Từ sau khi cãi nhau với Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam bắt đầu phát cuồng đắm chìm trong công việc và tập thể hình, hôm nay bỗng dưng nhàn rỗi, cảm thấy có chút không quen.

May mà tiểu sư tử đặc biệt dính cô, lại cộng thêm Vượng Tài và hai chú hổ nhỏ, Lâm Lam một lúc cũng không thể nghỉ ngơi.

Chỉ là bà nội vẫn không thích cô lắm.

Điều này cũng không thể trách bà nội cũng không thể trách Lâm Lam.

Cô ngày trước tâm trạng cực kỳ không tốt, không đúng giờ ăn cơm ảnh hưởng tới dạ dạy, ăn ít một chút thì không sao, nhưng ăn nhiều một chút dạ dày liền khó chịu, khó chịu một chút liền muốn nôn, rồi cũng không ăn nổi nữa.

Nhưng bà nội lại không cho rằng cô không thoải mái, chỉ nghĩ Lâm Lam bởi vì công việc nên bỏ ăn, thái độ tự nhiên cũng không tốt.

Một ngày lại tiếp tục, chăm sóc tiểu sư tử, nhìn sắc mặc của bà nội, Lâm Lam sống cũng chẳng dễ dàng gì.

May mà sau khi quay lại với Diêm Quân Lệnh, tâm trạng của Lâm Lam cũng tốt hơn, biết bà nội là vì nghĩ cho cô, vậy nên bà nội có tức giận, cô cũng vẫn mỉm cười đối diện với bà.

Cuối cùng bà nội nhịn không nổi tự tay xuống bếp chỉ huy cô đầu bếp nấu ăn, nấu cho Lâm Lam một nồi súp gà lớn, ép cô uống hết.

Lâm Lam đau khổ, nhưng chỉ đành cắn răng ăn hết một bát súp, nhưng bà nội vẫn ép cô ăn, cô thật sự ăn không nổi nữa.

Dạ dày dâng lên một trận ợ chua.

Trong lòng vô cùng ảo não, nhưng không còn cách nào khác.

“Bà nội không công bằng, cháu cũng muốn uống.” Lúc Lâm Lam đang âm thầm chịu đựng, Diêm Quân Lệnh đúng lúc quay về cứu Lâm Lam, nếu không chắc chắn bà nội sẽ ép Lâm Lam ăn hết cả nổi súp.

Bà nội nhìn cháu trai mình, cuối cùng mới tha cho Lâm Lam.

“Anh hôm nay đã nói chuyện với Lý Húc về chuyện scandal rồi, trước mắt thì không dễ dàng đối phó chút nào, chờ nó bớt nhiệt, cũng đúng lúc là kỷ niệm mười năm thành lập của Đỉnh Thành, tới lúc đó chúng ta cùng nhau tham dự, tất cả tin đồn sẽ được dẹp bỏ.” Diêm Quân Lệnh vừa uống súp vừa nói.

Lâm Lam gật đầu “Chuyện này vốn dĩ là em sai, hậu quả em phải tự chịu.”

“Đừng nói như vậy, lần này thiệt thòi cho em rồi.”

“Vâng, anh yên tâm em không sao, vừa hay mấy ngày này có thể ở bên chăm sóc tiểu sư tử, chuyên tâm chuẩn bi cho cuộc thi đấu.” Sau lần bị kích động kia, suy nghĩ của Lâm Lam cũng đã thoáng hơn nhiều.

“Mấy ngày nữa thì diễn ra cuộc thi.”

“Mười một ngày.” Lâm Lam trả lời.

Diêm Quân Lệnh ừm một tiếng lại cúi đầu uống súp.

Lâm Lam bất giác nhìn người đàn ông trước mặt, đối phương cũng không nói gì thêm, trong lòng lóe lên một tia thất vọng, lẽ nào người đàn ông này quên ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ rồi sao?

Cô nhấp nhấp miệng, rồi ra ngoài chơi cùng Vượng Tài.

Từ lúc Vượng Tài và Hổ Nhị, Hổ Tam tới đây, lại thêm một Diêm Chí Viễn, trong nhà lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt.

Diêm Quân Lệnh nhìn thấy Lâm Lam đang ngồi giữa chơi đùa với chúng nó, cưng chiều lắc đầu.

Và đêm nay trở thành đêm nhàn nhã nhất của bọn họ.

Tiếp theo cho dù đối với Lâm Lam hay là Diêm Quân Lệnh cũng đều không dễ dàng gì.

Từ sau khi bắt đầu khiêu chiến với Hoắc Quốc Bang, Diêm Quân Lệnh càng lúc càng bận, còn thường xuyên đi công tác, thời gian về nhà càng lúc càng ít, cũng càng lúc về càng muộn.

Lâm Lam có lúc nhìn Diêm Quân Lệnh mệt đến nỗi ngủ gật thiếp đi, đau lòng nhưng không có cách nào khác.

Mà scandal của cô không ngừng dừng lại, những phóng viên thích nhất là nhìn ảnh nói chuyện, cho dù là chụp Lâm Lam bất cứ lúc nào cũng có thể phóng đại ra thành một câu chuyện.

Đều là những tin tức nhảm nhí, Lâm Lam gầy đi vì bị tình yêu mời bỏ rơi, tập thể dục bởi vì không muốn vì thân hình xấu mà lại bị bỏ rơi, lúc Lâm Lam gặp Hoắc Quốc Bang bị chụp trộm lại, mấy phóng viên phóng đại viết ra thành một một bài, cái gì Lâm Lam và Tô Mộ Bạch đoạn tình, bám lấy cậu ba Hoắc gia.

Tóm lại những phóng viên kia đều là vô công rỗi nghề, nhưng chuyện Lâm Lam ở nhà của Diêm Quân Lệnh, lại không ai để ý.

Bởi vì nếu lộ ra cái này, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của Lâm Lam, cũng chẳng liên quan đến câu chuyện máu chó mà bọn họ đã tự biên tự diễn tạo ra.

Thật ra phóng viên không cần viết sự thật, chỉ cần hot và được dân chúng quan tâm là được rồi.

Lâm Lam cho rằng mọi việc đã dừng lại rồi, nhưng mũi nhọn công chúng chĩa vào cô vẫn chưa dừng lại.

Trong lòng cô cảm thấy rất thoải mái, nhưng không dám trước mặt tiểu sư tử bộc lộc ra nửa phần, mỗi ngày đều học cách mỉm cười, để nhóc con vui vẻ.

Lúc không chăm sóc tiểu sư tử lại tiếp tục luyện tập.

Chỉ là cân nặng không vẫn không lên, khiến bà nội mỗi ngày dùng sắc mặt không tốt chút nào nhìn cô.

Lâm Lam có lúc cũng ấm ức, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Cuộc thi ngày càng tới gần.

Sự tập trung của Lâm Lam cũng thay đổi.

Coco đã xuất viện, mấy ngày này gần như lúc nào cũng bên cạnh Lâm Lam.

Cho dù bên ngoài có bao nhiêu sóng gió ập đến, chỉ cần Lâm Lam có thể giành được thắng lợi, những cái khác chỉ là phù du.

“Quy trình cuộc thi cô nhớ kỹ chưa?” Thời gian cuộc thi càng đến gần, Lâm Lam bắt đầu diễn tập có hóa trang, có sự có mặt của các nhà thời trang tên tuổi, cho dù là Coco hay là Lâm Lam đều không dám lơ là.

“Vâng.” Lâm Lam gật đầu, nhìn đống mỹ phẩm bên cạnh, hơi cau mày.

“Không thoải mái sao?” Coco nhìn thấy vậy lo lắng hỏi.

“Không có, chính là mấy cái mỹ phẩm này có mùi hơi lạ.” Lâm Lam chưa dùng nhưng đã có cảm giác đau đầu, cô cảm thấy bản thân gần đây nhạy cảm rất nhiều so với trước đây.

Cũng nghi ngờ có phải có rồi không, nhưng ngày trước cô sinh tiểu sư tử đã có kinh nghiệm, cảm giác không giống lần này, vậy nên không nghĩ nhiều, chỉ rằng nguyên nhân là quá gầy dẫn đến suy giảm thể chất.

“Tôi ngửi xem.” Coco tiến lại gần, bất giác cau mày “Được rồi, lát nữa tôi sẽ nói Trình Phi đến trang điểm cho cô, tất cả thay bằng nhãn hiệu tôi đang sử dụng.”

Coco gần đây có thai, mỹ phẩm đều là loại phụ nữ có thai có thể dùng được.

Các mỹ phẩm được tài trợ cho cuộc thi không phải là kém, nhưng so với Coco thì chất lượng quá kém rồi.

Lâm Lam gật đầu, nhưng không biết cái gật đầu vô ý của mình đã cứu một mạng sống.

Hai người bắt đầu luyện tập từng tình tiết nhỏ, Coco có việc nên về trước, Tiểu Đồng tiếp tục cùng Lâm Lam luyện tập.

Chỉ là một giờ trôi qua, vẫn chưa đến lượt Lâm Lam.

Tăng Tuyết đi qua hỏi mấy lần, các nhân viên đều lấy lý do sân khấu không đủ làm lý do thoái thác.

Bởi vì những scandal gần đây, các nhân viên cũng nhìn không thuận mắt Lâm Lam, Tăng Tuyết còn muốn tranh luận nhưng đã bị Lâm Lam cản lại.

“Chỉ là mấy tin đồn vịt vớ vẩn, lại không làm tổn hại đến người khác, không cần phải so đo.” Lâm Lam ngược lại rất hào phóng, ở trong giới này lâu rồi, cô cũng đã dần quen với các loại giẫm đạp lên người khác để đi lên như này.

Tăng Tuyết tức giận, nhưng chỉ đành cắn răng “Vì em tốt tính, nên bọn họ mới dám bắt nạt em, chị đi rót nước cho em. Tiểu Đồng đi đón Trình Phi rồi, lát nữa sẽ tới.”

“Vâng.” Lâm Lam gật đầu, điện thoại rung lên, mở ra là tin nhắn của Diêm Quân Lệnh.

“Tối nay cùng anh đi ăn nhé.”

“Hôm nay không bận sao?” Nhìn thấy tin nhắn, Lâm Lam bất giác nở ra một nụ cười ngọt ngào, không chú ý tới chiếc túi bên cạnh mình bị một người lặng lẽ kéo khóa ra, rồi đóng lại.

“Bận, nhưng anh có thời gian ăn cơm chứ, em mấy giờ kết thúc, anh đi đón em.” Diêm Quân lệnh nhìn tin nhắn của cô gái nhỏ, tâm trạng rất vui vẻ.

“Sáu giờ.” Lâm Lam nhìn tin nhắn, cũng bất giác mỉm cười.

“Được.” Diêm Quân Lệnh trả lời.

Nụ cười dưới đáy mắt Lâm Lam càng lúc càng rạng rỡ, lúc này có một người đi vào phòng hóa trang, Lâm Lam vô thức ngẩng đầu lên, là Đỗ Tịch.

“Tại sao lại làm điều đó với ba nuôi, ông ấy thật ra cũng vì muốn tốt cho cô.” Lúc Lâm Lam đang không hiểu mục đích của Đỗ Tịch là gì, đối phương đã không khách khí mở miệng trước.

“Cô đây là tới để khuyên nhủ tôi?” Lâm Lam tò mò, cô không hề cảm thấy Hoắc Quốc Bang tốt với Đỗ Tịch ở điểm nào.

“Cũng không phải thế.” Đỗ Tịch nhún vai.

Lâm Lam nhíu mày, cô không hiểu ý thực sự của Đỗ Tịch là gì.

“Cô là con gái ruột của ba nuôi tôi, tôi chỉ là con nuôi, nếu như không thể thay đổi sự thật này, việc tôi có thể làm chỉ là giúp đỡ ông ấy, mà vấn đề lớn nhất bây giờ của ông ấy chính là cô.” Từ sau sự việc của Khúc Khải, Đỗ Tịch cũng ngoan ngoãn hẳn lên, cũng bởi vì biết Lâm Lam là con gái ruột của Hoắc Quốc Bang, vô thức nhận ra ngay từ đầu Hoắc Quốc Bang đối với cô là tình cha con mà thôi.

Đỗ Tịch rất thông minh, trong cái vòng giải trí này mối quan hệ cha con còn vững chắc hơn cả quan hệ tình nhân.

Nếu như cô không có được trái tim của Hoắc Quốc Bang, vậy ngoan ngoãn làm con gái nuôi, hưởng thụ phúc lợi của một đứa con gái nuôi, cũng là một sự lựa chọn khôn ngoan.

“Vậy nên bây giờ cô đang muốn giúp đỡ ông ta san sẻ gánh nặng?” Lâm Lam ngạc nhiên.

Với sự hiểu biết của cô về Đỗ Tịch, lúc này không nguyện ý nhất chính là không để Hoắc Quốc Bang và cô gặp mặt mới đúng.

“Tin hay không tin là tùy cô, trong lòng ba nuôi quan tâm cô, so với tưởng tượng của cô còn hơn nhiêu, đừng để Diêm tổng và ông ấy đá chọi đá, không cần thiết như vậy, ngoài ra cô thật sự cho rằng người đàn ông cô tin tưởng đáng để cô vứt bỏ ba ruột của mình sao?” Đỗ Tịch biết gần đây ba nuôi vì Diêm Quân Lệnh mà gặp không ít khó khăn.

“Lời này của cô là ý gì?” Lâm Lam nhạy bén cảm thấy có ý gì đó trong lời của Đỗ Tịch.

Đỗ Tịch cũng không muốn nói thêm “Từ từ suy nghĩ, thiên hạ không có người ba nào không muốn tốt cho con.”

Lâm Lam nhìn Đỗ Tịch rời đi, bất giác cau mày.

“Chị Lam, Trình Phi tới rồi.” Lúc Lâm Lam đang ngẩn người ra, Tiểu Đồng thở hổn hển chạy vào.

“Được, chúng ta chuẩn bị thôi.” Lâm Lam nói xong, Trình Phi cũng nhanh chóng tạo hình cho Lâm Lam.

Buổi diễn tập này, quả nhiên đến sáu giờ chiều mới kết thúc.

Lâm Lam để mọi người đi trước, lúc này tự mình xách túi ra ngoài chờ Diêm Quân Lệnh.

Lúc này điện thoại rung lên, Lâm Lam mở túi ra lấy điện thoại, nhưng lại vô tình làm rơi một xấp ảnh, tò mò cúi xuống nhặt lên, sắc mặt càng lúc càng khó coi trắng bệch.

“Làm sao có thể? Không thể nào?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương