Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Dịch)
Chương 28: Đồ Ăn Quý Giá

- Anh bạn tên gì?

Lâm Bắc Phong ném bật lửa và thuốc lá cho Hàn Sâm.

- Hàn Sâm.

Hàn Sâm cũng không khách sáo, nhận lấy cái bật lửa châm thuốc lá hút một hơi, thuốc lá Rừng Rậm Đen là dùng đặc sản lá tinh dầu của Rừng Rậm Đen chế tạo thành, không chỉ vô hại với thân thể, nó còn có công dụng nâng cao tinh thần.

Đối với những người lấy mạng ra liều ở thế giới Tí Hộ Sở mà nói, thuốc lá Rừng Rậm Đen tuyệt đối là thứ tốt.

- Sâm ca yên tâm, chờ sau khi chúng ta trở lại Tí Hộ Sở, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, nếu vấn đề mà tiền có thể giải quyết được, cho tới bây giờ Lâm Bắc Phong tôi đều không để ở trong lòng..

Hai người trò chuyện trong chốc lát, Hàn Sâm đại khái đã biết rõ xảy ra chuyện gì, Lâm Bắc Phong này đúng là không phải là người có tiền bình thường, hơn nữa vận may cũng rất tốt, sau khi ngẫu nhiên tiến vào Tí Hộ Sở, vừa vặn lại gặp người quen có thực lực tương đối mạnh ở trong Tí Hộ Sở, y liền ra giá tiền rất lớn mua một bộ thú hồn biến dị, toàn bộ các loại áo giáp thú hồn, binh khí, tọa kỵ, chiến đấu gì đó đều có.

Còn thuê một đám người đi theo y lên núi săn giết dị sinh vật, muốn thử thời vận xem có thể săn được sinh vật thần huyết hay không.

Khoan hãy nói, vận may của y thực sự không tồi, đúng là lại để cho y gặp được sinh vật thần huyết, nhưng kết quả lại không thể viên mãn như trước, những người mà y thuê tới người chết người trốn, bản thân y cũng hoảng hốt chạy bừa, chạy vào trong núi sâu.

Kết quả là ở trong núi sâu cửu tử nhất sinh chạy đến chỗ này, trên đường đi thú hồn mua được đều đã chết sạch, nếu không phải gặp được Hàn Sâm ở chỗ này, chỉ sợ vừa rồi đã bị đám Mãnh Duẫn Thú kia đạp chết rồi.

- Sâm ca, nơi này cách Vinh Diệu Tí Hộ Sở của chúng ta bao xa?

Lâm Bắc Phong lại hỏi một câu.

- Cậu nên hỏi, chỗ này cách Vinh Diệu Tí Hộ Sở của các cậu có xa lắm không.

Hàn Sâm cười nói.

Lâm Bắc Phong ngây ra một lúc, sau đó sắc mặt đại biến:

- Sâm ca, anh không phải đang trêu chọc tôi đấy chứ?

- Tôi là từ Cương Giáp Tí Hộ Sở đi tới, nếu như trở về Cương Giáp Tí Hộ Sở, đại khái là phải đi hơn mười ngày.

Hàn Sâm cười nói.

- CMN, tôi thật sự đã đến phạm vi của Tí Hộ Sở khác rồi à.

Lâm Bắc Phong lập tức nhảy dựng lên, vẻ mặt buồn bực.

Y có người quen ở Vinh Diệu Tí Hộ Sở, muốn mua thịt và thú hồn rất dễ dàng, nhưng mà đến Tí Hộ Sở khác, vạn nhất chẳng quen biết một ai, cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được thịt và thú hồn cao cấp.

- Mà rốt cuộc cậu đã làm gì đám Mãnh Duẫn Thú đó vậy? Lúc này rồi mà bọn chúng vẫn không tha?

Hàn Sâm nhìn thoáng qua phía dưới, Mãnh Duẫn Thú chẳng những không rời đi, còn ở bên dưới không ngừng gầm rú, giống như con voi đứng thẳng lên, muốn bò lên trên bệ đá công kích hai người.

- Ầy, lúc tôi đi đường có hơi đói bụng, sau đó nhìn thấy một con thú con ăn cỏ ở đó, vì vậy. . .

Vẻ mặt Lâm Bắc Phong đau khổ nói ra.

- Vậy thì đúng là bất hạnh rồi, xem ra chúng ta sẽ bị vây ở chỗ này một khoảng thời gian, trước khi Mãnh Duẫn Thú rời đi, chúng ta cứ vui vẻ ở chung đi.



Hàn Sâm cười nói.

- Đúng đúng, ở chung vui vẻ.

Lâm Bắc Phong lộ ra nụ cười lấy lòng tiến đến trước mặt Hàn Sâm:

- Sâm ca, tôi khát nước quá, có thể cho tôi uống hai ngụm nước không?

- Một cốc 1 vạn tệ.

Hàn Sâm nheo con mắt nói ra.

- Đậu xanh, không phải mới vừa nói vui vẻ ở chung hay sao?

Lâm Bắc Phong buồn bực kêu lên.

- Anh xuất tiền, tôi bán nước, đây không phải là vui vẻ ở chung hay sao.

Hàn Sâm đương nhiên nói.

- Lời này cũng không sai, nhưng mà nước này của anh cũng quá đắt đi, so với nước Tuyết Tuyền Tinh còn đắt hơn, 1 vạn tệ của tôi có thể mua được mấy bình kìa, nước này của anh dù thế nào cũng không phải là nước Tuyết Tuyền Tinh chứ?

Lâm Bắc Phong nghiêng mắt nhìn túi nước của Hàn Sâm nói.

- Không thể nói như thế, mặc dù đây chỉ là nước ở trong đầm nước, nhưng không biết chúng ta sẽ bị vây ở chỗ này bao lâu, nước tương đương với sinh mạng của chúng ta, không có nước thì nhiều lắm chúng ta chỉ chèo chống được một tuần lễ là sẽ bị chết khát, anh nói xem 1 vạn tệ mua nước này có đáng hay không?

Hàn Sâm cười nói.

- Đáng giá. . . nhưng mà ví tiền của tôi lúc chạy trốn đã rơi mất, có thể ký sổ trước hay không, chờ sau khi trở lại Tí Hộ Sở, tôi nhân đôi cho anh.

Lâm Bắc Phong cắn răng nói.

- Tôi và anh không thân chẳng quen, anh còn thiếu tôi tiền cứu mạng chưa trả, bây giờ lại muốn ký sổ, anh khiến cho tôi rất khó xử đó.

Hàn Sâm lộ ra vẻ mặt khổ sở.

- Gấp ba... không... bốn lần...

- Thành giao.

Hàn Sâm lấy ra cái cốc mình mang theo, đổ ba chén nước cho Lâm Bắc Phong, Lâm Bắc Phong trực tiếp một hơi uống sạch, sau đó vẫn còn đưa cốc tới trước mặt Hàn Sâm.

- Hôm nay như vậy thôi, nước trên người tôi cũng không còn nhiều, uống tiết kiệm một chút, không biết những thứ kia lúc nào sẽ rút đi.

Hàn Sâm thu túi nước lại, không tiếp tục rót cho Lâm Bắc Phong nữa.

- Sâm ca có thể một thân một mình tung hoành bên trong chỗ núi sâu đầm lớn này, thân thủ nhất định vô cùng cao minh, có được dũng khí vạn người khó địch, vàng bạc không khuất phục. . .

- Muốn gì nói thẳng đi.

Hàn Sâm lườm Lâm Bắc Phong.



Lâm Bắc Phong nịnh nọt tiến đến trước mặt Hàn Sâm nói:

- Sâm ca, thú hồn của tôi đều bị hủy ở trên đường cả rồi, không có thú hồn trên người, trong lòng hốt hoảng không thôi, anh có thú hồn thừa hay không, bán cho tôi mấy cái đi?

Nói đến thú hồn, trong lòng Hàn Sâm cũng rất buồn bực, đoạn đường này hắn cũnã giết không ít sinh vật nguyên thủy, nhưng ngay cả một cái thú hồn nguyên thủy đều không thấy đâu, chuyện này khiến cho Hàn Sâm rất hoài nghi vận may thú hồn của mình có phải đã dùng hết vào hai cái thần huyết thú hồn lúc trước rồi không.

- Thú hồn không có, thịt khô cấp nguyên thủy có một ít, anh muốn hay không?

- Muốn, đương nhiên muốn.

- 1 vạn tệ một miếng.

- Một miếng này của Sâm ca cũng quá nhỏ đi, liền không đủ để nhét kẽ răng nữa.

Hai người đã bị nhốt ở trên bệ đá bảy tám ngày, bầy Mãnh Duẫn Thú kia vẫn không hề có ý định rút đi.

- Chúng ta không thể đợi thêm nữa, phải nghĩ biện pháp lao ra.

Vẻ mặt của Hàn Sâm nghiêm túc nói với Lâm Bắc Phong.

- Không phải chúng ta vẫn còn chút thức ăn nước uống sao? Chờ một chút, có lẽ Mãnh Duẫn Thú cũng sắp rút lui rồi.

Lâm Bắc Phong nhìn đàn Mãnh Duẫn Thú ở phía dưới, rụt cổ lại.

- Chúng ta còn nước và thức ăn, thể lực vẫn được bảo trì không tệ, thế nhưng đợi đến lúc không còn thức ăn nước uống, đến lúc đó muốn lao ra cũng không còn cơ hội nữa.

Hàn Sâm nói.

- Thế nhưng phía dưới có nhiều Mãnh Duẫn Thú như vậy, chúng ta làm sao có thể xông ra ngoài được?

Lâm Bắc Phong lộ ra vẻ đau khổ nói.

- Cho nên chúng ta chỉ có thể trèo lên trên.

Hàn Sâm chỉ lên trên vách núi đá.

Lâm Bắc Phong nhìn thoáng qua ngọn núi như là kiếm cắm thẳng vào trong đám mây, lập tức rùng mình một cái:

- Chuyện này không tốt lắm đâu? Chúng ta có thể bò qua nổi sao?

- Bò không qua cũng phải bò, dù sao cũng hơn là ở đây chờ chết, hơn nữa chúng ta cũng không cần thật sự leo qua, bò lên bên trên, nhìn xem có nơi nào có thể trú chân không, sau đó vòng qua vách núi, đến bên kia núi lại leo xuống là được rồi.

Hàn Sâm nói.

- Sâm ca nói có lý, tôi nghe theo anh.

Lâm Bắc Phong vội vàng nói.

- Được, vậy bây giờ chúng ta liền theo những dây leo này trèo lên trên, để tránh đêm dài lắm mộng.

Nói xong, Hàn Sâm liền tóm lấy một sợi dây leo, thử thử độ mềm dẻo, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì liền lập tức bò lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương