Siêu Phẩm Tu Tiên Thái Giám
Chương 5: Đại trí giả ngu

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Quả là một mỹ nhân tuyệt thế!

Dù là kiếp trước sống trong thời đại hoàng kim, đã từng thấy vô số mỹ nhân đủ mọi dáng vẻ nhưng Hàn Siêu cũng chưa từng thấy một người con gái nào đẹp đến mức rung động tâm hồn thế này.

Cô ta bước trên không trung, nụ cười khinh miệt nở trên khuôn mặt trắng như tuyết:

- Ngươi tới đây làm gì?

- Nghe nói Lê Hoa viện chủ có định ra quy củ rằng chỉ cần ai đưa được một triệu lượng vàng là sẽ nhận người đó làm đồ đệ, vậy nên ta tới để bái sư.

Đứng cạnh xe ngựa, Hàn Siêu chắp tay sau lưng, sắc mặt hết sức trang nghiêm.

- Hừ!

Viện chủ Lê Hoa nghe thế chỉ cười nhạo, nhìn từ trên xuống dưới hắn một cái rồi nói:

- Dù ngươi là thế tử của Cung Cẩn vương cũng chẳng có nổi một triệu lượng vàng ấy chứ, giờ ngươi còn bị hạ làm thứ dân thì dùng thứ gì kiếm ra tiền đây? Lấy cái thứ đã bị cắt rụng của mình ấy hả?

Lời này vừa thốt ra một đám quần chúng đi theo xem cuộc vui cũng phải cười ầm lên.

Giờ Hàn Siêu cũng đã hiểu được sự nanh nọc của người phụ nữ này, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, chẳng buồn chẳng giận, mà chỉ khẽ vẫy tay một cái, thiếu nữ tinh linh thấy thế lập tức tiến lên một bước, đi tới bên cạnh hắn.

Hắn đặt tay lên vai thiếu nữ tinh linh, nhẹ nhàng đẩy ra:

- Tinh linh Thần Thông cảnh đáng giá một triệu lượng vàng! Lê Hoa viện chủ có muốn nhận không?

Thì ra là bán tinh linh Thần Thông cảnh sao?

Tinh linh không hỏng không chết, thần thông quảng đại, sức phá hoại vô cùng lớn, đúng là có thể bán với giá một triệu lượng vàng thật! Nhưng Hàn Siêu đành lòng sao?

Chẳng lẽ hắn không biết giờ bản thân chỉ có thể trông cậy vào tinh linh Thần Thông cảnh này thôi ư?

Viện chủ Lê Hoa khẽ nhướng mày, tinh quái nheo mắt, đôi môi đỏ mọng hé ra:

- Ngươi dám bán thì ta dám thu! Thế nhưng giờ tâm trạng ta giờ đang rất tốt, nếu ngươi có thể chọc giận ta thì ta mới nhận ngươi làm đồ đệ!

Mọi người đều nghe hiểu ý tứ trêu đùa trong câu này của Lê Hoa viện chủ.

- Đa tạ! Tinh linh, từ nay về sau tinh chủ của ngươi chính là người phụ nữ vừa già vừa xấu vừa béo đã thế lại còn chẳng ai thèm này đây.

Quay đầu cười khẽ, Hàn Siêu vỗ vai dặn dò thiếu nữ tinh linh bên cạnh.

- Vâng!

Thiếu nữ tinh linh nghe lệnh, bước lên ba bước rồi quỳ một gối trước mặt Lê Hoa viện chủ vẫn đang đứng trên mặt hồ, lớn tiếng thưa:

- Tinh chủ, xin hỏi có gì căn dặn!

Sắc mặt Lê Hoa viện chủ vẫn rất bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lên:

- Nếu đã thế ngươi hãy tự bạo tinh thể rồi rút về trong mệnh tinh đi.

Ôi trời!

Lời này vừa dứt đám quần chúng vây xem đã ồ cả lên.

Nếu mệnh tinh tinh linh tự bạo tinh thể thì chỉ có thể dưỡng lại thêm trăm năm hoặc là đợi tinh chủ tấn chức Thần Thông cảnh sau đó mới có thể lần thứ hai gọi tinh linh xuống thôi!

Không để mọi người bình tâm lại thiếu nữ tinh linh kia đã gật đầu đáp:

- Vâng!

Theo tiếng nói trong trẻo vang lên cơ thể tựa như bảo thạch của thiếu nữ tinh linh bắt đầu xuất hiện vết nứt, vết nứt nhanh chóng lan tràn, rồi trong nháy mắt đã phủ kín toàn thân.

Bộp!

Giống như tiếng hạt châu rơi vào tấm ngọc, thiếu nữ tinh linh vỡ vụn, hóa thành muôn điểm sáng ngời, sau đó bay thẳng lên trời cao.

Đại kiếm màu bạc cũng hóa thành một luồng ánh sáng, lao thẳng lên tầng không, sau đó biến mất trên bầu trời cao thẳm.

Tinh linh thật sự tự bạo rồi!

Lòng người kinh hãi, ánh mắt khi nhìn Hàn Siêu cũng lộ ra trào phúng lẫn vui sướng khi người gặp họa.

Thằng nhóc này đúng là đồ đần mà!

Giờ không có tinh linh Thần Thông cảnh bảo vệ, chỉ cần đại tướng quân Hàn Vân Cảnh ra tay, không, chỉ cần một võ giả mới bước vào cảnh giới Nhục Thân xuất thủ là đủ khiến hắn mất mạng rồi.

Thế nhưng vị đại tướng quân Hàn Vân Cảnh kia lại chỉ cau mày theo dõi tất thảy, hắn ta đứng cách Hàn Siêu mười trượng, đến một ngón tay cũng không hề động đậy.

Hắn ta không động nhưng Hải Bá hầu sau khi tỉnh táo đuổi theo tới đây thì khác, sắc mặt lão tràn ngập phẫn hận, tay áo vung lên rồi quát to một tiếng:

- Thần Cơ doanh nghe lệnh...

Ba hàng tướng sĩ mặc áo đen của Thần Cơ doanh đồng loạt nâng nỏ Tru Thần lên, nhắm thẳng hướng Hàn Siêu.

Tên đã sắp ra khỏi nỏ nhưng sắc mặt Hàn Siêu vẫn như thường, còn quay đầu nói với Lê Hoa:

- Nữ nhân đến tuổi này như cô mà không chồng không cả tình nhân, lại càng không có nam sủng theo hầu, không người quan tâm, không ai thương ai yêu. Mỗi lần đi ra ngoài thấy người ta có đôi có cặp còn bản thân lại chỉ cô quạnh một mình, ban đêm cũng chỉ một mình nơi khuê phòng nhìn đèn tàn hoa rũ, đúng là đáng thương thật.

- Hừ. Ta thiên sinh lệ chất, là một mỹ nhân tuyệt thế, lời ngươi nói chẳng có gì đúng hết.

Nghe Hàn Siêu sỉ nhục mình nhưng Lê Hoa viện chủ cũng chỉ cười giễu mà chẳng hề để tâm.

Cũng đúng, đã tu luyện tới Thần Thông cảnh thì tâm tính đều siêu việt rồi, sao có thể vì vài lời nói nhảm mà bị chọc giận được cơ chứ.

Hàn Siêu cũng không để tâm, hắn thản nhiên nói tiếp:

- Một nữ nhân như cô lặn lội từ tận Đại U tới Đại Huyền tồi tàn này có thể nói là xa nhà ngàn dặm rồi. Lại thêm thân phận của cô hết sức thần bí, đã ở đế đô đến mười hai năm trời mà cũng không ai hiểu rõ được lai lịch, bệ hạ thúc thúc háo sắc của ta cũng không nạp cô vào hậu cung. Chứng tỏ có lẽ thân phận của cô cũng không tầm thường, chắc chắn xuất thân trong một gia tộc lớn ở Đại U. Từ đó xem ra có khi cô là bị trục xuất khỏi gia tộc nên mới không thể không bỏ xứ mà đi nhỉ! Hơn nữa cô đùa bỡn đám nam nhân theo đuổi mình, liên tục lừa tiền bạc của họ là đủ thấy đã từng vì tình mà bi thương, bị một gã nam nhân lừa tiền lừa sắc, cuối cùng phạm phải tộc quy nên mới bị đuổi đi thế này!

Nói tới đây thì không khí bắt đầu trở lên căng thẳng, sắc mặt Lê Hoa viện chủ cũng đã lạnh đi:

- Nói tiếp đi!

Đám quần chúng xung quanh cũng đều an tĩnh hẳn, tai ai cũng dựng lên chờ nghe tiếp.

Hàn Siêu chắp tay sau lưng, nhìn Lê Hoa viện chủ, mắt hắn ngập ý cười thâm sâu khó hiểu, rồi mới mở miệng:

- Nếu thế thì viện chủ Lê Hoa đây đúng là một thiếu nữ si tình vì yêu mà phải tha hương rồi, có phải còn thêm chuyện chưa lập gia đình mà đã có thai, là một nữ nhân không biết liêm sỉ nhỉ? Ôi chao, nói không chừng đứa trẻ ấy cũng chẳng được ra đời ấy chứ!

Răng rắc.

Câu này vừa vang lên mọi người đã kinh ngạc phát hiện hồ Thiên Mục nháy mắt kết băng, y bào của viện chủ Lê Hoa bay lên, khí tức mạnh mẽ mà lại lạnh tựa băng đá toát ra từ cơ thể cô ta.

Cô ta híp mắt, ánh sáng lạnh lẽo bắn ra, giọng nói cũng đã lạnh căm:

- Nói tiếp.

Đất trời trong nháy mắt giống như đột ngột hạ nhiệt độ, đến cả đám binh sĩ Thần Cơ doanh là Nhục Thân cảnh nhất phẩm lúc nào cũng hừng hực như lò than mà giờ cũng cảm nhận được cái lạnh nhẹ nhàng len vào tận cốt tủy.

- Được thôi!

Hàn Siêu gật đầu:

- Cô muốn ta chọc giận mình, ta đương nhiên là phải dốc hết sức rồi. Nói thật thì ta chưa từng gặp phải yêu cầu quái gở kiểu này đâu, bình thường chỉ có đám nữ nhân ở nơi thanh lâu, những kẻ thấp hèn như heo mẹ...

Rắc!

Theo tiếng động, một trường thương dài nhỏ nháy mắt ngưng xuất trong không khí, mũi thương băng lạnh lẽo sắc bén nhắm ngay yết hầu Hàn Siêu, đâm nhẹ một cái đã thấy máu đỏ trào ra, thấm ướt đầu mũi thương màu trắng.

Một đầu khác của băng thương là ngón tay mềm mại như ngọc của Lê Hoa viện chủ.

Cô ta giơ tay, khuôn mặt nõn nà tràn ngập ý muốn giết người, khí thế trên thân cũng không ngưng tụ nữa khiến làn tóc đen bay lên, hệt như nữ hoàng tuyết đang nổi giận, cắn chặt răng, Lê Hoa gào lên:

- Ta không phải đồ đê tiện!

Rõ ràng là lời của Hàn Siêu đã chạm đến nỗi đau thầm kín trong lòng cô ta rồi.

- Ha ha! Cô bị ta chọc giận rồi!

Hàn Siêu lùi về phía sau một bước, mỉm cười quỳ xuống mà thưa:

- Đệ tử Hàn Siêu bái kiến viện chủ!

Thế là có sư phụ rồi sao?

Đám dân thường ngừng thở, ánh mắt nhìn chằm chằm Lê Hoa viện chủ, muốn xem thử cô ta sẽ phản ứng thế nào.

Lúc này sắc mặt Lê Hoa vẫn rất lạnh lùng, cơ thể từ từ hạ xuống đập chắn quanh hồ sau đó mới chậm rãi bước tới trước mặt Hàn Siêu:

- Ngươi nói không sai, ta đúng là một nữ nhân thấp kém, còn nói chẳng giữ lời, không biết lý lẽ. Thế nên, ngươi đi chết đi.

Tiếng nói của Lê Hoa viện chủ vang lên to rõ, cao cao tại thượng.

Dứt lời, quần chúng vây xem xung quanh đồng loạt thở dài thương hại, một đám người nhìn Hàn Siêu đang quỳ lạy mà lắc đầu giễu cợt.

Lần này đúng là vừa mất phu nhân lại mất cả quân lính luôn rồi! Không chỉ khiến chỗ dựa duy nhất của mình, tinh linh Thần Thông cảnh tự bạo mà còn chọc giận Lê Hoa viện chủ xấu tính xấu nết này nữa.

Vương triều Đại Huyền không còn người nào có thể bảo vệ được thế tử Hàn Siêu nữa rồi.

Ngu, quá ngu, quá mức ngu!

- Hừ! Thứ dân Hàn Siêu sai sử tinh linh giết thế tử và thiếp thị của Hải Bá hầu giữa đường, tội ác tày trời! Thần Cơ doanh, chuẩn bị...

Lúc này giọng nói tràn đầy oán hận của Hải Bá hầu vang lên, giống như gió lạnh thổi qua không trung:

- Bắn!

Tiếng gầm nổ tung giữa trời!

Dây cung căng lên.

Mũi tên đen tuyền lao ra, phá vỡ không gian, hướng về phía Hàn Siêu!

- Ly Huyền cuồng phong, khởi!

Chỉ thấy Hàn Siêu đã sắp bị vạn tên bắn chết thì đại tướng quân Hàn Cảnh Vân đột nhiên lạnh lùng quát to lên.

Hắn giật tay, một cơn gió bắn thẳng ra từ đầu ngón tay ấy!

Trong nháy mắt gió bùng lên thành lốc, sinh ra lực hút cực mạnh, cuốn sạch tất cả những mũi tên đen lên tận trời xanh.

- Hải Bá hầu? Ai cho ngươi quyền ra lệnh? Ngươi đã hỏi đại tướng quân ta chưa?

Khẽ xua tay một cái là cơn lốc xoáy kinh người đã tan, những mũi tên đen thi nhau rơi xuống mặt đất, Hàn Cảnh Vân quay đầu, nghiêm khắc quát hỏi, khí thế trên người trải rộng như một ngọn núi lớn, đè lên Hải Bá hầu, ép lão ta phải lùi về sau một bước.

Sắc mặt lão ta cực kỳ khó coi, lúc trắng lúc xanh, sau đó chỉ vào Hàn Siêu, nghiến răng gào lên:

- Thằng nhãi kia giết người mà chẳng lẽ lại không thể tử hình tại chỗ sao?

- Hoang đường! Dù hắn đã là thứ dân nhưng trong người vẫn chảy dòng máu hoàng gia! Muốn chém muốn giết cũng chỉ có bệ hạ có thể định đoạt, một Hầu gia nho nhỏ như ngươi có tư cách gì chứ! Cút cho ta!

Một tiếng gầm như sấm đánh ngang trời vang lên khiến sắc mặt Hải Bá hầu trắng bệch, lão ta lùi lại mấy bước liền, miệng hộc máu tươi.

Chỉ một tiếng thét của Thần Thông cảnh đã có thể làm cao thủ nhất phẩm Nhục Thân cảnh bị thương.

Thần Thông cảnh và Nhục Thân cảnh cách biệt tựa như trời cao và bùn đất vậy!

Không để ý tới Hải Bá hầu tức tới run người nữa, Hàn Cảnh Vân quay đầu chắp tay với viện chủ Lê Hoa, rồi nói:

- Chuyện viện chủ nhận đồ đệ bản tướng quân sẽ bẩm báo lên bệ hạ. Cáo từ!

Nói xong hắn ta gật nhẹ đầu chào hỏi rồi phóng lên cao, bước qua không khí đi về phía cung điện đằng xa.

Hử? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra thế?

Dân chúng vây xem đều kinh ngạc ngây người, chẳng hiểu mô tê gì cả.

Lúc này Lê Hoa viện chủ mới lên tiếng.

Cô ta nhếch cằm, nâng đầu Hàn Siêu lên rồi lạnh lùng hỏi:

- Vừa rồi cả vạn mũi tên cùng bắn về phía ngươi nhưng vì sao tim ngươi còn chẳng đập nhanh một nhịp? Chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ chết sao?

Hàn Siêu mỉm cười rạng rỡ:

- Sống, ta không chọn được. Chết, ta cũng không thể ngăn cản. Sống hay chết đều do trời định, chuyện ta có thể làm chỉ là thản nhiên đối mặt mà thôi.

Nhìn đôi mắt sâu như giếng cổ của hắn, Lê Hoa viện chủ hơi cau mày suy nghĩ.

Những lời này của Hàn Siêu đều là lời tâm huyết, hắn thật sự đã đạt tới cảnh giới nhìn thấu sinh tử rồi!

Cảnh giới thế này cô ta chỉ từng thấy ở tinh sư Trường Sinh cảnh, và cả trên người những vị cao tăng đắc đạo mà thôi.

Muôn vàn suy nghĩ thi nhau trào lên trong lòng, bỗng nhiên cô ta đột ngột cười bảo:

- Ta đột nhiên lại muốn nhận ngươi làm đồ đệ, thế nhưng trước đó ta muốn ngươi liếm giày cho ta cái đã.

Ôi trời ơi!

Vừa dứt lời thì đám quần chúng vây xem lại ồ cả lên, ai nấy cũng tỏ rõ vẻ mặt muốn xem trò hề, lặng im nhìn về phía Hàn Siêu.

Nếu Hàn Siêu thật sự liếm giày cô ta thì thể diện đàn ông cũng mất hết rồi, còn cả thể diện của hoàng thất Đại Huyền cũng vì thế mà bị liên lụy nữa.

Nhưng ngoài ý muốn của mọi người là Hàn Siêu lại chỉ cười rộ lên, lộ ra cả hàm răng trắng bóc:

- Có gì khó đâu? Đây là vinh hạnh của ta.

Nói xong hắn thật sự cúi xuống, sau đó hôn nhẹ lên chiếc giày màu trắng của Lê Hoa viện chủ.

Rầm.

Ngay lập tức Hàn Siêu bị đá bay ra xa cách xa ba thước.

Lê Hoa viện chủ rút chân về, tức giận mắng:

- Là liếm chứ không phải hôn. Đồ nam nhân háo sắc thối tha! Biến thái, ghê tởm!

Nghe thế, Hàn Siêu loạng choạng lắc đầu, sau đó gắng gượng đứng lên. Hắn vừa lau máu chảy bên khóe miệng vừa nói:

- Ha ha. Viện chủ nói đúng lắm. Thế nhưng ta đã bị hoạn, không còn là nam nhân nữa rồi. Về sau viện chủ có thể gọi ta là tên thái giám biến thái. Xin lỗi, ta ngất đây.

Vừa dứt lời đầu hắn đã ngoẹo sang một bên, hai mắt nhắm chặt rồi ngất lịm đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương