Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị
-
Chương 11: Năng ra tay cũng không tệ
Mạc Phàm còn chưa đi được bao xa, bỗng nhiên dừng bước lại, nhíu mày, khóe miệng khẽ cong lên, cười lắc đầu.
Hắn nhìn lướt qua xung quanh, nhìn thấy ngõ nhỏ ở phía trước, trực tiếp đi vào.
Mạc Phàm mới rẽ vào không bao lâu, Tôn Hữu Tài mang theo ba đại hán xuất hiện ở đầu hẻm, thấy Mạc Phàm đi vào trong ngõ nhỏ, không khỏi nở nụ cười.
- Tên nhóc này đi vào ngõ cụt, đúng là trời giúp chúng ta mà.
Bốn người không che che giấu giấu nữa, cũng chui vào trong ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ thâm sâu, Mạc Phàm đi đến đầu thì dừng lại.
- Bốn người đi theo tôi là có ý gì?
Bốn người thấy Mạc Phàm phát hiện, cũng không kinh hoảng, trái lại lộ ra tươi cười đắc ý.
- Mày trộm đồ của ông đây, mày nói xem là làm gì?
Tôn Hữu Tài cười mỉa nói.
Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, quay người nhìn bọn họ.
- Tôi trộm đồ của ông, ông có chứng cứ gì không?
- Đồ trên tay mày là chứng cứ, còn cần chứng cứ gì khác sao?
Tôn Hữu Tài nhìn chằm chằm mấy món đồ trên tay Mạc Phàm nói.
- Tôi đã trả tiền những món đồ này rồi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Ai có thể chứng minh mày đã trả tiền những món đồ này rồi, tao nhớ rõ mày thừa dịp tao không chú ý, không chỉ lấy đi mấy món đồ còn trộm tiền của tao nữa, đồ thì lấy tổng cộng ba món, tổng tiền là 450 tệ.
Tôn Hữu Tài tính toán rồi nói.
Mạc Phàm cười lạnh lùng, chủ cửa hàng này đúng là đủ xấu xa, không chỉ vu oan hắn trộm đồ, ngay cả tiền bạc trên người hắn cũng biến thành trộm được.
Đúng là buồn cười.
Hắn sớm đã biết bên trong chợ đồ cổ rất bẩn thỉu, nhưng hắn không ngờ mình sẽ gặp phải loại chuyện này.
Chỉ là nghĩ lại thấy cũng bình thường, bất luận là tuổi tác hay thân thể, hắn đều có vẻ phù hợp với đặc thù dê béo, rất dễ bị hố.
- Ông đây là muốn cản đường cướp bóc sao?
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, lạnh nhạt hỏi.
- Mày đã cho là cướp bóc, vậy thì là cướp bóc đi, nhưng chỉ cần mày giao tiền trên người và ba món đồ kia ra, chúng tao sẽ không đưa mày đến cục cảnh sát, cũng sẽ không tố cáo mày trộm đồ, chỉ cần sau này mày đừng làm loại chuyện ngu ngốc này là được rồi.
Tôn Hữu Tài cười âm hiểm nói, trên mặt nồng đậm vẻ đắc ý.
Há miệng ngậm miệng đều là Mạc Phàm trộm thứ gì đó của ông ta, chứ không nói đồ là của Mạc Phàm.
- Nếu tôi không đưa thì sao?
- Không đưa à?
Trong mắt Tôn Hữu Tài lộ ra vài phần tàn nhẫn.
- Nhóc con, đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày không hỏi thăm tình hình gần đây một chút, có ai đưa ít tiền như vậy mà cầm được đồ của ông đây chưa.
- Vậy sao, ngại quá, hôm nay tôi sẽ lấy được, có bản lĩnh ông lấy về đi.
Mạc Phàm vươn tay, đưa ba món đồ tới.
Tôn Hữu Tài sửng sốt, sau đó bật cười, ba người khác cũng nở nụ cười theo.
Có phải tên nhóc này bị dọa ngốc luôn rồi không, vậy mà nói chuyện với Tôn Hữu Tài như vậy.
Tôn Hữu Tài là du côn lưu manh ở đây, có rất ít người trêu chọc ông ta.
Chủ cửa hàng khác bị Tôn Hữu Tài bắt nạt chỉ có thể nhịn, nếu không thì đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn ở chợ đồ cổ, tới bị hố cũng chỉ có thể cam chịu, nếu không sẽ bị chỉnh một trận.
- Ôi, chẳng lẽ hôm nay ông đây đụng vào gốc rạ cứng, tao thật sự hơi sợ đó, lão Ngũ, cậu lên vả mặt nó mấy cái, cho nó biết ông đây là ai?
Tôn Hữu Tài cười mỉa nói.
- Dạ.
Một hán tử cao lớn vạm vỡ tiến về phía trước một bước, nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh miệt, học sinh giống như Mạc Phàm, anh ta đánh mấy cái cũng không có vấn đề.
- Nhóc con, sao mày phải khổ vậy chứ, vì cái miệng mà bị đánh một trận, thật sự đáng sao, không bằng ngoan ngoãn giao đồ ra đây, lại nói xin lỗi Tài ca, chuyện gì cũng không có, mày có thể cút đi rồi.
Mạc Phàm không kiên nhẫn nói:
- Có bản lĩnh thì đến lấy, không có thì bớt nói linh tinh đi.
- Nhóc con, mày đúng là không biết điều, xem ông đây có đánh chết mày hay không.
Lão Ngũ tức giận giơ tay định tát vào mặt Mạc Phàm.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười lắc đầu, không đợi tay lão Ngũ chạm vào mặt hắn, hắn nhanh chóng ra tay, như tia chớp phát sau đến trước.
“Bốp bốp!”
Hai tiếng tát thanh thúy vang lên, thân hình khổng lồ của lão Ngũ đập vào vách tường trong ngõ nhỏ, phun ra máu và ba cái răng.
Đám người Tôn Hữu Tài sửng sốt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.
Đây là tình huống gì thế?
Lão Ngũ cao 185, nặng 100, nhìn tràn đầy sức mạnh, đến người trưởng thành bình thường gặp phải cũng sợ hãi, một mình đánh hai người đều không có bất luận vấn đề gì, lại bị một học sinh trung học tát hai cái đập vào tường.
- Lão Ngũ, cậu bị sao vậy, có phải mới đứng dậy khỏi người mỹ nữ hay không, ngay cả học sinh trung học mà không đối phó được, đúng là phế vật.
Tôn Hữu Tài mắng.
- Hai người các cậu lên đi, lấy đồ và tiền về, chúng ta đi ăn thịt dê nhúng.
Hai người còn lại cười lạnh lùng, không chút do dự xông về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm nheo mắt lại, nắm lấy lão Ngũ, thoải mái nâng lão Ngũ lên như nâng một con gà.
Nâng người lão Ngũ lên, đánh mạnh vào hai người kia.
‘Rầm’ một tiếng, cả ba người đều ngã lên trên đất, không ngừng rên rỉ, mãi mà không đứng dậy được.
Còn lại Tôn Hữu Tài há to miệng, vừa rồi còn có khả năng là trùng hợp, nhưng trong chớp mắt ba đại hán cao lớn bị tên nhóc này đánh bại, vậy thì không phải là trùng hợp đơn giản như vậy.
Cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, ông ta thật sự gặp phải gốc rạ cứng rồi.
Nghĩ như vậy, ông ta di chuyển hai chân như nhũn ra, lặng lẽ đi ra ngoài.
Mạc Phàm hài lòng liếc nhìn ba người trên đất, cười lạnh lùng.
Kiếp trước hắn không hiểu vì sao tu sĩ lại phải đánh nhau, cho nên rất ít khi ra tay với người khác, không ngờ ra tay chỉnh cặn bã lại sảng khoái đến vậy.
- Năng ra tay cũng không tệ!
- Ông muốn chạy đi đâu, không muốn đồ và tiền nữa sao?
Mạc Phàm nhìn chằm chằm Tôn Hữu Tài chuẩn bị chạy trốn nói.
Thân hình Tôn Hữu Tài như bị giữ chặt, giống như bị điện giật, vội vàng dừng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác cười nịnh nọt:
- Tôi vừa mới nghĩ ra, hình như cậu đã trả tiền rồi, tiền của tôi đều ở chỗ tôi, cũng không có bị mất.
- Ông nói mất là mất, ông nói không mất thì không mất sao, đâu có chuyện đơn giản như vậy.
Mạc Phàm cười mỉa nói.
- Vị tiểu ca này tha mạng, tôi cũng chỉ vì kiếm miếng cơm, đã một tuần rồi tôi còn chưa mở hàng, trong nhà có mẹ già 80 tuổi với con nhỏ hai tuổi gào khóc đòi ăn, thật sự là không có biện pháp.
Sắc mặt Tôn Hữu Tài thay đổi, đáng thương tội nghiệp cầu xin.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, không nhúc nhích chút nào.
Bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn dùng câu lỗi thời như vậy.
May mắn hôm nay là hắn, nếu là học sinh trung học bình thường, khó tránh khỏi bị người này cướp mất tiền, chắc chắn không thể thiếu bị đánh một trận, giết người cũng không phải là không có khả năng, thương hại người như vậy là tự mình hại mình.
- Ông đã có mẹ già 80 tuổi và con nhỏ 2 tuổi, còn một tuần chưa mở hàng, sao vừa rồi ông còn muốn ăn thịt dê nhúng?
Mạc Phàm hỏi.
- Chuyện này, chuyện này…
Con mắt Tôn Hữu Tài không ngừng chuyển động, ấp úng một lúc lâu mà không nói nên lời.
- Nếu không tìm được lý do, vậy thì cũng giống như mấy người kia đi.
Mạc Phàm bước đến trước người Tôn Hữu Tài, một quyền đánh vào người ông ta.
Cả người Tôn Hữu Tài lập tức cong thành con tôm, sắc mặt ửng hồng, cảm thấy đau đớn giống như bị xe đụng vào.
Ông ta thấy Mạc Phàm nhấc chân đá qua, con mắt vội vàng đảo một cái.
- Đợi một chút, đừng đánh tôi, trong nhà tôi còn có một món đồ gia truyền, chỉ cần cậu không đánh tôi, tôi bằng lòng tặng cậu đồ gia truyền.
- Đồ gia truyền sao?
Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, đồ trên sạp hàng của tên này cũng không tệ, đồ hắn vừa mới mua được, ba món thì có hai món không tệ lắm, nói không chừng đồ gia truyền này sẽ làm hắn kinh ngạc vui mừng.
- Đồ gia truyền gì?
- Là một cái la bàn, đã có lịch sử ngàn năm.
Tôn Hữu Tài hoảng sợ nói.
Quả thật trong nhà ông ta có cái la bàn, nhưng không biết tên nhóc này còn mạng tới lấy không.
- Được, giữa trưa ngày mai tôi tới nơi này, nếu không thấy la bàn, ông biết hậu quả rồi đó.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi cong lên, không cho là đúng nói.
- Cảm ơn tiểu ca, giữa trưa ngày mai gặp, tôi nhất định sẽ mang đến cho cậu, nhất định.
Tôn Hữu Tài vội vàng gật đầu, trong mắt lóe qua tàn nhẫn.
Mạc Phàm cười nhạt, buông Tôn Hữu Tài ra, xoay người rời khỏi ngõ nhỏ.
Hắn nhìn lướt qua xung quanh, nhìn thấy ngõ nhỏ ở phía trước, trực tiếp đi vào.
Mạc Phàm mới rẽ vào không bao lâu, Tôn Hữu Tài mang theo ba đại hán xuất hiện ở đầu hẻm, thấy Mạc Phàm đi vào trong ngõ nhỏ, không khỏi nở nụ cười.
- Tên nhóc này đi vào ngõ cụt, đúng là trời giúp chúng ta mà.
Bốn người không che che giấu giấu nữa, cũng chui vào trong ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ thâm sâu, Mạc Phàm đi đến đầu thì dừng lại.
- Bốn người đi theo tôi là có ý gì?
Bốn người thấy Mạc Phàm phát hiện, cũng không kinh hoảng, trái lại lộ ra tươi cười đắc ý.
- Mày trộm đồ của ông đây, mày nói xem là làm gì?
Tôn Hữu Tài cười mỉa nói.
Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, quay người nhìn bọn họ.
- Tôi trộm đồ của ông, ông có chứng cứ gì không?
- Đồ trên tay mày là chứng cứ, còn cần chứng cứ gì khác sao?
Tôn Hữu Tài nhìn chằm chằm mấy món đồ trên tay Mạc Phàm nói.
- Tôi đã trả tiền những món đồ này rồi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Ai có thể chứng minh mày đã trả tiền những món đồ này rồi, tao nhớ rõ mày thừa dịp tao không chú ý, không chỉ lấy đi mấy món đồ còn trộm tiền của tao nữa, đồ thì lấy tổng cộng ba món, tổng tiền là 450 tệ.
Tôn Hữu Tài tính toán rồi nói.
Mạc Phàm cười lạnh lùng, chủ cửa hàng này đúng là đủ xấu xa, không chỉ vu oan hắn trộm đồ, ngay cả tiền bạc trên người hắn cũng biến thành trộm được.
Đúng là buồn cười.
Hắn sớm đã biết bên trong chợ đồ cổ rất bẩn thỉu, nhưng hắn không ngờ mình sẽ gặp phải loại chuyện này.
Chỉ là nghĩ lại thấy cũng bình thường, bất luận là tuổi tác hay thân thể, hắn đều có vẻ phù hợp với đặc thù dê béo, rất dễ bị hố.
- Ông đây là muốn cản đường cướp bóc sao?
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, lạnh nhạt hỏi.
- Mày đã cho là cướp bóc, vậy thì là cướp bóc đi, nhưng chỉ cần mày giao tiền trên người và ba món đồ kia ra, chúng tao sẽ không đưa mày đến cục cảnh sát, cũng sẽ không tố cáo mày trộm đồ, chỉ cần sau này mày đừng làm loại chuyện ngu ngốc này là được rồi.
Tôn Hữu Tài cười âm hiểm nói, trên mặt nồng đậm vẻ đắc ý.
Há miệng ngậm miệng đều là Mạc Phàm trộm thứ gì đó của ông ta, chứ không nói đồ là của Mạc Phàm.
- Nếu tôi không đưa thì sao?
- Không đưa à?
Trong mắt Tôn Hữu Tài lộ ra vài phần tàn nhẫn.
- Nhóc con, đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày không hỏi thăm tình hình gần đây một chút, có ai đưa ít tiền như vậy mà cầm được đồ của ông đây chưa.
- Vậy sao, ngại quá, hôm nay tôi sẽ lấy được, có bản lĩnh ông lấy về đi.
Mạc Phàm vươn tay, đưa ba món đồ tới.
Tôn Hữu Tài sửng sốt, sau đó bật cười, ba người khác cũng nở nụ cười theo.
Có phải tên nhóc này bị dọa ngốc luôn rồi không, vậy mà nói chuyện với Tôn Hữu Tài như vậy.
Tôn Hữu Tài là du côn lưu manh ở đây, có rất ít người trêu chọc ông ta.
Chủ cửa hàng khác bị Tôn Hữu Tài bắt nạt chỉ có thể nhịn, nếu không thì đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn ở chợ đồ cổ, tới bị hố cũng chỉ có thể cam chịu, nếu không sẽ bị chỉnh một trận.
- Ôi, chẳng lẽ hôm nay ông đây đụng vào gốc rạ cứng, tao thật sự hơi sợ đó, lão Ngũ, cậu lên vả mặt nó mấy cái, cho nó biết ông đây là ai?
Tôn Hữu Tài cười mỉa nói.
- Dạ.
Một hán tử cao lớn vạm vỡ tiến về phía trước một bước, nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh miệt, học sinh giống như Mạc Phàm, anh ta đánh mấy cái cũng không có vấn đề.
- Nhóc con, sao mày phải khổ vậy chứ, vì cái miệng mà bị đánh một trận, thật sự đáng sao, không bằng ngoan ngoãn giao đồ ra đây, lại nói xin lỗi Tài ca, chuyện gì cũng không có, mày có thể cút đi rồi.
Mạc Phàm không kiên nhẫn nói:
- Có bản lĩnh thì đến lấy, không có thì bớt nói linh tinh đi.
- Nhóc con, mày đúng là không biết điều, xem ông đây có đánh chết mày hay không.
Lão Ngũ tức giận giơ tay định tát vào mặt Mạc Phàm.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười lắc đầu, không đợi tay lão Ngũ chạm vào mặt hắn, hắn nhanh chóng ra tay, như tia chớp phát sau đến trước.
“Bốp bốp!”
Hai tiếng tát thanh thúy vang lên, thân hình khổng lồ của lão Ngũ đập vào vách tường trong ngõ nhỏ, phun ra máu và ba cái răng.
Đám người Tôn Hữu Tài sửng sốt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.
Đây là tình huống gì thế?
Lão Ngũ cao 185, nặng 100, nhìn tràn đầy sức mạnh, đến người trưởng thành bình thường gặp phải cũng sợ hãi, một mình đánh hai người đều không có bất luận vấn đề gì, lại bị một học sinh trung học tát hai cái đập vào tường.
- Lão Ngũ, cậu bị sao vậy, có phải mới đứng dậy khỏi người mỹ nữ hay không, ngay cả học sinh trung học mà không đối phó được, đúng là phế vật.
Tôn Hữu Tài mắng.
- Hai người các cậu lên đi, lấy đồ và tiền về, chúng ta đi ăn thịt dê nhúng.
Hai người còn lại cười lạnh lùng, không chút do dự xông về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm nheo mắt lại, nắm lấy lão Ngũ, thoải mái nâng lão Ngũ lên như nâng một con gà.
Nâng người lão Ngũ lên, đánh mạnh vào hai người kia.
‘Rầm’ một tiếng, cả ba người đều ngã lên trên đất, không ngừng rên rỉ, mãi mà không đứng dậy được.
Còn lại Tôn Hữu Tài há to miệng, vừa rồi còn có khả năng là trùng hợp, nhưng trong chớp mắt ba đại hán cao lớn bị tên nhóc này đánh bại, vậy thì không phải là trùng hợp đơn giản như vậy.
Cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, ông ta thật sự gặp phải gốc rạ cứng rồi.
Nghĩ như vậy, ông ta di chuyển hai chân như nhũn ra, lặng lẽ đi ra ngoài.
Mạc Phàm hài lòng liếc nhìn ba người trên đất, cười lạnh lùng.
Kiếp trước hắn không hiểu vì sao tu sĩ lại phải đánh nhau, cho nên rất ít khi ra tay với người khác, không ngờ ra tay chỉnh cặn bã lại sảng khoái đến vậy.
- Năng ra tay cũng không tệ!
- Ông muốn chạy đi đâu, không muốn đồ và tiền nữa sao?
Mạc Phàm nhìn chằm chằm Tôn Hữu Tài chuẩn bị chạy trốn nói.
Thân hình Tôn Hữu Tài như bị giữ chặt, giống như bị điện giật, vội vàng dừng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác cười nịnh nọt:
- Tôi vừa mới nghĩ ra, hình như cậu đã trả tiền rồi, tiền của tôi đều ở chỗ tôi, cũng không có bị mất.
- Ông nói mất là mất, ông nói không mất thì không mất sao, đâu có chuyện đơn giản như vậy.
Mạc Phàm cười mỉa nói.
- Vị tiểu ca này tha mạng, tôi cũng chỉ vì kiếm miếng cơm, đã một tuần rồi tôi còn chưa mở hàng, trong nhà có mẹ già 80 tuổi với con nhỏ hai tuổi gào khóc đòi ăn, thật sự là không có biện pháp.
Sắc mặt Tôn Hữu Tài thay đổi, đáng thương tội nghiệp cầu xin.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, không nhúc nhích chút nào.
Bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn dùng câu lỗi thời như vậy.
May mắn hôm nay là hắn, nếu là học sinh trung học bình thường, khó tránh khỏi bị người này cướp mất tiền, chắc chắn không thể thiếu bị đánh một trận, giết người cũng không phải là không có khả năng, thương hại người như vậy là tự mình hại mình.
- Ông đã có mẹ già 80 tuổi và con nhỏ 2 tuổi, còn một tuần chưa mở hàng, sao vừa rồi ông còn muốn ăn thịt dê nhúng?
Mạc Phàm hỏi.
- Chuyện này, chuyện này…
Con mắt Tôn Hữu Tài không ngừng chuyển động, ấp úng một lúc lâu mà không nói nên lời.
- Nếu không tìm được lý do, vậy thì cũng giống như mấy người kia đi.
Mạc Phàm bước đến trước người Tôn Hữu Tài, một quyền đánh vào người ông ta.
Cả người Tôn Hữu Tài lập tức cong thành con tôm, sắc mặt ửng hồng, cảm thấy đau đớn giống như bị xe đụng vào.
Ông ta thấy Mạc Phàm nhấc chân đá qua, con mắt vội vàng đảo một cái.
- Đợi một chút, đừng đánh tôi, trong nhà tôi còn có một món đồ gia truyền, chỉ cần cậu không đánh tôi, tôi bằng lòng tặng cậu đồ gia truyền.
- Đồ gia truyền sao?
Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, đồ trên sạp hàng của tên này cũng không tệ, đồ hắn vừa mới mua được, ba món thì có hai món không tệ lắm, nói không chừng đồ gia truyền này sẽ làm hắn kinh ngạc vui mừng.
- Đồ gia truyền gì?
- Là một cái la bàn, đã có lịch sử ngàn năm.
Tôn Hữu Tài hoảng sợ nói.
Quả thật trong nhà ông ta có cái la bàn, nhưng không biết tên nhóc này còn mạng tới lấy không.
- Được, giữa trưa ngày mai tôi tới nơi này, nếu không thấy la bàn, ông biết hậu quả rồi đó.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi cong lên, không cho là đúng nói.
- Cảm ơn tiểu ca, giữa trưa ngày mai gặp, tôi nhất định sẽ mang đến cho cậu, nhất định.
Tôn Hữu Tài vội vàng gật đầu, trong mắt lóe qua tàn nhẫn.
Mạc Phàm cười nhạt, buông Tôn Hữu Tài ra, xoay người rời khỏi ngõ nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook