Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới
-
Chương 84: Chạy tới Tàng Kinh Các
Xung quanh hỗn loạn không thể tả. Biết được Ngô Minh đang dùng Bi Tô Thanh Phong đám người Thiếu Lâm Tự, Cái Bang cùng nhân sĩ giang hồ không dám ở lại tại chỗ mà chiến đấu vì thế cục diện trở thành một trận đuổi giết.
Cả đám người ra sức chạy xa khỏi vị trí ban đầu để tránh bị trúng độc còn lại tại chổ chỉ còn Ngô Minh nhóm người cùng cha con Mộ Dung Bác.
Mộ Dung Phục nhìn đám người kia lắc đầu, hắn hiểu cách Ngô Minh nghĩ nên buồn cười nói ra.
“ Nếu bọn người đó mà ở lại đây có lẽ còn có cơ hội sống.”
“ Biểu ca người đúng là có con mắt nhìn.”
“ Ta quá hiểu ngươi, ngươi luôn không muốn tự mình ra tay, đều là muốn người khác giúp mình giết người. Bi Tô Thanh Phong loại độc này sao có thể chỉ dựa vào mấy miếng vải che miệng là tránh được. Còn nữa thứ đó không dùng được ở mấy nơi như thế này, chỗ này quá rộng gió lại lớn. Ngươi sao có thể không tính tới việc này. Nếu vậy chỉ một khả năng là hướng bọn người kia chạy mới là cái bẫy chính.”
Ngô Minh mỉm cười gật đầu có ý khen ngợi Mộ Dung Phục.
“ Đáng tiếc chúng ta đi hai hướng khác nhau!”
Ngô Minh tỏ ra đáng tiếc sau đó trong tay tụ ra băng kiếm muốn động thủ. Mộ Dung Bác lúc này biết rõ mình cùng Mộ Dung Phục không phải đối thủ của ba người Ngô Minh nên lập tức bỏ chạy. Mộ Dung Phục cũng ở phía sau chạy đi.
“ Đuổi theo.”
“ Không được để hai tên đó trốn thoát.”
Tiêu Phong cùng Tiêu Viễn Sơn vô cùng khẩn trương lập tức đuổi theo hai người kia. Ngô Minh cũng chỉ đuổi theo cho có lệ, tốc độ hắn so với bình thường không đáng nhắc tới.
“ Đã đi đúng hướng.”
Ngô Minh nhìn hướng di chuyển của bốn người phía trước hắn đã biết mọi việc đều như mình dự tính. Hướng đang đến chính là Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm Tự.
Đến trước cửa Tàng Kinh Các, Mộ Dung Bác nhìn lại phía sau thì đã thấy ba người Tiêu Phong đuổi tới nơi. Cả năm người này đều là đại cao thủ, nói thế nào 3 đánh 2 cũng là thiệt thòi.
Mộ Dung Phục quay qua hỏi cha mình.
“ Cha con họ Tiêu sắp đuổi kịp rồi chúng ta làm sao?”
“ Hai người họ ta không lo ngại chỉ là tên Ngô Minh đó võ công quá quỷ dị, hỏa công của hắn đã mấy chục năm nhưng ta vẫn chưa thể tìm ra cách khắc chế nó.”
Mộ Dung Bác hơn hai mươi năm trước đã từng ở đó, cái ngày mà Thi Quỷ chết đi. Thi Quỷ lúc ấy cho ra một cảnh tượng quá sức dọa người, hỏa công lúc đó vừa vô tình vừa uất hận. Nó khác với thứ sức mạnh đang chịu sự khống chế như hiện tại.
“ Phụ thân, người vì sao lại giả chết mấy mươi năm nay? Lại còn giấu con.”
“ Ta có nổi khổ của riêng mình.”
Vừa nói xong ba người Tiêu Phong cũng đã đuổi tới. Mộ Dung Bác cũng không muốn tốn sức chạy tiếp bởi hắn không thấy khả năng mình chạy thoát được. Ngô Minh đi tới nơi thì thấy xung quanh đều là kinh thư cùng bí kíp võ công. Tàng Kinh Các nơi này phòng bị lỏng lẻo lại là nơi giữ cả kho báu của võ lâm đúng là nói ra ai mà tin tưởng.
“ Không chạy nữa sao?”
“ Ngô Minh chuyện này là ân oán giữa hai cha con ta và phụ tử họ Tiêu kia, ngươi có thể để bọn ta tự giải quyết với nhau sau đó mới ra tay cũng không muộn.”
Mộ Dung Bác mở lời đánh thẳng vào điểm yếu của Tiêu Phong. Hắn biết tính cách của Ngô Minh dùng cách này không có tác dụng nhưng với một người thấm đủ lễ nghĩa như Tiêu Phong cách này rất hiệu quả. Chỉ sau câu nói này Tiêu Phong đã phản ứng đưa tay che đi Ngô Minh.
“ Ngô …”
“ Gọi ta là Ngô Minh là được rồi, hiện tại không tiện nói lại chuyện cũ.”
“ Ngô công tử, chuyện này đúng là việc của hai nhà Tiêu Thị cùng Mộ Dung gia, hãy để chúng tôi tự mình giải quyết. Thù giết mẹ không đội trời chung. Tiếp chiêu của ta!”
Dứt lời, Tiêu Phong đánh ra một chưởng nhằm vào Mộ Dung Bác. Không kịp tránh né, Mộ Dung Bác vung tay trái lên ngưng tụ nội lực hóa giải chưởng pháp của Tiêu Phong.
“ Ầm”
“ Rắc rắc.”
Một luồng kình khí lập tức được tạo ra, những giá sách kế bên lập tức rạn nứt kêu răng rắc lên. Những mảnh gỗ bay lên tới tấp theo đó là lần lượt từng quyển sách rơi ầm xuống sàn nhà. Chưởng lực Tiêu Phong hùng hậu khó lường, Mộ Dung Bác chỉ là làm chệch hướng nó đi chứ không thể hóa giải. Nguyên lai vẫn là bao nhiêu sức lực ấy đánh thẳng vào những giá sách kia. Mộ Dung Bác mỉm cười.
“ ‘ Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong’ quả là danh bất hư truyền. Tiêu huynh ta có lời muốn nói không biết huynh có muốn nghe không?”
Tiêu Viễn Sơn đáp lời.
“ Ngươi đừng có xảo ngôn, dù ngươi có nói gì hôm nay vẫn phải chết tại đây.”
“ Ta chết liền dễ dàng nhưng ta có một ý không biết Tiêu huynh có muốn nghe hay không?”
“ Tốt nhất nên nói nhanh ta cùng ngươi không có hai chữ huynh đệ này.”
Tiêu Viễn Sơn tức giận nói ra. Tiêu Phong trầm ngâm suy nghĩ không biết lão tặc này đang muốn giở trò gì đây. Ngô Minh lúc này thì đang cầm lên một quyển sách đọc lấy không đê ý tới chuyện xung quanh, lúc này vẫn chưa tới lúc hắn ra mặt.
“ Ta nói Tiêu huynh con người làm việc lúc nào cũng cần phải có mục đích, huynh nghĩ lại ta cùng huynh không thù không oán. Với Huyền Từ phương trượng lại là bằng hữu lấy cớ gì ta phải nhắm vào huynh ra tay. Việc này là có nguyên nhân trọng đại.”
“ Nguyên nhân trọng đại?”
“ Tiêu huynh là người Khiết Đan. Ngoài kia đám người đó luôn miệng kêu người là dị bang ngoại tộc không phải thượng quốc hán dân. Lệnh lang mưu cao tài giỏi nhưng mà chỉ vì thân thế của mình bị bọn họ đuổi giết khắp nơi. Tiêu huynh có gọi đây là công đạo sao?”
Tiêu Viễn Sơn nói.
“ Tống Liêu thù oán đã là hơn trăm năm nay. Biên ải chiến tranh đâu phải ngày một ngày hai. Biên ải thấy nhau là giết nói gì công đạo? Ngươi có thể nhận kẻ địch làm bang chủ của mình hay sao?
Bọn người Huyền Từ Uông Kiếm Thông là vô tình không phải cố ý. Dù sao cũng là do mâu thuẩn giữa hai nước mà ra. Còn ngươi mưu sâu kế độc tội không thể tha.”
“ Vậy theo Tiêu huynh hai nước đánh nhau chỉ cần kiềm chế được đối phương giữ thân mình là được hay sao?”
“ Binh bất yếm trá, nhân đức gì đó của Tống nhân chỉ là trò cười, ngươi đi hỏi mấy việc không liên quan này làm gì?”
“ Tiêu huynh nghĩ ta là người nước nào?”
Tiêu Viễn Sơn run lên một cái rồi đáp.
“ Ngươi họ Mộ Dung ở Cô Tô dĩ nhiên là người Hán thuộc Nam triều, còn gì khác?”
Mộ Dung Bác lắc đầu.
“ Hài nhi nói cho Tiêu huynh đây biết chúng ta là người nước nào.”
Mộ Dung Phục khuôn mặt vẫn khó chịu nói ra.
“ Ta họ Mộ Dung người Tiên Ty nước Đại Yên lừng danh miền Hà Sóc, xây dựng giang sơn gấm dóc nhưng chỉ vì địch nhân nham hiểm độc ác đã khiến nước mất nhà tan.”
Mộ Dung Bác nói tiếp.
“ Hài nhi con có biết vì sao ta đặt tên con là ‘ Phục’ hay không?”
“ Là để con không quên lời giáo huấn của tổ tiên, phục hưng Đại Yên.”
“ Lấy Ngọc Tỷ cho Tiêu huynh xem đi.”
Mộ Dung Phục vâng lời, thò tay vào trong người lấy ra một bọc vải. Lộ ra bên trong chính là ngọc tỷ khắc một đầu con báo.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng sáu chữ “ Đại Yên Hoàng Đế Chi Bảo”. Ấn tỷ khắc rất tinh vi. Góc trên bị sứt một chút chắc là mấy trăm năm nay nó cũng trải qua không ít gian nan. Tuy không thể phân biệt thật giả nhưng có thể thấy đây là một vật lâu đời.
“ Con lấy gia phả hoàng đế Đại Yên cho Tiêu huynh đây xem.”
Mộ Dung Phục cũng từ trong góc vải ấy lấy ra một bức lụa vàng lớn.Bên trên có nhiều văn tự mà chẳng ai có thể đọc ra nữa. Cạnh bên là những hán tự, trên đầu ghi “Thái Tổ Văn Minh Đế Húy Hoảng”, “ Liệt Tổ Cảnh Chiêu Đế Tuấn”,” U Đế Húy Vi”.
Ở giữa viết “ Thái Tổ Thành Võ Đế Húy Thùy”, “ Liệt Tôn Huê Mẫu Đế Húy Bảo”, “ Khai Phong Công Húy Tường”, “ Triệu Vương Húy Lâu”.
Phía dưới mảnh lụa ghi “ Trung Tôn Chiêu Võ Húy Thịnh”, “ Chiêu Văn Đế Húy Hy”.
Tiêu Viễn Sơn đọc tới cuối mới thấy được cuối cùng của danh sách này chính là Mộ Dung Phục và Mộ Dung Bác.
“ Hừ thắng làm vua thua làm giặc. Các ngươi dù là hoàng tộc nhưng hiện tại đã không phải. Mấy thứ này có thể nói thứ gì?”
“ Nói rất đúng, Mộ Dung gia muốn phục quốc phải nắm giữ từng tất cơ hội.Hiện tại chúng ta thân cô thế cô phục quốc quá xa xôi. Chỉ mong thiên hạ đại loạn mới có thể từ đó tìm ra cơ hội.”
“ Ngươi làm tất cả là muốn Tống Liêu hai nước đánh nhau?”
“ Đúng là có ý này, nhưng hiện tại ta có một cách có thể thâu tóm cả thiên hạ này.”
Tiêu Viễn Sơn nghi ngờ hỏi.
“ Lão tặc ngươi lại nghĩ ra ý kiến gì?”
“ Ta hiện tại thấy được hy vọng thống nhất cả giang sơn này”
“ Ngươi hoang tưởng sao?”
“ Chúng ta không làm được nhưng hắn thì có thể.”
Mộ Dung Bác chỉ tay về phía Ngô Minh.
“ Hắn hiện tại thống lĩnh 36 động 72 đảo. Lúc nãy ta nhìn đám người Tây Hạ cũng là nghe lời hắn, với võ công của hắn thêm thực lực hiện tại không phải là có hy vọng sao? Đại Lý hiện tại là rắn mất đầu tên Đoàn Dự còn ngoài kia không rõ sống chết, chúng ta từ đó hành động chiếm Đại Lý sau đó các mũi đánh Đại Tống.Nếu có các vị cùng nhau thực hiện giang sơn cơ đồ này không phải là mơ ảo. Tới lúc đó chúng ta chỉ cần lấy lại lãnh thổ năm xưa của mình mà thôi.”
Tiêu Phong một bên tức giận nói ra.
“ Tên đại gian nhà ngươi, tính toán đủ thứ cũng là tạo ra chiến tranh sinh linh đồ thán. Tiêu Phong ta tuyệt đối sẽ không làm, ngươi nghĩ Ngô Minh ngài ấy sẽ nghe theo ngươi sao?”
“ Sẽ!”
Mộ Dung Bác khẳng định chắt nịt một câu. Hăn nhìn Ngô Minh lúc này đang cầm tấm lụa Mộ Dung gia xem xét nói ra.
“ Ngô công tử cùng Hoàng Đế Đại Tống hiện tại ân oán không nhỏ. Ta tin chắc một ngài nào đó công tử cũng sẽ đi tìm ngài ta, đây là cơ hội không thể thích hợp hơn.”
Ngô Minh đọc xong tấm lụa kia rồi bỏ xuống nói với Mộ Dung Bác.
“ Ngươi nói coi như đúng đi, đánh chiến gì đó ta nghe ngươi nói nãy giờ nhưng ta chẳng thấy chút giá trị nào từ ngươi. Không có ngươi chúng ta cũng có thể làm được, cần gì phải hợp tác với ngươi.”
Cả đám người ra sức chạy xa khỏi vị trí ban đầu để tránh bị trúng độc còn lại tại chổ chỉ còn Ngô Minh nhóm người cùng cha con Mộ Dung Bác.
Mộ Dung Phục nhìn đám người kia lắc đầu, hắn hiểu cách Ngô Minh nghĩ nên buồn cười nói ra.
“ Nếu bọn người đó mà ở lại đây có lẽ còn có cơ hội sống.”
“ Biểu ca người đúng là có con mắt nhìn.”
“ Ta quá hiểu ngươi, ngươi luôn không muốn tự mình ra tay, đều là muốn người khác giúp mình giết người. Bi Tô Thanh Phong loại độc này sao có thể chỉ dựa vào mấy miếng vải che miệng là tránh được. Còn nữa thứ đó không dùng được ở mấy nơi như thế này, chỗ này quá rộng gió lại lớn. Ngươi sao có thể không tính tới việc này. Nếu vậy chỉ một khả năng là hướng bọn người kia chạy mới là cái bẫy chính.”
Ngô Minh mỉm cười gật đầu có ý khen ngợi Mộ Dung Phục.
“ Đáng tiếc chúng ta đi hai hướng khác nhau!”
Ngô Minh tỏ ra đáng tiếc sau đó trong tay tụ ra băng kiếm muốn động thủ. Mộ Dung Bác lúc này biết rõ mình cùng Mộ Dung Phục không phải đối thủ của ba người Ngô Minh nên lập tức bỏ chạy. Mộ Dung Phục cũng ở phía sau chạy đi.
“ Đuổi theo.”
“ Không được để hai tên đó trốn thoát.”
Tiêu Phong cùng Tiêu Viễn Sơn vô cùng khẩn trương lập tức đuổi theo hai người kia. Ngô Minh cũng chỉ đuổi theo cho có lệ, tốc độ hắn so với bình thường không đáng nhắc tới.
“ Đã đi đúng hướng.”
Ngô Minh nhìn hướng di chuyển của bốn người phía trước hắn đã biết mọi việc đều như mình dự tính. Hướng đang đến chính là Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm Tự.
Đến trước cửa Tàng Kinh Các, Mộ Dung Bác nhìn lại phía sau thì đã thấy ba người Tiêu Phong đuổi tới nơi. Cả năm người này đều là đại cao thủ, nói thế nào 3 đánh 2 cũng là thiệt thòi.
Mộ Dung Phục quay qua hỏi cha mình.
“ Cha con họ Tiêu sắp đuổi kịp rồi chúng ta làm sao?”
“ Hai người họ ta không lo ngại chỉ là tên Ngô Minh đó võ công quá quỷ dị, hỏa công của hắn đã mấy chục năm nhưng ta vẫn chưa thể tìm ra cách khắc chế nó.”
Mộ Dung Bác hơn hai mươi năm trước đã từng ở đó, cái ngày mà Thi Quỷ chết đi. Thi Quỷ lúc ấy cho ra một cảnh tượng quá sức dọa người, hỏa công lúc đó vừa vô tình vừa uất hận. Nó khác với thứ sức mạnh đang chịu sự khống chế như hiện tại.
“ Phụ thân, người vì sao lại giả chết mấy mươi năm nay? Lại còn giấu con.”
“ Ta có nổi khổ của riêng mình.”
Vừa nói xong ba người Tiêu Phong cũng đã đuổi tới. Mộ Dung Bác cũng không muốn tốn sức chạy tiếp bởi hắn không thấy khả năng mình chạy thoát được. Ngô Minh đi tới nơi thì thấy xung quanh đều là kinh thư cùng bí kíp võ công. Tàng Kinh Các nơi này phòng bị lỏng lẻo lại là nơi giữ cả kho báu của võ lâm đúng là nói ra ai mà tin tưởng.
“ Không chạy nữa sao?”
“ Ngô Minh chuyện này là ân oán giữa hai cha con ta và phụ tử họ Tiêu kia, ngươi có thể để bọn ta tự giải quyết với nhau sau đó mới ra tay cũng không muộn.”
Mộ Dung Bác mở lời đánh thẳng vào điểm yếu của Tiêu Phong. Hắn biết tính cách của Ngô Minh dùng cách này không có tác dụng nhưng với một người thấm đủ lễ nghĩa như Tiêu Phong cách này rất hiệu quả. Chỉ sau câu nói này Tiêu Phong đã phản ứng đưa tay che đi Ngô Minh.
“ Ngô …”
“ Gọi ta là Ngô Minh là được rồi, hiện tại không tiện nói lại chuyện cũ.”
“ Ngô công tử, chuyện này đúng là việc của hai nhà Tiêu Thị cùng Mộ Dung gia, hãy để chúng tôi tự mình giải quyết. Thù giết mẹ không đội trời chung. Tiếp chiêu của ta!”
Dứt lời, Tiêu Phong đánh ra một chưởng nhằm vào Mộ Dung Bác. Không kịp tránh né, Mộ Dung Bác vung tay trái lên ngưng tụ nội lực hóa giải chưởng pháp của Tiêu Phong.
“ Ầm”
“ Rắc rắc.”
Một luồng kình khí lập tức được tạo ra, những giá sách kế bên lập tức rạn nứt kêu răng rắc lên. Những mảnh gỗ bay lên tới tấp theo đó là lần lượt từng quyển sách rơi ầm xuống sàn nhà. Chưởng lực Tiêu Phong hùng hậu khó lường, Mộ Dung Bác chỉ là làm chệch hướng nó đi chứ không thể hóa giải. Nguyên lai vẫn là bao nhiêu sức lực ấy đánh thẳng vào những giá sách kia. Mộ Dung Bác mỉm cười.
“ ‘ Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong’ quả là danh bất hư truyền. Tiêu huynh ta có lời muốn nói không biết huynh có muốn nghe không?”
Tiêu Viễn Sơn đáp lời.
“ Ngươi đừng có xảo ngôn, dù ngươi có nói gì hôm nay vẫn phải chết tại đây.”
“ Ta chết liền dễ dàng nhưng ta có một ý không biết Tiêu huynh có muốn nghe hay không?”
“ Tốt nhất nên nói nhanh ta cùng ngươi không có hai chữ huynh đệ này.”
Tiêu Viễn Sơn tức giận nói ra. Tiêu Phong trầm ngâm suy nghĩ không biết lão tặc này đang muốn giở trò gì đây. Ngô Minh lúc này thì đang cầm lên một quyển sách đọc lấy không đê ý tới chuyện xung quanh, lúc này vẫn chưa tới lúc hắn ra mặt.
“ Ta nói Tiêu huynh con người làm việc lúc nào cũng cần phải có mục đích, huynh nghĩ lại ta cùng huynh không thù không oán. Với Huyền Từ phương trượng lại là bằng hữu lấy cớ gì ta phải nhắm vào huynh ra tay. Việc này là có nguyên nhân trọng đại.”
“ Nguyên nhân trọng đại?”
“ Tiêu huynh là người Khiết Đan. Ngoài kia đám người đó luôn miệng kêu người là dị bang ngoại tộc không phải thượng quốc hán dân. Lệnh lang mưu cao tài giỏi nhưng mà chỉ vì thân thế của mình bị bọn họ đuổi giết khắp nơi. Tiêu huynh có gọi đây là công đạo sao?”
Tiêu Viễn Sơn nói.
“ Tống Liêu thù oán đã là hơn trăm năm nay. Biên ải chiến tranh đâu phải ngày một ngày hai. Biên ải thấy nhau là giết nói gì công đạo? Ngươi có thể nhận kẻ địch làm bang chủ của mình hay sao?
Bọn người Huyền Từ Uông Kiếm Thông là vô tình không phải cố ý. Dù sao cũng là do mâu thuẩn giữa hai nước mà ra. Còn ngươi mưu sâu kế độc tội không thể tha.”
“ Vậy theo Tiêu huynh hai nước đánh nhau chỉ cần kiềm chế được đối phương giữ thân mình là được hay sao?”
“ Binh bất yếm trá, nhân đức gì đó của Tống nhân chỉ là trò cười, ngươi đi hỏi mấy việc không liên quan này làm gì?”
“ Tiêu huynh nghĩ ta là người nước nào?”
Tiêu Viễn Sơn run lên một cái rồi đáp.
“ Ngươi họ Mộ Dung ở Cô Tô dĩ nhiên là người Hán thuộc Nam triều, còn gì khác?”
Mộ Dung Bác lắc đầu.
“ Hài nhi nói cho Tiêu huynh đây biết chúng ta là người nước nào.”
Mộ Dung Phục khuôn mặt vẫn khó chịu nói ra.
“ Ta họ Mộ Dung người Tiên Ty nước Đại Yên lừng danh miền Hà Sóc, xây dựng giang sơn gấm dóc nhưng chỉ vì địch nhân nham hiểm độc ác đã khiến nước mất nhà tan.”
Mộ Dung Bác nói tiếp.
“ Hài nhi con có biết vì sao ta đặt tên con là ‘ Phục’ hay không?”
“ Là để con không quên lời giáo huấn của tổ tiên, phục hưng Đại Yên.”
“ Lấy Ngọc Tỷ cho Tiêu huynh xem đi.”
Mộ Dung Phục vâng lời, thò tay vào trong người lấy ra một bọc vải. Lộ ra bên trong chính là ngọc tỷ khắc một đầu con báo.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng sáu chữ “ Đại Yên Hoàng Đế Chi Bảo”. Ấn tỷ khắc rất tinh vi. Góc trên bị sứt một chút chắc là mấy trăm năm nay nó cũng trải qua không ít gian nan. Tuy không thể phân biệt thật giả nhưng có thể thấy đây là một vật lâu đời.
“ Con lấy gia phả hoàng đế Đại Yên cho Tiêu huynh đây xem.”
Mộ Dung Phục cũng từ trong góc vải ấy lấy ra một bức lụa vàng lớn.Bên trên có nhiều văn tự mà chẳng ai có thể đọc ra nữa. Cạnh bên là những hán tự, trên đầu ghi “Thái Tổ Văn Minh Đế Húy Hoảng”, “ Liệt Tổ Cảnh Chiêu Đế Tuấn”,” U Đế Húy Vi”.
Ở giữa viết “ Thái Tổ Thành Võ Đế Húy Thùy”, “ Liệt Tôn Huê Mẫu Đế Húy Bảo”, “ Khai Phong Công Húy Tường”, “ Triệu Vương Húy Lâu”.
Phía dưới mảnh lụa ghi “ Trung Tôn Chiêu Võ Húy Thịnh”, “ Chiêu Văn Đế Húy Hy”.
Tiêu Viễn Sơn đọc tới cuối mới thấy được cuối cùng của danh sách này chính là Mộ Dung Phục và Mộ Dung Bác.
“ Hừ thắng làm vua thua làm giặc. Các ngươi dù là hoàng tộc nhưng hiện tại đã không phải. Mấy thứ này có thể nói thứ gì?”
“ Nói rất đúng, Mộ Dung gia muốn phục quốc phải nắm giữ từng tất cơ hội.Hiện tại chúng ta thân cô thế cô phục quốc quá xa xôi. Chỉ mong thiên hạ đại loạn mới có thể từ đó tìm ra cơ hội.”
“ Ngươi làm tất cả là muốn Tống Liêu hai nước đánh nhau?”
“ Đúng là có ý này, nhưng hiện tại ta có một cách có thể thâu tóm cả thiên hạ này.”
Tiêu Viễn Sơn nghi ngờ hỏi.
“ Lão tặc ngươi lại nghĩ ra ý kiến gì?”
“ Ta hiện tại thấy được hy vọng thống nhất cả giang sơn này”
“ Ngươi hoang tưởng sao?”
“ Chúng ta không làm được nhưng hắn thì có thể.”
Mộ Dung Bác chỉ tay về phía Ngô Minh.
“ Hắn hiện tại thống lĩnh 36 động 72 đảo. Lúc nãy ta nhìn đám người Tây Hạ cũng là nghe lời hắn, với võ công của hắn thêm thực lực hiện tại không phải là có hy vọng sao? Đại Lý hiện tại là rắn mất đầu tên Đoàn Dự còn ngoài kia không rõ sống chết, chúng ta từ đó hành động chiếm Đại Lý sau đó các mũi đánh Đại Tống.Nếu có các vị cùng nhau thực hiện giang sơn cơ đồ này không phải là mơ ảo. Tới lúc đó chúng ta chỉ cần lấy lại lãnh thổ năm xưa của mình mà thôi.”
Tiêu Phong một bên tức giận nói ra.
“ Tên đại gian nhà ngươi, tính toán đủ thứ cũng là tạo ra chiến tranh sinh linh đồ thán. Tiêu Phong ta tuyệt đối sẽ không làm, ngươi nghĩ Ngô Minh ngài ấy sẽ nghe theo ngươi sao?”
“ Sẽ!”
Mộ Dung Bác khẳng định chắt nịt một câu. Hăn nhìn Ngô Minh lúc này đang cầm tấm lụa Mộ Dung gia xem xét nói ra.
“ Ngô công tử cùng Hoàng Đế Đại Tống hiện tại ân oán không nhỏ. Ta tin chắc một ngài nào đó công tử cũng sẽ đi tìm ngài ta, đây là cơ hội không thể thích hợp hơn.”
Ngô Minh đọc xong tấm lụa kia rồi bỏ xuống nói với Mộ Dung Bác.
“ Ngươi nói coi như đúng đi, đánh chiến gì đó ta nghe ngươi nói nãy giờ nhưng ta chẳng thấy chút giá trị nào từ ngươi. Không có ngươi chúng ta cũng có thể làm được, cần gì phải hợp tác với ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook