Siêu Năng Lực
-
Chương 7: Người đàn ông bí ẩn - The mysterious man
Hiện tại, cuộc sống bình thường,
Nào đâu biết trước con đường sầu đau?
Hai thiếu nữ đối diện nhau,
Điều gì kì lạ đằng sau chuyện này?
Bạn hẹn quán nước tối nay,
Lại chạm trán kẻ địch hay người hiền?
Giao thủ, xông tới trước tiên,
Bằng hữu quan sát, chờ phiên ra đòn…
***
Hiện tại, thế giới nói chung còn thanh bình tuy nhiều nơi vẫn chiến tranh, khủng bố. Nắng, mưa… do trời, chuyện tình cảm thì... chắc cũng vậy nốt. Xe cộ tấp nập trên đường. Người người đi học, nhà nhà hối hả làm việc. Gà bay, chó chạy đầy vườn…
Dù vậy, tương lai thật khó biết trước. Ai cam đoan rằng ngày mai, bản thân vẫn tồn tại trên đời? Điều chúng ta có thể làm ngay bây giờ chính là trân trọng từng giây phút bên cạnh những người yêu thương. Vì mọi điều đã mất đi thì khó tìm lại được…
“Em yêu” của Nam lúc này vừa tỉnh dậy, khuôn mặt còn vương nét ngái ngủ trông thật khả ái. Cô lững thững, mắt nhắm mắt mở trở về phòng. Đêm qua, bản thân trải nghiệm một giấc mộng kì lạ: Cô thấy chính mình nằm trên một bông tuyết khổng lồ bằng pha lê tuyệt đẹp đang phiêu diêu, được bao quanh trong vùng sáng màu vàng kì ảo...
Cô gái Nhật cũng đã thức giấc, tay phải xoa cổ, nhớ lại mọi thứ, từ việc chạm trán Nam đến cả giấc mơ khó hiểu rồi giật mình nhận ra là đang ở tại một căn phòng xa lạ.
Nó rất sáng sủa, sạch sẽ, còn có hương nhài thoang thoảng, mang đến sự thoải mái, dễ chịu. Mọi đồ vật đều bày biện gọn gàng, ngăn nắp, chứng tỏ chủ nhân cực kì cẩn thận. Giá sách nhỏ xinh ở góc tường là thứ nổi bật nhất, ở đó có nhiều loại khác nhau, cả về văn chương lẫn khoa học...
Cô bật dậy khỏi giường rất nhanh, định lao ra ngoài nhưng cái cảm giác thân thuộc sâu trong tim lại hiện lên.
“Cạch”,
Cánh cửa bị đẩy ra, xuất hiện là hai nhân vật giống hệt như hai giọt nước. Họ há hốc mồm sửng sốt, mắt mở to, kinh ngạc nhìn nhau.
- Aahh!
Cả hai đồng thời kêu lên nhưng một người lập tức lấy lại bình tĩnh, dịch chuyển tức thời đến chỗ đối phương, bịt miệng, kéo vào phòng. Người kia không chịu thua kém, ngay sau đó hình thành trường lực vô hình, đẩy lui.
- Cô là ai? - Lại đồng thanh.
- Quá giống mình!
Họ quan sát người đối diện, cứ ngỡ bản thân đang đứng trước chiếc gương lớn. Tuy nhiên, vẫn có điểm khác, dễ thấy nhất: trang phục người này là bộ quần áo ngủ, người kia áo phông xanh dương, quần jean đen. Đặc biệt hơn cả là khí chất, một người băng lãnh, lạnh lùng và cao ngạo, người còn lại thì nhẹ nhàng, dịu dàng và ấm áp.
Không ai trả lời câu hỏi của nhau. Họ tiến lại gần, sợi dây vô hình như càng chặt chẽ hơn. Hai bàn tay xinh xắn khẽ chạm vào. Bất ngờ xảy đến, chùm sáng trắng tại đó lóe lên, bao lấy tất cả.
[“He he, có ai thích chói và sáng không? ^,..,^ Đừng hiểu lầm, mình không phải cuồng bom mìn đâu”].
Ánh sáng qua đi, không thấy hai người đâu, chỉ còn lại một cô gái duy nhất!
- Trời đất! Cái gì xảy ra thế này?
Cô không tin nổi điều bây giờ. Một loạt các kí ức, tin tức bỗng tràn vào tâm trí, hầu hết bí mật, cảm xúc vui, buồn, giận dỗi… đều trong đấy. Cô gái cảm nhận được bản thân sở hữu hai luồng sức mạnh trái ngược. Một là hắc ám tối tăm, hai là ánh sáng thánh khiết. Kì lạ ở chỗ, chúng chẳng xung đột, bài xích, tiêu diệt nhau mà hòa hợp, hỗ trợ, tăng cường lẫn nhau.
Cô gái lẩm bẩm:
- Nguồn năng lượng này thật to lớn. Thì ra trước đây, cảm giác bất ổn, bạo ngược, muốn hủy diệt mọi thứ là do nó. Không phải, là nửa kia mới đúng, kết hợp lại, điều đó càng mãnh liệt hơn. Nhưng may mắn là hiện tại, nó đã bị phong ấn, chỉ cho phép mình sử dụng được phần rất nhỏ. Còn có vài phần kí ức cũng không thể nhớ rõ. Và cả giấc mơ lạ kì...
Nháy mắt xuất hiện tại vị trí này, rồi lại nơi khác. Chỉ cần nghĩ, mọi thứ liền di chuyển. Hơn nữa, cô còn có thể bay! Source: Bachngocsach.com
[“Nữ siêu nhân xuất hiện rồi chăng?”].
- Làm sao trở về như cũ đây?
Tâm ý vừa động, tức thì từ một tách ra thành hai người lúc đầu.
- Chuyện này… Hãy giữ làm bí mật của riêng chúng ta. Bây giờ có lẽ chưa thể liên lạc bằng “tâm thần tương thông”, vậy thì lấy số điện thoại của tôi đi
Một người lên tiếng, lấy bút viết vào giấy rồi biến mất, chỉ còn lại “gấu” thằng Nam.
Nếu “Thần giao cách cảm” là sự truyền đạt các hiện tượng tâm lí, tình cảm mà không cần nhờ tới bất kì phương tiện truyền thông nào, thì “Tâm thần tương thông” còn cao cấp hơn. Khả năng này vượt trội hẳn vì bản thân giống phân thành đôi, biết được mọi thứ như bên kia.
- Siêu anh hùng Tia Chớp ư? Hôm qua… anh ấy…
Cô gái hơi thất thần, hướng ra ngoài cửa sổ, dung mạo thanh xuân mĩ lệ như đóa hoa xuân nở rộ khiến ta phải ngẩn ngơ.
Chim chóc lại hót vang đón chào ngày mới, quấn quýt bên nhau chẳng khác gì những người bạn tâm giao, sẵn sàng chia sẻ mọi buồn vui, phiền muộn. Cỏ cây tắm mình trong nắng sớm, rung rinh trước ngọn gió mát mẻ để thổi vào đời những luồng khí trong lành.
***
Nằm trên giường, Nam lại nhớ về người đẹp và trận giao thủ tối qua, hai tay cầm vật gì đó ngắm nghía:
- Oài! Không ngờ cô ấy cũng sở hữu năng lực. Trình độ võ thuật rất tài giỏi, chẳng rõ học tập từ khi nào? May mà mình có siêu tốc độ, không thì lại nếm đủ. Ờ… phi tiêu 4 cánh, “Ảnh phân thân chi thuật”… là Ninja ư? Quả thật bất ngờ. Không! Quá hư cấu!... Liệu cô ấy có đủ chakra không?... Liệu còn ai biết bí mật đấy nữa ngoài mình ra?... Thường thì nếu để lộ cho người lạ, nó sẽ gây sóng gió... Thôi thôi, cô ấy vốn tỉ mỉ, cẩn thận. Mình lo lắng thái quá rồi, còn nữa…
Anh chàng lắc đầu, thở dài, gắng gạt bỏ những suy nghĩ miên man kia.
Ảnh phân thân chi thuật tạo ra những phân thân thật sự, không phải ảo ảnh, với bất kỳ tổn thương hay vũ khí gì người ban đầu có. Chakra của người dùng được chia đều ra mỗi phân thân. Vì vậy, chính thuật này cũng được coi là nguy hiểm; khi tạo ra nhiều phân thân của một người thì chakra người đó có thể tiêu hao rất nhanh. Thuật này còn được coi là nguy hiểm hơn với dạng cấm kị: Đa trọng ảnh thân thân chi thuật.
Trong khi thuật Ảnh phân thân bình thường tạo ra không nhiều hơn 5 phân thân, phiên bản kia cho phép tạo ra số lượng phân thân vô hạn một khi người dùng có đủ chakra. Vì sự nguy hiểm của thuật này nên nó thường chỉ được sử dụng bởi ninja cao cấp, từ Thượng đẳng (Sannin) trở lên. Tuy nhiên, Uzumaki Naruto đã học thuật này đầu tiên để trở thành ninja, và nhờ lượng chakra dồi dào cậu ta có thể sử dụng nó để tạo ra hàng nghìn phân thân và không lo đến việc hết chakra.
Bất kỳ kinh nghiệm nào ảnh phân thân tiếp nhận khi hiện hữu đều được chuyển về người dùng một khi chúng biến mất (xảy ra khi phân thân tự hành động hay sau khi nó bị tấn công). Điều này khiến cho thuật rất lý tưởng để do thám, vì người dùng có thể đơn giản gửi một phân thân đi tiếp cận mục tiêu và cho phân thân tự biến mất để chuyển thông tin về người dùng. Nó cũng hữu dụng cho việc tập luyện, vì tổng số kinh nghiệm người dùng có được sẽ nhân lên với số phân thân được dùng trong tập luyện.
“Gà nào mà chẳng là gà - Gà ăn nắm thóc, gà ta săn mồi…”, điện thoại của Nam đổ chuông. Source: Bachngocsach.com
- Alô, ừ… Dạo này thi thố hay sao mà bặt vô âm tín thế?... Tối nay à? “Tự Kỉ Quán” hử? Ok men, sẽ có mặt đúng giờ.
“Hải có chuyện gì quan trọng thế nhỉ? Chờ đến tối vậy, bây giờ đi quét dọn nhà cửa nào”, anh chàng ra khỏi giường, bắt đầu làm việc...
***
“Tự Kỉ Quán” - “Nơi những tâm hồn đồng điệu” là một quán ăn không lớn lắm, nằm bên cạnh bờ đê sông Hồng, gần cầu Thăng Long. Quán ngoảnh mặt về phía sông nên dễ dàng đón những cơn gió mát mẻ mang theo hương lúa, hương hoa ở các bãi đất xung quanh, đặc biệt là có thể quan sát cảnh sắc bầu trời đẹp tuyệt vời về đêm.
Ánh trăng dịu nhẹ in bóng xuống mặt nước, trải dài trên dòng sông, tạo nên một dải lụa bạc lấp lánh, lung linh huyền ảo, hư hư thực thực như giấc mộng khuya. Từng con sóng xô nối tiếp nhau, cứ êm đềm, nhẹ nhàng, thong thả dạo chơi, mặc kệ cuộc sống vội vàng hằng tiếp diễn.
Dẫu biết rằng “sóng bắt đầu từ gió”, nhưng “gió bắt đầu từ đâu?”. Với người có trái tim nhạy cảm, câu hỏi này sẽ khó mà trả lời được, chỉ có thể tự đáp, tự cảm nhận bằng chính tâm hồn yêu thương của bản thân.
Tại địa điểm đã hẹn, ai đấy đang ghi chép.
VẤN NGUYỆT
Trăng thanh, gió mát trên cao,
“Ai xa còn nhớ người nào ở đây?”,
Năm năm, tháng tháng, ngày ngày,
Buồn, vui lẫn lộn, chôn đầy con tim,
Đường về sao chỉ một mình,
Nỗi lòng có hiểu, niềm tin vẫn chờ,
Tự hỏi: “Ta sẽ tỉnh mơ?”,
Yêu thương đâu phải lời thơ rõ ràng…
Vẫn là nỗi nhớ da diết về một hình bóng trong tâm trí. Dù có được viết ra bằng bất cứ ngôn từ hoa mỹ nào thì cũng chẳng thể diễn tả hết. Hỏi “trăng”, hỏi “người kia” hay là hỏi “chính bản thân”? Ai đó nói rằng: “Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả”, nhưng thật sự có như thế? Dẫu cho đi hết cuộc đời, chúng ta vẫn khó mà quên nổi…
***
- Lại tương tư à?
Giọng nói trầm ổn của Hải bất ngờ vang lên sau lưng anh chàng Nam. Cậu ta xuất hiện nhẹ nhàng, vô thanh vô thức. Điều đó khiến Nam khá ngạc nhiên.
- Có gì đâu, dạo này ít việc, đang làm vài bài kiếm cơm, he he. Source: Bachngocsach.com
Cậu cười đáp, rồi hỏi:
- Luyện võ tới mức nào mà đi lại không một tiếng động thế? Cẩn thận dọa hết mấy em gái đấy, ha ha. Sao, có việc gì khẩn cấp?
- Tại sắp sửa công tác dăm bữa nửa tháng. - Hải trả lời.
- Năm cuối rồi thì “công tác” quái gì?
- Tớ theo chương trình đào tạo của nhà trường.
- Ồ thế à? Quên mất, gọi đồ nào…
Đang trò chuyện cùng nhau, Nam chợt thấy năng lượng dao động như lúc gặp “ông chú” và “gấu”. Cậu nhíu mày xem xét xung quanh. Người khiến Nam có cảm giác như vậy là một “ông bác” cách đây 2 cái bàn.
Ông ta mặc chiếc áo bộ đội xanh lá đã bạc màu, quần và giày đen, đáng chú ý hơn cả là bên tay trái có cái mũ cối khá cũ kĩ với hình bông tuyết nhỏ xanh lam. Vóc dáng ông cao lớn, làn da ngăm ngăm, mái tóc hoa râm, khuôn mặt chất phác, đôi mắt xa xăm phối hợp những nếp nhăn trên trán làm toát lên vẻ từng trải.
Người này khẽ gọi món phở gà, âm thanh tuy nhỏ mà lại rõ ràng, vang xa, rất có điểm nhấn, khiến Nam cảm nhận được “uy lực” vô hình nào đấy ở trong. Phải chăng đây là nhân vật nổi tiếng “giả trang vi hành”?
- Không phải hắn, chẳng lẽ là một trong số chúng? Nhưng “ông bác” xuất hiện lúc nào nhỉ? Chẳng thấy đi vào từ cửa, mà không ai để ý sự có mặt đột ngột đó nữa? Oài, nghĩ ngợi linh tinh nhiều quá… - Anh chàng khẽ nhăn mặt.
Hải thấy lạ liền hỏi:
- Này, có chuyện gì thế?
- À, tớ chợt nhớ ra có vài việc ở nhà.
- Vậy thì cũng nên trở về thôi, gần 9h rồi.
- Xin lỗi cậu… Ờ… Chúc đi công tác tốt, giữ gìn sức khỏe và nhớ mua quà nhé? Hì hì.
- Yên tâm, he he.
Hai người rời đi, Nam âm thầm chờ đợi cạnh quán ăn. Qua gần chục phút, người đàn ông kia ra ngoài. Cậu biến ảo khuôn mặt, bí mật theo dõi nhưng không ngờ một bóng đen trên lùm cây gần đó cũng đang quan sát.
Đến con hẻm nhỏ…
“Sặc! Biến mất? Bị phát hiện rồi sao? À mà đúng, mình cảm nhận được bọn họ thì tất nhiên có ngược lại.
Nam tỏ vẻ thất vọng, nhưng khi quay đầu thì “kẻ tình nghi” đang ở ngay sau. Cậu lùi lại vài bước, tâm thần ngưng trọng, nghĩ: “Không đánh được thì lại chạy, sợ gì nào?”.
- Cứ yên tâm, ta không có ác ý.
Ông ta khẽ nói, giọng điệu bình tĩnh, đoạn quay sang phía góc tường xa:
- Chàng trai cũng ra đây đi.
Bóng đen đang ẩn nấp bị bất ngờ khi nghe giọng nói bên tai, ngay lập tức xuất hiện chỗ 2 người.
Nam nhíu mày nhìn người mới đến. Anh ta mặc bộ quần áo thể thao màu tối, đeo khẩu trang, dáng cao, cân đối, ánh mắt mắt điềm tĩnh, rất có khí thế. Cậu chợt chú ý cái đồng hồ trên tay thanh niên, mỉm cười nhẹ.
“Ông bác” trầm ngâm:
- Các cậu đều rất có tiềm năng, sở hữu sức mạnh đặc biệt. Vận mệnh thế giới này, nói rộng hơn là cả vũ trụ, phụ thuộc những người như vậy.
Nam văn vẻ đối ứng:
- Mặc dù Trái Đất biến động từng ngày, nhưng đằng nào cũng tàn lụi sau vài triệu năm, cần gì phải gấp gáp chứ? Đời người có mấy đâu, hơn nữa, chỉ dựa vào sức 2 bọn cháu thì thay đổi được điều gì lớn lao? Các cụ có câu: “Một cây làm chẳng nên non - Ba cây chụm lại nên hòn núi cao” là thế đó.
“Ông bác” đáp lại:
- Mọi chuyện chẳng đơn giản như cậu nghĩ đâu. Tất nhiên, ý của ta là phải tập hợp tất cả những người có siêu năng lực nữa.
Thanh niên áo đen lên tiếng:
- Tiềm năng của con người là vô hạn, ngay cả kẻ bình thường cũng không thể coi nhẹ.
- Cậu rất đúng. Được rồi, hai người nên quay về, ta còn vài chuyện cần giải quyết.
“Ông bác” định rời đi thì...
- Đợi đã bác, cháu còn chưa biết tên. Hay là bác chỉ bảo “vài đường cơ bản” nhé? Lên nào bạn thân, cậu còn phải “công tác” lâu lâu mà, he he.
Nam kêu gọi rồi lập tức tấn công. Thanh niên áo đen thoáng ngẩn người.
“Xẹt”,
Tốc độ Nam cực nhanh tiến đến, chỉ thấy tia sáng trắng và tàn ảnh, nắm đấm xuất ra, liên hoàn quyền sẽ khiến người đàn ông ít nhất phải tối tăm mặt mày.
[“Vớ vẩn thật, người ta mang thiện ý mà lại làm thế này!”].
Tuy nhiên, anh chàng quá coi thường đối thủ. Ông ta dễ dàng né tránh chiêu thức mà chẳng cần quan sát. Cậu còn không thể chạm nổi một sợi tóc chứ đừng nói công kích nữa.
- Sặc, bản thân được buff ghê thế? Đã vậy cho ông thưởng thức kỹ năng mới!
Tay hình thành thế cương đao, rung động cao tần, đồng thời có những tia điện trắng lưu chuyển xung quanh, Nam đã thử nghiệm tuyệt kĩ: Đao Chấn.
Người này cũng không thèm tránh, cứ đứng tại chỗ. Khi anh chàng tưởng rằng sắp được thì bất ngờ, một lực đẩy làm chệch hướng.
“Rầm…”,
Nam bị hụt và lao vào thùng rác.
[“Đáng đời!”].
Thanh niên áo đen bình tĩnh hơn. Người đàn ông trước mặt cậu mang đến cảm giác cực kì thần bí. Nhất là đôi mắt kia, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ người khác, xuyên qua thăng trầm biết bao cuộc đời, ẩn chứa sự tang thương của vô tận năm tháng, không gì không rõ. Phải là một đại nhân vật thế nào mới sở hữu ánh mắt như vậy?
Chẳng suy nghĩ lâu, ngay lúc “thằng bạn” trượt đòn, cậu xông tới, lực dồn vào chân, tăng nhanh tốc độ, quyền thủ tung ra bất thình lình, khó đón đỡ.
Vậy mà ông ta dễ dàng dùng một tay hóa giải rất nhẹ nhàng. Bản thân tiếp tục công kích những vị trí khác như vũ bão, liên miên không dứt nhưng cũng vô dụng.
- Tung hết sức mạnh trong người cậu ra đi, đừng ngần ngại! - Người đàn ông chậm rãi lên tiếng.
Nghe vậy, thanh niên áo đen quyết định sử dụng siêu năng lực. Tay phải nắm lại, ngón trỏ nhô ra làm mũi nhọn, thành thế Long Đầu Quyền. Nắm tay lúc này bỗng bùng lên quang mang lục sắc rất nhạt những vẫn thấy được. Cậu đã quán nhập năng lượng bản thân vào chiêu thức. Source: Bachngocsach.com
“Vù…”,
Thanh niên áo đen lao đến như tên bắn, khoảng cách 6m chỉ như chớp mắt liền vượt qua, nền gạch dưới chân vỡ vụn, tung tóe về sau. Cậu đánh thẳng vào giữa ngực đối phương.
“Bịch…”,
Thanh niên áo đen dừng lại trước mục tiêu, không thể tiến lên nữa, ông ta đứng im, vững chắc hơn cả bàn thạch. Cậu mở to mắt ngạc nhiên, thật chẳng thể tin nổi điều đang xảy ra.
- Khá lắm! Thời cơ xuất thủ, tốc độ ra chiêu, lực đạo đòn thế đều tương đối chuẩn xác, nhanh chóng và mạnh mẽ. Chắc cậu học võ thuật từ nhỏ nhỉ? Năng lượng trong người chuyển hóa thành thứ gọi là “nội lực” đúng không? Loại “nội lực” này lại mang tia khí tức quen thuộc mà ta chưa nhớ ra. Còn chàng trai kia thì… Haizzz… Chẳng có chút võ vẽ nào, thuần túy dựa vào tốc độ. Cũng gọi là có vài sáng tạo, nhưng tóm lại, chưa thành cái gì cả…
“Ông bác” khen ngợi rồi tiếp tục:
- Ta biết các cậu còn nhiều nghi vấn, mà thời cơ chưa tới, “thiên cơ bất khả lộ”. Cố gắng nâng cao sức mạnh đi. Muốn trở thành cường giả, không ngừng tiến lên. Lùi bước hoặc dừng lại, kết quả duy nhất chính là thất bại… Nói nhiều chỉ khiến câu chuyện dài hơn thôi. Trước khi chia tay, tặng cậu một món quà, có lẽ sẽ giúp ích sau này.
Thình lình, từ đôi mắt ông ta bắn ra hai đạo ánh sáng hắc - bạch phân biệt tương ứng vào mắt thanh niên áo đen. Cậu bị bất ngờ, không kịp phản ứng. Xong xuôi, ông biến mất.
Thanh niên áo đen trầm mặc đứng đó. Lúc nãy, ở chiêu thức cuối cùng, cậu dùng tới 80 phần trăm sức mạnh, thừa để đánh bay con voi trưởng thành cả chục mét, nhưng phòng ngự người đó quá mức biến thái.
Còn thứ “quà tặng” kia, hình như bản thân mơ hồ cảm nhận thấy nó giúp biến đổi về “chất” của năng lượng trong cơ thể, khiến cho trở nên tinh thuần. Điều ấy quả thực cực kì vui mừng, chẳng ngờ rằng lần này lại gặp được may mắn động trời.
- “Ông bác” đi rồi à? Có vẻ mạnh hơn kẻ tớ từng giao thủ. Chẳng biết ông ý liên quan thế nào đến bọn chúng nữa. Hai luồng sáng đen trắng có làm cậu bị thương không?
Nam bò dậy từ thùng rác, không còn biến ảo giọng nói và khuôn mặt, chớp mắt xuất hiện bên cạnh thanh niên áo đen, liến thoắng hỏi.
- Tớ còn chẳng chạm nổi vạt áo ông ta. Đó là món quà gặp gỡ. À, sao cậu nhận ra tớ được? - Thanh niên áo đen thắc mắc.
Nam chỉ chỉ cái đồng hồ, trả lời:
- Hàng kia không phải của Hải thì là ai? Ha ha.
- Ồ vậy à? Sơ ý, hê hê… - Hải cười đáp.
Sau đó, cả hai vừa trở về, vừa nói ra bí mật của mình. Nam kể lại quá trình có được siêu năng lực, “hành hiệp trượng nghĩa”, đến lúc đụng độ “ông chú” bí ẩn, rồi khả năng của Thành, trừ chuyện với “em yêu”.
Đến lượt Hải, năng lực của cậu là nói chuyện và sai khiến thú vật, cho tới giờ thì chỉ biết mỗi mình là người duy nhất sở hữu. Cũng vào cái ngày có bão mặt trời, đang cho gà ăn thì thấy hiện tượng lạ, hôm sau phát hiện ra. Hơn nữa, trong cơ thể vốn luyện võ từ bé hình thành nội lực như phim hay tiểu thuyết kiếm hiệp đề cập, sử dụng rất dễ dàng, tùy ý khống chế. Chuyện đó khiến Nam không ngớt lời trầm trồ khen ngợi.
Anh chàng giả vờ sụt sùi:
- Hu hu, phải đi học võ thôi, “ăn hành” nhiều quá!
Hải đưa lời khuyên:
- Cũng tốt, võ thuật rèn luyện sức khỏe, có khả năng tự vệ và bảo vệ người khác. Ngoài ra, nó còn giúp tâm trí trở nên bình tĩnh, kiên định khi đối mặt với khó khăn, nguy hiểm. Cậu thử kiếm một loại phù hợp bản thân xem.
- Ừ, để tớ search google.
Hải cũng kể về RDISP - “Research and Development Institute of Super Power” - tên tiếng Anh của Viện Nghiên cứu và Phát triển Siêu Năng Lực: Đây là tổ chức hoạt động ngầm trên khắp các châu lục, được thành lập bởi Liên Hợp Quốc, ngụy trang dưới nhiều hình thức như khu du lịch, nhà hàng, trường học…
Nó tìm kiếm những siêu năng giả, đào tạo, huấn luyện họ trở thành lực lượng duy trì hòa bình thế giới, ngăn chặn âm mưu gây chiến tranh, chống lại các tổ chức khủng bố, các mối nguy hại từ ngoài hành tinh… Ngoài ra, RDISP cũng tài trợ cho các hoạt động thiện nguyện vì người nghèo, cứu đói hay bảo vệ môi trường… Source: Bachngocsach.com
Hải bảo Nam gia nhập nhưng anh chàng nói rằng: cần từ từ suy nghĩ vì bản thân ưa tự do, không thích gò bó. Vả lại, Nam cũng muốn tự mình lập ra team giống với Avenger hoặc Justice League.
- Chuyện về “ông chú” của cậu, tớ sẽ báo cáo với cấp trên để giải quyết. Bây giờ thì tạm biệt nhé!
Hải phóng đi như cơn gió, biến mất trong đêm tối.
- Tốc độ khá nhanh đấy, nhưng còn lâu mới đuổi kịp đây, hì hì.
Tia sáng trắng lóe lên, gió mát thổi tới. Màn đêm vẫn tịch mịch như chưa hề thay đổi theo năm tháng. Liệu rằng ai thích nó hay tất cả đều sợ hãi? Có chăng chỉ là những tâm hồn nhạy cảm.
***
Nằm gác một chân, Nam thầm nghĩ: “Quên chưa hỏi xem cậu ấy “công tác” ở đâu?... Không biết Thành có tin tức gì chưa?... Có nên vào cái RDISP đấy?... Chắc cô ấy ngủ rồi nhỉ?...”.
***
Trong căn nhà nhỏ, cô gái Nhật Bản của chúng ta đang ngủ ngon lành. Một bóng đen đột ngột hiện ra, là “ông bác” đã chạm mặt Nam và Hải. Ánh mắt ông hiền từ nhìn cô.
Bất ngờ, cô gái biến mất, xuất hiện sau lưng, tay cầm ngược thanh tiểu kiếm, kề cổ:
- Ông là ai? Đến đây làm gì?
- Bình tĩnh nào, ta có chuyện muốn nói.
Ông nhẹ nhàng, rồi chớp mắt đã đứng đối diện khoảng hơn mét.
Cô kinh ngạc, định tấn công lần nữa nhưng phát hiện bản thân không thể sử dụng sức mạnh, ngay cả tiến lên cũng chịu, đành đứng đó. Hai người nhìn sâu vào mắt đối phương. Cô gái thì vẫn âm thầm đề phòng.
Chẳng rõ “ông bác” làm gì mà khuôn mặt diễm lệ kia từ kinh ngạc, ngờ vực, đến vui mừng rồi phẫn nộ, buồn bã…
***
Tại khu rừng nào đó, bốn pháp sư đang vây quanh một người. Anh ta cao gần 2m, mái tóc ngắn đen, khuôn mặt vuông vức, râu quai nón, màu da cổ đồng, ngực trần, cơ bắp, nhìn rất nam tính và đẹp trai. Ánh mắt người này ngạo nghễ, đầy bá khí, mang đến áp lực vô hình. Đặc biệt, anh ta cầm một thanh katana, dài tương đương cơ thể, trên thân kiếm có nhiều hoa văn thần bí.
Giọng nói trầm tĩnh từ người này phát ra:
- Các ngươi là như thế nào? Định làm gì? Tấn công ta ư?
- Hỏi nhiều vô ích. Quỷ dữ! Hãy cút về địa ngục!
Một vị lên tiếng, kèm theo đó là hai hỏa cầu từ tay phóng tới.
“Ầm, ầm…”
Khói lửa bao trùm dần qua đi, người kia vẫn đứng yên tại chỗ, không hề hấn gì. Anh ta thản nhiên nói:
- Chút phép thuật cỏn con đấy chẳng ảnh hưởng tới ta đâu, dừng lại thì tốt hơn. Ta không muốn làm ai bị thương.
- Mọi người cùng xông lên, tên này khá mạnh đấy.
Hỏa Pháp sư kêu gọi. Bốn người đồng loạt tấn công…
[“Lại có nhân vật mới ^_^”].
***
Song nữ tuyệt sắc gặp mặt rồi,
Chạm tay, biến mất, chẳng còn đôi,
Một nàng duy nhất, xong tách lại,
Dặn nhau giữ lấy bí mật thôi,
Buổi tối, bạn bè ngồi trò chuyện,
Phát hiện “nhân vật” hơi lớn tuổi,
“Đọ sức” người ta nhưng không nổi,
Thân thế “ông bác” có xa xôi?
Nào đâu biết trước con đường sầu đau?
Hai thiếu nữ đối diện nhau,
Điều gì kì lạ đằng sau chuyện này?
Bạn hẹn quán nước tối nay,
Lại chạm trán kẻ địch hay người hiền?
Giao thủ, xông tới trước tiên,
Bằng hữu quan sát, chờ phiên ra đòn…
***
Hiện tại, thế giới nói chung còn thanh bình tuy nhiều nơi vẫn chiến tranh, khủng bố. Nắng, mưa… do trời, chuyện tình cảm thì... chắc cũng vậy nốt. Xe cộ tấp nập trên đường. Người người đi học, nhà nhà hối hả làm việc. Gà bay, chó chạy đầy vườn…
Dù vậy, tương lai thật khó biết trước. Ai cam đoan rằng ngày mai, bản thân vẫn tồn tại trên đời? Điều chúng ta có thể làm ngay bây giờ chính là trân trọng từng giây phút bên cạnh những người yêu thương. Vì mọi điều đã mất đi thì khó tìm lại được…
“Em yêu” của Nam lúc này vừa tỉnh dậy, khuôn mặt còn vương nét ngái ngủ trông thật khả ái. Cô lững thững, mắt nhắm mắt mở trở về phòng. Đêm qua, bản thân trải nghiệm một giấc mộng kì lạ: Cô thấy chính mình nằm trên một bông tuyết khổng lồ bằng pha lê tuyệt đẹp đang phiêu diêu, được bao quanh trong vùng sáng màu vàng kì ảo...
Cô gái Nhật cũng đã thức giấc, tay phải xoa cổ, nhớ lại mọi thứ, từ việc chạm trán Nam đến cả giấc mơ khó hiểu rồi giật mình nhận ra là đang ở tại một căn phòng xa lạ.
Nó rất sáng sủa, sạch sẽ, còn có hương nhài thoang thoảng, mang đến sự thoải mái, dễ chịu. Mọi đồ vật đều bày biện gọn gàng, ngăn nắp, chứng tỏ chủ nhân cực kì cẩn thận. Giá sách nhỏ xinh ở góc tường là thứ nổi bật nhất, ở đó có nhiều loại khác nhau, cả về văn chương lẫn khoa học...
Cô bật dậy khỏi giường rất nhanh, định lao ra ngoài nhưng cái cảm giác thân thuộc sâu trong tim lại hiện lên.
“Cạch”,
Cánh cửa bị đẩy ra, xuất hiện là hai nhân vật giống hệt như hai giọt nước. Họ há hốc mồm sửng sốt, mắt mở to, kinh ngạc nhìn nhau.
- Aahh!
Cả hai đồng thời kêu lên nhưng một người lập tức lấy lại bình tĩnh, dịch chuyển tức thời đến chỗ đối phương, bịt miệng, kéo vào phòng. Người kia không chịu thua kém, ngay sau đó hình thành trường lực vô hình, đẩy lui.
- Cô là ai? - Lại đồng thanh.
- Quá giống mình!
Họ quan sát người đối diện, cứ ngỡ bản thân đang đứng trước chiếc gương lớn. Tuy nhiên, vẫn có điểm khác, dễ thấy nhất: trang phục người này là bộ quần áo ngủ, người kia áo phông xanh dương, quần jean đen. Đặc biệt hơn cả là khí chất, một người băng lãnh, lạnh lùng và cao ngạo, người còn lại thì nhẹ nhàng, dịu dàng và ấm áp.
Không ai trả lời câu hỏi của nhau. Họ tiến lại gần, sợi dây vô hình như càng chặt chẽ hơn. Hai bàn tay xinh xắn khẽ chạm vào. Bất ngờ xảy đến, chùm sáng trắng tại đó lóe lên, bao lấy tất cả.
[“He he, có ai thích chói và sáng không? ^,..,^ Đừng hiểu lầm, mình không phải cuồng bom mìn đâu”].
Ánh sáng qua đi, không thấy hai người đâu, chỉ còn lại một cô gái duy nhất!
- Trời đất! Cái gì xảy ra thế này?
Cô không tin nổi điều bây giờ. Một loạt các kí ức, tin tức bỗng tràn vào tâm trí, hầu hết bí mật, cảm xúc vui, buồn, giận dỗi… đều trong đấy. Cô gái cảm nhận được bản thân sở hữu hai luồng sức mạnh trái ngược. Một là hắc ám tối tăm, hai là ánh sáng thánh khiết. Kì lạ ở chỗ, chúng chẳng xung đột, bài xích, tiêu diệt nhau mà hòa hợp, hỗ trợ, tăng cường lẫn nhau.
Cô gái lẩm bẩm:
- Nguồn năng lượng này thật to lớn. Thì ra trước đây, cảm giác bất ổn, bạo ngược, muốn hủy diệt mọi thứ là do nó. Không phải, là nửa kia mới đúng, kết hợp lại, điều đó càng mãnh liệt hơn. Nhưng may mắn là hiện tại, nó đã bị phong ấn, chỉ cho phép mình sử dụng được phần rất nhỏ. Còn có vài phần kí ức cũng không thể nhớ rõ. Và cả giấc mơ lạ kì...
Nháy mắt xuất hiện tại vị trí này, rồi lại nơi khác. Chỉ cần nghĩ, mọi thứ liền di chuyển. Hơn nữa, cô còn có thể bay! Source: Bachngocsach.com
[“Nữ siêu nhân xuất hiện rồi chăng?”].
- Làm sao trở về như cũ đây?
Tâm ý vừa động, tức thì từ một tách ra thành hai người lúc đầu.
- Chuyện này… Hãy giữ làm bí mật của riêng chúng ta. Bây giờ có lẽ chưa thể liên lạc bằng “tâm thần tương thông”, vậy thì lấy số điện thoại của tôi đi
Một người lên tiếng, lấy bút viết vào giấy rồi biến mất, chỉ còn lại “gấu” thằng Nam.
Nếu “Thần giao cách cảm” là sự truyền đạt các hiện tượng tâm lí, tình cảm mà không cần nhờ tới bất kì phương tiện truyền thông nào, thì “Tâm thần tương thông” còn cao cấp hơn. Khả năng này vượt trội hẳn vì bản thân giống phân thành đôi, biết được mọi thứ như bên kia.
- Siêu anh hùng Tia Chớp ư? Hôm qua… anh ấy…
Cô gái hơi thất thần, hướng ra ngoài cửa sổ, dung mạo thanh xuân mĩ lệ như đóa hoa xuân nở rộ khiến ta phải ngẩn ngơ.
Chim chóc lại hót vang đón chào ngày mới, quấn quýt bên nhau chẳng khác gì những người bạn tâm giao, sẵn sàng chia sẻ mọi buồn vui, phiền muộn. Cỏ cây tắm mình trong nắng sớm, rung rinh trước ngọn gió mát mẻ để thổi vào đời những luồng khí trong lành.
***
Nằm trên giường, Nam lại nhớ về người đẹp và trận giao thủ tối qua, hai tay cầm vật gì đó ngắm nghía:
- Oài! Không ngờ cô ấy cũng sở hữu năng lực. Trình độ võ thuật rất tài giỏi, chẳng rõ học tập từ khi nào? May mà mình có siêu tốc độ, không thì lại nếm đủ. Ờ… phi tiêu 4 cánh, “Ảnh phân thân chi thuật”… là Ninja ư? Quả thật bất ngờ. Không! Quá hư cấu!... Liệu cô ấy có đủ chakra không?... Liệu còn ai biết bí mật đấy nữa ngoài mình ra?... Thường thì nếu để lộ cho người lạ, nó sẽ gây sóng gió... Thôi thôi, cô ấy vốn tỉ mỉ, cẩn thận. Mình lo lắng thái quá rồi, còn nữa…
Anh chàng lắc đầu, thở dài, gắng gạt bỏ những suy nghĩ miên man kia.
Ảnh phân thân chi thuật tạo ra những phân thân thật sự, không phải ảo ảnh, với bất kỳ tổn thương hay vũ khí gì người ban đầu có. Chakra của người dùng được chia đều ra mỗi phân thân. Vì vậy, chính thuật này cũng được coi là nguy hiểm; khi tạo ra nhiều phân thân của một người thì chakra người đó có thể tiêu hao rất nhanh. Thuật này còn được coi là nguy hiểm hơn với dạng cấm kị: Đa trọng ảnh thân thân chi thuật.
Trong khi thuật Ảnh phân thân bình thường tạo ra không nhiều hơn 5 phân thân, phiên bản kia cho phép tạo ra số lượng phân thân vô hạn một khi người dùng có đủ chakra. Vì sự nguy hiểm của thuật này nên nó thường chỉ được sử dụng bởi ninja cao cấp, từ Thượng đẳng (Sannin) trở lên. Tuy nhiên, Uzumaki Naruto đã học thuật này đầu tiên để trở thành ninja, và nhờ lượng chakra dồi dào cậu ta có thể sử dụng nó để tạo ra hàng nghìn phân thân và không lo đến việc hết chakra.
Bất kỳ kinh nghiệm nào ảnh phân thân tiếp nhận khi hiện hữu đều được chuyển về người dùng một khi chúng biến mất (xảy ra khi phân thân tự hành động hay sau khi nó bị tấn công). Điều này khiến cho thuật rất lý tưởng để do thám, vì người dùng có thể đơn giản gửi một phân thân đi tiếp cận mục tiêu và cho phân thân tự biến mất để chuyển thông tin về người dùng. Nó cũng hữu dụng cho việc tập luyện, vì tổng số kinh nghiệm người dùng có được sẽ nhân lên với số phân thân được dùng trong tập luyện.
“Gà nào mà chẳng là gà - Gà ăn nắm thóc, gà ta săn mồi…”, điện thoại của Nam đổ chuông. Source: Bachngocsach.com
- Alô, ừ… Dạo này thi thố hay sao mà bặt vô âm tín thế?... Tối nay à? “Tự Kỉ Quán” hử? Ok men, sẽ có mặt đúng giờ.
“Hải có chuyện gì quan trọng thế nhỉ? Chờ đến tối vậy, bây giờ đi quét dọn nhà cửa nào”, anh chàng ra khỏi giường, bắt đầu làm việc...
***
“Tự Kỉ Quán” - “Nơi những tâm hồn đồng điệu” là một quán ăn không lớn lắm, nằm bên cạnh bờ đê sông Hồng, gần cầu Thăng Long. Quán ngoảnh mặt về phía sông nên dễ dàng đón những cơn gió mát mẻ mang theo hương lúa, hương hoa ở các bãi đất xung quanh, đặc biệt là có thể quan sát cảnh sắc bầu trời đẹp tuyệt vời về đêm.
Ánh trăng dịu nhẹ in bóng xuống mặt nước, trải dài trên dòng sông, tạo nên một dải lụa bạc lấp lánh, lung linh huyền ảo, hư hư thực thực như giấc mộng khuya. Từng con sóng xô nối tiếp nhau, cứ êm đềm, nhẹ nhàng, thong thả dạo chơi, mặc kệ cuộc sống vội vàng hằng tiếp diễn.
Dẫu biết rằng “sóng bắt đầu từ gió”, nhưng “gió bắt đầu từ đâu?”. Với người có trái tim nhạy cảm, câu hỏi này sẽ khó mà trả lời được, chỉ có thể tự đáp, tự cảm nhận bằng chính tâm hồn yêu thương của bản thân.
Tại địa điểm đã hẹn, ai đấy đang ghi chép.
VẤN NGUYỆT
Trăng thanh, gió mát trên cao,
“Ai xa còn nhớ người nào ở đây?”,
Năm năm, tháng tháng, ngày ngày,
Buồn, vui lẫn lộn, chôn đầy con tim,
Đường về sao chỉ một mình,
Nỗi lòng có hiểu, niềm tin vẫn chờ,
Tự hỏi: “Ta sẽ tỉnh mơ?”,
Yêu thương đâu phải lời thơ rõ ràng…
Vẫn là nỗi nhớ da diết về một hình bóng trong tâm trí. Dù có được viết ra bằng bất cứ ngôn từ hoa mỹ nào thì cũng chẳng thể diễn tả hết. Hỏi “trăng”, hỏi “người kia” hay là hỏi “chính bản thân”? Ai đó nói rằng: “Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả”, nhưng thật sự có như thế? Dẫu cho đi hết cuộc đời, chúng ta vẫn khó mà quên nổi…
***
- Lại tương tư à?
Giọng nói trầm ổn của Hải bất ngờ vang lên sau lưng anh chàng Nam. Cậu ta xuất hiện nhẹ nhàng, vô thanh vô thức. Điều đó khiến Nam khá ngạc nhiên.
- Có gì đâu, dạo này ít việc, đang làm vài bài kiếm cơm, he he. Source: Bachngocsach.com
Cậu cười đáp, rồi hỏi:
- Luyện võ tới mức nào mà đi lại không một tiếng động thế? Cẩn thận dọa hết mấy em gái đấy, ha ha. Sao, có việc gì khẩn cấp?
- Tại sắp sửa công tác dăm bữa nửa tháng. - Hải trả lời.
- Năm cuối rồi thì “công tác” quái gì?
- Tớ theo chương trình đào tạo của nhà trường.
- Ồ thế à? Quên mất, gọi đồ nào…
Đang trò chuyện cùng nhau, Nam chợt thấy năng lượng dao động như lúc gặp “ông chú” và “gấu”. Cậu nhíu mày xem xét xung quanh. Người khiến Nam có cảm giác như vậy là một “ông bác” cách đây 2 cái bàn.
Ông ta mặc chiếc áo bộ đội xanh lá đã bạc màu, quần và giày đen, đáng chú ý hơn cả là bên tay trái có cái mũ cối khá cũ kĩ với hình bông tuyết nhỏ xanh lam. Vóc dáng ông cao lớn, làn da ngăm ngăm, mái tóc hoa râm, khuôn mặt chất phác, đôi mắt xa xăm phối hợp những nếp nhăn trên trán làm toát lên vẻ từng trải.
Người này khẽ gọi món phở gà, âm thanh tuy nhỏ mà lại rõ ràng, vang xa, rất có điểm nhấn, khiến Nam cảm nhận được “uy lực” vô hình nào đấy ở trong. Phải chăng đây là nhân vật nổi tiếng “giả trang vi hành”?
- Không phải hắn, chẳng lẽ là một trong số chúng? Nhưng “ông bác” xuất hiện lúc nào nhỉ? Chẳng thấy đi vào từ cửa, mà không ai để ý sự có mặt đột ngột đó nữa? Oài, nghĩ ngợi linh tinh nhiều quá… - Anh chàng khẽ nhăn mặt.
Hải thấy lạ liền hỏi:
- Này, có chuyện gì thế?
- À, tớ chợt nhớ ra có vài việc ở nhà.
- Vậy thì cũng nên trở về thôi, gần 9h rồi.
- Xin lỗi cậu… Ờ… Chúc đi công tác tốt, giữ gìn sức khỏe và nhớ mua quà nhé? Hì hì.
- Yên tâm, he he.
Hai người rời đi, Nam âm thầm chờ đợi cạnh quán ăn. Qua gần chục phút, người đàn ông kia ra ngoài. Cậu biến ảo khuôn mặt, bí mật theo dõi nhưng không ngờ một bóng đen trên lùm cây gần đó cũng đang quan sát.
Đến con hẻm nhỏ…
“Sặc! Biến mất? Bị phát hiện rồi sao? À mà đúng, mình cảm nhận được bọn họ thì tất nhiên có ngược lại.
Nam tỏ vẻ thất vọng, nhưng khi quay đầu thì “kẻ tình nghi” đang ở ngay sau. Cậu lùi lại vài bước, tâm thần ngưng trọng, nghĩ: “Không đánh được thì lại chạy, sợ gì nào?”.
- Cứ yên tâm, ta không có ác ý.
Ông ta khẽ nói, giọng điệu bình tĩnh, đoạn quay sang phía góc tường xa:
- Chàng trai cũng ra đây đi.
Bóng đen đang ẩn nấp bị bất ngờ khi nghe giọng nói bên tai, ngay lập tức xuất hiện chỗ 2 người.
Nam nhíu mày nhìn người mới đến. Anh ta mặc bộ quần áo thể thao màu tối, đeo khẩu trang, dáng cao, cân đối, ánh mắt mắt điềm tĩnh, rất có khí thế. Cậu chợt chú ý cái đồng hồ trên tay thanh niên, mỉm cười nhẹ.
“Ông bác” trầm ngâm:
- Các cậu đều rất có tiềm năng, sở hữu sức mạnh đặc biệt. Vận mệnh thế giới này, nói rộng hơn là cả vũ trụ, phụ thuộc những người như vậy.
Nam văn vẻ đối ứng:
- Mặc dù Trái Đất biến động từng ngày, nhưng đằng nào cũng tàn lụi sau vài triệu năm, cần gì phải gấp gáp chứ? Đời người có mấy đâu, hơn nữa, chỉ dựa vào sức 2 bọn cháu thì thay đổi được điều gì lớn lao? Các cụ có câu: “Một cây làm chẳng nên non - Ba cây chụm lại nên hòn núi cao” là thế đó.
“Ông bác” đáp lại:
- Mọi chuyện chẳng đơn giản như cậu nghĩ đâu. Tất nhiên, ý của ta là phải tập hợp tất cả những người có siêu năng lực nữa.
Thanh niên áo đen lên tiếng:
- Tiềm năng của con người là vô hạn, ngay cả kẻ bình thường cũng không thể coi nhẹ.
- Cậu rất đúng. Được rồi, hai người nên quay về, ta còn vài chuyện cần giải quyết.
“Ông bác” định rời đi thì...
- Đợi đã bác, cháu còn chưa biết tên. Hay là bác chỉ bảo “vài đường cơ bản” nhé? Lên nào bạn thân, cậu còn phải “công tác” lâu lâu mà, he he.
Nam kêu gọi rồi lập tức tấn công. Thanh niên áo đen thoáng ngẩn người.
“Xẹt”,
Tốc độ Nam cực nhanh tiến đến, chỉ thấy tia sáng trắng và tàn ảnh, nắm đấm xuất ra, liên hoàn quyền sẽ khiến người đàn ông ít nhất phải tối tăm mặt mày.
[“Vớ vẩn thật, người ta mang thiện ý mà lại làm thế này!”].
Tuy nhiên, anh chàng quá coi thường đối thủ. Ông ta dễ dàng né tránh chiêu thức mà chẳng cần quan sát. Cậu còn không thể chạm nổi một sợi tóc chứ đừng nói công kích nữa.
- Sặc, bản thân được buff ghê thế? Đã vậy cho ông thưởng thức kỹ năng mới!
Tay hình thành thế cương đao, rung động cao tần, đồng thời có những tia điện trắng lưu chuyển xung quanh, Nam đã thử nghiệm tuyệt kĩ: Đao Chấn.
Người này cũng không thèm tránh, cứ đứng tại chỗ. Khi anh chàng tưởng rằng sắp được thì bất ngờ, một lực đẩy làm chệch hướng.
“Rầm…”,
Nam bị hụt và lao vào thùng rác.
[“Đáng đời!”].
Thanh niên áo đen bình tĩnh hơn. Người đàn ông trước mặt cậu mang đến cảm giác cực kì thần bí. Nhất là đôi mắt kia, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ người khác, xuyên qua thăng trầm biết bao cuộc đời, ẩn chứa sự tang thương của vô tận năm tháng, không gì không rõ. Phải là một đại nhân vật thế nào mới sở hữu ánh mắt như vậy?
Chẳng suy nghĩ lâu, ngay lúc “thằng bạn” trượt đòn, cậu xông tới, lực dồn vào chân, tăng nhanh tốc độ, quyền thủ tung ra bất thình lình, khó đón đỡ.
Vậy mà ông ta dễ dàng dùng một tay hóa giải rất nhẹ nhàng. Bản thân tiếp tục công kích những vị trí khác như vũ bão, liên miên không dứt nhưng cũng vô dụng.
- Tung hết sức mạnh trong người cậu ra đi, đừng ngần ngại! - Người đàn ông chậm rãi lên tiếng.
Nghe vậy, thanh niên áo đen quyết định sử dụng siêu năng lực. Tay phải nắm lại, ngón trỏ nhô ra làm mũi nhọn, thành thế Long Đầu Quyền. Nắm tay lúc này bỗng bùng lên quang mang lục sắc rất nhạt những vẫn thấy được. Cậu đã quán nhập năng lượng bản thân vào chiêu thức. Source: Bachngocsach.com
“Vù…”,
Thanh niên áo đen lao đến như tên bắn, khoảng cách 6m chỉ như chớp mắt liền vượt qua, nền gạch dưới chân vỡ vụn, tung tóe về sau. Cậu đánh thẳng vào giữa ngực đối phương.
“Bịch…”,
Thanh niên áo đen dừng lại trước mục tiêu, không thể tiến lên nữa, ông ta đứng im, vững chắc hơn cả bàn thạch. Cậu mở to mắt ngạc nhiên, thật chẳng thể tin nổi điều đang xảy ra.
- Khá lắm! Thời cơ xuất thủ, tốc độ ra chiêu, lực đạo đòn thế đều tương đối chuẩn xác, nhanh chóng và mạnh mẽ. Chắc cậu học võ thuật từ nhỏ nhỉ? Năng lượng trong người chuyển hóa thành thứ gọi là “nội lực” đúng không? Loại “nội lực” này lại mang tia khí tức quen thuộc mà ta chưa nhớ ra. Còn chàng trai kia thì… Haizzz… Chẳng có chút võ vẽ nào, thuần túy dựa vào tốc độ. Cũng gọi là có vài sáng tạo, nhưng tóm lại, chưa thành cái gì cả…
“Ông bác” khen ngợi rồi tiếp tục:
- Ta biết các cậu còn nhiều nghi vấn, mà thời cơ chưa tới, “thiên cơ bất khả lộ”. Cố gắng nâng cao sức mạnh đi. Muốn trở thành cường giả, không ngừng tiến lên. Lùi bước hoặc dừng lại, kết quả duy nhất chính là thất bại… Nói nhiều chỉ khiến câu chuyện dài hơn thôi. Trước khi chia tay, tặng cậu một món quà, có lẽ sẽ giúp ích sau này.
Thình lình, từ đôi mắt ông ta bắn ra hai đạo ánh sáng hắc - bạch phân biệt tương ứng vào mắt thanh niên áo đen. Cậu bị bất ngờ, không kịp phản ứng. Xong xuôi, ông biến mất.
Thanh niên áo đen trầm mặc đứng đó. Lúc nãy, ở chiêu thức cuối cùng, cậu dùng tới 80 phần trăm sức mạnh, thừa để đánh bay con voi trưởng thành cả chục mét, nhưng phòng ngự người đó quá mức biến thái.
Còn thứ “quà tặng” kia, hình như bản thân mơ hồ cảm nhận thấy nó giúp biến đổi về “chất” của năng lượng trong cơ thể, khiến cho trở nên tinh thuần. Điều ấy quả thực cực kì vui mừng, chẳng ngờ rằng lần này lại gặp được may mắn động trời.
- “Ông bác” đi rồi à? Có vẻ mạnh hơn kẻ tớ từng giao thủ. Chẳng biết ông ý liên quan thế nào đến bọn chúng nữa. Hai luồng sáng đen trắng có làm cậu bị thương không?
Nam bò dậy từ thùng rác, không còn biến ảo giọng nói và khuôn mặt, chớp mắt xuất hiện bên cạnh thanh niên áo đen, liến thoắng hỏi.
- Tớ còn chẳng chạm nổi vạt áo ông ta. Đó là món quà gặp gỡ. À, sao cậu nhận ra tớ được? - Thanh niên áo đen thắc mắc.
Nam chỉ chỉ cái đồng hồ, trả lời:
- Hàng kia không phải của Hải thì là ai? Ha ha.
- Ồ vậy à? Sơ ý, hê hê… - Hải cười đáp.
Sau đó, cả hai vừa trở về, vừa nói ra bí mật của mình. Nam kể lại quá trình có được siêu năng lực, “hành hiệp trượng nghĩa”, đến lúc đụng độ “ông chú” bí ẩn, rồi khả năng của Thành, trừ chuyện với “em yêu”.
Đến lượt Hải, năng lực của cậu là nói chuyện và sai khiến thú vật, cho tới giờ thì chỉ biết mỗi mình là người duy nhất sở hữu. Cũng vào cái ngày có bão mặt trời, đang cho gà ăn thì thấy hiện tượng lạ, hôm sau phát hiện ra. Hơn nữa, trong cơ thể vốn luyện võ từ bé hình thành nội lực như phim hay tiểu thuyết kiếm hiệp đề cập, sử dụng rất dễ dàng, tùy ý khống chế. Chuyện đó khiến Nam không ngớt lời trầm trồ khen ngợi.
Anh chàng giả vờ sụt sùi:
- Hu hu, phải đi học võ thôi, “ăn hành” nhiều quá!
Hải đưa lời khuyên:
- Cũng tốt, võ thuật rèn luyện sức khỏe, có khả năng tự vệ và bảo vệ người khác. Ngoài ra, nó còn giúp tâm trí trở nên bình tĩnh, kiên định khi đối mặt với khó khăn, nguy hiểm. Cậu thử kiếm một loại phù hợp bản thân xem.
- Ừ, để tớ search google.
Hải cũng kể về RDISP - “Research and Development Institute of Super Power” - tên tiếng Anh của Viện Nghiên cứu và Phát triển Siêu Năng Lực: Đây là tổ chức hoạt động ngầm trên khắp các châu lục, được thành lập bởi Liên Hợp Quốc, ngụy trang dưới nhiều hình thức như khu du lịch, nhà hàng, trường học…
Nó tìm kiếm những siêu năng giả, đào tạo, huấn luyện họ trở thành lực lượng duy trì hòa bình thế giới, ngăn chặn âm mưu gây chiến tranh, chống lại các tổ chức khủng bố, các mối nguy hại từ ngoài hành tinh… Ngoài ra, RDISP cũng tài trợ cho các hoạt động thiện nguyện vì người nghèo, cứu đói hay bảo vệ môi trường… Source: Bachngocsach.com
Hải bảo Nam gia nhập nhưng anh chàng nói rằng: cần từ từ suy nghĩ vì bản thân ưa tự do, không thích gò bó. Vả lại, Nam cũng muốn tự mình lập ra team giống với Avenger hoặc Justice League.
- Chuyện về “ông chú” của cậu, tớ sẽ báo cáo với cấp trên để giải quyết. Bây giờ thì tạm biệt nhé!
Hải phóng đi như cơn gió, biến mất trong đêm tối.
- Tốc độ khá nhanh đấy, nhưng còn lâu mới đuổi kịp đây, hì hì.
Tia sáng trắng lóe lên, gió mát thổi tới. Màn đêm vẫn tịch mịch như chưa hề thay đổi theo năm tháng. Liệu rằng ai thích nó hay tất cả đều sợ hãi? Có chăng chỉ là những tâm hồn nhạy cảm.
***
Nằm gác một chân, Nam thầm nghĩ: “Quên chưa hỏi xem cậu ấy “công tác” ở đâu?... Không biết Thành có tin tức gì chưa?... Có nên vào cái RDISP đấy?... Chắc cô ấy ngủ rồi nhỉ?...”.
***
Trong căn nhà nhỏ, cô gái Nhật Bản của chúng ta đang ngủ ngon lành. Một bóng đen đột ngột hiện ra, là “ông bác” đã chạm mặt Nam và Hải. Ánh mắt ông hiền từ nhìn cô.
Bất ngờ, cô gái biến mất, xuất hiện sau lưng, tay cầm ngược thanh tiểu kiếm, kề cổ:
- Ông là ai? Đến đây làm gì?
- Bình tĩnh nào, ta có chuyện muốn nói.
Ông nhẹ nhàng, rồi chớp mắt đã đứng đối diện khoảng hơn mét.
Cô kinh ngạc, định tấn công lần nữa nhưng phát hiện bản thân không thể sử dụng sức mạnh, ngay cả tiến lên cũng chịu, đành đứng đó. Hai người nhìn sâu vào mắt đối phương. Cô gái thì vẫn âm thầm đề phòng.
Chẳng rõ “ông bác” làm gì mà khuôn mặt diễm lệ kia từ kinh ngạc, ngờ vực, đến vui mừng rồi phẫn nộ, buồn bã…
***
Tại khu rừng nào đó, bốn pháp sư đang vây quanh một người. Anh ta cao gần 2m, mái tóc ngắn đen, khuôn mặt vuông vức, râu quai nón, màu da cổ đồng, ngực trần, cơ bắp, nhìn rất nam tính và đẹp trai. Ánh mắt người này ngạo nghễ, đầy bá khí, mang đến áp lực vô hình. Đặc biệt, anh ta cầm một thanh katana, dài tương đương cơ thể, trên thân kiếm có nhiều hoa văn thần bí.
Giọng nói trầm tĩnh từ người này phát ra:
- Các ngươi là như thế nào? Định làm gì? Tấn công ta ư?
- Hỏi nhiều vô ích. Quỷ dữ! Hãy cút về địa ngục!
Một vị lên tiếng, kèm theo đó là hai hỏa cầu từ tay phóng tới.
“Ầm, ầm…”
Khói lửa bao trùm dần qua đi, người kia vẫn đứng yên tại chỗ, không hề hấn gì. Anh ta thản nhiên nói:
- Chút phép thuật cỏn con đấy chẳng ảnh hưởng tới ta đâu, dừng lại thì tốt hơn. Ta không muốn làm ai bị thương.
- Mọi người cùng xông lên, tên này khá mạnh đấy.
Hỏa Pháp sư kêu gọi. Bốn người đồng loạt tấn công…
[“Lại có nhân vật mới ^_^”].
***
Song nữ tuyệt sắc gặp mặt rồi,
Chạm tay, biến mất, chẳng còn đôi,
Một nàng duy nhất, xong tách lại,
Dặn nhau giữ lấy bí mật thôi,
Buổi tối, bạn bè ngồi trò chuyện,
Phát hiện “nhân vật” hơi lớn tuổi,
“Đọ sức” người ta nhưng không nổi,
Thân thế “ông bác” có xa xôi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook