Siêu Hệ Thống Thăng Cấp
Chương 5: Đã đến tuổi đi học

Sau 3 tháng như địa ngục với cường độ cao, hắn đã được ra ngoài không gian. Đúng như trưởng quan nói, bên ngoài mới trôi qua có 3 tiếng đồng hồ. Việc hắn đột nhiên biến mất có vẻ không ảnh hưởng gì đến mọi người cho lắm vì hắn có không gian. Mọi người nghĩ hắn tiến vào không gian để làm gì đó. Mà sự thật đúng là thế mà... Hắn vào để huấn luyện quân sự chứ bộ.

Nhưng cái quan trọng nhất bây giờ là việc hắn sinh ra tâm lý với phụ nữ... Vậy không biết với mẹ của hắn thì có làm sao không? Ô ô hắn không muốn ghét mẹ của hắn đâu! Hoắc Dịch Khiêm đánh bạo một lần, đôi chân nhỏ bé bước đến phòng ba mẹ.

Triệu Diêu là một mỹ nhân, phong thái hiền dịu, lúc nào cũng trang nhã, hiền hậu. Nhưng lúc nổi giận lên cũng rất đáng sợ... Đáng sợ gấp mấy bà mẹ bình thường mấy chục lần ấy chứ...

Lúc cô đang nằm trên giường đọc sách, thì thấy con trai bé nhỏ chạy đến phòng. Cô rất yêu đứa con trai này của cô. Vì nó là đứa con trai đầu lòng, cũng là kết tinh tình yêu của cô với Hoắc Dịch Môn. Thằng bé thừa hưởng tất cả tính cách tốt đẹp của ba mẹ. Từ nhỏ đã là người hiểu chuyện, không phá phách nghịch ngợm. Lại có thiên phú cao, điều này làm cô không cần lo lắng về tương lai của thằng bé. Tính cách thì chăm chỉ cần mẫn, làm việc gì cũng cố gắng hết mình. Chỉ là, con trai trưởng thành quá sơm làm cô có chút đau lòng cùng cô đơn. Con của người khác tuổi này vẫn còn chơi đùa nghịch ngợm, trong khi đó con cô thì đã quá hiểu chuyện. Thằng bé cho rằng mình có trách nhiệm gánh vác công việc trong gia tộc.

Hoắc Dịch Khiêm từ cửa bước vào trèo lên giường của ba mẹ, nhào vào lòng Triệu Diêu. Dụi dụi đầu, vào lòng mẹ. Hắn thật sự rất vui mừng... Tốt quá! Căn bệnh không ảnh hưởng tới mẹ!

Triệu Diêu có chút ngỡ ngàng trước hành động làm nũng của con trai... Tốt quá, ít nhất nó vẫn có lúc giống trẻ con...

“Cực khổ cho con rồi...” Cô vừa nói, vừa xoa đầu con trai. Cực khổ cho con...

3 năm sau...

Hoắc Dịch Khiêm trong võ trường luyện thể thuật cùng quản gia thì ông nội hắn gọi hắn vào phòng.

Hoắc Dịch Khiêm 6 tuổi, bây giờ hắn đã trở nên cao lớn hơn, ừm 1m2. Tóc cũng dài hơn, khuôn mặt thì vẫn vậy thôi, vẫn non nớt như trẻ con vậy.

Đôi chân nhỏ bé của hắn bước đi trên hành lang, vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn thì có nghi vấn. Ông chưa bao giờ gọi hắn vào thư phòng của ông, không biết hôm nay lại gọi hắn vào vì chuyện gì?

Đứng trước chiếc cửa gỗ, Hoắc Dịch Khiêm nhìn nhìn một lúc... Mong rằng là không có bẫy....

Hắn gõ cửa “Cộc cộc” rồi đẩy của bước vào.

“Đùng!”

“Toe!”

“Bất ngờ chưa!?” Giọng nói già nua của ông vang lên, kèm theo đó là một đống giấy màu bay tá lả.

Một đống giấy màu bay đầy sàn, dính vào tóc hắn, quần áo hắn. Hoắc Dịch Khiêm có chút bất đắc dĩ trả lời. “ Ngạc nhiên ạ.”

Ông nội hắn bĩu môi. “ Ngạc nhiên mà giọng điệu chả ngạc nhiên gì cả. Uổng công ông chuẩn bị. Thôi ông mất hứng rồi. Chúng ta vào việc chính.”

Nói rồi, mặt cụ trở nên nghiêm túc hơn, cụ đi đến bàn làm việc, ngồi xuống, lật một tập tài liệu lên rồi đặt trên bàn.

“Cháu lại đây.” Cụ vẫy vẫy hắn lại.

Dịch Khiêm lại gần, cầm tập tài liệu lên. Trên đó ghi tên các học viện liên cấp.

“Cháu chọn đi. Chọn một trường mà cháu thích. Dù sao thì cháu cũng đã đến tuổi đi học rồi. Nhớ chọn cẩn thận, cháu sẽ học ở đó 9 năm luôn đó.”

Hoắc Dịch Khiêm cầm tập tài liệu lên xem. Cảm thấy có chút vô nghĩa, Vì hắn cũng đâu có biết gì về mấy học viện này đâu? Cho nên là, hắn đưa cho ông hắn, thờ ơ nói.

“Cháu chịu thôi.” Rồi cười hì hì. “ Hay là ông chọn hộ cháu đi!”

Hoắc Diệp Thần ngẩn ra, rồi thở dài một hơi. “Haha! Thằng nhóc! Xác định là không hối hận đó nha.”

Hoắc Dịch Khiêm cười rạng rỡ. “Đương nhiên rồi! Ông cháu là thiên tài mà sao mà cháu hối hận được cơ chứ!?”

...

Một buổi sáng mùa thu mát mẻ...

Trong căn phòng rộng lớn, bốn bức tường là những màn hình, hiệu ứng biển cả cùng với lũ cá đang bơi lội. Trông cứ như là đang ở giữa biển sâu...

Trên chiếc giường hình con sò mềm mại, có một cậu bé thiên thần say ngủ. Đôi mắt mơ màng của cậu từ từ mở ra. Đôi mắt màu đỏ nhuốm màu của máu... Cậu bé ngơ ngác ngồi dậy, màu mắt đã chuyển lại thành màu đen sâu hun hút...

“Ai! Tiểu Thập! Tại sao cậu không gọi tôi dậy hả!? Còn có 5 phút để chuẩn bị nếu không mẹ tôi sẽ xé xác tôi ra mất! Bà ghét nhất là trễ giờ đó!”

Hoắc Dịch Khiêm nhanh như cắt thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi phóng như bay ra ngoài.

“Lỗi tại cậu cả thôi...”

“Aish!”

Trong sảnh, người hầu tấp nập chạy đi chạy lại chuẩn bị mọi thứ. Lúc Hoắc Dịch Khiêm xuất hiện, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi. Chỉ cần hắn vượt qua khảo nghiệm thì ngay lập tức dọn vào trong ký túc nội trú luôn.

Hoắc Dịch Khiêm có chút ;;-;;. Muốn tui dọn đi vậy sao? Có cần máu lạnh như vậy không?

Triệu Diêu vùa thấy con trai toàn thân chỉnh tề đi ra, ngay lập tức chạy lại gần con, ôm chầm vào lòng.

“Sau này xa mọi người phải biết tự lo cho mình nghe không? Phải dọn phong, dọn giường sạch sẽ... bla bla bla.. “

Tai Hoắc Dịch Khiêm ù cả đi, đoạn sau đó, hắn thực sự nghe không ra.

Khi Hoắc Dịch Khiêm cầm túi hành lý ra đến cửa, mọi người trong nhà cũng đều đi ra, nhìn hắn bước lên chiếc xe bay. Hắn vẫy tay với mọi người rồi bước lên chiếc xe.

Từ trong xe nhìn ra, hắn thấy ba hắn đang ôm mẹ hắn, người đang khóc. Trong lòng một mảnh ấm áp... Có gia đình thật tuyệt.

Hoắc Dịch Khiêm ngồi trên xe, chiếc xe lao vun vút trên đường quốc lộ. Cảnh vật bên ngoài như nhòe đi, hắn lắc lắc đầu, dựa vào ghế, thờ dài một hơi.

Hắn-Hoắc Dịch Khiêm, nhất định sẽ vượt qua khảo hạch! Không thể để mọi người trong gia đình thất vọng! Phải trở thành cường giả để bảo vệ gia đình! Hắn đã mất gia đình một lần! Không thể để mất lần thứ hai!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương