Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Dịch)
Chương 17: Tình Cờ Gặp Nhau

Đáng tiếc là chân của Hàn Sâm cũng được áo giáp bao phủ, đuôi bò cạp căn bản không đâm vào được, lúc va chạm chỉ phát ra tiếng long coong.

Hàn Sâm dùng chân giẫm mạnh, lập tức giẫm bẹp thân thể con Độc Tinh Hạt Tử kia.

- Săn giết sinh vật cấp nguyên thủy Độc Tinh Hạt Tử, không đạt được thú hồn, ăn thịt có thể ngẫu nhiên đạt được từ 0 đến 10 điểm gen nguyên thủy.

Hàn Sâm nhặt thi thể Độc Tinh Hạt Tử lên, bỏ vào trong bao vải đã chuẩn bị sẵn, vác lên lưng rồi tiếp tục đi sâu vào trong động không đáy.

Có áo giáp Hắc Giáp Trùng bảo vệ thân thể, trên đường đi Hàn Sâm thần cản sát thần phật cản phật, cơ hồ giết sạch Độc Tinh Hạt Tử ở trên đường, mới đi hơn một giờ mà đã săn giết được gần trăm con Độc Tinh Hạt Tử, nhét tới mức túi phình cả lên.

- Cô gái trẻ hái cây nấm, cõng một cái giỏ trúc lớn, bàn chân trần nhỏ sáng sớm, đi khắp núi rừng, cô hái nhiều cây nấm nhỏ, nhiều hơn những vì sao kia...

Hàn Sâm vừa khẽ hát vừa giết chết Độc Tinh Hạt Tử rồi nhặt lên ném vào trong bao vải.

Trước kia mẹ cần làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, đều là hắn ở nhà chăm sóc Hàn Nghiên, cho nên có thói quen đọc truyện cổ tích hát nhạc thiếu nhi cho Hàn Nghiên nghe, lúc đắc ý sẽ không kiềm chế được hát vài bài hát thiếu nhi.

- Kim Tệ?

Hàn Sâm đang cao hứng lại đột nhiên nghe thấy có người hô ngoại hiệu của hắn, hắn lập tức cả kinh, cảnh giác nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy ở trong nham động hơi lớn, một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, trên người mặc giáp da màu đỏ đang ngồi ở bên cạnh một cây thạch nhũ, cô lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn.

- Tần Huyên!

Hàn Sâm nghẹn ngào kêu lên, không ngờ đến chỗ này rồi mà vẫn có thể gặp phải cô nàng, hắn quay người chuẩn bị chạy trốn.

Từ sau khi đâm vào mông Tần Huyên, trong lòng hắn ít nhiều cũng lưu lại bóng ma.

- Đừng đi, ân oán giữa anh và Thần Thiên Tử không có liên quan gì đến tôi, hơn nữa hiện tại cho dù tôi muốn tìm anh gây sự, cũng không có năng lực đó.

Tần Huyên vội vàng nói.

Lúc này Hàn Sâm mới kịp phản ứng lại, bây giờ hắn là Kim Tệ chứ không phải tên cuồng mông, hơn nữa Tần Huyên chỉ có một mình, hắn có gì phải sợ?

Hàn Sâm dừng bước lại, quay đầu nhìn Tần Huyên, thấy cô cởi một chiếc giày ra, vị trí mắt cá chân trắng như tuyết có một vùng đen nhánh, sưng húp, vừa nhìn liền biết là bị Độc Tinh Hạt Tử đốt rồi.

Trong lòng Hàn Sâm lập tức hơi động, Tần Huyên vì muốn dùng thần gen để tiến hóa cho nên ở Cương Giáp Tí Hộ Sở rất nhiều năm, luôn độc chiếm vị trí người đứng đầu ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, thứ tốt ở trên người nhiều vô số kể.

Nếu như nói nàng không có thần huyết thú hồn, đánh chết Hàn Sâm cũng không tin, thú hồn biến dị chắc chắn cũng có không ít.

Hiện tại cô ta bị thương, thoạt nhìn còn rất nghiêm trọng, theo độ hoàn thành gen của Tần Huyên, độc của Độc Tinh Hạt Tử chưa hẳn có thể lập tức lấy mạng cô ta, nhưng nhất định sẽ khiến cho sức chiến đấu của cô ta giảm mạnh, ít nhất hành động của cái chân kia sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn.



Lại nói, hình như cô ta còn là một nửa cừu nhân của mình, tuy nói ban đầu mình không cẩn thận đâm vào cái mông của cô ta, nhưng lúc ấy cô ta đã đánh mình một chưởng, thương thế của mình cũng không nhẹ, cô ta cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy chứ. Phải nhân cơ hội này thu chút chỗ tốt, coi như đền bù tổn thất mấy tháng nay mình đã chịu khổ.

Hàn Sâm nghĩ thế, ánh mắt không khỏi nhìn tới chỗ Tần Huyên.

Giống như là nhìn thấu tâm tư Hàn Sâm, Tần Huyên vẫy tay, một cái thú hồn con bướm màu tím bay ra, biến thành một thanh dao ngắn màu tím trên tay của cô ta.

- Anh biết con dao găm này tên là gì chứ?

Tần Huyên cười tủm tỉm nhìn Hàn Sâm nói.

- Không biết.

Trong lòng Hàn Sâm run lên, nhìn con bướm màu tím chói lọi không giống như thứ bình thường, ít nhất cũng là thú hồn biến dị, thậm chí có thể là thần huyết thú hồn, lúc này Tần Huyên gọi nó ra, đương nhiên không phải để cho Hàn Sâm nhìn chơi.

- Con dao găm này là do thú hồn cấp thần huyết Độc Tâm Hồ Điệp biến thành, ở phía trên dao găm có cực độc, anh có thể thử một chút, áo giáp màu vàng óng đó của anh có thể ngăn cản được con dao găm Độc Tâm Hồ Điệp này hay không.

Tần Huyên vẫn cười khanh khách nói.

Mặt Hàn Sâm đỏ lên, cũng may là có áo giáp che giấu, Tần Huyên cũng không nhìn thấy được:

- Cô quá lo xa rồi, tôi và cô bèo nước gặp nhau, ngày xưa không oán hôm nay không thù, tôi sao có thể động thủ với cô chứ?

Áo giáp thần huyết chưa chắc ngăn được dao găm thần huyết, Hàn Sâm không muốn đánh liều vào canh bạc này, hơn nữa giữa hắn và Tần Huyên xác thực không có có thâm cừu đại hận gì, lúc ấy Tần Huyên đánh cho hắn một chưởng, sau đó ngoại trừ thả ra hai câu dọa dẫm, trên thực tế cũng không làm gì hắn nữa.

Trái lại đám người bọn Thần Thiên Tử bắt nạt hắn rất thảm, cơ hồ khiến cho hắn không có cơ hội trở mình.

Tần Huyên cười cười, thu dao găm Độc Tâm Hồ Điệp vào, lạnh nhạt nói:

- Lúc này tôi hành động bất tiện, nếu như anh có thể đưa tôi an toàn ra khỏi động không đáy, tôi sẽ trả anh một số tiền lớn để tạ ơn.

- Sao cô lại đến nơi này một mình thế?

Hàn Sâm không trực tiếp đồng ý mà hỏi ngược lại.

Hàn Sâm rất ngạc nhiên, trên đường đi không có dấu vết Độc Tinh Hạt Tử bị săn giết, Tần Huyên rốt cục đi tới như thế nào.

- Vốn là muốn săn giết Độc Tinh Hạt Tử biến dị, không nghĩ tới Độc Tinh Hạt Tử biến dị xảo quyệt hơn tôi nghĩ rất nhiều, thừa dịp Long Tiên Hương của tôi sắp hết, mới để cho đàn Độc Tinh Hạt Tử đến đánh lén tôi, khiến cho tôi không thể xông ra khỏi hang động được. Sau khi Long Tiên Hương hết, Độc Tinh Hạt Tử bình thường không còn sợ tôi nữa, tôi vất vả lắm mới lao khỏi vòng vây, tuy nhiên cũng lại bị con Độc Tinh Hạt Tử biến dị kia đốt một cái, hành động bất tiện, không thể tiếp tục xông ra được nữa.

Nói xong, Tần Huyên lại nhìn Hàn Sâm nói:



- Anh giao dịch với Tô Tiểu Kiều chẳng phải là vì tiền hay sao? Đưa tôi ra ngoài, tôi sẽ cho anh một khoản tiền.

- Vết thương của cô là do Độc Tinh Hạt Tử biến dị đốt à?

Hàn Sâm kinh hãi nhìn Tần Huyên.

- Nếu như chỉ bị Độc Tinh Hạt Tử cấp nguyên thủy đốt, tôi cũng không cần nhờ anh.

Tần Huyên lạnh nhạt nói.

Trong lòng Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ, bây giờ hắn đã hiểu là do Tần Huyên dùng một cây Long Tiên Hương khiến cho Độc Tinh Hạt Tử không dám tới gần, chắc cô ta cũng nghĩ Hàn Sâm cũng dùng biện pháp tương tự, không biết là Độc Tinh Hạt Tử bên ngoài đều bị Hàn Sâm giết sạch rồi, nếu như biết, chỉ sợ cô ta đã tự mình đi ra ngoài, không cần ở chỗ này nhờ Hàn Sâm giúp.

- Cô đã giết con Độc Tinh Hạt Tử biến dị kia chưa?

Hàn Sâm lại hỏi.

- Giết rồi, nhưng đáng tiếc không có thú hồn, thi thể cũng rơi vào trong đống bò cạp kia, không có Long Tiên Hương, không ai có thể tiến vào trong lấy được.

Tần Huyên nói.

Hàn Sâm chớp mắt:

- Tôi có thể đưa cô ra ngoài an toàn, tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn một cái thú hồn biến dị làm thù lao.

- Anh cũng quá tham lam rồi đi.

Tần Huyên lườm Hàn Sâm một cái.

- Đối với Tần đại tiểu thư cô mà nói, một cái thú hồn biến dị tính là thứ gì? Chẳng lẽ mạng của Tần đại tiểu thư còn không đáng giá bằng một cái thú hồn biến dị hay sao?

Hàn Sâm không hề nhượng bộ chút nào nói.

- Anh quả nhiên giống như lời nói của Tô Tiểu Kiều, là một tên chỉ nhận tiền không nhận người.

Tần Huyên nhìn Hàn Sâm thật sâu:

- Được, tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh dẫn tôi ra ngoài an toàn, tôi sẽ đưa cho anh một cái thú hồn biến dị.

- Tần đại tiểu thư quả nhiên là người thẳng thắn, chúng ta một lời đã định.

Hàn Sâm nói xong, liền bước thẳng đến chỗ sâu trong động không đáy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương