Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị
-
Chương 4: Mắt chó nhìn người thấp
Linh khí ở Địa Cầu thiếu thốn, muốn nhanh chóng tăng tu vi chỉ có thể dựa vào các loại thuốc.
Nhất là cảnh giới tu luyện đầu tiên: Tôi Luyện, dựa vào tác dụng của thuốc có ích không ít.
Chỉ cần rèn luyện thân thể thành công, cơ thể hắn có thể vượt xa người thường, chắc chắn có năng lực tự bảo vệ mình.
Sau đó tiếp tục rèn luyện cảnh giới Luyện Khí, Tiên Thiên, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Đạo, Độ Kiếp, Đại Thừa.
Đó là chuyện Tôi Luyện sau này, bây giờ không gấp được, phải bước từng bước một.
Mạc Phàm ra khỏi bệnh viện, rất nhanh tìm được một tiệm thuốc lớn tên là Duyên Niên Đường ở gần đó.
Tuy là buổi chiều, trong hiệu thuốc vẫn có rất nhiều người mua thuốc như trước, xem ra ở đây có đủ tất cả các loại thuốc.
Vửa đến tiệm thuốc, một người đàn ông có dáng người cao gầy đeo kính mắt mặc tây trang tươi cười ra đón.
- Bạn học tới mua thuốc sao?
Mạc Phàm gật đầu, đi vào trong.
- Tôi tên la Dương Vĩ, bạn học đến chỗ tôi mua thuốc đều thích gọi tôi là Vĩ ca, cậu muốn mua gì.
Dương Vĩ cung kính cười nói.
- Chỗ của anh có những thứ gì?
Mạc Phàm hỏi.
- Chỗ của tôi có gì sao?
Dương Vĩ nhìn lướt qua bốn phía, như tên trộm tiến đến bên cạnh Mạc Phàm.
- Vậy phải xem cậu cần cái gì, liệt # dương nhập khẩu, thuốc # mê # tình phương Tây, đảm bảo là hàng gốc, còn có bao cao su quốc bảo, siêu mỏng siêu thấm siêu trơn, nếu cậu không hài lòng với những thứ này, tôi còn có thần khí của trạch nam, đảm bảo làm cậu hài lòng về chất lượng, chắc chắn sảng khoái muốn chết.
Gần tiệm thuốc là trường học, tuổi những học sinh đó không kém Mạc Phàm mấy, là lúc tò mò với người khác phái.
Không ít đứa bé đã bắt đầu nếm thử trái cấm, những loại thuốc và đồ chơi người lớn đều bán rất chạy.
Cho dù là Phú Nhị Đại có tiền hay là học sinh bình thường, dù là học sinh nghèo không có tiền, cũng không keo kiệt với đồ chơi người lớn.
Cho nên cho dù Mạc Phàm ăn mặc như vậy, anh ta vẫn nhiệt tình như cũ.
Đều là kim chủ của anh ta cả, lợi nhuận của đồ chơi người lớn có thể cao hơn thuốc Đông y thuốc Tây.
Mạc Phàm bừng tỉnh đại ngộ, trách không được nhiệt tình như vậy.
- Tôi muốn mua một ít thuốc Đông y và một bộ ngân châm.
Thuốc Đông y dùng luyện chế ra chất lỏng để Tôi Luyện, còn ngân châm dùng để kích thích tiềm lực của hắn.
Hắn nắm giữ thuật châm cứu, tên là Thứ Thần Châm, chuyên môn kích thích tiềm lực thân thể.
Bây giờ thân thể của hắn vừa mới 16 tuổi, còn là xử # nam, cũng chưa từng tu luyện, hoàn toàn là một tờ giấy trắng, lúc này sử dụng sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Không những kích thích tiềm năng thân thể, còn đẩy nhanh tốc độ Tôi Luyện.
Thứ Thần Châm cùng với chất lỏng Tôi Luyện, chắc là rèn luyện thân thể đến tầng bốn không có vấn đề.
Nếu sử dụng ngọc châm hàm chứa linh khí để châm cứu, hiệu quả sẽ càng tốt hơn, chỉ là linh khí ở Địa Cậu đã rất mỏng manh, còn là ngọc châm hàm chứa linh khí, nếu có giá tiền sẽ rất đắt, không phải thứ hắn có thể mua được.
Trên người hắn có tổng cộng 500 tệ, ngân châm với 10 thang thuốc Đông y để Tôi Luyện ít nhất mất nửa số tiền đó.
- Ngân châm và thuốc Đông y sao?
Sắc mặt Dương Vĩ lập tức âm u, thầm mắng một câu.
- Mẹ nó, hóa ra không phải đến mua đồ chơi người lớn, uổng công mình nói nãy giờ.
Không phải tới mua đồ chơi người lớn, chắc chắn là tên nhóc nhà nghèo gần đây, người lớn trong nhà bị bệnh nằm trên giường không dậy nổi, chỉ có thể dựa vào đứa bé mua thuốc sắc thuốc cho mình.
Chuyện này còn chưa tính, mua nổi thì thôi đi, còn thường xuyên mặc cả, mặc cả cũng không sao, buôn bán là như vậy, thiếu thì ghi sổ nợ.
Không bán cho hắn, hắn sẽ khóc lóc vô cùng đáng thương, làm cho người ta nhìn thấy còn tưởng rằng anh ta không có lòng đồng cảm.
Bán cho hắn thì mình đau lòng, vốn không kiếm được bao nhiêu tiền.
Anh ta ghét nhất bị thiếu niên lừa gạt lấy đồng tình.
- Mua thuốc Đông y gì, đưa phương thuốc cho tôi xem.
Dương Vĩ lạnh lùng nói.
Giọng điệu nói chuyện so với vừa rồi như hai người vậy, quả thực là hai tầng lửa và băng.
Đôi mắt Mạc Phàm nheo lại, trong mắt hiện lên sắc bén, nhưng không so đo với Dương Vĩ, đưa phương thuốc cho anh ta.
Trong mắt hắn Dương Vĩ không khác gì trẻ trâu, hắn là Y Tiên không chết không muốn so đo với trẻ trâu thấp kém.
Dương Vĩ nhận lấy phương thuốc, cũng không thèm nhìn qua, chỉ chỉ bảng bên cạnh.
- Thấy rõ cửa hàng không cho ghi nợ không, nếu không thành vấn đề thì đi theo tôi.
Dương Vĩ cầm phương thuốc lập tức đi vào bên trong, Mạc Phàm đi theo sau.
Thuốc Đông y không để cùng một chỗ với đồ chơi người lớn, để ở một gian đại sảnh.
Sảnh thuốc Đông y vẫn giữ phong cách cổ xưa, quầy cổ, cửa quán, hòm thuốc, giống như đi vào tiệm thuốc cổ đại vậy.
Xung quanh bày các dụng cụ dùng để chữa bệnh, hình nhân châm cứu, giác hơi, lọ thuốc, cây cạo gió vân vân.
Vừa mới tiến vào, mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi.
- Không phải phương thuốc bệnh viện viết, phải thêm 100 tệ tiền đảm bảo.
Dương Vĩ đi vào trong quầy, lạnh lùng nói.
- 100 tệ?
Giọng nói của Mạc Phàm lạnh lùng, hắn có tổng cộng 500 tệ, trừ đi 100 tệ số tiền còn lại không đủ Tôi Luyện lần thứ hai.
- Sao thế, chê đắt à, phương thuốc của cậu không được bác sĩ viết, đi tiệm thuốc khác cũng không có ai dám bán.
Dương Vĩ âm dương quái khí nói, ánh mắt nhìn Diệp Hạo càng khinh bỉ hơn.
- Tôi muốn một bộ ngân châm, thuốc Đông y thì tôi cần mười thang, anh tính bao nhiêu tiền.
Mạc Phàm nói.
Dương Vĩ hơi vui vẻ, 100 tệ tiền lời, ngân châm với mười thang thảo dược, thế nào cũng phải kiếm của cậu ta 500 tệ, trừ đi phí tổn của tiệm thuốc, trong tay anh ta cũng còn 400, đủ để buổi tối bao một vị tiểu thư.
- Để tôi tính tiền một lát.
Dương Vĩ lấy máy tính ra ấn ấn một lát, lúc ngẩng đầu lộ ra tươi cười giả nhân giả nghĩa.
- Tổng cộng là 1200 tệ, nhìn cậu hiếu thuận như vậy, hẳn là mua thuốc cho người nhà, tôi giảm giá cho cậu còn 1000 tệ, thế nào?
Sắc mặt Mạc Phàm lạnh lẽo, tuy hắn trọng sinh quay về, nhưng vẫn hiểu biết giá cả lúc ấy.
Lúc ấy giá phòng ở thành phố Đông Hải cũng chỉ có 2000 một mét vuông, vậy mà hắn mua chút thuốc cần tiền nửa mét vuông nhà.
Ha ha, hắn thật sự muốn cười to, còn luôn mồm nói giảm giá nữa.
- 300 tệ, tôi sẽ suy xét.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- 300 tệ, sao cậu không đi cướp luôn đi.
Dương Vĩ nhướng mày, lạnh lùng nói.
- Nếu tôi muốn cướp, đã không nói nhiều lời vô nghĩa với anh như vậy rồi.
“Ha ha.”
Dương Vĩ cười khinh thường, chỉ dựa vào thân thể nhỏ bé này mà cũng dám nói khoác không biết ngượng.
Những học sinh này đúng thật là, trường học dạy như thế nào vậy, không thấy mấy vệ sĩ cao lớn uy vũ đứng ở cửa sao?
- Bớt nói linh tinh đi, thảo dược thì rẻ, nhưng ngân châm rất quý, còn do người tài giỏi chế tác tỉ mỉ khéo léo, 300 tệ đã muốn mua nhiều thứ như vậy, cậu cho rằng chúng tôi mở cửa hàng từ thiện à, không có tiền thì nhanh đi đi, đi nhà khác mà mua, chúng tôi không bán.
Dương Vĩ đi từ trong quầy hàng ra, đưa phương thuốc cho Mạc Phàm, không khách sáo hạ lệnh đuổi khách.
- Vậy chào anh.
Mạc Phàm vỗ vai Dương Vĩ, ngón tay khẽ ấn vào huyệt vai anh ta.
Nhất thời Dương Vĩ như bị điện giật, cánh tay rất tê, sau khi tê xong cánh tay không có lực như trước nữa.
Anh ta liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, lắc lư cánh tay, không kiên nhẫn nói:
- Nhóc con, không mua thuốc thì đi nhanh đi, điều hòa của chúng tôi cũng không phải bật miễn phí.
Nói xong anh ta xoay người đi vào trong quầy, vẻ mặt nghi ngờ:
- Chẳng lẽ là giết gà dọa khỉ?
Mạc Phàm không để ý đến Dương Vĩ, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ánh mắt hắn nhìn về phía một hình nhân châm cứu.
- Hả?
Nhất là cảnh giới tu luyện đầu tiên: Tôi Luyện, dựa vào tác dụng của thuốc có ích không ít.
Chỉ cần rèn luyện thân thể thành công, cơ thể hắn có thể vượt xa người thường, chắc chắn có năng lực tự bảo vệ mình.
Sau đó tiếp tục rèn luyện cảnh giới Luyện Khí, Tiên Thiên, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Đạo, Độ Kiếp, Đại Thừa.
Đó là chuyện Tôi Luyện sau này, bây giờ không gấp được, phải bước từng bước một.
Mạc Phàm ra khỏi bệnh viện, rất nhanh tìm được một tiệm thuốc lớn tên là Duyên Niên Đường ở gần đó.
Tuy là buổi chiều, trong hiệu thuốc vẫn có rất nhiều người mua thuốc như trước, xem ra ở đây có đủ tất cả các loại thuốc.
Vửa đến tiệm thuốc, một người đàn ông có dáng người cao gầy đeo kính mắt mặc tây trang tươi cười ra đón.
- Bạn học tới mua thuốc sao?
Mạc Phàm gật đầu, đi vào trong.
- Tôi tên la Dương Vĩ, bạn học đến chỗ tôi mua thuốc đều thích gọi tôi là Vĩ ca, cậu muốn mua gì.
Dương Vĩ cung kính cười nói.
- Chỗ của anh có những thứ gì?
Mạc Phàm hỏi.
- Chỗ của tôi có gì sao?
Dương Vĩ nhìn lướt qua bốn phía, như tên trộm tiến đến bên cạnh Mạc Phàm.
- Vậy phải xem cậu cần cái gì, liệt # dương nhập khẩu, thuốc # mê # tình phương Tây, đảm bảo là hàng gốc, còn có bao cao su quốc bảo, siêu mỏng siêu thấm siêu trơn, nếu cậu không hài lòng với những thứ này, tôi còn có thần khí của trạch nam, đảm bảo làm cậu hài lòng về chất lượng, chắc chắn sảng khoái muốn chết.
Gần tiệm thuốc là trường học, tuổi những học sinh đó không kém Mạc Phàm mấy, là lúc tò mò với người khác phái.
Không ít đứa bé đã bắt đầu nếm thử trái cấm, những loại thuốc và đồ chơi người lớn đều bán rất chạy.
Cho dù là Phú Nhị Đại có tiền hay là học sinh bình thường, dù là học sinh nghèo không có tiền, cũng không keo kiệt với đồ chơi người lớn.
Cho nên cho dù Mạc Phàm ăn mặc như vậy, anh ta vẫn nhiệt tình như cũ.
Đều là kim chủ của anh ta cả, lợi nhuận của đồ chơi người lớn có thể cao hơn thuốc Đông y thuốc Tây.
Mạc Phàm bừng tỉnh đại ngộ, trách không được nhiệt tình như vậy.
- Tôi muốn mua một ít thuốc Đông y và một bộ ngân châm.
Thuốc Đông y dùng luyện chế ra chất lỏng để Tôi Luyện, còn ngân châm dùng để kích thích tiềm lực của hắn.
Hắn nắm giữ thuật châm cứu, tên là Thứ Thần Châm, chuyên môn kích thích tiềm lực thân thể.
Bây giờ thân thể của hắn vừa mới 16 tuổi, còn là xử # nam, cũng chưa từng tu luyện, hoàn toàn là một tờ giấy trắng, lúc này sử dụng sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Không những kích thích tiềm năng thân thể, còn đẩy nhanh tốc độ Tôi Luyện.
Thứ Thần Châm cùng với chất lỏng Tôi Luyện, chắc là rèn luyện thân thể đến tầng bốn không có vấn đề.
Nếu sử dụng ngọc châm hàm chứa linh khí để châm cứu, hiệu quả sẽ càng tốt hơn, chỉ là linh khí ở Địa Cậu đã rất mỏng manh, còn là ngọc châm hàm chứa linh khí, nếu có giá tiền sẽ rất đắt, không phải thứ hắn có thể mua được.
Trên người hắn có tổng cộng 500 tệ, ngân châm với 10 thang thuốc Đông y để Tôi Luyện ít nhất mất nửa số tiền đó.
- Ngân châm và thuốc Đông y sao?
Sắc mặt Dương Vĩ lập tức âm u, thầm mắng một câu.
- Mẹ nó, hóa ra không phải đến mua đồ chơi người lớn, uổng công mình nói nãy giờ.
Không phải tới mua đồ chơi người lớn, chắc chắn là tên nhóc nhà nghèo gần đây, người lớn trong nhà bị bệnh nằm trên giường không dậy nổi, chỉ có thể dựa vào đứa bé mua thuốc sắc thuốc cho mình.
Chuyện này còn chưa tính, mua nổi thì thôi đi, còn thường xuyên mặc cả, mặc cả cũng không sao, buôn bán là như vậy, thiếu thì ghi sổ nợ.
Không bán cho hắn, hắn sẽ khóc lóc vô cùng đáng thương, làm cho người ta nhìn thấy còn tưởng rằng anh ta không có lòng đồng cảm.
Bán cho hắn thì mình đau lòng, vốn không kiếm được bao nhiêu tiền.
Anh ta ghét nhất bị thiếu niên lừa gạt lấy đồng tình.
- Mua thuốc Đông y gì, đưa phương thuốc cho tôi xem.
Dương Vĩ lạnh lùng nói.
Giọng điệu nói chuyện so với vừa rồi như hai người vậy, quả thực là hai tầng lửa và băng.
Đôi mắt Mạc Phàm nheo lại, trong mắt hiện lên sắc bén, nhưng không so đo với Dương Vĩ, đưa phương thuốc cho anh ta.
Trong mắt hắn Dương Vĩ không khác gì trẻ trâu, hắn là Y Tiên không chết không muốn so đo với trẻ trâu thấp kém.
Dương Vĩ nhận lấy phương thuốc, cũng không thèm nhìn qua, chỉ chỉ bảng bên cạnh.
- Thấy rõ cửa hàng không cho ghi nợ không, nếu không thành vấn đề thì đi theo tôi.
Dương Vĩ cầm phương thuốc lập tức đi vào bên trong, Mạc Phàm đi theo sau.
Thuốc Đông y không để cùng một chỗ với đồ chơi người lớn, để ở một gian đại sảnh.
Sảnh thuốc Đông y vẫn giữ phong cách cổ xưa, quầy cổ, cửa quán, hòm thuốc, giống như đi vào tiệm thuốc cổ đại vậy.
Xung quanh bày các dụng cụ dùng để chữa bệnh, hình nhân châm cứu, giác hơi, lọ thuốc, cây cạo gió vân vân.
Vừa mới tiến vào, mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi.
- Không phải phương thuốc bệnh viện viết, phải thêm 100 tệ tiền đảm bảo.
Dương Vĩ đi vào trong quầy, lạnh lùng nói.
- 100 tệ?
Giọng nói của Mạc Phàm lạnh lùng, hắn có tổng cộng 500 tệ, trừ đi 100 tệ số tiền còn lại không đủ Tôi Luyện lần thứ hai.
- Sao thế, chê đắt à, phương thuốc của cậu không được bác sĩ viết, đi tiệm thuốc khác cũng không có ai dám bán.
Dương Vĩ âm dương quái khí nói, ánh mắt nhìn Diệp Hạo càng khinh bỉ hơn.
- Tôi muốn một bộ ngân châm, thuốc Đông y thì tôi cần mười thang, anh tính bao nhiêu tiền.
Mạc Phàm nói.
Dương Vĩ hơi vui vẻ, 100 tệ tiền lời, ngân châm với mười thang thảo dược, thế nào cũng phải kiếm của cậu ta 500 tệ, trừ đi phí tổn của tiệm thuốc, trong tay anh ta cũng còn 400, đủ để buổi tối bao một vị tiểu thư.
- Để tôi tính tiền một lát.
Dương Vĩ lấy máy tính ra ấn ấn một lát, lúc ngẩng đầu lộ ra tươi cười giả nhân giả nghĩa.
- Tổng cộng là 1200 tệ, nhìn cậu hiếu thuận như vậy, hẳn là mua thuốc cho người nhà, tôi giảm giá cho cậu còn 1000 tệ, thế nào?
Sắc mặt Mạc Phàm lạnh lẽo, tuy hắn trọng sinh quay về, nhưng vẫn hiểu biết giá cả lúc ấy.
Lúc ấy giá phòng ở thành phố Đông Hải cũng chỉ có 2000 một mét vuông, vậy mà hắn mua chút thuốc cần tiền nửa mét vuông nhà.
Ha ha, hắn thật sự muốn cười to, còn luôn mồm nói giảm giá nữa.
- 300 tệ, tôi sẽ suy xét.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- 300 tệ, sao cậu không đi cướp luôn đi.
Dương Vĩ nhướng mày, lạnh lùng nói.
- Nếu tôi muốn cướp, đã không nói nhiều lời vô nghĩa với anh như vậy rồi.
“Ha ha.”
Dương Vĩ cười khinh thường, chỉ dựa vào thân thể nhỏ bé này mà cũng dám nói khoác không biết ngượng.
Những học sinh này đúng thật là, trường học dạy như thế nào vậy, không thấy mấy vệ sĩ cao lớn uy vũ đứng ở cửa sao?
- Bớt nói linh tinh đi, thảo dược thì rẻ, nhưng ngân châm rất quý, còn do người tài giỏi chế tác tỉ mỉ khéo léo, 300 tệ đã muốn mua nhiều thứ như vậy, cậu cho rằng chúng tôi mở cửa hàng từ thiện à, không có tiền thì nhanh đi đi, đi nhà khác mà mua, chúng tôi không bán.
Dương Vĩ đi từ trong quầy hàng ra, đưa phương thuốc cho Mạc Phàm, không khách sáo hạ lệnh đuổi khách.
- Vậy chào anh.
Mạc Phàm vỗ vai Dương Vĩ, ngón tay khẽ ấn vào huyệt vai anh ta.
Nhất thời Dương Vĩ như bị điện giật, cánh tay rất tê, sau khi tê xong cánh tay không có lực như trước nữa.
Anh ta liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, lắc lư cánh tay, không kiên nhẫn nói:
- Nhóc con, không mua thuốc thì đi nhanh đi, điều hòa của chúng tôi cũng không phải bật miễn phí.
Nói xong anh ta xoay người đi vào trong quầy, vẻ mặt nghi ngờ:
- Chẳng lẽ là giết gà dọa khỉ?
Mạc Phàm không để ý đến Dương Vĩ, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ánh mắt hắn nhìn về phía một hình nhân châm cứu.
- Hả?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook