Siêu Dự Bị
Chương 115: Cưỡng hôn!

V-League đã trở lại, APFC sẽ tiếp đội khách Nam Định ngay trên sân nhà ở vòng ba. Với vị thế thua một thắng một, tổng cộng được ba điểm. Cả hai trận tỉ số đều là 3-1 nên hiệu số bằng không, thời xếp thứ 10 trên bảng xếp hạng. Vốn mục tiêu của HLV trưởng Dominik lần này chính là ba điểm nhưng tình hình không quá khả quan, bộ ba Tèo, Tí Tín phải ngồi dự bị do chấn thương. Ông bầu Thanh đã ra quyết định chẳng thà thua một trận còn hơn là mất bất cứ ai trong bộ ba này.

Trên sân tập hôm nay, bộ ba nhóm của Tèo chỉ tập nhẹ nhàng khởi động. Trước hàng chục máy quay, động tác đứa nào cũng cứng đờ. Tí nói nhỏ:

- Ê tụi bây, tập kiểu này khó chịu quá con. Phóng viên quay như thế này thì tao nghĩ đánh rắm cũng không được.

Tín cười:

- Chả phải lúc nào mày cũng mơ nổi tiếng sao hả. Bây giờ nổi tiếng rồi còn than gì?

Tèo thở dài:

- Cây cao đón gió thôi. Tập dần cho quen đi. À quên, mai tao có việc tối mới về.

Tí hỏi liền:

- Đi đâu vậy mày

Tín liền trả lời thay:

- Đương nhiên là đi với gái rồi. Mày hỏi ngu thế.

Tèo nhe răng cười khoái trá:

- Đúng, đi với em Thảo Hiền hế hế.

Tí hỏi:

- Mày có biết em Elise về nước rồi không? Nghe đâu đang đi chơi ở thủ đô, mấy ngày sau về lại câu lạc bộ. Có định đi đón em nó không?

Tèo nhún vai:

- Để xem sao đã.

...

Ngày thi đấu vòng ba đã đến, Tèo không có trong đội hình thi đấu làm cho HLV Nam Định thở phào. Ông cũng có theo dõi U23 Việt Nam thi đấu nên khá hiểu tình hình của APFC. Theo đánh giá của một chuyên gia làm bóng đá hơn chục năm như ông thì Tèo thuộc nhóm thiên tài của thiên tài, trình độ và thể lực có thể sánh ngang với các cầu thủ ngoại. Hơn nữa trong đội APFC không chỉ có Tèo mà còn đến hai người cũng có thể hình cực tốt. Hôm nay không ra sân hết cả ba làm cho ông sướng rơn trong bụng.

Tèo không đi xem trận đấu mà đặc biệt đi công việc. Nói là công việc cũng đúng vì hôm nay Thảo Hiền có hẹn với hắn. Đêm hôm trước cô đã gọi điện kể cho hắn nghe rằng nhà cô vừa mới đặt cọc mua được một căn nhà lớn hơn. Nghe nói là người quen giới thiệu cho mẹ cô bán với giá rẻ, tầm 5 tỷ. So với giá thị trường cũng phải rẻ hơn đến mấy trăm triệu.

Mẹ cô lập tức xem nhà xong đặt cọc 20 phần trăm là 1 tỷ đồng. Cô rất phấn khởi khi nhà mình sắp đổi sang nhà mới nên cùng với Tèo nói chuyện cả đêm.

Tèo đang cưỡi xe ôm đến trung tâm thành phố thì nghe tiếng điện thoại reng, Tèo bắt máy:

- Alo, anh đang đến nè, sắp tới rồi em.

Thảo Hiền xúc động nói vào điện thoại:

- Anh Tèo, bà cô đó xưng là cô Bảy gì đó, bả nói với mẹ em là xem phong thuỷ thích căn nhà đó quá, năn nỉ mẹ em hết nước, hy vọng mẹ em bán lại nhà cho bả. Bả nói bả sẽ trả mẹ em 8 tỷ. Mẹ em nghe thì động lòng, vì nếu mua 5 mà bán 8 thì vừa sang tay đã lời đến 3 tỷ. Mẹ em đồng ý luôn, hôm nay sẽ ký hợp đồng nhận tiền cọc. Anh thấy sao?

Tèo trầm ngâm một lát rồi hỏi lại:

- Thế bà Bảy đó có đặt cọc không, mà đặt bao nhiêu.

- Dạ bả đặt một nửa luôn, là 4 tỷ. Nếu không mua coi như mất tiền cọc.

Tèo không biết gì về thị trường Việt Nam, nhưng với giác quan nhạy bén của mình, hắn đã ngửi ra mùi lừa đảo gì đó trong đây. Hắn hỏi kỹ lại:

- Người bán nhà cho mẹ em em có quen không?

- Em không quen, nhưng do người quen của mẹ em giới thiệu. Nhưng mà có liên quan gì hả anh?

Tèo suy nghĩ một chút, sau mới phân tích:

- Mẹ em mua 5 tỷ, bán lại 8 tỷ, vốn là quá hời. Bà kìa bả đặt 4 tỷ thì không thể rút ra được nữa. Nhưng mà anh vẫn thấy lấn cấn gì đó. Để xem...

Đột nhiên hắn nhớ tới khi xưa đã từng cùng thằng bạn da đen của mình thực hiện lừa đảo gần giống thế này. Hắn vội a lên trong điện thoại, đầu dây bên kia Thảo Hiền liền hỏi:

- Sao vậy anh?

- Đúng rồi. Nếu người bán... nếu nó không bán nhà cho mẹ em thì sao?

Thảo Hiền phì cười:

- Làm sao được, mẹ em cẩn thận lắm, ra công chứng đàng hoàng mà, nếu nó từ chối không bán vậy nó phải đền gấp đôi số tiền đặt cọc à.

Tèo không chần chừ hỏi tiếp:

- Khoan nói tiền bồi thường, nếu như nó không bán, mẹ em sẽ không có nhà, vậy nếu mẹ em ký hợp đồng nhận tiền cọc của bà Bảy thì nhà đâu mà bán. Lúc đó bồi thường gấp đôi, có phải là 8 tỷ không?

Thảo Hiền chợt hiểu ra vấn đề, hoảng hốt:

- Đúng rồi, nếu như người kia không bán cho mẹ em, thì cùng lắm là đền 20 phần trăm của 5 tỷ là một tỷ đồng. Gấp đôi là hai tỷ. Nhưng nếu mẹ em không có nhà bán thì phải đền đến 8 tỷ. Chết! Vậy mẹ em bị lừa rồi.

- Còn gì nữa chị hai, mau chạy về nhà. Ế em đang đứng đó phải không? Anh nè.

Tèo trả tiền xe ôm xong chạy vội đến chỗ Thảo Hiền. Hôm nay cô diện quần Jean xanh với áo sơ mi trắng, lại thả tóc xoã dài trông cực kỳ quyến rũ khiến hắn đơ người một lát.

- Anh Tèo, anh Tèo?

Tèo giật mình, mỉm cười:

- Sao đó em?

Cô tò mò hỏi:

- Anh sao lại ngây người vậy.

Tèo thật thà trả lời:

- Anh có bệnh nan y.

- Bệnh gì?

Tèo cười gian:

- Anh cứ nhìn thấy người đẹp là ngây người, ha ha ha.

Cô đỏ mặt, xấu hổ không nói được gì, bỗng sực nhớ, hoảng hốt:

- Ấy chết, còn mẹ em nữa, mau về còn kịp. Mẹ em thế mà không bắt máy.

- Để anh lái cho nhanh. - Tèo nói rồi đội mũ bảo hiểm lên, ngồi lên ghế trước. Hai tay thuận thế nắm lấy tay người đẹp, báo đạo đặt vào hông mình:

- Ôm chặt anh vào.

Cô thỏ thẽ:

- Dạ.

VROOM VROOM..

Tèo tập trung, tay phải niết ga phóng vèo về nhà cô.

Tài lái xe của hắn thì khỏi phải bàn, chốc lát đã tới nhà, cô lao thẳng vào trong, thấy mẹ mình đang đọc bản hợp đồng, chuẩn bị ký tên thì hét lên:

- MẸ! KHOAN ĐÃ

Tèo từ ngoài cũng hét lớn vào:

- Hạ bút lưu tình

Cô phì cười nghĩ thầm: "Anh Tèo này chắc xem phim kiếm hiệp nhiều quá nên lậm rồi"

Bà Bảy ngồi kế bên trố mắt nhìn hai người vừa mới vào, chả hiểu mô tê gì, tuy nhiên đang sốt ruột, vội giục:

- Chị, làm lẹ đi em còn về, tiền em mang đủ nè, giữ nhiều thấy ghê lắm. Em còn phải lo cho ông xã nữa.

Mẹ Thảo Hiền sững người ra một chút rồi cũng bừng tỉnh, cười khổ:

- Chị thông cảm, đây là con gái tôi với bạn nó. Đợi tôi một chút.

Nói rồi bà đứng lên đi về phía con gái hỏi:

- Sao thế, không phải con nói đi chơi sao.

Tèo lễ phép:

- Con chào bác ạ

Bà gật đầu, cười vui vẻ. Thảo Hiền nhập đề ngay:

- Mẹ! Coi chừng bị lừa đó.

Sau đó cô phân tích nhanh cho mẹ mình hiểu vấn đề. Bà giật mình, lúc này mới vỡ lẽ ra. Mém chút nữa vì lòng tham mà dính bẫy. Bà hít một hơi khí lạnh, lấy lại tư thế của một người phụ nữ bản lãnh, nhẹ nhàng nói:

- Mẹ biết rồi, cảm ơn con. Tụi con đi đi, yên tâm, mẹ biết cách giải quyết.

Đi ra ngoài, Thảo Hiền nhẹ nhàng nói với Tèo

- Hôm nay cảm ơn anh lắm, may mà anh tỉnh táo chứ không thôi nhà em mất tiền rồi.

Tèo cười ha ha đùa giỡn:

- Cảm ơn xuông thôi vậy hả.

- Vậy anh muốn gì?

Tèo cười giỡn:

- Để xem,... trong tình huống này, nếu mà là một cô bé xinh xắn dễ thương như trong phim thì thường hay hôn người ta lắm.

Tèo vốn chỉ nói giỡn xong chu mỏ dài quay mặt về phía cô. Cứ tưởng cô sẽ mắng hắn một trận nhưng cực kỳ bất ngờ là cô nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi hắn, hai đôi môi chạm nhau trong tích tắc rồi lập tức tách ra.

"Giỡn chơi, cưỡng hôn người ta xong muốn bỏ đi?" - Tèo nghĩ thầm, thấy Thảo Hiền định chạy đi thì nhanh chóng bắt được cánh tay, bá đạo kéo mạnh một cái.

Cả người cô nhanh chóng xoay một vòng rồi ngã vào vòng tay Tèo. Hắn đặt xuống đôi môi nhỏ nhắn đỏ tươi của cô một nụ hôn nồng cháy.

Thảo Hiền quá bất ngờ, lúc đầu ý định chỉ là hôn phớt qua xong chạy đi nhưng không ngờ lại bị lâm vô tình thế này. Đầu óc cô lập tức trở nên mơ hồ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Một cảm xúc khó tả dâng lên trong cô.

Tèo thể hiện ra kỹ năng của một tay sát gái chuyên nghiệp. Hắn biết cô không phải gái làng chơi nên bắt đầu hôn cô nhẹ nhàng, từng chút từng chút một nhấm nháp cánh môi xinh xắn của cô gái. Từ từ hắn lại luồng lách cái lưỡi của mình nhẹ nhàng khám phá. Hai đầu lưỡi chạm nhau, một cảm giác khoái cảm tràn vào óc của Thảo Hiền, cô cảm thấy bên dưới mình hơi ươn ướt.

Lưỡi của Tèo đưa vào bên trong lập tức triển khai đủ mọi chiêu thức làm cho cô gái trong lòng không thể chịu nổi, khẽ rên lên một tiếng. Hắn không ngờ chính mình cũng bị mê hoặc, tay hắn không tự chủ được nữa, từ từ đưa lên sờ vào bộ ngực của người đẹp.

Hắn nhẹ nhàn vuốt ve ngoài lớp áo, cách qua lớp áo ngực nên hắn không cảm thấy sướng gì lắm. Hắn lập tức luồn tay vào trong áo của cô. Khoảnh khắc tay hắn luồn vào trong lớp áo ngực, khẽ chạm vào đầu nhũ hoa của cô thì cô giật nãy mình, vội vàng hất hắn ra ngoài, mặt đỏ lên như trái gấc.

Cô không dám nhìn mặt hắn nữa mà chạy vội vào phòng. Đóng cửa lại.

"May mà còn ở trong nhà, không ai thấy hé hé." - Hắn nghĩ thầm, đưa tay lên mũi ngửi ngửi.

- Thơm quá. - Hắn nói vọng vào:

- Anh về đây. Tối nhớ gọi điện cho anh nhé.

Từ trong phòng vang lên tiếng thỏ thẻ:

- Dạ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương