Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Dịch)
-
Chương 30: Trứng Đâu Rồi?
Mỗi ngày Hàn Sâm đều leo lên hút trộm nước trứng một lần, vẫn không đụng phải sinh vật thần huyết trở lại tổ chim, Hàn Sâm đoán chừng là cha mẹ của quả trứng đã bị người ta săn giết, cho nên mới không thể trở về.
Nhưng vì an toàn, mỗi lần Hàn Sâm hút xong nước trứng đều trở lại tảng đá chỗ Lâm Bắc Phong, cũng không ở lại trên khu vực tổ chim.
Lâm Bắc Phong cho rằng Hàn Sâm đi lên là tìm đường ra, cũng không hề suy nghĩ nhiều, đợi hai ba ngày, Lâm Bắc Phong nhìn nhìn xuống dưới, vì có sương mù che chắn nên cũng thấy không rõ những con Mãnh Duẫn Thú kia đã đi hay chưa.
- Sâm ca, không bằng chúng ta đi xuống dưới xem thử đám Mãnh Duẫn Thú đó đã đi hay chưa?
Ở trên vách núi đá này ban ngày nóng ban đêm lạnh, Lâm Bắc Phong có chút không chịu nổi.
- Đợi hai ngày nữa sẽ an toàn hơn, bây giờ đi xuống, vạn nhất những con Mãnh Duẫn Thú đó chưa đi, bị chúng nhìn thấy, chúng lại thủ thêm bảy tám ngày, chúng ta cũng không còn nhiều đồ ăn đâu.
Gen tiến hóa của Hàn Sâm cao hơn Lâm Bắc Phong không ít, kỳ thật ngày hôm qua hắn đã nghe được tiếng chân dần dần rời đi của đám Mãnh Duẫn Thú kia, thế nhưng nước của quả trứng lớn còn chưa uống hết, hắn đương nhiên sẽ không chịu đi đấy.
Lâm Bắc Phong nghe xong cũng cảm thấy có lý, khẽ cắn môi cứng rắn chịu đựng tiếp.
Thế nhưng mà hai ngày tiếp theo, Lâm Bắc Phong thấy Hàn Sâm vẫn mỗi ngày đều trèo lên trên, đám dây leo ở trên vách núi này chỉ lớn một chút như vậy, liên tục vài ngày đều đã đi dò đường, sớm nên dò xét xong rồi chứ, tại sao Hàn Sâm mỗi ngày đều trèo lên trên.
- Chẳng lẽ bên trên thật có thứ gì?
Trong lòng Lâm Bắc Phong hoài nghi, nhưng y không cho rằng bên trên thật sự có sinh vật thần huyết, chỉ là có chút tò mò Hàn Sâm leo lên trên đó làm gì thôi.
- Tôi nói này Sâm ca, ngày ngày anh leo lên leo xuống đến cùng là đang làm gì thế?
Lâm Bắc Phong không nhịn được hỏi.
- Không phải là đã nói cho anh biết rồi sao, bên trên có sinh vật thần huyết, tôi đi lên gặm khối lớn thịt.
Hàn Sâm nói.
- Vậy có thể dẫn tôi đi lên hưởng thụ một chút được không?
Lâm Bắc Phong không tin lời Hàn Sâm nói, nhưng lại rất muốn biết đến cùng Hàn Sâm đi lên làm gì, liền thuận theo lời Hàn Sâm nói.
- Được.
Hàn Sâm cười cười, liền tóm lấy dây leo trèo lên trên.
Lâm Bắc Phong cũng bò lên theo, nhưng mà thể lực của Lâm Bắc Phong thật sự không được, bò được một nửa liền không bò nổi nữa, hô lên với Hàn Sâm:
- Sâm ca, tôi không chịu được nữa, anh rốt cuộc muốn bò tới chỗ nào thế?
- Sắp tới rồi, anh kiên trì thêm một chút nữa đi, tôi đi lên trước, sau đó lại dùng dây leo kéo anh lên.
Hàn Sâm tựa như thạch sùng thật trèo nhanh lên phía trên.
Không bao lâu sau, Lâm Bắc Phong liền thấy một sợi dây leo từ phía trên ném xuống, vội vàng quấn lên trên thân thể, mượn lực Hàn Sâm kéo lên để trèo lên.
Rốt cục đã bò lên tới bệ đá, Lâm Bắc Phong thấy được quả trứng khổng lồ kia lập tức mở to hai mắt nhìn:
- Ôi mẹ ơi!!! Trứng lớn như vậy, chẳng lẽ đây là trứng của sinh vật thần huyết?
- Đúng vậy, đây là trứng của thần huyết Bạo Phong Thần Điểu.
Hàn Sâm gật đầu nói.
- CMN, thật sự là trứng cấp thần huyết, Sâm ca trâu bò!
Lâm Bắc Phong lập tức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, hai bước vọt tới phía trước quả trứng, một quyền đã đập bể một tảng lớn vỏ trứng, đưa miệng tới muốn uống nước trứng.
Lâm Bắc Phong duỗi đầu lưỡi dài ra, đợi cả buổi nhưng vẫn không thấy nước trứng chảy ra, lập tức có chút buồn bực, lại dùng quyền đập phá thêm vài cái, đánh thủng một cái lỗ lớn.
- Nước trứng đâu rồi?
Lâm Bắc Phong ngơ ngác nhìn vào bên trong vỏ trứng, trống không nào có chút nước trứng nào, toàn bộ là một cái vỏ không.
- Uống sạch rồi.
Hàn Sâm chớp mắt nói.
- Uống sạch rồi?
Lâm Bắc Phong hơi giật mình nhìn Hàn Sâm.
- Mấy ngày hôm trước không phải tôi đã nói cho anh rồi sao, còn bảo anh cùng đi lên, chính anh không lên, tôi còn tưởng rằng Lâm đại thiếu gia không thèm nữa chứ.
Hàn Sâm giang hai tay ra nói.
Lâm Bắc Phong hận không thể đập đầu chết ở trên vách đá, vẻ mặt cầu xin nói:
- Sâm ca, tôi đâu biết rằng anh đang nói thật chứ, ai ngờ trên vách núi đá này vậy mà lại có một quả trứng thần huyết lớn như vậy, nếu biết sớm, cho dù đánh gãy hai chân hai tay của tôi, tôi dùng răng cũng phải bò lên a.
- Lâm thiếu gia anh không cần gấp, nếu anh thật sự muốn ăn, chờ sau này tôi tìm được trứng thần huyết, lại gọi anh tới ăn.
Hàn Sâm cười vỗ vỗ lên bả vai Lâm Bắc Phong.
- Sâm ca, lần sau nếu có chuyện tốt như vậy, nhất định phải nhớ tới tôi đấy, tiền không thành vấn đề, anh muốn bao nhiêu cứ nói thẳng, tôi cam đoan không nói nửa chữ không.
Lâm Bắc Phong buồn bực cơ hồ muốn hộc máu.
- Được, lần sau nếu có thứ tốt nhất định sẽ gọi anh.
Hàn Sâm tốn sức dẫn Lâm Bắc Phong lên đây như vậy, chính là muốn nghe những lời này của Lâm Bắc Phong, người như Lâm Bắc Phong, tuyệt đối là một khách hàng lớn.
Lâm Bắc Phong oán thán một hồi lâu, không cam lòng đánh nát cả vỏ trứng, nhét vào trong bao vải ở trên lưng, nói là trở về thử nấu canh xem, nhìn xem có thể uống ra một điểm thần gen hay không.
- Nấu canh? Anh làm như những thứ này là xương đầu heo vậy? Cho anh hầm tám trăm năm cũng không hầm ra nổi một điểm gen, chớ đừng nói chi là thần gen.
Trong lòng Hàn Sâm cười thầm.
Đợi sau khi hai người xuống núi, quả nhiên đám Mãnh Duẫn Thú kia đã sớm không thấy đâu, Hàn Sâm dẫn theo Lâm Bắc Phong một đường về tới Cương Giáp Tí Hộ Sở.
Sắp đến Cương Giáp Tí Hộ Sở, Hàn Sâm cười nói với Lâm Bắc Phong:
- Lâm thiếu gia, danh tiếng của tôi ở trong Tí Hộ Sở không ra sao cả, không đi cùng anh vào thành đâu, chúng ta sau này lại gặp lại.
Lâm Bắc Phong vội vàng vỗ ngực nói:
- Sâm ca, anh cho rằng Lâm Bắc Phong tôi là người như thế nào? Chúng ta xuất sinh nhập tử chung hoạn nạn, đó chính là anh em sống chết có nhau, có người bất kính với Sâm ca chính là bất kính với Lâm Bắc Phong tôi, tôi không thể không làm thịt chúng.
- Được rồi, tôi còn có việc, hơn nữa cũng không muốn rước lấy phiền toái, tự anh đi đi.
Đương nhiên Hàn Sâm sẽ không tin tưởng tên Lâm Bắc Phong miệng đầy xe lửa chạy này, khoát tay áo liền tự mình đi vào thành.
Trứng Bạo Phong Thần Điểu cho Hàn Sâm thêm năm điểm thần gen, ít hơn dự tính một chút, nhưng mà đã có thêm năm điểm thần gen này, thần gen của Hàn Sâm đã đạt tới mười tám điểm, cũng xem như bội thu rồi.
Đáng tiếc trứng của Bạo Phong Thần Điểu không lấy được thú hồn, nhưng chuyện này cũng rất bình thường, cho dù giết tám con mười con cũng chưa chắc có được một cái thú hồn, vận may hai lần trước của Hàn Sâm thật sự là quá tốt.
Hàn Sâm mang theo tâm tình khoái trá trở lại gian phòng của mình, truyền tống rời khỏi thế giới Tí Hộ Sở, vẫn chưa ra khỏi trạm chuyên chở đã nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp chắn trước người hắn.
- Khụ khụ, Tần trạm trưởng, trùng hợp như vậy?
Trong lòng Hàn Sâm âm thầm kêu khổ, lâu như vậy hắn không về nhà, hơn nữa tâm tình còn không tệ, lại quên mất chuyện của Tần Huyên, không nghĩ tới Tần Huyên vậy mà ở chỗ này ngăn hắn lại.
- Đi theo tôi.
Tần Huyên lạnh lùng nói một câu liền đi về phía phòng chiến đấu. Kết quả lần trước ăn thiệt thòi dưới tay Hàn Sâm khiến cô không phục, lúc nào cũng nghĩ tới việc thoải mái dạy dỗ Hàn Sâm một lần, như thế mới có thể giải được mối hận trong lòng cô.
Nhưng vì an toàn, mỗi lần Hàn Sâm hút xong nước trứng đều trở lại tảng đá chỗ Lâm Bắc Phong, cũng không ở lại trên khu vực tổ chim.
Lâm Bắc Phong cho rằng Hàn Sâm đi lên là tìm đường ra, cũng không hề suy nghĩ nhiều, đợi hai ba ngày, Lâm Bắc Phong nhìn nhìn xuống dưới, vì có sương mù che chắn nên cũng thấy không rõ những con Mãnh Duẫn Thú kia đã đi hay chưa.
- Sâm ca, không bằng chúng ta đi xuống dưới xem thử đám Mãnh Duẫn Thú đó đã đi hay chưa?
Ở trên vách núi đá này ban ngày nóng ban đêm lạnh, Lâm Bắc Phong có chút không chịu nổi.
- Đợi hai ngày nữa sẽ an toàn hơn, bây giờ đi xuống, vạn nhất những con Mãnh Duẫn Thú đó chưa đi, bị chúng nhìn thấy, chúng lại thủ thêm bảy tám ngày, chúng ta cũng không còn nhiều đồ ăn đâu.
Gen tiến hóa của Hàn Sâm cao hơn Lâm Bắc Phong không ít, kỳ thật ngày hôm qua hắn đã nghe được tiếng chân dần dần rời đi của đám Mãnh Duẫn Thú kia, thế nhưng nước của quả trứng lớn còn chưa uống hết, hắn đương nhiên sẽ không chịu đi đấy.
Lâm Bắc Phong nghe xong cũng cảm thấy có lý, khẽ cắn môi cứng rắn chịu đựng tiếp.
Thế nhưng mà hai ngày tiếp theo, Lâm Bắc Phong thấy Hàn Sâm vẫn mỗi ngày đều trèo lên trên, đám dây leo ở trên vách núi này chỉ lớn một chút như vậy, liên tục vài ngày đều đã đi dò đường, sớm nên dò xét xong rồi chứ, tại sao Hàn Sâm mỗi ngày đều trèo lên trên.
- Chẳng lẽ bên trên thật có thứ gì?
Trong lòng Lâm Bắc Phong hoài nghi, nhưng y không cho rằng bên trên thật sự có sinh vật thần huyết, chỉ là có chút tò mò Hàn Sâm leo lên trên đó làm gì thôi.
- Tôi nói này Sâm ca, ngày ngày anh leo lên leo xuống đến cùng là đang làm gì thế?
Lâm Bắc Phong không nhịn được hỏi.
- Không phải là đã nói cho anh biết rồi sao, bên trên có sinh vật thần huyết, tôi đi lên gặm khối lớn thịt.
Hàn Sâm nói.
- Vậy có thể dẫn tôi đi lên hưởng thụ một chút được không?
Lâm Bắc Phong không tin lời Hàn Sâm nói, nhưng lại rất muốn biết đến cùng Hàn Sâm đi lên làm gì, liền thuận theo lời Hàn Sâm nói.
- Được.
Hàn Sâm cười cười, liền tóm lấy dây leo trèo lên trên.
Lâm Bắc Phong cũng bò lên theo, nhưng mà thể lực của Lâm Bắc Phong thật sự không được, bò được một nửa liền không bò nổi nữa, hô lên với Hàn Sâm:
- Sâm ca, tôi không chịu được nữa, anh rốt cuộc muốn bò tới chỗ nào thế?
- Sắp tới rồi, anh kiên trì thêm một chút nữa đi, tôi đi lên trước, sau đó lại dùng dây leo kéo anh lên.
Hàn Sâm tựa như thạch sùng thật trèo nhanh lên phía trên.
Không bao lâu sau, Lâm Bắc Phong liền thấy một sợi dây leo từ phía trên ném xuống, vội vàng quấn lên trên thân thể, mượn lực Hàn Sâm kéo lên để trèo lên.
Rốt cục đã bò lên tới bệ đá, Lâm Bắc Phong thấy được quả trứng khổng lồ kia lập tức mở to hai mắt nhìn:
- Ôi mẹ ơi!!! Trứng lớn như vậy, chẳng lẽ đây là trứng của sinh vật thần huyết?
- Đúng vậy, đây là trứng của thần huyết Bạo Phong Thần Điểu.
Hàn Sâm gật đầu nói.
- CMN, thật sự là trứng cấp thần huyết, Sâm ca trâu bò!
Lâm Bắc Phong lập tức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, hai bước vọt tới phía trước quả trứng, một quyền đã đập bể một tảng lớn vỏ trứng, đưa miệng tới muốn uống nước trứng.
Lâm Bắc Phong duỗi đầu lưỡi dài ra, đợi cả buổi nhưng vẫn không thấy nước trứng chảy ra, lập tức có chút buồn bực, lại dùng quyền đập phá thêm vài cái, đánh thủng một cái lỗ lớn.
- Nước trứng đâu rồi?
Lâm Bắc Phong ngơ ngác nhìn vào bên trong vỏ trứng, trống không nào có chút nước trứng nào, toàn bộ là một cái vỏ không.
- Uống sạch rồi.
Hàn Sâm chớp mắt nói.
- Uống sạch rồi?
Lâm Bắc Phong hơi giật mình nhìn Hàn Sâm.
- Mấy ngày hôm trước không phải tôi đã nói cho anh rồi sao, còn bảo anh cùng đi lên, chính anh không lên, tôi còn tưởng rằng Lâm đại thiếu gia không thèm nữa chứ.
Hàn Sâm giang hai tay ra nói.
Lâm Bắc Phong hận không thể đập đầu chết ở trên vách đá, vẻ mặt cầu xin nói:
- Sâm ca, tôi đâu biết rằng anh đang nói thật chứ, ai ngờ trên vách núi đá này vậy mà lại có một quả trứng thần huyết lớn như vậy, nếu biết sớm, cho dù đánh gãy hai chân hai tay của tôi, tôi dùng răng cũng phải bò lên a.
- Lâm thiếu gia anh không cần gấp, nếu anh thật sự muốn ăn, chờ sau này tôi tìm được trứng thần huyết, lại gọi anh tới ăn.
Hàn Sâm cười vỗ vỗ lên bả vai Lâm Bắc Phong.
- Sâm ca, lần sau nếu có chuyện tốt như vậy, nhất định phải nhớ tới tôi đấy, tiền không thành vấn đề, anh muốn bao nhiêu cứ nói thẳng, tôi cam đoan không nói nửa chữ không.
Lâm Bắc Phong buồn bực cơ hồ muốn hộc máu.
- Được, lần sau nếu có thứ tốt nhất định sẽ gọi anh.
Hàn Sâm tốn sức dẫn Lâm Bắc Phong lên đây như vậy, chính là muốn nghe những lời này của Lâm Bắc Phong, người như Lâm Bắc Phong, tuyệt đối là một khách hàng lớn.
Lâm Bắc Phong oán thán một hồi lâu, không cam lòng đánh nát cả vỏ trứng, nhét vào trong bao vải ở trên lưng, nói là trở về thử nấu canh xem, nhìn xem có thể uống ra một điểm thần gen hay không.
- Nấu canh? Anh làm như những thứ này là xương đầu heo vậy? Cho anh hầm tám trăm năm cũng không hầm ra nổi một điểm gen, chớ đừng nói chi là thần gen.
Trong lòng Hàn Sâm cười thầm.
Đợi sau khi hai người xuống núi, quả nhiên đám Mãnh Duẫn Thú kia đã sớm không thấy đâu, Hàn Sâm dẫn theo Lâm Bắc Phong một đường về tới Cương Giáp Tí Hộ Sở.
Sắp đến Cương Giáp Tí Hộ Sở, Hàn Sâm cười nói với Lâm Bắc Phong:
- Lâm thiếu gia, danh tiếng của tôi ở trong Tí Hộ Sở không ra sao cả, không đi cùng anh vào thành đâu, chúng ta sau này lại gặp lại.
Lâm Bắc Phong vội vàng vỗ ngực nói:
- Sâm ca, anh cho rằng Lâm Bắc Phong tôi là người như thế nào? Chúng ta xuất sinh nhập tử chung hoạn nạn, đó chính là anh em sống chết có nhau, có người bất kính với Sâm ca chính là bất kính với Lâm Bắc Phong tôi, tôi không thể không làm thịt chúng.
- Được rồi, tôi còn có việc, hơn nữa cũng không muốn rước lấy phiền toái, tự anh đi đi.
Đương nhiên Hàn Sâm sẽ không tin tưởng tên Lâm Bắc Phong miệng đầy xe lửa chạy này, khoát tay áo liền tự mình đi vào thành.
Trứng Bạo Phong Thần Điểu cho Hàn Sâm thêm năm điểm thần gen, ít hơn dự tính một chút, nhưng mà đã có thêm năm điểm thần gen này, thần gen của Hàn Sâm đã đạt tới mười tám điểm, cũng xem như bội thu rồi.
Đáng tiếc trứng của Bạo Phong Thần Điểu không lấy được thú hồn, nhưng chuyện này cũng rất bình thường, cho dù giết tám con mười con cũng chưa chắc có được một cái thú hồn, vận may hai lần trước của Hàn Sâm thật sự là quá tốt.
Hàn Sâm mang theo tâm tình khoái trá trở lại gian phòng của mình, truyền tống rời khỏi thế giới Tí Hộ Sở, vẫn chưa ra khỏi trạm chuyên chở đã nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp chắn trước người hắn.
- Khụ khụ, Tần trạm trưởng, trùng hợp như vậy?
Trong lòng Hàn Sâm âm thầm kêu khổ, lâu như vậy hắn không về nhà, hơn nữa tâm tình còn không tệ, lại quên mất chuyện của Tần Huyên, không nghĩ tới Tần Huyên vậy mà ở chỗ này ngăn hắn lại.
- Đi theo tôi.
Tần Huyên lạnh lùng nói một câu liền đi về phía phòng chiến đấu. Kết quả lần trước ăn thiệt thòi dưới tay Hàn Sâm khiến cô không phục, lúc nào cũng nghĩ tới việc thoải mái dạy dỗ Hàn Sâm một lần, như thế mới có thể giải được mối hận trong lòng cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook