dần, Tatsuya đáy mắt toát lên vẻ phức tạp.
Chỗ dựa a, lâu lắm rồi, cậu chưa nghe tới hai từ này.
Trong kiếp sống của bản thân, Shiba Tatsuya ngoài một chút ký ức vui vẻ ở đền Kyuuchou, có lẽ, cái duy nhất trông chờ được, là thực lực của cậu.
…
Hitomi trở về không lâu, chưa đầy hai ngày sau, liền có người quen tìm tới.
Một người khiến cho cậu hết sức bất ngờ.
“Yamanaka -san tìm đến có việc gì không...(o,0)?!”
“Etou, Kizari-kun...Thực ra cũng là vấn đề bữa trước...Thật tình thì tôi không hề nghĩ nhiều và sâu xa như Kizari-kun...Cho nên sau khi cậu đặt câu hỏi, tôi mới nhận ra mình còn nhiều thiếu sót, bởi vậy, hôm nay tôi muốn mang đáp án của bản thân trả lời cho cậu…(._.)!” - Mibu thành khẩn nói.
Hitomi cũng chẳng thể từ chối, lần này liền chọn luôn căng tin trong trường làm địa điểm thảo luận, tất nhiên là ở chỗ vắng người.
“Yamanaka-san có thể nói được rồi…~~~” - Hitomi nhấp một ngụm nước nhìn đối phương tỏ vẻ nên bắt đầu.
Mibu hít một hơi nhẹ nhàng đáp:
“Lúc khởi điểm, tôi chỉ muốn truyền đạt ý kiến của bản thân đến nhà trường, để thành lập một hội những CLB Phi Ma Thuật mà thôi…(._.)!”
“Tuy nhiên, như thế vẫn chưa đủ…(-.-)!” - m điệu của Mibu có chút trùng xuống, Hitomi cảm giác được vị đàn chị này có điểm khang khác, nhưng lại không biết khác ở đâu, đành kiên nhẫn lắng nghe tiếp.
“Cái tôi muốn là yêu cầu nhà trường cải thiện chế độ đãi ngộ hiện nay...(`・ω・´)!”
Vấn đề này, tựa hồ hơi bay cao bay xa quá a!
Hitomi không phê phán, cũng chẳng ngợi khen, chỉ là bình thản hỏi lại một câu:
“Thế chính xác Yamanaka-san cần là thứ gì…(~.~)?”
“Thì giả sử như là chế độ đối xử ấy…(0~0)!”
“Chế độ đối xử…(0.0)!?” - Hitomi hơi nhíu mày, “Cái đấy có nhiều loại...Vậy tôi lấy một ví dụ luôn nhé, Yamanaka-san thấy sự khác biệt giữa Khối Một và Khối Hai chủ yếu là vì không có giáo viên đi kèm…”
“Khối Một có được sung túc giảng viên, chỉ bảo tận tình, còn Khối Hai chúng ta không có, phải tự mày mò...Theo ý của Yamanaka-san thì trường chúng ta phải bổ sung thêm nhiều giảng viên hơn cho công bằng sao…(v.v)?”
“Hể...⊙▃⊙!” - Mibu bối rối lắp bắp, “Tôi thật sự không muốn làm to như thế…●﹏●!”
“...!”
Vậy còn gì để cải thiện đây…@[email protected]?
Hitomi không hiểu, nghiêm túc hỏi, “Suy cho cùng, Yamanaka-san muốn sao chứ...Nếu xét về câu lạc bộ, thì cả Kendo và Kenjutsu đều có cơ sở vật chất ngang nhau mà, đúng không…(?-?)!”
“Chuyện đó thì đúng...Nhưng Kizari-kun chẳng lẽ không có phàn nàn gì sao...Cậu đồng ý với mọi thứ ở đây à…(0~0)!?” - Mibu đột ngột cất cao thanh âm, ẩn ẩn chút tức giận nói.
Đồng ý ư...
Có lẽ có, có lẽ không đi.
Hitomi nhìn khuôn mặt xinh đẹp đối diện đang căm phẫn một bộ trách trời thương dân tự nhủ.
Cậu vào học trường Đệ Nhất, chẳng qua cũng chỉ là để tiếp xúc thêm tài liệu ma thuật và phép thuật chính quy.
Còn giáo viên đầy đủ hay thiếu thốn, tận tình chỉ dạy hay lười biếng, rốt cuộc, Hitomi không hề quan tâm.
Phải chăng chỉ có thiếu nữ này, Yamanaka Mibu, đã quá để ý vào những chuyện vặt vãnh.
Hoặc là, suy nghĩ của hai người, vốn không cùng một tuyến đường.
Tuy nhiên, nói toẹt ra vấn đề, chắc chắn sẽ khiến cô nàng “ngây thơ” này cảm thấy đau khổ.
Hitomi liền tìm phương thức uyển chuyển hơn đáp lời:
“Yamanaka-san...Dĩ nhiên, là có chứ!”
“Vậy…(0.0)...~~~”
“Nhưng mà...Theo quan điểm của tôi, ngôi trường này, thực sự không cần thiết thay đổi...॓_॔!”
“Cái bất công ở đây, xét cho cùng, chỉ là hai thứ, hành vi và thái độ!”
“Nếu nói đến giảng dạy...Thì kì thực, tôi cũng không mong muốn nhiều hơn bây giờ!”
“Nếu so sánh, bản thân tôi cũng rất bình thường...Chỉ cần học những bài đặc quyền, được cấp một tấm bằng chứng nhận pháp sư là đủ rồi…!”
“Về vấn đề thái độ...Nhà trường đã ban hành từ lâu đạo luật cấm phân biệt đối xử...Trưởng Ban Kỷ Luật, Wanatabe sen-pai đã làm rất tốt điều đó, cho nên tôi không định mang một vài cá nhân yếu kém ra để đổ lỗi…”
“Bởi vậy, Yamanaka-san, dù rằng tôi hiểu, nhưng thật đáng tiếc..Chúng ta không phải người cùng chí hướng…(~.~)!”
“Tiền cà phê, tôi trả…Yamanaka-san, hãy suy nghĩ kỹ về điều đó!” - Hitomi đứng dậy, bước ngang qua Yamanaka, thấp giọng nói.
Cậu nhìn dáng vẻ thờ thẫn có chút bơ phờ của cô nàng, cảm giác không đành lòng.
Thế nhưng là, đời phũ phàng vô cùng, không sớm thì muộn, Yamanaka sẽ nhận ra điều đó.
Chẳng qua là lúc ấy, liệu cô còn giữ được bình tĩnh hay không.
Tất cả, hãy để thời gian trả lời a.
P/S: No Head Dragon thống nhất là Vô Thủ Long, sau không đổi danh tự nữa.
~~~~ Mahouka No Rettousei~~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook