3.

"Giám đốc, mọi người đã tập trung đầy đủ rồi." Mạnh Vũ Đàm gõ cửa phòng làm việc, thò nửa đầu vào nhắc nhở.

"Được, tôi sẽ ra ngay." Lộ Di khóa màn hình máy tính, tiện tay cầm lấy quyển sổ đi đến phòng họp.

Cuộc họp hôm nay là để thảo luận về chiến dịch quảng bá cho bộ sưu tập trang sức mới "Lưu Quang Sâm Lâm". 

Khi Lộ Di tới nơi, mọi người trong bộ phận thiết kế và marketing đã có mặt đầy đủ, quản lý marketing Đặng Vân Phi đang kết nối máy tính xách tay với máy chiếu. 

Không có gì ngạc nhiên, Lộ Di thấy Tạ Hoài Xuyên ngồi ở ghế chủ tọa.

Khi mọi người đã ngồi xuống, Đặng Vân Phi mở file PowerPoint và hắng giọng.

"Các đồng nghiệp, tiếp theo tôi sẽ giải thích về kế hoạch quảng bá sản phẩm mới của chúng ta. Trước đây, chúng ta đã thành công mời được ngôi sao làng nhạc Hoa ngữ Yến Huyên Hoà làm đại diện thương hiệu. Ngày mai chúng ta sẽ sắp xếp cho anh Diễn chụp ảnh quảng bá..."

Cậu ta vừa nói, vừa dùng bút laser chuyển sang trang slide tiếp theo. Tạ Hoài Xuyên đột nhiên gõ bút xuống bàn.

Tiếng gõ không lớn, nhưng cả phòng họp ngay lập tức im lặng.

Đặng Vân Phi nhanh chóng chuyển lại trang slide trước đó, nhìn anh ta "tổng giám đốc Tạ, có vấn đề gì sao?"

Ánh mắt Tạ Hoài Xuyên quét quanh phòng họp, không thể hiện cảm xúc gì, nhưng mọi người đều cảm nhận được áp lực vô hình.

"Tất cả mọi người tham dự đã có mặt chưa?"

Đặng Vân Phi ngẩn ra, theo phản xạ trả lời: "Đã đủ rồi."

Biểu cảm của Tạ Hoài Xuyên có chút không hài lòng, cây bút trên tay bị đặt mạnh xuống bàn.

Lộ Di cau mày, đang định nói gì đó, thì phó tổng giám đốc Lương Khai bỗng đập tay vào trán, nói: "Thư Dã phải không?"

Đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế nhìn nhau, Lộ Di cũng quét mắt qua, quả nhiên không thấy Thư Dã đâu.

"Các người trong bộ phận thiết kế làm ăn thế nào vậy, cuộc họp quan trọng thế này mà đồng nghiệp của mình có mặt hay không cũng không biết.". Tạ Hoài Xuyên giọng điệu nặng nề, nhiều người cúi đầu không dám nhìn anh ta.

Lương Khai thầm chửi rủa trong lòng "Thư Dã này làm cái quái gì vậy, đúng lúc họp quan trọng lại không đến, còn Tạ Hoài Xuyên nữa, chỉ là một trợ lý thiết kế nhỏ nhoi thôi mà, không đến thì thôi, sao phải nổi nóng thế chứ."

Lộ Di mặt cũng không vui. Tuy cô không quản lý những chuyện vặt vãnh này, nhưng dù sao cũng là người đứng đầu bộ phận thiết kế trên danh nghĩa, Tạ Hoài Xuyên trực tiếp chỉ trích bộ phận thiết kế, thực chất không phải là đang chỉ trích cô sao?

Lộ Di liền ném cuốn sổ lên bàn, "người đâu, mau gọi người của tổng giám đốc Tạ của các người đến đây, Thư Dã không đến thì không được họp phải không?"

Mối quan hệ giữa Lộ Di và Tạ Hoài Xuyên là hoàn toàn công khai, ai cũng biết họ vừa là người sáng lập công ty, vừa là cặp đôi yêu nhau. Giờ đây hai người công khai nổi giận vì một Thư Dã, mọi người trong phòng họp đều cúi đầu không dám nói, trong lòng suy đoán liệu mối quan hệ của họ có rạn nứt không.

Mạnh Vũ Đàm sớm đã gửi hàng loạt tin nhắn cho Thư Dã qua WeChat, nhưng mãi một lúc sau, nhân vật chính mới xách theo mấy túi giấy chạy đến.

Thư Dã vội vã bước vào, cúi đầu xin lỗi, giọng mang đầy sự áy náy, suýt nữa khóc.

"Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn."

Thư Dã trông như vừa chạy đến, trán đầy mồ hôi, tóc mái đều ướt.

Lương Khai không hiểu sao nhân viên thiết kế mới đến sáu tháng này lại trở thành tâm điểm của cơn bão, nhưng đạo đức nghề nghiệp mạnh mẽ khiến anh không thể không đứng lên giải quyết tình hình căng thẳng này.

"Đến rồi thì tốt, đến rồi thì tốt, cô nói xem cô đi đâu mà để mọi người chờ họp như vậy."

Thư Dã vốn cúi đầu, dường như theo phản xạ liếc mắt về phía Lộ Di, lắp bắp nói: "Em, em đi mua cà phê cho mọi người."

Ánh mắt Tạ Hoài Xuyên lướt qua túi giấy trên bàn, không hài lòng nói: "Ai phân công em làm những công việc chạy vặt này?"

Thư Dã vội vã xua tay, "Không, không phải, là em tự đi."

Tạ Hoài Xuyên vẫn không tin, sợ cô ta không dám nói thẳng trước mặt mọi người, liền dịu giọng an ủi: "em đừng sợ, nói cho anh biết ai bảo em đi mua."

Thư Dã có vẻ hơi khó xử, do dự một chút, nói khẽ: "Không ai bảo em đi mua hết, là em nghe giám đốc nói muốn uống cà phê nóng, nên tự đi mua." Nói xong liếc mắt nhìn Lộ Di cẩn thận, rồi nhanh chóng cúi đầu "làm lỡ buổi họp của mọi người, thật sự xin lỗi."

Lộ Di không nói gì, chỉ thấy thật nực cười, cả phòng họp đột nhiên im lặng lạ thường.

Lương Khai lại một lần nữa thể hiện tinh thần nghề nghiệp, phá vỡ bầu không khí quái dị này bằng một tiếng cười gượng.

"Thôi, thôi, mọi người đã đến đông đủ rồi, chúng ta tiếp tục họp thôi. Thư Dã, đừng đứng đó nữa, tìm chỗ ngồi đi."

Tạ Hoài Xuyên thấy Thư Dã đã ngồi xuống, mới gật đầu ra hiệu cho quản lý marketing Đặng Vân Phi tiếp tục.

Đặng Vân Phi đứng bên cạnh từ nãy đến giờ đã xấu hổ không để đâu cho hết, giờ được anh ta cho phép tiếp tục thì thở phào nhẹ nhõm, bấm bút laser chuyển slide sang trang tiếp theo.

Những túi giấy đựng cà phê vẫn để đó trên bàn, cho đến khi cuộc họp kết thúc cũng không ai đụng đến, cuối cùng bị nhân viên vệ sinh đổ vào thùng rác.

Lộ Di trở lại văn phòng, càng nghĩ càng tức giận. "Vậy là Thư Dã cố tình đối đầu với mình phải không?"

Trước khi Tạ Hoài Xuyên xuất viện, Lộ Di đã đặc biệt gọi phó giám đốc Lương Khai đến hỏi chuyện, tại sao bộ phận thiết kế lại tuyển nhân viên mới mà không thông qua ý kiến của cô.

Lương Khai lại vô cùng ngạc nhiên, bối rối trả lời: "chị không biết sao? Tổng giám đốc Tạ nói anh ấy sẽ tự mình thông báo với chị, chẳng lẽ anh ấy bận quá quên mất?"

Lộ Di không nói được gì.

Tạ Hoài Xuyên rốt cuộc nghĩ gì? Tại sao lại cố tình giấu chuyện này? Và tại sao sau khi tai nạn mất trí nhớ lại đối xử đặc biệt với Thư Dã như vậy?

Một loạt câu hỏi xoay quanh trong đầu cô, làm cô càng thêm phiền não.

Cuối buổi chiều, Lộ Di bị gọi vào văn phòng Tạ Hoài Xuyên.

Lộ Di mặt mày không vui, ngồi xuống ghế sô pha nhỏ rót nước cho mình. Tạ Hoài Xuyên ngồi đối diện, ngập ngừng không nói.

Nhìn dáng vẻ của anh ta, Lộ Di bỗng nhiên nổi lên một cơn giận.

"Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng ấp a ấp úng."

Tạ Hoài Xuyên nhìn cô một cái, thở dài: "Tôi, tôi biết em có thể có chút ý kiến với Thư Dã..."

"Khoan đã." 

Lộ Di không tin nổi nhìn anh ta "vậy nên anh nghĩ rằng em ghét cô ta nên mới cố ý bắt cô ta đi mua cà phê để cô ta lỡ buổi họp, đúng không?"

Tạ Hoài Xuyên không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Lộ Di bị anh ta làm tức đến mức bật cười.

"Không phải chứ, Tạ Hoài Xuyên, chúng ta đã ở bên nhau bảy năm, trong mắt anh em lại là loại người như vậy sao?”

Tạ Hoài Xuyên dường như không thích việc cô cứ nhắc mãi về bảy năm qua, cau mày nói: "Tôi không nhớ nữa.”

"Được, rất tốt, anh không nhớ nữa, chỉ một câu "không nhớ" của anh là đã xóa sạch mọi quá khứ của chúng ta, phủ nhận hoàn toàn con người em. Vậy còn cô ta, Thư Dã là gì của anh? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy vì cô ta?" Đôi mắt của Lộ Di nóng lên, khóe mắt hơi ửng đỏ.

Tạ Hoài Xuyên cảm thấy hơi nhức đầu, anh kiềm chế bóp nhẹ vào ấn đường, bất lực nói: "Em đừng kích động, hãy thử đặt mình vào vị trí của tôi mà nghĩ xem, nếu người bị tai nạn là em, sau khi tỉnh lại, một người lạ nói rằng mình là bạn trai của em nhiều năm, nhưng dù em có cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra bất kỳ điều gì về anh ta, em có hiểu cảm giác đó không? Tôi cũng rất bối rối, cũng rất tuyệt vọng.”

Lộ Di hít sâu một hơi, cố giữ cho giọng mình không run rẩy.

"Nhưng anh biết là em không lừa anh, trong nhà đầy dấu vết về cuộc sống chung của chúng ta, album ảnh ghi lại những kỷ niệm của chúng ta, chẳng lẽ những thứ đó vẫn không đủ để anh tin sao?”

Tạ Hoài Xuyên đau đớn, ngả người ra sau.

"Tôi tin, nhưng em phải hiểu rằng ký ức của chúng ta không còn đồng điệu nữa. Bây giờ yêu cầu tôi đối xử với em như trước đây là điều hoàn toàn không công bằng.”

Lộ Di cười lạnh một tiếng, "Thật là không công bằng, vậy anh có thể đặt mình vào vị trí của em mà nghĩ không? Bạn trai bị tai nạn quên hết mọi thứ, còn dồn hết mọi sự chú ý cho một người khác, nếu là anh, anh có chấp nhận được không?”

Tạ Hoài Xuyên biết rằng anh không thể tránh né chuyện liên quan đến Thư Dã, lau mặt một cái và thừa nhận: "Tôi hiểu em rất đau khổ, nhưng Thư Dã... Em ấy là người đặc biệt, sau khi tôi tỉnh lại, chỉ khi nhìn thấy em ấy, trái tim tôi mới cảm thấy yên ổn, em…”

Lộ Di không thể nghe thêm được nữa, lập tức đứng dậy.

"Đủ rồi, anh đang bày tỏ tình cảm của mình với cô ta trước mặt em sao? Tạ Hoài Xuyên, anh tự vấn lương tâm mình xem, đối xử với em như vậy có quá tàn nhẫn không?”

Nói xong, cô quay người bỏ đi, không ngoảnh đầu lại, cửa đóng sầm lại sau lưng.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

4.

Ngày hôm sau là buổi chụp ảnh quảng cáo cho dòng trang sức "Lưu Quang Sâm Lâm". 

Khi Lộ Di đến hiện trường, Yến Huyên Hòa đang ngồi trang điểm, vài nhân viên xung quanh đang bàn bạc làm thế nào để anh ấy trông thật hoàn hảo trước ống kính.

Lộ Di không phải người mê thần tượng, cũng không mấy quan tâm đến làng giải trí, thậm chí đôi khi thấy việc fan hâm mộ đón thần tượng ở sân bay là điều vô lý. Nhưng Yến Huyên Hòa là một ngoại lệ.

16 tuổi, anh ấy xuất đạo với tư cách quán quân của một cuộc thi hát, vừa sáng tác nhạc vừa viết lời bài hát, một mình khuấy động làng nhạc Hoa ngữ sau nhiều năm im ắng. Đến nay đã 9 năm, với vô số tác phẩm tiêu biểu, từ trẻ em đến người già không ai là chưa nghe qua bài hát của anh, anh thực sự là ngôi sao hàng đầu của làng nhạc Hoa ngữ.

Phòng thị trường phải mất không ít công sức mới mời được anh làm đại diện thương hiệu.

Thực ra, những thương hiệu trẻ như Sơn Xuyên thường không nằm trong phạm vi thương mại của Yến Huyên Hòa. Nhưng nghe nói anh rất thích phong cách thiết kế của Sơn Xuyên nên đã nhận lời làm đại diện.

Dòng sản phẩm mới "Lưu Quang Sâm Lâm" hướng đến trang sức xa xỉ nhưng giá cả phải chăng cho người trẻ, chủ đề thiết kế là những con vật nhỏ tổ chức tiệc trong khu rừng dưới ánh trăng sáng rực của đêm hè.

Lộ Di tin rằng chủ đề này có thể phá vỡ định kiến của giới trẻ về trang sức, khiến nhiều người trẻ sẵn lòng mua trang sức hơn.

Yến Huyên Hòa đeo một chiếc vòng tay hai lớp có mặt dây chuyền hình chim én, ngồi trên ghế cao tạo dáng trước ống kính.

Yến Huyên Hòa có gương mặt rất đẹp, trong giới giải trí, diện mạo của anh ta cũng thuộc hàng top. Điều đặc biệt nhất là khí chất của anh ta, mang nét anh hùng trẻ tuổi với đôi mày kiếm và ánh mắt sáng, hoàn toàn khác biệt với sự phù phiếm của giới giải trí, khiến người ta không thể rời mắt.

Quá trình chụp kéo dài khoảng hai tiếng, Yến Huyên Hòa cảm ơn nhân viên bằng cách cúi chào, sau đó được quản lý dẫn đi gặp tổng giám đốc của Sơn Xuyên - Tạ Hoài Xuyên.

Ba người gặp nhau, trao đổi vài câu khách sáo, Tạ Hoài Xuyên ra hiệu cho Trần Thiên gọi Lộ Di đến.

Trong lòng Lộ Di vẫn còn bực bội, từ lúc đẩy cửa rời khỏi văn phòng của Tạ Hoài Xuyên hôm qua, hai người chưa hề nói chuyện lại. Về nhà cô đóng chặt cửa phòng, sáng nay đến công ty cũng cố ý tự lái xe đi.

Lộ Di bước tới chào Yến Huyên Hòa và quản lý của anh ta, mắt không nhìn Tạ Hoài Xuyên.

"Không ngờ cô Lộ đây chính là nhà thiết kế chính của "Lưu Quang Sâm Lâm". Cô còn trẻ mà đã thiết kế ra những tác phẩm xuất sắc như vậy, thực sự rất đáng nể."

Quản lý của Yến Huyên Hòa - Khương Nguyên, không hổ danh là người từng trải mười mấy năm trong giới giải trí, không tiếc lời khen gợi Lộ Di, khiến cô có chút ngại ngùng.

"Không đâu, chị quá khen rồi." Lộ Di lễ phép bắt tay với chị ấy

"Cô Lộ khiêm tốn quá, thiết kế của Sơn Xuyên ở trong nước chắc chắn là hàng đầu, thậm chí còn có sức cạnh tranh với thị trường quốc tế. Chúng tôi rất thích thương hiệu này, phải không Yến Huyên Hòa?"

Yến Huyên Hòa bị quản lý nhắc tên, mỉm cười.

"Đúng vậy, chỉ là không ngờ nhà thiết kế lại trẻ thế này. Nếu gặp trên đường, tôi còn nghĩ chị đây là sinh viên chưa tốt nghiệp nữa đó."

Lộ Di trông trẻ thật. Với chiều cao 1m75 ở miền Nam cũng không phải thấp, nhưng đứng trước Yến Huyên Hòa cao 1m83, cô lập tức thấp đi một cái đầu. Thêm vào đó, cô có chút má phính, khuôn mặt trắng trẻo, làm người ta không kiềm được muốn véo một cái.

Yến Huyên Hòa cũng muốn véo thử, nhưng cuối cùng vẫn phải kiềm chế.

Lộ Di bị nhiều người nói trông trẻ, khi ở nước ngoài thậm chí thường bị nhầm là trẻ vị thành niên, đi quán bar còn bị kiểm tra hộ chiếu.

Cô gãi đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, cười nói: "Thực ra tôi còn lớn hơn Huyên Hòa một tuổi đấy."

Khương Nguyên ngạc nhiên, đùa rằng: "cô Lộ đẹp thế này, làm nhà thiết kế thật đáng tiếc, nếu vào làng giải trí không biết sẽ khiến bao người mê đắm."

Yến Huyên Hòa bỗng nháy mắt, biểu cảm có chút kỳ lạ, bị Lộ Di bắt gặp nhưng chỉ nghĩ rằng các ngôi sao lớn luôn có chút tính khí đặc biệt.



Sau màn chào hỏi, Yến Huyên Hòa rời khỏi địa điểm chụp, lên xe, ngả người thoải mái trên ghế, dáng vẻ lười biếng.

Khương Nguyên bĩu môi, đá chân dài của anh đang duỗi ra giữa lối đi, cầm cuốn kế hoạch bên cạnh cuộn tròn lại gõ nhẹ vào đầu anh.

"Đài Chuối có một show thực tế muốn mời cậu tham gia."

Yến Huyên Hòa ngay lập tức có vẻ hơi bực mình.

"Em đã nói rồi, em không muốn tham gia mấy cái show thực tế tào lao."

Khương Nguyên than thở: "Đây không phải là vấn đề cậu muốn hay không muốn. Thời gian tới cậu phải chuẩn bị album mới và concert kỷ niệm mười năm, chắc chắn hoạt động sẽ giảm. Nếu không nhận, đến lúc đó lượng xuất hiện của cậu phải làm sao đây?"

Yến Huyên Hòa tỏ vẻ không quan tâm: "Không có lượng xuất hiện thì thôi, em đâu phải ngôi sao lưu lượng."

Khương Nguyên thở dài, đổi cách thuyết phục.

"Cậu đừng bướng, chương trình này rất nhẹ nhàng, chỉ là ăn uống, du lịch, một tháng là quay xong.”

Yến Huyên Hòa lấy điện thoại ra lướt Weibo, lơ đễnh nói: 

"Chị không biết à, em ghét nhất đám người không quen mà làm như thân thiết, giả vờ trước ống kính."

"Lần này khác, tôi đã xem qua khách mời, mấy người trong giới đều có tiếng tăm."

"Có ai thế?" Yến Huyên Hòa tiếp lời.

"Tổng cộng bảy khách mời, bốn ngôi sao và ba người bình thường. Ngôi sao đã xác nhận là Lâm Mạn, Trình Vị Vị và Hách Phong Mân. Người thường có một đầu bếp và một luật sư, nghe nói còn một lập trình viên đang liên hệ."

Chương trình này đầu tư lớn, mời được cả ảnh hậu Lâm Mạn tái xuất, thêm hai ngôi sao khác đều đang nổi, một là đội trưởng nhóm nữ từ show tuyển chọn, một là nam diễn viên phim truyền hình. Nếu có thêm cậu, chắc chắn khi phát sóng sẽ bùng nổ.

Nhưng Yến Huyên Hòa vẫn không hứng thú, tắt điện thoại ném vào ghế sau.

"Không hứng thú, không quen biết, không muốn đi."

Yến Huyên Hoà không nói dối, trong giới giải trí anh thực sự không có nhiều bạn, những người quản lý kể tên anh chỉ nghe qua chưa từng tiếp xúc, nghĩ chắc cũng không thú vị, không có hứng làm trò cho người ta xem.

Khương Nguyên gần như phát cáu, giọng nghiêm khắc.

"Chương trình này là dễ nhất rồi, nếu cậu không đi, mai tôi sẽ cho cậu tham gia một show thám hiểm rừng rậm, đến lúc đó thì chuẩn bị bò bùn, ăn sâu bọ đi."

Yến Huyên Hòa biết chị ấy có thể làm vậy thật, mắt đảo vòng, giả vờ nói: "Chị nói thế, tôi cũng không phải không thể nhận, nhưng tôi có một điều kiện."

Khương Nguyên thấy anh chịu nhượng bộ, hào hứng đáp: "Nói đi, điều kiện gì, cậu muốn tàu sân bay tôi cũng tìm cho cậu."

Yến Huyên Hòa nhếch môi, thần sắc có chút trêu đùa:

"Tàu sân bay thì thôi, không cần tìm lập trình viên nữa, nếu chị mời được nhà thiết kế của Sơn Xuyên tham gia, em sẽ đồng ý."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương