Siêu Phẩm Vu Sư
Chương 7: Tốt mất linh xấu linh

Chương 7: Tốt mất linh xấu linh

Cát Đại Toàn bị bắt tới, Viên Dân Sinh đã được giải oan, hắn rối rít cảm ơn Phương Minh.

"Tạ ơn, tạ ơn cao nhân."

Không sai, ở trong mắt Viên Dân Sinh, Phương Minh liền là cao nhân, đương nhiên, ôm ý nghĩ như vậy cũng không chỉ có mình Viên Dân Sinh , toàn bộ người trong phòng khách, tất cả mọi người nhìn về phía Phương Minh bằng ánh mắt đều tràn đầy kính sợ.

"Tạ ơn, tạ ơn vị cao nhân này giúp ta tìm bộ trang sức vàng bị mất này. Không biết xưng hô với ngài thế nào?" Thái Văn Lễ mở miệng dò hỏi. 

"Phương Minh." Phương Minh mắt nhìn Thái Văn Lễ, từ tốn nói.

"Phương tiên sinh, lần này thật là rất cảm ơn ngài, nếu không nhờ ngài, chỉ sợ ta đã oan uổng lão Viên, để tỏ lòng cảm tạ, ngài có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được nhất định đáp ứng."

Nghe được Thái Văn Lễ lời này, Phương Minh giống như cười mà không phải cười, mắt nhìn Thái Văn Lễ, tâm tư Thái Văn Lễ như thế nào hắn đều thấy rõ.

"Yên tâm, vấn đề này đã là kết thúc, cái tì hưu kia sẽ không lại cho cửa hàng mang đến hậu quả gì, nhưng mà ta cũng cần nhắc nhở ông chủ Thái một chút."

Phương Minh mở miệng, mà Thái Văn Lễ nghe được Phương Minh nói lời này liền vội vàng gật đầu, thành khẩn nói: "Phương tiên sinh ngài cứ nói, ta chú ý lắng nghe."

"Bởi vì cái gọi là mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó. Mấy thứ vật trang trí phong thủy này không mời thì thôi, chứ đã mời rồi thì phải hiểu thật rõ. Phải hiểu rằng, không phải vật phong thủy nào cũng mang lại tài vận, một số cái phạm vào cấm kỵ, chắc chắn sẽ man tớ vận rủi."

Lời nói này của Phương Minh làm cho đám người Thái Văn Lễ trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi vì bọn họ là lần đầu tiên nghe được chuyện giống vậy.

"Phong thủy đổi vận không phải là chuyện đơn giản. Tôi tin có rất nhiều người biết đến tì hưu, Văn Xương tháp, thậm chí cả  gỗ đào đều là các vật trang trí phong thủy giúp đổi vận. Nhưng trên thực tế, mọi người thấy có bao nhiêu cái thật sự có tác dụng?"

Lời này của Phương Minh  làm không ít người gật đầu. Nếu tại phố đồ cổ này buôn bán châu báu, chắc chắn sẽ tiếp xúc qua mấy thứ này, nhưng cũng chỉ nghe nói chứ ít ai thấy mấy thứ này thật sự đổi vận.

"Đất nước chúng ta có một câu ngạn ngữ: tốt bất linh xấu linh. Câu này cũng khá chuẩn xác, mấy vật phong thủy mời về không chắc sẽ giúp thay đổi vận khí mà nếu làm không tốt còn mang tới vận rủi. Con tì hưu này cũng vậy."

"Cho nên, nếu như không có người thật sự hiểu rõ thì vẫn không nên mời mấy đồ này về. Nếu không sẽ không có ai có thể chắc chắn sẽ không phát sinh tình huống hôm nay lần nữa."

Phương Minh không phải nói mấy chuyện bịa đặt, đồ trang trí phong thủy có rất nhiều thứ cần để ý, ví dụ như vị trí trưng bày, giờ mời về, lễ nghi cung phụng theo từng ngày. Những cái này không cho phép có sai lầm, mà những trình tự này, không phải người chuyên nghiệp sẽ không hiểu rõ.

"Về sau chắc chắn sẽ không."

Gương mặt Thái Văn Lễ đầy vẻ hậm hức, trải qua chuyện ngày hôm nay, cả đời hắn sẽ ám ảnh, chẳng dám đụng vào mấy vật này nữa. "Tốt, mọi việc đã xong, tôi cũng nên rời đi."

Phương Minh cười cười, hướng phía con gái Viên Dân Sinh vẫy vẫy tay, cúi người nói: "Ca ca không có lừa em đúng không."

"Cảm ơn ca ca." Cô bé hiểu chuyện, nói với Phương Minh.

Khẽ xoa đầu bé gái, Phương Minh cười cười, không nói gì thêm, cất bước đi ra ngoài cổng.

"Phương tiên sinh. . . Phương tiên sinh chờ chút."

Ngay tại Phương Minh đạp ra cửa thời điểm, Thái Văn Lễ đuổi theo, trên tay của hắn nắm một cái phong thư, một mặt thành khẩn nói ra: "Lần này thật là đa tạ Phương tiên sinh, Thái mỗ không có gì để báo đáp, chút này biểu thị ít tâm ý."

Phương Minh nhìn vào độ dày phong thư trên tay Thái Văn Lễ, bên trong có chừng một hai vạn , cũng coi như là một con số không nhỏ.

Chỉ là, tiền này hắn lại không thể thu.

"Đa tạ ý tốt của ông chủ Thái, nhưng mà vô công bất thụ lộc(không làm không thể hưởng lộc), tiền này ta sẽ không thu, ông chủ Thái thật sự muốn đưa thì không bằng liền đem tiền này đưa cho Viên Dân Sinh  bị oan uổng đi."

Phương Minh nói xong lời này, không đợi Thái Văn Lễ trả lời mà liền sải bước rời đi, mà vừa vừa đi đến cửa miệng Âu Dương Tuyết Tình cũng đúng lúc nghe được Phương Minh nói, trong đôi mắt đẹp có một chút kỳ lạ.

"Tuyết Tình, cháu nói thử xem. . ."

Thái Văn Lễ nhìn cháu gái của mình, cũng không biết làm sao cho phải.

"Cháu cũng cảm thấy hắn nói không sai, tiền này nên cho Viên Dân Sinh, dù sao cũng là cậu oan uổng hắn."

Nói xong lời này, Âu Dương Tuyết Tình cũng là chạy ra cửa, hướng phía Phương Minh rời đi phương hướng đuổi theo, chỉ để lại Thái Văn Lễ một mặt xoắn xuýt đứng tại chỗ.

"Thế nào, đồng chí cảnh sát còn có chuyện sao?"

Đi ra khỏi phố đồ cổ Đông Đài, Phương Minh đột nhiên dừng bước, cũng không quay đầu lại mà hỏi.

"Làm sao anh biết tôi đi theo phía sau anh, tôi chú ý tới anh từ đầu tới đuôi đều không có quay đầu lại."

Bị người phát hiện theo dõi, Âu Dương Tuyết Tình không một chút ngượng ngùng, ngược lại còn có chút hiếu kỳ cùng kinh ngạc. Dù gì cô cũng là cảnh sát hình sự, đã trải qua huấn luyện theo dõi. Cho dù là khoảng cách gần cũng ít ai biết được. 

"Khí tức."

Phương Minh quay đầu, nói một từ khiến cho Âu Dương Tuyết Tình nghe không hiểu.

Thấy Phương Minh không có ý định giải thích , Âu Dương Tuyết Tình cũng biết không có khả năng moi được câu trả lời, người này thần thần bí bí, nói cái gì cũng chỉ nói một nửa, lập tức nói thẳng: "Tôi đuổi theo anh, là có một chuyện còn muốn hỏi anh."

"Cô là muốn tôi ra tay giúp con gái Cát Đại Toàn đúng không."

"Anh. . . Làm sao anh biết?"

Âu Dương Tuyết Tình lần này thật sự bị dọa sợ , cô không nghĩ tới Phương Minh vậy mà có khả năng đoán ra suy nghĩ của cô, không sai, cô đuổi theo đúng là muốn nhờ Phương Minh giúp con gái Cát Đại Toàn.

Dù sao, con gái Cát Đại Toàn con gái không có tội, người sai chỉ Cát Đại Toàn, sai lầm của người lớn không nên tính lên người con nít.

"Rất đơn giản, nếu như là chuyện khác thì khi nãy cô hoàn toàn có thể hỏi tôi nhưng cô lại không. Đợi đến khi rời khỏi cửa tiệm mới nói, điều này có thể hiểu rõ cô không muốn nói ra trước mặt cậu của cô và các nhân viên. Đáp án tự nhiên sẽ hiện ra."

Nghe Phương Minh nói rõ lí do, Âu Dương Tuyết Tình mang theo ánh mắt khác thường đánh giá Phương Minh một hồi lâu, bởi vì cô đột nhiên cảm thấy người trước mắt này thật sự vô cùng thích hợp làm một vị cảnh sát hình sự, năng lực suy đoán quá mạnh.

"Tôi là cảm thấy mặc dù Cát Đại Toàn phạm sai, nhưng đến cùng con gái ông ta vô tội, nếu như một cô bé nhỏ như vậy lại bởi vì chuyện này mà nhận lấy sự tra tấn từ đau ốm thì thật quá tàn nhẫn đúng không? "

Lời nói Âu Dương Tuyết Tình làm cho Phương Minh cười một tiếng, mặc dù vị hoa khôi cảnh sát kia nhìn vô cùng nghiêm khắc nhưng tâm địa lại rất lương thiện.

"Yên tâm đi, con gái Cát Đại Toàn chẳng mấy chốc phục hồi như cũ, cũng sẽ không còn bị bệnh tật quấn thân nữa." Phương Minh đáp một cách chắn chắc. 

"Vì sao vậy? Không phải anh bảo sẽ bị tỳ hưu trả thù sao?"

Vẻ mặt Âu Dương Tuyết Tình đầy vẻ nghi hoặc, rõ ràng Phương Minh nói là sẽ bị tỳ hưu trả thù. Nhưng bây giờ Phương Minh lại nói con gái Cát Đại Toàn sẽ không sao. Rốt cuộc là có hay không?

"Nếu tôi không nói như vậy liệu Cát Đại Toàn có chịu thừa nhận sao?

Phương Minh hỏi ngược một câu, nhưng mà không đợi Âu Dương Tuyết Tình trả lời liền là tiếp tục nói: "Với lại, cái tì hưu kia không phải đã bị cô đập vỡ sao?"

"Tì hưu bị tôi đập, cho nên con gái Cát Đại Toàn sẽ không bị liên lụy nữa sao?"

"Không sai, tì hưu bị cô đập mất rồi, về sau, ân oán giữa nó với Cát Đại Toàn cũng biến mất." Phương Minh nhẹ gật đầu, chỉ là, có một câu hắn không có nói ra.

Tì hưu bị Âu Dương Tuyết Tình đập mất, như vậy này oán khí tì hưu sẽ chuyển dời lên Âu Dương Tuyết Tình, nhưng mà Âu Dương Tuyết Tình này đập vỡ cũng coi là khiến cho tì hưu giải thoát rồi, không cần phải chịu bị máu ô uế, cho nên Âu Dương Tuyết Tình cũng không lọt vòng nhân quả báo ứng.

Nhiều nhất là khi biết được việc kia hoặc là muộn mấy tháng. . .

Nghe được Phương Minh nói rõ lí do, Âu Dương Tuyết Tình cũng là yên lòng, mắt thấy Phương Minh liền muốn rời khỏi liền vội vàng hỏi: "Phương Minh, anh không phải người ở đây đúng không?"

"Không phải."

"Vậy anh tới Thượng Hải là. . ."

Âu Dương Tuyết Tình lẽ ra muốn nói là tới tìm việc làm sao, thế nhưng vừa nghĩ tới bản lĩnh của Phương Minh, liền chắc chắn người này đến đây không phải để tìm việc. 

"Thăm vài cố nhân." Phương Minh không giấu diếm, đáp.

"Vậy anh gặp được chưa?"

Phương Minh lắc đầu, bất kể là Diệp thúc hay là Hoa Bác Vinh, hắn đều không có nhìn thấy , nhưng mà cũng coi là hoàn thành sư phó lời nhắn nhủ sự tình.

"Tôi nhìn anh tới đây cũng chưa bao lâu, khẳng định đối Thượng Hải cũng không quen, vừa vặn tôi cũng đã tan làm, nếu là anh tìm người, có thể nói cho tôi biết địa chỉ, tôi lái xe dẫn anh đi."

Âu Dương Tuyết Tình chủ động mở miệng, đương nhiên, cái này không phải là bởi vì cô có hảo cảm với Phương Minh, cũng chỉ là do tò mò, dù sao Phương Minh để lộ ra nhiều thứ vượt quá hai mươi năm nhận biết của cô, nên cô muốn tìm hiểu hơn một chút.

Phương Minh ngoài ý muốn nhìn Âu Dương Tuyết Tình, sau một lát rốt cụộc cũng nhẹ gật đầu, bởi vì Âu Dương Tuyết Tình nói không sai, chính mình đối với thành phố này không hiểu rõ, nếu có người dẫn đường cũng là thuận tiện không ít.

"Vậy cám ơn trước."

"Không cần cám ơn, tôi tên là Âu Dương Tuyết Tình, xe của tôi ở gần đây. Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi lái xe tới."

Vài phút sau, một chiếc xe màu đỏ mã Z 4 dừng trước mắt Phương Minh, xe kiểu mui mui trần. Mặc dù Phương Minh ngày bình thường ở tại thôn quê Diệu Hà, nhưng thôn Diệu Hà cũng là có internet, cho nên đối với xe hắn cũng là có chút hiểu biết, chiếc xe này phải tầm 80 vạn trở lên, xem ra gia đình Âu Dương Tuyết Tình cũng coi là kẻ có tiền.

Không có gì khác thường, lên xe, Phương Minh báo một địa chỉ, sau đó móc điện thoại.

Âu Dương Tuyết Tình đang tập trung lái xe, nhìn thấy Phương Minh  xem điện thoại lại không để ý đến một đại mỹ nữ là cô, có chút khó chịu,chấp miệng, sau đó mở miệng nói: "Phương Minh. Tôi còn tưởng rằng các cao nhân giống anh sẽ không sử dụng điện thoại di động."

Nghe được Âu Dương Tuyết Tình nói, Phương Minh cười một tiếng, đây chính là hiểu lầm của rất nhiều người đối bọn hắn , luôn cảm thấy những người như bọn hắn sẽ luôn giống như thời cổ đại, tuân theo cổ huấn, một chút cũng không thay đổi.

Trí tuệ của người xưa và truyền thừa đúng là có chỗ độc đáo của nó, nhưng này không có nghĩa là bọn hắn cũng không biết cải biến, có đôi khi, hiểu rõ khoa học kỹ thuật lợi dụng hiện đại khoa học kỹ thuật phụ giúp cũng là ắt không thể thiếu.

Ví dụ như thầy phong thủy mà nói, hiện tại rất nhiều thầy phong thủy đều chọn ở dùng bản đồ vệ tinh để quan sát toàn diện mọi thứ để giải, còn thời xưa thì cần tới mấy tháng mới hiểu rõ hình dạng của vùng núi. Đây cũng là sự tiến bộ.

Đương nhiên, có lợi cũng có hại.

Cái trước tiên có khả năng vừa xem hiểu ngay, tiết kiệm thời gian, về sau bởi vì khả năng thực tiển của bản thân sẽ ít, khó phát hiện nhiều thứ, đưa ra lựa chọn khó hơn. 

Mặt khác, Phương Minh sở dĩ xem điện thoại, cũng là bởi vì giờ phút này hắn đang xem một cái diễn đàn.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương