Diêm Quân Lệnh nhìn thấy Lâm Lam, đôi mắt sáng bóng đó thoáng lên chút u ám, Anh thuận tay để rổ hoa quả lên trên giường Coco, “Chúc mừng.”

“Một Tổng Tài như anh chỉ tặng cái này thôi ư?” Coco nhếch mày.

“Sao? Cô còn muốn gì?” Diêm Quân Lệnh bất mãn.

Lý Húc thủ thỉ đề nghị, “ví dụ như một căn phòng của Đỉnh Thành Quốc Tế.”

“Lý Húc, cậu vô liêm sỉ thế ư?” Diêm Quân Lệnh hếch mày hỏi, trong quá trình nói chuyện, anh không hề nhìn sang Lâm Lam một mắt.

“Em không cần Liêm sỉ, chỉ cần có Coco là được.” Lý Húc nói xong, nửa thân người dí sát vào Coco.

Coco lên hết cả da gà bởi lời sến sẩm đó, cô dịch người sang một bên một cách không nể mặt.

Lâm Lam cũng thấy ngạc nhiên, không ngờ một người có một khuôn mặt vô cảm như Lý Húc khi nói những lời tình cảm lại trôi chảy như vậy, hạ ý thức liếc qua trên người Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh tựa hồ như không cảm nhận được gì, anh nhìn thẳng vào Lý Húc, “Thế Sao? nếu như vậy, ngày mai có một phỏng vấn, cậu đi làm đi.”

“Đó là công việc của anh.” Lý Húc bực bội.

“Bây giờ sẽ là công việc của cậu.” Diêm Quân Lệnh không hề cảm thấy thùng thẹn.

Coco tò mò hỏi, “Phòng vấn gì vậy?”

“Làm sao có thể trở thành một trợ lý nam chỉ cần có sắc đẹp.” Diêm Quân Lệnh chậm rãi trả lời.

Lý Húc trắng mắt ra, Đồng Thời nhìn qua một mắt Lâm Lam, hôm nay Diêm lão đại hoạt bát như vậy, giống như một chim công đang xòe đuôi cầu đôi, nhưng nhìn lại chi dâu nhỏ, có vẻ không có phản ứng gì.

Coco hiểm khi nhìn thấy Diêm Quân Lệnh với Lý Húc đấu miệng, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị, nhưng tầm nhìn cô cũng chốc chốc liếc sang Lâm Lam.

Ngay lúc phát hiện Diêm Quân Lệnh đi vào, Lâm Lam liền đặc biệt im lặng, sắc mặt cũng khó coi.

Trong lòng than thở, hai người này cũng không biết là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ chia tay thế này thật ư?

“Coco Tôi còn có chút công việc, mọi người nói chuyện tiếp đi.” Lâm Lam cũng cảm nhận được tầm nhìn đó của mọi người, dứt khoát đứng dậy chuẩn bị đi ra.

“Thế... ừm... Ok vậy.” Coco vốn dĩ định giữ Lâm Lam lại, nhưng thấy sắc mặt cô trắng bệch, cũng không biết phải nói như nào nữa, đành phải gật đầu.

Khuôn mặt tuấn đẹp của Diêm Quan Lệnh chợt lạnh xuống, chẳng lẽ cô ta không muốn nhìn thấy mình đến mức như vậy ư?

Lâm Lam bước ra khỏi phòng bệch, Diêm Quân Lệnh đã ngay lập tức chạy theo đằng sau.

“Em ghét nhìn thấy anh đến mức thế sao?” trong lúc Lâm Lam đang chuẩn bị vào tháng máy, giọng nói của Diêm Quân Lệnh đột nhiên vang lên, tuy nhiên sáng hôm qua hai người cãi nhau rất lớn, nhưng bây giờ nghĩ lại, Diêm Quân Lệnh lại cảm thấy hai người vẫn còn hy vọng.

Người Lâm Lam sững sờ dừng lại, “Diêm Tổng nếu rảnh rối cứ ký luôn bản cam kết đó đi, dây dưa thế này cũng không phải là cách.”

“Cô đã nóng lòng muốn đi ôm vào lòng của người khác rồi ư? tối hôm trước lúc em vẫn còn nằm dưới thân anh, thì em lại không hề nói như thế này đó.” Diêm Quân Lệnh dí vào bên tai Lâm Lam, nhẹ nhẹ hà một hơi nóng một cách âu yếm.

“Anh... Lâm Lam bị lúng túng bởi hành vi của Diêm Quân Lệnh, cô hạ ý thức lùi lại.

“Anh sao cơ? muốm anh ký tên, được chứ.” Nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh cười đắc ý.

Lâm Lam cũng không biết anh này đang giở trò gì, nhưng cô vẫn bị giật mình bởi lời nói của Diêm Quân Lệnh, cô gắng sức để mình bình tĩnh lại, “Anh nói thật?”

“Anh nói đùa.” Trong lúc Lâm Lam đang căng cả dây thần kinh lên muốn nghe thấy cái gì đó từ Diêm Quân Lệnh, người đàn ông này lại một lần nữa dí sát vào tai, nói một cách đùa giỡn.

Lâm Lam bị nóng hết cả khuôn tai, bực bội nhìn chằm vào Diêm Quân Lệnh, “Anh muốn như nào mới chịu ký tên cho em?”

“Tối nay đi cùng anh về xem con, 6 giờ, không gặp không về.” mặc kệ phản ứng của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh ném ra câu này xong liền trực tiếp đi vào thăng máy.

“Em...”

Lâm Lam đang định từ chối, nhưng nói đến nửa chửng, cửa thang máy đã đóng vào.

Diêm Quân Lệnh xiết chặ tay lại, khuôn mặt mà lúc nãy còn nhẹ nhàng giờ lại nặng nề vô cùng, lúc đó anh đa thật sự rất sợ người con gái này trực tiếp tiếp từ chối mình.

Rõ ràng còn tất tức cô ta, nhưng lại không thể nào thật sự nhẫn tâm được.

Với lại sau khi bình tĩnh lại, Diêm Quân Lệnh vẫn cảm thấy chuyện của Lâm Lam và Tô Mộ Bạch có quá nhiều điều khả nghi, phải tiếp tục điều tra kỹ hơn mới được.

Sau khi Diêm Quaan lệnh, Lâm Lam ngẩn ngơ đứng trước cửa thang máy, cô có chút không hiểu ý của Diêm Quân Lệnh này

Về nhà? cô ta cũng muốn chứ.

Đã liên tục mấy ngày không nhìn thấy được tiểu sư tử rồi, Lâm Lam nhớ cậu bé đến mức phát buồn, Nhưng về cùng với Diêm Quân Lệnh thì lại là chuyện như nào?

Tình trạng ngại ngùng thế này của hai người, làm sao có thể vế cùng lúc được?

Trong lúc tâm trạng đang bối rối, điện thoại lại rêu lên.

Lâm Lam rút ra điện thoại, là Tô Mộ Bạch.

“Tối qua em về nhà Hoắc rồi?” điện thoại vừa nhấc lên, Tô Mộ Bạch đã hỏi một cách thẳng thắn.

“Ừm.”

“Họ không có làm việc gì quá đáng chứ?” Tô Mộ Bạch cũng là hôm nay nghe mẹ mình kể xong, mới biết là Lâm Lam hôm qua đã được dẫn đi nhà cũ của nhà họ Hoắc, Anh có chút lo lắng cho Lâm Lam.

“Làm gì có, em chẳng phải vẫn nguyên vẹn nguyên kiện đây sao.” Chuyến đi tối qua, Lâm Lam hoàn toàn coi đó là đi cho mở tầm nhìn, còn về việc người khác nhìn nhận cô như nào, cô không quan tâm.

Ngay cả bố đẻ Hoắc Quốc Bang cô còn không để tâm, huống chi những người không liên quan khác.

“Thế thì được, anh còn sợ em không quen.” Tô Mộ Bạch nhẹ lòng thở dài một hơi.

“Đúng là không quen thật, nhưng cũng không có cần thiết gì phải quen, anh biết là em với Hoắc Quốc Bang không có tình cảm bố con thật.” Lâm Lam nhẹ nhàng phủ nhận tình cảm giữa Hoắc Quốc Bang với mình, ngữ điệu lạnh nhạt, thậm chí có một sự căm hận.

“Tiểu Lam, dù sao, quan hệ dòng máu giữa em với cậu là một sự thật không thể phủ nhận, tuy ông ta có những việc thật sự là làm sai, nhưng chung quy ông vẫn quan tâm đến em.” Tô Mộ Bạch từng nói chuyện với mẹ mình, biết là Hoắc Quốc Bang nhiều ít vẫn quan tâm cho Lâm Lam.

Nếu không cũng sẽ không dẫn Lâm Lam về Hoắc gia, còn giới thiệu cô cho người trong nhà.

Nghe xong lời của Tô Mộ Bạch, Lâm Lam trầm tư một lúc, sau đó cô chậm rãi mở miệng, “Mộ Bạch, anh vẫn không hiểu sao? Ngay lúc Hoắc Quốc Bang cố tình muốn chia rẽ em với Diêm Quân Lệnh, em đã không có ý định muốn thừa nhận một người cha như ông ta, còn sở dĩ bây giờ lại chấp nhận thân phận của ông ta, cũng chẳng qua là vì nhà họ Diêm và số nợ mà ba em đang nợ với ông ta.”

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng mà, trong lòng em dù Lâm Phúc Sinh có muôn điều lỗi sai, nhưng đối với em lại không hề sai, một mình ông ta nuôi em đến lớn, vùa làm cha vùa làm mẹ, dạy em hiểu đạo lý biết cảm ơn, em không được bảo vệ tốt ông ta, lỗi là tại em. Những gì ông ta đang nợ cho Hoắc Quốc Bang, với con cái, em chắc chắn sẽ phải trả cho ba mình, đây là việc mà em phải làm, còn về những cái khác, anh đừng cưỡng ép em.” Lâm Lam biết Tô Mộ Bạch hy vọng mình có thể làm tốt quan hệ với Hoắc Quốc Bang.

Nhưng những gì cô có thể làm được cũng chỉ có như vậy thôi.

Những việc này giờ cũng đã gần quá mức sức chịu đựng của cô rồi.

“Haizzz..., anh thấy em với với cậu út hai người đang có hiểu nhầm.”

“Em với ông ta không có hiểu nhầm gì cả.” Lâm Lam có thể trả lời một cách chắc chắn và khẳng định, Hoắc Quốc Bang âm mưu nhà họ Diêm là thật, ép cô rời bỏ đi là thật, trước đây suýt thì hại cô phải xa nhau với tiểu sư tử cũng là thật.

Nêu thật sự có hiểu nhầm gì thì họ cũng không đi đến được ngày hôm nay. [Thêm "" khi tìm truyện trên google để đọcbản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

“Thôi được rồi, Anh cũng không khuyên em nữa, tối này có một bữa tiệc từ thiện của Bazaar, em có thể làm bạn gái đi cùng của anh được không?” Tô Mộ Bạch thấy không khuyên được liền quyết định không nói thêm nữa, lập tức quay sang một vấn đề khác.

“Em...” Lâm Lam chần chừ, cô nhớ đến những lời tình cảm bá đạo của Diêm Quân Lệnh, và tiểu sư tử đã mấy ngày không gặp, cô đang do dự.

Cô biết tình hình bây giờ của mình không nên gặp lại Diêm Quân Lệnh, nhưng biết là một chuyện, trong lòng khao khát lại là một chuyện khác.

“Bữa tiệc lần này của Bazaar đã mời được khá nhiều người có tiếng nói trong ngành, và có ông quản lý biên soạn bên tổng công ty Châu Âu của họ, em chẳng phải chuẩn bị đi tham gia cuộc thi siêu mẫu quốc tế sao? đối phương là giám khảo lần này.” Ý đồ của Tô Mộ Bạch đã rất rõ ràng.

Lâm Lam há miệng, nghĩ lại khuôn mặt nhỏ xíu của con trai, và những lời nói của Diêm Quân Lệnh, lời từ chối đang ậc đến cuống họng, nhưng ngay lúc nói ra, cô lại thay đổi ý định, “Ừm, được.”

Tiểu sư tử có thể mai đi xem sau cũng được, nhưng gặp lại Diêm Quân Lệnh thêm một lần nữa, trong lòng cô lại càng thêm do dự, như vậy cũng sẽ làm tổn thương cả hai bên nặng hơn.

Chuyện đã như vậy, không gặp, có thể mới là việc tốt nhất cho anh ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương