Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 985: Con lừa cũng hiểu dịu dàng?

*

- Buồn cười! Thật sự là buồn cười.

Bên trong dịch quán, Nguyễn Thành Bảo đem chén rượu đập vỡ nát, sắc mặt xanh mét, con ngươi thâm trầm, nghiến răng nghiến lợi. Nhìn ra, dường như muốn giết người.

- Thành Bảo, ngươi bình tĩnh một chút. Không có bộ dạng Đại tướng quân chút nào.

Nguyễn Lương suy sụp ngồi trên ghế, khuyên giải an ủi nói.

- Bình tĩnh cái rắm!

Nguyễn Thành Bảo chỉ vào nóc nhà, nói:

- Hắn Trần Tiểu Cửu chính là muốn đạp lên đầu nước An Nam ta, còn muốn con bình tĩnh sao? Con…con bình tĩnh được không? Nói cái gì ân tình riêng? Con nhổ vào, điều kiện đó có bao nhiêu hà khắc? Cung ứng tiếp tế tiếp viện? Được, cái này chúng ta phải nhận, phải lưu lại mười ngàn quân ở Minh Khẩu ba năm, vậy cũng có thể hiểu được. Nhưng việc cắt đất, tuyệt đối không thể đồng ý. Việc đó so với tội thần phản quốc há có khác gì?

- Làm càn!

Nguyễn Lương đem chén trà ném trên bàn "Ba" một tiếng, lạnh mặt, sẵng giọng:

- Ngươi đó, đầu óc vốn vô cùng tốt, nhưng khi nhìn bộ dạng ngươi xúc động như vậy, tương lai có thể nào ngồi lên chỗ của ta? Ta xem ngươi cũng chỉ có thể làm một gã vũ phu chinh chiến nơi sa trường mà thôi.

- Cha! Ôi…

Nguyễn Thành Bảo chạy quanh phòng đã lâu, gầm thét một hồi, rốt cuộc tức giận ngồi trên ghết, hổn hển thở phì phò.

- Đại Yến có một câu nói rằng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt… Ha ha… Ngươi có thể hiểu được hàm nghĩa đích thực của câu nói này không?

Nguyễn Lương thưởng thức trà thơm, ngóng nhìn Nguyễn Thành bảo, lại nói:

- Còn nửa câu sau còn chưa nói hết, chính là: Không thức thời chính là gấu chó. Ngươi nói xem bộ dạng của ngươi hiện nay với gấu chó có khác biệt gì? Hay ngươi dùng vũ lực mạnh mẽ đem Định Nam Vương xử lý, hay ngươi dùng đầu óc đấu trí với Định Nam Vương. Có thể bây giờ ngươi nhìn không rõ tình thế, ngoài mạnh trong yếu, so với gấu chó có khác gì đâu?

- Con cho dù là gấu chó, cũng không thể phản quốc!

Nguyễn Thành Bảo cứng rắn cãi lại.

- Không cần lưng ngươi đeo ác danh, cũng không cần cha phải mang danh ác, tự có người phải vì chuyện này mà chịu trách nhiệm.

Nguyễn Lương trầm mặt nói vài câu, từ trong ngực lấy ra một tờ thủ dụ, ném cho Nguyên Thành Bảo nói:

- Đây là thủ dụ do Quốc chủ viết, Quốc chủ là người thông minh, đã tiên đoán được Trần Tiểu Cửu sẽ mở miệng sư tử. Bởi vậy, thủ dụ trong tay dĩ nhiên đã nói rõ, bất luận điều kiện hà khắc cỡ nào, cũng phải vì cục diện nhận lấy toàn bộ.

- Hả?

Nguyễn Thành Bảo ngây ngốc ngồi tại chỗ, kinh ngạc nói:

- Quốc chủ riêng có hùng tâm, làm sao sẽ đáp ứng loại tình trạng nhục mất nước này?

- Quốc chủ tuy có chí lớn, nhưng là phải có cánh mới có thể bay cao được.

Nguyễn Lương vẻ mặt buồn bã nói:

- Quốc chủ thấy rõ, lúc này ngoại trừ ẩn nhẫn, không còn lối thoát khác. Đại Yến còn có một câu, Thành Bảo, con nhất định phải nhớ kỹ.

- Câu gì?

Nguyễn Thành Bảo vẻ mặt nghi ngờ.

Nguyễn Lương chậm rãi nói:

- Sống ở núi xanh, không sợ không có củi đốt!

Nguyễn Thành Bảo nặng nề thở dài một hơi, ngọn lửa trong lòng, không cách nào khác đành nén giận nuốt

xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương