Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Dịch)
Chương 70: Người Không Bằng Mèo

Lữ Vĩ Nam miệng hô đồng ý, lúc giao thú hồn biến dị cho Hàn Sâm, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, cẩn thận đề phòng, sợ sau khi Hàn Sâm lấy đồ vật xong liền giết người.

Cũng may sau khi Hàn Sâm thu thú hồn biến dị xong không có ý tứ ra tay, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, cầm chén ra múc lấy một chén canh thịt.

Nhưng mà để cho Lữ Vĩ Nam kỳ quái chính là, Hàn Sâm vậy mà chỉ ăn súp, thịt trong nồi lại không hề động tới một miếng.

Mặc dù trong súp sẽ có một ít gien tinh hoa được nấu ra, nhưng mà gien trong thịt mới là nhiều nhất, hắn chỉ uống súp chứ không ăn thịt, cũng không biết là có ý gì.

Lúc Lữ Vĩ Nam đang nghi ngờ, chỉ thấy Hàn Sâm gọi ra một con mèo con màu đen, sau đó thịt trong nồi đều đổ ra một cái chén, đưa tới trước mặt con mèo con màu đen kia.

Con mèo con màu đen lập tức meo meo một tiếng nhào tới, bắt đầu ăn từng miếng lớn.

Khóe miệng Lữ Vĩ Nam co quắp, y quả thật không nghĩ ra, thứ vừa rồi mình muốn cướp, còn bỏ ra một khối thịt cực lớn để trao đổi, vậy mà lại là thức ăn cho mèo.

- Tên này đến cùng có lai lịch gì? Đem thịt sinh vật biến dị cho mèo ăn, con mẹ nó đây là chuyện mà con người có thể làm ra được sao?

Hiện tại Lữ Vĩ Nam thật muốn đập đầu vào tường, vừa rồi y lại lấy tính mạng ra giành ăn với mèo.

Nghĩ đến mèo, y lại là cả kinh, hiện nay bên trong các loại thú hồn đã biết tới, cần ăn thịt cũng chỉ có thú hồn dạng sủng vật, thú hồn tọa kỵ các loại đều không cần ăn, con mèo này của Hàn Sâm đương nhiên không thể chỉ là mèo thông thường, khẳng định là một cái thú hồn sủng vật.

Bây giờ người có thể chơi thú hồn sủng vật cực ít, thú hồn sủng vật ban đầu không có bất kỳ sức chiến đấu gì, phải dùng thịt của dị sinh vật nuôi nấng, mới có thể để cho thú hồn sủng vật phát triển, lúc thú hồn sủng vật phát triển tới một trình độ nhất định nào đó, nó sẽ lột xác một lần, sau khi lột xác mới có được năng lực chiến đấu.

Nhưng mà thú hồn sủng vật muốn phát triển đến lúc lột xác phải cần quá nhiều thịt, thú hồn sủng vật bình thường và thú hồn nguyên thủy còn có người thử qua, nhưng sau khi bồi dưỡng ra được thì sức chiến đấu cũng quá bình thường, mà thú hồn sủng vật cấp biến dị cơ hồ không có ai thử làm, cần phải dùng lượng lớn thịt của sinh vật biến dị nuôi nấng mới có thể lột xác, có nhiều thịt của sinh vật biến dị như vậy, đã đủ tạo ra mấy người max gien biến dị rồi, ai lại đem đi cho nó ăn.

Nghĩ tới đây, Lữ Vĩ Nam càng cảm thấy Hàn Sâm thật sự quá đáng sợ, thầm nghĩ trong lòng:

- Đây chính là người có thể nuôi sủng vật biến dị, cũng không biết là người nối nghiệp của thế lực lớn nào, vậy mà lại được coi trọng và bồi dưỡng như vậy.

- Đại ca, không biết phải gọi anh như thế nào?

Lữ Vĩ Nam lộ ra vẻ mặt tươi cười hỏi, muốn tìm hiểu hư thật của Hàn Sâm.

- Cậu không biết tôi?

Hàn Sâm hơi kinh ngạc nhìn Lữ Vĩ Nam, nguyên bản hắn còn có chút kỳ quái, Lữ Vĩ Nam đã thấy hắn mặc cả bộ áo giáp vậy mà còn không biết hắn chính là Tệ thần, ban đầu có lẽ là nhận lầm, nhưng khi nhìn thấy đôi cánh của hắn, Lữ Vĩ Nam vẫn còn không nhận ra, vậy đã chứng minh Lữ Vĩ Nam thật sự không biết Tệ thần.



- Chúng ta trước kia đã gặp nhau?

Lữ Vĩ Nam nghi ngờ nhìn tới Hàn Sâm, y đã hiểu sai ý.

- Không có gì.

Hàn Sâm tiếp tục uống súp.

Lữ Vĩ Nam lập tức hiểu ra, ý tứ chính là mình có lẽ nên biết hắn, nói cách khác hắn là người rất nổi danh, việc này lại khiến cho Lữ Vĩ Nam càng thêm chắc chắn Hàn Sâm là người của thế lực lớn nào đó, nếu không sẽ không nói ra lời tự phụ như vậy, ánh mắt nhìn về phía Hàn Sâm càng thêm nóng bỏng.

Hàn Sâm cho rằng Tệ thần quá hot ở trên internet, người bình thường hẳn phải nghe nói qua mới đúng.

- Cậu đến Đầm Lầy Hắc Ám này từ lúc nào?

Hàn Sâm nhìn Lữ Vĩ Nam hỏi.

Lần này Lữ Vĩ Nam trả lời lại rất nhiệt tình, mặc kệ Hàn Sâm có hỏi hay không đều một mạch nói ra, quả thực chính là biết gì nói đó, nói như nước sông dậy sóng liên miên bất tuyệt.

Cuối cùng thì Hàn Sâm cũng biết rõ vì sao Lữ Vĩ Nam không biết Tệ thần, một năm trước sau khi tên này tiến vào thế giới Tí Hộ Sở liền chưa từng đi ra ngoài, vậy mà một mình lăn lộn cho tới bây giờ, hơn nữa nhìn qua cuộc sống cũng coi như không tệ.

Hàn Sâm vô cùng ngoài ý muốn nhìn Lữ Vĩ Nam, hắn thật sự là có chút không tin, Lữ Vĩ Nam lại có được bản lĩnh như vậy.

Lữ Vĩ Nam thấy cử động của Hàn Sâm, đã biết rõ hắn đang suy nghĩ cái gì, mặt đỏ lên vội vàng nói:

- Người của Lữ gia chúng tôi luôn tinh tu độn pháp, trên đất bằng hiếm có địch thủ, mặc dù tôi bất tài, nhưng cũng có lòng hướng đạo, từ lúc tiến vào Tí Hộ Sở liền đi vào trong núi rừng, muốn đột phá cực hạn của bản thân, đạt tới cảnh giới chí cao vô địch vô ngã. . .

- Nói tiếng người.

Hàn Sâm lạnh lùng trừng mắt liếc y một cái.

- Khụ khụ, là như thế này, thân pháp gia truyền của Lữ gia chúng tôi cũng không tệ, có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, cho nên. . .

Lữ Vĩ Nam ho nhẹ một tiếng nói ra.



Lúc này Hàn Sâm mới nhớ tới, thân pháp lúc trước của Lữ Vĩ Nam xác thực là vô cùng quỷ dị, nếu như không phải tự y chạy trốn lên trên lưng Thiết Linh Điểu, ở trên trời hoàn toàn không có cơ hội thi triển thân pháp, hắn chưa chắc có thể khiến Lữ Vĩ Nam bị thương.

- Một tháng cậu ở Đầm Lầy Hắc Ám này, có thấy một khu rừng cây hay không, cây chỗ đó đều vô cùng cao lớn, nhưng mà mật độ rất thưa, phía dưới mọc đầy hoa tươi.

Hàn Sâm lại hỏi.

Lữ Vĩ Nam nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu:

- Chưa từng nhìn thấy chỗ như thế, trong Đầm Lầy Hắc Ám hình như không có cây cao.

Không biết Lữ Vĩ Nam nói thật hay giả, nhưng Hàn Sâm cũng không hỏi lại, nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi sau khi trời sáng liền cùng lên đường với y.

Tổn thương trên mông Lữ Vĩ Nam vẫn chưa lành, cũng may y có Thiết Linh Điểu thay đi bộ, nên cũng không thành vấn đề gì.

Chỉ là mỗi khi đến bữa ăn cơm, Lữ Vĩ Nam nhìn thấy Hàn Sâm cho Miêu Quân ăn từng miếng cá khô biến dị, liền nhìn tới đăm đăm, quả thực là muốn đấm ngực dậm chân, trong lòng hô to người không bằng mèo.

Cũng không biết có phải là vận may đến rồi hay không, hai người mới đi được một ngày, Lữ Vĩ Nam đang oán trách vận may không tốt, đi cả một ngày đều không nhìn thấy sinh vật biến dị nào, Hàn Sâm liền ở trong một bụi cỏ nhìn thấy một con ong độc màu đen lớn cỡ nắm đấm người lớn.

- Hắc Châm Phong!

Hàn Sâm liền giật mình, vội vàng ra hiệu cho Lữ Vĩ Nam chớ lên tiếng, cứ như vậy đứng ở xa xa nhìn con Hắc Châm Phong kia.

- Nhìn thấy con ong độc kia không, đừng động tới nó, nhưng cũng đừng để cho nó rời khỏi tầm mắt của cậu.

Sau khi Hàn Sâm nói xong, hắn liền bay lên trên không trung nhìn cảnh vật chung quanh, bởi vì Đầm Lầy Hắc Ám thường xuyên có sương mù, Hàn Sâm nhìn ra bốn phía, trong vòng hai ba mươi dặm không hề nhìn thấy có cái cây cao lớn nào, cũng không có thấy tổ ong nào cả.

- Xem ra sào huyệt của Hắc Châm Phong cũng không ở gần đây, đi theo nó sẽ có thể tìm được nơi Hắc Châm Phong làm tổ.

Hàn Sâm lặng lẽ bay đến bên cạnh Lữ Vĩ Nam, ra hiệu cho y lặng lẽ đi theo Hắc Châm Phong.

Lữ Vĩ Nam đã đoán được Hàn Sâm đại khái muốn làm gì, hai người giữ im lặng theo dõi con Hắc Châm Phong kia, cũng may là hai người có năng lực bay lượn trên không trung, đuổi kịp Hắc Châm Phong cũng không khó.

Bám theo Hắc Châm Phong vừa đi vừa nghỉ, đã bay lung tung hơn mười dặm, trên đường dần dần nhìn thấy nhiều Hắc Châm Phong hơn.

Không bao lâu sau, Hàn Sâm đột nhiên nhìn thấy xa xa có một cây cổ thụ to lớn đứng sừng sững ở trong ao đầm, ở trên tán cây cổ thụ kia, rủ xuống một tổ ong màu đen lớn giống như quả khinh khí cầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương