Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 23: Đường trang, tiểu lễ phục màu trắng.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
Cho nên, Tần Thư Nhã rất nhanh đã giúp Vu Thiên chọn được mấy bộ quần áo.
Hơn nữa với màu da của Vu Thiên, quần áo nên chọn màu đen hoặc xám là chủ đạo. Trong đó có một bộ đường trang màu đen làm cho Vu Thiên chú ý.
Bộ đường trang bề ngoài màu đen nhánh này, trước ngực có hai hàng cúc sóng đôi làm chủ thể, cổ đứng thẳng, tạo một chỉnh thể đen nhánh phối hợp với chiếc quần phía dưới làm nổi bật khí khái hào hùng hơn người của Vu Thiên, phối hợp với màu da cổ đồng của Vu Thiên càng tôn thêm vẻ khỏe mạnh, thanh xuân và khí phách.
- Woa! Rất đẹp trai!.
Nhìn Vu Thiên thay xong quần áo như biến thành một người khác, Tần Thư Nhã nhìn thấy hắn cô thậm chí có chút ngây ngốc.
- Ừh, tôi cảm giác mặc kiểu này cũng rất thoải mái.

Vu Thiên rất hài lòng với trang phục của mình.
- Đẹp! Nhất trí, chính là bộ đó.
Không biết tại sao, Tần Thư Nhã luôn muốn tìm kiếm điểm chung giữa hai người, giống như hiện tại Tần Thư Nhã cho rằng biểu hiện của mình cùng với ánh mắt của Vu Thiên là nhất trí.
Vu Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sau đó Tần Thư Nhã cầm ba bộ quần áo giống nhau như đúc đi về phía quầy thu ngân. Tất nhiên Vu Thiên mặc bộ này lộ ra vẻ đẹp trai và khí khái hơn người, cho nên cùng lúc mua mấy bộ mặc dần.
Cầm chi phiếu của cha cho lúc sáng sớm, Tần Thư Nhã chạy đến quầy thu ngân chuẩn bị quẹt thẻ tính tiền. Vừa đem chi phiếu đưa cho thu ngân, ánh mắt Tần Thư Nhã đột nhiên bất động.
- Wow! Thật xinh đẹp a, đây là mẫu áo khoác TOBB mới nhất của Anh quốc hả, quá đẹp!
Đang chờ lấy lại tấm thẻ, Tần Thư Nhã đột nhiên nhìn thấy một nhân viên của Hạnh Phúc Gia Viên đang cầm một bộ áo khoác màu trắng dành cho nữ tính rất đẹp mặc lên trên người người mẫu, Tần Thư Nhã đã bị kiểu áo khoác này hấp dẫn ngay tại chỗ.
- Cô ơi! Xin hỏi mẫu quần áo trên người người mẫu này có bán không?
Tần Thư Nhã cẩn thận hỏi nhân viên thu ngân.
- Vâng, tiểu thư!
Nhân viên thu ngân cười và gật đầu với Tần Thư Nhã. Nhưng trong đầu lại nói:
- Đồ đần! Không bán mặc lên người người mẫu làm gì, chúng tôi điên chắc.
- Ah! Như vậy thì hay quá, không biết tôi có thể thử không?
Từ khi nhìn thấy bộ quần áo này, ánh mắt Tần Thư Nhã không cách nào rời khỏi, cô vui vẻ hỏi nhân viên thu ngân.
- Đương nhiên có thể, ngài là khách của chúng tôi mà.
Nhân viên thu ngân từ trong tấm chi phiếu lấy đi hơn hai mươi vạn, đây là tiền ba bộ quần áo của Vu Thiên, từ điều này cũng có thể thấy được Tần Thư Nhã không phải người thiếu tiền, đối với người như vậy nhân viên thu ngân đương nhiên phải tận lòng chiếu cố.
- Tiểu Vương, cô lại đây một chút, vị tiểu thư này muốn thử kiện áo khoác TOBB mà cô vừa mặc lên người mẫu, cô giúp cô ấy đi.
Nhân viên thu ngân vừa gọi xong liền có một nhân viên nữ đến cười và nói với Tần Thư Nhã:
- Ngài khỏe chứ, Xin hỏi tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho cô?
Tần Thư Nhã biết người này chính là nhân viên thu ngân kêu Tiểu Vương, lúc này cô cũng không khách khí, quay qua vị gọi Tiểu Vương này nói:
- Phiền cô giúp tôi lấy nó xuống, tôi muốn thử một chút.
Rất nhanh, dưới sự trợ giúp của Vương tiểu thư, Tần Thư Nhã đã đem kiện áo khoác TOBB mặc lên trên người mình. Mặc xong một thân áo khoác trắng noãn này, Tần Thư Nhã chậm rãi bước ra khỏi phòng thử áo, sau đó trở về trước gương, ưu nhã xoay một vòng, hỏi Vu Thiên đang đứng bên người:
- Như thế nào? Nhìn đẹp không?

Lúc này Tần Thư Nhã mặc trên người tiểu lễ phục TOBB màu trắng, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Vương, trên cổ và lỗ tai của cô đeo vài món trang sức đơn giản, trên hai bàn tay đeo bao tay mỏng như cánh ve, từng bước từng bước chậm rãi xoay tròn thân thể như kiều phong, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như sen hé nở trên mặt nước không gì sánh được.
Hiện tại Vu Thiên mới phát hiện, nguyên lai Tần Thư Nhã vận dụng cách ăn mặc lại đẹp như vậy. Có thể do đã nhìn quen Tần Thư Nhã trong trang phục quần áo thể thao, nay cô vận lên mình một bộ trang phục khác, làm cho ánh mắt Vu Thiên rực rỡ hẳn lên:
- Ừm, rất đẹp!
Đây là nhận xét hiện tại của Vu Thiên dành cho Tần Thư Nhã.
- Thật không?
Vừa nghe Vu Thiên đánh giá mình như vậy, trong lòng Tần Thư Nhã vui như nở hoa.
- Tốt, nếu đã như vậy, phiền Vương tiểu thư gói lại giúp tôi.
Nhìn bộ quần áo này Tần Thư Nhã thực yêu thích đến nỗi không muốn buông tay, vui vẻ bảo Tiểu Vương gói lại.
- Chờ một chút!
Đột nhiên có một giọng nói cắt đứt lời của Tần Thư Nhã, âm thanh này vang lên cũng làm cho Tiểu Vương đang định gói hộp phải dừng lại.
- Bộ quần áo này tôi muốn.
Không ngờ giọng nói kia vang lên, lại mang đến cho người ta cảm giác bá đạo như thế. Tần Thư Nhã, Vu Thiên và cả Tiểu Vương cùng quay đầu lại thì nhìn thấy có hai nam hai nữ đang đi tới đây.
Hình dung thế nào đây? Xa xa đi tới hai nam hai nữ này vừa nhìn đã làm cho người ta có cảm giác rất kinh diễm. Hai cô gái đi ở phía trước vừa ung dung, đẹp đẽ lại quý phái, vừa nhìn đã biết không phải con gái nhà bình thường, mà đằng sau hai cô gái là hai thiếu niên tuổi không trên hai mươi, làn da trắng làm cho người khác cảm giác có một loại suất khí.
- Tôi muốn, cô không nghe thấy sao? Mau gói lại cho tôi.
Một cô gái trong bốn người lập lại một lần nữa nói với Tiểu Vương.
- Cái này…
Làm ở Hạnh Phúc Gia Viên đã lâu, Tiểu Vương tự nhiên biết rõ ai có thể khiêu khích và người nào không thể gây. Bốn người từ xa tiến lại này làm cho người ta có loại cảm giác đầu tiên chính là tràn đầy khí phách, tràn đầy ham muốn chiếm đoạt. Tiểu Vương biết thông thường những loại người như thế cô ta không thể trêu vào, cho nên trong lúc nhất thời cô ta thật không biết phải làm gì.
- Cô làm gì vậy? Bộ quần áo này rõ ràng là tôi đã nhìn thấy trước, hơn nữa tôi đã quyết định mua, chẳng lẽ cô muốn cắt ngang hay sao?
Tần Thư Nhã nhìn vị khách không mời mà đến, lúc này cô ta đang ưỡn ngực đứng phía trước ba người còn lại, không ngờ cô ta vừa mở miệng ra đã muốn lấy bộ quần áo mà mình đã chọn.
- Làm sao? Cô muốn gì? Nói cho cô biết, tôi thích nó, Tôi chính là muốn mua nó! Hừ! Cô này hãy gói lại cho tôi, các cô muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ trả gấp đôi.
Cô gái này thậm chí còn không thèm liếc nhìn Tần Thư Nhã, vòng qua người cô, đi thẳng tới trước mặt nhân viên thu ngân đưa ra một tấm thẻ vàng.
- Cô? Các người thật không nói lý lẽ.
Nói đến đây Tần Thư Nhã đưa tay giật lấy tấm thẻ vàng cô gái kia đang đưa về phía nhân viên thu ngân, cô gái kia nhất thời không bắt kịp nên thẻ vàng rơi xuống đất. Tần Thư Nhã thật không ngờ đối phương lại ngang ngược như thế, chính mình nhìn thấy bộ quần áo đó trước, vậy mà cô ta nói mua là mua, căn bản không để ý đến cảm nhận của mình, cho nên không kiềm chế được cô đành phải nói lí lẽ, nếu không phải có Vu Thiên đứng ở bên cạnh nhìn, không chừng Tần Thư Nhã đã sớm vung tay tát vào mặt cô gái kia rồi.

- Ah! Cô thật to gan, cô biết tôi là ai không? Cô lại dám làm mất thẻ của tôi. Lý Hưng Quốc anh nói cho cô ta biết tôi là ai, nói cho cô ta biết động đến tôi sẽ có hậu quả gì!
Cô gái kia thật không ngờ Tần Thư Nhã cũng dám động thủ, trong lúc nhất thời cô ta chỉ biết đứng sững sờ tại chỗ. Nhìn một chút vóc người của Tần Thư Nhã, nghĩ rằng mình không thể một mình đơn đấu với cô ta, cho nên liền kêu người giúp đỡ.
Cô gái này vừa kêu một tiếng Lý Hưng Quốc, Lập tức phía sau cô ta tiến lên một người thiếu niên, người thiếu niên này đi đến đối diện với Tần Thư Nhã nói:
- Vô cùng xin lỗi vị tiểu thư này, bộ quần áo cô vừa thử, kì thực lúc nãy chúng tôi đã đặt trước, cho nên tôi hi vọng cô có thể hiểu rõ đạo lý đến trước và đến sau, mong cô trả lại cho chúng tôi.
Anh ta vừa nói xong, một cô gái khác trong bốn người cũng tiến đến bên cạnh cô bạn đi cùng nói:
- Lâm Lâm, chúng ta không nên cùng bọn họ tranh giành, không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao? Cậu phá lệ một lần, chúng ta tặng cho cô ấy có được hay không?
- Không được! Từ nhỏ đến lớn chưa từng có người đoạt lấy cái tớ muốn, tớ không muốn phá lệ.
Cô gái tên Lâm Lâm kia vừa nghe bạn mình bảo mình buông tay, lập tức không vui.
- Nhưng Lâm Lâm, bộ quần áo này thật sự là cô ấy thấy trước, hơn nữa người ta đã chuẩn bị mua, chúng ta làm như vậy chẳng phải không tốt lắm sao?
- Xảo Nhi, đây không phải là địa bàn của các cậu sao? Cậu giúp tớ mua bộ quần áo này được không, tớ thực sự rất thích nó.
Lâm Lâm vừa nghe cô bạn thân mình khuyên mình buông tay, cô ta vội vã làm nũng, cô biết mình làm thế này chắc chắn bạn mình sẽ giúp.
- Cái này…
Vừa nghĩ tới Lâm Lâm là do mình mời đến, hơn nữa lại là khách quý của cha và ông, nếu như ngày hôm nay mình không giúp cô ấy, cô ấy tức giận rồi rời khỏi, trở lại tỉnh Lưỡng Tây thì phải làm sao? Đến lúc đó, nguy cơ nhà mình ai sẽ trợ giúp giải trừ. Nghĩ tới những thứ này, Xảo Nhi không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi tới đối diện Tần Thư Nhã nhẹ nhàng nói:
- Vị tiểu thư này, phiền cô tặng bộ quần áo này cho bạn tôi có được hay không? Nếu như cô đồng ý, cô hoàn toàn có thể ra giá cao hơn, tôi sẽ bồi thường tổn thất cho cô, cô thấy có được không?
Mặc dù cô gái tên Xảo Nhi cũng biết mình làm như vậy là không hay, thậm chí cô biết nhà Lâm Lâm không thiếu quần áo đẹp, thậm chí có rất nhiều quần áo mua đến bây giờ vẫn chưa mặc qua, tỷ như bộ tiểu lễ phục màu trắng này rất có thể cũng sẽ có kết cục đó, nhưng vì mặt mũi, vì làm cho Lâm Lâm vui vẻ, Xảo Nhi không thể không nói như vậy.
Về đoạn đối thoại giữa Xảo Nhi cùng Lâm Lâm, Tần Thư Nhã nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì. Thế nhưng Vu Thiên lại nghe không sót một chữ. Công phu Thuận Phong Nhĩ này Vu Thiên đã luyện từ năm hắn tám tuổi, lúc đó hắn sống trong rừng rậm nguyên thủy, để có thể nhận biết đâu là nguy hiểm, đâu là mãnh thú ẩn nấp, cho nên hắn đã phải tập cho mình bộ công phu này. Bởi vậy Vu Thiên biết cô gái tên Xảo Nhi này chỉ là thay người khác ra mặt, tuy rằng Vu Thiên không biết tại sao Xảo Nhi phải cúi đầu trước Lâm Lâm, nhưng hắn hiểu rõ Xảo Nhi nói như vậy vì cô không còn cách nào khác.
- Không được! Tôi không cần tiền của các người, hơn nữa bộ quần áo này là do tôi nhìn thấy trước, tôi đã định mua rồi, dựa vào cái gì phải đưa cho các người.
Tần Thư Nhã hầm hừ nói.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương