Siêu Cấp Thư Đồng
-
Chương 47: Thần tăng
Hạ Bình hé miệng cười khẽ, Hạ Văn này thật là sẽ tìm cơ hội chiếm tiện nghi, lại tưởng tượng đến vừa rồi một ký xứng hai ký, trong ánh mắt nàng thoáng lộ vẻ thất vọng, nhịn không được thở dài, thấp giọng lẩm bẩm: " Nếu là tiểu thư rút được liên đối khác thì tốt rồi."
- " Hạ Bình, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? ", Hạ Văn Đăng thấy nàng không theo kịp, liền quay đầu lại hỏi.
- " Nga, đã biết ", Hạ Bình nghĩ lại, mình không phải xứng trên sao, liền cao hứng nhảy dựng lên, đuổi theo cho kịp.
Triệu Tử Văn cùng Hạ Văn Đăng tìm nửa ngày, cũng không thấy cái bóng của Hạ Vũ Tình, Triệu Tử Văn hỏi: " Đại tiểu thư bỏ đi đâu, sẽ không phải bị trở ngại gì chứ."
Hạ Văn Đăng trừng mắt liếc hắn một cái: " Tiểu tử ngươi có thể nói một chút lời may mắn hay không? "
- " Tiểu thư ở đằng kia ", Hạ Bình chỉ vào dưới tán cây ngô đồng phía xa nói.
Triệu Tử Văn nhìn theo hướng Hạ Bình chỉ, dưới tán cây ngô đồng trăm năm, một đám lão giả vây quanh, mà đại tiểu thư đang ở trong đám người này. Nàng mặc áo trắng, mái tóc búi cài ngọc trâm trắng, dáng người thon dài đầy đặn ở trong đám người hiện ra rõ rệt như hạc trong bầy gà, chỉ cần thoáng nhìn là có thể phát hiện ra nàng.
- " Đại tiểu thư như thế nào người lại một mình chạy tới đây? ", Triệu Tử Văn đi đến bên người nàng, nhìn nàng cười xấu xa nói.
- " Hừ…", Đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng không thèm để ý đến hắn, nghĩ đến cái nhân duyên ký kia, trong lòng nàng không khỏi có chút tư vị, sao lại cùng tên hạ lưu này có duyên, thật là quá buồn cười.
Triệu Tử Văn thấy nàng không để ý tới mình, cũng không biết nàng đang nhìn những thứ gì. Hắn rướn thân lên cao ngất, hướng mắt liếc vào trong một cái, chỉ thấy một lão hòa thượng, thân khoác chiếc áo cà sa lụa màu hồng, ánh mắt khép hờ, im lặng ngồi trước cái cây, kỳ quái là đỉnh đầu bốc khói, dường như đang luyện khí công. Hắn thấy đám người vây lại xem, đại bộ phận là những lão giả tuổi tác khá cao, trong ánh mắt họ tràn đầy vẻ sùng kính.
- " Cao tăng, có thể nào ban thưởng tiên đan cho ta không? ", một vị lão giả đứng đầu ở gần nhất nói.
Cao tăng chậm rãi mở to mắt, không nhanh không chậm nói: " Ta muốn những thứ đó ngươi mang đến cả chưa?"
- " Đã mang đến ", lão giả gật đầu, lấy từ trong người ra một xấp ngân phiếu, " Đây là toàn bộ gia sản của đệ tử, hy vọng cao tăng có thể giúp ta thành tiên". Nguồn: http://qtruyen.net
Ta ngất! Lão nhân này điên rồi hay là choáng váng, đem toàn bộ gia sản cho hắn, đến lúc đó ngươi uống gió Tây Bắc mà sống đi a. Triệu Tử Văn oán hận mắng : " Cạo hết tóc giả làm cao tăng, thật sự chỉ là con sói đội lốt cừu."
- " Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa hay sao, ngay cả thần tăng cũng dám vũ nhục ", Triệu Tử Văn nói chuyện âm thanh không lớn, chỉ có Hạ Văn Đăng đứng cách gần hắn nhất nghe thấy. Hạ Văn Đăng thấy hắn ngay cả cao tăng cũng dám mắng, vội vàng ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
Triệu Tử Văn thở dài thật sâu, không ngờ ngay cả thiếu gia cũng đều rất tin tưởng, xem ra ở thời đại phong kiến này tư tưởng có chút nghiêm trọng.
Hạ Bình cũng lấy làm tò mò cúi xuống nhìn, chỉ thấy đỉnh đầu trọc bốc khói, vội hô lớn: " Ngươi nhìn xem đỉnh đầu hắn có khí xông lên, có phải hay không muốn phi thăng".
Triệu Tử Văn quay người xem thường, nha đầu kia cái gì cũng đều không hiểu, căm giận nói : " Không phải là mấy cây hương thôi."
Hừ! Mọi người nghe thấy âm thanh của thư đồng, cùng dùng mũi hừ mạnh một tiếng, quay đàu lại, dùng ánh mắt đầy sát khí liếc nhìn Triệu Tử Văn một cái…
Triệu Tử Văn lau trán đổ mồ hôi lạnh, hắn vốn tưởng cân nhắc tăng âm thanh lên, nhân lúc lơ đãng làm cho mọi người nghe được huyền cơ trong đó, nhưng lại không nghĩ tới bọn họ " trúng độc " sâu như vậy, chẳng những không nhận ân tình, lại còn tỏ vẻ hung thần ác sát…
Hạ Vũ Tình tuy không phải loại người tin phật, nhưng cũng không dám vũ nhục thần tăng, lại thấy hắn da mặt dầy như vậy, lạnh lùng nhìn hắn một cái: " Xem ngươi từ sau còn dám nói năng lung tung nữa không?".
Hạ Văn Đăng mắt trắng dã, vừa rồi nói với hắn đừng gây chuyện, tiểu tử này vẫn là không nghe, lại đánh cũng không đánh lại nhiều người như vậy, mà Hạ Bình lại còn mím môi đỏ mọng thầm cười trộm. Hạ Văn lão yêu này làm chút chuyện không giống người thường a.
Lão hòa thượng kia tựa hồ cũng nghe thấy Triệu Tử Văn nói chuyện, hắn thong thả đứng dậy, đứng thẳng bước về phía trước một bước, trong nháy mắt làn khói nhẹ kia đột nhiên biến mất. Triệu Tử Văn nhìn thấy thế thầm kinh ngạc, như thế nào lại không có? Không lẽ thật sự là thần tăng đây sao…Lý do thoái thác vừa rồi của hắn tự nhiên là sụp đổ, những lão giả kia bội phục khấu đầu.
Triệu Tử Văn suy nghĩ một lát đương nhiên là vẫn không tin, buồn bực ngắm nhìn lão giả đó. Nếu là người trẻ tuổi, có lẽ còn có thể đem bọn họ đánh tỉnh lại, nhưng lão nhân kia nếu đánh, chỉ sợ mấy quyền sẽ chết, chỉ thêm buồn mệt. Hắn thấy lão hòa thượng kia trong mắt thường ánh lên vẻ tham lam, ở mặt ngoài lại giả tạo bộ dáng ôn hòa, trong lòng thầm tức giận, nhìn lão hòa thượng này ngượng ngùng cười, tròng mắt vừa chuyển, chợt nghĩ tới điều gì đó, vội vàng bỏ đi.
- " Hạ Văn, ngươi muốn đi đâu?", Hạ Văn Đăng thấy hắn muốn bỏ đi liền hỏi.
Triệu Tử Văn cũng không thèm quay đầu lại, nói: " Ta muốn đi mua chút đồ, sẽ lập tức trở về ".
Hắn bây giờ chạy đi kiếm vật gì vậy, sẽ không lại đi vớ vẩn a, Hạ Văn Đăng không khỏi lắc đầu.
- " Lão bản cho ta ít tiền giấy ".
- " Thiếu gia, Hạ Văn mua tiền giấy làm gì? ", Hạ Bình thấy Triệu Tử Văn ở trước cửa chánh điện, lại chỗ tiểu thương kia mua một xấp tiền giấy, kì quái nói.
- " Có thể là hắn đi thắp hương lễ phật thì sao?", Hạ Văn Đăng vừa nói xong, liền thấy thư đồng theo hướng mình đi tới, ngạc nhiên nói :" Tiểu tử ngươi không đi chính viện bái phật, chạy tới nơi đây làm gì?".
" Chẳng lẽ Hạ Văn muốn chúng ta cùng đi sao?", Hạ Bình thầm nghĩ trong lòng, nhịn không được khuôn mặt liền đỏ lên, cúi cái đầu nhỏ, thẹn thùng nhưng lại làm cho Hạ Văn Đăng cảm thấy mơ hồ, nàng như thế nào đột nhiên đỏ mặt?
Chỉ thấy Triệu Tử Văn kia cũng chưa đi tới, mà là lén lút chạy tới phía sau cây ngô đồng. Hắn trốn ở phía sau cây, len lén nhin những lão giả kia vài lần, chỉ thấy bọn họ cúi đầu cúng bái, không hề nhìn thấy hắn. Hắn lặng lẽ ngó đầu tìm kiếm, nhìn phía sau lão hòa thượng ngồi ở trước, lên tiếng mắng: " Quả nhiên là kỹ xảo nhỏ này, sau lưng cắm mấy cây hương liền tự xưng thần tiên".
- " Tiểu tử này lại muốn làm gì?", Hạ Văn Đăng vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn trốn ở phía sau cây kia, khẳng định lại định quấy rối.
Hạ Vũ Tình cũng hướng Triệu Tử Văn nhìn lại, lạnh lùng nói: " Đồ vô sỉ kia, mỗi ngày đều chỉ biết gây rắc rối, cũng không biết hắn đến cuối cùng muốn làm cái gì?".
Triệu Tử Văn khóe miệng khẽ nhếch mang theo nụ cười xấu xa, đem giấy tiền cầm trong tay len lét vứt đến phía sau lão hòa thượng kia, sau đó liền lặng lẽ quay trở lại, động tác này liền mạch dứt khoát, không hề khiến cho lão giả đang cúi lạy để ý.
- " Hạ Bình, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? ", Hạ Văn Đăng thấy nàng không theo kịp, liền quay đầu lại hỏi.
- " Nga, đã biết ", Hạ Bình nghĩ lại, mình không phải xứng trên sao, liền cao hứng nhảy dựng lên, đuổi theo cho kịp.
Triệu Tử Văn cùng Hạ Văn Đăng tìm nửa ngày, cũng không thấy cái bóng của Hạ Vũ Tình, Triệu Tử Văn hỏi: " Đại tiểu thư bỏ đi đâu, sẽ không phải bị trở ngại gì chứ."
Hạ Văn Đăng trừng mắt liếc hắn một cái: " Tiểu tử ngươi có thể nói một chút lời may mắn hay không? "
- " Tiểu thư ở đằng kia ", Hạ Bình chỉ vào dưới tán cây ngô đồng phía xa nói.
Triệu Tử Văn nhìn theo hướng Hạ Bình chỉ, dưới tán cây ngô đồng trăm năm, một đám lão giả vây quanh, mà đại tiểu thư đang ở trong đám người này. Nàng mặc áo trắng, mái tóc búi cài ngọc trâm trắng, dáng người thon dài đầy đặn ở trong đám người hiện ra rõ rệt như hạc trong bầy gà, chỉ cần thoáng nhìn là có thể phát hiện ra nàng.
- " Đại tiểu thư như thế nào người lại một mình chạy tới đây? ", Triệu Tử Văn đi đến bên người nàng, nhìn nàng cười xấu xa nói.
- " Hừ…", Đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng không thèm để ý đến hắn, nghĩ đến cái nhân duyên ký kia, trong lòng nàng không khỏi có chút tư vị, sao lại cùng tên hạ lưu này có duyên, thật là quá buồn cười.
Triệu Tử Văn thấy nàng không để ý tới mình, cũng không biết nàng đang nhìn những thứ gì. Hắn rướn thân lên cao ngất, hướng mắt liếc vào trong một cái, chỉ thấy một lão hòa thượng, thân khoác chiếc áo cà sa lụa màu hồng, ánh mắt khép hờ, im lặng ngồi trước cái cây, kỳ quái là đỉnh đầu bốc khói, dường như đang luyện khí công. Hắn thấy đám người vây lại xem, đại bộ phận là những lão giả tuổi tác khá cao, trong ánh mắt họ tràn đầy vẻ sùng kính.
- " Cao tăng, có thể nào ban thưởng tiên đan cho ta không? ", một vị lão giả đứng đầu ở gần nhất nói.
Cao tăng chậm rãi mở to mắt, không nhanh không chậm nói: " Ta muốn những thứ đó ngươi mang đến cả chưa?"
- " Đã mang đến ", lão giả gật đầu, lấy từ trong người ra một xấp ngân phiếu, " Đây là toàn bộ gia sản của đệ tử, hy vọng cao tăng có thể giúp ta thành tiên". Nguồn: http://qtruyen.net
Ta ngất! Lão nhân này điên rồi hay là choáng váng, đem toàn bộ gia sản cho hắn, đến lúc đó ngươi uống gió Tây Bắc mà sống đi a. Triệu Tử Văn oán hận mắng : " Cạo hết tóc giả làm cao tăng, thật sự chỉ là con sói đội lốt cừu."
- " Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa hay sao, ngay cả thần tăng cũng dám vũ nhục ", Triệu Tử Văn nói chuyện âm thanh không lớn, chỉ có Hạ Văn Đăng đứng cách gần hắn nhất nghe thấy. Hạ Văn Đăng thấy hắn ngay cả cao tăng cũng dám mắng, vội vàng ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
Triệu Tử Văn thở dài thật sâu, không ngờ ngay cả thiếu gia cũng đều rất tin tưởng, xem ra ở thời đại phong kiến này tư tưởng có chút nghiêm trọng.
Hạ Bình cũng lấy làm tò mò cúi xuống nhìn, chỉ thấy đỉnh đầu trọc bốc khói, vội hô lớn: " Ngươi nhìn xem đỉnh đầu hắn có khí xông lên, có phải hay không muốn phi thăng".
Triệu Tử Văn quay người xem thường, nha đầu kia cái gì cũng đều không hiểu, căm giận nói : " Không phải là mấy cây hương thôi."
Hừ! Mọi người nghe thấy âm thanh của thư đồng, cùng dùng mũi hừ mạnh một tiếng, quay đàu lại, dùng ánh mắt đầy sát khí liếc nhìn Triệu Tử Văn một cái…
Triệu Tử Văn lau trán đổ mồ hôi lạnh, hắn vốn tưởng cân nhắc tăng âm thanh lên, nhân lúc lơ đãng làm cho mọi người nghe được huyền cơ trong đó, nhưng lại không nghĩ tới bọn họ " trúng độc " sâu như vậy, chẳng những không nhận ân tình, lại còn tỏ vẻ hung thần ác sát…
Hạ Vũ Tình tuy không phải loại người tin phật, nhưng cũng không dám vũ nhục thần tăng, lại thấy hắn da mặt dầy như vậy, lạnh lùng nhìn hắn một cái: " Xem ngươi từ sau còn dám nói năng lung tung nữa không?".
Hạ Văn Đăng mắt trắng dã, vừa rồi nói với hắn đừng gây chuyện, tiểu tử này vẫn là không nghe, lại đánh cũng không đánh lại nhiều người như vậy, mà Hạ Bình lại còn mím môi đỏ mọng thầm cười trộm. Hạ Văn lão yêu này làm chút chuyện không giống người thường a.
Lão hòa thượng kia tựa hồ cũng nghe thấy Triệu Tử Văn nói chuyện, hắn thong thả đứng dậy, đứng thẳng bước về phía trước một bước, trong nháy mắt làn khói nhẹ kia đột nhiên biến mất. Triệu Tử Văn nhìn thấy thế thầm kinh ngạc, như thế nào lại không có? Không lẽ thật sự là thần tăng đây sao…Lý do thoái thác vừa rồi của hắn tự nhiên là sụp đổ, những lão giả kia bội phục khấu đầu.
Triệu Tử Văn suy nghĩ một lát đương nhiên là vẫn không tin, buồn bực ngắm nhìn lão giả đó. Nếu là người trẻ tuổi, có lẽ còn có thể đem bọn họ đánh tỉnh lại, nhưng lão nhân kia nếu đánh, chỉ sợ mấy quyền sẽ chết, chỉ thêm buồn mệt. Hắn thấy lão hòa thượng kia trong mắt thường ánh lên vẻ tham lam, ở mặt ngoài lại giả tạo bộ dáng ôn hòa, trong lòng thầm tức giận, nhìn lão hòa thượng này ngượng ngùng cười, tròng mắt vừa chuyển, chợt nghĩ tới điều gì đó, vội vàng bỏ đi.
- " Hạ Văn, ngươi muốn đi đâu?", Hạ Văn Đăng thấy hắn muốn bỏ đi liền hỏi.
Triệu Tử Văn cũng không thèm quay đầu lại, nói: " Ta muốn đi mua chút đồ, sẽ lập tức trở về ".
Hắn bây giờ chạy đi kiếm vật gì vậy, sẽ không lại đi vớ vẩn a, Hạ Văn Đăng không khỏi lắc đầu.
- " Lão bản cho ta ít tiền giấy ".
- " Thiếu gia, Hạ Văn mua tiền giấy làm gì? ", Hạ Bình thấy Triệu Tử Văn ở trước cửa chánh điện, lại chỗ tiểu thương kia mua một xấp tiền giấy, kì quái nói.
- " Có thể là hắn đi thắp hương lễ phật thì sao?", Hạ Văn Đăng vừa nói xong, liền thấy thư đồng theo hướng mình đi tới, ngạc nhiên nói :" Tiểu tử ngươi không đi chính viện bái phật, chạy tới nơi đây làm gì?".
" Chẳng lẽ Hạ Văn muốn chúng ta cùng đi sao?", Hạ Bình thầm nghĩ trong lòng, nhịn không được khuôn mặt liền đỏ lên, cúi cái đầu nhỏ, thẹn thùng nhưng lại làm cho Hạ Văn Đăng cảm thấy mơ hồ, nàng như thế nào đột nhiên đỏ mặt?
Chỉ thấy Triệu Tử Văn kia cũng chưa đi tới, mà là lén lút chạy tới phía sau cây ngô đồng. Hắn trốn ở phía sau cây, len lén nhin những lão giả kia vài lần, chỉ thấy bọn họ cúi đầu cúng bái, không hề nhìn thấy hắn. Hắn lặng lẽ ngó đầu tìm kiếm, nhìn phía sau lão hòa thượng ngồi ở trước, lên tiếng mắng: " Quả nhiên là kỹ xảo nhỏ này, sau lưng cắm mấy cây hương liền tự xưng thần tiên".
- " Tiểu tử này lại muốn làm gì?", Hạ Văn Đăng vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn trốn ở phía sau cây kia, khẳng định lại định quấy rối.
Hạ Vũ Tình cũng hướng Triệu Tử Văn nhìn lại, lạnh lùng nói: " Đồ vô sỉ kia, mỗi ngày đều chỉ biết gây rắc rối, cũng không biết hắn đến cuối cùng muốn làm cái gì?".
Triệu Tử Văn khóe miệng khẽ nhếch mang theo nụ cười xấu xa, đem giấy tiền cầm trong tay len lét vứt đến phía sau lão hòa thượng kia, sau đó liền lặng lẽ quay trở lại, động tác này liền mạch dứt khoát, không hề khiến cho lão giả đang cúi lạy để ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook