Siêu Quậy Trường K.W
Chương 68: Chương 68


Vâng, kết quả cuối cùng là 3 anh em nhà kia thua và 3 đứa tụi nó toàn thắng tuy rằng có chút vất vả nhưng k hề gì vì chúng nó đã có 1 thứ từ trận đầu này……
Quay lại nhìn sân thi đấu đó thì ta k còn nhìn ra đó là 1 cái đấu như lúc đầu nữa rồi mà nó ngổn ngang 1 đống đổ nát, hoang tàn khủng khiếp so sức tàn phá của 3 cặp đấu này tạo ra….
_Mọi người k sao chứ? Ổn cả chứ? _Hoa Nữ lo lắng chạy lại hỏi
_Um, k sao. Xin lỗi đã để các cậu lo lắng nha_Băng Nữ cười hiền, xoa đầu Hoa Nữ
_Nè, lau đi. Mồ hôi kinh quá à_Thiên Nữ thẩy cho Băng Nữ nhà ta chiếc khăn tay màu đen (màu đặc chưng của Thiên Nữ)
_Thanks_Băng Nữ đón lấy cái khăn, cười rõ là tươi
Dương như bên cạnh nhưng người bạn này,những con người sẵn sàng vì nó hy sinh, những con người sẵn sàng vì nó làm tất cả, những người chưa bao h coi nó là Băng Nữ cả mà chỉ có 1 cô bạn Lee Sandy siêu quậy, hồn nhiên, tinh nghịch thôi, đúng như lời ĐỘc Tam từng nói: “ em k hợp làm Băng Nữ”
_Đi thôi, ông ta đang chờ chúng ta đó_Ryan nói rồi bước đi
Bọn nó k nói gì, khẽ nhìn nhau gật đầu rồi bước theo. Ánh sáng càng ngày càng xa,tụi nó đang bước dần phía về nơi có bóng đêm bao trùm….chỉ có 1 màu đen trải rộng dài khắp nơi
Hình ảnh cuối cùng trong các ánh sáng yếu ớt đó là hình ảnh 2 anh em Sandy và Ryan bước đi đầu tiên, phía sau là Kevin và cuối cùng là Koon Ham, Kyu Min, Mika, Ren bước dần vào bóng tối và bị nó nuốt chửng….
Đi 1 đoạn khá dài,chúng nó dừng chân trước cánh cửa gỗ màu nâu đỏ lớn , cao hun hút chẳng thể nhìn thấy điểm cuối cùng ở đâu

_Bây h gõ cửa hả? _Kyu Min ngây thơ hỏi
_Điên à? _Mika nhăn mặt
_Hơ, thế chứ làm sao mà mở được cái cửa này h,???_Kyu Min mặt cứ đần cả ra
_Cửa này có gõ cũng k ma nào nghe thấy đâu, nó được mở từ trong cơ. Còn nếu muốn vào thì phải có mà_ Ryan khẽ cười vì sự ngây thơ quá độ của Kyu Min, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh cửa thì có 1 bảng hình vuông sáng lên, xuất hiện 1 dãy chữ số bên dưới
_Chậc, ở đây đúng là công nghệ hiện đại quá luôn à _Ren tặc lưỡi nhìn
_Nói ngu vậy, tập đoàn đứng đầu thế giới chứ có phải là bọn cà tàng đâu mà trả thế _Mika nhíu mày (dạo này Mika nhà ta ăn nói phũ phàng quá =~=)
_Sandy,đọc mã khóa cho anh đi. Em nhìn được mã chưa?_Ryan quay lại hỏi cô em gái
_Hỏi ngta mã rồi còn hỏi nhìn được chưa? (Sandy làu bàu). Để nhớ lại coi, um…là……013…5…..À! đúng rồi, là 0135749265746336_Ngập ngùng 1 lúc để nhớ lại thì Sandy đọc 1 lèo luôn
_Hơ, Sandy, cậu lấy đâu ra dãy số đó vậy ???_Kyu Min nhìn Sandy đọc vanh vách mà khá ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi
_À! Nãy vừa nhìn ở trỗ bọn tiếp tân đó. Ngay lúc bọn mình bước vào, nhận ra người cầm đầu là Băng Nữ thì tụi tiếp tân đã gọi báo cho ông ta rồi, mã này cũng chính là mã đường chuyền điện thoại đó,1 ngày sẽ thay mã 1 lần nên k tra được đâu,chỉ có tới đây thui. Đấy chính là lý do vì sao mà hai để tui xuất hiện với hình dạng của Băng Nữ đó_Sandy cười toét, giải thích
_Dỡn tui à_Mika k tin; hoàn toàn k tin luôn

_Hở, sao lại k tin???_Sandy đần mặt
_Thì với cái trí nhớ ngắn hạn như mi thì ai mà tin mi nhớ được chứ_Ren lo choi chen vào
_haha phải, Sandy nó có trí nhớ ngắn hạn lắm nhưng bù lại là 1 khi nó đã nhìn cái gì rồi thì trong ngày tuyệt đối k quên đâu. Đấy cũng là lý do vì sao mà Băng Nữ nhà ta di vào sào huyệt của địch mà cứ đi bằng cửa chính 1 cách ngang nhiên, thực ra đây chỉ để lừa thôi để lấy mã lên tầng trên đó. _Ryan cười,giải thích tay k quên bấm dãy số mà Sandy vừa đọc
“BÍP…..BÍP…….BÍP…….CẠCH……”
3 tiếng “bíp” kêu lên là đang loát lại mã số mà Ryan vừa đánh vào....và h tụi nó hoàn toàn công nhân trí nhờ của Sandy,k sai 1 con số nào luôn nên cánh cửa đã nhanh chóng mở ra….1 luồng khí lạnh toát ra từ khe cửa đấy. K chút dè chưng nào, chúng nó đẩy cửa bước vào trong.
Bên trong k quá tối như bên ngoài kia nhưng cũng k quá sáng ….mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo, ẩn hiện trong ánh đèn mờ ……
_Tới rồi sao? _Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da đen lớn, nhìn chúng nó nói. Giọng âm hoàn toàn là 1 tông giọng ấm chứ k hề lạnh lẽo như chúng nó tưởng
Lúc tiếng nói người đàn ông đó cất lên cũng là lúc ánh đèn được bật mở, ánh đèn sáng trắng tràn ngập khắp căn phòng rộng hớn…..
_Sư phụ _Kevin, Ryan, Sandy cúi chào ông
_Quậy tưng bừng rồi vui chứ?Những đứa con ta dạy dỗ,những đứa con là thành quả đáng tự hào của ta nhất h đây lại phản lại ta. Cũng thú vị đó chứ nhỉ?_Hiện rõ trước mặt chúng nó là 1 gương mặt phúc hậu, hiền từ cùng nụ cười nhẹ, đầy ấm áp; nhìn ông k hề có chút nào sát khí của 1 người ở 1 địa vi cao cả

_Tụi con tới đây là vì cái chết của Thánh Nữ_người kế vị chức người đứng đầu điệp viên 4 năm về trước, thưa thầy.Con muốn 1 lời giải thích rõ ràng về cái chết của cô ấy và cả cái này nữa_anh Ryan bước lên đặt con chip điện tử lên bàn ông
Ông k nói gì, chỉ nhìn con chip 1 hồi rồi cũng cho con chip vào máy để mở.
Trước mặt chúng nó hiện lên 1 màn hình cảm ứng lớn đang chạy chương trình tự động do anh Ryan cài đặt sẵn đã tự mỡ các tệp tin có chứa kế hoạch “ngày tận cùng thế giới” trước mặt ông ta và tụi nó
_Làm…..làm sao mà……_Ông k dấu được sự ngạc nhiên khi nhìn thấy cái chương trình tuyệt mật này
_Thầy, điều sai lầm duy nhất của thầy chính là quá coi thường những thứ đơn giản. Thầy nghĩ Windy là 1 bộ óc thiên tài nên chắc chắn sẽ nghĩ ra cách gì đó cai siêu lắm để báo truyện này với tụi con mà k để ý đến những cách bình thường khác. Thầy quên là thánh vật cũng có trí thông minh sao? Động vật cũng có tình cảm thấy ạ, nhờ mèo Wild mà tụi con mới biết được cái tự thật đâu đớn này đấy thầy_Ryan nhìn người thầy đã dạy mình trước đây cũng là người đứng đấu “W” cười chua chát
_Người thầy mà con kính trọng nhất, khâm phục nhất lại là người đứng dau giật dây cái chết của chị Windy. Chị ấy đâu có tội chứ, tại sao vậy thấy???_Sandy người run bần bật, ánh mắt long lanh xao động hiện rõ chứ “đau đớn” khi nhơ lại cái quá khứ đau thương 4 năm về trước
_Ta nghĩ rồi các người cũng sẽ biết nhưng k ngờ rằng lại sớm vậy. Phải, người đứng sau cái chết của Windy chính là ta. Và người tiếp theo sẽ là con, Sandy _Dứt câu nói cũng là lúc ông chĩa thẳng khấu súng vào Sandy và…….
“PẰNG…”
_SANDY
………
Nhát sứng bang lên chói tai, mọi người k ai kịp chở tay, chưa kịp hiểu truyện gì thì viên đạn đã bay thẳng về phía Sandy và đang bay thẳng về nơi quả tim của Băng Nữ nhà ta đan đập…….Sandy đang chết sững người nhìn thầy mình chân chân, nó k biết phải làm gì nữa k phải sợ hãi nhưng chân k thể nào bước đi được……..
“RẦM….”
_SANDY…._chúng nó hét ầm lên khi thấy Sandy ngã xuống, mặt đứa nào đứa nấy đều tái mét. Nhất là anh Ryan mặt cắt k còn 1 hột máu nào luôn…..

_Sandy à…..Sandy…… _Kyu Min khóc nấc lên lay cô bạn của mình
_Um…..tui k sao _Sandy mở mắt, lắc đầu
_đừng dỡn chứ…..thế máu ở đâu kia….máu kìa…..đau k????_Kyu Min rối rít hỏi, chỉ vệt máu dài ,đỏ thẫm dính ở tay và eo Sandy
_Máu….Máu này k phải của tui….Mã vừa nãy ai cứu tui vậy….???_Sandy nhìn vệt máu trên tay mình, chẳng có cảm giác gì là đau cả, quyệt vệt máu đi thì hoàn toàn k có vết thương, 1 vết sước sát nhỏ cũng k…..
_Con heo, có xuống mau k? Cô còn định ngồi đè lên tôi tới vao h hả? …._Tiếng nói của Kevin gắt lên
_Sặc….Kevin,mi làm cái quái gì ở đó vậy???_Sandy nhìn thấy Kevin đang bị mình ngồi lên người thì như cái lò xo bật dậy liền
_Làm cái quái gì nữa chứ. Tôi vừa cứu cô đấy, người đâu mà cứ đứng yên chịu bắn là sao vậy….. A, đau quá _Kevin lồm cồm đứng dậy, bỗng dưng nhíu mày nhăn mặt vì cảm giác đau
_Kevin, máu kìa…_Mika chỉ vào eo Kevin, máu đang thi nhau chảy ra từ đó
_Ờ! Chắc nãy viên đạn sượt qua thôi, k sao đâu, ngoài da thôi ý mà_Kevin sua tay
_để tụi này băng lại cho _Ren xé “roạt” luôn cái áo mình đang mặt để bịt miệng vết thương cho Kevin
_Ổn thật chứ? _Koon Ham hỏi lại, nhìn máu chảy ướt đẫm cả vùng eo nên Koon Ham thấy lo
_Ừ, ổn _Kevin cười, trấn an Koon Ham

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương