Dựa vào ký ức trong đầu, Phương Tĩnh Viện là người thích ăn mềm không ăn cứng.

Tuy nhiên nếu so sánh hai người thì giống như cây kim với cọng rau, sử dụng sự đơn thuần và yếu đuối nhất định sẽ không có tác dụng đâu, tốt nhất là khiến cho cô ấy bị mắc câu.

Cô ném mồi xuống và chờ cá con đến cắn câu từ từ.

Đi đến ga mất nửa tiếng đồng hồ, còn đợi xe khách đến Huyện Duyên Khánh mất một tiếng nữa.

Những chiếc xe buýt ở Bắc Kinh pha màu trắng đỏ, lớp kính ở bên ngoài có một tầng bụi đất rất dày còn thiết bị bên trong cũ nát không thể chịu được, mùi hôi cũng khiến cho người khác bị sặc.

Sau khi lên xe, Đồng Tuyết Lục đưa ba xu tiền cho người soát vé đang vểnh mũi lên rất cao ngạo.

Sau đó cô tìm được chỗ ngồi ở hàng ghế cuối cùng rồi ngồi xuống.


Sau khi chuyển bánh, tài xế ngâm nga một bài hát rồi lái chiếc xe buýt vượt qua chiếc xe Maybach một cách rất phóng khoáng.

Chiếc xe lắc lư kèm theo bụi đất trên suốt con đường đến Huyện Duyên Khánh.

Đồng Tuyết Lục thiếu chút nữa bị nôn ra, sau khi xuống xe, ngồi bên cạnh tảng đá một lúc lâu mới có thể đè nén cảm giác khiến người ta chán ghét này xuống.

Bên này vợ chồng nhà họ Đồng là một gia đình công nhân, trước khi ba mẹ Đồng qua đời thì họ chính là công nhân của nhà máy dệt Sao Đỏ.

Trên đường cô hỏi đường đi đến nơi mà gia đình mình đang sinh sống.

Nhưng tình cảnh của nhà còn bết bát hơn tưởng tượng của cô.

Có gần hai mươi gia đình sinh sống trong khoảng sân không được lớn cho lắm.

Mỗi gia đình có ít nhất ba thế hệ cùng chung sống với nhau, còn có một số gia đình có đến bốn đời cũng sống một nhà.

Nói cách khác, có khoảng một trăm người sống trong cái sân nhỏ như vậy.

Có rất nhiều người sống ở nơi nhỏ như vậy, tất cả mọi thứ đều đặt ở nơi công cộng như vậy, nhìn vô cùng bẩn thỉu, chật chội và lộn xộn.

Trước khi xuyên qua sách, cô sống trong biệt thự một ngàn mét vuông, phòng vệ sinh còn lớn hơn những ngôi nhà trong này.

Đồng Tuyết Lục còn chưa vào ở đã đau đầu suy nghĩ có nên rời đi hay không.

“Vị đồng chí này, cô tìm ai?”Đột nhiên sau lưng có một giọng nói rất lớn truyền đến.

Lúc này Đồng Tuyết Lục mới khôi phục lại tinh thần, khi cô quay người lại thì nhìn thấy một dì mặc áo màu xanh lam đang đứng ở sau lưng mình, đang bế một cậu bé khoảng ba tuổi.


Cậu bé bẩn thỉu đến mức không thể nào chấp nhận được, giống như lăn một vòng dưới bùn, còn có hai dòng nước chảy lòng thòng dưới mũi.

Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đang nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười tươi rói với cô: “Chị rất xinh đẹp!”Bà dì nhìn thấy dáng vẻ của Đồng Tuyết Lục thì trong lòng thầm cảm thán, bà sống mấy chục năm rồi nhưng chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.

Nhìn làn da trắng mềm mại ấy còn mịn hơn cả đậu hủ non.

Chỉ là bộ quân phục, túi quân trang in dòng chữ “Vì dân mà phục vụ” cùng với túi du lịch in hình gấu trúc, tất cả điều này cho thấy thân phận của cô ấy không tầm thường.

Bà ở trong nhà lớn nhiều năm cũng chưa từng nhìn thấy người nào có người thân như vậy.

“Chào dì ạ, cháu tìm nhà của Đồng Đại Quân.

” Đồng Đại Quân là tên ba của nguyên chủ.

Nghe được ba chữ “Đồng Đại Quân.

” Bà dì lập tức nhìn cô từ đầu tới chân: “Cô là gì của Đồng Đại Quân?”Đôi mắt màu xanh của Đồng Tuyết Lục rũ xuống, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: “Cháu là con của ông ấy.


”“Ôi ôi trời ơi!! Cô chính là người con gái bị nhận nhầm của Đồng Đại Quân?”Giọng của dì đó trời sinh vang như cái loa kèn, khi bà ta hét lên, thì lập tức có mười mấy người chạy vào sân.

“Bà già hét cái gì vậy?”“Mọi người mau đến đây xem đi, đây chính là người con gái bị nhận nhầm của Đồng Đại Quân!”Có vài người phụ nữ nhanh chóng từ trong nhà chạy ra, vây quanh Đồng Tuyết Lục như đang xem động vật trong vườn bách thú, ánh mắt nhìn cô dò xét.

“Ôi, đây thực sự chính là con gái của Đồng Đại Quân, lúc trước từng nhìn qua ảnh.

”“Bà nói như vậy thì tôi thấy có vài phần giống Đồng Đại Quân đấy, nhất là cái mũi trộm này nè.

”“Con gái về muốn bái tế ba mẹ hay là về gặp em trai em gái? Ba mẹ ở bên kia đồng ý cho cô trở về sao?”Đồng Tuyết Lục cảm thấy bên tai có hàng vạn con ruồi đang kêu và vây quanh cô, nhưng mà trên mặt cô không lộ ra sự thiếu kiên nhẫn nào.

Đợi các cô các dì hỏi xong thì cô mới nói rõ ra: “Cháu về đây để nhận tổ quy tông ạ.

”Cái gì?Nhận tổ quy tông?“Ai ôi!!!Con gái à, con đang nói đùa đúng không?”“Nghe nói ba mẹ bên kia là quan lớn đấy, cháu thực sự muốn trở về với ba mẹ bên này sao?”Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc: “Cháu là con gái của nhà họ Đồng, tất nhiên muốn về đây để nhận tổ quy tông rồi, ngay cả ba mẹ thân sinh cũng không nhận thì có khác gì súc sinh đâu?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương