Siêu Dự Bị
-
Chương 5: Sân bóng trong mơ
Tèo nằm trăn trở một lát thì thiếp đi...
“Ta đang ở đâu đây... Nơi này là chỗ nào ấy nhỉ.”
Xung quanh hắn lại là một mảnh trắng xoá. Hắn lại tiếp tục đi một hồi thi màn trắng xoá từ từ tan biến, thay vào đó là hình ảnh một cái sân cỏ hiện ra.
“Sân cỏ này sao thấy quen thế nhỉ? Sao ký ức ta lại lộn xộn hết thế này?”
Hắn cố sức nhớ lại nhưng cũng không thể nhớ ra những tràng cảnh diễn ra suốt trong quá trình hắn hôn mê. Nhưng mà ấn tượng thì vẫn có. Hắn cảm thấy sân bóng trước mắt rất quen.
Hắn bước tới gần thì thấy một cái bảng đen điện tử cỡ bự bằng ba cái bảng đen trong lớp học được đặt trên một cái đế bự đóng xuống sân. Tập trung nhìn thật kỹ thì thấy những dòng chữ chạy dài trên đó.
Đồng bộ hoá... 100%
Khởi động huấn luyện cơ bản.
Bài khởi động cơ bản bắt buộc;
Chưa kịp hỏi nhiều thì thân thể như bị một lực lượng nào đó bắt buộc thi hành.
“Má nó!”
Một thời gian sau
“Mệt quá! Sân vận động khốn kiếp này bự quá vậy! Cuối cùng cũng chạy xong! Tiếp theo hình như là hít đất! AAAAAAA”
Một thời gian sau
“Mệt quá! Cuối cùng cũng xong!”
Hắn quá phê nằm phệch xuống đất. Tuy là thân thể bị bắt buộc tập nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ thống khổ.
Sau đó hắn mới phát hiện một chuyện kỳ quái. Đừng nói là chạy bộ 100 vòng, một phần mười cái sân này hắn chạy cũng không nổi mà sao hắn lại có thể làm được nhỉ. Hắn cũng lờ mờ đoán ra là cái cơ thể này của hắn tốt hơn mấy chục lần cơ thể cũ
Thật ra Tèo nghĩ đúng. Cơ thể này là sản phẩm nhân tạo của thế giới siêu công nghệ mà những nhà khoa học tạo ra, cường độ chịu đựng thì khỏi chê rồi.
Hắn bật dậy nhìn vào tấm bảng điện tử, mỗi một mục tập luyện đều đã được đánh dấu hoàn thanh.
Trên bảng điện tử lại xuất hiện.
Tập luyện cơ bản bắt buộc: Tâng bóng 1000 lần
“Lại nữa!! Tâng bóng? Ta nào biết AAAAA”
Thế là trước chân xuất hiện trái bóng, hắn đành phải tập tâng bóng. Phải nói oà trình độ hắn đúng nát, đừng nói 100 cái, 3 cái còn khó. Thế là hắn đành phải tiếp tục tập luyện...
Một thời gian sau...
“Đuối quá rồi, ta chỉ tâng được 50 cái. Đuối quá”
Trên bảng đen xuất hiện đồng hồ đếm ngược, biểu thị còn 5 phút.
Sau đó lại xuất hiện dòng chữ
Thực tế tập luyện:
Không đợi hắn hỏi xong thì đồng hồ đếm ngược đã đếm đến 0.
Mọi thứ tối đen
- AAAAAA. Đệch mẹ
Tèo giật mình bật dậy.
- Thì ra là mơ à! Giấc mơ quái dị vậy? Bây giờ là mấy giờ rồi.
Hắn liếc nhìn cái đồng hồ treo tường. Mới có 4 giờ sáng! Ngủ tiếp!
Hắn lười biếng kéo chăn định nằm xuống thì đầu nhức như búa bổ
- AAAAA nhức đầu quá
Hắn la hét rồi bật dậy, đầu hắn bỗng nhiên khoẻ lại.
- Ủa hết đau rồi! Haiz khó hiểu quá.
Hắn lại nằm xuống
- AAAAAAAA,
Lần này hắn trực tiếp lăn xuống giường. Đầu hắn lại hết nhức.
- Không lẽ ta còn trong mơ sao! Không ngủ thì không ngủ.
Trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện số liệu của bài tập thực tế.
Thực tế tập luyện:
“Bốp”
- Má đau quá.
Hắn tự tát mình một cái thấy rõ đau.
Là thật?
- Nếu ta không tập theo sẽ thế nào nhỉ?
Vừa mới có ý nghĩ lập tức đầu lại nhức như búa bổ.
- AAAA, ta tập ta tập!
Đầu lại hết nhức.
- THE F*CK
Thế rồi hắn thay đồ, làm vệ sinh nhanh rồi ra sân tập hít đất và gập bụng.
- Một..hai, ba, bốn,...
- ...498, 499, 500
- Phù,xong rồi tiếp đến là gập bụng...
- Phù, tiếp nào, bật có 5 vòng
Vì ở đây không phải trong mơ, nên 5 vòng bật cóc bằng quãng đường 5 vòng của sân bóng đá trong giấc mơ của hắn. Hắn phải hì hà hì hục bật cóc quanh khu này.
Nếu có người nào ở đây để ý sẽ rất ngạc nhiên vì thể lực của Tèo qua tốt, hắn bật cóc vừa nhanh vừa đều mà không thở dốc, hơi thở vẫn đều đều, tốc độ không thuyên giảm. Hắn vô ý thức thực hành một phương pháp hít thở kỳ lạ mà chính hắn cũng không để ý, phương pháp này rất bài bản
- Ủa chào anh.
Hắn theo hướng tiếng nói, phát hiện đúng là cô bác sỹ quân y đã giúp hắn, Lê Nhã Trúc. Hôm nay hắn mới nhìn kỹ cô gái này. Cô quân y này khá trẻ, tóc buộc cao, trang điểm nhẹ nhàng, mắt cô to tròn kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn, kết hợp với nụ cười rạng rỡ làm cho cô càng thêm xinh đẹp. Cô mặc quần thể thao ngắn làm lộ ra cặp chân dài trắng muốt.
Hắn nuốt nước miếng một cái rồi vẫy tay chào:
- Hi cô quân y xinh đẹp!
Cô chay đến kế bên hắn, nghe hắn đùa cô cũng hơi đỏ mặt, cô không để ý hỏi:
- Anh khoẻ rồi à? Anh cũng siêng tập thể dục sớm vậy à?
Hắn thầm rủa trong đầu, đến giờ hắn cũng chưa hiểu tại sao người hắn lại phát sinh nhiều chuyện lạ lùng. Tuy vậy mặt vẫn bình thường, hắn cười cười rồi đáp:
- Tôi vốn thích tập thể dục buổi sáng để có sức khoẻ. Tôi còn là thanh niên mà, sao có thể làm biếng được. Mà cô chả phải cũng vậy sao?
- Đây cũng là thói quen của tôi rồi, lúc đầu ở thành phố tôi cũng có tập nhưng không sớm như vầy. Ở đây đi sớm vầy có thể ra biển tắm.
- Tắm giờ này à? Nước không lạnh sao? - Hắn tò mò hỏi. Quả thật, ở Mỹ đừng nói là 4 giờ sáng, 12 giờ trưa xuống biển còn phải teo héo đi lên, nước lạnh không chịu nổi.
- Anh chắc không quen ở biển rồi, theo tôi nào. Đi tắm biển giờ này mới đúng là thú vị.
Hắn nghĩ thầm trong bụng:
“Mẹ ơi lần này ngon rồi! Ta đúng là số hưởng!” - Hắn nói thầm
- Số gì anh? - Nhã Trúc bên cạnh hỏi
- À không có gì, tôi tính xin cô số điện thoại để tiện liên lạc hỏi về bệnh tình của mình đó mà. - Hắn xoay chuyển lời nói cực nhanh
- Được thôi, tí nữa tới biển chúng ta nói tiếp.
Thế là cả hai chạy nhanh ra biển.
….
Người tính không bằng trời tính. Ra đến biển, người đông đúc xếp thành tốp, ở một bãi đất trống bên kia là các thanh niên cởi trần đang hít đất. Một bãi cát trống khác thì tập trung các phụ nữ và người già tập thái cực theo chỉ thị của người đứng đầu và cái cát sét. Không khí biển vừa yên tĩnh vừa bận bịu.
- Anh thấy đó, dân biển mà, bọn họ dậy sớm lắm. Ngư dân đã đi đánh cá lâu rồi, tí nữa anh sẽ thấy cảnh kéo cá
Tony Tèo rất ngạc nhiên, hắn há hốc mồm đứng nhìn quang cảnh. Người người bận rộn công việc nhưng lại không hề tạo ra không khí lộn xộn chút nào. Nắng nhẹ nhẹ ló dạng, mọi thứ yên bình đến lạ. Điều này chưa bao giờ hắn thấy ở đất Mỹ. Cuộc sống lưu manh trộm cướp lúc trước của hắn chưa bao giờ có cảnh này. Hắn bỗng nhớ đến gia đình, nhớ thằng Jack, nhớ đến ba má mà hắn không bao giờ thấy mặt. Trong bất tri bất giác, cả người hắn toát lên một vẻ ưu thương khó tả
Cô quân y Lê Nhã Trúc thoáng nhìn Tèo, thấy hắn sững người, lòng tràn đầy tâm sự. Cô cũng thấy nao nao, cảm thấy không thể nhìn thấu người đàn ông này. Lúc thì ha ha hi hi cười đùa, lúc lại đa sầu đa cảm đến vậy.
- Chào cậu! Tôi là Hùng. Rất mừng khi thấy cậu đã tỉnh.
Tèo quay đầu nhìn theo thanh âm phát ra, một thanh niên cao lớn, mặt chữ điền với làn da rám nắng phong trần tiến đế.
- Chào anh Hùng. Tôi là Tèo rất cảm ơn các anh đã cứu tôi.
Hùng cũng cười đáp:
- Không có gì, một năm trước chúng tôi vớt được cậu đang lềnh bềnh trên biển, sau khi chữa trị thì bác sỹ nói cậu không việc gì, từ đó cậu hôn mê suốt cho đến giờ. May sao anh đã tỉnh. Cậu có nhớ vì sao mình lại bị rơi xuống biển không
Tèo gãi gãi đầu rồi trả lời qua loa:
- Tôi cũng không nhớ nữa, có lẽ do chấn thương ở đầu, nhiều ký ức đã quên mất rồi.
Hùng chỉ tay về phía một đám thanh niên mặc quần rằn ri, áo thun xám mỏng đang tập trung
- Không sao, à chúng tôi đang chuẩn bị luyện tập, tí nữa xong rồi có tổ chức đá bóng, cậu vào đá cho vui.
Tèo nhớ tới hắn cũng phải tập thể dục và hoàn thành bài chạy bộ, lại nhớ đến tối qua nằm mơ thấy mình luyện tập tâng bóng nên đồng ý luôn:
- Đá bóng à? Ok ở đâu vậy anh.
- Có sân trên cát đằng kia kìa - Hùng chỉ tay về một hướng.
Tèo cũng đáp:
- Ok vậy tí nữa gặp, em cũng phải làm nóng người.
Cô quân y Lê Nhã Trúc cũng vui vẻ cười nói:
- Tôi cũng khởi động một tí rồi xuống bơi, tí nữa tôi qua cỗ vũ mấy anh
Hùng vui vẻ như mở cờ trong bụng, có người đẹp xem mà, hứng khởi tăng lên không ít
- Quyết định như vậy, tí nữa gặp lại. - Nói rồi Hùng vẫy tay chào, sau đó chạy về phía đồng đội.
Tèo chào Vũ Nhã Trúc rồi nói:
- Tôi chạy bộ xung quanh đây đây. Tí gặp lại. Bye bye
- Ok, Bye anh.
“Ta đang ở đâu đây... Nơi này là chỗ nào ấy nhỉ.”
Xung quanh hắn lại là một mảnh trắng xoá. Hắn lại tiếp tục đi một hồi thi màn trắng xoá từ từ tan biến, thay vào đó là hình ảnh một cái sân cỏ hiện ra.
“Sân cỏ này sao thấy quen thế nhỉ? Sao ký ức ta lại lộn xộn hết thế này?”
Hắn cố sức nhớ lại nhưng cũng không thể nhớ ra những tràng cảnh diễn ra suốt trong quá trình hắn hôn mê. Nhưng mà ấn tượng thì vẫn có. Hắn cảm thấy sân bóng trước mắt rất quen.
Hắn bước tới gần thì thấy một cái bảng đen điện tử cỡ bự bằng ba cái bảng đen trong lớp học được đặt trên một cái đế bự đóng xuống sân. Tập trung nhìn thật kỹ thì thấy những dòng chữ chạy dài trên đó.
Đồng bộ hoá... 100%
Khởi động huấn luyện cơ bản.
Bài khởi động cơ bản bắt buộc;
- Chạy 100 vòng sân bóng
- Hít đất 1000 cái
- Gập bụng 1000 cái
- Khởi động cơ bản
Chưa kịp hỏi nhiều thì thân thể như bị một lực lượng nào đó bắt buộc thi hành.
“Má nó!”
Một thời gian sau
“Mệt quá! Sân vận động khốn kiếp này bự quá vậy! Cuối cùng cũng chạy xong! Tiếp theo hình như là hít đất! AAAAAAA”
Một thời gian sau
“Mệt quá! Cuối cùng cũng xong!”
Hắn quá phê nằm phệch xuống đất. Tuy là thân thể bị bắt buộc tập nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ thống khổ.
Sau đó hắn mới phát hiện một chuyện kỳ quái. Đừng nói là chạy bộ 100 vòng, một phần mười cái sân này hắn chạy cũng không nổi mà sao hắn lại có thể làm được nhỉ. Hắn cũng lờ mờ đoán ra là cái cơ thể này của hắn tốt hơn mấy chục lần cơ thể cũ
Thật ra Tèo nghĩ đúng. Cơ thể này là sản phẩm nhân tạo của thế giới siêu công nghệ mà những nhà khoa học tạo ra, cường độ chịu đựng thì khỏi chê rồi.
Hắn bật dậy nhìn vào tấm bảng điện tử, mỗi một mục tập luyện đều đã được đánh dấu hoàn thanh.
Trên bảng điện tử lại xuất hiện.
Tập luyện cơ bản bắt buộc: Tâng bóng 1000 lần
“Lại nữa!! Tâng bóng? Ta nào biết AAAAA”
Thế là trước chân xuất hiện trái bóng, hắn đành phải tập tâng bóng. Phải nói oà trình độ hắn đúng nát, đừng nói 100 cái, 3 cái còn khó. Thế là hắn đành phải tiếp tục tập luyện...
Một thời gian sau...
“Đuối quá rồi, ta chỉ tâng được 50 cái. Đuối quá”
Trên bảng đen xuất hiện đồng hồ đếm ngược, biểu thị còn 5 phút.
Sau đó lại xuất hiện dòng chữ
Thực tế tập luyện:
- Chạy bộ 10 vòng
- Hít đất 500 cái
- Gập bụng 500 cái
- Bật cóc 5 vòng 0/10
Không đợi hắn hỏi xong thì đồng hồ đếm ngược đã đếm đến 0.
Mọi thứ tối đen
- AAAAAA. Đệch mẹ
Tèo giật mình bật dậy.
- Thì ra là mơ à! Giấc mơ quái dị vậy? Bây giờ là mấy giờ rồi.
Hắn liếc nhìn cái đồng hồ treo tường. Mới có 4 giờ sáng! Ngủ tiếp!
Hắn lười biếng kéo chăn định nằm xuống thì đầu nhức như búa bổ
- AAAAA nhức đầu quá
Hắn la hét rồi bật dậy, đầu hắn bỗng nhiên khoẻ lại.
- Ủa hết đau rồi! Haiz khó hiểu quá.
Hắn lại nằm xuống
- AAAAAAAA,
Lần này hắn trực tiếp lăn xuống giường. Đầu hắn lại hết nhức.
- Không lẽ ta còn trong mơ sao! Không ngủ thì không ngủ.
Trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện số liệu của bài tập thực tế.
Thực tế tập luyện:
- Chạy bộ 10 vòng 0/10
- Hít đất 500 cái 0/500
- Gập bụng 500 cái 0/500
- Bật cóc 5 vòng 0/10
“Bốp”
- Má đau quá.
Hắn tự tát mình một cái thấy rõ đau.
Là thật?
- Nếu ta không tập theo sẽ thế nào nhỉ?
Vừa mới có ý nghĩ lập tức đầu lại nhức như búa bổ.
- AAAA, ta tập ta tập!
Đầu lại hết nhức.
- THE F*CK
Thế rồi hắn thay đồ, làm vệ sinh nhanh rồi ra sân tập hít đất và gập bụng.
- Một..hai, ba, bốn,...
- ...498, 499, 500
- Phù,xong rồi tiếp đến là gập bụng...
- Phù, tiếp nào, bật có 5 vòng
Vì ở đây không phải trong mơ, nên 5 vòng bật cóc bằng quãng đường 5 vòng của sân bóng đá trong giấc mơ của hắn. Hắn phải hì hà hì hục bật cóc quanh khu này.
Nếu có người nào ở đây để ý sẽ rất ngạc nhiên vì thể lực của Tèo qua tốt, hắn bật cóc vừa nhanh vừa đều mà không thở dốc, hơi thở vẫn đều đều, tốc độ không thuyên giảm. Hắn vô ý thức thực hành một phương pháp hít thở kỳ lạ mà chính hắn cũng không để ý, phương pháp này rất bài bản
- Ủa chào anh.
Hắn theo hướng tiếng nói, phát hiện đúng là cô bác sỹ quân y đã giúp hắn, Lê Nhã Trúc. Hôm nay hắn mới nhìn kỹ cô gái này. Cô quân y này khá trẻ, tóc buộc cao, trang điểm nhẹ nhàng, mắt cô to tròn kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn, kết hợp với nụ cười rạng rỡ làm cho cô càng thêm xinh đẹp. Cô mặc quần thể thao ngắn làm lộ ra cặp chân dài trắng muốt.
Hắn nuốt nước miếng một cái rồi vẫy tay chào:
- Hi cô quân y xinh đẹp!
Cô chay đến kế bên hắn, nghe hắn đùa cô cũng hơi đỏ mặt, cô không để ý hỏi:
- Anh khoẻ rồi à? Anh cũng siêng tập thể dục sớm vậy à?
Hắn thầm rủa trong đầu, đến giờ hắn cũng chưa hiểu tại sao người hắn lại phát sinh nhiều chuyện lạ lùng. Tuy vậy mặt vẫn bình thường, hắn cười cười rồi đáp:
- Tôi vốn thích tập thể dục buổi sáng để có sức khoẻ. Tôi còn là thanh niên mà, sao có thể làm biếng được. Mà cô chả phải cũng vậy sao?
- Đây cũng là thói quen của tôi rồi, lúc đầu ở thành phố tôi cũng có tập nhưng không sớm như vầy. Ở đây đi sớm vầy có thể ra biển tắm.
- Tắm giờ này à? Nước không lạnh sao? - Hắn tò mò hỏi. Quả thật, ở Mỹ đừng nói là 4 giờ sáng, 12 giờ trưa xuống biển còn phải teo héo đi lên, nước lạnh không chịu nổi.
- Anh chắc không quen ở biển rồi, theo tôi nào. Đi tắm biển giờ này mới đúng là thú vị.
Hắn nghĩ thầm trong bụng:
“Mẹ ơi lần này ngon rồi! Ta đúng là số hưởng!” - Hắn nói thầm
- Số gì anh? - Nhã Trúc bên cạnh hỏi
- À không có gì, tôi tính xin cô số điện thoại để tiện liên lạc hỏi về bệnh tình của mình đó mà. - Hắn xoay chuyển lời nói cực nhanh
- Được thôi, tí nữa tới biển chúng ta nói tiếp.
Thế là cả hai chạy nhanh ra biển.
….
Người tính không bằng trời tính. Ra đến biển, người đông đúc xếp thành tốp, ở một bãi đất trống bên kia là các thanh niên cởi trần đang hít đất. Một bãi cát trống khác thì tập trung các phụ nữ và người già tập thái cực theo chỉ thị của người đứng đầu và cái cát sét. Không khí biển vừa yên tĩnh vừa bận bịu.
- Anh thấy đó, dân biển mà, bọn họ dậy sớm lắm. Ngư dân đã đi đánh cá lâu rồi, tí nữa anh sẽ thấy cảnh kéo cá
Tony Tèo rất ngạc nhiên, hắn há hốc mồm đứng nhìn quang cảnh. Người người bận rộn công việc nhưng lại không hề tạo ra không khí lộn xộn chút nào. Nắng nhẹ nhẹ ló dạng, mọi thứ yên bình đến lạ. Điều này chưa bao giờ hắn thấy ở đất Mỹ. Cuộc sống lưu manh trộm cướp lúc trước của hắn chưa bao giờ có cảnh này. Hắn bỗng nhớ đến gia đình, nhớ thằng Jack, nhớ đến ba má mà hắn không bao giờ thấy mặt. Trong bất tri bất giác, cả người hắn toát lên một vẻ ưu thương khó tả
Cô quân y Lê Nhã Trúc thoáng nhìn Tèo, thấy hắn sững người, lòng tràn đầy tâm sự. Cô cũng thấy nao nao, cảm thấy không thể nhìn thấu người đàn ông này. Lúc thì ha ha hi hi cười đùa, lúc lại đa sầu đa cảm đến vậy.
- Chào cậu! Tôi là Hùng. Rất mừng khi thấy cậu đã tỉnh.
Tèo quay đầu nhìn theo thanh âm phát ra, một thanh niên cao lớn, mặt chữ điền với làn da rám nắng phong trần tiến đế.
- Chào anh Hùng. Tôi là Tèo rất cảm ơn các anh đã cứu tôi.
Hùng cũng cười đáp:
- Không có gì, một năm trước chúng tôi vớt được cậu đang lềnh bềnh trên biển, sau khi chữa trị thì bác sỹ nói cậu không việc gì, từ đó cậu hôn mê suốt cho đến giờ. May sao anh đã tỉnh. Cậu có nhớ vì sao mình lại bị rơi xuống biển không
Tèo gãi gãi đầu rồi trả lời qua loa:
- Tôi cũng không nhớ nữa, có lẽ do chấn thương ở đầu, nhiều ký ức đã quên mất rồi.
Hùng chỉ tay về phía một đám thanh niên mặc quần rằn ri, áo thun xám mỏng đang tập trung
- Không sao, à chúng tôi đang chuẩn bị luyện tập, tí nữa xong rồi có tổ chức đá bóng, cậu vào đá cho vui.
Tèo nhớ tới hắn cũng phải tập thể dục và hoàn thành bài chạy bộ, lại nhớ đến tối qua nằm mơ thấy mình luyện tập tâng bóng nên đồng ý luôn:
- Đá bóng à? Ok ở đâu vậy anh.
- Có sân trên cát đằng kia kìa - Hùng chỉ tay về một hướng.
Tèo cũng đáp:
- Ok vậy tí nữa gặp, em cũng phải làm nóng người.
Cô quân y Lê Nhã Trúc cũng vui vẻ cười nói:
- Tôi cũng khởi động một tí rồi xuống bơi, tí nữa tôi qua cỗ vũ mấy anh
Hùng vui vẻ như mở cờ trong bụng, có người đẹp xem mà, hứng khởi tăng lên không ít
- Quyết định như vậy, tí nữa gặp lại. - Nói rồi Hùng vẫy tay chào, sau đó chạy về phía đồng đội.
Tèo chào Vũ Nhã Trúc rồi nói:
- Tôi chạy bộ xung quanh đây đây. Tí gặp lại. Bye bye
- Ok, Bye anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook