Siêu Cấp Võ Thánh
Chương 139: Sự dũng mãnh của Lương Mộc Lan.



Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 139: Sự dũng mãnh của Lương Mộc Lan.
Nguồn dịch: Dịch giả - ThanhLeader
Sưu tầm:
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
>
- Ai? Ai đánh tôi ?
Cảm nhận được sự đau đớn trên mặt, Cách Cách tiểu thư hơi khững lại hai giây, liền thét lên, chuẩn bị mắng chửi ầm lên.

- Là tôi!
Một giọng nữ cao vút truyền đến, tiếp đó mọi người liền thấy một người mang mắt kiếng, hiên ngang đứng đối diện với Cách Cách
- Tôn Cách Cách, những lời cô vừa nói khi nãy, chẳng lẽ không cảm giác được có chút mất thân phận sao? Tôi tự thấy hổ thẹn thay cho người nhà và anh trai của cô đấy.
Trong kinh thành dám nói chuyện như thế với Tôn Cách Cách, lại còn dám động thủ đánh Tôn Cách Cách xác thực không nhiều. Cũng bởi vì Tôn Cách Cách là em họ của phó cục trưởng cảnh sát thành phố Trung Sơn, hơn nữa cô từ nhỏ đã sống trong đại viện của các cán bộ thuộc hạng cao cấp nhất, cho nên người có thể làm cho cô sợ quả thực ít đến đáng thương.
Nhưng không thể phủ nhận, người phụ nữ vừa đánh cô lại là một trong những cái số ít ấy.
- Chị Mộc..Mộc Lan.
Vừa thấy người phụ nữ trước mắt, Tôn Cách Cách lúc này không còn vẻ hung hăng nữa, thậm chí ngày cả việc vừa bị người ta đánh cũng quên mất, vội thay đổi lại dáng vẻ của một tiểu thư.
Đúng thế, người đánh Tôn Cách Cách chính là người phụ trách nhiệm vụ bảo vệ Alice, khoa trưởng của khoa Ổn Định cục Quốc An - Lương Mộc Lan.
Ban nãy khi Tôn Cách Cách chửi Vu Thiên như tát nước, Lương Mộc Lan đều đã chứng kiến hết. Trước đó quả thực cô cũng không muốn quản tới làm gì, cô rất rõ ràng, chuyện Tôn Cách Cách tìm đến Vu Thiên gây phiền phức, nhất định là bởi vì mối quan hệ của Triệu Đan Đan, thế nhưng cô thật không ngờ tới Tôn Cách Cách lại quá quắt như vậy, không tài nào nhịn nổi, cuối cùng Lương Mộc Lan mới đi tới cho cô một cái tát.
Một tát này vang lên rất to, cũng xác thực rất đau. Mà khi Tôn Cách Cách thấy rõ người đánh cô là Lương Mộc Lan, thì một câu cũng không còn dám hó hé. Có thể nói Tôn Cách Cách từ nhỏ đã sống cùng Lương Mộc Lan tại đại viện của cán bộ cao cấp, lúc trước Lương Mộc Lan là đệ nhất cán bộ cao cấp trong đại viện nữ , do đó Tôn Cách Cách đối với cô như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, không dám ý kiến nhiều lời, đến chữ “không” cũng không dám nghĩ đến. Cứ như vậy lớn lên, Tôn Cách Cách đã xuất hiện một loại bản năng kính sợ Lương Mộc Lan.
Thậm chí trong nhiều việc, khi mà người nhà không thể nào kiềm hãm được Tôn Cách Cách thì Lương Mộc Lan chỉ cần ra mặt là mọi chuyện sẽ êm đẹp ngay, mà Tôn Cách Cách cũng không dám làm loạn lên nữa.
Hiện tại để Lương Mộc Lan ra tay quản chế Tôn Cách Cách, có thể nói là một trong những phương pháp tốt nhất. Vốn dĩ từ đầu do Tôn Cách Cách có phần quá đáng, thế nên khi Lương Mộc Lan ra tay cũng có thể nói là cực kỳ vừa lúc.
- Được lắm, nhìn xem quần áo cô đã thành ra bộ dạng gì, Đan Đan, còn không mau đưa Cách Cách đi đổi y phục đi.
Lương Mộc Lan nhìn thấy người Tôn Cách Cách đầy vết rượu đỏ, liền khoát tay kêu cô rời đi.
Tôn Cách Cách rất sợ Lương Mộc Lan, tự cảm thấy rời khỏi đây trước thì tốt hơn. Mà Triệu Đan Đan bản thân dù không sợ Lương Mộc Lan, nhưng cô biết chuyện này cũng do mình mà ra, cô không muốn sự tình lại loạn hơn nữa, cũng là nhường cho Vu Thiên, dù sao sau việc hôm nay hắn đối với chính cô ấn tượng có phần không tốt, nên nghe Lương Mộc Lan nói thế, cô cũng rất tức thời rời đi.
Theo Tôn Cách Cách cùng mấy người Triệu Đan Đan rời khỏi, mọi người trong đại sảnh lập tức đều thu ánh mắt lại. Hiên trong đại sảnh này tuổi trẻ cũng không có mấy người, sớm đã là quan viên chốn kinh thành, phần lớn đều dựa vào chính mình nổ lực mà đạt được, nên bọn họ hiểu rất rõ rằng địa vị ngày hôm nay không phải dễ dàng gì mà có được. Mà nhìn Tôn Cách Cách kia, hay Triệu Đan Đan, thậm chí là Lương Mộc Lan nọ chỉ cần một chút thế lực phía sau ra tay thì đám người bọn họ cũng không có khả năng đụng chạm tới, cho nên tốt nhất vẫn là giả bộ không biết gì, nên làm gì thì làm cái đó.
Thấy mọi người đều rời khỏi sự việc tạm ổn thỏa, Lương Mộc Lan quay về phía Vu Thiên gật đầu một cái
- Vu tiên sinh, hi vọng sự tình vừa rồi không làm anh phiền lòng, Cách Cách cũng chỉ là một tiểu cô nương, rất nhiều chuyện không hiểu, anh không nên để trong lòng.

- Đâu, tôi còn muốn cảm tạ Lương khoa trưởng đã giải vây giúp nữa đấy chứ.
Vu Thiên hiểu rõ nếu Lương Mộc Lan không ra tay, sự tình vừa nãy hắn cũng không biết phải tự giải quyết thế nào, không lẽ chính mình động thủ với Tôn Cách Cách ? Mặc dù Vu Thiên đối với đối thủ không hề phân biệt nam nam nữ nữ, nhưng cho dù thế nào đi nữa, kêu hắn ra tay với một thiếu nữ không có chút lực lượng, hắn quả thật không hạ thủ được.
- Ừ, thôi, tôi cũng không có ý gây trở ngại việc riêng tư của Vu tiên sinh, nhưng xin đừng quên, ngày hôm nay anh còn có chính sự cần làm đó.
Lương Mộc Lan biết Vu Thiên thích Trịnh Khả Tâm, nếu Trịnh Khả Tâm hôm nay không đến, có lẽ Vu Thiên cũng không xảy ra sự cố ngay tại yến hội như hôm nay.Tuy rằng Lương Mộc Lan từng chút đều hiểu rõ, nhưng cô xác thực không muốn quản, cô hiểu, hôm nay chính cô còn có việc trọng yếu phải làm, đó chính là bảo vệ an toàn cho Alice.
Cao tầng trong kinh thành hiện giờ có bốn bộ ngành trọng yếu, một trong số đó là Quốc An Cục, nếu như việc bảo hộ Alice lần này xảy ra bất kì bất lợi gì, thì mấy bộ còn lại sẽ không khỏi mượn cơ hội làm khó dễ, cô cũng không muốn làm cho Quốc An cục khỏ xử, nhất là tại phạm vi tiếp quản của mình mà xảy ra chuyện, cho nên ngày hôm nay thật sự muốn nhờ cậy tới Vu Thiên.
- Cô yên tâm, Lương khoa trưởng, Vu Thiên tôi nói được thì làm được, chỉ cần tôi ở trong đại sảnh này, mấy kẻ kia có muốn quấy rối cũng đừng mong thực hiện được.
Thấy Vu Thiên xuất ra lời thề son sắt như vậy, Lương Mộc Lan gật đầu. Nói cho cùng, Lương Mộc Lan vẫn phi thường coi trọng Vu Thiên, cũng là thập phần tín nhiệm. Quốc An cục lấy hơn trăm người cũng không phải đối thủ của Vu Thiên, có thể thấy Vu Thiên biến thái nhường nào. Mà sắp xếp Vu Thiên ở đây, chẳng khác nào an bài hơn trăm đội viên , sao không làm cho Lương Mộc Lan yên tâm được.
Lúc này, bên ngoài khách sạn Hilton, khắp nơi đều được bố trí trạm gác ngầm, tình hình phòng bị có thể thấy rõ ràng.
Canh giữ ở cửa khách sạn ngoài Lương Mộc Lan còn có thân tín của cô Báo săn của Quốc An cục cùng với phó khoa trưởng Vương Cương.
Ngày đó trước mắt mọi người Vu Thiên chế trụ Vương Cương, thực sự khiến Vương Cương mất hết mặt mũi. Thế nhưng ai bảo tài nghệ không bằng người, xảy ra như vậy cũng không trách được ai cả, Vương Cương cũng chỉ có thể ghi hận Vu Thiên trong lòng, hi vọng một ngày nào đó sẽ có cơ hội báo thù.
Hiện tại việc Vương Cương muốn làm là kiểm tra tất cả nhưng kẻ ra vào khách sạn, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Alice lần này.
- Thế nào rồi? Bên ngoài có chuyện gì không?
Giúp đỡ Vu Thiên giải quyết phiền phức với Tôn Cách Cách xong, Lương Mộc Lan đi ra cửa khách sạn. Trong lúc này Liệp Báo và Vương Cương đang ở đây liền lên tiếng hỏi.
- Không có gì, tất cả đều sóng êm gió lặng.
Vương Cương đáp một tiếng. Sau đó ngẫm lại gã lại hỏi Lương Mộc Lan:
- Tôi nói Lương khoa trưởng, tin tình báo về người tới quấy rồi xác thực là từ đâu đến, có thật hay không, chuyện gì cũng không biết, mà chúng tôi vẫn phải mù quáng khẩn trương như thế này.
Liếc mắt nhìn Vương Cương, Lương Mộc Lan trả lời:
- Không cần lo tình báo thật hay không, chúng ta cẩn thận hơn một chút thì cũng không có gì sai.
Nói thật, Lương Mộc Lan cũng không thích tên Vương Cương này, cảm thấy đôi khi gã thật lắm mồm, nhưng dù sao cũng cùng một đơn vị, nhưng không phải cùng một bộ ngành, có một số việc Lương Mộc Lan cũng không muốn can thiệp, chỉ cần Vương Cương làm tốt chức trách của mình, sự tình khác Lương Mộc Lan cũng không muốn nói, nói với gã thì lại càng không.

Cảm giác được Lương Mộc Lan đối với chính chính mình lãnh đạm, Vương Cương lắc đầu, tự thấy bẽ mặt. Mà lúc này gã lại thấy một người lái xe máy đi về phía mình , gã liền hô:
- Làm gì đó?
Kỳ thực Vương Cương cũng không có thấy rõ người này có điểm gì đáng ngờ, chỉ cảm giác được bên cạnh là Lương Mộc Lan mà gã không biết phải nói gì cho phải, để tránh xấu hổ, gã không thể làm gì khác hơn là kiếm việc làm.
Nhưng cái này phải nói Vương Cương vận khí quá tốt, bởi vì gã hô lên, khiến người nọ đứng lại, đó chính là người phụ trách tập đoàn sát thủ Độc Xà ở kinh thành, Hoàng Phong.
Hoàng Phong hôm nay mặc một bộ đồng phục công ty, biểu hiện ra dáng vẻ một người đến tặng quà. Mà hắn thật không ngờ, đang tiến tới khách sạn Hilton cái gì cũng chưa kịp làm thì đã có người kêu mình, lẽ nào đối phương phát hiện điều gì ?
Không nói gì, Hoàng Phong dừng xe , vẻ mặt ôn hòa mỉm cười đi tới phía Vương Cương, cúi đầu khom lưng nói:
- Vị tiên sinh này, có chuyện gì không?
- Anh đang làm gì thế?
Vương Cương vừa đi tới trước mặt Hoàng Phong, từ trong áo móc ra một cuốn sổ nhỏ màu xanh nói thêm:
- Tôi là cảnh sát.
Vương Cương nói vậy cũng không sai, theo ý của cấp trên, bốn người bọn họ thuộc bộ ngành đặc biệt thuộc về cảnh sát của trung ương, chỉ là bọn hắn thân phận đặc thù một ít mà thôi, có thể xem là đặc thù cảnh sát.
- Ah, thì ra là cảnh sát, tôi là người của công ty bưu phẩm, đây là giấy chứng nhận của tôi.
Hoàng Phong đã sớm chuẩn bị, liền cười cười rồi đem giấy chứng nhận đưa ra.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương