Siêu Cấp Thư Đồng
-
Chương 40: Trạng Nguyên
- Hạ Vân, ngươi đừng có kéo ta…
Triệu Tử Văn bị Hạ Vân lôi kéo chạy muốn hụt hơi, tuy rằng thể lực hắn không kém, nhưng bị người ta kéo, cảm giác như đàn bà.
- Hạ Văn, phu nhân và thiếu gia đang chờ ngươi
Hạ Vân chỉ và cửa Hạ phủ phía xa nói:
- Ngươi xem, sắp tới nơi rồi.
Hạ Vân và Triệu Tử Văn nhẹ nhàng đi qua cửa, xuyên qua mái vòm, Hạ Vân đưa hắn tới cửa nội đường rồi thì thầm:
- Phu nhân, thiếu gia, tiểu thư đều ở bên trong, chúng ta có nên đi vào không ?
Triệu Tử Văn lắc đầu:
- Xem tình huống ra sao đã…
Hạ Vân gật gật đầu, cùng Triệu Tử Văn trốn ở cửa.
Bên trong nội đường, Hạ phu nhân đang ngồi, Hạ Vũ Tình và Hạ Văn Đăng đứng ở bên cạnh phu nhân, ghế trên có một nam tử anh tuấn như ngọc, môi hồng, răng trắng, mặc một bộ hoàng bào, đầu đội mũ thêu chỉ vàng cực kì quý phái, vừa thấy đã biết đây là cửu hoàng tử. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Mẫu thân, consẽ không ….
Hạ Vũ Tình nước mắt lưng tròng nói.
Hạ phu nhân vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ Tình an ủi, rồi nói với Cửu Hoàng Tử:
- Hoàng tử điện hạ, Vũ Tình nhà ta không muốn làm thiếp, ngài cần gì phải cố gắng bức ép.
Thiếp ? Triệu Tử Văn ngoài cửa nghe mà ngẩn người, dã tâm của hoàng tử thật không nhỏ, muốn lấy con gái tướng quân làm thiếp, nếu Hạ tướng quân ở đây, không chừng chém hắn ngay lập tức.
Hạ Vũ Tình cũng biết thân phận của tiểu thiếp, thân phận nàng cao quý, làm sao có thể nguyện ý làm thiếp người ta, khóe mắt nàng rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào:
- Con thà chết cũng không gả…..
Cửu Hoàng Tử sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt có chút lo lắng, lạnh nhạt nói:
- Không phải do ngươi quyết định, nếu Hạ tướng quân ở đây, hắn cũng phải nhận sính lễ, huống chi là ngươi.
Khá lắm, ỷ thế hiếp người, Triệu Tử Văn trong lòng căm giận, tuy nhiên cũng có chút bội phục Cửu Hoàng Tử, hắn hiểu mục đích của Cửu Hoàng Tử, không phải muốn lấy con của Hạ tướng quân mà là dùng hôn lễ này để trang đoạt ngôi vị hoàng đế, nếu có Hạ tướng quân giúp một tay ….. cũng không biết Cửu Hoàng Tử này ngoan độc hay ngu xuẩn, hắn cố gắng bức hôn như vậy, đương nhiên phải dựa vào khí thế bá vương là tốt nhất, nhưng nếu lộng xảo thành chân thì sẽ tạo ra một kình địch, có thể nói đây là một bước rất nguy hiểm.
- Phanh !!!
Hạ phu nhân đập mặt bàn đứng lên, khuôn mặt đỏ ửng, cả giận nói:
- Đừng tưởng lão gia nhà ta không ở đây ngươi có thể làm xằng làm bậy, nơi này không phải là nơi ngươi có thể tùy ý làm càn.
Cửu Hoàng Tử mặt không biến sắc, cười ha hả:
- Mấy ngày trước phụ hoàng đã ân chuẩn cho ta nạp thiếp, nếu ta thỉnh cầu phụ hoàng, ta nghĩ phụ hoàng cũng sẽ đáp ứng.
Hạ phu nhân biến sắc, nếu là Hoàng Thượng đồng ý, thật sự không thể cự tuyệt, nhưng bà vẫn kiên định:
- Mặc kệ là ai, bảo Tình nhi của ta làm thiếp, Hạ phủ ta nhất định không đồng ý.
Hạ Văn Đăng đứng một bên, nắm chặt tay, nếu tài ăn nói của hắn tốt, hắn đã sớm lên tiếng, tuy nhiên hắn lúc nào cũng chuẩn bị, muốn đánh tên hoàng tử kiêu ngạo này.
Cửu Hoàng Tử cười cười, trong mắt hiện lên vẻ giả dối:
- Hạ phu nhân, nếu không ai nhượng bộ, không bằng chúng ta đánh cuộc, thế nào ?
- Đánh cuộc ? Đánh cuộc như thế nào ?
Hạ phu nhân cũng không muốn giằng co cùng hắn, bà hỏi.
Cửu Hoàng Tử chỉ vào nam tử ngồi cạnh nói:
- Hắn là môn khách của ta, nghe nói Hạ phủ văn chương thư phú tài giỏi nên ta đưa hắn tới khiêu chiến Hạ phủ, thi ra câu đối, nếu các ngươi có thể đối được câu đối của hắn, chuyện này sẽ bỏ qua, thế nào ?
Mọi người trong nội đường Hạ phủ lúc này đều nhìn sang nam tử kia, nam tử này mày rậm mắt sáng, diện mạo bình thường, không nhìn ra có chút năng lực gì.
Hạ phu nhân thấy hắn diện mạo bình thường, hơn nữa còn có lão tiên sinh tọa trận, đối vài câu đối hẳn là không khó, nhưng bà cũng không muốn dùng hạnh phúc chung thân của nữ nhân mình mà mạo hiểm, nếu ngoài ý muốn sẽ dùng bảo kiếm tiên đế ban cho, xem hắn làm thế nào.
Phu nhân suy nghĩ xong đối sách, nghiêm mặt nói:
- Được, chúng ta đánh cuộc một phen.
Nói xong hướng lão tiên sinh gật gật đầu, lão tiên sinh lập tức đứng lên, hướng nam tử ôm quyền nói:
- Câu đối kia lão phu xin được đối, ta là Hạ phủ tiên sinh Hồ Tu Kiệt, không biết công tử xưng hô như thế nào.
Nam tử kia cũng ôm quyền đứng lên:
- Tại hạ Trần Chính Hào, là môn khách của Cửu Hoàng Tử.
- Trần Chính Hào ?
Mọi người trong nội đường cả kinh:
- Ngươi là người ba năm trước đạt được bảng vàng, Trạng Nguyên Trần Chính Hào ?
Trạng Nguyên ? Triệu Tử Văn ở ngoài cửa cũng cả kinh:
- Này, tại sao Trạng Nguyên mà Hạ phu nhân cũng không biết ?
Hạ Vân cũng có chút khẩn trương, nghe thấy Trạng Nguyên hắn cũng rất kinh sợ, thở dài:
- Trần Chính Hào là Trạng Nguyên, nhưng không ham mê danh lợi, sau khi thi đỗ Trạng Nguyên hắn không nhận chức vị gì mà lựa chọn quy ẩn, không ngờ Cửu Hoàng Tử lại mời hắn rời núi được.
Lúc này, phu nhân phải ngậm bồ hòn, lão tiên sinh chỉ là một tiểu tú tài, người ta là Trạng Nguyên ….. Triệu Tử Văn bất đắc dĩ thở dài.
Phu nhân toát mồ hôi lạnh, tình thế này bà không có khả năng quản, liền vụng trộm thì thầm với Hạ Văn Đăng, Hạ Văn Đăng thần thái đang khẩn trương chợt lộ vẻ tươi cười, vội vàng lui vào phòng trong.
Đại tiểu thư nghe danh Trần Trạng Nguyên, khuôn mặt tái nhợt, khẽ cắn môi, con mắt toát ra vẻ bất lực, bộ dạng điềm đạm đáng yêu khiến Cửu Hoàng Tử nhn thấy nụ cười càng thêm âm hiểm.
- Ta ra câu đối
Trần Chính Hào đi vào giữa nội đường, nhẹ nhàng phe phẩy quạt ngọc.
Lúc này lão tiên sinh trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh, việc này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của Đại tiểu thư, hắn không thể lùi bước, liền khoát tay:
- Trần Trạng Nguyên, mời ra đối.
Trần Chính Hào xếp quạt, khẽ ngâm:
- Thiên thượng nguyệt viên, Địa thượng nguyệt bán, Nguyệt nguyệt nguyệt viên phùng Nguyệt bán. (Trăng tròn trên trời, dưới đất bán nguyệt, mỗi tháng trăng tròn rồi lại khuyết)
Trần Chính Hào đọc vế trên xong, mọi người đều thầm bội phục, hắn sáng tạo, nhanh nhẹn, người thường không thể so sánh, không hổ là Trạng Nguyên.
Lão tiên sinh từ khi biết hắn là Trạng Nguyên đã mất đi sự tự tin, lại vội vàng, không nghĩ ra vế dưới, trán ướt đẫm mồ hôi, cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra.
Cửu Vương gia lúc này đầy tin tưởng, đắc ý cười:
- Ta nghĩ lão tiên sinh này không đối được, không bằng từ bỏ đi thôi, thế nào ?
Hạ phu nhân thở dài, nàng cũng biết tài học của lão tiên sinh bất phàm, nhưng so với Trạng Nguyên thì không thể, Hạ Vũ Tình ở bên cạnh cắn chặt đôi môi anh đào muốn bật máu, thấy vẻ khẩn trương của nàng, lão phu nhân vừa định mở miệng, chợt nghe.
- Kim tiêu niên vĩ, minh triều niên đầu, niên niên niên vĩ tiếp niên đầu. (Hôm nay cuối năm, ngày mai đầu năm, cuối năm này là tới đầu năm sau)
Hạ phu nhân và Đại tiểu thư nghe thấy sắc mặt chợt vui vẻ, nhìn ra bên ngoài, thấy tên thư đồng Hạ Văn đang cợt nhả đi đến, trong tay không hiểu lấy đâu ra cây quạt….lại là quạt dùng giấy gấp thành, khẽ phe phẩy, bộ dạng quái dị khiến phu nhân bật cười:
- Tên Hạ Văn này lúc nào cũng làm trò quỷ.
- Ngươi là ai ?
Trần Chính Hào thấy một tên thư đồng nho nhỏ lại đối được câu đối của mình, trong lòng có chút không phục.
- Tại hạ Hạ Văn, gốc họ Triệu, là tiểu thư đồng của Hạ phủ.
Triệu Tử Văn nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy, cười nói.
Triệu Tử Văn bị Hạ Vân lôi kéo chạy muốn hụt hơi, tuy rằng thể lực hắn không kém, nhưng bị người ta kéo, cảm giác như đàn bà.
- Hạ Văn, phu nhân và thiếu gia đang chờ ngươi
Hạ Vân chỉ và cửa Hạ phủ phía xa nói:
- Ngươi xem, sắp tới nơi rồi.
Hạ Vân và Triệu Tử Văn nhẹ nhàng đi qua cửa, xuyên qua mái vòm, Hạ Vân đưa hắn tới cửa nội đường rồi thì thầm:
- Phu nhân, thiếu gia, tiểu thư đều ở bên trong, chúng ta có nên đi vào không ?
Triệu Tử Văn lắc đầu:
- Xem tình huống ra sao đã…
Hạ Vân gật gật đầu, cùng Triệu Tử Văn trốn ở cửa.
Bên trong nội đường, Hạ phu nhân đang ngồi, Hạ Vũ Tình và Hạ Văn Đăng đứng ở bên cạnh phu nhân, ghế trên có một nam tử anh tuấn như ngọc, môi hồng, răng trắng, mặc một bộ hoàng bào, đầu đội mũ thêu chỉ vàng cực kì quý phái, vừa thấy đã biết đây là cửu hoàng tử. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Mẫu thân, consẽ không ….
Hạ Vũ Tình nước mắt lưng tròng nói.
Hạ phu nhân vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ Tình an ủi, rồi nói với Cửu Hoàng Tử:
- Hoàng tử điện hạ, Vũ Tình nhà ta không muốn làm thiếp, ngài cần gì phải cố gắng bức ép.
Thiếp ? Triệu Tử Văn ngoài cửa nghe mà ngẩn người, dã tâm của hoàng tử thật không nhỏ, muốn lấy con gái tướng quân làm thiếp, nếu Hạ tướng quân ở đây, không chừng chém hắn ngay lập tức.
Hạ Vũ Tình cũng biết thân phận của tiểu thiếp, thân phận nàng cao quý, làm sao có thể nguyện ý làm thiếp người ta, khóe mắt nàng rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào:
- Con thà chết cũng không gả…..
Cửu Hoàng Tử sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt có chút lo lắng, lạnh nhạt nói:
- Không phải do ngươi quyết định, nếu Hạ tướng quân ở đây, hắn cũng phải nhận sính lễ, huống chi là ngươi.
Khá lắm, ỷ thế hiếp người, Triệu Tử Văn trong lòng căm giận, tuy nhiên cũng có chút bội phục Cửu Hoàng Tử, hắn hiểu mục đích của Cửu Hoàng Tử, không phải muốn lấy con của Hạ tướng quân mà là dùng hôn lễ này để trang đoạt ngôi vị hoàng đế, nếu có Hạ tướng quân giúp một tay ….. cũng không biết Cửu Hoàng Tử này ngoan độc hay ngu xuẩn, hắn cố gắng bức hôn như vậy, đương nhiên phải dựa vào khí thế bá vương là tốt nhất, nhưng nếu lộng xảo thành chân thì sẽ tạo ra một kình địch, có thể nói đây là một bước rất nguy hiểm.
- Phanh !!!
Hạ phu nhân đập mặt bàn đứng lên, khuôn mặt đỏ ửng, cả giận nói:
- Đừng tưởng lão gia nhà ta không ở đây ngươi có thể làm xằng làm bậy, nơi này không phải là nơi ngươi có thể tùy ý làm càn.
Cửu Hoàng Tử mặt không biến sắc, cười ha hả:
- Mấy ngày trước phụ hoàng đã ân chuẩn cho ta nạp thiếp, nếu ta thỉnh cầu phụ hoàng, ta nghĩ phụ hoàng cũng sẽ đáp ứng.
Hạ phu nhân biến sắc, nếu là Hoàng Thượng đồng ý, thật sự không thể cự tuyệt, nhưng bà vẫn kiên định:
- Mặc kệ là ai, bảo Tình nhi của ta làm thiếp, Hạ phủ ta nhất định không đồng ý.
Hạ Văn Đăng đứng một bên, nắm chặt tay, nếu tài ăn nói của hắn tốt, hắn đã sớm lên tiếng, tuy nhiên hắn lúc nào cũng chuẩn bị, muốn đánh tên hoàng tử kiêu ngạo này.
Cửu Hoàng Tử cười cười, trong mắt hiện lên vẻ giả dối:
- Hạ phu nhân, nếu không ai nhượng bộ, không bằng chúng ta đánh cuộc, thế nào ?
- Đánh cuộc ? Đánh cuộc như thế nào ?
Hạ phu nhân cũng không muốn giằng co cùng hắn, bà hỏi.
Cửu Hoàng Tử chỉ vào nam tử ngồi cạnh nói:
- Hắn là môn khách của ta, nghe nói Hạ phủ văn chương thư phú tài giỏi nên ta đưa hắn tới khiêu chiến Hạ phủ, thi ra câu đối, nếu các ngươi có thể đối được câu đối của hắn, chuyện này sẽ bỏ qua, thế nào ?
Mọi người trong nội đường Hạ phủ lúc này đều nhìn sang nam tử kia, nam tử này mày rậm mắt sáng, diện mạo bình thường, không nhìn ra có chút năng lực gì.
Hạ phu nhân thấy hắn diện mạo bình thường, hơn nữa còn có lão tiên sinh tọa trận, đối vài câu đối hẳn là không khó, nhưng bà cũng không muốn dùng hạnh phúc chung thân của nữ nhân mình mà mạo hiểm, nếu ngoài ý muốn sẽ dùng bảo kiếm tiên đế ban cho, xem hắn làm thế nào.
Phu nhân suy nghĩ xong đối sách, nghiêm mặt nói:
- Được, chúng ta đánh cuộc một phen.
Nói xong hướng lão tiên sinh gật gật đầu, lão tiên sinh lập tức đứng lên, hướng nam tử ôm quyền nói:
- Câu đối kia lão phu xin được đối, ta là Hạ phủ tiên sinh Hồ Tu Kiệt, không biết công tử xưng hô như thế nào.
Nam tử kia cũng ôm quyền đứng lên:
- Tại hạ Trần Chính Hào, là môn khách của Cửu Hoàng Tử.
- Trần Chính Hào ?
Mọi người trong nội đường cả kinh:
- Ngươi là người ba năm trước đạt được bảng vàng, Trạng Nguyên Trần Chính Hào ?
Trạng Nguyên ? Triệu Tử Văn ở ngoài cửa cũng cả kinh:
- Này, tại sao Trạng Nguyên mà Hạ phu nhân cũng không biết ?
Hạ Vân cũng có chút khẩn trương, nghe thấy Trạng Nguyên hắn cũng rất kinh sợ, thở dài:
- Trần Chính Hào là Trạng Nguyên, nhưng không ham mê danh lợi, sau khi thi đỗ Trạng Nguyên hắn không nhận chức vị gì mà lựa chọn quy ẩn, không ngờ Cửu Hoàng Tử lại mời hắn rời núi được.
Lúc này, phu nhân phải ngậm bồ hòn, lão tiên sinh chỉ là một tiểu tú tài, người ta là Trạng Nguyên ….. Triệu Tử Văn bất đắc dĩ thở dài.
Phu nhân toát mồ hôi lạnh, tình thế này bà không có khả năng quản, liền vụng trộm thì thầm với Hạ Văn Đăng, Hạ Văn Đăng thần thái đang khẩn trương chợt lộ vẻ tươi cười, vội vàng lui vào phòng trong.
Đại tiểu thư nghe danh Trần Trạng Nguyên, khuôn mặt tái nhợt, khẽ cắn môi, con mắt toát ra vẻ bất lực, bộ dạng điềm đạm đáng yêu khiến Cửu Hoàng Tử nhn thấy nụ cười càng thêm âm hiểm.
- Ta ra câu đối
Trần Chính Hào đi vào giữa nội đường, nhẹ nhàng phe phẩy quạt ngọc.
Lúc này lão tiên sinh trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh, việc này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của Đại tiểu thư, hắn không thể lùi bước, liền khoát tay:
- Trần Trạng Nguyên, mời ra đối.
Trần Chính Hào xếp quạt, khẽ ngâm:
- Thiên thượng nguyệt viên, Địa thượng nguyệt bán, Nguyệt nguyệt nguyệt viên phùng Nguyệt bán. (Trăng tròn trên trời, dưới đất bán nguyệt, mỗi tháng trăng tròn rồi lại khuyết)
Trần Chính Hào đọc vế trên xong, mọi người đều thầm bội phục, hắn sáng tạo, nhanh nhẹn, người thường không thể so sánh, không hổ là Trạng Nguyên.
Lão tiên sinh từ khi biết hắn là Trạng Nguyên đã mất đi sự tự tin, lại vội vàng, không nghĩ ra vế dưới, trán ướt đẫm mồ hôi, cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra.
Cửu Vương gia lúc này đầy tin tưởng, đắc ý cười:
- Ta nghĩ lão tiên sinh này không đối được, không bằng từ bỏ đi thôi, thế nào ?
Hạ phu nhân thở dài, nàng cũng biết tài học của lão tiên sinh bất phàm, nhưng so với Trạng Nguyên thì không thể, Hạ Vũ Tình ở bên cạnh cắn chặt đôi môi anh đào muốn bật máu, thấy vẻ khẩn trương của nàng, lão phu nhân vừa định mở miệng, chợt nghe.
- Kim tiêu niên vĩ, minh triều niên đầu, niên niên niên vĩ tiếp niên đầu. (Hôm nay cuối năm, ngày mai đầu năm, cuối năm này là tới đầu năm sau)
Hạ phu nhân và Đại tiểu thư nghe thấy sắc mặt chợt vui vẻ, nhìn ra bên ngoài, thấy tên thư đồng Hạ Văn đang cợt nhả đi đến, trong tay không hiểu lấy đâu ra cây quạt….lại là quạt dùng giấy gấp thành, khẽ phe phẩy, bộ dạng quái dị khiến phu nhân bật cười:
- Tên Hạ Văn này lúc nào cũng làm trò quỷ.
- Ngươi là ai ?
Trần Chính Hào thấy một tên thư đồng nho nhỏ lại đối được câu đối của mình, trong lòng có chút không phục.
- Tại hạ Hạ Văn, gốc họ Triệu, là tiểu thư đồng của Hạ phủ.
Triệu Tử Văn nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy, cười nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook