Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
-
Chương 281: Đột nhập (3)
[Đại boss tới hả...Hay là trùm cuối đây….(0 o)!?]
Nhìn điệu bộ và hành động của mấy tên kia, Hitomi hiểu là trung niên nhân này không phải dạng vừa.
Cậu chợt nảy sinh hứng thú, dùng năng lực quét xem số liệu tin tức của hắn, tức thì giật mình.
Figure (nhân vật): Số 0
Race (chủng tộc): Cyborg
LV (đẳng cấp) 2+4
Skills: Ninjutsu (Lv 2)
[Cyborg…(0.0)?!]
Nếu Hitomi nhớ không nhầm, đây là loại nửa người nửa robot mà, Juusan Gou sen-sei cũng thuộc về chủng tộc này, ở anh hùng thế giới không ít người như vậy.
Nhưng là, tại ma pháp thế giới, vẫn có thứ này sao.
Nhìn qua, tựa hồ là bị bắt làm thí nghiệm.
Hitomi quan sát vẻ vô cảm trên mặt mặc đồ tây trang trung niên nhân, rút ra kết luận.
Đáng tiếc!
Hitomi than thầm.
Mặc dù tố chất thân thể không tệ, sức chiến đấu nếu quăng vào anh hùng xã hội chí ít cũng nằm trong top 20-30 chứ chẳng chơi.
Có điều…
Đã biến thành người cải tạo, còn là nửa robot chủng loại này, cảm xúc chắc chắn đã bị xóa bỏ, hiện tại trước mặt cậu chỉ là một cái máy móc nô lệ nghe theo chủ nhân điều khiển mà thôi.
Vô Thủ Long...Tổ chức này, xem ra tội ác làm không ít a!
Hitomi thần người suy nghĩ, đối diện Cyborg, cặp mắt kính bỗng lóe lên một đạo quang mang đỏ rực, nối tiếp đó, hai chân dẫm mạnh trên mặt đất, “Ầm” một tiếng, chẳng khác nào đạn pháo nổ tung, hoa mắt một cái đã bắn thẳng đến trước người Hitomi.
Quyền phong dữ tợn lướt qua Hitomi, chỉ thấy cậu nhẹ lắc đầu đã tránh thoát cú đấm của đối phương, gió thổi làm tóc bay phất phơ, nhìn qua cả người Hitomi nhẹ tựa một cọng lông hồng.
“Giết hắn, số 0, mau giết hắn...(☄ฺ◣д◢)!”
Mặt chữ điền đầu lĩnh hưng phấn la hét, phát hiện thủ hạ người cải tạo- Cyborg của hắn có thể áp chế Hitomi, liền điên cuồng ra lệnh.
Nhưng nếu là một vị võ học thượng thừa, giống như Kokonoe Yakumo trụ trì ở đây, hoặc Shiba Tatsuya đứng quan sát, thì chắc chắn sẽ không lạc quan vô tri như vậy.
Áp chế…?
Không tồn tại!
Một cái đánh còn đánh không trúng vạt áo của cậu, nói gì đến chuyện áp đảo.
Đấy chẳng qua là gà công nghiệp bình luận trận đấu, giống như siêu sao bóng đá ngồi xem đánh cờ vua vậy, căn bản không cùng một kênh, lý giải quá cách biệt.
Vù ~~~ Vù ~~~ Vù ~~~
Hitomi trong đầu có chút cảm khái.
Rokushiki Lục Thức, đối phó với thường nhân quả thật ghê gớm.
Cho dù tố chất thân thể của cậu ép dưới tên Cyborg này một chút, nhưng chỉ dựa vào Kami -e liền đứng ở thế bất bại, trừ phi hắn ta sử dụng ma pháp diện rộng hay súng đạn, bằng không đánh cả ngày cũng chẳng thể chạm tới nổi một cọng tóc của cậu.
Đang lúc Hitomi cảm giác nhàm chán, đột nhiên khóe miệng cậu nhếch lên một nụ cười.
Cuối cùng, cũng thu thập dữ liệu hoàn tất.
“Nên chấm dứt trò đánh đấm vô bổ này rồi…(~.~)!”
Hitomi thì thào một câu, bàn tay phải bỗng duỗi ra tóm chặt lấy chân trái của đối phương ngư long áp đỉnh bổ xuống.
Dưới ánh mắt kinh hãi của đám Vô Thủ Long, đang mạnh mẽ “đè” kẻ thù lên đánh, Byborg số 0 đột nhiên bị người cầm lại.
Tiếp theo là một màn bạo lực mà chẳng ai muốn nhìn.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Vang vọng cả tòa đại sảnh, xuyên thấu từ tầng thượng đến tầng trệt, Hitomi nắm lấy Cyborg số 0 giống như chày gỗ, liên tục nện trên mặt đất, liền cả tầng lâu đều rung rinh chấn động.
“Quá mạnh mẽ...Hắn ta...L...l...l..aa...à...quái vật sao...ಠ▃ಠ!”
Nguyên một đám thần sắc hưng phấn, nay hoảng sợ nhìn vũ khí tối thượng của họ, Cyborg số 0, bị hành hung, đập cho xương cốt kêu kèn kẹt, liền kim loại bề ngoài cũng bị tróc ra không ít.
Người trước mặt, cho dù là dùng ma pháp, chỉ sợ cũng chẳng thể đánh nổi.
Mặt chữ điền trung niên nhân, mồ hôi lạnh rịn ướt hai gò má, lắp bắp:
“Ngươi, ngươi muốn gì...Đây là Vô Thủ Long tổ chức, đối nghịch với bọn ta, hậu quả không phải là người có thể gánh nổi…!”
[Mấy thằng ngu phản diện toàn nói những câu này…►_◄!]
Hitomi chán ghét, quét sang không thèm đáp lời.
Vốn dĩ cậu đang chờ đợi đối phương thi triển ma thuật, kiểm tra một thoáng tài nghệ ma pháp của mình, nhưng bây giờ, có vẻ không phù hợp nữa.
Mà Kuro cũng đã lấy xong tất cả dữ liệu của đối phương, mục tiêu hôm nay đến đây hoàn tất, không cần thiết phải lưu lại.
Có điều…
Hitomi tràn đầy ác ý nhìn Cyborg thê thảm dán vào mặt đất.
Đã muốn ngoan hạ sát thủ, cậu không đáp lẽ thì cũng kì.
Thứ người nhân tạo, nửa máy móc, nửa nhân loại ác tâm, tốt nhất nên biến mất đi.
Lòng bàn tay của Hitomi tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, Vô Thủ Long đám người kinh hãi theo bản năng làm tư thế phòng ngự, ma pháp lên dây cót chuẩn bị phóng thích.
Nhưng mà…
OÀNH ~~~~ HHHHH~~~~hhhhhhhh~~~~~
Cả tòa cao ốc chấn động, mấy chục con người té lăn ra sàn nhà, ê ẩm kêu rên khắp nơi.
Khói bụi mù mịt bao phủ bầu không gian, vài giây sau khung cảnh rõ ràng hiện lên, thì thần bí hắc y nhân đã biến mất.
“Mẹ nó...Hắn ta đi...(^;_;^)!”
Một gã đàn em run rẩy nói, mặt mếu máo như sắp khóc.
“Cyborg số 0...Cyborg…(ㄒoㄒ)...”
“Nó đi đời nhà ma rồi, lão đại…(._.)!”
Đáp lời mặt chữ điền là một thằng đệ khác, mặt trắng toát không còn giọt máu, lẩy bẩy chỉ vào cái hố to chính giữa đầu hành lang, bị tạc xuyên suốt từ đỉnh chóp đến đại sảnh.
Nhìn vào cái lỗ sâu hun hút kia, tất cả mọi người đều rùng mình khi tưởng tượng đến cảnh bản thân dính phải ma pháp đó.
Chỉ sợ là thi cốt vô tồn, liền mảnh áo cũng không còn trên cõi đời.
Không phải team ta không cố gắng, mà là kẻ địch quá mức kinh khủng.
Mặt chữ điền tự an ủi bản thân như vậy.
Về phần tại sao không bảo đàn em xài ma pháp tấn công, hắn tự có cân nhắc.
Không nói cái kia tốc độ, chưa biết ma pháp có đánh trúng hay không, mà đằng sau đối phương là phòng đầu não chứa dữ liệu cơ mật, nếu bị hủy hoại, e rằng mạng hắn không những mất, cả gia đình cũng sẽ bị liên lụy.
Vả lại thời gian gấp gáp, hắn ta không tin hắc y nhân có thể làm nên trò trống gì.
Tính toán ra, mặt chữ điền đắc ý gật gù, Vô Thủ Long cũng chưa hẳn mất mác quá lớn.
“Đại ca...tiếp theo chúng ta làm gì…(0.0)?!”
“Đồ ngu, đi báo tổng bộ nhanh lên...Những người khác theo tao vào phòng trung tâm, nhớ đề phòng tên kia quay lại…!”
Nghĩ đến uy lực và sức công phá của đối phương, mặt chữ điền không khỏi lạnh lẽo tâm can.
Đấy là chưa kể đến bỏ tiền của cùng lao lực rất nhiều mới tạo nên Byborg đều biến thành cặn bã.
May mắn tâm tình trong chốc lát hóa hư vô.
….
Nhân lúc hỗn loạn, Hitomi rời khỏi Vô Thủ Long cao ốc phân bộ thần không biết, quỷ không hay.
Vừa đi, cậu vừa đối thoại trong đầu với Kuro.
[Báo cáo nhiệm vụ thành công tốt đẹp...☜(˚▽˚)☞!]
Thanh âm mèo con nhảy nhót, tựa hồ hết sức phấn khởi, giống như tìm được món đồ gì chơi rất vui vậy.
[Em mò được thứ nào hay hả…(0.0)!?]
[Nhiều lắm, Oni-san...Tí về anh quét vào máy tính, em chiếu cho anh xem...Chậc...Chậc...Đồ hiếm cũng không ít đâu...≧◔◡◔≦!]
Vấn đề là có thứ mình cần hay không…(-.-)?
Hitomi không chú trọng vào mấy cái chơi vui như nhóc méo nói.
Cậu chỉ quan tâm, kế hoạch thông hướng LV7 của mình bước đầu tiên liệu có đầu mối.
Mà lại, máy tính ở nhà thuộc dạng bất nhập lưu, Hitomi còn chẳng rõ nó có chạy nổi hay không nữa.
Nhưng nói chung, lần này xem như là khá hoàn hảo, dù chưa phải tốt nhất.
Sáng ngày hôm sau, Hitomi bắt một chuyến tàu về lại thành phố của mình.
Lúc rời đi, Hitomi nghe được nhiều người bàn tán xôn xao.
Ắt hẳn hôm qua không thiếu kẻ bị đánh thức bởi tiếng va chạm, đồng thời nhìn thấy Vô Thủ Long cao ốc bị Hitomi oanh tạc.
Cậu không biết rằng hành động của mình đã khiến tổ chức tội phạm quốc tế Hồng Kông này sứt đầu mẻ trán thế nào.
Bởi vì bọn chúng phát hiện ra, vô số cơ mật tài liệu đều bị đánh cắp. Không, là đường đường chính chính lấy đi.
Tuy nhiên, chính chủ Hitomi vẫn hồn nhiên chẳng hay biết.
Biết để làm gì?
Mấy thứ đó, cứ để bọn kia đau đầu a.
Du ngoạn sơn thủy ba ngày, Hitomi hiện tại đã thỏa mãn, lòng đang cấp tốc muốn trở về nhanh làm chính sự.
Mấy ngày này, điện thoại của Hitomi liên tục có tin nhắn, thậm chí là cuộc gọi.
Đa phần là đến từ bạn bè, nhiều hơn hết là Honoka, cô bé bụ bẫm tóc nâu khóa một, tiếp theo là Shiba Tatsuya và hội trưởng Mayumi.
Họ chủ yếu hỏi về việc “chuồn” đi của Hitomi không một lời thông báo. Ngoài ra Bộ Trưởng Ban Kỷ Luật, Mari Wanatabe cũng kêu hitomi gấp rút trở về chuẩn bị cho tuần lễ mới và công việc của Ban Kỷ Luật.
Căn hộ cho thuê, phòng nhỏ bên trong!
Hitomi mở ra màn hình máy tính, bắt đầu chờ đợi.
Nó nhìn tuy mua mới, chất lượng lại không hề cao tí nào, riêng việc ngồi đợi chạy dữ liệu đều ngốn không ít thời gian.
May mà có Kuro sử dụng hình thức đặc biệt để hỗ trợ, bằng không thì với lượng tin tức khổng lồ lấy từ Vô Thủ Long, không biết lúc nào mới có thể dung nạp được hết.
P/S: 2c, như đã hứa...Mai tiếp tục!
Nhìn điệu bộ và hành động của mấy tên kia, Hitomi hiểu là trung niên nhân này không phải dạng vừa.
Cậu chợt nảy sinh hứng thú, dùng năng lực quét xem số liệu tin tức của hắn, tức thì giật mình.
Figure (nhân vật): Số 0
Race (chủng tộc): Cyborg
LV (đẳng cấp) 2+4
Skills: Ninjutsu (Lv 2)
[Cyborg…(0.0)?!]
Nếu Hitomi nhớ không nhầm, đây là loại nửa người nửa robot mà, Juusan Gou sen-sei cũng thuộc về chủng tộc này, ở anh hùng thế giới không ít người như vậy.
Nhưng là, tại ma pháp thế giới, vẫn có thứ này sao.
Nhìn qua, tựa hồ là bị bắt làm thí nghiệm.
Hitomi quan sát vẻ vô cảm trên mặt mặc đồ tây trang trung niên nhân, rút ra kết luận.
Đáng tiếc!
Hitomi than thầm.
Mặc dù tố chất thân thể không tệ, sức chiến đấu nếu quăng vào anh hùng xã hội chí ít cũng nằm trong top 20-30 chứ chẳng chơi.
Có điều…
Đã biến thành người cải tạo, còn là nửa robot chủng loại này, cảm xúc chắc chắn đã bị xóa bỏ, hiện tại trước mặt cậu chỉ là một cái máy móc nô lệ nghe theo chủ nhân điều khiển mà thôi.
Vô Thủ Long...Tổ chức này, xem ra tội ác làm không ít a!
Hitomi thần người suy nghĩ, đối diện Cyborg, cặp mắt kính bỗng lóe lên một đạo quang mang đỏ rực, nối tiếp đó, hai chân dẫm mạnh trên mặt đất, “Ầm” một tiếng, chẳng khác nào đạn pháo nổ tung, hoa mắt một cái đã bắn thẳng đến trước người Hitomi.
Quyền phong dữ tợn lướt qua Hitomi, chỉ thấy cậu nhẹ lắc đầu đã tránh thoát cú đấm của đối phương, gió thổi làm tóc bay phất phơ, nhìn qua cả người Hitomi nhẹ tựa một cọng lông hồng.
“Giết hắn, số 0, mau giết hắn...(☄ฺ◣д◢)!”
Mặt chữ điền đầu lĩnh hưng phấn la hét, phát hiện thủ hạ người cải tạo- Cyborg của hắn có thể áp chế Hitomi, liền điên cuồng ra lệnh.
Nhưng nếu là một vị võ học thượng thừa, giống như Kokonoe Yakumo trụ trì ở đây, hoặc Shiba Tatsuya đứng quan sát, thì chắc chắn sẽ không lạc quan vô tri như vậy.
Áp chế…?
Không tồn tại!
Một cái đánh còn đánh không trúng vạt áo của cậu, nói gì đến chuyện áp đảo.
Đấy chẳng qua là gà công nghiệp bình luận trận đấu, giống như siêu sao bóng đá ngồi xem đánh cờ vua vậy, căn bản không cùng một kênh, lý giải quá cách biệt.
Vù ~~~ Vù ~~~ Vù ~~~
Hitomi trong đầu có chút cảm khái.
Rokushiki Lục Thức, đối phó với thường nhân quả thật ghê gớm.
Cho dù tố chất thân thể của cậu ép dưới tên Cyborg này một chút, nhưng chỉ dựa vào Kami -e liền đứng ở thế bất bại, trừ phi hắn ta sử dụng ma pháp diện rộng hay súng đạn, bằng không đánh cả ngày cũng chẳng thể chạm tới nổi một cọng tóc của cậu.
Đang lúc Hitomi cảm giác nhàm chán, đột nhiên khóe miệng cậu nhếch lên một nụ cười.
Cuối cùng, cũng thu thập dữ liệu hoàn tất.
“Nên chấm dứt trò đánh đấm vô bổ này rồi…(~.~)!”
Hitomi thì thào một câu, bàn tay phải bỗng duỗi ra tóm chặt lấy chân trái của đối phương ngư long áp đỉnh bổ xuống.
Dưới ánh mắt kinh hãi của đám Vô Thủ Long, đang mạnh mẽ “đè” kẻ thù lên đánh, Byborg số 0 đột nhiên bị người cầm lại.
Tiếp theo là một màn bạo lực mà chẳng ai muốn nhìn.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Vang vọng cả tòa đại sảnh, xuyên thấu từ tầng thượng đến tầng trệt, Hitomi nắm lấy Cyborg số 0 giống như chày gỗ, liên tục nện trên mặt đất, liền cả tầng lâu đều rung rinh chấn động.
“Quá mạnh mẽ...Hắn ta...L...l...l..aa...à...quái vật sao...ಠ▃ಠ!”
Nguyên một đám thần sắc hưng phấn, nay hoảng sợ nhìn vũ khí tối thượng của họ, Cyborg số 0, bị hành hung, đập cho xương cốt kêu kèn kẹt, liền kim loại bề ngoài cũng bị tróc ra không ít.
Người trước mặt, cho dù là dùng ma pháp, chỉ sợ cũng chẳng thể đánh nổi.
Mặt chữ điền trung niên nhân, mồ hôi lạnh rịn ướt hai gò má, lắp bắp:
“Ngươi, ngươi muốn gì...Đây là Vô Thủ Long tổ chức, đối nghịch với bọn ta, hậu quả không phải là người có thể gánh nổi…!”
[Mấy thằng ngu phản diện toàn nói những câu này…►_◄!]
Hitomi chán ghét, quét sang không thèm đáp lời.
Vốn dĩ cậu đang chờ đợi đối phương thi triển ma thuật, kiểm tra một thoáng tài nghệ ma pháp của mình, nhưng bây giờ, có vẻ không phù hợp nữa.
Mà Kuro cũng đã lấy xong tất cả dữ liệu của đối phương, mục tiêu hôm nay đến đây hoàn tất, không cần thiết phải lưu lại.
Có điều…
Hitomi tràn đầy ác ý nhìn Cyborg thê thảm dán vào mặt đất.
Đã muốn ngoan hạ sát thủ, cậu không đáp lẽ thì cũng kì.
Thứ người nhân tạo, nửa máy móc, nửa nhân loại ác tâm, tốt nhất nên biến mất đi.
Lòng bàn tay của Hitomi tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, Vô Thủ Long đám người kinh hãi theo bản năng làm tư thế phòng ngự, ma pháp lên dây cót chuẩn bị phóng thích.
Nhưng mà…
OÀNH ~~~~ HHHHH~~~~hhhhhhhh~~~~~
Cả tòa cao ốc chấn động, mấy chục con người té lăn ra sàn nhà, ê ẩm kêu rên khắp nơi.
Khói bụi mù mịt bao phủ bầu không gian, vài giây sau khung cảnh rõ ràng hiện lên, thì thần bí hắc y nhân đã biến mất.
“Mẹ nó...Hắn ta đi...(^;_;^)!”
Một gã đàn em run rẩy nói, mặt mếu máo như sắp khóc.
“Cyborg số 0...Cyborg…(ㄒoㄒ)...”
“Nó đi đời nhà ma rồi, lão đại…(._.)!”
Đáp lời mặt chữ điền là một thằng đệ khác, mặt trắng toát không còn giọt máu, lẩy bẩy chỉ vào cái hố to chính giữa đầu hành lang, bị tạc xuyên suốt từ đỉnh chóp đến đại sảnh.
Nhìn vào cái lỗ sâu hun hút kia, tất cả mọi người đều rùng mình khi tưởng tượng đến cảnh bản thân dính phải ma pháp đó.
Chỉ sợ là thi cốt vô tồn, liền mảnh áo cũng không còn trên cõi đời.
Không phải team ta không cố gắng, mà là kẻ địch quá mức kinh khủng.
Mặt chữ điền tự an ủi bản thân như vậy.
Về phần tại sao không bảo đàn em xài ma pháp tấn công, hắn tự có cân nhắc.
Không nói cái kia tốc độ, chưa biết ma pháp có đánh trúng hay không, mà đằng sau đối phương là phòng đầu não chứa dữ liệu cơ mật, nếu bị hủy hoại, e rằng mạng hắn không những mất, cả gia đình cũng sẽ bị liên lụy.
Vả lại thời gian gấp gáp, hắn ta không tin hắc y nhân có thể làm nên trò trống gì.
Tính toán ra, mặt chữ điền đắc ý gật gù, Vô Thủ Long cũng chưa hẳn mất mác quá lớn.
“Đại ca...tiếp theo chúng ta làm gì…(0.0)?!”
“Đồ ngu, đi báo tổng bộ nhanh lên...Những người khác theo tao vào phòng trung tâm, nhớ đề phòng tên kia quay lại…!”
Nghĩ đến uy lực và sức công phá của đối phương, mặt chữ điền không khỏi lạnh lẽo tâm can.
Đấy là chưa kể đến bỏ tiền của cùng lao lực rất nhiều mới tạo nên Byborg đều biến thành cặn bã.
May mắn tâm tình trong chốc lát hóa hư vô.
….
Nhân lúc hỗn loạn, Hitomi rời khỏi Vô Thủ Long cao ốc phân bộ thần không biết, quỷ không hay.
Vừa đi, cậu vừa đối thoại trong đầu với Kuro.
[Báo cáo nhiệm vụ thành công tốt đẹp...☜(˚▽˚)☞!]
Thanh âm mèo con nhảy nhót, tựa hồ hết sức phấn khởi, giống như tìm được món đồ gì chơi rất vui vậy.
[Em mò được thứ nào hay hả…(0.0)!?]
[Nhiều lắm, Oni-san...Tí về anh quét vào máy tính, em chiếu cho anh xem...Chậc...Chậc...Đồ hiếm cũng không ít đâu...≧◔◡◔≦!]
Vấn đề là có thứ mình cần hay không…(-.-)?
Hitomi không chú trọng vào mấy cái chơi vui như nhóc méo nói.
Cậu chỉ quan tâm, kế hoạch thông hướng LV7 của mình bước đầu tiên liệu có đầu mối.
Mà lại, máy tính ở nhà thuộc dạng bất nhập lưu, Hitomi còn chẳng rõ nó có chạy nổi hay không nữa.
Nhưng nói chung, lần này xem như là khá hoàn hảo, dù chưa phải tốt nhất.
Sáng ngày hôm sau, Hitomi bắt một chuyến tàu về lại thành phố của mình.
Lúc rời đi, Hitomi nghe được nhiều người bàn tán xôn xao.
Ắt hẳn hôm qua không thiếu kẻ bị đánh thức bởi tiếng va chạm, đồng thời nhìn thấy Vô Thủ Long cao ốc bị Hitomi oanh tạc.
Cậu không biết rằng hành động của mình đã khiến tổ chức tội phạm quốc tế Hồng Kông này sứt đầu mẻ trán thế nào.
Bởi vì bọn chúng phát hiện ra, vô số cơ mật tài liệu đều bị đánh cắp. Không, là đường đường chính chính lấy đi.
Tuy nhiên, chính chủ Hitomi vẫn hồn nhiên chẳng hay biết.
Biết để làm gì?
Mấy thứ đó, cứ để bọn kia đau đầu a.
Du ngoạn sơn thủy ba ngày, Hitomi hiện tại đã thỏa mãn, lòng đang cấp tốc muốn trở về nhanh làm chính sự.
Mấy ngày này, điện thoại của Hitomi liên tục có tin nhắn, thậm chí là cuộc gọi.
Đa phần là đến từ bạn bè, nhiều hơn hết là Honoka, cô bé bụ bẫm tóc nâu khóa một, tiếp theo là Shiba Tatsuya và hội trưởng Mayumi.
Họ chủ yếu hỏi về việc “chuồn” đi của Hitomi không một lời thông báo. Ngoài ra Bộ Trưởng Ban Kỷ Luật, Mari Wanatabe cũng kêu hitomi gấp rút trở về chuẩn bị cho tuần lễ mới và công việc của Ban Kỷ Luật.
Căn hộ cho thuê, phòng nhỏ bên trong!
Hitomi mở ra màn hình máy tính, bắt đầu chờ đợi.
Nó nhìn tuy mua mới, chất lượng lại không hề cao tí nào, riêng việc ngồi đợi chạy dữ liệu đều ngốn không ít thời gian.
May mà có Kuro sử dụng hình thức đặc biệt để hỗ trợ, bằng không thì với lượng tin tức khổng lồ lấy từ Vô Thủ Long, không biết lúc nào mới có thể dung nạp được hết.
P/S: 2c, như đã hứa...Mai tiếp tục!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook