Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới
-
Chương 103: Xây dựng hoàn thành
Quyết định của đa số người đều là nghe theo sắp đặt của Ngô Minh. Điều này cũng là dễ hiểu, không nói tới quyền lợi mà Ngô Minh đã kể qua, chỉ cần được cái danh dưới chướng một đại nhân vật như hắn cũng đã là may mắn. Ở thế giới cường giả vi tôn này, có thế lực có chống lưng luôn tốt hơn. Bây giờ dù có đánh đuổi bọn họ cũng chưa chắc đã chịu đi chứ nói gì là còn giải đi Sinh Tử Phù cho họ.
Ở Phiêu Miễu Phong không có nơi thích hợp để xây dựng Trùng Thiên Tháp, Ngô Minh đã cho người đi xung quanh tìm một mảnh đất thích hợp. Tiêu chuẩn của Ngô Minh có phần quá khắc khe nhưng chung quy cũng là đúng. Hắn muốn tìm một nơi bằng phẳng để xây dựng cho chắc chắn công trình này. Về mặt nguyên liệu, nhân công Ngô Minh đều đã có đủ, thiếu chỉ là một nơi thích hợp để xây dựng. Chỗ này không thể quá thấp, mà cao quá thì rất ít chỗ đủ vững chắc để xây dựng.
Sau một khoảng thời gian tìm kiếm, cuối cùng nhóm người đi tìm cũng cho Ngô Minh một nơi thích hợp. Nơi này đi về hướng nam, đã đi qua khỏi địa phận Tây Hạ, nơi này có lẽ là địa phận của Đại Tống.
Một khu núi thấp, xung quanh không có người ở, cây cối che lấp mọi thứ. Tuy bề ngoài như thế nhưng địa thế bên trong lại rất đẹp, chỉ cần đốn hạ xung quanh cây cối thì sẽ lộ ra ngay một vùng rộng lớn thích hợp cho việc xây dựng Trùng Thiên Tháp.
Ngô Minh sau khi khảo sát cũng đồng ý nơi này rất thích hợp. Sau khi vận chuyển vật tư cùng nhân lực tới đây, sau đó toàn bộ khu vực xung quanh trở thành cấm địa. Một bộ phận đệ tử Linh Thứu Cung giả dạng làm sơn tặc đuổi hết mấy người thương nhân đi ngang con đường này đi. Chẳng bao lâu nơi này cũng thành khu bỏ hoang thật sự, lát đát mới có người đi tới.
Sau những tán cây cao ngất, phần dưới của công trình bắt đầu được xây dựng. Đừng có nghĩ thời đại này thì kỹ thuật xây dựng sẽ lạc hậu, không ít công trình thời đại này sau ngàn năm vẫn còn sừng sững tới hiện đại. Nói đâu xa, Vạn Lý Trường Thành công trình này là từ thời đại nào, dù có hư hại, được sửa chữa ít nhiều nhưng nó vẫn là một minh chứng cho sự tiến bộ của các thợ xây thời đại này.
Phần lớn công trình được xây dựng bằng gỗ, được lấy từ khu rừng ngay đó. Ngô Minh cũng không có kinh nghiệm về vấn đề này nhưng một số thứ cơ bản hắn cũng biết. Thứ nhất công trình muốn dững chắc thì cần có nền móng vững vàng. Theo những quan sát mà hắn nhìn được từ quá khứ, Ngô Minh đưa những kinh nghiệm đó cho người thợ chính.
Theo đó tầng đầu tiên của công trình sẽ xây dựng bằng đá tảng, được kết dính bằng một loại hỗn hợp có tính chất giống như xi măng thời hiện đại. Theo đó càng lên cao sẽ giảm đi trọng lượng cũng như tính chất gỗ cho phù hợp.
Sau hơn chín thàng bắt tay vào xây dựng, thành quả cuối cùng thật sự không làm mọi người thất vọng. Ngô Minh được thông báo rằng công trình đã được xây dựng xong, mời hắn đến nghiệm thu. Ngô Minh cũng tò mò không biết công trình sau khi hoàn thành sẽ như thế nào. Hắn từ khi phần chính, bộ khung của ngọn tháp được xây dựng xong thì đã không có đến nữa. Các thê tử của hắn vừa mới cưới về cũng không thể để chăn đơn gối chiếc suốt ngày được.
Nhân dịp này Ngô Minh cũng dẫn theo ba phu nhân của mình đi tới nơi để xem thử thành quả của mình. Nói không chừng nơi này tiếp theo cũng sẽ là nơi ở của cả ba. Dù sao sau khi hoàn thành Ngô Minh cũng phải ở đây một thời gian dài sắp xếp lại mọi thứ cho đâu vào đó thì mới giao việc quản lý lại cho bọn người Mai Kiếm được.
Từ các xa mấy dặm, Đoàn người của Ngô Minh đã có thể thấy được đỉnh của ngọn tháp khổng lồ kia. Cây cối xung quanh vẫn chưa có khai phá nên chúng che đi phần dưới của tháp, nhưng phần trên nhô cao hơn hẳn những ngọn cây này nên từ xa ngươi ta vẫn có thể nhìn thấy nó.
“ Thứ này!”
“ Cái này khác xa so với bản vẽ mà chàng cho bọn thiếp coi.”
Ngữ Yên cùng Ngân Xuyên hai mắt mở to nhìn thứ đang sừng sững trước mắt mình. Ngô Minh có chút tự hào dẫn các nàng tới gần.
“ Lúc đầu ta suy nghĩ có thể xây dựng giống như bản vẽ nhưng mà muốn xây cho nó không thu nhỏ từ dưới lên quả thật quá khó.”
Ngô Minh cũng muốn xây ngọn tháp giống như một tòa cao ốc, một cái trụ thẳng đứng lên trời xanh y như cái tên Trùng Thiên của nó. Chỉ là sau khi bắt tay vào thực hiện hắn mới nhận ra vấn đề tồn động. Thứ nhất là vật liệu hắn sử dụng không đủ tiêu chuẩn. Gỗ không giống như sắt thép, không thể chống đỡ đủ khối lượng đồ sộ của công trình. Nếu như bản vẽ xây dựng sẽ bị sụp đổ, bắt buộc phần trên phải nhỏ lại dần để giảm đi áp lực đè xuống phía dưới.
Dù khác với ban đầu dự định nhưng so với những kiến trúc thời đại này tòa tháp của Ngô Minh cũng là độc nhất vô nhị. Nó có thể không phải là ngọn tháp cao nhất nhưng chắc chắn là ngọn tháp rộng nhất. Chỉ với chín tầng nhưng nhìn từ phía trước ngươi ta còn chẳng thể nhìn rõ hai cạnh hai bên của ngọn tháp. Không gian bên trong rất lớn, mỗi tầng đều được chia làm rất nhiều phòng.
“ Chúng ta sau này sẽ dời tới đây sao?”
Uyển Thanh dù có bất ngờ nhưng biểu cảm cũng không quá lố như Ngữ Yên cùng Ngân Xuyên. Nói tới Uyển Thanh cũng nhắc tới một chút cuộc sống của Ngô Minh và ba vị mỹ nhân của mình. Ngân Xuyên cùng Ngữ Yên hai ngươi tính cách tuy không tương đồng nhưng lại có nhiều điểm lớn giống nhau. Ngân Xuyên là công chúa Tây Hạ từ nhỏ giữ lễ nghi văn hóa rất tốt, theo phu quân cũng tuyệt đối nghe lời. Nàng chưa từng cãi qua Ngô Minh câu nào, Ngô Minh cũng chưa bao giờ trách qua nàng cái gì. Hắn biết vị nương tử này của mình thân phận cao quý, bắt nàng làm nương tử chung với hai người phụ nữ khác cũng đã là quá đáng, hơn nữa hôn lễ cũng chẳng đâu vào đâu. Ngô Minh đối với Ngân Xuyên cảm thấy rất có lỗi. Hắn thật sự không có yêu người nương tử này, hai người họ đến với nhau chỉ vì tình cờ. Nhưng dù sao Ngô Minh cũng không thể phụ người phụ nữ đã trao cả đời cho mình, chính vì thế mọi chuyện liên quan tới Ngân Xuyên hắn luôn cố gắng làm tốt nhất có thể. Chắc có lẽ Ngân Xuyên cũng biết rõ đều này nên cũng rất nghe lời Ngô Minh.
Ngữ Yên cô gái này nếu bước ra khỏi cửa, nói đúng là có người ngoài tính cách không khác Ngân Xuyên là mấy, hiền thục đoan trang. Chỉ là khi chỉ có người nhà Ngô Minh lập tức trở thành thú chơi cho nàng. Nói gì Ngữ Yên hiện tại cũng chưa có qua tuổi hai mươi, hôn nhiên yêu đời cũng là đương nhiên. Ngô Minh cũng không muốn nàng ta trưởng thành quá nhanh cứ thế cho nàng vui vẻ sống từng ngày.
Người ở bên cạnh Ngô Minh nhiều nhất chính là Uyển Thanh. Có lẽ Mai Kiếm Trúc Kiếm mấy cô gái này rất ghét Uyển Thanh bởi nàng chiếm đi công việc của bọn họ. Uyển Thanh thường ngày học Ngô Minh nấu ăn để nấu cho hắn, nàng cũng giúp hắn chăm sóc bản thân, công việc không khác một nha hoàn là mấy. Nhưng những việc này lại làm cho Uyển Thanh rất hạnh phúc, được chăm sóc người mình yêu đôi khi chính là đều hạnh phúc nhất. Tính tình Uyển Thanh ôn hòa ít nói lại rất hiểu chuyện, ăn nói cũng hòa hợp nên Ngô Minh ở bên nàng rất thoải mái.
Nhắc tới hiện tại, Ngô Minh nghe được câu hỏi của Uyển Thanh thì mỉm cười.
“ Có lẽ là vậy, mà cũng không chắc. Nơi này sau này cũng là nhà chúng ta, Phiêu Miễu Phong cũng vẫn là nhà của chúng ta.
Ta dự định cho bọn người Linh Thứu Cung đi tới đây hết, để bọn họ quản lý Nhiệm Vụ Điện cùng Chấp Pháp Điện. Mấy ngày nữa trang trí bên trong xong ta sẽ chuyển số bí kíp cùng các kim ngân châu báu kia tới nơi này.”
“ Chàng không sợ bị cướp sao? Ở chỗ này nhìn thế nào cũng không an toàn.”
“ Nàng lo xa rồi, tới lúc đó nơi này nhân số cũng tới ngàn người. Đều là cao thủ, nếu có trộm mà lấy đi được đồ vật bên trong mà toàn thây đi ra ta cũng cho hắn luôn.
Xung quanh cây cối ta cố ý không cho đốn hạ, lấy chúng làm rào chắn đặt bẫy cũng như bảo vệ cũng thuận tiện, chỉ dọn một đường chính đi vào còn lại xung quanh đều là bẫy.”
Ngô Minh tự tin nói ra. Sau khi lựa chọn phù hợp võ công cho nhóm thuộc hạ mình tu luyện, võ công của bọn họ đều tin tiến rất nhiều. Ngô Minh tự tin hiện tại không quá một bàn tay người có thể xông vào nơi này mà cướp được đồ chạy thoát ra ngoài.
Ngữ Yên hỏi Ngô Minh.
“ Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“ Lên phía trên kia.”
Ngô Minh chỉ tay về hướng trên cao kia. Cả bốn người đi vào bên trong chuẩn bị đi lên những tầng phía trên. Bên trong rất rộng nên ánh sáng không thể đi đến các phòng bên trong. Hiện tại không có như hiện đại có các loại đèn điện mà sử dụng. Ngô Minh sau khi suy nghĩ cuối cùng cũng nghĩ ra một phương án hợp lý. Chưa bao giờ hắn lại thích dị năng của mình như thế. Sau cuộc chiến dị năng của Ngô Minh đã tăng thêm một bậc, hắn tạo ra các hộp băng vĩnh cửu mỏng sau đó cho dị hỏa của mình vào. Những ngọn lửa này với đặc tính không tắt trừ khi Ngô Minh ra lệnh chính vì thế nó hiển nhiên trở thành một cây đèn vĩnh cửu cho Ngô Minh sử dụng. Vì phần băng bên ngoài khắc chế nó không thể cháy lan ra bên ngoài, băng cũng không thể ảnh hưởng tới không khí xung quanh. Nhược điểm của thứ này chính là duy trì không được lâu do cả hai thứ cấu thành cây đèn liên tục đấu tranh với nhau. Theo Ngô Minh thử nghiệm mỗi chiếc như thế này chỉ có thể duy trì được 3-5 tháng. Thời gian này cũng là đủ lâu, nếu như năng lực của Ngô Minh tăng lên có thể tạo ra thời hạn lâu hơn.
Ngay cả hệ thống thang cũng là Ngô Minh cùng những người thợ này cùng nhau tạo ra. Theo hệ thống ròng rọc mà cải tiến, dù sao một tòa tháp chín tầng mà đi bộ lên cũng chẳng phải việc nhẹ nhàng gì.
“ Trên này đúng là tuyệt.”
“ Còn phải nói, nơi này là ta tự làm riêng cho mình tất nhiên là phải đẹp rồi. Từ đây nhìn ra xung quanh không sót thứ gì.”
Ngô Minh vui vẻ cùng các thê tử mình ngắm nhìn quanh cảnh xung quanh. Hắn tự tin nơi này sau đó sẽ còn phát triển, sẽ không dừng lại ở đây.
Ở Phiêu Miễu Phong không có nơi thích hợp để xây dựng Trùng Thiên Tháp, Ngô Minh đã cho người đi xung quanh tìm một mảnh đất thích hợp. Tiêu chuẩn của Ngô Minh có phần quá khắc khe nhưng chung quy cũng là đúng. Hắn muốn tìm một nơi bằng phẳng để xây dựng cho chắc chắn công trình này. Về mặt nguyên liệu, nhân công Ngô Minh đều đã có đủ, thiếu chỉ là một nơi thích hợp để xây dựng. Chỗ này không thể quá thấp, mà cao quá thì rất ít chỗ đủ vững chắc để xây dựng.
Sau một khoảng thời gian tìm kiếm, cuối cùng nhóm người đi tìm cũng cho Ngô Minh một nơi thích hợp. Nơi này đi về hướng nam, đã đi qua khỏi địa phận Tây Hạ, nơi này có lẽ là địa phận của Đại Tống.
Một khu núi thấp, xung quanh không có người ở, cây cối che lấp mọi thứ. Tuy bề ngoài như thế nhưng địa thế bên trong lại rất đẹp, chỉ cần đốn hạ xung quanh cây cối thì sẽ lộ ra ngay một vùng rộng lớn thích hợp cho việc xây dựng Trùng Thiên Tháp.
Ngô Minh sau khi khảo sát cũng đồng ý nơi này rất thích hợp. Sau khi vận chuyển vật tư cùng nhân lực tới đây, sau đó toàn bộ khu vực xung quanh trở thành cấm địa. Một bộ phận đệ tử Linh Thứu Cung giả dạng làm sơn tặc đuổi hết mấy người thương nhân đi ngang con đường này đi. Chẳng bao lâu nơi này cũng thành khu bỏ hoang thật sự, lát đát mới có người đi tới.
Sau những tán cây cao ngất, phần dưới của công trình bắt đầu được xây dựng. Đừng có nghĩ thời đại này thì kỹ thuật xây dựng sẽ lạc hậu, không ít công trình thời đại này sau ngàn năm vẫn còn sừng sững tới hiện đại. Nói đâu xa, Vạn Lý Trường Thành công trình này là từ thời đại nào, dù có hư hại, được sửa chữa ít nhiều nhưng nó vẫn là một minh chứng cho sự tiến bộ của các thợ xây thời đại này.
Phần lớn công trình được xây dựng bằng gỗ, được lấy từ khu rừng ngay đó. Ngô Minh cũng không có kinh nghiệm về vấn đề này nhưng một số thứ cơ bản hắn cũng biết. Thứ nhất công trình muốn dững chắc thì cần có nền móng vững vàng. Theo những quan sát mà hắn nhìn được từ quá khứ, Ngô Minh đưa những kinh nghiệm đó cho người thợ chính.
Theo đó tầng đầu tiên của công trình sẽ xây dựng bằng đá tảng, được kết dính bằng một loại hỗn hợp có tính chất giống như xi măng thời hiện đại. Theo đó càng lên cao sẽ giảm đi trọng lượng cũng như tính chất gỗ cho phù hợp.
Sau hơn chín thàng bắt tay vào xây dựng, thành quả cuối cùng thật sự không làm mọi người thất vọng. Ngô Minh được thông báo rằng công trình đã được xây dựng xong, mời hắn đến nghiệm thu. Ngô Minh cũng tò mò không biết công trình sau khi hoàn thành sẽ như thế nào. Hắn từ khi phần chính, bộ khung của ngọn tháp được xây dựng xong thì đã không có đến nữa. Các thê tử của hắn vừa mới cưới về cũng không thể để chăn đơn gối chiếc suốt ngày được.
Nhân dịp này Ngô Minh cũng dẫn theo ba phu nhân của mình đi tới nơi để xem thử thành quả của mình. Nói không chừng nơi này tiếp theo cũng sẽ là nơi ở của cả ba. Dù sao sau khi hoàn thành Ngô Minh cũng phải ở đây một thời gian dài sắp xếp lại mọi thứ cho đâu vào đó thì mới giao việc quản lý lại cho bọn người Mai Kiếm được.
Từ các xa mấy dặm, Đoàn người của Ngô Minh đã có thể thấy được đỉnh của ngọn tháp khổng lồ kia. Cây cối xung quanh vẫn chưa có khai phá nên chúng che đi phần dưới của tháp, nhưng phần trên nhô cao hơn hẳn những ngọn cây này nên từ xa ngươi ta vẫn có thể nhìn thấy nó.
“ Thứ này!”
“ Cái này khác xa so với bản vẽ mà chàng cho bọn thiếp coi.”
Ngữ Yên cùng Ngân Xuyên hai mắt mở to nhìn thứ đang sừng sững trước mắt mình. Ngô Minh có chút tự hào dẫn các nàng tới gần.
“ Lúc đầu ta suy nghĩ có thể xây dựng giống như bản vẽ nhưng mà muốn xây cho nó không thu nhỏ từ dưới lên quả thật quá khó.”
Ngô Minh cũng muốn xây ngọn tháp giống như một tòa cao ốc, một cái trụ thẳng đứng lên trời xanh y như cái tên Trùng Thiên của nó. Chỉ là sau khi bắt tay vào thực hiện hắn mới nhận ra vấn đề tồn động. Thứ nhất là vật liệu hắn sử dụng không đủ tiêu chuẩn. Gỗ không giống như sắt thép, không thể chống đỡ đủ khối lượng đồ sộ của công trình. Nếu như bản vẽ xây dựng sẽ bị sụp đổ, bắt buộc phần trên phải nhỏ lại dần để giảm đi áp lực đè xuống phía dưới.
Dù khác với ban đầu dự định nhưng so với những kiến trúc thời đại này tòa tháp của Ngô Minh cũng là độc nhất vô nhị. Nó có thể không phải là ngọn tháp cao nhất nhưng chắc chắn là ngọn tháp rộng nhất. Chỉ với chín tầng nhưng nhìn từ phía trước ngươi ta còn chẳng thể nhìn rõ hai cạnh hai bên của ngọn tháp. Không gian bên trong rất lớn, mỗi tầng đều được chia làm rất nhiều phòng.
“ Chúng ta sau này sẽ dời tới đây sao?”
Uyển Thanh dù có bất ngờ nhưng biểu cảm cũng không quá lố như Ngữ Yên cùng Ngân Xuyên. Nói tới Uyển Thanh cũng nhắc tới một chút cuộc sống của Ngô Minh và ba vị mỹ nhân của mình. Ngân Xuyên cùng Ngữ Yên hai ngươi tính cách tuy không tương đồng nhưng lại có nhiều điểm lớn giống nhau. Ngân Xuyên là công chúa Tây Hạ từ nhỏ giữ lễ nghi văn hóa rất tốt, theo phu quân cũng tuyệt đối nghe lời. Nàng chưa từng cãi qua Ngô Minh câu nào, Ngô Minh cũng chưa bao giờ trách qua nàng cái gì. Hắn biết vị nương tử này của mình thân phận cao quý, bắt nàng làm nương tử chung với hai người phụ nữ khác cũng đã là quá đáng, hơn nữa hôn lễ cũng chẳng đâu vào đâu. Ngô Minh đối với Ngân Xuyên cảm thấy rất có lỗi. Hắn thật sự không có yêu người nương tử này, hai người họ đến với nhau chỉ vì tình cờ. Nhưng dù sao Ngô Minh cũng không thể phụ người phụ nữ đã trao cả đời cho mình, chính vì thế mọi chuyện liên quan tới Ngân Xuyên hắn luôn cố gắng làm tốt nhất có thể. Chắc có lẽ Ngân Xuyên cũng biết rõ đều này nên cũng rất nghe lời Ngô Minh.
Ngữ Yên cô gái này nếu bước ra khỏi cửa, nói đúng là có người ngoài tính cách không khác Ngân Xuyên là mấy, hiền thục đoan trang. Chỉ là khi chỉ có người nhà Ngô Minh lập tức trở thành thú chơi cho nàng. Nói gì Ngữ Yên hiện tại cũng chưa có qua tuổi hai mươi, hôn nhiên yêu đời cũng là đương nhiên. Ngô Minh cũng không muốn nàng ta trưởng thành quá nhanh cứ thế cho nàng vui vẻ sống từng ngày.
Người ở bên cạnh Ngô Minh nhiều nhất chính là Uyển Thanh. Có lẽ Mai Kiếm Trúc Kiếm mấy cô gái này rất ghét Uyển Thanh bởi nàng chiếm đi công việc của bọn họ. Uyển Thanh thường ngày học Ngô Minh nấu ăn để nấu cho hắn, nàng cũng giúp hắn chăm sóc bản thân, công việc không khác một nha hoàn là mấy. Nhưng những việc này lại làm cho Uyển Thanh rất hạnh phúc, được chăm sóc người mình yêu đôi khi chính là đều hạnh phúc nhất. Tính tình Uyển Thanh ôn hòa ít nói lại rất hiểu chuyện, ăn nói cũng hòa hợp nên Ngô Minh ở bên nàng rất thoải mái.
Nhắc tới hiện tại, Ngô Minh nghe được câu hỏi của Uyển Thanh thì mỉm cười.
“ Có lẽ là vậy, mà cũng không chắc. Nơi này sau này cũng là nhà chúng ta, Phiêu Miễu Phong cũng vẫn là nhà của chúng ta.
Ta dự định cho bọn người Linh Thứu Cung đi tới đây hết, để bọn họ quản lý Nhiệm Vụ Điện cùng Chấp Pháp Điện. Mấy ngày nữa trang trí bên trong xong ta sẽ chuyển số bí kíp cùng các kim ngân châu báu kia tới nơi này.”
“ Chàng không sợ bị cướp sao? Ở chỗ này nhìn thế nào cũng không an toàn.”
“ Nàng lo xa rồi, tới lúc đó nơi này nhân số cũng tới ngàn người. Đều là cao thủ, nếu có trộm mà lấy đi được đồ vật bên trong mà toàn thây đi ra ta cũng cho hắn luôn.
Xung quanh cây cối ta cố ý không cho đốn hạ, lấy chúng làm rào chắn đặt bẫy cũng như bảo vệ cũng thuận tiện, chỉ dọn một đường chính đi vào còn lại xung quanh đều là bẫy.”
Ngô Minh tự tin nói ra. Sau khi lựa chọn phù hợp võ công cho nhóm thuộc hạ mình tu luyện, võ công của bọn họ đều tin tiến rất nhiều. Ngô Minh tự tin hiện tại không quá một bàn tay người có thể xông vào nơi này mà cướp được đồ chạy thoát ra ngoài.
Ngữ Yên hỏi Ngô Minh.
“ Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“ Lên phía trên kia.”
Ngô Minh chỉ tay về hướng trên cao kia. Cả bốn người đi vào bên trong chuẩn bị đi lên những tầng phía trên. Bên trong rất rộng nên ánh sáng không thể đi đến các phòng bên trong. Hiện tại không có như hiện đại có các loại đèn điện mà sử dụng. Ngô Minh sau khi suy nghĩ cuối cùng cũng nghĩ ra một phương án hợp lý. Chưa bao giờ hắn lại thích dị năng của mình như thế. Sau cuộc chiến dị năng của Ngô Minh đã tăng thêm một bậc, hắn tạo ra các hộp băng vĩnh cửu mỏng sau đó cho dị hỏa của mình vào. Những ngọn lửa này với đặc tính không tắt trừ khi Ngô Minh ra lệnh chính vì thế nó hiển nhiên trở thành một cây đèn vĩnh cửu cho Ngô Minh sử dụng. Vì phần băng bên ngoài khắc chế nó không thể cháy lan ra bên ngoài, băng cũng không thể ảnh hưởng tới không khí xung quanh. Nhược điểm của thứ này chính là duy trì không được lâu do cả hai thứ cấu thành cây đèn liên tục đấu tranh với nhau. Theo Ngô Minh thử nghiệm mỗi chiếc như thế này chỉ có thể duy trì được 3-5 tháng. Thời gian này cũng là đủ lâu, nếu như năng lực của Ngô Minh tăng lên có thể tạo ra thời hạn lâu hơn.
Ngay cả hệ thống thang cũng là Ngô Minh cùng những người thợ này cùng nhau tạo ra. Theo hệ thống ròng rọc mà cải tiến, dù sao một tòa tháp chín tầng mà đi bộ lên cũng chẳng phải việc nhẹ nhàng gì.
“ Trên này đúng là tuyệt.”
“ Còn phải nói, nơi này là ta tự làm riêng cho mình tất nhiên là phải đẹp rồi. Từ đây nhìn ra xung quanh không sót thứ gì.”
Ngô Minh vui vẻ cùng các thê tử mình ngắm nhìn quanh cảnh xung quanh. Hắn tự tin nơi này sau đó sẽ còn phát triển, sẽ không dừng lại ở đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook