Siêu Phẩm Tu Tiên Thái Giám
-
Chương 18: Còn gì phải sợ
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Lê Hoa tập trung tinh thần cao độ, chăm chú quan sát Hàn Siêu.
Tinh quanh nhập thể như đao băng gai lửa, đau tận xương cốt khiến người ta chỉ hận không thể dùng cái chết để được giải thoát.
Nhưng đây mới là cửa ải khó khăn đầu tiên của việc tu hành mà thôi.
Cửa ải khó khăn thứ hai chính là Phiêu phiêu dục tiên, như đạt tới khoái cảm cực lạc, người thường không thể kháng cự lại cảm giác sung sướng mà nó mang lại, chỉ cần bất cẩn đắm chìm trong đó thôi là thần hồn sẽ xuất khiếu rồi tan biến.
Trong tiên đạo, có tăng khổ hạnh chịu đựng nỗi đau đớn cắt thịt cạo xương nhưng lại chẳng nhịn nổi cảm giác thoải mái tới tận xương tủy, khó lòng kìm lại tiếng rên rỉ của "Phúc Thọ Thăng Tiên cao".
Cảm giác dễ chịu tới cực điểm như được đắm chìm trong mây kia, kể cả có là tu sĩ Phật môn kiên định nhất, thậm chí là cả một số tinh sư Thần Thông cảnh cũng không thể kháng cự lại sự cám dỗ đó để rồi say mê.
Lê Hoa không dám chắc chắn, cô ta nhíu chặt mày.
Bằng cảm ứng của mình, Lê Hoa đã nhận thấy tinh quang vừa kích thích ba trăm sáu mươi tư khiếu huyệt quanh thân Hàn Siêu, vòng xoáy của khiếu huyệt từ từ phun ra năng lượng rồi hòa vào máu thịt hắn.
Hàn Siêu từ từ mở mắt, thở phào một hơi rồi lập tức nhìn thấy vẻ lo lắng của Lê Hoa, hắn cảm thấy thật ấm áp. Hàn Siêu nghiêng đầu, trêu đùa:
- Viện chủ, chẳng lẽ nhìn đến mê mẩn rồi hả?
Hừ.
Lê Hoa chẳng còn lo lắng gì nữa, vẻ mặt cô ta lại trở nên lạnh lùng:
- Không tồi! Có thể chịu được đau đớn như địa ngục rồi tới Phi Tiên khoái cảm mà không sinh ra tâm ma, miễn cưỡng có thể làm đệ tử của ta. Tu hành cho tốt, ta đã đưa ngươi vào con đường tu hành, việc còn lại phải dựa vào chính ngươi.
Nói xong, Lê Hoa phất tay áo rời đi. Một bóng áo trắng biến mất ngoài cửa rồi xuất hiện trong điện ngọc lấp lánh.
- Ôi, cười vui như thế là nhặt được của báu à?
Trên giường ngọc, Lục Tiêm Đề đang mặc một bộ đồ vàng nhạt, bộ ngực lộ một nửa, mỗi một cái nhíu mày, một nụ cười đều mang theo vô vàn quyến rũ động lòng người.
Lê Hoa khẽ nhếch miệng cười rồi nhướn mày:
- Thằng nhóc đó có Đại Dũng khí, nghị lực lớn lắm. Không chỉ chịu đựng được đau đớn người thường khó lòng chịu được mà còn có thể dễ dàng chống cự lại Phi Thăng khoái cảm. Tâm cảnh càng thấu triệt, tâm ma càng khó sinh! Từ nay về sau, trong tiên đạo này, người thứ tư bị phế tinh mạch mà có thể tấn thăng Thần Thông cảnh sẽ nằm trong số môn hạ của ta!
Lục Tiêm Đề hít sâu một hơi rồi ngồi thẳng dậy:
- Thằng nhóc lợi hại thế cơ à? Ba người bị phế tinh mạch trước đây, một người thì đạt được Trường Sinh Cự Phách, một người mở ra một cõi riêng, người còn lại thì là kẻ độc hành thiên hạ, hung danh truyền xa! Chậc chậc chậc, không được, ta phải mau ôm đùi hắn thôi. Lê Hoa, ngươi xem thằng nhóc có thích người đẹp như ta không?
- Hừ, ngươi làm điệu làm bộ ít thôi, nếu cản trở việc tu hành của hắn, ta không dễ dàng buông tha ngươi đâu đấy.
Lê Hoa liếc nhìn Lục Tiêm Đề.
- Ha ha, kể cả ta không quyến rũ hắn thì trên Trường Sinh tiên đạo, mọi thứ cám dỗ cũng sẽ tự lao tới ngăn hắn tu hành thôi. Bây giờ phải xem hắn có thứ may mắn kia không, có đạt được Trường Sinh Cự Phách hay không thôi.
Lục Tiêm Đề cười duyên rồi khẽ nghiêng tay, nằm lại xuống giường.
Nghe vậy, Lê Hoa cũng chẳng hề lo lắng mà ngược lại, cô ta còn tràn đầy tự tin.
Hàn Siêu còn lợi hại hơn cả ba người kia nữa.
Tầm Tiên Phủ là một phủ đệ cực kì xa hoa, vàng bạc làm tường, bạch ngọc làm trụ, đình đài lầu các, thủy tạ vườn hoa, cái gì cũng có.
Đây chính là phủ đệ của Tề Tử Thi. Vừa bước vào cửa phủ đã tìm thấy tiên nhân, quả là có cảm giác tâm cảnh vô thượng.
Lúc này, trong gian phòng khách mộc mạc trang nhã, có mười mấy thiếu nam thiếu nữ mặc ngân bào đang ngồi trên ghế trúc, yên lặng chờ chủ nhân của tòa phủ đệ này bước ra.
Mười mấy người này, ai nấy đều thần quang sáng ngời, khí thế ngang tàng, toàn là nhất phẩm đỉnh phong Nhục Thân cảnh.
Bọn họ là cao thủ trên bảng Thần Thông, ngồi theo vị trí xếp hạng, cho dù là người đứng cuối bảng, cũng chính là thiếu nữ đang tựa bên cửa kia cũng cầm trong tay Thanh Ngọc Bảo Châu đang xoay tròn.
Hiển nhiên đây là một tinh vật kì lạ.
Bên cạnh họ đều có thị nữ yên lặng đứng chờ, thỉnh thoảng sẽ thêm trà hoặc linh quả.
- Chậc chậc, Tề sư tỷ không hổ danh là phó thành chủ, trong phủ đệ nuôi hẳn mấy mươi ngoại môn tạp dịch, hộ vệ, người làm vườn, người chăm ngựa, đầu bếp, thị nữ, gì cũng có, quả là khiến người ta hâm mộ.
Một thiếu niên mặc ngân bào có khuôn mặt lừa nhọn hoắt liếc nhìn bốn phía, khóe miệng có vẻ lạnh lùng.
Những thị nữ này đều là ngoại môn tạp dịch của Khấu Tiên thành, dù là thiên tài, là cao thủ nhất phẩm, nhị phẩm Nhục Thân cảnh nhưng tài nghệ không bằng người, chưa qua được khảo hạch nhập môn, chỉ đành phải làm việc kiếm tinh linh thạch, giành lấy những lợi ích cho mình.
- Trong phủ đệ của Tề huynh cũng đâu có ít, cần gì hâm mộ. Những ngoại môn tạp dịch này làm việc cho Tề sư tỷ là để ngày sau được tỷ ấy chọn, sau khi Tề sư tỷ tấn thăng Thần Thông cảnh sẽ dùng pháp lực chỉ ra tinh đồ thuộc về bản thân từng người. Cũng là theo nhu cầu thôi.
Một thiếu niên thanh tú bên cạnh xoay Ngọc Chỉ, ánh mắt sắc bén như ưng.
- Phải, trong Khấu Tiên thành này, ai có thể để ngoại môn tạp dịch cam tâm hầu hạ thì trong lòng ngoại môn tạp dịch, người đó càng có xác suất cao để tấn thăng Thần Thông cảnh. Tề sư tỷ chính là người đứng đầu Khấu Tiên thành này. A, Tề sư tỷ đến rồi!
Thiếu nữ mặc ngân bào đứng gần cửa liền đứng dậy, chắp tay đón.
- Kiến quá Tề sư tỷ.
Đám người ngồi phía trong cũng đứng dậy hành lễ, bái kiến.
- Chư vị khách khí rồi. Mời ngồi.
Dáng người Tề Tử Thi thướt tha như nước chảy mây trôi, phù hợp hoàn hảo với không gian bên trong. Quanh cô ta toàn là sơ hở, thế nhưng người ta lại không thể tìm thấy bất kì vị trí nào để công kích.
Cảnh tượng này khiến đám thiên tài Thần Thông bảng nhíu mày, trong lòng ai nấy đều cảm thấy sợ hãi, thán phục và đố kị.
Đây là phản phác quy chân của võ đạo, đại đạo đơn giản nhất.
Xem ra, thời gian Tề sư tỷ tấn thăng Thần Thông cảnh không còn xa.
- Ta biết ý đồ khi các người đến đây là gì, là muốn để ta khiến Hàn Siêu phải thu hồi tinh vật. Nhưng việc đó phù hợp môn quy, ta không thể xen vào.
Ngồi ở chủ vị, sắc mặt Tề Tử Thi dịu dàng, cô ta khẽ phất tay.
Lời này vừa nói ra đã khiến đám người nhíu chặt mày.
Thiếu niên mặt lừa đứng phắt dậy, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận:
- Tề sư tỷ, môn quy đã quy định tất cả các khiêu chiến khảo hạch nhập môn bắt buộc phải là độc chiến, Hàn Siêu cho mượn tinh vật, làm vậy chẳng phải những đệ tử ngoại môn bị khiêu chiến sẽ phải lấy một địch hai?
- Vậy ngươi có thể mượn tinh vật để ứng chiến! Vấn đề là, Hà Sâm, những người khác dám mượn của ngươi sao? Hơn nữa, Hà Sâm, chuyện của nhà họ Trịnh, ta khuyên ngươi bớt nhúng tay. Phía sau Hàn Siêu chính là Lê Hoa nhà họ Lê, ân oán giữa cô ta, Tần Huyền Cơ và Sở Tú sẽ khiến cho nhiều người phải bỏ mạng. Ngươi chưa đủ tư cách xen vào!
Tề Tử Thi liếc nhìn người kia, vẻ mặt bình thản.
Thiếu niên tên gọi Hà Sâm giờ đây sắc mặt đã xanh lét, cậu ta hậm hực ngồi xuống, không nói gì thêm.
Các tinh vật cắn nuốt lẫn nhau, không ai dám kết luận sau khi cho mượn tinh vật thì liệu tinh vật của mình có bị tinh vật của Hàn Siêu cắn nuốt không.
Những thiên tài trên bảng Thần Thông này không dám mạo hiểm như vậy.
- Tề sư tỷ, Hàn Siêu thì ta mặc kệ, nhưng một tháng nữa là đến kì tầm bảo ở bí cảnh của ngoại môn, ta muốn biết danh sách tầm bảo có dựa theo bảng Thần Thông không.
Lúc này, thiếu niên thanh tú mặc ngân bào lên tiếng, chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay tỏa sáng lấp lánh, đây cũng chính là một pháp khí.
Nghe được câu hỏi này, ánh mắt mọi người đều đồng loạt hướng về phía Tề Tử Thi.
- Phải.
Cô ta lắc lắc ống tay áo, nhìn đám người một lượt rồi lắc tay, lấy ra một tờ thủ lệnh mạ vàng:
- Chương môn đã truyền pháp lệnh, một tháng sau, một trăm người đứng đầu bảng Thần Thông của Khấu Tiên thành sẽ nhập bí cảnh, tìm tiên bảo. Mặt khác, lần tầm bảo ở bí cảnh này sẽ có tám châu vực lớn, tám Khấu Tiên thành, tám trăm đệ tử ngoại môn ở bảng Thần Thông cùng nhập một bí cảnh. Nếu ai có thể trổ hết tài năng, giành được mười vị trí đầu tấn thăng bí cảnh Thần Thông sẽ đạt được ban thưởng của môn phái.
Ngay lập tức, có người mắt lóe sáng, lại có người cúi đầu trầm tư, có người nhíu chặt mày.
Ánh mắt thiếu niên thanh tú lạnh băng, giọng nói mang theo sát ý:
- Nếu vậy thì Hàn Siêu kia chính là kẻ phải đoạn tiên duyên! Trên bảng Thần Thông nhất định là ngoại môn đệ tử, mặc ngân bào, nhưng có cái gậy quấy phân heo Hàn Siêu kia thì kẻ thù của ta chắc chắn sẽ mượn tay hắn, gọi một ngoại môn tạp dịch ra khiêu chiến ta rồi mượn tinh vật của hắn, đuổi ta khỏi bảng Thần Thông!
- Phải! Hứa Quang, chi bằng ngày mai cùng tới phủ thành chủ để tạo áp lực với Hàn Siêu, khiến hắn phải thu hồi tinh vật!
Nụ cười của Hà Sâm dữ tợn như mãnh hổ xuống núi.
- Được! Hứa Thượng Thiển chính là một trong những thiên tài nhà họ Hứa chúng ta, vốn nên tấn thăng Thần Thông cảnh, giúp thế lực nhà ta thêm lớn mạnh! Bây giờ Hứa Thượng Thiển lại chết dưới tinh vật của Hàn Siêu, trưa mai ta tất nhiên phải đòi hắn một lời giải thích!
Thiếu niên thanh tú Hứa Quang nghe vậy thì gật đầu thật mạnh.
- Nếu vậy thì ta cũng đi cùng, cũng tiện mở mang tầm mắt về vị thiên tài bị phế tinh mạch này.
- Được, cùng đi thôi. Hàn Siêu này vừa nhập môn đã quấy phong vân, kẻ như vậy hoàn toàn xứng đáng để đến mở mang tầm mắt.
- Vậy ta cũng đi xem náo nhiệt, Tề sư tỷ, không biết nhà họ Tề có lời gì về cái chết của Tề Ngạo không?
Đám người miệng thì nhất trí nhưng trong lòng ai cũng có toan tính riêng.
Những thiếu niên thiên tài này đều có bối cảnh, gia học uyên thâm. Dưới sự chỉ bảo của gia tộc và có thể đứng vững trên bảng Thần Thông thì đều là kẻ có Đại Nghị Lực, Đại Dũng Khí, tuổi trẻ mà lòng dạ như hồ ly.
Họ đồng loạt tìm tới Tầm Tiên Phủ thật ra là để tìm hiểu thái độ của nhà họ Tề với Hàn Siêu.
Có thù báo thù, có oán báo oán.
Tề Tử Thi ngồi trên ghế, cầm chén ngọc uống một ngụm trà xanh, chậm rãi nói:
- Vạn Chân tiên môn truyền thừa đã mấy chục vạn năm, là một trong thập đại tiên môn, có thể tồn tại lâu dài mà không suy vong như vậy là do có bộ quy tắc. Nhà họ Tề sẽ chỉ làm việc theo bộ quy tắc này. Ngoài quy tắc thì từ xưa tới nay không nhúng tay. Ta khuyên các ngươi đừng phạm phải thiết luật. Trong quy tắc, đánh nhau ta sống ngươi chết, chèn ép cực điểm cũng là bản lĩnh của các ngươi. Phải, tinh sư cửu cảnh Thần Thông đứng sau màn hạ độc ở Tiên Thiện điện, muốn đầu độc chết Hàn Siêu đã bị đốt đèn trời, chết rồi.
Cửu cảnh Thần Thông, nghịch thiên cải mệnh! Đây chính là thứ tồn tại đột phá hơn cả chuyện Bành Tổ thọ tám trăm tuổi! Chỉ suýt nữa thôi là có thể cảm ứng được cửa tiên giới, trộm được tiên khí, tấn thăng Trường Sinh Cự Đầu, vạn năm bất tử!
Người như vậy hẳn phải quyền cao chức trọng trong môn phái, vậy mà cũng bị đốt đèn trời.
Mọi người trong nội đường lập tức im phăng phắc, dường như họ cảm nhận được trên đầu mình có một đôi mắt uy nghiêm và sắc bén đang nhìn.
- Được rồi, chuyện Khấu Tiên thành cứ giải quyết theo quy củ Khấu Tiên thành. Ngày mai ta sẽ thử Hàn Siêu, xem hắn cãi chày cãi cối thế nào. Sư tỷ, cáo từ!
Hà Sâm không vui, đứng dậy chắp tay cáo từ rồi phất tay áo bỏ đi.
- Sư tỷ, cáo từ!
Ngay lập tức, Hứa Quang cũng đứng dậy chắp tay bỏ đi.
Ngoại môn đệ tử bảng Thần Thông dần rời đi, nội đường lại yên tĩnh như cũ.
- Đáng tiếc! Hàn Siêu là kẻ chân đất, há gì phải sợ mấy kẻ đi giày các ngươi? Chẳng ngợ đám người kia còn chưa ngộ ra điều đó.
Ngồi trên ghế, ánh mắt Tề Tử Thi u ám, cô ta giơ tay trái lên, nói:
- Nguyệt Thược, ngươi đi tới thuyền ngọc ba tầng Thái Cổ Long để cầu kiến Phi Di, nói ta cần một trăm ba mươi hai khối tinh linh thạch vạn năm. Sau khi lấy được tinh linh thạch rồi thì ngươi qua phủ thành chủ, đưa chúng cho Hàn Siêu, nói một trăm khối tinh linh thạch vạn năm là phí qua đường của bảng Thần Thông, ba mươi hai khối còn lại là giao dịch của hắn với Trịnh Chi Sảng, lãi đều là tinh thạch vạn năm, giờ ta chia cho hắn.
- Vâng.
Thị nữ áo trắng tên Nguyệt Thược lập tức nhận lệnh nhưng trong lòng vẫn giật mình hâm mộ rồi mới quay người ra khỏi Tầm Tiên Phủ.
Người đứng đầu ngoại môn đệ tử Khấu Tiên Thành, Tề Tử Thi cũng phải sợ hãi.
Hàn Siêu sắp quật khởi rồi!
***
Lê Hoa tập trung tinh thần cao độ, chăm chú quan sát Hàn Siêu.
Tinh quanh nhập thể như đao băng gai lửa, đau tận xương cốt khiến người ta chỉ hận không thể dùng cái chết để được giải thoát.
Nhưng đây mới là cửa ải khó khăn đầu tiên của việc tu hành mà thôi.
Cửa ải khó khăn thứ hai chính là Phiêu phiêu dục tiên, như đạt tới khoái cảm cực lạc, người thường không thể kháng cự lại cảm giác sung sướng mà nó mang lại, chỉ cần bất cẩn đắm chìm trong đó thôi là thần hồn sẽ xuất khiếu rồi tan biến.
Trong tiên đạo, có tăng khổ hạnh chịu đựng nỗi đau đớn cắt thịt cạo xương nhưng lại chẳng nhịn nổi cảm giác thoải mái tới tận xương tủy, khó lòng kìm lại tiếng rên rỉ của "Phúc Thọ Thăng Tiên cao".
Cảm giác dễ chịu tới cực điểm như được đắm chìm trong mây kia, kể cả có là tu sĩ Phật môn kiên định nhất, thậm chí là cả một số tinh sư Thần Thông cảnh cũng không thể kháng cự lại sự cám dỗ đó để rồi say mê.
Lê Hoa không dám chắc chắn, cô ta nhíu chặt mày.
Bằng cảm ứng của mình, Lê Hoa đã nhận thấy tinh quang vừa kích thích ba trăm sáu mươi tư khiếu huyệt quanh thân Hàn Siêu, vòng xoáy của khiếu huyệt từ từ phun ra năng lượng rồi hòa vào máu thịt hắn.
Hàn Siêu từ từ mở mắt, thở phào một hơi rồi lập tức nhìn thấy vẻ lo lắng của Lê Hoa, hắn cảm thấy thật ấm áp. Hàn Siêu nghiêng đầu, trêu đùa:
- Viện chủ, chẳng lẽ nhìn đến mê mẩn rồi hả?
Hừ.
Lê Hoa chẳng còn lo lắng gì nữa, vẻ mặt cô ta lại trở nên lạnh lùng:
- Không tồi! Có thể chịu được đau đớn như địa ngục rồi tới Phi Tiên khoái cảm mà không sinh ra tâm ma, miễn cưỡng có thể làm đệ tử của ta. Tu hành cho tốt, ta đã đưa ngươi vào con đường tu hành, việc còn lại phải dựa vào chính ngươi.
Nói xong, Lê Hoa phất tay áo rời đi. Một bóng áo trắng biến mất ngoài cửa rồi xuất hiện trong điện ngọc lấp lánh.
- Ôi, cười vui như thế là nhặt được của báu à?
Trên giường ngọc, Lục Tiêm Đề đang mặc một bộ đồ vàng nhạt, bộ ngực lộ một nửa, mỗi một cái nhíu mày, một nụ cười đều mang theo vô vàn quyến rũ động lòng người.
Lê Hoa khẽ nhếch miệng cười rồi nhướn mày:
- Thằng nhóc đó có Đại Dũng khí, nghị lực lớn lắm. Không chỉ chịu đựng được đau đớn người thường khó lòng chịu được mà còn có thể dễ dàng chống cự lại Phi Thăng khoái cảm. Tâm cảnh càng thấu triệt, tâm ma càng khó sinh! Từ nay về sau, trong tiên đạo này, người thứ tư bị phế tinh mạch mà có thể tấn thăng Thần Thông cảnh sẽ nằm trong số môn hạ của ta!
Lục Tiêm Đề hít sâu một hơi rồi ngồi thẳng dậy:
- Thằng nhóc lợi hại thế cơ à? Ba người bị phế tinh mạch trước đây, một người thì đạt được Trường Sinh Cự Phách, một người mở ra một cõi riêng, người còn lại thì là kẻ độc hành thiên hạ, hung danh truyền xa! Chậc chậc chậc, không được, ta phải mau ôm đùi hắn thôi. Lê Hoa, ngươi xem thằng nhóc có thích người đẹp như ta không?
- Hừ, ngươi làm điệu làm bộ ít thôi, nếu cản trở việc tu hành của hắn, ta không dễ dàng buông tha ngươi đâu đấy.
Lê Hoa liếc nhìn Lục Tiêm Đề.
- Ha ha, kể cả ta không quyến rũ hắn thì trên Trường Sinh tiên đạo, mọi thứ cám dỗ cũng sẽ tự lao tới ngăn hắn tu hành thôi. Bây giờ phải xem hắn có thứ may mắn kia không, có đạt được Trường Sinh Cự Phách hay không thôi.
Lục Tiêm Đề cười duyên rồi khẽ nghiêng tay, nằm lại xuống giường.
Nghe vậy, Lê Hoa cũng chẳng hề lo lắng mà ngược lại, cô ta còn tràn đầy tự tin.
Hàn Siêu còn lợi hại hơn cả ba người kia nữa.
Tầm Tiên Phủ là một phủ đệ cực kì xa hoa, vàng bạc làm tường, bạch ngọc làm trụ, đình đài lầu các, thủy tạ vườn hoa, cái gì cũng có.
Đây chính là phủ đệ của Tề Tử Thi. Vừa bước vào cửa phủ đã tìm thấy tiên nhân, quả là có cảm giác tâm cảnh vô thượng.
Lúc này, trong gian phòng khách mộc mạc trang nhã, có mười mấy thiếu nam thiếu nữ mặc ngân bào đang ngồi trên ghế trúc, yên lặng chờ chủ nhân của tòa phủ đệ này bước ra.
Mười mấy người này, ai nấy đều thần quang sáng ngời, khí thế ngang tàng, toàn là nhất phẩm đỉnh phong Nhục Thân cảnh.
Bọn họ là cao thủ trên bảng Thần Thông, ngồi theo vị trí xếp hạng, cho dù là người đứng cuối bảng, cũng chính là thiếu nữ đang tựa bên cửa kia cũng cầm trong tay Thanh Ngọc Bảo Châu đang xoay tròn.
Hiển nhiên đây là một tinh vật kì lạ.
Bên cạnh họ đều có thị nữ yên lặng đứng chờ, thỉnh thoảng sẽ thêm trà hoặc linh quả.
- Chậc chậc, Tề sư tỷ không hổ danh là phó thành chủ, trong phủ đệ nuôi hẳn mấy mươi ngoại môn tạp dịch, hộ vệ, người làm vườn, người chăm ngựa, đầu bếp, thị nữ, gì cũng có, quả là khiến người ta hâm mộ.
Một thiếu niên mặc ngân bào có khuôn mặt lừa nhọn hoắt liếc nhìn bốn phía, khóe miệng có vẻ lạnh lùng.
Những thị nữ này đều là ngoại môn tạp dịch của Khấu Tiên thành, dù là thiên tài, là cao thủ nhất phẩm, nhị phẩm Nhục Thân cảnh nhưng tài nghệ không bằng người, chưa qua được khảo hạch nhập môn, chỉ đành phải làm việc kiếm tinh linh thạch, giành lấy những lợi ích cho mình.
- Trong phủ đệ của Tề huynh cũng đâu có ít, cần gì hâm mộ. Những ngoại môn tạp dịch này làm việc cho Tề sư tỷ là để ngày sau được tỷ ấy chọn, sau khi Tề sư tỷ tấn thăng Thần Thông cảnh sẽ dùng pháp lực chỉ ra tinh đồ thuộc về bản thân từng người. Cũng là theo nhu cầu thôi.
Một thiếu niên thanh tú bên cạnh xoay Ngọc Chỉ, ánh mắt sắc bén như ưng.
- Phải, trong Khấu Tiên thành này, ai có thể để ngoại môn tạp dịch cam tâm hầu hạ thì trong lòng ngoại môn tạp dịch, người đó càng có xác suất cao để tấn thăng Thần Thông cảnh. Tề sư tỷ chính là người đứng đầu Khấu Tiên thành này. A, Tề sư tỷ đến rồi!
Thiếu nữ mặc ngân bào đứng gần cửa liền đứng dậy, chắp tay đón.
- Kiến quá Tề sư tỷ.
Đám người ngồi phía trong cũng đứng dậy hành lễ, bái kiến.
- Chư vị khách khí rồi. Mời ngồi.
Dáng người Tề Tử Thi thướt tha như nước chảy mây trôi, phù hợp hoàn hảo với không gian bên trong. Quanh cô ta toàn là sơ hở, thế nhưng người ta lại không thể tìm thấy bất kì vị trí nào để công kích.
Cảnh tượng này khiến đám thiên tài Thần Thông bảng nhíu mày, trong lòng ai nấy đều cảm thấy sợ hãi, thán phục và đố kị.
Đây là phản phác quy chân của võ đạo, đại đạo đơn giản nhất.
Xem ra, thời gian Tề sư tỷ tấn thăng Thần Thông cảnh không còn xa.
- Ta biết ý đồ khi các người đến đây là gì, là muốn để ta khiến Hàn Siêu phải thu hồi tinh vật. Nhưng việc đó phù hợp môn quy, ta không thể xen vào.
Ngồi ở chủ vị, sắc mặt Tề Tử Thi dịu dàng, cô ta khẽ phất tay.
Lời này vừa nói ra đã khiến đám người nhíu chặt mày.
Thiếu niên mặt lừa đứng phắt dậy, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận:
- Tề sư tỷ, môn quy đã quy định tất cả các khiêu chiến khảo hạch nhập môn bắt buộc phải là độc chiến, Hàn Siêu cho mượn tinh vật, làm vậy chẳng phải những đệ tử ngoại môn bị khiêu chiến sẽ phải lấy một địch hai?
- Vậy ngươi có thể mượn tinh vật để ứng chiến! Vấn đề là, Hà Sâm, những người khác dám mượn của ngươi sao? Hơn nữa, Hà Sâm, chuyện của nhà họ Trịnh, ta khuyên ngươi bớt nhúng tay. Phía sau Hàn Siêu chính là Lê Hoa nhà họ Lê, ân oán giữa cô ta, Tần Huyền Cơ và Sở Tú sẽ khiến cho nhiều người phải bỏ mạng. Ngươi chưa đủ tư cách xen vào!
Tề Tử Thi liếc nhìn người kia, vẻ mặt bình thản.
Thiếu niên tên gọi Hà Sâm giờ đây sắc mặt đã xanh lét, cậu ta hậm hực ngồi xuống, không nói gì thêm.
Các tinh vật cắn nuốt lẫn nhau, không ai dám kết luận sau khi cho mượn tinh vật thì liệu tinh vật của mình có bị tinh vật của Hàn Siêu cắn nuốt không.
Những thiên tài trên bảng Thần Thông này không dám mạo hiểm như vậy.
- Tề sư tỷ, Hàn Siêu thì ta mặc kệ, nhưng một tháng nữa là đến kì tầm bảo ở bí cảnh của ngoại môn, ta muốn biết danh sách tầm bảo có dựa theo bảng Thần Thông không.
Lúc này, thiếu niên thanh tú mặc ngân bào lên tiếng, chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay tỏa sáng lấp lánh, đây cũng chính là một pháp khí.
Nghe được câu hỏi này, ánh mắt mọi người đều đồng loạt hướng về phía Tề Tử Thi.
- Phải.
Cô ta lắc lắc ống tay áo, nhìn đám người một lượt rồi lắc tay, lấy ra một tờ thủ lệnh mạ vàng:
- Chương môn đã truyền pháp lệnh, một tháng sau, một trăm người đứng đầu bảng Thần Thông của Khấu Tiên thành sẽ nhập bí cảnh, tìm tiên bảo. Mặt khác, lần tầm bảo ở bí cảnh này sẽ có tám châu vực lớn, tám Khấu Tiên thành, tám trăm đệ tử ngoại môn ở bảng Thần Thông cùng nhập một bí cảnh. Nếu ai có thể trổ hết tài năng, giành được mười vị trí đầu tấn thăng bí cảnh Thần Thông sẽ đạt được ban thưởng của môn phái.
Ngay lập tức, có người mắt lóe sáng, lại có người cúi đầu trầm tư, có người nhíu chặt mày.
Ánh mắt thiếu niên thanh tú lạnh băng, giọng nói mang theo sát ý:
- Nếu vậy thì Hàn Siêu kia chính là kẻ phải đoạn tiên duyên! Trên bảng Thần Thông nhất định là ngoại môn đệ tử, mặc ngân bào, nhưng có cái gậy quấy phân heo Hàn Siêu kia thì kẻ thù của ta chắc chắn sẽ mượn tay hắn, gọi một ngoại môn tạp dịch ra khiêu chiến ta rồi mượn tinh vật của hắn, đuổi ta khỏi bảng Thần Thông!
- Phải! Hứa Quang, chi bằng ngày mai cùng tới phủ thành chủ để tạo áp lực với Hàn Siêu, khiến hắn phải thu hồi tinh vật!
Nụ cười của Hà Sâm dữ tợn như mãnh hổ xuống núi.
- Được! Hứa Thượng Thiển chính là một trong những thiên tài nhà họ Hứa chúng ta, vốn nên tấn thăng Thần Thông cảnh, giúp thế lực nhà ta thêm lớn mạnh! Bây giờ Hứa Thượng Thiển lại chết dưới tinh vật của Hàn Siêu, trưa mai ta tất nhiên phải đòi hắn một lời giải thích!
Thiếu niên thanh tú Hứa Quang nghe vậy thì gật đầu thật mạnh.
- Nếu vậy thì ta cũng đi cùng, cũng tiện mở mang tầm mắt về vị thiên tài bị phế tinh mạch này.
- Được, cùng đi thôi. Hàn Siêu này vừa nhập môn đã quấy phong vân, kẻ như vậy hoàn toàn xứng đáng để đến mở mang tầm mắt.
- Vậy ta cũng đi xem náo nhiệt, Tề sư tỷ, không biết nhà họ Tề có lời gì về cái chết của Tề Ngạo không?
Đám người miệng thì nhất trí nhưng trong lòng ai cũng có toan tính riêng.
Những thiếu niên thiên tài này đều có bối cảnh, gia học uyên thâm. Dưới sự chỉ bảo của gia tộc và có thể đứng vững trên bảng Thần Thông thì đều là kẻ có Đại Nghị Lực, Đại Dũng Khí, tuổi trẻ mà lòng dạ như hồ ly.
Họ đồng loạt tìm tới Tầm Tiên Phủ thật ra là để tìm hiểu thái độ của nhà họ Tề với Hàn Siêu.
Có thù báo thù, có oán báo oán.
Tề Tử Thi ngồi trên ghế, cầm chén ngọc uống một ngụm trà xanh, chậm rãi nói:
- Vạn Chân tiên môn truyền thừa đã mấy chục vạn năm, là một trong thập đại tiên môn, có thể tồn tại lâu dài mà không suy vong như vậy là do có bộ quy tắc. Nhà họ Tề sẽ chỉ làm việc theo bộ quy tắc này. Ngoài quy tắc thì từ xưa tới nay không nhúng tay. Ta khuyên các ngươi đừng phạm phải thiết luật. Trong quy tắc, đánh nhau ta sống ngươi chết, chèn ép cực điểm cũng là bản lĩnh của các ngươi. Phải, tinh sư cửu cảnh Thần Thông đứng sau màn hạ độc ở Tiên Thiện điện, muốn đầu độc chết Hàn Siêu đã bị đốt đèn trời, chết rồi.
Cửu cảnh Thần Thông, nghịch thiên cải mệnh! Đây chính là thứ tồn tại đột phá hơn cả chuyện Bành Tổ thọ tám trăm tuổi! Chỉ suýt nữa thôi là có thể cảm ứng được cửa tiên giới, trộm được tiên khí, tấn thăng Trường Sinh Cự Đầu, vạn năm bất tử!
Người như vậy hẳn phải quyền cao chức trọng trong môn phái, vậy mà cũng bị đốt đèn trời.
Mọi người trong nội đường lập tức im phăng phắc, dường như họ cảm nhận được trên đầu mình có một đôi mắt uy nghiêm và sắc bén đang nhìn.
- Được rồi, chuyện Khấu Tiên thành cứ giải quyết theo quy củ Khấu Tiên thành. Ngày mai ta sẽ thử Hàn Siêu, xem hắn cãi chày cãi cối thế nào. Sư tỷ, cáo từ!
Hà Sâm không vui, đứng dậy chắp tay cáo từ rồi phất tay áo bỏ đi.
- Sư tỷ, cáo từ!
Ngay lập tức, Hứa Quang cũng đứng dậy chắp tay bỏ đi.
Ngoại môn đệ tử bảng Thần Thông dần rời đi, nội đường lại yên tĩnh như cũ.
- Đáng tiếc! Hàn Siêu là kẻ chân đất, há gì phải sợ mấy kẻ đi giày các ngươi? Chẳng ngợ đám người kia còn chưa ngộ ra điều đó.
Ngồi trên ghế, ánh mắt Tề Tử Thi u ám, cô ta giơ tay trái lên, nói:
- Nguyệt Thược, ngươi đi tới thuyền ngọc ba tầng Thái Cổ Long để cầu kiến Phi Di, nói ta cần một trăm ba mươi hai khối tinh linh thạch vạn năm. Sau khi lấy được tinh linh thạch rồi thì ngươi qua phủ thành chủ, đưa chúng cho Hàn Siêu, nói một trăm khối tinh linh thạch vạn năm là phí qua đường của bảng Thần Thông, ba mươi hai khối còn lại là giao dịch của hắn với Trịnh Chi Sảng, lãi đều là tinh thạch vạn năm, giờ ta chia cho hắn.
- Vâng.
Thị nữ áo trắng tên Nguyệt Thược lập tức nhận lệnh nhưng trong lòng vẫn giật mình hâm mộ rồi mới quay người ra khỏi Tầm Tiên Phủ.
Người đứng đầu ngoại môn đệ tử Khấu Tiên Thành, Tề Tử Thi cũng phải sợ hãi.
Hàn Siêu sắp quật khởi rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook