Siêu Cấp Gia Đinh
-
Chương 988: Thật không có nhân tính sao?
Trần Tiểu Cửu đương nhiên muốn ôm thân hình mềm mại của Hoa Như Ngọc, vừa nghỉ ngơi vừa vần vũ một vòng.
Ánh nến quanh quẩn, mùi thơm xông vào mũi, nhìn mỹ nhân đầy đặn trắng nõn, bộ ngực sữa mê người khẽ rung dưới thân, tiếng “ưm” uyển chuyển như khóc như than, Tiểu Cửu mặc dù không hiếm lạ, nhưng đã lâu không “lâm trận”, hận không thể chết trên cơ thể mềm mại tinh tế của nàng.
Mỹ nhân như rượu, Tiểu Cửu rốt cuộc ngã say vào lòng Hoa Như Ngọc.
Nàng hai má ửng hồng, quyến rũ như đào, thể xác và tinh thần mềm yếu khoong xương. Nàng ôm cổ Tiểu Cửu, cắn lỗ tai hắn:
- Chàng thế nào lại không đứng đắn như vậy? Có ta, còn cố tình mang thêm Đan Nhi, Song Nhi tới đây. Các tướng quan đều ở sau lưng chê cười chàng là hỗn đản lòng tham không đáy.
- Dừng! Nam nhân đều một loại đức hạnh! Ai dám chê cười ta, ta khinh bỉ chết kẻ đó.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì đem lời chế giễu của Hoa Như Ngọc trả lại.
- Chính ta chê cười chàng, chàng còn dám khinh bỉ ta sao?
Hoa Như Ngọc hờn dỗi, đùi nõn nà đặt ở giữa hai chân hắn, nhắm trúng “tiểu Tiểu Cửu” mà trút hận.
- Không dám! Không dám! Lão bà đại nhân ta đau lòng còn không kịp, sao dám khinh bỉ?
Trần Tiểu Cửu lăn xuống, đem Hoa Như Ngọc ôm vào lòng, cảm nhận hương thơm mát mê người của nàng, cười nói:
- Tuy nhiên, ta mang theo Đan Nhi, Song Nhi đên, nhưng không phải vì hưởng lạc đâu.
- Không phải hưởng lạc còn có thể là cái gì?
Hoa Như Ngọc bĩu môi hừ giọng:
- Chàng tự thừa nhận, ai còn dám nói chàng điều gì? Người nào không biết chàng là quỷ phong lưu, còn sợ người khác ở sau lưng chỉ trỏ ư?
Trần Tiểu Cửu không nói gì, biết mình vô luận giải thích thế nào nàng cũng không tin lời hắn. Hắn cũng không mặc quần áo, xoay mông ôm Hoa Như Ngọc trần như nhộng rời khỏi phòng, cũng không để ý nàng giãy dụa, hắn quẹo trái, quẹo phải tiến vào phòng Đan Nhi, Song Nhi.
Đan Nhi, Song Nhi nhìn Tiểu Cửu ôm Hoa Như Ngọc không mảnh vải tiến vào, vội vàng tránh cho nàng một khoảng trống, để Tiểu Cửu đặt nàng lên giường, vuốt ve phong nhũ mềm mại của nàng, nhìn hai hạt đậu tương dựng đỏ, cười trêu chọc:
- Hoa tỷ tỷ vừa rồi mới làm chuyện xấu gì rồi hả? Mau khai thực ra!
Hoa Như Ngọc xấu hổ không thôi, kéo chăn che kín người, quay sang Tiểu Cửu sẵng giọng:
- Ta tức giận mới không dính vào chàng!
- Ai muốn cùng nàng dính vào hả? Vừa rồi giao thương, còn ở đó nói lời dư thừa?
Trần Tiểu Cửu cũng không xấu hổ chen vào giữa ba nữ nhân, nói với Đan Nhi:
- Hoa muội muội vẫn đem lòng sinh nghi, nói ta không có nhân tính, ngay cả phụ nữ có thai cũng không buông tha! Đan Nhi ngoan, mau giải thích rõ ý đồ ta đưa nàng tới đây, cũng nhanh chóng trả lại trong sạch cho ta.
Đan Nhi bĩu môi, ôm mông, thầm nghĩ chàng trong sạch sao hả? Ngay cả mông ta cũng bị chàng làm cho nở hoa rồi, chàng còn nói chàng có nhân tính ư?
Nhưng lạc thú khuê phòng cỡ này, đương nhiên không thể nói cho Hoa Như Ngọc biết, tránh nàng ấy cũng học được!
Đan Nhi kéo tay Hoa Như Ngọc, cười khanh khách:
- Hoa tỷ tỷ thật đã hiểu lầm Tiểu Cửu rồi! Lần này mệt nhọc theo chàng tới Ninh Đô, là vì tìm kiếm phụ thân muội.
Nói rồi đem chân tướng sự việc nói ra một lần.
Hoa như Ngọc vừa nghe, kích động nổi trận lôi đình, một cước đem Tiểu Cửu đá xuống giường, tựa như vừa khóc vừa cười nói:
- Chuyện lớn cỡ này, vậy mà không nói sớm cùng ta? Đáng đánh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook