Siêu Cấp Cưng Chiều
-
Chương 70: 70: Đó Là Nghĩa Trang Tư Nhân Của Anh Ta
Hai ngày sau, thứ Bảy.
Năm giờ sáng, trong phòng ngủ tối mờ, đồng hồ báo thức vang lên.
Lê Tiểu vươn tay tắt đồng hồ báo thức, sau đó mở cặp mắt đỏ ửng ra.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách, sắc trời mù sương bao phủ thành phố ẩm ướt.
Năm giờ hai mươi, Lê Tiểu ăn mặc chỉnh tề, thừa lúc cả nhà còn chưa dậy, cô bung dù bước vào màn mưa.
Lúc này, nằm ở giao lộ đèn giao thông thứ hai đường Hoa Nam, một chiếc Santana kiểu cũ đã sóm chờ ở đầu đường sình lầy.
Chưa đến mười phút, bóng dáng Lê Tiếu xuất hiện trong kính chiếu hậu.
Cô mặc đồ đen bung dù đi đến, kéo cửa bên phó lái, thu dù khom người lên xe, gât đầu với Mặc Tê.
Ở ghế sau, Trọng Cửu Công khép hờ mắt, nghe tiếng động thì nhướng mi lên xem thử rồi nói: “Đi thôi, đến thẳng đó."
Hôm nay nhà tang lễ núi Nam Dương thực hiện nghi thức nhập liệm đặc biệt.
Từ khu nhà giàu đường Hoa Nam lái đến núi Nam Dương mất khoảng một tiếng đồng hồ.
Trời mưa nên mặt đường tron, Mặc Tê lái xe thận trọng.
Ở ghế phó lái, Lê Tiếu chống khuỷu tay lên khung cửa, đầu ngón tay đặt bên môi, gương mặt lại hiện lên vẻ lặng thinh không hợp tuổi.
Mặc Tê thi thoảng trộm liếc cô, thảm cảm thấy bắn khoăn.
Mỗi đêm trước việc nhập liệm, sư muội Tiểu Lê luôn đè nén ưu tự như vậy, nhưng cứ không chịu nói gì.
...
Qua khoảng nửa tiếng, xe Santana đã đến gần núi Nam Dưong.
Núi Nam Dương ở ngoại thành Nam Dương, cơn mưa đã gột sạch mọi thứ, yên bình ngát xanh.
Trên đường mòn quanh co trong rừng, rẽ trái chính là trung tâm quản lý nhà quàn của núi Nam Dương.
Dừng xe, đám người Lê Tiếu theo thông lệ mà bịt khẩu trang đen.
Lúc ba người xuống xe thì có công chức quản lý trung tâm ra tiếp đón.
Bầu trời ảm đạm, Lê Tiếu và Mặc Tê theo sau lung Trọng Cửu Công vào phòng tiếp tân.
Nhân viên kính trọng đưa sách ghi chép cho Trọng Cửu Công rồi nói: “Cửu Công, đây là tư liệu của người đã mất, hai mươi ba tuổi, qua đời do sự cố."
“Người thân thì sao? Có yêu cầu đặc biệt gì không?" Trọng Cửu Công lật qua sách ghi chép.
Nghe thấy thế, nhân viên cười khinh, cố ra vẻ thần bí mà nhìn ra cửa khép kín phía sau, vô thức đè thấp giọng: "Nghe nói không có người thân, bị người ta đánh tới chết."
Trọng Cửu Công nhíu mày, không mấy kinh ngạc với nguyên nhân gây ra cái chết, ngược lại đầu ngón tay gõ lên bàn: “Không có người thân thì ai sẽ ký tên cho những thủ tục liên quan? Các người..."
“Cửu Công đừng nóng vội, dù không có người thân nhưng...!lại lịch của người này không tầm thường.
Làm tang lễ cho cậu ta là người kia, sau khi kết thúc nghi lễ thì phải đưa đến nghĩa trang núi Nam Dương an táng."
Nhân viên nói như thật, khi nhắc đến “người kia" còn giơ ngón cái khoa chân múa tay hướng về phía núi Nam Dương.
Trên núi Nam Dương có nghĩa trang sao?
Có thể vì không nên được hiểu kỳ, lúc này Mặc Tê đến gần Trọng Cửu Công, nhỏ giọng hỏi: “Thưa thầy, nghĩa trang núi Nam Dương ở đâu? Trước đây con chưa từng nghe nói đến." Trọng Cửu Công nhìn anh ta: "Là người ở biệt thự Nam Dương, rõ chưa? Nghĩa trang núi Nam Dương là nghĩa trang tư nhân của cậu ta." Mặc Tế thoáng
sửng sốt, thoáng chốc hít một hơi lạnh: “Thương...!Thương..."
Anh ta lắp bắp “Thương" cả buổi mà vẫn không dám nói ra trọn vẹn cái tên.
Chẳng trách hôm nay trung tâm quản lý nhà quàn Nam Dương yên ắng hơn bình thường.
Người thanh niên vừa mất này đúng là lai lịch không tầm thường.
Lê Tiếu nghe cuộc trò chuyện của họ, không nén nổi kinh ngac.
Người thanh niên qua đời vì sự cố, là người của Thương Úc?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook