Siêu Thích Anh - Nặc Mễ Thực Ấu
-
Chương 6
“Ngôi sao lớn cái gì chứ, Yến Huyên Hoà đúng là đồ ch.ó." Lộ Di nằm trên giường, nghiến răng nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện.
Có lẽ là quá mệt mỏi, không biết từ lúc nào mà cô đã ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, Lộ Di mới nhận ra đèn trong phòng đã sáng cả đêm.
Trong căn phòng này chỉ có mình cô, Yến Huyên Hoà dường như đã rời đi từ lâu. Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, Lộ Di một mình đi xuống nhà hàng và phát hiện ra mình là người đến muộn nhất.
"Chào buổi sáng, Tiểu Lộ, tối qua ngủ có ngon không?" Chưa kịp đến gần, Hách Phong Mân đã đứng lên chào hỏi cô nhiệt tình.
Nhìn thấy mọi người đều có mặt đông đủ, trong lòng Lộ Di bỗng dưng xuất hiện cảm giác như hồi đi học, bị muộn giờ và phải bước vào lớp trước mặt tất cả bạn bè và thầy cô. Cô không khỏi đỏ mặt.
Cô đưa tay gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Ngủ ngon lắm, chỉ là không cẩn thận ngủ quên mất.”
Lúc nãy đứng xa không nhìn kỹ, giờ đến gần Lộ Di mới nhận ra Yến Huyên Hoà và đầu bếp Lương đều không có mặt, liền tò mò hỏi: "Yến Huyên Hoà vẫn chưa đến ạ?”
Rõ ràng là không có trong phòng mà.
Trình Vị Vị liền tiếp lời một cách tự nhiên: "Anh Yến và đầu bếp Lương đã đi siêu thị mua sắm rồi.”
Lộ Di gật đầu, chợt nhớ ra nhà hàng sẽ bắt đầu khai trương thử nghiệm vào bảy giờ tối nay. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã là mười giờ sáng rồi, thời gian chuẩn bị không còn nhiều nữa.
"Tiểu Lộ, em đến đúng lúc lắm, nghe nói em là nhà thiết kế, hay là em thiết kế một tấm poster quảng cáo cho nhà hàng của chúng ta đi. Một lát nữa in thành những tấm thiệp nhỏ như danh thiếp để đem phát trên phố, ít nhất cũng để người nước ngoài biết đến nhà hàng của chúng ta." Lâm Mạn ngồi một bên, đột nhiên lên tiếng.
Việc này chẳng có gì khó, Lộ Di đồng ý ngay. Thực tế là cô đang lo lắng mình không giúp được gì. Ngay lập tức cô lấy ra chiếc máy tính bảng và bút cảm ứng từ trong túi, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu vẽ.
Lộ Di học thiết kế trang sức ở đại học, nên kỹ năng vẽ của cô tất nhiên rất vững. Chẳng bao lâu cô đã phác thảo xong một bức tranh. Trung tâm của bức vẽ là mặt tiền của nhà hàng, trên cổng treo tấm biển "Đông Phương Thực Thất". Bảy người nhỏ bé xếp hàng đứng trước cửa, có người ôm gấu trúc, có người dựa vào hươu chín sắc, có người cầm bó hoa, ai cũng tươi cười rạng rỡ.
Hách Phong Mân ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy cô rõ ràng chỉ phác vài nét đơn giản mà đã tạo ra được một bức tranh sinh động và thú vị như vậy, liền không khỏi khâm phục cô. Anh không ngừng khen ngợi: "Tiểu Lộ, cô giỏi quá đi, chị Mạn mới nói một câu mà cô đã có thể vẽ ngay, lại còn vẽ đẹp như vậy, cô đúng là cái gì đó trên mạng gọi là đại.. đại trùng gì ấy.”
Trình Vị Vị đảo mắt, chỉnh lại cho Hách Phong Mân: "Anh suốt ngày lên Weibo mà cũng không biết, cái gì mà đại trùng, đó là đại xúc, xúc trong bút xúc!”
Hách Phong Mân gãi đầu cười: "À à à, đại xúc, đại xúc, tôi nói rồi mà sao lại gọi là đại trùng được, nghe kỳ quặc quá.”
Lộ Di bị họ chọc cười không ngừng, cô khiêm tốn nói trước ống kính: "Làm gì mà gọi là đại xúc chứ, tôi chỉ đơn giản vẽ một chút thôi, mọi người quá khen rồi.”
Hách Phong Mân vỗ nhẹ vào vai cô, không đồng ý: "Sao lại không phải, chúng tôi nói cô thì chính là cô, từ hôm nay cô là đại trùng, ừm, không phải, đại xúc số một của nhà hàng chúng ta!”
Lộ Di vừa cười vừa dở khóc dở cười: "Đủ rồi, đủ rồi, nói nữa là tôi thật sự thành đại trùng mất.”
Hách Phong Mân cười hì hì: "Thì tôi đang khen cô mà, Tiểu Lộ của chúng ta thật xuất sắc.”
Lâm Mạn đứng sau hai người, gõ một cái lên đầu Hách Phong Mân, cười mắng: "Miệng thì gọi Tiểu Lộ, Tiểu Lộ, người ta còn lớn tuổi hơn cậu đấy, không biết lễ phép gì cả."
*Do được Lâm Mạn chỉnh đốn nên Hách Phong Mân thay đổi cách gọi thành “Lộ ca” (anh Lộ - chị Lộ) nên từ giờ Vèm sẽ dịch cách xưng hô từ “cô” sang “chị” nha
Hách Phong Mân đau đớn dựa vào người Lộ Di, thầm thì: "Tiểu Lộ... không, từ giờ tôi sẽ gọi chị là Lộ ca vậy.”
Đối với việc tiếp xúc với ngôi sao, ban đầu Lộ Di cảm thấy không được thoải mái. Nhưng sau khi bị mọi người chọc ghẹo, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Xem ra mấy ngôi sao lớn cũng không khó gần lắm, Yến Huyên Hoà nói gì mà cẩn thận kẻo bị ăn thịt, phi, rõ ràng là cố tình dọa cô.
Chẳng bao lâu sau, Lộ Di đã hoàn thành bức tranh quảng cáo, mọi người xung quanh đều gật đầu không ngớt, khen ngợi đến mức khiến Lộ Di ngượng ngùng.
Gần nhà hàng có một tiệm in, Lộ Di chuyển bức tranh quảng cáo lên điện thoại rồi cùng Hách Phong Mân đi in thành các tấm thẻ nhỏ.
Vật giá ở Marseille không rẻ, hai người vốn định in khoảng một trăm tám mươi tấm, nhưng sau khi hỏi giá, đành phải tiếc nuối giảm xuống còn năm mươi tấm.
"Lộ ca, chị nói thử xem mở tiệm in ấn này cũng kiếm được khối tiền đấy chứ. Ở trong nước, hồi đại học tiệm in chỉ lấy một tờ đen trắng hai mặt có một hào rưỡi, ra khỏi trường cũng chỉ có một đồng, kiếm lời lắm." Hách Phong Mân cẩn thận đếm lại số tiền thừa, bỏ vào túi trước n.g.ự.c rồi vỗ vỗ, cảm thán nói.
Lộ Di ngạc nhiên nhìn cậu ấy: “Cậu biết nhiều thế cơ à?"
Hách Phong Mân cười khúc khích, ngại ngùng gãi đầu, nói: "Năm ngoái vừa tốt nghiệp, in luận văn tốn không ít tiền.”
Lộ Di học nghệ thuật, trường cô yêu cầu làm đồ án tốt nghiệp, không giống như các trường tổng hợp khác cần luận văn dài dòng mới có thể tốt nghiệp. Nhưng cô học đại học ở Anh, mà phí in ấn ở nước ngoài thì thực sự không rẻ.
"Hay là mình không quay chương trình này nữa, ở đây mở tiệm in ấn thôi?" Lộ Di đùa.
Hách Phong Mân vỗ mạnh vào vai cô, phấn khởi nói: "Ôi, Lộ ca, em cũng đã nghĩ vậy, sau này nếu không có phim để đóng nữa thì quay lại trường mở tiệm in, rồi in cả đề cương, các đề thi cuối kỳ bán trong tiệm."
Lộ Di xoa xoa vai bị vỗ đau, không ngờ tuổi còn trẻ mà cậu ấy đã có sức mạnh như vậy.
"Fan của cậu mà nghe được câu này chắc khóc mất. Với lại, cậu còn trẻ, tương lai rộng mở, đừng nói linh tinh, làm gì có diễn viên nào tự chúc mình hết phim để đóng."
Hách Phong Mân cười ngây ngô, hoàn toàn khác với hình ảnh của cậu trên truyền hình, trông thật giống một chàng trai mới tốt nghiệp ngây ngô.
Hai người đi dạo trên đường phố Marseille, vừa trò chuyện vừa phát thẻ, chẳng bao lâu đã phát hết năm mươi tấm thẻ nhỏ.
Họ đều không biết tiếng Pháp, Lộ Di vốn nghĩ rằng trải nghiệm phát tờ rơi đầu tiên của mình sẽ không thuận lợi, nhưng không ngờ Hách Phong Mân lại rất nhiệt tình, thấy người da trắng nào đi tới liền tự tin mở miệng giao tiếp bằng tiếng Anh vỡ vụn.
Người Pháp nói tiếng Anh thường mang nặng âm giọng của mình, Hách Phong Mân nhìn có vẻ cũng không nghe hiểu, nhưng lại dùng tay chân mà giao tiếp rất vui vẻ, khiến Lộ Di phải tặc lưỡi ngạc nhiên.
Nhờ có Hách Phong Mân là cao thủ phát tờ rơi, chưa đầy hai tiếng, hai người đã hoàn thành nhiệm vụ và quay trở về cửa hàng.
Cô luật sư Thi Hàng đang dọn dẹp đồ đạc ở quầy bar, thấy họ quay lại liền mang ra hai bát sữa gừng nóng đặt trước mặt họ.
"Về đúng lúc lắm, vừa mới làm xong, hai người nếm thử đi."
Lộ Di cầm thìa múc một miếng cho vào miệng, hương vị béo ngậy của sữa tan ra trong khoang miệng, do có thêm nước gừng nên vị ngọt xen lẫn chút cay, tạo cảm giác vô cùng tuyệt vời.
"Đây là chị tự làm ạ?" Lộ Di ngạc nhiên hỏi, cô thật sự rất thích ăn đồ ngọt, món này còn ngon hơn nhiều tiệm khác.
Thi Hàng gật đầu "tôi là người Quảng Phủ, nhà chị mở tiệm đồ ngọt, nên nghe mãi cũng học được chút ít.”
Hách Phong Mân ăn một lèo hết sạch cả bát, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Chị thật là khiêm tốn, học chút ít mà làm ngon thế này, em có thể ăn thêm mười bát nữa."
Thi Hàng thấy họ thích, trong lòng rất vui.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
"Thường thì dùng sữa trâu sẽ ngon hơn, nhưng ở Pháp không có nên tôi chỉ có thể dùng sữa nguyên chất thay thế."
Hách Phong Mân còn chưa thỏa mãn, nhấp nháp miệng, nói: "Em thấy ngon lắm, chị nói cho em biết tiệm của chị ở đâu, khi về nước em nhất định sẽ đến ăn sạch quán của nhà chị luôn.”
Có lẽ là quá mệt mỏi, không biết từ lúc nào mà cô đã ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, Lộ Di mới nhận ra đèn trong phòng đã sáng cả đêm.
Trong căn phòng này chỉ có mình cô, Yến Huyên Hoà dường như đã rời đi từ lâu. Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, Lộ Di một mình đi xuống nhà hàng và phát hiện ra mình là người đến muộn nhất.
"Chào buổi sáng, Tiểu Lộ, tối qua ngủ có ngon không?" Chưa kịp đến gần, Hách Phong Mân đã đứng lên chào hỏi cô nhiệt tình.
Nhìn thấy mọi người đều có mặt đông đủ, trong lòng Lộ Di bỗng dưng xuất hiện cảm giác như hồi đi học, bị muộn giờ và phải bước vào lớp trước mặt tất cả bạn bè và thầy cô. Cô không khỏi đỏ mặt.
Cô đưa tay gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Ngủ ngon lắm, chỉ là không cẩn thận ngủ quên mất.”
Lúc nãy đứng xa không nhìn kỹ, giờ đến gần Lộ Di mới nhận ra Yến Huyên Hoà và đầu bếp Lương đều không có mặt, liền tò mò hỏi: "Yến Huyên Hoà vẫn chưa đến ạ?”
Rõ ràng là không có trong phòng mà.
Trình Vị Vị liền tiếp lời một cách tự nhiên: "Anh Yến và đầu bếp Lương đã đi siêu thị mua sắm rồi.”
Lộ Di gật đầu, chợt nhớ ra nhà hàng sẽ bắt đầu khai trương thử nghiệm vào bảy giờ tối nay. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã là mười giờ sáng rồi, thời gian chuẩn bị không còn nhiều nữa.
"Tiểu Lộ, em đến đúng lúc lắm, nghe nói em là nhà thiết kế, hay là em thiết kế một tấm poster quảng cáo cho nhà hàng của chúng ta đi. Một lát nữa in thành những tấm thiệp nhỏ như danh thiếp để đem phát trên phố, ít nhất cũng để người nước ngoài biết đến nhà hàng của chúng ta." Lâm Mạn ngồi một bên, đột nhiên lên tiếng.
Việc này chẳng có gì khó, Lộ Di đồng ý ngay. Thực tế là cô đang lo lắng mình không giúp được gì. Ngay lập tức cô lấy ra chiếc máy tính bảng và bút cảm ứng từ trong túi, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu vẽ.
Lộ Di học thiết kế trang sức ở đại học, nên kỹ năng vẽ của cô tất nhiên rất vững. Chẳng bao lâu cô đã phác thảo xong một bức tranh. Trung tâm của bức vẽ là mặt tiền của nhà hàng, trên cổng treo tấm biển "Đông Phương Thực Thất". Bảy người nhỏ bé xếp hàng đứng trước cửa, có người ôm gấu trúc, có người dựa vào hươu chín sắc, có người cầm bó hoa, ai cũng tươi cười rạng rỡ.
Hách Phong Mân ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy cô rõ ràng chỉ phác vài nét đơn giản mà đã tạo ra được một bức tranh sinh động và thú vị như vậy, liền không khỏi khâm phục cô. Anh không ngừng khen ngợi: "Tiểu Lộ, cô giỏi quá đi, chị Mạn mới nói một câu mà cô đã có thể vẽ ngay, lại còn vẽ đẹp như vậy, cô đúng là cái gì đó trên mạng gọi là đại.. đại trùng gì ấy.”
Trình Vị Vị đảo mắt, chỉnh lại cho Hách Phong Mân: "Anh suốt ngày lên Weibo mà cũng không biết, cái gì mà đại trùng, đó là đại xúc, xúc trong bút xúc!”
Hách Phong Mân gãi đầu cười: "À à à, đại xúc, đại xúc, tôi nói rồi mà sao lại gọi là đại trùng được, nghe kỳ quặc quá.”
Lộ Di bị họ chọc cười không ngừng, cô khiêm tốn nói trước ống kính: "Làm gì mà gọi là đại xúc chứ, tôi chỉ đơn giản vẽ một chút thôi, mọi người quá khen rồi.”
Hách Phong Mân vỗ nhẹ vào vai cô, không đồng ý: "Sao lại không phải, chúng tôi nói cô thì chính là cô, từ hôm nay cô là đại trùng, ừm, không phải, đại xúc số một của nhà hàng chúng ta!”
Lộ Di vừa cười vừa dở khóc dở cười: "Đủ rồi, đủ rồi, nói nữa là tôi thật sự thành đại trùng mất.”
Hách Phong Mân cười hì hì: "Thì tôi đang khen cô mà, Tiểu Lộ của chúng ta thật xuất sắc.”
Lâm Mạn đứng sau hai người, gõ một cái lên đầu Hách Phong Mân, cười mắng: "Miệng thì gọi Tiểu Lộ, Tiểu Lộ, người ta còn lớn tuổi hơn cậu đấy, không biết lễ phép gì cả."
*Do được Lâm Mạn chỉnh đốn nên Hách Phong Mân thay đổi cách gọi thành “Lộ ca” (anh Lộ - chị Lộ) nên từ giờ Vèm sẽ dịch cách xưng hô từ “cô” sang “chị” nha
Hách Phong Mân đau đớn dựa vào người Lộ Di, thầm thì: "Tiểu Lộ... không, từ giờ tôi sẽ gọi chị là Lộ ca vậy.”
Đối với việc tiếp xúc với ngôi sao, ban đầu Lộ Di cảm thấy không được thoải mái. Nhưng sau khi bị mọi người chọc ghẹo, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Xem ra mấy ngôi sao lớn cũng không khó gần lắm, Yến Huyên Hoà nói gì mà cẩn thận kẻo bị ăn thịt, phi, rõ ràng là cố tình dọa cô.
Chẳng bao lâu sau, Lộ Di đã hoàn thành bức tranh quảng cáo, mọi người xung quanh đều gật đầu không ngớt, khen ngợi đến mức khiến Lộ Di ngượng ngùng.
Gần nhà hàng có một tiệm in, Lộ Di chuyển bức tranh quảng cáo lên điện thoại rồi cùng Hách Phong Mân đi in thành các tấm thẻ nhỏ.
Vật giá ở Marseille không rẻ, hai người vốn định in khoảng một trăm tám mươi tấm, nhưng sau khi hỏi giá, đành phải tiếc nuối giảm xuống còn năm mươi tấm.
"Lộ ca, chị nói thử xem mở tiệm in ấn này cũng kiếm được khối tiền đấy chứ. Ở trong nước, hồi đại học tiệm in chỉ lấy một tờ đen trắng hai mặt có một hào rưỡi, ra khỏi trường cũng chỉ có một đồng, kiếm lời lắm." Hách Phong Mân cẩn thận đếm lại số tiền thừa, bỏ vào túi trước n.g.ự.c rồi vỗ vỗ, cảm thán nói.
Lộ Di ngạc nhiên nhìn cậu ấy: “Cậu biết nhiều thế cơ à?"
Hách Phong Mân cười khúc khích, ngại ngùng gãi đầu, nói: "Năm ngoái vừa tốt nghiệp, in luận văn tốn không ít tiền.”
Lộ Di học nghệ thuật, trường cô yêu cầu làm đồ án tốt nghiệp, không giống như các trường tổng hợp khác cần luận văn dài dòng mới có thể tốt nghiệp. Nhưng cô học đại học ở Anh, mà phí in ấn ở nước ngoài thì thực sự không rẻ.
"Hay là mình không quay chương trình này nữa, ở đây mở tiệm in ấn thôi?" Lộ Di đùa.
Hách Phong Mân vỗ mạnh vào vai cô, phấn khởi nói: "Ôi, Lộ ca, em cũng đã nghĩ vậy, sau này nếu không có phim để đóng nữa thì quay lại trường mở tiệm in, rồi in cả đề cương, các đề thi cuối kỳ bán trong tiệm."
Lộ Di xoa xoa vai bị vỗ đau, không ngờ tuổi còn trẻ mà cậu ấy đã có sức mạnh như vậy.
"Fan của cậu mà nghe được câu này chắc khóc mất. Với lại, cậu còn trẻ, tương lai rộng mở, đừng nói linh tinh, làm gì có diễn viên nào tự chúc mình hết phim để đóng."
Hách Phong Mân cười ngây ngô, hoàn toàn khác với hình ảnh của cậu trên truyền hình, trông thật giống một chàng trai mới tốt nghiệp ngây ngô.
Hai người đi dạo trên đường phố Marseille, vừa trò chuyện vừa phát thẻ, chẳng bao lâu đã phát hết năm mươi tấm thẻ nhỏ.
Họ đều không biết tiếng Pháp, Lộ Di vốn nghĩ rằng trải nghiệm phát tờ rơi đầu tiên của mình sẽ không thuận lợi, nhưng không ngờ Hách Phong Mân lại rất nhiệt tình, thấy người da trắng nào đi tới liền tự tin mở miệng giao tiếp bằng tiếng Anh vỡ vụn.
Người Pháp nói tiếng Anh thường mang nặng âm giọng của mình, Hách Phong Mân nhìn có vẻ cũng không nghe hiểu, nhưng lại dùng tay chân mà giao tiếp rất vui vẻ, khiến Lộ Di phải tặc lưỡi ngạc nhiên.
Nhờ có Hách Phong Mân là cao thủ phát tờ rơi, chưa đầy hai tiếng, hai người đã hoàn thành nhiệm vụ và quay trở về cửa hàng.
Cô luật sư Thi Hàng đang dọn dẹp đồ đạc ở quầy bar, thấy họ quay lại liền mang ra hai bát sữa gừng nóng đặt trước mặt họ.
"Về đúng lúc lắm, vừa mới làm xong, hai người nếm thử đi."
Lộ Di cầm thìa múc một miếng cho vào miệng, hương vị béo ngậy của sữa tan ra trong khoang miệng, do có thêm nước gừng nên vị ngọt xen lẫn chút cay, tạo cảm giác vô cùng tuyệt vời.
"Đây là chị tự làm ạ?" Lộ Di ngạc nhiên hỏi, cô thật sự rất thích ăn đồ ngọt, món này còn ngon hơn nhiều tiệm khác.
Thi Hàng gật đầu "tôi là người Quảng Phủ, nhà chị mở tiệm đồ ngọt, nên nghe mãi cũng học được chút ít.”
Hách Phong Mân ăn một lèo hết sạch cả bát, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Chị thật là khiêm tốn, học chút ít mà làm ngon thế này, em có thể ăn thêm mười bát nữa."
Thi Hàng thấy họ thích, trong lòng rất vui.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
"Thường thì dùng sữa trâu sẽ ngon hơn, nhưng ở Pháp không có nên tôi chỉ có thể dùng sữa nguyên chất thay thế."
Hách Phong Mân còn chưa thỏa mãn, nhấp nháp miệng, nói: "Em thấy ngon lắm, chị nói cho em biết tiệm của chị ở đâu, khi về nước em nhất định sẽ đến ăn sạch quán của nhà chị luôn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook