Siêu Cấp Gia Đinh
-
Chương 48: Mưu đồ
Trần Băng cuối cùng cũng chiếm ưu thế đối với cô gái cơ trí này, tâm trạng cũng có chút bình tĩnh lại, Tuệ Nương bĩu môi vẻ không hài lòng, lúc này thì đột nhiên trong nhà vọng ra mộ tiếng ho khan.
- Cha ta tỉnh rồi!
Tuệ Nương vui mừng reo lên, vội vàng chạy vào trong, trong lòng thấy có chút hổ thẹn, chỉ biết đùa giỡn với tên tiểu tử này mà không thèm chú ý chăm sóc cha mình, lẽ nào tên tiểu tử này lại có sức hấp dẫn lớn vậy sao?
Trong lòng Trần Băng không khỏi tiếc nuối, lão bá à, có phải lão cố ý đó không vậy? Sớm không tỉnh muộn không tỉnh vì sao lúc này lại tỉnh chứ? Có một cơ hội đùa giỡn tuyệt hảo như vậy, lại còn lần đầu tiên có sự tiếp xúc thân mật với Tuệ Nương như thế này nữa chứ, tự nhiên bị lão làm hỏng mất rồi.
Hắn cũng vội chạy vào, thấy Trần Lão Hán cũng đã tỉnh lại, Tuệ Nương dìu Trần Lão Hán dựa vào đầu giường, rồi ân cần hỏi:
- Cha, cha sao rồi? Có chỗ nào khó chịu nữa không? Con đã khuyên cha rồi mà, nhà họ Chu không có một ai là người tốt đâu, thế mà cha cứ nhất thiết tới đó cãi lý, hài! Lần này thì chịu thiệt thòi rồi nhé.
Lời này khiến Trần Băng đỏ bừng mặt lên, hiện giờ hắn cũng được coi là một phần tử của Chu gia rồi, chỉ có điều Tuệ Nương cô nương vẫn chưa biết thân phận thực sự của hắn.
Trần Lão Hán uống một ngụm nước, than thở nói:
- Cha biết Tuệ Nương nói đúng, nhưng cha không nuốt được cục tức này, cho dù cha không tới tìm bọn họ, thì cũng bị bọn họ làm cho tức chết mà thôi.
Nói xong rồi lại ho khan một tiếng, liếc mắt thấy Trần Băng đang đứng một bên, trong lòng có chút mơ hồ, không biết tên tiểu tử này là ai, vì sao lại xuất hiện trong nhà mình thế này.
Tuệ Nương vội vàng kể từ đầu đến cuối việc Trần Băng cứu lão cho Trần Lão Hán nghe, Lão Hán tuy tính tình ngang bướng, nhưng cũng là người biết tri ân báo đáp, nghe Tuệ Nương nói xong, vội vàng muốn xuống giường, miệng vừa nói:
- Ân công, đa tạ người đã cứu ta một mạng, xin nhận một vái của ta.
Trần Băng vội vàng ngăn lại, không để lão xuống giường nói:
- Lão bá, đó là việc nhỏ thôi mà, không cần phải làm như vậy đâu, lão cứ nghỉ ngơi, chăm lo tới sức khỏe mới là việc quan trọng.
Trần Lão Hán thấy bộ dạng hắn rất bắt mắt, lại có tinh thần nữa, lại thấy hắn nói chuyện rất lễ phép, trong lòng cũng có chút thiện cảm, vội kêu Tuệ Nương pha trà mời hắn, Tuệ Nương đồng ý, nhưng đôi mắt to tròn của Huệ Nương lại nhìn chằm chằm vào Trần Băng tỏ vẻ không muốn pha trà mời hắn.
Cái cô nàng này, không phải đã bị đổ nhanh như vậy chứ? Chỉ dùng chút công phu mà cô nàng cũng đã đánh mắt đưa tình với mình rồi, bản công tử vẫn chưa chuẩn bị tinh thần mà. Trần Băng cứ thao thao nghĩ vậy.
Trần Băng và Trần Lão Hán thao thao nói vài câu chuyện, rồi chợt nghe những tiếng bước chân, người chưa tới những đã có những tiếng bước chân rất mạnh mẽ truyền tới rồi:
- Em bốc thuốc về rồi, tỉ, mau sắc thuốc cho cha đi!
Nói xong, một thân hình cao lớn nhanh nhẹn dứt khoát quyết đoán chạy tới, vừa đưa thuốc cho Tuệ Nương vừa há mồm vươn vai cười lớn nói:
- Tỉ, ha ha ha, tỉ thấy đệ lợi hại chứ, chỉ trong chốc lát mà đã bốc thuốc mang về rồi.
Trần Băng thấy tên tiểu tử mồ hôi nhễ nhại mặt đỏ tía tai vẻ kiêu ngạo, trong lòng thầm nghĩ, tên tiểu tử này quả là tinh vi.
Trong lúc Trần Băng đang sửng sốt, lại nghe phía sau một người thở hổn hển nói:
- Tiểu .. tiểu tử thối, ngươi... ngươi đứng lại cho ta... đứng lại...!
Trần Băng tập trung nhìn, người phía sau quát đó chính là lang trung vừa rồi khám bệnh cho Trần Lão Hán, chỉ thấy tên lang trung béo ục đang thở hổn hển ngồi ngoài cửa, chỉ vào tên tiểu tử mặt đỏ tía tai, nói:
- Ngươi... cái tên tiểu tử này, ngươi... ngươi còn dám bốc thuốc mà không trả tiền sao.
- Lang trung Kim, ai nói ta không trả tiền nào? ta chẳng phải đã nói rồi mà, lần sau sẽ trả, lần sau mà.
Tiểu tử Hồng Mao thản nhiên nói.
Lang trung Kim dựa vào khung cửa nghỉ một hơi rồi tiếp tục nói như vẻ khóc:
- Ngươi... ngươi bốc thuốc không trả tiền thì thôi, vì sao lại còn lấy miếng gạc của ta chứ, ngươi lấy miếng gạc đã đành sao còn đập vỡ tủ thuốc của ta chứ? Ngươi đập vở tủ thuốc đã đành, nhưng vì sao ngươi....
Lang trung Kim vẫn muốn nói tiếp, tiểu tử Hồng Mao vội ngăn gã lại, thở phì phì nói:
- Lang trung Kim, ta đã nói rồi, ta sẽ đền cho ông, sao ông cứ ép người thế nhỉ, ta nói sẽ đền cho ngươi là sẽ đền, ta sẽ không thiếu một xu nào đâu, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Ông cứ ngoan ngoãn trở về chờ tiền của ta đi, ha ha ha...!
Cái tên tiểu tử Hồng Mao này, quả thật tuổi trẻ kiêu ngạo, bốc thuốc không trả tiền mà vẫn cứ như đúng rồi ý, không chút để ý gì, giống như bọn cường hào ăn cơm không chịu trả tiền vậy.
Lang trung Kim khóc nước mắt nhạt nhòa, vẻ mặt mơ hồ nhìn Tuệ Nương.
Nhưng Trần Băng cảm thấy lang trung Kim khóc nhưng lại như đang cười vậy, ánh mắt cứ đảo khắp tứ phương, dường như đang quan sát tình thế vậy.
Tuệ Nương và Trần Lão Hán đều cảm thấy tức giận tới xanh cả mặt lại. Trần Lão Hán tức tới mức mặt tím bầm lại, không nói lên lời, Tuệ Nương vội kéo tiểu tử Hồng Mao lại khiển trách:
- Anh Mộc, việc này rốt cuộc là sao hả? Đệ hãy nói rõ cho tỉ nghe.
Ồ, hóa ra tên tiểu tử này họ Trần, tên là Anh Mộc. Cuối cùng Trần Băng cũng biết được lai lịch của quân đoàn Anh Mộc.
Anh Mộc gãi đầu, rồi nói với Huệ Nương:
- Tỉ, đệ không có nhiều tiền như vậy mà, hắn lại cứ không chịu ghi nợ cho đệ, cha cần thuốc để chữa bệnh mà, đệ thấy cấp bách quá, nên đành phải ép hắn bán thuốc cho, lúc đi không chú ý, nên đã đập vỡ vài cái hòm thuốc mà thôi.
Tuệ Nương chỉ vào đầu Anh Mộc nói:
- Cái tên tiểu tử này, chỉ mang lại chuyện cho nhà này thôi, không có tiền, đệ có thể về nhà lấy mà, đệ nói đi, rốt cuộc là bao nhiêu tiền? Để tỉ đi lấy.
Anh Mộc vẻ cầu xin, bất đắc dĩ giơ năm ngón tay lên.
- Năm lượng phải không? Đắt thế, nhưng nhà mình cũng có thể trả được, để tỉ đi lấy cho đệ.
Tuệ Nương quay người vào lấy ngân lượng. Anh Mộc ngăn lại nói:
- Tỉ, không phải năm lượng, mà là năm mươi lượng.
- Năm mươi lượng sao?
Huệ Nương nghe xong thấy choáng váng, năm mươi lượng, đây không phải là số tiền nhỏ, đối với một gia đình bình thường mà nói, năm mươi lượng có thể là tiền mồ hôi nước mắt trong vòng một năm mới kiếm được, như thế này thì làm sao đây?
Trần Băng nghe thấy con số năm mươi lạng, trong lòng cũng thấy buồn cười, liền quay đầu lại, đột nhiên hét một tiếng với lang trung Kim:
- Ngươi là một tên lang băm không có chút y đức gì, không ngờ lại còn dám đòi tiền thuốc cứu mạng nữa, ngươi thấy bản công tử ta dễ lừa như vậy sao?
Lang trung Kim nghe thấy tiếng quát vậy, cả người giật bắn lên, run rẩy nói:
- Vị công tử này, ngươi đừng có ngậm máu... ngậm máu phun người, những vị thuốc này đều rất đắt, đều là bí phương gia truyền, những nơi khác không thể mua được.
Cái tên tiểu tử này cũng biết diễn đó chứ, Tuệ Nương thấy Trần Băng quát lớn như vậy, nàng cũng nhìn ra được ý đồ của hắn, nên cũng bắt đầu nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng, sao tên tiểu tử này cũng thông minh ra phết.
Trần Băng thấy trò mình làm có vẻ đắc thủ, cũng biết tên kia muốn kiếm trách chút bạc đây, trong lòng hận tên lang trung này tới cực điểm, rồi lại lạnh lùng nói với Anh Mộc:
- Anh Mộc, đệ chặn cửa lại, đừng để tên tiểu tử này chạy ra, ta tới một vài hiệu thuốc nghe ngóng chút xem giá thuốc thế nào, nếu tên này muốn lừa chúng ta, thì đánh gãy chân chó này của gã, rồi đi báo quan cho gã ngồi ngục mọt gông.
Anh Mộc đồng ý, rồi đi ra ngoài cửa chặn kín lối ra vào.
Lần này lang trung Kim thấy đần người ra, gã vốn nghĩ Trần Lão Hán bệnh cũng không nhẹ, định muốn lợi dụng lần khám này để kiếm chút đỉnh, số thuốc kia vốn chỉ có năm lượng thôi, gã tham lam hô lên tận năm mươi lượng.
Không ngờ tên Anh Mộc lại như tên cường bạo cướp thuốc mang về, cho dù như thế gã cũng không thấy sợ hãi, gã biết Trần Lão Hán và Tuệ Nương đều là những người đàng hoàng, rồi cứ từ từ tìm tới nhà giả bộ khóc lóc nỉ non, để đòi lại số tiền thuốc mà gã đã hét.
Không ngờ giữa đường lại gặp một tên như Trần Băng không hề dễ lừa này. Tên tiểu tử này quả rất ghê gớm, rất giảo hoạt, gã đóng kịch như vậy mà bị hắn phát hiện rồi, bây giờ khiến gã không kiếm trác được gì còn mang họa vào thân.
Gã nghe thấy hậu kế tuyệt vời của Trần Băng, nước mắt quả thật tuôn trào ra, nếu quả thật mà báo quan, không biết chừng còn phải chạy chọt không ít số tiền quan lại mới được ra ý chứ.
Hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, vội chạy tới ôm lấy chân Trần Băng nói:
- Công tử, người đừng đi vội, chuyện này chúng ta từ từ thương lượng, nếu năm mươi lượng các người thấy đắt, như thế này đi, chúng ta chiết khấu đi, hai mươi lăm lượng, người xem thế nào?
- Những người làm nghề y, cái tâm cái đức mới là quan trọng, ta thấy tên tiểu tử ngươi lòng lang dạ sói, sao lại còn những người như ngươi sống trên cõi đời này chứ? Ngươi buông ta ra, ta phải đi báo quan.
Trần Băng giả bộ muốn đi.
- Ta chỉ cần mười lượng thôi, người đại nhân đại lượng, tha cho ta đi mà.
Trần Băng đá hắn ra. Text được lấy tại http://qtruyen.net
- Ngươi còn muốn ngân lượng sao?
Trần Băng cười lạnh lùng, bây giờ hắn gặp những tên lang trung hám tiền nào là hận tức cực điểm, rồi lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi muốn ngân lượng, thì không cần cái mạng nhỏ của ngươi nữa.
- Công tử, ta sai rồi, ta không cần ngân lượng nữa, nếu hôm nay số thuốc này không đủ, thì cứ tới tiệm thuốc của ta mà lấy, ta sẽ không thu một xu nào, nếu ta thu một xu nào, thì thiên lôi đánh chết, công tử, người tha cho ta đi, ta dập đầu xin người đó.
Lần này lang trung Kim thực sự sợ rồi, bây giờ gã biết cái tên Trần Băng này không phải đùa, quả thật muốn cho gã ngồi ngục đây mà.
Gã dập đầu cầu xin Trần Băng tha cho gã, từ nay về sau, gã sẽ không dám động tới những người như Trần Băng này nữa.
Trần Băng vốn chỉ muốn dọa hắn thôi, tới nước này thì dừng cũng được rồi, nhưng nhìn Anh Mộc thì trong lòng lại thấy bực tức rồi lạnh lùng nói:
- Không được, hôm nay ta nói gì thì nói cũng phải tống kẻ hại người này tới quan phủ mới được, để ngươi nếm mùi lao ngục thế nào.
Lang trung Kim nghe thấy lời này, gào khóc lên, sợ tới mức đái hết cả ra quần.
Anh Mộc thấy vậy cảm thấy không đành lòng, liền khuyên Trần Băng:
- Ân công đại ca, ta thấy như vậy là được rồi, nể mặt đệ, tuy gã muốn kiếm chút đỉnh, nhưng cũng không tới mức không còn thuốc cứu chữa, dù gì đệ cũng đã phá hoại chút ở cửa hàng thuốc của gã rồi, thôi coi như tha cho cái mạng chó của gã một lần đi.
- Quả thật tha cho hắn sao?
Trần Băng nhìn chằm chằm Anh Mộc nói:
- Huynh đệ ngươi ngẫm nghĩ lại đi.
Anh Mộc trầm tư giây lát rồi nhẹ nhàng nói:
- Tha cho gã đi.
Trần Băng thấy lang trung Kim tè hết cả ra quần, trong lòng cảm thấy vui mừng, cái tên lang trung Kim này, vô hình trung làm lửa thử vàng cho hắn, bây giờ Trần Băng hạ quyết tâm, phải thu phục tên tiểu tử kiêu ngạo Anh Mộc này về tay mình mới được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook