Siêu Dự Bị
-
Chương 47: Cuộc họp cấp cao
Công Minh bị bất tỉnh nên đã ra được chở vào bệnh viện. Gã đã được cứu tỉnh lại trên trước khi cho lên cáng khiêng ra xe. Cảm thấy một trận đau nhức thấu xương, gã quơ tay rà soát khắp người.
Còn may, tứ chi đầy đủ cả.
Đoạn, gã cảm thấy trong miệng có mùi vị tanh tưởi và có thứ gì lộm cộm. Công Minh nhịn đau phun ra ngoài. Má ơi là năm cái răng trắng toát bao phủ trong máu tươi. Công Minh lập tức bất tỉnh.
———
Trở lại sân bóng, trận đấu được tiếp tục. Công Minh ra đi thì U17 SG FC như rắn mất đầu, những đường chuyền và phối hợp từ các tuyến đều không thể thoát khỏi bộ ba Tèo Tí và Tín. Nhất là càng về cuối trận, trong khi tất cả các cầu thủ đã thấm mệt thì ba đứa vẫn còn khoẻ như trâu. Tín chỉ cần đẩy vai một cái là các cầu thủ đội SG bay ra ngã sóng xoài, dần dà đội SG cũng bắt đầu thấy ám ảnh khi bóng đến vị trí của Tín.
Còn Tí đứng là tiền vệ trái cũng cực kỳ hăng máu, sẵn sàng tranh chấp đoạt bóng. Tí là đứa ưa tốc độ và kỹ thuật, lúc tập luyện Tí cũng tập thiên về kỹ thuật nhiều hơn những người khác. Hình mẫu của Tí là anh bảy C.Ronaldo mà. Tí nhận bóng từ đường chuyền dài vượt tuyến từ đồng đội rồi sau đó đảo chân liên tục xâm nhập vào trong. Hậu vệ SG FC lao ra xoạc bóng thì Tí xoay người 360 độ và cuốn theo trái bóng nhẹ nhàng lách qua và phẩy má ngoài kỹ thuật đưa bóng nhẹ nhàng qua đầu thủ môn vào lưới, nâng cách biệt lên 3 - 2 cho đội APFC.
Tín cũng thừa dịp này luyện tập cú sút phi đạn của mình. Các trung vệ và hậu vệ của SG FC thì đã quá nản chí, Tín nhận được bóng ngay khu trung lộ, ba cầu thủ ập vào vây bắt nhưng gã đẩy bóng lên rồi tiến thẳng về phía trước như một cỗ xe tăng chính hiệu. Hai cầu thủ đội bạn xông tới hòng chèn người thì bị bật ra như va phải đá.
- Thằng này người làm bằng sắt tụi mày ạ - Một hậu vệ té xuống than lên.
- Mẹ cha nó, đội APFC hết người hay sao mà lại tuyển một thằng thể hình vào đây đá vậy. - Cầu thủ khác uỷ khuất sau khi mặt mũi tiếp xúc thân mật với vai của Tín.
Tín hét lớn:
- Đỡ này, cú sút phi đạn.
Tín đạp chân phải lên trước cách bóng khoảng một gang tay làm trụ. Chân trái vung mạnh về sau lấy đà rồi vung chân về phía trước, khi mũi chân lê sát đất thì lực đạo đã rẽ cỏ và bùn đất ra hai bên. Chân Tín tiếp xúc vào bóng, bóng bay vút tới cầu môn như một quả tên lửa.
BỘPt
Bóng vào thẳng góc phải khung thành, bóng bay làm lưới tung lên một khoảng như muốn xé rách nó đi để tiếp tục bay về phía sau.
- VÀOOOOO
Tín nắm nắm đấm lại vung lên cao làm tư thế ăn mừng. Miệng la lớn:
- Thành công rồi! Cú sút phi đạn.
Tèo cũng không chịu thua thiệt hăng hái xông lên pressing tạo áp lực, sau đó từ ngoài vòng cấm sút hai cú sút lái gió của mình thành bàn nâng tỉ số lên 6 - 2.
Chung cuộc Tí và Tín ghi hai bàn, Tèo lập hattrick ghi được 3 bàn thắng. Đội SG FC mặt mũi thuể não ra khỏi sân. Một ngày này quả là ác mộng đối với bọn họ. Dù gì thì họ cũng chỉ là lứa 17 tuổi nhưng phải gánh lấy một trận thua với tỉ số lên đến 8 bàn thì quả thật không ai còn hứng thú gì nữa.
Tèo cầm chai nước đổ lên đầu để giảm nhiệt, lần đầu tiên ra sân thi đấu một trận quan trọng thế này nhưng lại chẳng để lại cho Tèo cảm giác hứng thú nào. Tèo nói với Tí kế bên đang thay áo:
- Ê mày, tao cảm thấy trận đấu này chán vl, tụi mày thấy giống tao không.
Tí nói:
- Chán là đúng rồi, tụi U17 SG đá yếu quá, chẳng bù với đội một. Mày phải đá với tụi đội một ở V-league kìa mới thấy được chứ này chỉ là giải bèo thôi.
Tín nói chen vào:
- Ý thằng Tèo là cảm giác chưa có đã. Tao cũng thấy vậy, tụi kia thế mà yếu quá, tao có cảm giác mình còn chưa vận động nữa là.
Thái ngáp dài vương vai:
- Mẹ! Tụi mày còn đỡ, bố đây thiếu chút nữa đã đi nấu mỳ ăn lâu rồi. Đá đấm gì mà từ lúc thằng Công Minh nằm cáng, tao còn không thấy được bóng qua sân mình nữa. Tao với thằng Hữu Trung ngồi ngáp gió bốc phét đủ thứ ở sân nhà kìa.
Tèo gật đầu:
- Cũng phải, trận playoff mà, hai đội gà nhất tranh một vé vào vòng trong, trình sao cao được. Hy vọng tuần sau chính thức vào giải sẽ khác.
Tí giật mình:
- Tuần sau đá hả mày! Tao mém quên.
Nói rồi nó chạy đi một mạch.
- Thằng này làm cái gì thế nhể? - Tèo khó hiểu nhìn bóng lưng thằng bạn
Tín vừa dọn đồ vừa giải thích:
- Trăm phần là đi nhắn tin rủ gái theo lên Tây Ninh rồi, còn có tao với mày với thằng Thái là chưa có ghệ thôi. Phải không Thái.
Tín quay đầu qua thì thấy Thái đang chúi mặt vô cái iphone vừa nhắn tin vừa cười cười, thình thoảng lại chu mỏ ra làm động tác hôn.
- Con bà nó! Thằng mê gái bỏ bạn. - Tín bực mình rồi quay sang Tèo: Vậy là chỉ còn tao với...
Chưa nói hết câu đã thấy Tèo đang ôm điện thoại nói chuyện, vẻ mặt ngượng ngùng y hệt hai đứa kia.
Tèo vội nhớ là mình có một co bé thủ môn, từ lúc đưa cô vào bệnh viện đến giờ Tèo cũng chưa gặp lại mà chỉ nhắn tin và gọi để nói chuyện.
- Alo, hì hì là anh nè. Đội anh vừa mới thắng, vào được vòng chung kết rồi, em có rảnh không tuầu sau lên Tây Ninh cỗ vũ cho anh..
Đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời vui vẻ:
- Dạ, em cũng mới vừa biết đang định gọi cho anh, nhỏ Duyên nó báo cáo rồi hì hi. - Thảo Hiền nhìn Duyên, cô lè cái lưỡi nhỏ nhắn ra châm chọc.
Tèo bừng tỉnh:
- Là thằng Tí chứ gì, vừa xong trận là nó chạy biến đi đâu rồi. Thằng này lẹ thiệt. Gặp lại em sau nhé. OK. BB em.
...
Vòng chung kết U17 cúp quốc gia là giải đấu cho các cầu thủ trẻ. Đá bóng cũng như luyện võ thuật vậy, một ngày không đá sẽ cảm thấy hơi thiếu thiếu, một tuần không đá sẽ cảm thấy là lạ, một tháng không đá thì bóng đi đằng nào cũng không nhận ra. Nếu mà một năm không đá thì có thể nghĩ đến việc giải nghệ. Mà sân chơi cho lứa trẻ như Tèo thì lại khan hiếm. Cả một năm dài mà cũng chỉ có mỗi giải quốc gia là đáng chú ý, còn lại thì hoặc là giao hữu, hoặc là các giải lôm côm khác. Đội một của các câu lạc bộ thì lại khác, nguyên một năm luôn có việc để làm, thi đấu liên tục, tập luyện liên tục nhưng từ lứa 17 tuổi trở xuống thì hầu hết chỉ có đi đá giải phủi, nếu may mắn được huấn luyện viên nhìn trúng đưa vào đội hình chính đá cúp quốc gia thì còn tốt, nếu không chỉ bó giò ngồi nhà đá FiFa trên game.
Bởi thế cúp quốc gia là giải đấu mà tất cả lứa dưới 17 tuổi đều ham muốn và đạt nhiều kỳ vọng. Mùa giải năm nay có sự tham dự của 8 đội đã vượt qua vòng loại, chia đều vào hai bảng đấu.
Bảng A gồm có: Tây Ninh (chủ nhà) - Vietjet, Pleiku, Bình Định
Bảng B gồm có: APFC, VPF, Khánh Hoà và Thanh Hoá.
Thể thức khá là đơn giản, thi đấu vòng tròn trong bảng, nhất bảng A sẽ đấu bán kết với Nhì bảng B và Nhất bảng B sẽ đấu với đội nhì bảng A. Theo đánh giá chuyên môn thì bảng A Tây Ninh có khả năng lớn nhất đứng nhất bảng và cũng là đội hạt giống năm nay. Pleiku có thể sẽ đứng nhì bảng A.
Bảng B thì dự đoán VPF sẽ nhất bảng và Khánh Hoà sẽ là đội đứng nhì.
Trong phòng hội nghị, chiến lược gia người Pháp đang đứng trước một cái bản trắng tinh, tay ông đang cầm một cây bút và vẽ lên đó một sơ đồ chiến thuật.
Ông cầm sa bàn lên chỉ vào và nói:
- Ông Thanh, tại giải lần này thì theo tôi VPF là đối thủ cực kỳ mạnh, 3 trong số các cầu thủ 17 đã được gọi lên U17 tuyển quốc gia, số còn lại thì đã từng thi đấu tại một số giải bán chuyên và giao hữu. Nói chung thành phần ra sân của họ là cực kỳ mạnh, thế nên chúng ta sẽ hướng đến ngôi vị nhì bảng.
Ông lão tướng Phạm Ngọc Thanh nhấp một ngụm trà ra chiều suy nghĩ, Phạm Thiên Long đứng lên phân tích:
- Theo tình hình này thì Tây Ninh sẽ nhất bảng A, nếu vượt qua được vòng bảng thì sẽ đấu với Tây Ninh. Tây Ninh có ưu thế chủ nhà nhưng cầu thủ của họ đa số là tân binh, chỉ có tiền vệ cánh Hải Phát của họ là đã từng đá cho tuyển U16 Việt Nam, như vậy khả năng cao là chúng ta có thể vượt qua để vào chung kết.
Ông Dominik chỉ tay vào một cái tên trên bảng trắng:
- Thanh Hoá, tuy không phải là đối thủ quá mạnh nhưng chúng ta đã từng thua 0 - 3 trong lần gặp nhau trước đó ở giải giao hữu Sao Mai. Đội bọn họ kỹ thuật không tốt nhưng về mặt thể lực thì…
- Thì sao? - Phạm Thiên Long hỏi.
Ông Dominik mỉm cười:
- Đáng lẽ tôi định nói chúng ta không bằng họ nhưng nay đã khác xưa, chúng ta có bộ tứ siêu đẳng 4 T.
Lão tướng nở nụ cười tươi, ngón tay khẽ gõ gõ xuống bàn, ngẫm nghĩ: “Đến rồi đến rồi, bọn nhóc này quả là không làm ta thất vọng, ha ha ha”
Thấy vẻ mặt vui vẻ của bố, Phạm Ngọc Thanh bắt lấy vội vuốt đuôi:
- Đúng, về việc này phải nói là bố có ánh nhìn sáng suốt.
Ông Dominik cũng giơ ngón cái ra khen:
- Tôi cũng phục ông, bốn đứa nhóc kia quả là quái thai, thế mà ông gom được hết cả 4. Tạm thời gạt qua tính cách và văn hoá của bốn đứa thì thể lực và kỹ thuật của cả bốn đứa đúng là thuộc hàng quái vật trong lứa 16 tuổi.
Ông Dominik mở Ipad lên và mở bản phân tích của bốn người Tèo, Tí, Tín và Thái rồi chiếu lên màn hình to phía sau rồi tiến hành phân tích và đánh giá từng người.
Sau khi kết thúc, ông chỉ vào sa bàn có sẵn các vị trí:
- Thái tuy hơi thiếu cơ bản nhưng sức bật và phản xạ cực tốt, lại có chiều cao 1m80, theo khung xương và dự đoán thì khả năng lớn có thể lên đến 1m90 nếu như tập luyện và ăn uống bài bản.
- Vị trí trung vệ phòng ngự thì U16 đang có Tiến Ninh, vị trí tiền vệ trái thì lại có Huy Hoàng, Văn Sáng. Tiền đạo thì Mạnh Dũng phong độ vẫn rất tốt. Bộ ba Tèo, Tí và Tín tạm thời không được vào đội hình chính thức, tốt nhất là vào sân từ băng ghế dự bị.
- Tai sao? - Lão tướng hỏi.
Ông Dominik uống một ngụm nước rồi giải thích:
- Làm con át chủ bài. Với thể lực của ba đứa nó thì vào sân vào hiệp hai hay cuối hiệp hai mới là lựa chọn chính xác, có thể dùng sức khuấy đảo hàng phòng ngự, bảo đảm chiến thắng. Hơn nữa qua trận vừa rồi thì sự phối hợp của bộ ba T này gần như là không có. Tất cả các bàn thắng hầu như đều là những tình huống cá nhân, ông nhìn này.
Ông thầy người Pháp bấm bấm vào ipad, trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh ghi bàn của cả ba. Qủa thật tất cả đều là từ cá nhân đột phá. Nếu không phải là Tèo sút xa thì cũng là Tí dùng kỹ thuật thâm nhập vào, không thì là Tín sút như tên lửa ghi bàn.
Ông Dominik khẳng định:
- Bóng đá không phải là môn thể thao một người, dù cho cậu Tèo có thể lực sung mãn và những phản xa kỳ lạ hơn người nhưng nếu không có đồng đội cũng không thể tiến xa được. Nếu là ra sân đánh nhau thì cậu Tèo có thể nhưng đây là bóng đá. Tôi sẽ tập trung vào phần phối hợp cho bộ bốn T này.
Ông lão Phạm Ngọc Thanh đứng phắt dậy, từ tốn tiến lại gần vỗ vai chiến lược gia người Pháp, mỉm cười:
- Tất cả trông nhờ vào ông.
...
Còn may, tứ chi đầy đủ cả.
Đoạn, gã cảm thấy trong miệng có mùi vị tanh tưởi và có thứ gì lộm cộm. Công Minh nhịn đau phun ra ngoài. Má ơi là năm cái răng trắng toát bao phủ trong máu tươi. Công Minh lập tức bất tỉnh.
———
Trở lại sân bóng, trận đấu được tiếp tục. Công Minh ra đi thì U17 SG FC như rắn mất đầu, những đường chuyền và phối hợp từ các tuyến đều không thể thoát khỏi bộ ba Tèo Tí và Tín. Nhất là càng về cuối trận, trong khi tất cả các cầu thủ đã thấm mệt thì ba đứa vẫn còn khoẻ như trâu. Tín chỉ cần đẩy vai một cái là các cầu thủ đội SG bay ra ngã sóng xoài, dần dà đội SG cũng bắt đầu thấy ám ảnh khi bóng đến vị trí của Tín.
Còn Tí đứng là tiền vệ trái cũng cực kỳ hăng máu, sẵn sàng tranh chấp đoạt bóng. Tí là đứa ưa tốc độ và kỹ thuật, lúc tập luyện Tí cũng tập thiên về kỹ thuật nhiều hơn những người khác. Hình mẫu của Tí là anh bảy C.Ronaldo mà. Tí nhận bóng từ đường chuyền dài vượt tuyến từ đồng đội rồi sau đó đảo chân liên tục xâm nhập vào trong. Hậu vệ SG FC lao ra xoạc bóng thì Tí xoay người 360 độ và cuốn theo trái bóng nhẹ nhàng lách qua và phẩy má ngoài kỹ thuật đưa bóng nhẹ nhàng qua đầu thủ môn vào lưới, nâng cách biệt lên 3 - 2 cho đội APFC.
Tín cũng thừa dịp này luyện tập cú sút phi đạn của mình. Các trung vệ và hậu vệ của SG FC thì đã quá nản chí, Tín nhận được bóng ngay khu trung lộ, ba cầu thủ ập vào vây bắt nhưng gã đẩy bóng lên rồi tiến thẳng về phía trước như một cỗ xe tăng chính hiệu. Hai cầu thủ đội bạn xông tới hòng chèn người thì bị bật ra như va phải đá.
- Thằng này người làm bằng sắt tụi mày ạ - Một hậu vệ té xuống than lên.
- Mẹ cha nó, đội APFC hết người hay sao mà lại tuyển một thằng thể hình vào đây đá vậy. - Cầu thủ khác uỷ khuất sau khi mặt mũi tiếp xúc thân mật với vai của Tín.
Tín hét lớn:
- Đỡ này, cú sút phi đạn.
Tín đạp chân phải lên trước cách bóng khoảng một gang tay làm trụ. Chân trái vung mạnh về sau lấy đà rồi vung chân về phía trước, khi mũi chân lê sát đất thì lực đạo đã rẽ cỏ và bùn đất ra hai bên. Chân Tín tiếp xúc vào bóng, bóng bay vút tới cầu môn như một quả tên lửa.
BỘPt
Bóng vào thẳng góc phải khung thành, bóng bay làm lưới tung lên một khoảng như muốn xé rách nó đi để tiếp tục bay về phía sau.
- VÀOOOOO
Tín nắm nắm đấm lại vung lên cao làm tư thế ăn mừng. Miệng la lớn:
- Thành công rồi! Cú sút phi đạn.
Tèo cũng không chịu thua thiệt hăng hái xông lên pressing tạo áp lực, sau đó từ ngoài vòng cấm sút hai cú sút lái gió của mình thành bàn nâng tỉ số lên 6 - 2.
Chung cuộc Tí và Tín ghi hai bàn, Tèo lập hattrick ghi được 3 bàn thắng. Đội SG FC mặt mũi thuể não ra khỏi sân. Một ngày này quả là ác mộng đối với bọn họ. Dù gì thì họ cũng chỉ là lứa 17 tuổi nhưng phải gánh lấy một trận thua với tỉ số lên đến 8 bàn thì quả thật không ai còn hứng thú gì nữa.
Tèo cầm chai nước đổ lên đầu để giảm nhiệt, lần đầu tiên ra sân thi đấu một trận quan trọng thế này nhưng lại chẳng để lại cho Tèo cảm giác hứng thú nào. Tèo nói với Tí kế bên đang thay áo:
- Ê mày, tao cảm thấy trận đấu này chán vl, tụi mày thấy giống tao không.
Tí nói:
- Chán là đúng rồi, tụi U17 SG đá yếu quá, chẳng bù với đội một. Mày phải đá với tụi đội một ở V-league kìa mới thấy được chứ này chỉ là giải bèo thôi.
Tín nói chen vào:
- Ý thằng Tèo là cảm giác chưa có đã. Tao cũng thấy vậy, tụi kia thế mà yếu quá, tao có cảm giác mình còn chưa vận động nữa là.
Thái ngáp dài vương vai:
- Mẹ! Tụi mày còn đỡ, bố đây thiếu chút nữa đã đi nấu mỳ ăn lâu rồi. Đá đấm gì mà từ lúc thằng Công Minh nằm cáng, tao còn không thấy được bóng qua sân mình nữa. Tao với thằng Hữu Trung ngồi ngáp gió bốc phét đủ thứ ở sân nhà kìa.
Tèo gật đầu:
- Cũng phải, trận playoff mà, hai đội gà nhất tranh một vé vào vòng trong, trình sao cao được. Hy vọng tuần sau chính thức vào giải sẽ khác.
Tí giật mình:
- Tuần sau đá hả mày! Tao mém quên.
Nói rồi nó chạy đi một mạch.
- Thằng này làm cái gì thế nhể? - Tèo khó hiểu nhìn bóng lưng thằng bạn
Tín vừa dọn đồ vừa giải thích:
- Trăm phần là đi nhắn tin rủ gái theo lên Tây Ninh rồi, còn có tao với mày với thằng Thái là chưa có ghệ thôi. Phải không Thái.
Tín quay đầu qua thì thấy Thái đang chúi mặt vô cái iphone vừa nhắn tin vừa cười cười, thình thoảng lại chu mỏ ra làm động tác hôn.
- Con bà nó! Thằng mê gái bỏ bạn. - Tín bực mình rồi quay sang Tèo: Vậy là chỉ còn tao với...
Chưa nói hết câu đã thấy Tèo đang ôm điện thoại nói chuyện, vẻ mặt ngượng ngùng y hệt hai đứa kia.
Tèo vội nhớ là mình có một co bé thủ môn, từ lúc đưa cô vào bệnh viện đến giờ Tèo cũng chưa gặp lại mà chỉ nhắn tin và gọi để nói chuyện.
- Alo, hì hì là anh nè. Đội anh vừa mới thắng, vào được vòng chung kết rồi, em có rảnh không tuầu sau lên Tây Ninh cỗ vũ cho anh..
Đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời vui vẻ:
- Dạ, em cũng mới vừa biết đang định gọi cho anh, nhỏ Duyên nó báo cáo rồi hì hi. - Thảo Hiền nhìn Duyên, cô lè cái lưỡi nhỏ nhắn ra châm chọc.
Tèo bừng tỉnh:
- Là thằng Tí chứ gì, vừa xong trận là nó chạy biến đi đâu rồi. Thằng này lẹ thiệt. Gặp lại em sau nhé. OK. BB em.
...
Vòng chung kết U17 cúp quốc gia là giải đấu cho các cầu thủ trẻ. Đá bóng cũng như luyện võ thuật vậy, một ngày không đá sẽ cảm thấy hơi thiếu thiếu, một tuần không đá sẽ cảm thấy là lạ, một tháng không đá thì bóng đi đằng nào cũng không nhận ra. Nếu mà một năm không đá thì có thể nghĩ đến việc giải nghệ. Mà sân chơi cho lứa trẻ như Tèo thì lại khan hiếm. Cả một năm dài mà cũng chỉ có mỗi giải quốc gia là đáng chú ý, còn lại thì hoặc là giao hữu, hoặc là các giải lôm côm khác. Đội một của các câu lạc bộ thì lại khác, nguyên một năm luôn có việc để làm, thi đấu liên tục, tập luyện liên tục nhưng từ lứa 17 tuổi trở xuống thì hầu hết chỉ có đi đá giải phủi, nếu may mắn được huấn luyện viên nhìn trúng đưa vào đội hình chính đá cúp quốc gia thì còn tốt, nếu không chỉ bó giò ngồi nhà đá FiFa trên game.
Bởi thế cúp quốc gia là giải đấu mà tất cả lứa dưới 17 tuổi đều ham muốn và đạt nhiều kỳ vọng. Mùa giải năm nay có sự tham dự của 8 đội đã vượt qua vòng loại, chia đều vào hai bảng đấu.
Bảng A gồm có: Tây Ninh (chủ nhà) - Vietjet, Pleiku, Bình Định
Bảng B gồm có: APFC, VPF, Khánh Hoà và Thanh Hoá.
Thể thức khá là đơn giản, thi đấu vòng tròn trong bảng, nhất bảng A sẽ đấu bán kết với Nhì bảng B và Nhất bảng B sẽ đấu với đội nhì bảng A. Theo đánh giá chuyên môn thì bảng A Tây Ninh có khả năng lớn nhất đứng nhất bảng và cũng là đội hạt giống năm nay. Pleiku có thể sẽ đứng nhì bảng A.
Bảng B thì dự đoán VPF sẽ nhất bảng và Khánh Hoà sẽ là đội đứng nhì.
Trong phòng hội nghị, chiến lược gia người Pháp đang đứng trước một cái bản trắng tinh, tay ông đang cầm một cây bút và vẽ lên đó một sơ đồ chiến thuật.
Ông cầm sa bàn lên chỉ vào và nói:
- Ông Thanh, tại giải lần này thì theo tôi VPF là đối thủ cực kỳ mạnh, 3 trong số các cầu thủ 17 đã được gọi lên U17 tuyển quốc gia, số còn lại thì đã từng thi đấu tại một số giải bán chuyên và giao hữu. Nói chung thành phần ra sân của họ là cực kỳ mạnh, thế nên chúng ta sẽ hướng đến ngôi vị nhì bảng.
Ông lão tướng Phạm Ngọc Thanh nhấp một ngụm trà ra chiều suy nghĩ, Phạm Thiên Long đứng lên phân tích:
- Theo tình hình này thì Tây Ninh sẽ nhất bảng A, nếu vượt qua được vòng bảng thì sẽ đấu với Tây Ninh. Tây Ninh có ưu thế chủ nhà nhưng cầu thủ của họ đa số là tân binh, chỉ có tiền vệ cánh Hải Phát của họ là đã từng đá cho tuyển U16 Việt Nam, như vậy khả năng cao là chúng ta có thể vượt qua để vào chung kết.
Ông Dominik chỉ tay vào một cái tên trên bảng trắng:
- Thanh Hoá, tuy không phải là đối thủ quá mạnh nhưng chúng ta đã từng thua 0 - 3 trong lần gặp nhau trước đó ở giải giao hữu Sao Mai. Đội bọn họ kỹ thuật không tốt nhưng về mặt thể lực thì…
- Thì sao? - Phạm Thiên Long hỏi.
Ông Dominik mỉm cười:
- Đáng lẽ tôi định nói chúng ta không bằng họ nhưng nay đã khác xưa, chúng ta có bộ tứ siêu đẳng 4 T.
Lão tướng nở nụ cười tươi, ngón tay khẽ gõ gõ xuống bàn, ngẫm nghĩ: “Đến rồi đến rồi, bọn nhóc này quả là không làm ta thất vọng, ha ha ha”
Thấy vẻ mặt vui vẻ của bố, Phạm Ngọc Thanh bắt lấy vội vuốt đuôi:
- Đúng, về việc này phải nói là bố có ánh nhìn sáng suốt.
Ông Dominik cũng giơ ngón cái ra khen:
- Tôi cũng phục ông, bốn đứa nhóc kia quả là quái thai, thế mà ông gom được hết cả 4. Tạm thời gạt qua tính cách và văn hoá của bốn đứa thì thể lực và kỹ thuật của cả bốn đứa đúng là thuộc hàng quái vật trong lứa 16 tuổi.
Ông Dominik mở Ipad lên và mở bản phân tích của bốn người Tèo, Tí, Tín và Thái rồi chiếu lên màn hình to phía sau rồi tiến hành phân tích và đánh giá từng người.
Sau khi kết thúc, ông chỉ vào sa bàn có sẵn các vị trí:
- Thái tuy hơi thiếu cơ bản nhưng sức bật và phản xạ cực tốt, lại có chiều cao 1m80, theo khung xương và dự đoán thì khả năng lớn có thể lên đến 1m90 nếu như tập luyện và ăn uống bài bản.
- Vị trí trung vệ phòng ngự thì U16 đang có Tiến Ninh, vị trí tiền vệ trái thì lại có Huy Hoàng, Văn Sáng. Tiền đạo thì Mạnh Dũng phong độ vẫn rất tốt. Bộ ba Tèo, Tí và Tín tạm thời không được vào đội hình chính thức, tốt nhất là vào sân từ băng ghế dự bị.
- Tai sao? - Lão tướng hỏi.
Ông Dominik uống một ngụm nước rồi giải thích:
- Làm con át chủ bài. Với thể lực của ba đứa nó thì vào sân vào hiệp hai hay cuối hiệp hai mới là lựa chọn chính xác, có thể dùng sức khuấy đảo hàng phòng ngự, bảo đảm chiến thắng. Hơn nữa qua trận vừa rồi thì sự phối hợp của bộ ba T này gần như là không có. Tất cả các bàn thắng hầu như đều là những tình huống cá nhân, ông nhìn này.
Ông thầy người Pháp bấm bấm vào ipad, trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh ghi bàn của cả ba. Qủa thật tất cả đều là từ cá nhân đột phá. Nếu không phải là Tèo sút xa thì cũng là Tí dùng kỹ thuật thâm nhập vào, không thì là Tín sút như tên lửa ghi bàn.
Ông Dominik khẳng định:
- Bóng đá không phải là môn thể thao một người, dù cho cậu Tèo có thể lực sung mãn và những phản xa kỳ lạ hơn người nhưng nếu không có đồng đội cũng không thể tiến xa được. Nếu là ra sân đánh nhau thì cậu Tèo có thể nhưng đây là bóng đá. Tôi sẽ tập trung vào phần phối hợp cho bộ bốn T này.
Ông lão Phạm Ngọc Thanh đứng phắt dậy, từ tốn tiến lại gần vỗ vai chiến lược gia người Pháp, mỉm cười:
- Tất cả trông nhờ vào ông.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook