Siêu Cấp Gia Đinh
Chương 54: Bạo gan

- Khoan dung với kẻ địch chính là sự tàn nhẫn với bản thân mình, ngươi nghĩ xem, nếu chúng ta không mạnh tay trước, đánh cho bọn chúng biết sợ, đợi bọn chúng phản ứng lại, thì người cuối cùng gặp họa lại chính là phụ mẫu huynh đệ của chúng ta, hậu quả thì khó mà tưởng tượng nổi.

Trần Băng bình tĩnh phân tích.

- Cửu ca nói không sai, muốn làm việc lớn thì không nên câu nệ nhiều làm chi, đây cũng coi như vì những người thân của chúng ta, đối với những đám ác nhân đó chúng ta cũng phải làm vậy thôi.

Dương Bình phụ họa thêm.

- Những đám cặn bã này thường ngày đều làm những việc xấu xa, tích lũy không ít huyết án, đánh chết bọn chúng để đem cho chó ăn cũng là trừ hại cho bách tính, tạo phúc cho thiên hạ, không có gì mà phải nương tay nhân từ với bọn chúng cả.

Trần Băng nói.

- Ha ha ha, chỉ cần chúng ta đánh bại hắn, cướp lấy địa bàn của bọn chúng, thì sau này nơi đó chính là thiên hạ của chúng ta rồi, tới lúc đó chúng ta có thể đường hoàng mà thu phí bảo kê rồi, nếu kẻ nào dám không phục chúng ta, thì chúng ta sẽ cho hắn một trận, đánh tới lúc nào chúng phục thì thôi. Cứ nghĩ tới cái cảm giác đó, đúng là rất oai phong.

Cao Cung vỗ ngực cười lớn nói.

- Sai rồi, vô cùng sai lầm!

Trần Băng nhíu mày lại, lớn tiếng quát, khiến Cao Cung suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

- Nếu chúng ta cũng học đòi Long Nhị đi thu phí bảo kê ở đó, áp bức lương thiện, dọa nam nạt nữ, vậy chúng ta và bọn họ có khác gì nhau đâu, mà lúc đó chúng ta cũng chẳng khác súc sinh là mấy, đại nam nhi phải dựa vào những việc đứng đắn mà kiếm miếng ăn, võ công chỉ là phương tiện để bảo vệ bản thân thôi, chứ không phải là cách để bắt nạt kẻ yếu, Cao Cung, ngươi hiểu chưa?

Trần Băng lạnh lùng nói. Hắn không muốn đám người này lầm đường lạc lối, làm những việc hại nước hại dân.

Tuy Cao Cung nói như vậy, cũng chỉ là sung sướng nhất thời mà nói thôi, còn bản chất thực thì không phải là người xấu, mặt mày hắn đỏ bừng lên rồi hỏi:

- Nếu chúng ta không thu phí bảo kê, vậy... vậy chúng ta dựa vào cái gì để mưu sinh? Lấy gì để nuôi sống đám đàn em của Long Nhị đây?

Trần Băng nhìn xung quanh, rồi nhìn mọi người bằng ánh mắt tha thiết, rồi đi tới cửa sổ, nhìn những ngọn sóng đang dâng trào của con sông Tiền Đường này, rồi tâm huyết cao giọng nói:

- Tháng tám sóng lớn đã đến.

Đầu cao mấy trượng chạm vào núi.

Dâu dài tới đâu để chạm vào biển.

Cuộn lấy cồn cát đắp thành đống.

Sau đó rất tự tin đưa tay chỉ ra rồi nói:

- Dòng sông cuộn sóng dữ dội này, sau này chính là căn cứ địa của chúng ta.

Anh Mộc và Dương Bình bốn mắt nhìn nhau, trong lòng dường như muốn nói, Cửu ca, khẩu vị của huynh thật to lớn.

Tên Cao Cung này tuy rằng sau này cũng cảm nhận ra, lúc này cũng định lại thần, nhưng vẫn không biết được mưu đồ của Trần Băng rốt cuộc là thế nào, hắn lắp ba lắp bắp nói:

- Cửu ca, lẽ nào huynh định nói... chính là thủy vận sao?

- Đương nhiên rồi!

Trần Băng cười ha hả nói:

- Đây chính là ông trời đã ban cho chúng ta một cái bánh ngọt, làm sao chúng ta lại có thể cự tuyệt được chứ.

- Nhưng một nửa tiền thủy vận này bị quan binh bọn họ thu giữ rồi, số còn lại dường như cũng bị đám Long Đại chiếm giữ, nếu ai dám động tới địa bàn của hắn, thì kết cục cuối cùng sẽ bị bọn chúng ném xuống dòng nước đang chảy xiết kia thôi.

Những lời của tên Dương Bình này hôm nay lại nhiều hơn thường lệ.

Anh Mộc lại bổ sung nói:

- Tên súc sinh Long Đại hùng bá sông Tiền Đường, thế lực rất lớn, nếu muốn tranh giành địa bàn với bọn chúng, thì khó mà có kết cục tốt đẹp lắm.

Trần Băng ha ha lạnh lùng cười, rồi lách tới chỗ Anh Mộc và Dương Bình nói:

- Sự việc là do con người, thế lực của Long Đại có to tới đâu, nhưng cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi, lẽ nào có thể kỉ luật chặt chẽ nghiêm minh như trong quân đội được sao? Để người khác chí khí mà diệt đi cái uy phong của bản thân, cái này không phù hợp với thân phận của các ngươi.

Trần Băng bình tĩnh nói:

- Chỉ cần chúng ta ra tay mạnh mẽ, thu phục đám vây cánh của Long Nhị, ngoài những đám cố chấp đáng chết ra, số còn lại cũng phải năm sáu mươi người, tới lúc đó chúng ta sẽ chỉnh đốn và thu nạp thêm, dựa vào khả năng võ nghệ và dũng mãnh của năm người các ngươi, nhất định sẽ huấn luyện được bọn họ trở nên uy mãnh, tới lúc đó có thể dẫn theo vài đội ngũ tới tìm tên nhãi Long Đại để đòi quyền lợi, còn về chiến thuật cụ thể, sau này sẽ từ từ nói cho các ngươi.

- Nhưng chúng ta không có thuyền? Thì làm sao làm thủy vận được chứ? Làm sao có thể đối kháng được với bọn Long Đại chứ?

Cao Cung đưa ra một vấn đế thực tế nhất.

- Ngân lượng, cái đó Cửu ca ta có mà.

Trần Băng nói xong rồi móc từ trong người ra tờ ngân phiếu năm trăm lượng bạc, rồi rất rộng lượng đặt trước mặt Anh Mộc, rồi xua tay nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Năm trăm lượng bạc này, các người cầm lấy tùy ý sử dụng.

Anh Mộc vẻ mặt rất tội nghiệp nhìn đồng ngân phiếu năm trăm lượng, trong lòng thầm nghĩ, với năm trăm lượng bạc này cũng chỉ mua nổi năm chiếc thuyền vớ vẩn thôi, như vậy thì làm gì được thủy vận chứ? Người ta Long Đại có tới hàng trăm chiếc thuyền vận tải lớn, với thực lực thế này thì làm sao có thể so sánh được với bọn chúng chứ.

Trần Băng nhìn những ánh mắt của mấy tên này, khích lệ nói:

- Xem các ngươi kìa, thật chẳng ra sao cả, không có thuyền thì để kẻ địch tạo ra cho chúng ta! Huống chi chúng ta sẽ thâu tóm thế lực của Long Nhị trước đó sao? Tên ranh Long Nhị làm điều ác đã nhiều năm nay, nên trong nhà ắt có rất nhiều ngân lượng, tóm được hắn, rồi làm chút thủ đoạn với hắn, hắn không ngoan ngoãn mà khai ra chỗ cất giấu sao, tới lúc đó chẳng phải cái gì cũng có đó sao? Hơn nữa chỗ Long Đại có thuyền, với sự vũ dũng của các ngươi, cướp vài chiếc thuyền của bọn chúng chắc cũng không phải là việc khó khăn gì.

Vẻ mặt Trần Băng rất thoải mái nói.

Anh Mộc nhìn vẻ thoải mái của Trần Băng, trong lòng tỏ vẻ khinh bỉ hắn, Cửu ca à Cửu ca, ngươi đúng là chỉ được cái mồm thôi, cứ mở mồm là bảo bọn ta phải đi chém giết để cướp cái này cái nọ, còn ngươi thì làm gì nào?

Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, những lời nói của Trần Tiểu Cửu quả thật rất có lý, đối với những kẻ vũ dũng như bọn họ mà nói, sử dụng vũ lực để giải quyết vấn đề là một thủ đoạn giải quyết hay nhất, tuy không thể dùng vũ lực với người dân lành, nhưng vẫn có thể dùng để đối phó với dám người Long Nhị.

Trần Băng lại cổ vũ nói:

- Các ngươi chỉ lo đi làm việc đó, thời khắc quan trọng, Trần Tiểu Cửu ta ắt sẽ có những thủ đoạn để trợ giúp các ngươi.

Anh Mộc và đám người nghe xong, trong lòng cũng thoáng yên lòng, nhất là Anh Mộc, hắn là người đã chứng kiến được võ nghệ cao cường của Trần Băng rồi, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào Long Nhị đã khiến hắn ngã ầm xuống đất, quả nhiên tới lúc quan trọng nhất có sự trợ giúp của hắn, vậy chẳng phải là có một hậu phương chắc đó sao?

Sự việc thương lượng tới đây, con đường cơ bản đã được xác định, trước tiên là xử lý xong Long Nhị, thâu tóm vây cánh của hắn, cướp tiền bạc của hắn, sau đó cảm hóa đám tùy tùng của hắn sau đó đợi lực lượng cân bằng với Long Đại, lúc đó sẽ quyết chiến với bọn chúng ở sông Tiền Đường này.

Trần Băng nâng chén rượu lên, thong dong nói:

- Các vị huynh đệ, tuy chúng ta chỉ gặp nhau có một lần, nhưng chúng ta cũng đã quá hiểu nhau rồi, hôm nay mong các vị nhớ cho kỹ những lời ta đã nói, chúng ta sống, không phải sống vì chúng ta mà chúng ta sống để cống hiến cho những người thân của mình, cho dù có hy sinh bản thân chúng ta cũng không hề hối tiếc, không hề hối hận về những việc mình đã làm.

Đám người đồng loạt gật gật đầu, Trần Băng ngửa cổ uống một hơi, mặt mày rất hứng khởi nói:

- Các vị huynh đệ, đời người có mấy lần được sung sướng như này chứ, lúc này không chứng tỏ thì tới lúc nào đây? Chỉ cần chúng ta có những lưỡi dao sắc nhọn, bộc lộ những sức mạnh và những mưu đồ chúng ta ấp ủ thể hiện với kẻ địch, tới lúc đó thì quyền sát sinh là nằm trong tay chúng ta rồi, cái tên nhãi Long Đại lúc đó thì chỉ như một con gián mà thôi.

Anh Mộc và đám người nghe xong, trong lòng càng thêm thôi thúc, vội vàng nâng chén rượu lên cùng cạn với Trần Băng.

Rượu mạnh uống vào, sắc bén như lưỡi dao, càng khiến nhiệt huyết của đám người thêm kích động, lúc này, sáu người bọn họ hoàn toàn đang nghĩ tới những thắng lợi oai hùng, cho dù đây chỉ là những chiến thuật mà thôi.

Cao Cung há mồm to mồm rồi cười một điệu cười đặc thù riêng, sau đó nói với Trần Băng:

- Cửu ca, huynh đúng là quá lợi hại, quả thật đệ rất phục huynh, nhưng những mưu đồ của huynh làm sao mà nghĩ ra nhanh như vậy được vậy?

Rõ ràng là cẩm nang diệu kế, thế mà ngươi lại nói là những âm mưu quỷ kế, ta khinh thường ngươi. Trần Băng uống mấy chén rượu mạnh xong, tuy trời đất đã có chút quay cuồng, nhưng hắn nghe thấy Cao Cung có vẻ nghi vấn, bỗng nhiên tâm huyết lại dâng trào, run run rẩy rẩy mang chiếc ghế tới bên cửa sổ, sau đó ngồi xuống đó, rồi kéo quần xuống rồi đái luôn qua cửa sổ, hắn vừa đái vừa hét lớn:

- Đứng càng cao thì đái càng xa!

Không biết những bãi nước đái đó đã rơi vào người ai, cũng chẳng cần biết nữa rồi, vì không một ai dám chọc ghẹo quân đoàn Anh Mộc này.

Anh Mộc và đám người nghẹn họng nhìn chằm chằm xem phần biểu diễn của tên nhãi Trần Băng, trong lòng không khỏi tán thưởng, còn có chút ngưỡng mộ nữa nói:

- Cửu ca, hàng thật to!

Sau một lúc Trần Băng điên cuồng, rượu cũng đã ngấm, liền nằm bẹp trên bàn mà ngủ một giấc.

Rượu vừa là thuốc độc hại dạ dày vừa là lưỡi dao khắc địch, từ khi có rượu mới sản sinh ra những sự tích anh hùng, như Võ Tòng say rượu đánh chết mãnh hổ, Lỗ Trí Thâm say rượu đánh đổ cây liễu rủ, những thành viên của Anh Mộc quân đoàn đều là những tên bợm rượu, có rượu vào nên tâm trạng càng thêm dị thường.

Bọn họ đều là những tên bợm rượu, uống tới nửa đêm, cũng không có một tên nào say thực sự, năm người thương lượng hồi lâu, nếu mà hạ thủ trước, thì hôm nay chính là ngày tốt, bọn họ bỏ mặc Trần Băng ở đó, rồi đi làm việc đại sự của bọn họ.

Nửa đêm Trần Băng tỉnh dậy, đầu óc có chút hỗn loạn, hắn đưa mắt nhìn, không thấy năm người Anh Mộc đâu, trong lòng không khỏi cười khắc khổ, năm tên này đúng là nhanh như mãnh hổ xuống núi vậy, vừa mới thương lượng xong kế sách đã thực thi luôn rồi, trong lòng hắn vô cùng vui mừng, rồi lại cố gắng lắc lắc đầu, để đầu óc tỉnh táo hơn chút, hắn thất thểu đứng lên, gọi tiểu nhị tới tính tiền, rồi chậm rãi đi về Chu gia.

Lúc hắn đi vào phòng, liền nhìn thấy Song Nhi đáng yêu đang gấp chăn lại, trong phòng được Song Nhi dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, không có hạt bụi nào.

Trong lòng Trần Băng vô cùng cảm động, một tiểu nha đầu xinh đẹp như vậy, không ngờ lại đối xử tốt với mình như vậy, một cảm giác ấm áp luồn vào trong tim, khiến tim hắn như lửa đốt, hắn bĩu môi nói:

- Song Nhi à, Cửu ca về rồi nè.

Song Nhi ngoái đầu lại nhìn, vẻ mặt rất vui mừng, thấy Trần Băng lại uống rượu say mèm, trong lòng cảm thấy đau lòng, vội vàng dìu hắn nói:

- Tiểu Cử ca, sao chàng lại uống nhiều vậy chứ? Sao lại không nghĩ cho thân thể mình thế, nếu chàng còn như vậy nữa, Song Nhi sẽ tức giận đó.

Trần Băng ngây ngô cười ha hả, chẳng muốn phản bác lời oán trách của Song Nhi, trái lại, cảm thấy vô cùng ấm lòng.

Song Nhi vội vàng mang nước cho hắn tắm, rồi cởi bỏ hết quần áo, chỉ còn lại chiếc quần lót thôi, rồi dìu hắn vào trong bồn tắm.

Tuy bàn tay nhỏ bé của Trần Băng kỳ cọ khắp người Trần Băng, nhưng Trần Băng lại không hề tỏ ra có chút hạ lưu nào cả, hắn cứ an phận nằm đó để Song Nhi kỳ cọ cho mình, chỉ càm thấy rất ấm áp và thích thú, trong lòng càng thấy Song Nhi trìu mến, như cảm giác của tri kỷ vậy, như vậy còn cầu mong gì hơn nữa chứ? Hắn cứ nghĩ ngợi vậy, cảm giác hoa mắt chóng mặt, rồi lại ngủ thiếp đi.

Trong lòng Song Nhi lại cảm thấy vô cùng kỳ quái, sao hôm nay Cửu ca lại khác vậy, không ngờ lại không động chân động tay vào mình, nàng quay đầu nhìn thì thấy Trần Tiểu Cửu đã ngủ thiếp đi rồi.

Nàng đấm yêu một cái vào vai Trần Băng, rồi dìu Trần Băng vào giường, nhìn vẻ mặt tuấn tú phóng khoáng của Trần Băng, thấy tim mình không khỏi loạn nhịp, nàng nhìn khắp nơi, thấy màn đêm đã rất yên tĩnh rồi, nàng bạo gan, rồi ghé sát môi mình vào trán Trần Băng mà hôn nhẹ một cái rồi vội vàng chạy đi.

Nhưng Song Nhi lại không hề biết, lúc nàng thẹn thùng chạy ra, một tiếng cười châm biếm từ nóc nhà truyền tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương