Siêu Năng Thời Đại
Chương 38: Người Tới Sau



Hướng bên trái...
Khoảng cách trên dưới hai mươi bước...
Không có vật cản...


Đôi tai Ngô Kiến Quốc căng ra, cố gắng xác định phương hướng của những kẻ đang tiếp cận mình.
Bởi vì tiếng đạn bắn liên tiếp dày đặc, khiến cho hắn phải tập trung cực kỳ cao độ mới có thể phân tích được thông tin mình cần giữa mớ âm thanh hỗn tạp ấy.


Vị trí nơi Ngô Kiến Quốc đang ẩn nấp là một khối gạch xây cao lên so với mặt sàn, có lẽ được thiết kế để làm nơi trưng bày một bức tượng hay hiện vật gì đó.
Mặc dù không lớn cho lắm, nhưng miễn cưỡng đủ để che chắn cho cơ thể Ngô Kiến Quốc, giữ an toàn cho hắn trước làn đạn của đối phương.


Chính là lúc này !

Ngô Kiến Quốc hơi nhích người sang trái, giương súng bắn về phía trong làn khói mờ mịt.


Đoàng...
Đoàng...
!

Hai tiếng nổ khô khốc liền nhau vang lên.


Một tên đội mũ trùm đen đang mon men theo bờ tường phía bên trái cửa ra vào lập tức trúng đạn, hắn chỉ kịp hét thảm một tiếng liền ngã ngửa về phía sau, nằm sõng soài trên mặt đất.


Bởi vì có áo chống đạn, cho nên viên đạn không thể trực tiếp xuyên qua người hắn.
Nhưng ở cự ly gần như vậy, lại phải đối đầu với loại súng lục hạng nặng như Desert Eagle, thì đau đớn là không thể tránh khỏi.


Cứ tưởng tượng đơn giản, thay vì bị khoan một lỗ trên người, thì bị bắn khi mặc áo chống đạn cũng tương đương với bị búa tạ đập thẳng vào ngực.
Tuy không tới mức bị thương nặng hay tử vong, nhưng nạn nhân hoàn toàn có thể gãy xương ngực hoặc sườn.



"Jack !"

Nghe thấy đồng đội bị trúng đạn, một tên bịt mặt ở phía sau nhanh chóng lao tới đỡ lấy hắn, đồng thời lôi kéo ngược về phía cửa ra vào.


Ngay lập tức một loạt đạn được bắn trả về phía Ngô Kiến Quốc, khiến hắn không thể làm gì khác hơn là cúi thấp người nấp sau chướng ngại vật.


Tuy vậy Ngô Kiến Quốc vẫn luôn chờ đợi thời cơ để phản công, đôi tai hắn tập trung cao độ, phân tích từng tiếng súng liên tiếp, trong đầu tính toán số lượng đạn của đối thủ.


Loại súng H&K MP5 này có băng đạn sức chứa 30 viên, thời gian thay đạn rất nhanh ước chừng trên dưới 3 giây.


Vậy nên ngay khi thấy tiếng đạn vừa ngừng, Ngô Kiến Quốc không hề do dự chớp lấy thời cơ, khai hỏa thẳng về phía đối phương.


Lúc này hắn đã phát hiện ra đám người này được trang bị áo chống đạn, muốn triệt hạ đối phương thì không thể bắn vào ngực hay bụng, mà chỉ có thể tấn công vào phần đầu hoặc chân tay.


Vậy nên Ngô Kiến Quốc hạ thấp súng, bắn liên tiếp ba viên, sau đó lại nâng cao súng bắn thêm hai viên nữa.


Thực tế mặc dù Ngô Kiến Quốc có thể ước lượng vị trí tương đối của kẻ địch, nhưng việc ngắm bắn trong môi trường hiện tại nói chung là bất khả thi.
Bởi vậy hắn chỉ có thể áng chừng vóc người của đối phương, sau đó nã đạn về phía đó.


Đây hoàn toàn là một cuộc chơi may rủi.
Đối phương trúng đạn trước - bước tiến của chúng sẽ bị cản lại, Ngô Kiến Quốc có thêm thời gian để chờ người cứu viện.
Đổi lại nếu là Ngô Kiến Quốc trúng đạn trước, thì sẽ là game over, hoàn toàn không có cơ hội làm lại.


Tuy vậy còn một vấn đề khác khiến Ngô Kiến Quốc không thể yên lòng, đó là vị trí của Lương Đức Hoa.


Hiện tại hai người đang ở hai cánh của sảnh, tạo thành thế gọng kìm nhắm về phía cửa ra vào.
Nếu giữ vững được vị trí của mình, không để cho kẻ địch áp sát, thì về cơ bản mà nói cả Ngô Kiến Quốc và Lương Đức Hoa đều sẽ có những chướng ngại vật giúp họ ẩn nấp khỏi làn đạn một cách an toàn.


Thế nhưng chỉ cần một trong hai người thất thủ, thì người còn lại sẽ rơi vào thế bị bao vây từ 2 hướng trước mặt và ngang hông.
Tới lúc đó cả người hoàn toàn bại lộ dưới họng súng của đối phương, chỉ có đường chết.


Lúc này so với Ngô Kiến Quốc thì Lương Đức Hoa lại dễ thở hơn đôi chút, bởi hắn còn chưa bị phát hiện vị trí.
Tuy nhiên nói như vậy không có nghĩa là Lương Đức Hoa được an toàn, bởi lẽ trước mặt hắn có hai người đang tiến tới, mà hắn thì không có được đôi tai như Ngô Kiến Quốc, cho nên hoàn toàn không phát hiện được kẻ địch áp sát.


Chợt từ phía Ngô Kiến Quốc phát ra tiếng hô lớn:


"Anh Lương, phía trước mặt hướng hai giờ !"

Lương Đức Hoa giật mình, tuy nhiên phản ứng của hắn cũng không hề chậm chạp, lập tức giương súng bắn liên tiếp mấy phát về vị trí mà Ngô Kiến Quốc chỉ.


"Bọn chúng có áo giáp, hạ thấp súng xuống, bắn vào chân chúng !"

Tạch...
Tạch...!

Vài tiếng súng phát ra từ phía Lương Đức Hoa, gần như ngay lập tức phía đối diện phát ra từng tiếng kêu thảm.
Một trong số hai tên đang áp sát hắn đã trúng đạn, viên đạn xuyên qua đầu gối khiến hắn ngay lập tức khuỵu xuống, không thể di chuyển nổi.


Tên còn lại cũng bất ngờ không kém, bởi bọn chúng hoàn toàn không biết sự hiện hữu Lương Đức Hoa ở ngay phía trước, mọi sự chú ý lúc đó đều đổ dồn vào vị trí của Ngô Kiến Quốc mà thôi.
Hơn nữa ai mà ngờ được trong làn khói dày đặc như vậy, đối phương vẫn như cũ có thể biết chính xác vị trí của mình.


Vốn tình thế đang giằng co, một bên biết nơi đối phương đang ẩn nấp, nhưng lại bị bất lợi bởi địa hình.
Một bên thì chiếm được hai vị trí có thể hỗ trợ cho nhau rất tốt, nhưng lại bị thiệt về quân số.


Thế nhưng lúc này đám sát thủ kia nhận ra một điều, đó là lợi thế của bọn chúng không hề lớn như trong tưởng tượng.


Mặc dù làn khói dày đặc kia khiến người ta không thể nhìn thấy gì kể cả trong phạm vi gần, nhưng đối thủ của chúng bằng cách nào đó vẫn định vị được mục tiêu để tấn công.


Khi cả hai bên đều biết vị trí của nhau, mà một bên lại chiếm địa thế có lợi hơn hẳn, thì bên còn lại sẽ buộc phải lựa chọn: Hoặc rút lui, hoặc trả giá bằng tính mạng để xông lên phía trước.


Vốn đám người này có lợi thế về hỏa lực cũng như nhân số, nếu trong tình huống tầm nhìn không bị hạn chế, bọn chúng có thể đơn giản sử dụng hỏa lực áp đảo để tràn vào trong sảnh, chỉ hai người Ngô Kiến Quốc cùng Lương Đức Hoa sẽ khó lòng ngăn cản nổi.


Nhưng lúc này bởi vì tầm nhìn bị hạn chế, nếu chúng cứ như vậy xông vào trong sảnh, thì tình huống sẽ cực kỳ khó kiểm soát.
Có thể bắn nhầm đồng đội, có thể tạo ra khe hở để đối phương trốn thoát, những điều đó khiến bước chân của đám người này chùn lại.


Thời gian trôi qua, cục diện đang rơi vào thế bế tắc.


Trải qua vài phút, rốt cuộc mười mấy người này vẫn chỉ có thể dừng lại phía bên ngoài sảnh.
Bọn họ nhìn nhau, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ bất lực.


Vốn dĩ khi nhận hợp đồng lần này, đối tác chỉ nói rằng mục tiêu của bọn họ là một thiếu nữ.
Những người bảo vệ nàng mặc dù cũng xuất thân quân ngũ, tuy nhiên lại không quá mức xuất sắc, có thể ra tay được.
Hơn nữa bọn họ thiết kế một kế hoạch rất tỉ mỉ, đầy đủ phương án đối phó trong trường hợp phát sinh vấn đề.



Tưởng rằng chỉ như vậy là đã đủ nắm chắc ván cờ trong tay, thế nhưng sự xuất hiện của Ngô Kiến Quốc như là một nước đi kỳ biến, khiến cho bố cục bàn cờ trong phút chốc thay đổi hoàn toàn.


Jill - một trong số đám sát thủ - lộ rõ vẻ không cam tâm, gằn giọng nói:

"Yểm hộ cho tôi, tiếp tục tấn công..."

Sau đó hắn xoay người, muốn một lần nữa thử tiến vào trong sảnh, nhưng còn chưa kịp bước chân thì một bàn tay đã giữ chặt lấy vai hắn.
Jill xoay người nhìn lại, người đó không ai khác chính là chỉ huy của bọn họ - Roger "Mặt Sẹo".


Roger lắc đầu, nói:

"Thời cơ đã qua, lúc này có cố gắng cũng chỉ hi sinh tính mạng anh em vô ích.
Nhiệm vụ thất bại rồi, chúng ta rút lui."

Jill định nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt của Roger, hắn lại nuốt ngược những lời đó vào trong lòng.


Từ trước đến nay, ở trong đội lời nói của Roger là mệnh lệnh sắt thép, bất cứ ai cũng phải tuân theo mà không cần biết lý do.
Dù hắn có ra lệnh cho cả đội xông vào giữa mưa bom bão đạn, thì bọn họ vẫn như cũ không thắc mắc nửa lời.


Tất cả bọn họ đều là thành viên của nhóm lính đánh thuê do Roger cầm đầu.
Địa bàn hoạt động của họ trải khắp châu Âu và Nga, tất cả mọi nhiệm vụ từ ám sát, bắt cóc, đánh bom...
Đều được tiếp nhận, miễn là cái giá đủ để khiến họ hài lòng.


Mặc dù cũng từng rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, thậm chí không ít người đã ngã xuống, nhưng bọn họ vẫn như cũ chưa từng nao núng hay sợ hãi.
Và quan trọng hơn, họ chưa từng thất bại, đó chính là lý do cái tên Roger "Mặt Sẹo" luôn là cơn ác mộng với giới cầm quyền châu Âu.


Thế nhưng hôm nay, lần đầu tiên sau gần hai mươi năm chinh chiến, Roger phải chấp nhận thất bại đầu tiên của mình, cũng là thất bại đầu tiên của cả nhóm.


Đúng, hắn ta có thể là một kẻ lạnh lùng, một cỗ máy giết người không ghê tay, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn chấp nhận đánh đổi tính mạng những thành viên trong đội của mình để lao vào một trận chiến cầm chắc thất bại.


Thời gian đã không còn, mà yếu tố bất ngờ cũng đã mất, lúc này có tiếp tục cũng chỉ là thí mạng mà thôi.
Hoàn toàn không xứng đáng.


Cả nhóm người rút dần về phía mấy chiếc minivan đang đỗ ở ngoài, nhanh chóng lên xe.


Nhưng còn chưa nổ máy, thì từ đằng xa xuất hiện một chiếc xe bốn chỗ màu đen, phóng như bay tới phía bọn họ.



Như một phản xạ, tất cả đám lính đánh thuê đồng loạt giương súng lên, khóa chặt mục tiêu đang lao tới.
Ánh mắt Roger toát ra vẻ lạnh lùng, tay đặt sẵn lên cò súng.
Chỉ cần người trong chiếc xe kia muốn gây bất lợi cho họ, thì hắn sẽ nổ súng tấn công ngay lập tức.


Chiếc xe dừng lại cách bọn họ một đoạn chừng vài chục mét, từ trong đó một người đàn ông mặc măng tô màu đen, đeo kính râm bước ra.


Roger giật mình, hắn nhận ra người này, đây chính là kẻ đã gặp hắn ở châu Âu, cũng chính là chủ nhân của hợp đồng lần này.
Sở dĩ hắn có thể nhanh chóng nhận ra đối phương như thế, bởi vì trên người kẻ kia có một đặc điểm rất dễ dàng ghi nhớ.


Hắn luôn mang một đôi găng tay bạc.


Không phải là loại găng vải nhuộm màu bạc, mà chính xác là bạc nguyên chất tạo thành găng tay.


Ngay từ lần đầu gặp mặt Roger đã bị thứ đồ chơi này khiến cho vô cùng ấn tượng, cho nên hắn ghi nhớ rất rõ đặc điểm này.


Tên thật của đối phương, Roger không biết và cũng không có ý định tìm hiểu.
Dẫu sao với loại người như hắn, việc thân phận của chủ hợp đồng không hề quan trọng.


Hắn có thể là chính trị gia, là mafia, trùm ma túy hay phiến quân ly khai, điều đó cũng chẳng đáng kể gì.
Miễn là đối phương có thể cung cấp đầy đủ tiền bạc tương xứng, thì Roger sẵn sàng làm mọi thứ, kể cả bán mình cho quỷ dữ.


Trong lần gặp gỡ đầu tiên với Roger, người đó tự xưng là Ngài Clark.
Hắn nói rằng mình được một người trong chính phủ Belarus giới thiệu tới, mong muốn được hợp tác với Roger.
Nhiệm vụ được hắn đưa ra thoạt nhìn rất đơn giản: Bắt cóc một cô gái.


Tuy nhiên sau khi đi sâu vào vấn đề, Roger nhận ra đối tượng trong nhiệm vụ của hắn lần này không hề dễ nhằn.
Nàng là con gái của một gia tộc bậc nhất đất nước, trong phạm vi thủ đô sự bảo vệ nàng nhận được gần như là tuyệt đối.


Bởi vậy Roger đã phái người theo dõi nhất cử nhất động của Đường Yên trong suốt thời gian từ khi nàng trở về thủ đô tới nay, phân tích kỹ lưỡng lịch trình cùng với những mối quan hệ của nàng.


Cuối cùng hắn phát hiện ra việc Đường Yên đến thăm mộ Đường Uy Vũ ở ngoại thành, đây cũng được xem như một cơ hội cho bọn họ.
Cho nên Roger cùng đồng đội đã chuẩn bị sẵn tất cả, chờ đợi lần tiếp theo nàng tới đây.


Tiếc thay người tính không bằng trời tính, vốn dĩ Roger đã chuẩn bị một cuộc đột kích bất ngờ, lợi dụng một đám lưu manh địa phương để đánh lạc hướng cận vệ của Đường Yên, sau đó tiêu diệt bọn họ một cách nhanh chóng, không để cho bất cứ người nào kịp gọi cứu viện.



Ai ngờ giữa đường xuất hiện một tên Ngô Kiến Quốc, không chỉ khiến cho kế hoạch của bọn họ phá sản nhanh chóng, mà còn làm hắn thiệt hại mất hai tên lính tinh nhuệ.


Những chuyện xảy ra tiếp theo có lẽ không cần nhắc nhiều, Roger sử dụng phương pháp làm giả hiện trường tai nạn, ngăn chặn cứu viện của Đường Yên, sau đó đích thân dẫn đội truy bắt ba người bọn họ.


Thẳng cho tới lúc này, khi Roger đã chấp nhận buông bỏ nhiệm vụ, thì Ngài Clark lại xuất hiện trước mặt hắn.



.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương