Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 965: Trừ khử tai họa ngầm

Oa oa…

Tiểu Cửu ôm Song Nhi vừa đi vào cửa, liền nghe thấy tiêng khóc của trẻ con.

- Tiểu Y Đằng lại khóc rồi…

Song Nhi mặt đỏ lên, giãy ra khỏi lòng Tiểu Cửu, cười hì hì nói với Tiểu Cửu rằng đệ đệ của Tuyết Tử lại nói bậy..

- Trẻ con, đâu có không khóc?

Tiểu Cửu nhéo khuôn mặt Song Nhi, đi vào cửa, liền nhìn thấy các nữ quyến đang ăn cơm, Tuyết Tử ấn Tiểu Y Đằng trên ghế, cởi quần ra, lại quơ bàn tay trên mông của nó.

- Oa oa…tỷ tỷ, tỷ lại đánh đệ! Đệ không chơi với tỷ nữa! Song Nhi tỷ tỷ, tỷ mau cứu đệ..

Tiểu Y Đằng ở cùng với sư phụ của Tuyết Tử khá lâu, tiếng hán nói rất trơn tru, thấy Song Nhi tới, mặt quay lại, vội vàng cầu cứu Song Nhi.

- Tuyết Tử tỷ tỷ đừng đánh nữa, trẻ con không hiểu chuyện mà.

Song Nhi mềm lòng, giằng Tiểu Y Đằng từ trên ghế, dịu dàng dỗ:

- Tiểu Y Đằng, đừng khóc, tỷ tỷ thương đệ.

- Đâu có thương đệ?

Trên gương mặt thanh tú của Tiểu Y Đằng chứa chan nước mắt, lại quật cường nói:

- Thương đệ sao lại đánh đệ?

Trần Tiểu Cửu nhìn Tiểu Y Đằng, thấy miệng nó còn cao, ánh mắt có thần, quay tròn loạn chuyển, chỉ biết nó rất diệu tâm nhãn.

- Đệ nói tại sao tỷ tỷ lại đánh đệ?

Tuyết Tử chỉ vào bát cơm trên đất, sẵng giọng:

- Cơm ngon không ăn, tại sao lại ném xuống đất? Đệ không nghe lời như vậy, tỷ tỷ có thể không giận sao?

- Đệ không thích ăn, tất nhiên không ăn rồi.

Tiểu Y Đằng thắt eo, cãi:

- Sư phụ nói đệ là Thiên hoàng đời sau, mọi người đều phải nghe đệ, đệ muốn làm thế nào, thì làm như thế, không ai có thể quản được đệ.

- Đệ…

Tuyết Tử nghe lời này, tức tới nước mắt trong hốc mắt gần như chảy ra, đảo quanh nói:

- Cái tốt đệ không học, lại đị học nói toàn những lời khốn khiếp! Tuổi còn nhỏ, biết gì gọi là Thiên Hoàng? Đệ còn dám già mồm, cẩn thận tỷ tỷ sau này mặc kệ đệ đấy….

- Tỷ tỷ mặc kệ đệ, đệ cũng không ăn cơm, đệ chính là không muốn ăn.

Đứa bé này thật là bá đạo.

Trần Tiểu Cửu nhìn dáng vẻ bệ vệ của Tiểu Y Đằng, đã mơ hồ đoán được, tiểu tử này hai mươi năm sau sẽ quản lý Uy quốc, sẽ trở nên hung ác thế nào…

- Tiểu Y Đằng! đệ muốn ăn gì?

Trần Tiểu Cửu cười, dịu dàng nói với nó.

- Huynh…huynh là ai?

Tiểu Y Đằng ngửa đầu, vẻ mặt kính sợ nhìn Tiểu Cửu, lại nói:

- Sao đệ chưa từng có cơ hội gặp huynh?

- Ta là bạn của tỷ tỷ đệ, cũng là chủ nhân của toàn bộ ngôi nhà này.

Trần Tiểu Cửu xoa đầu Tiểu Y Đằng, giải thích nói.

- Huynh là chủ nhân của nơi này?

Tiểu Y Đằng chỉ vào các cô gái trên bàn, chỉ kéo Khổng Nghi Tần ra, nghi ngờ nói:

- Vậy ngoài ông già đầu bạc này ra, những tỷ tỷ này đều là người phụ nữ của huynh?

Tiểu tử này mới có ba tuổi, sao lại hiểu nhiều như vậy? Người của Uy quốc, thật không thẹn là Đại quốc, từ nhỏ đã làm lên.

- Đúng vậy! Bọn họ đều là phụ nữ của ta.

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Cho nên, ta là nam chủ nhân ở nơi này.

Tiểu Y Đằng chỉ vào Tuyết Tử, hỏi Tiểu Cửu:

- Vậy tỷ tỷ của đệ, cũng là người phụ nữ của huynh sao?

Hả?

Tiểu Cửu cười ngượng ngùng, vẻ mặt bối rối.

Tuyết Tử hai má đỏ ửng, đi lên trước, bốp một tiếng giòn vang, một cái đánh vào mông Tiểu Y Đằng, gắt:

- Đệ nói năng lung tung gì vậy? Đệ mới mấy tuổi? Không nên hiểu nhiều như vậy!

Nàng tuy là người phụ nữ của Tiểu Cửu, nhưng quan hệ này thực sự không dễ vạch trần, điều này bị Tiểu Y Đằng không biết sâu cạn nói ra, khiến Tuyết Tử kích động vô cùng.

- Tỷ tỷ! Mặt tỷ đỏ rồi…

Tiểu Y Đằng vẻ mặt đắc ý.

- Đệ còn nói?

Tuyết Tử bắt lấy Tiểu Y Đằng, muốn đánh tiếp.

Tiểu Cửu kéo Tiểu Y Đằng tới, cười nói:

- Đồ nhỏ, còn rất có tâm kế đấy? Cái đó…đệ không thích ăn cơm, vậy thì đặt xuống được rồi, tại sao lại đánh đổ?

- Ta là Thiên hoàng đời sau, ta muốn làm gì thì làm.

Tiểu Y Đằng vẫn cương quyết cãi lại.

Bốp.

Trần Tiểu Cửu một cái đánh vào mông Tiểu Y Đằng, dùng chút sức bé nhỏ, nhất thời đánh sưng mông Tiểu Y Đằng.

- Đồ con nít, ta bây giờ đánh mông đệ? Đệ có thể thế nào?

Trong mắt Tiểu Cửu hàm chứa sự khinh thường, hung hăng véo Tiểu Y Đằng.

- Huynh…huynh dám đánh vào mông ta, còn bóp chân ta?

Tiểu Y Đằng cuối cùng bị Tiểu Cửu làm cho tức giận, quay lại cười, đánh tới phía Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu giơ tay lại khiến nó ngã trên đất, sa sầm nét mặt nói:

- Đệ không phải là Thiên hoàng đời sau sao? Tính tình rất nóng sao? Ta bây giờ bắt nạt đệ, đệ có thể làm gì ta?

- Oa…Oa, huynh dám bắt nạt đệ…

Tiểu Y Đằng tức giận khóc lớn, chạy lại kéo tay Tuyết Tử, oan ức, nức nở nói:

- Tỷ tỷ, hắn đánh đệ, tỷ giết hắn đi.

- Đệ nói linh tinh gì vậy?

Tuyết Tử lập tức chìm sắc mặt xuống, túng quẫn, chỉ vào mặt Tiểu Y Đằng, lạnh lùng nói:

- Đệ còn dám vô lễ như vậy, ta sẽ không nhận đệ là đệ đệ nữa.

- Tỷ tỷ! Đệ…

Tiểu Y Đằng thấy Tuyết Tử biến sắc, thật tức giận rồi, không dám nói xằng nói bậy.

Lòng muông dạ thú, lần đầu thấy manh mối.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu phức tạp khó hiểu, có một sự kích động của việc bóp chết đóa hoa trong trứng nước.

Hắn đảo mắt, nói với Song Nhi:

- Bình Xuyên Kỷ Phu không phải đợi ngoài cửa, muốn mang Tiểu Y Đằng đi sao? Nếu Tiểu Y Đằng không nghe lời như vậy, vậy thì để Bình Xuyên Kỷ Phu mang nó đi! Dù sao Tiểu Y Đằng cũng là Thiên hoàng, Bình Xuyên Kỷ Phu cũng không dám vô lý với nó.

- Hả? Thế này…thế này không ổn.

Song Nhi ngẩn người, phát hiện Tiểu Cửu không ngừng nháy mắt với mình, lúc này mới phản ứng lại, vội nói:

- Được! Vậy thiếp đi gọi Bình Xuyên Kỷ Phu vào.

- Ôi! Đừng.

Tiểu Y Đằng hiển nhiên vẫn còn đầy ký ức với việc bị Bình Xuyên Kỷ Phu nhốt, bị câu nói này của Tiểu Cửu dọa làm quên cả khóc, vội vàng ôm lấy chân Song Nhi, nói:

- Song Nhi tỷ tỷ đừng đi, đệ…người đệ không muốn gặp nhất chính là ông ta.

Tiểu Cửu hừ nói:

- Tại sao đệ không muốn gặp thì không gặp? Song Nhi, còn không mau để Bình Xuyên Kỷ Phu vào, bắt Tiểu Y Đằng đi? Ai bảo nó không nghe lời như vậy chứ?

Song Nhi lại muốn đi!

- Tỷ tỷ! Tỷ còn không mau cứu đệ?

Tiểu Y Đằng cầu cứu Tuyết Tử, Tuyết Tử thấy Tiểu Cửu nhướn mày, liền biết hắn đang có âm mưu đùa giỡn, gắt:

- Đệ không nghe lời, nên để Bình Xuyên Kỷ Phu nuôi nhốt, tỷ tỷ không nên để người ta cứu đệ.

- Tỷ tỷ…

Tiểu Y Đằng bị thái độ không nhận người thân của Tuyết Tử dọa, cũng biết cầu cứu Song Nhi cũng vô dụng, chạy tới trước mặt Tiểu Cửu, nói:

- Tỷ phu, huynh…huynh đừng dọa đệ, đệ….đệ bây giờ nghe lời rồi! Huynh đừng để Bình Xuyên Kỷ Phu vào bắt đệ, đệ…đệ rất sợ.

Tỷ phu?

- Không được gọi bậy!

Mặt Tuyết Tử đỏ như hoa, thấy đám người Nguyệt Thần nhìn sang với ánh mắt bỡn cợt, hận không thể tìm một lỗ nào đó để chui vào.

Trần Tiểu Cửu không quản được nhiều như vậy, tiếp tục dạy dỗ Tiểu Y Đằng:

- Đệ nói đệ nghe lời? Hừ…đệ chứng minh đệ nghe lời thế nào?

Tiểu Y Đằng nói:

- Huynh nói gì, đệ làm như vậy.

- Được! Ta muốn xem thành ý của đệ.

Tiểu Cửu chỉ vào cơm trên mặt đất, nói:

- Đệ nhặt cơm lên, ăn hết, sau đó quét sạch số cơm còn lại trên mặt đất đi.

Hả?

Tiểu Y Đằng ngẩn người, thấy Tiểu Cửu sa sầm nét mặt, không như giả bộ, ngoan ngoãn đồng ý một tiếng, lúc này mới chạy tới nhặt cơm lên, lại chạy lấy cái chổi, quét sạch cơm trên đất.

- Bây giờ được chưa?

Tiểu Y Đằng bưng bát, đứng trước mắt Tiểu Cửu, vẻ mặt không cam lòng:

- Đệ như vậy đã được coi là nghe lời chưa?

Tiểu Cửu lắc đầu.

- Thế này còn chưa tính? Huynh còn muốn thế nào?

Tiểu Y Đằng đỏ mặt, nắm chặt tay, lại buông ra.

Tiểu Cửu nói:

- Ta dạy đệ một bài thơ, đệ phải đọc theo ta.

- Thơ?

Tiểu Y Đằng nói:

- Đây là trò gì vậy?

Thấy sắc mặt Tiểu Cửu khó coi, lại chột dạ nói:

- Được! Huynh đọc! Đệ đọc theo huynh.

Tiểu Cửu nói:

- Gặt lúa giữa buổi trưa, mồ hôi rơi xuống đất; ai biết trong mâm cơm, từng hạt đều cực khổ.

Tiểu Y Đằng cũng đọc một lần, vẻ mặt lại mờ mịt:

- Miệng đầy thứ tốt.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Đệ hiểu có nghĩa là gì không?

Tiểu Y Đằng lắc đầu.

Trần Tiểu Cửu bĩu môi với Khổng Nghi Tần, nói với Tiểu Y Đằng:

- Đệ bảo lão thúc thúc này giải thích cho đệ, bài thơ này rút cuộc là ý gì?

- Lão thúc thúc, thúc thúc giải thích giúp con được không?

Tiểu Y Đằng hồn nhiên không kiêu ngạo, vì có thể tránh bị Bình Xuyên Kỷ Phu bắt đi, Tiểu Y Đằng “tạm nhân nhượng” với Tiểu Cửu, càng như vậy, càng khiến Tiểu Cửu cảm thấy áp lực của hai mươi năm sau.

Khổng Nghi Tần đâu ngờ được Tiểu Cửu sẽ chuyển đầu mâu lên đầu mình, vội vàng đứng dậy, đi tới trước mặt Tiểu Y Đằng, kiên nhẫn giải thích nói:

- Ý của bài thơ này nói: người nông dân canh tác dưới mặt trời chói chang, quần áo ướt đẫm mồ hôi, thực sự rất vất vả! Mỗi một hạt cơm đều đong đầy mồ hôi và máu của người nông dân.

Tiểu Y Đằng hiểu như không hiểu, nhìn bát cơm suy nghĩ một lát, mới gật đầu:

- Lão thúc thúc, con hiểu rồi.

Tiểu Cửu nói:

- Đệ hiểu thật không?

Tiểu Y Đằng gật đầu:

- Đệ hiểu thật.

Trần Tiểu Cửu lại nói:

- Nếu đệ đã hiểu, vậy đệ nói xem, đệ phải làm thế nào?

Tiểu Y Đằng chạy tới cầm chiếc đũa, ăn sạch những hạt cơm còn sót lại, rồi giơ ngược bát lên, ra hiệu với Tiểu Cửu:

- Đệ như vậy coi như hiểu rồi chứ?

- Ừ! Đây đúng thật là hiểu rồi.

Trần Tiểu Cửu chỉ vào Khổng Nghi Tần, cười nói:

- Vị lão thúc thúc này giảng hay không?

Tiểu Y Đằng nói:

- Hay! Còn hay hơn cả sư phụ của tỷ tỷ, ông ta chỉ giết người…

- Nếu đệ đã nói là hay! Vậy ta phải thành toàn cho đệ rồi!

Trần Tiểu Cửu cười xấu xa nói:

- Đệ còn không mau bái lão thúc thúc này là sư phụ đi?

- Cái gì?

Khổng Nghi Tần vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn bị hành động kỳ lạ của Tiểu Cửu làm lật ngược rồi: Nếu mình thật sự có nhiều tiểu học trò như vậy, còn không phải bị cười tới rụng răng sao?

Tiểu Y Đằng rất hiểu sự “uy hiếp” trong lời nói của Tiểu Cửu, cũng không qua loa, rất sảng khoái dập đầu ba cái với Khổng Nghi Tần:

- Sư phụ ở trên, nhận một vái của học trò.

Trong lòng Tuyết Tử vui mừng, cũng vái Khổng Nghi Tần, dịu dàng nói:

- Xá đệ được Khổng đại gia nhận làm môn hạ, thật là có phúc ba đời rồi.

- Ai dà! Điều này…

Khổng Nghi Tần giống như là con kiến gặp lửa, vội vàng loạn chuyển, ngượng ngùng nói:

- Thế này sao được? Thế này sao được?

- Cái này làm sao mà không được?

Trần Tiểu Cửu nháy mắt với Khổng Nghi Tần:

- Nhận Thiên hoàng làm đồ đệ, lão huynh còn có gì không hài lòng?

Khổng Nghi Tần không biết rút cuộc Tiểu Cửu có thâm ý gì, nhưng nghe trong lời nói của Tiểu Cửu có ý, cũng đành nói:

- Vậy…vậy được! Ta sẽ nhận con làm đệ tử.

- Tạ ơn Lỗ đại gia!

Tuyết Tử mừng tới mở cờ trong bụng, cảm thấy đây thật sự là may mắn của đệ đệ tu mấy đời mới có được.

- Tạ ơn lão thúc thúc.

Tiểu Y Đằng cũng vội vàng tạ ơn, lại nói với Trần Tiểu Cửu:

- Bây giờ đệ nghe lời chưa?

Tiểu Cửu gật đầu:

- Ừ! Được! đệ yên tâm, Bình Xuyên Kỷ Phu nếu có muốn vào, ta sẽ đánh gãy chân của ông ta.

- Vậy đệ yên tâm rồi…

Tiểu Y Đằng nghe thấy Tiểu Cửu bảo đảm, cũng yên tâm lại, cuối cùng lui xuống.

- Đệ muốn ăn gì?

Tiểu Cửu nói:

- Thịt kho tàu.

Tiểu Y Đằng thèm chảy nước miếng.

- Được! Người đâu, mang một phần thịt ba chỉ lên.

Tiểu Cửu xoa đầu Tiểu Y Đằng, bĩu môi nói với Khổng Nghi Tần, dụ dỗ nói:

- Đệ phải nhớ, chỉ cần đệ nghe lời của sư phụ, đệ muốn làm gì, ta đều có thể đáp ứng đệ.

- Nghoéo tay?

Tiểu Y Đằng nói :

- Đừng gạt đệ đấy.

- Được! Nghoéo tay.

Tiểu Cửu ngoéo tay với hắn, trong mắt có sự vui mừng đắc ý với tiểu hài tử này, thật sự là phải đồng hóa rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương