Siêu Sao Yêu Đại Thúc
-
Chương 8
"Hiện tại tôi thậm chí ngay cả cơ hội gọi điện cho con gái cũng không có, đối với gia đình hiện tại của vợ cũ tôi mà nói, tôi giờ đã trở thành người ngoài." Nghĩ đến cuộc điện từ vợ trước bảo rằng đừng gọi nữa, Đường Văn Bác chua xót trong lòng, nhưng anh vẫn lộ ra một nụ cười thoải mái "Hiện tại tôi đang độc thân, bất quá sống một mình cũng không sao, có thể thoải mái ăn đồ ngọt rồi, haha."
Ý thức được mình nói nhiều quá rồi, Đường Văn Bác nở nụ cười: "A Dật, ngại quá, tự nhiên đem cậu làm thùng rác tâm tình của tôi vậy."
"Thật hâm mộ haiz!" Đem khăn lông ném sang một bên, Thần Dật gối nằm lên tay nhìn trần nhà nói: "Con gái của ông có người cha tốt như vậy, đâu có giống tui, từ nhỏ đến lớn sống hơn hai mươi năm..." Nghĩ đến chuyện không vui, Thần Dật thoáng đem lời chặn lại ở cổ họng.
Đường Văn Bác quan tâm nói "Nếu như cậu cũng có chuyện gì giấu ở trong lòng, thì đừng ngần ngại mà nói hết ra, để cho tôi làm thùng rác tâm tình của cậu một lần, coi như huề nhau, haha."
Thần Dật nghiêng đầu nhìn Đường Văn Bác một chút, do dự nói: "Được, dù sao cũng đã nghe chuyện của ông rồi, nói cho ông biết một chút chuyện của tui cũng không thành vấn đề."
"Khi tui còn nhỏ ba mẹ đã ly hôn, người đàn bà kia đem tui đá sang cho ba tui, sau đó chạy đi cùng người khác kết hôn, hơn 20 năm rồi bà cũng không thèm tới thăm, liếc mắt cũng không có, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng không, có lúc tui rất muốn biết rằng tui có phải do bà sinh hay không, haha, thật buồn cười..."
Đường Văn Bác nắm lấy tay Thần Dật, mặc dù đối phương chỉ đơn giản nói mấy câu, nhưng suy nghĩ nếu mình ở vị trí của Thần Dật, loại cảm giác này nhất định vô cùng tệ.
Nhất là bé trai, loại chuyện này càng không có chỗ để phát tiết, càng không có khả năng nói với bạn bè, giấu ở trong lòng nhiều năm như vậy, nghĩ tới Thần Dật đã 20 năm đè nén chuyện này, trong lòng Đường Văn Bác phảng phất cảm động, nhất thời chua xót.
"Chú không cần an ủi tui, tui không thèm người đàn bà kia!" Thần Dật dửng dưng nói.
Thật không cần sao?
Nếu như không cần, vậy tại sao lại nói ra?
Đường Văn Bác mỉm cười không nói gì, chẳng qua chỉ là nắm chặt tay đối phương, giờ phút này không cần nói gì nhiều, mọi người đều tìm bạn bè để giải tỏa tâm sự, nhiều lúc, cũng thực không cần người khác cho ý kiến.
"A Dật, tôi không định an ủi cậu."
"Nè ông chú, ông nói vậy nhẫn tâm quá đi!" Mới qua có mấy phút mà ông chú kia lại giống như lúc ban đầu rồi, cho nên nói, cái bộ dáng vừa rồi nhất định là giả tạo, giả tạo!
"Lòng tôi rất tốt, thật sự là một người tốt đó!"
"Nếu như ông là người tốt, vậy an ủi một chút sẽ chết à?" Thần Dật bất mãn nói, hiếm khi cậu có tâm trạng u buồn như vậy, lại bị Đường Văn Bác vô tình đạp vỡ.
"A! Thì ra A Dật muốn tôi an ủi, nói thẳng là được rồi, quanh co lòng vòng cũng không phải là hành động của đàn ông đâu." Đường Văn Bác cười nói.
"Ông... Haiz, quên đi!" Không thể tin rằng... tin rằng mình đã thua! Thần Dật thở dài, nếu đem đề tài này tiếp tục nữa, cậu nghĩ rằng mình sẽ điên mất.
"Nè ông chú, ông không định tái hôn sao?" Thần Dật sờ sờ lỗ mũi, lúc này Đường Văn Bác đã buông tay hắn ra, tuy nhiên Thần Dật đã trở tay nắm lại bàn tay ấm áp ấy. "Một mình rất cô đơn, cuộc sống mới đi được phân nửa, nửa đời sau cũng không thể lại một thân một mình chứ?" Thần Dật thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn hai mắt của Đường Văn Bác, giống như rất mong đợi người này trả lời.
"Không biết a, tôi muốn nuôi mèo, trước kia vợ tôi không cho nuôi, nên không có cơ hội." Đường Văn Bác cười nói "Hơn nữa có A Dật ở bên tôi mà, không phải sao?"
"Ai... Ai ở bên ông chứ!!" Thần Dật vội thả tay Đường Văn Bác ra, thầm nghĩ, thật đúng là một ông chú tự kỷ không biết xấu hổ.
Thần Dật lại nói "Ông chú à, tìm phụ nữ đi."
Người đàn ông lắc đầu nói "Thật ra thì tôi không thích phụ nữ."
Tám chữ ngắn ngủn, một câu nói, giống như ma thuật làm người ta nhất thời ngừng thở, Thần Dật hoàn toàn không nghĩ tới Đường Văn Bác lại nói ra một câu như vậy.
Cậu từng nghĩ tới Đường Văn Bác thích đàn ông, nhưng đó cũng là tùy tiện suy đoán, không ngờ lại là thật, người đàn ông này còn nói với mình nữa chứ.
Cảm giác được cậu trai trẻ bên cạnh đứng hình, Đường Văn Bác cười nói "Haha, tôi nói đại mà cậu cũng tin, A Dật đúng là một bé trai ngây thơ á!"
Thời khắc kinh ngạc cũng nhanh chóng qua đi, Thần Dật bật cười, dùng sức vỗ vỗ bả vai người đàn ông, nói "Được rồi, đừng giả vờ nữa, nếu biết mình thích đàn ông, vậy thì đi tìm đàn ông đi, cuộc sống của chú cũng đi được nửa đời người rồi, nửa đời sau cũng muốn ngây ngốc như vậy à?"
Thần Dật phản ứng vậy nhất thời làm tâm Đường Văn Bác trở nên ấm áp, anh cũng không biết tại sao lại nói bí mật của mình cho người này nghe, càng không có nghĩ tới Thần Dật sẽ không kỳ thị anh.
"A Dật thật thông minh, haha."
"Tui van ông! Ông chú à, tui lớn lên giống cái loại cứng đầu cứng cổ lắm à?" Thần Dật liếc Đường Văn Bác một cái, sau đó cười hì hì nói "Mà ông này, ông đã từng làm chuyện đó với đàn ông chưa?"
"Sao?" Thần Dật đặt ra vấn đề làm Đường Văn Bác nhịn không được hơi lui xuống, mặt không khỏi nóng lên, ấp a ấp úng nói "Không... Không có..."
"Nha! Vậy chú còn là trai tân nha!"
"A Dật, cậu muốn làm gì với thầy? Không được!"
"... Ông nghĩ nhiều rồi..." Thần Dật nói "Thầy à, chuyện này giao cho tôi đi!"
"A Dật..." Sau ót Đường Văn Bác lộ ra 3 đường hắc tuyến.
"Muốn hàng nội hay hàng ngoại?" Thần Dật bắt đầu tìm tòi "Một là không tìm, hoặc phải tìm tốt nhất! Hàng nội có tui làm trùm rồi, chú muốn tìm hàng ngoại không, như thế nào? Tui đối với ông vậy rất tốt rồi đó, hahaha! Không cần cảm ơn, haha!"
"A Dật... Không cần... thật mà...." Cái gì mà hàng ngoại chứ?
"Đừng khách khí! Cứ như vậy đi! Haha!"
"A Dật, cám ơn cậu đã giúp tôi, nhưng loại chuyện này phải dựa vào duyên phận..." Tôi không có khách khí... Tôi cũng không cần hàng ngoại!
"Haiz! Cái ông này, ông với tui không phải là có duyên sao? Cho nên tui sẽ giúp ông tìm một người đàn ông chất lượng tốt, ông sẽ tuyệt đối hài lòng!"
"......" A Dật, cậu có đang nghe tôi nói hay không... Cậu mới là người từ sao Hỏa tới ấy!
Đường Văn Bác cho là Thần Dật chỉ đùa một chút, dù sao chuyện giới thiệu đàn ông này thật sự là... thật sự rất kỳ quái! Lúc còn trẻ anh đã bị bắt đi xem mắt mấy lần, cho nên anh không thích loại cảm giác này chút nào, lúng túng muốn chết, từ đầu đến cuối cũng không nói được mấy câu, huống chi là phái nam...
Đường Văn Bác không đem chuyện này để trong lòng, nhưng Thần Dật lại tích cực tìm kiếm người thích hợp cho Đường Văn Bác.
Xế chiều nọ, Đường Văn Bác đáp ứng Thần Dật tự mình xuống bếp, sau khi dọn hết các món ra bàn, Đường Văn Bác phát hiện ngoài anh và Thần Dật ra còn có một thanh niên ngoại quốc tóc vàng khoảng 25, 26 tuổi, chào hỏi đơn giản, Đường Văn Bác cho rằng đây là bạn của Thần Dật.
"Kiều! Đây là thầy dạy tiếng Anh của tôi, Đường Văn Bác."
"Ông chú, Kiều là bạn tốt của tôi, đừng nhìn cái bề ngoài của cậu ấy, tiếng Trung khá giỏi đấy!" Thần Dật giới thiệu nói "Là một ông bầu lớn, chế tác âm nhạc, tài hoa hơn người, sự nghiệp thành công, tuổi trẻ anh tuấn!" Người này đúng là bạn của Thần Dật,,mà Kiều chính là người mà Thần Dật muốn giới thiệu với Đường Văn Bác.
Hoàn toàn không nghĩ tới Đường Văn Bác mỉm cười cùng đối phương gật đầu, mọi người bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.
"Kiều, thầy Đường tay nghề không tệ chứ?" Vừa bắt đầu, Thần Dật tạo đề tài cho hai người.
"Vô cùng giỏi!" Kiều không chút keo kiệt ca ngợi Đường Văn Bác "Đàn ông Trung Quốc đều nấu ăn ngon vậy sao?"
Đường Văn Bác khiêm nhường nói "Không phải, không phải chỉ mình tôi ở Trung Quốc này lợi hại vậy đâu!"
Nè ~~~~~~ ông chú à, đừng căng thẳng vậy được không?!!!
Thần Dật ở bên cạnh nhìn hai người một xướng một họa, anh cũng không dám xen vào nói cái gì.
Vốn nghĩ lần đầu gặp mặt của Kiều và Đường Văn Bác sẽ có chút thú vị, dù sao Đường Văn Bác cũng là người đàn ông vô cùng vô cùng đặc biệt, còn Kiều là người rất khéo ăn nói, chỉ đơn giản mấy câu liền đã bắt sóng được Đường Văn Bác, hai người rất nhanh đã hòa hợp, vừa nói vừa cười, Thần Dật chỉ biết vùi đầu ăn cơm.
"Cậu cũng thích tác phẩm "Hồ Walden" của Thoreau sao?" Đường Văn Bác hỏi.
"Vô cùng thích, lúc nhỏ học không hiểu lắm, nhưng lớn lên đột nhiên hiểu..." Kiều đáp, hai người đang nói tới văn học.
"Tôi cũng vậy!" Thần Dật không cam lòng xen vào nói.
"A Dật cũng thích à?" Đường Văn Bác nhìn về phía Thần Dật.
Thần Dật tiêu sái cười một tiếng, nói "Lúc học tiểu học tôi đã đọc rồi"
"Giỏi quá ta!" Đường Văn Bác một trận cảm thán.
Đầu Thần Dật giương lên, vui thích nói "Tôi lúc còn bé cũng rất hi vọng mình có thể biến thành Thoreau, đeo mặt nạ lên, phủ thêm áo choàng, đẹp trai cực kỳ!"
"Mặt nạ? Áo choàng?"
Thần Dật tiêu sái hất tóc "Haiz, ông này, Zorro của Wagner gì gì đó đóng á, các ngươi xem à shàng lậu à? Cùng một người à?"
Kiều khẽ cười nói "Thần Dật, cái ngươi nói là Zorro, còn chúng tôi nói là Thoreau."
Zorro của A Dậttrong tác phẩm cùng tên, biên kịch bởi Matt Wagner (2008) chuyển thể từ tiểu thuyết của Johnston McCulley
*Chỗ này nhân vật Zorro và nhà văn Thoreau đều đồng âm là Tá La
"Cái gì Zorro với Thoreau chứ, cũng chỉ là một đống giấy bỏ! Chú Lý, chú nói xem có đúng không?!" Hai chân đặt lên bàn, nghĩ đến chuyện bữa cơm hôm nay, Thần Dật liền cảm thấy bứt rứt không thôi. Nhục vãi!
Thần Dật đang dùng chính mình nói cho chúng ta biết, không biết gì thì đừng có cố gắng tỏ ra vẻ hiểu biết, nếu không dù mày có đẹp trai bao nhiêu thì cũng đi vào lòng đất thôi.
"Đúng! Giỏ rỗ (Zorro) gì đó đáng bị ghét!" Chú Lý kiên quyết đứng về phía Thần Dật, cơ mà bây giờ không phải là lúc phát tiết, điều chú Lý quan tâm nhất bây giờ chính là trình độ Tiếng Anh của Thần Dật.
"Thần Dật, tiếng Anh học thế nào, thầy giáo kia có được không? Mới đây đã 1 tháng, còn 2 tháng nữa mới tiến quân Hollywood quay phim, con phải nắm chặt thời gian, nắm chặt từng giây từng phút học tập chăm chỉ, ngày ngày hướng về phía trước!" Chú Lý cằn nhằn nói.
"Don"t zhuangbility, zhuangbility leads to leipility!" (Spring (tác giả Đường Xuân): viết bừa, đừng học theo!) Thần Dật tiêu sái ném ra một câu tiếng Anh, trong hơi thở hừ ra một đoạn khí cao ngạo "Chú Lý, thấy sao? Đường đường là siêu sao siêu cấp, tiếng chim hay cái quái gì đó tương tự không làm khó được con!"
"Quả nhiên là khí chất của siêu sao! Thần Dật, tiếp tục! Tiếp tục cố gắng!" Đầu lưỡi run rẩy, Anh ngữ tuyệt vời, quả thực làm chú Ly cảm động muốn khóc!
Ý thức được mình nói nhiều quá rồi, Đường Văn Bác nở nụ cười: "A Dật, ngại quá, tự nhiên đem cậu làm thùng rác tâm tình của tôi vậy."
"Thật hâm mộ haiz!" Đem khăn lông ném sang một bên, Thần Dật gối nằm lên tay nhìn trần nhà nói: "Con gái của ông có người cha tốt như vậy, đâu có giống tui, từ nhỏ đến lớn sống hơn hai mươi năm..." Nghĩ đến chuyện không vui, Thần Dật thoáng đem lời chặn lại ở cổ họng.
Đường Văn Bác quan tâm nói "Nếu như cậu cũng có chuyện gì giấu ở trong lòng, thì đừng ngần ngại mà nói hết ra, để cho tôi làm thùng rác tâm tình của cậu một lần, coi như huề nhau, haha."
Thần Dật nghiêng đầu nhìn Đường Văn Bác một chút, do dự nói: "Được, dù sao cũng đã nghe chuyện của ông rồi, nói cho ông biết một chút chuyện của tui cũng không thành vấn đề."
"Khi tui còn nhỏ ba mẹ đã ly hôn, người đàn bà kia đem tui đá sang cho ba tui, sau đó chạy đi cùng người khác kết hôn, hơn 20 năm rồi bà cũng không thèm tới thăm, liếc mắt cũng không có, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng không, có lúc tui rất muốn biết rằng tui có phải do bà sinh hay không, haha, thật buồn cười..."
Đường Văn Bác nắm lấy tay Thần Dật, mặc dù đối phương chỉ đơn giản nói mấy câu, nhưng suy nghĩ nếu mình ở vị trí của Thần Dật, loại cảm giác này nhất định vô cùng tệ.
Nhất là bé trai, loại chuyện này càng không có chỗ để phát tiết, càng không có khả năng nói với bạn bè, giấu ở trong lòng nhiều năm như vậy, nghĩ tới Thần Dật đã 20 năm đè nén chuyện này, trong lòng Đường Văn Bác phảng phất cảm động, nhất thời chua xót.
"Chú không cần an ủi tui, tui không thèm người đàn bà kia!" Thần Dật dửng dưng nói.
Thật không cần sao?
Nếu như không cần, vậy tại sao lại nói ra?
Đường Văn Bác mỉm cười không nói gì, chẳng qua chỉ là nắm chặt tay đối phương, giờ phút này không cần nói gì nhiều, mọi người đều tìm bạn bè để giải tỏa tâm sự, nhiều lúc, cũng thực không cần người khác cho ý kiến.
"A Dật, tôi không định an ủi cậu."
"Nè ông chú, ông nói vậy nhẫn tâm quá đi!" Mới qua có mấy phút mà ông chú kia lại giống như lúc ban đầu rồi, cho nên nói, cái bộ dáng vừa rồi nhất định là giả tạo, giả tạo!
"Lòng tôi rất tốt, thật sự là một người tốt đó!"
"Nếu như ông là người tốt, vậy an ủi một chút sẽ chết à?" Thần Dật bất mãn nói, hiếm khi cậu có tâm trạng u buồn như vậy, lại bị Đường Văn Bác vô tình đạp vỡ.
"A! Thì ra A Dật muốn tôi an ủi, nói thẳng là được rồi, quanh co lòng vòng cũng không phải là hành động của đàn ông đâu." Đường Văn Bác cười nói.
"Ông... Haiz, quên đi!" Không thể tin rằng... tin rằng mình đã thua! Thần Dật thở dài, nếu đem đề tài này tiếp tục nữa, cậu nghĩ rằng mình sẽ điên mất.
"Nè ông chú, ông không định tái hôn sao?" Thần Dật sờ sờ lỗ mũi, lúc này Đường Văn Bác đã buông tay hắn ra, tuy nhiên Thần Dật đã trở tay nắm lại bàn tay ấm áp ấy. "Một mình rất cô đơn, cuộc sống mới đi được phân nửa, nửa đời sau cũng không thể lại một thân một mình chứ?" Thần Dật thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn hai mắt của Đường Văn Bác, giống như rất mong đợi người này trả lời.
"Không biết a, tôi muốn nuôi mèo, trước kia vợ tôi không cho nuôi, nên không có cơ hội." Đường Văn Bác cười nói "Hơn nữa có A Dật ở bên tôi mà, không phải sao?"
"Ai... Ai ở bên ông chứ!!" Thần Dật vội thả tay Đường Văn Bác ra, thầm nghĩ, thật đúng là một ông chú tự kỷ không biết xấu hổ.
Thần Dật lại nói "Ông chú à, tìm phụ nữ đi."
Người đàn ông lắc đầu nói "Thật ra thì tôi không thích phụ nữ."
Tám chữ ngắn ngủn, một câu nói, giống như ma thuật làm người ta nhất thời ngừng thở, Thần Dật hoàn toàn không nghĩ tới Đường Văn Bác lại nói ra một câu như vậy.
Cậu từng nghĩ tới Đường Văn Bác thích đàn ông, nhưng đó cũng là tùy tiện suy đoán, không ngờ lại là thật, người đàn ông này còn nói với mình nữa chứ.
Cảm giác được cậu trai trẻ bên cạnh đứng hình, Đường Văn Bác cười nói "Haha, tôi nói đại mà cậu cũng tin, A Dật đúng là một bé trai ngây thơ á!"
Thời khắc kinh ngạc cũng nhanh chóng qua đi, Thần Dật bật cười, dùng sức vỗ vỗ bả vai người đàn ông, nói "Được rồi, đừng giả vờ nữa, nếu biết mình thích đàn ông, vậy thì đi tìm đàn ông đi, cuộc sống của chú cũng đi được nửa đời người rồi, nửa đời sau cũng muốn ngây ngốc như vậy à?"
Thần Dật phản ứng vậy nhất thời làm tâm Đường Văn Bác trở nên ấm áp, anh cũng không biết tại sao lại nói bí mật của mình cho người này nghe, càng không có nghĩ tới Thần Dật sẽ không kỳ thị anh.
"A Dật thật thông minh, haha."
"Tui van ông! Ông chú à, tui lớn lên giống cái loại cứng đầu cứng cổ lắm à?" Thần Dật liếc Đường Văn Bác một cái, sau đó cười hì hì nói "Mà ông này, ông đã từng làm chuyện đó với đàn ông chưa?"
"Sao?" Thần Dật đặt ra vấn đề làm Đường Văn Bác nhịn không được hơi lui xuống, mặt không khỏi nóng lên, ấp a ấp úng nói "Không... Không có..."
"Nha! Vậy chú còn là trai tân nha!"
"A Dật, cậu muốn làm gì với thầy? Không được!"
"... Ông nghĩ nhiều rồi..." Thần Dật nói "Thầy à, chuyện này giao cho tôi đi!"
"A Dật..." Sau ót Đường Văn Bác lộ ra 3 đường hắc tuyến.
"Muốn hàng nội hay hàng ngoại?" Thần Dật bắt đầu tìm tòi "Một là không tìm, hoặc phải tìm tốt nhất! Hàng nội có tui làm trùm rồi, chú muốn tìm hàng ngoại không, như thế nào? Tui đối với ông vậy rất tốt rồi đó, hahaha! Không cần cảm ơn, haha!"
"A Dật... Không cần... thật mà...." Cái gì mà hàng ngoại chứ?
"Đừng khách khí! Cứ như vậy đi! Haha!"
"A Dật, cám ơn cậu đã giúp tôi, nhưng loại chuyện này phải dựa vào duyên phận..." Tôi không có khách khí... Tôi cũng không cần hàng ngoại!
"Haiz! Cái ông này, ông với tui không phải là có duyên sao? Cho nên tui sẽ giúp ông tìm một người đàn ông chất lượng tốt, ông sẽ tuyệt đối hài lòng!"
"......" A Dật, cậu có đang nghe tôi nói hay không... Cậu mới là người từ sao Hỏa tới ấy!
Đường Văn Bác cho là Thần Dật chỉ đùa một chút, dù sao chuyện giới thiệu đàn ông này thật sự là... thật sự rất kỳ quái! Lúc còn trẻ anh đã bị bắt đi xem mắt mấy lần, cho nên anh không thích loại cảm giác này chút nào, lúng túng muốn chết, từ đầu đến cuối cũng không nói được mấy câu, huống chi là phái nam...
Đường Văn Bác không đem chuyện này để trong lòng, nhưng Thần Dật lại tích cực tìm kiếm người thích hợp cho Đường Văn Bác.
Xế chiều nọ, Đường Văn Bác đáp ứng Thần Dật tự mình xuống bếp, sau khi dọn hết các món ra bàn, Đường Văn Bác phát hiện ngoài anh và Thần Dật ra còn có một thanh niên ngoại quốc tóc vàng khoảng 25, 26 tuổi, chào hỏi đơn giản, Đường Văn Bác cho rằng đây là bạn của Thần Dật.
"Kiều! Đây là thầy dạy tiếng Anh của tôi, Đường Văn Bác."
"Ông chú, Kiều là bạn tốt của tôi, đừng nhìn cái bề ngoài của cậu ấy, tiếng Trung khá giỏi đấy!" Thần Dật giới thiệu nói "Là một ông bầu lớn, chế tác âm nhạc, tài hoa hơn người, sự nghiệp thành công, tuổi trẻ anh tuấn!" Người này đúng là bạn của Thần Dật,,mà Kiều chính là người mà Thần Dật muốn giới thiệu với Đường Văn Bác.
Hoàn toàn không nghĩ tới Đường Văn Bác mỉm cười cùng đối phương gật đầu, mọi người bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.
"Kiều, thầy Đường tay nghề không tệ chứ?" Vừa bắt đầu, Thần Dật tạo đề tài cho hai người.
"Vô cùng giỏi!" Kiều không chút keo kiệt ca ngợi Đường Văn Bác "Đàn ông Trung Quốc đều nấu ăn ngon vậy sao?"
Đường Văn Bác khiêm nhường nói "Không phải, không phải chỉ mình tôi ở Trung Quốc này lợi hại vậy đâu!"
Nè ~~~~~~ ông chú à, đừng căng thẳng vậy được không?!!!
Thần Dật ở bên cạnh nhìn hai người một xướng một họa, anh cũng không dám xen vào nói cái gì.
Vốn nghĩ lần đầu gặp mặt của Kiều và Đường Văn Bác sẽ có chút thú vị, dù sao Đường Văn Bác cũng là người đàn ông vô cùng vô cùng đặc biệt, còn Kiều là người rất khéo ăn nói, chỉ đơn giản mấy câu liền đã bắt sóng được Đường Văn Bác, hai người rất nhanh đã hòa hợp, vừa nói vừa cười, Thần Dật chỉ biết vùi đầu ăn cơm.
"Cậu cũng thích tác phẩm "Hồ Walden" của Thoreau sao?" Đường Văn Bác hỏi.
"Vô cùng thích, lúc nhỏ học không hiểu lắm, nhưng lớn lên đột nhiên hiểu..." Kiều đáp, hai người đang nói tới văn học.
"Tôi cũng vậy!" Thần Dật không cam lòng xen vào nói.
"A Dật cũng thích à?" Đường Văn Bác nhìn về phía Thần Dật.
Thần Dật tiêu sái cười một tiếng, nói "Lúc học tiểu học tôi đã đọc rồi"
"Giỏi quá ta!" Đường Văn Bác một trận cảm thán.
Đầu Thần Dật giương lên, vui thích nói "Tôi lúc còn bé cũng rất hi vọng mình có thể biến thành Thoreau, đeo mặt nạ lên, phủ thêm áo choàng, đẹp trai cực kỳ!"
"Mặt nạ? Áo choàng?"
Thần Dật tiêu sái hất tóc "Haiz, ông này, Zorro của Wagner gì gì đó đóng á, các ngươi xem à shàng lậu à? Cùng một người à?"
Kiều khẽ cười nói "Thần Dật, cái ngươi nói là Zorro, còn chúng tôi nói là Thoreau."
Zorro của A Dậttrong tác phẩm cùng tên, biên kịch bởi Matt Wagner (2008) chuyển thể từ tiểu thuyết của Johnston McCulley
*Chỗ này nhân vật Zorro và nhà văn Thoreau đều đồng âm là Tá La
"Cái gì Zorro với Thoreau chứ, cũng chỉ là một đống giấy bỏ! Chú Lý, chú nói xem có đúng không?!" Hai chân đặt lên bàn, nghĩ đến chuyện bữa cơm hôm nay, Thần Dật liền cảm thấy bứt rứt không thôi. Nhục vãi!
Thần Dật đang dùng chính mình nói cho chúng ta biết, không biết gì thì đừng có cố gắng tỏ ra vẻ hiểu biết, nếu không dù mày có đẹp trai bao nhiêu thì cũng đi vào lòng đất thôi.
"Đúng! Giỏ rỗ (Zorro) gì đó đáng bị ghét!" Chú Lý kiên quyết đứng về phía Thần Dật, cơ mà bây giờ không phải là lúc phát tiết, điều chú Lý quan tâm nhất bây giờ chính là trình độ Tiếng Anh của Thần Dật.
"Thần Dật, tiếng Anh học thế nào, thầy giáo kia có được không? Mới đây đã 1 tháng, còn 2 tháng nữa mới tiến quân Hollywood quay phim, con phải nắm chặt thời gian, nắm chặt từng giây từng phút học tập chăm chỉ, ngày ngày hướng về phía trước!" Chú Lý cằn nhằn nói.
"Don"t zhuangbility, zhuangbility leads to leipility!" (Spring (tác giả Đường Xuân): viết bừa, đừng học theo!) Thần Dật tiêu sái ném ra một câu tiếng Anh, trong hơi thở hừ ra một đoạn khí cao ngạo "Chú Lý, thấy sao? Đường đường là siêu sao siêu cấp, tiếng chim hay cái quái gì đó tương tự không làm khó được con!"
"Quả nhiên là khí chất của siêu sao! Thần Dật, tiếp tục! Tiếp tục cố gắng!" Đầu lưỡi run rẩy, Anh ngữ tuyệt vời, quả thực làm chú Ly cảm động muốn khóc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook