Siêu Phẩm Vu Sư
Chương 17: Vật bên người không thể bỏ đi

Chương 17: Vật bên người không thể bỏ đi

 

"Phương tiên sinh có thể nhìn ra lão hủ bị bệnh gì không? "

Thẩm Tự Kính đột nhiên mở miệng hỏi, bất quá sau khi hỏi xong hắn cũng có chút hối hận, lúc trước sở dĩ mở miệng thuần túy là bởi vì thói quen, cứ hễ liên quan đến y thuật lúc nào cũng thích hỏi nhiều.

Thế nhưng hắn sợ Phương Minh hiểu lầm ý tứ của hắn, cho là hắn tự đáy lòng muốn suy tính đối phương, lập tức giải thích: "Lão hủ không có ý tứ gì khác, chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. "

Đương nhiên còn có một cái nguyên nhân trọng yếu hơn đó chính là hắn không cho là Phương Minh có thể nhìn ra được hắn bị bệnh gì, dù sao tuổi của Phương Minh rành rành ra đó, coi như thực sự hiểu y thuật thì cũng chẳng lợi hại bao nhiêu.

Huống chi, bệnh này của hắn còn có chút đặc thù.

"Nếu lão hiệu trưởng đã hỏi thì ta đây cũng liền đoán một cái." Phương Minh trái lại không quan trọn hóa vấn đề, hai tròng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của lão hiệu trưởng, một lúc sau đáp: "Nếu như ta không có đoán sai, sợ rằng chính lão hiệu trưởng cũng không biết là mình mắc bệnh từ lúc nào, đến khi phát hiện tra thì căn bản cũng không tìm được nguyên nhân. "

"Ngươi... Làm sao ngươi biết? "

Giờ khắc này Thẩm Tự Kính chính là  khiếp sợ, không tự chủ được đứng bật dậy, một gương mặt già nua mang theo vẻ khó tin, nhìn phía Phương Minh ánh mắt mang theo chấn động sâu sắc.

Bởi vì, hắn đúng là không biết mình từ lúc nào mắc bệnh kia, làm ngôi sao sáng trong giới y học lại không biết mình bị bệnh gì cái này nói ra tựa hồ có cái gì đó sai sai, nhưng sự thật chính là như vậy.

Chứng kiến biểu tình của Thẩm Tự Kính biến hóa, những người khác đều biết Phương Minh đã đoán đúng, ngoại trừ Đại Trụ và Kỳ Kỳ chẳng có chút biểu tình kinh ngạc nào, còn mấy người Tần Đức Phong đều biểu lộ gương mặt cổ quái.

Có cần phải thần kỳ như vậy không, nếu như không biết thân phận của lão hiệu trưởng, bọn họ hầu như đều cảm thấy mình đang rơi vào một cái âm mưu, lão hiệu trưởng lại đang nhờ vả người trẻ tuổi trước mặt.

"Ta có thể đoán được rất đơn giản, ở một mức độ nào đó mà nói cái này không thể tính là một loại bệnh, đúng hơn phải gọi là khuyết hồn đạo trí. "

Phương Minh cười nhạt, sau khi chứng kiến ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người đang có mặt ở đây,  mở miệng lần nữa dò hỏi: "Thẩm lão hiệu trưởng, người thử nhớ kỹ lại một chút có phải trước khi phát bệnh người có đi qua một vài nơi rừng sâu núi thẳm không, ở đó ó gặp phải chuyện gì không? "

Thẩm Tự Kính nghe được Phương Minh hỏi như vậy cũng bắt đầu nhớ lại, một lúc sau có chút do dự đáp: "Nếu nói đi qua rừng sâu núi thẳm thì thật sự là đã từng đi qua một lần, đó là trước đây đại diện của trường có đến một sơn thôn bần cùng tiến hành chữa bệnh giúp đỡ người nghèo, sơn thôn đó ở sâu bên trong một ngọn núi, bất quá cũng không gặp phải chuyện gì đặc biệt. "

Đây chính là nguyên nhân khiến Thẩm Tự Kính do dự, vốn là một thanh niên trí thức hiển nhiên là đã từng đi qua không ít nơi, chỉ là du ngoạn qua không ít danh sơn, cho nên hắn cũng không dám xác định.

"Nếu miến cưỡng mà nói thì cũng có một chuyện đặc biệt, chính là trước đây người đã cùng ta tới sơn thôn do điều kiện gian khổ nên cũng bị nhiễm trọng bệnh, bởi vì là bệnh cấp tính, cho nên căn bản không kịp cứu giúp. "

Nghe được Thẩm Tự Kính sau khi nói đến đây ánh mắt của Phương Minh sáng lên, trong lòng của hắn đại khái đã suy đoán ra.

"Vị thầy thuốc kia cuối cùng có được chôn ở đó không? "

"Uhm, đây là vị đồng nghiệp kia chính mình yêu cầu, bởi vì không có có vợ con, sau khi hắn chết chúng ta đem thi thể của hắn chôn ở sơn thôn kia." Thẩm Tự Kính tựa hồ cũng là nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Minh hỏi: "Phương tiên sinh, ngươi không sẽ là cảm thấy dính bênh ở đó ! Phải biết rằng mặc dù vị đồng nghiệp đó của đã rời đi, nhưng hắn không mắc bệnh truyền nhiễm, mà ban đầu còn có mấy vị đồng nghiệp khác cùng làm với ta, trên người bọn họ cũng không có mắc phải quái bệnh như ta. "

"Đó là bởi vì những đồng nghiệp khác không có giống như ngươi đem đồ đạc của chính mình mai táng cùng với vị đồng nghiệp đã chết kia. "

Phương Minh đột nhiên ngắt lời làm cho Thẩm Tự Kính ngây ngẩn cả người, trong đôi mắt già nua lộ ra vẻ hồi ức.

"Đồ vât trong người sao, lúc hạ táng ta nghĩ đến đồng nghiệp ra đi một thân một mình nên cuối cùng liền đem cây bút máy nhãn hiệu anh hùng đã theo ta vài chục năm bỏ vào trong quan tài cùng nhau hạ táng.

"

"Như vậy căn nguyên của bệnh cũng liền tìm được, Thẩm lão tiên sinh chắc là rất lâu rồi chưa từng đến thôn sơn nhỏ kia ! Nên danh ra chút thời gian đi gặp cố nhân!. "

Lời vừa ra khỏi miệng Phương Minh, Thẩm Tự Kính toàn thân chấn động, bởi vì trong chớp mắt đã hiểu ý tứ của Phương Minh.

"Đa tạ Phương tiên sinh nhắc nhở, cũng trách ta, mấy năm nay bận việc,  không có thời gian đi thăm lão bằng hữu, trách không được lão bằng hữu sẽ tức giận. "

Mấy người Tần Đức Phong nghe Thẩm Tự Kính và Phương Minh nói chuyện  không hiểu ra làm sao, khúc đầu bọn họ còn hiểu chứ khúc sau thì chẳng hiểu ý tứ gì, cái gì mà đi thăm cố nhân…

Đám người Tần Đức Phong không hiểu, Thẩm Tự Kính nhìn học sinh của mình vài lần, cuối cùng vẫn giải thích một câu, "Bệnh của ta cũng không tính là gì, chỉ là mỗi dịp Trung Thu, vào ngày trùng dương ngực ta có một chút đau nhói, cái loại cảm giác này giống như là có người đang dùng vật nhọn nhẹ nhàng ghim vào ngực phải của ta. Mặt khác, bởi vì thói quen cá nhân, ta lúc trước thích đem bút máy gài ở túi áo ngực bên phải "

Biểu tình của Tần Đức Phonh trở nên quái dị, thậm chí có thể nói là trở nên sợ hãi, toàn bộ bầu không khí xung quang bàn ghế vào giờ khắc này trở nên cực kỳ tĩnh mịch.

Vật nhọn, ngực phải bị ghim, bút máy gài ở ngực phải, để bút máy lại bên trong quan tài.

Ở đây không có ai là người ngu, có thể trở thành đỉnh lãnh đạo cấp cao của y học viện thì chỉ số IQ và EQ đều vượt xa người bình thường, Thẩm Tự Kính vừa nói xong bọn họ đều hiểu.

Chỉ là, bọn họ thật sự là có chút không thể nào tiếp thu được, cái này... Đây không khỏi quá mơ hồ rồi.

"Phương... Phương tiên sinh, ý của ngươi là bệnh của lão sư ta có liên quan đến cây bút bên trong quan tài và... Và lão sư ta có quan hệ với người đồng nghiệp đã chết kia. "

Tần Đức Phong phát hiện thanh âm của mình đều có chút run rẩy, nếu như đổi thành hai người khác ở trước mặt hắn nói mấy câu như thế hắn chỉ biết quát lớn đối phương là lời nói vô căn cứ, còn đây một trong hai người là lão sư của mình, lấy thân phận và địa vị của lao sư căn bản không cần phải bịa chuyện làm gì.

"Mọi người tin tưởng vào chuyện hồn ma vừa rồi sao?" Phương Minh cười hỏi.

Mấy người Tần Đức Phong hai mặt nhìn nhau, bọn họ hiển nhiên là muốn nói không tin, nhưng nếu là không tin, chuyện xảy ra trên người vị lão hiệu trưởng kia nên giải thích thế nào?

Chứng kiến mấy người Tần Đức Phong trả lời không được Phương Minh cũng không lưu tâm, bởi vì hắn vốn là không có quan tâm đến câu trả lời của mấy vị này, tiếp tục nói: "Kỳ thực, mặc kệ có quỷ hay không, ở những nơi có phần mộ giữ lại đồ vật trên mình quả là một việc không ổn. "

"Thiên địa phân Âm Dương, âm dương sản sinh từ trường, mà trong từ trường này chia làm hai loại, một loại dương từ, một loại âm từ. "

"Cái gọi là dương từ, chính là chỉ loại khí tràng thích hợp với người sống chúng ta, người sống bước vào trong đó sẽ có một loại thần thanh khí sảng thậm chí tinh thần còn tiết ra sự hưởng thụ, dường như tắm rửa dưới ánh mặt trời. Mà Âm từ lại vừa đúng là tương phản, làm cho toàn thân cảm giác âm lãnh ẩm ước, không thoải mái. "

Phương Minh trầm ngâm trong phút chốc, tiếp tục nói: "Đây là nói đến đại phạm vi của từ trường, nhưng trừ cái đó ra mỗi người trong chúng ta cũng đều tồn tại từ trường, dùng lời nói trong giới y học của mọi người thì chính là DNA, nhưng lại là độc nhất vô nhị. "

"Bất đồng chính là, DNA sẽ không biến hóa nhưng từ trường sẽ biến hóa, từ trường của mỗi người sẽ phải chịu ảnh hưởng của từ trường từ môi trường xung quanh thậm chí còn các phương diện khác nữa, cổ nhân có câu “hữu vân thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu” chính là tồn tại hàm ý sâu xa. "

"Y học hiện đại có thể lấy ra DNA từ sợi tóc của mỗi người, nhưng từ góc độ phong thuỷ góc độ mà giải thích, không thể tùy tiền đem di vật của mình để lại bên ngoài chính là để phòng ngừa từ trường của cá nhân bị phá hư. "

Phương Minh đột nhiên dừng lại, điều này làm cho  mọi người đang nghe chưa hết câu lập tức cảm thấy khó chịu đứng lên, Đại Trụ càng là nhịn không được nói rằng: "Phương Minh, ngươi đã nói thì nói cho hết câu đi. "

"Ta cảm thấy, ta vẫn là nên dùng hành động thực tế cho các ngươi nhìn dễ dàng hơn để các ngươi hiểu được." Phương Minh cười một tiếng, "Vừa hay, Đại Trụ ngươi nhổ một sợi tóc cho ta. "

Đại Trụ không do dự, nhổ một sợi tóc của mình đưa cho Phương Minh.

Đem sợi tóc của Đại Trụ đặt lên bàn, Phương Minh trực tiếp cầm một cái ly thủy tinh lên che sợi tóc này lại, sau đó cầm lấy một chiếc đũa đem chiếc đũa đặt ở măt trên của ly thủy tinh.

Ngay sau đó, Phương Minh lại cầm bình rượu ở phía trên lên, đem rượu trắng đổ theo chiếc đũa xuống, cuối cùng, dùng chiếc đũa dính cồn vây quanh ly thủy tinh vẽ một vòng tròn.

Sau khi làm xong hết thảy Phương Minh lại đem ly thủy tinh lấy xuống, sau đó mở miệng dò hỏi: "Mọi người ai có bật lửa? "

"Ta... Ta có! "

Một vị lãnh đạo vội vã từ trong túi móc ra cái bật lửa,  Phương Minh tiếp nhận cái bật lửa sau đó trực tiếp đem cồn trên bàn châm lửa.

Cồn thiêu đốt, vây quanh sợi tóc của Đại Trụ tạo thành một cái vòng tròn lửa, tất cả mọi người tò mò nhìn chằm chằm, nhưng khoảnh khắc sau khi ánh lửa tắt cũng không xuất hiện bất kỳ một hình ảnh đặc thù nào.

"Phương Minh, ngươi đây là? "

Đại Trụ gãi đầu mới vừa mở miệng, nhưng mà cũng đúng lúc này, nhãn tình của Phương Minh sáng lên, tay cầm đũa đột nhiên đâm ra, chiếc đũa đâm chuẩn xác tới sợi tóc của Đại Trụ.

Ầm!

Sợi tóc của Đại Trụ bị thiêu đốt trong chớp mắt, một màn đột ngột này làm cho mí mắt mấy người Tần Đức Phong giật giật vài cái bị làm cho hoảng sợ, mà Đại Tru thân là đương sự vào giờ khắc này cũng là đột nhiên kinh hô lên một tiếng.

"Ai u, tại sao ta đột nhiên cảm giác được đầu óc nóng lên. "

Lời nói của Đại Trụ làm cho Phương Minh nở nụ cười, Đại Trụ sở dĩ đột nhiên đầu óc nóng lên hiển nhiên là do hắn, đúng là hắn vừa mới đâm vào sợi tóc này một cái.

"Rất đơn giản, tóc này là thuộc về một bộ phận từ trường nhỏ của ngươi, bất quá ta lợi dụng phương pháp phóng đại bộ phận nho nhỏ này lên, cho nên khi sợi tóc này bị phá hư ngươi tự thân cũng chịu phải ảnh hưởng. "

Đám người Tần Đức Phong nhìn thấy Phương Minh chỉ là dùng cái úp lên sợi tóc, sau đó dùng cồn vẽ một vòng tròn xung quanh rồi đốt lên, nhưng bọn hắn cũng không nhìn thấy Phương Minh hành động bí ẩn gì cả, trên thực tế thời điểm Phương Minh đâm đũa đã chọn lựa trước

Nếu như không nắm bắt được thời điểm, sẽ không khả năng tao được hiệu quả như vậy, chỉ là, điểm này Phương Minh cũng sẽ không nói cho đám người Tần Đức Phong đám người.

Nguyên nhân rất đơn giản: Pháp bất ngoại truyền.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương