Sick Boy - Taekook
-
C6: #5.
Taehyung kéo JungKook ra bên ngoài với tốc độ nhanh không thể tin được khiến cậu ở phía sau xoắn xít chạy theo. Tận đến khi cả hai đã an toàn trong một ngõ hẻm tối thì Taehyung mới dừng chân.
Anh ngước nhìn ra ngoài để đảm bảo không có ai đó trong lũ côn đồ kia đi theo hai người, đến lúc nhận ra hoàn toàn không có bóng người theo mới lại quay sang nhìn JungKook còn đang hốt hoảng thở bên cạnh.
JungKook chẳng hề lên tiếng dù nửa lời, hai mắt cứ tròn xoe nhìn người trước mặt như thể chẳng tin được là cả hai vừa chạy trốn được khỏi quán bar.
- Cậu không sao đấy chứ?
Taehyung quét dọc khắp người JungKook bằng đôi mắt nâu chàm đã hơi vằn đỏ. JungKook quá ngạc nhiên để có thể làm gì khác ngoài gật đầu lia lịa báo cho người kia biết rằng mình hoàn toàn vẫn ổn trong khi sắc mặt của cậu thì khó coi vô cùng.
- Nhưng mà...còn anh Seok Jin nữa.
JungKook vừa cố thở đều vừa nói mà không nhận ra hai bên lông mày của Taehyung đang chau hết cả lại. Cũng không rõ là hắn ta rốt cuộc đang tức giận hay là như thế nào nữa. JungKook chỉ thấy sau đó bàn tay hãy còn run rẩy của mình lại được người đó nắm lấy và kéo đi.
- Này, anh đi chậm lại chút được không?
JungKook ở phía sau vừa cố bắt lấy bóng lưng của Taehyung vừa cố gắng nói nhưng hắn ta lại chẳng hề có ý định đi chậm lại chút nào. Đến tận lúc này cậu mới để ý thấy bộ đồ mà Taehyung đang mặc trên người, điều đó khiến JungKook mở to mắt ra vì ngạc nhiên.
Taehyung làm bồi bàn ở quán bar đó, JungKook hết sức kinh ngạc khi phát hiện sự thật này mà không biết là Taehyung đã dẫn cậu trở lại trước cửa quán bar, nơi mà trong phút chốc lại trở lại bình thường.
Hắn ta thả tay cậu ra, nói trong khi vẫn nhìn xung quanh.
- Vào và tìm anh của cậu đi rồi nhanh chóng đi về.
JungKook cứ đứng ngơ ngẩn như vậy, thậm chí cũng không biết là Taehyung đang đề cập tới anh nào ở đây.
Và rồi cậu lại cuống quýt lên khi nhớ ra cả hai đã chạy trốn mà bỏ lại Seok Jin vẫn còn ở trong mớ hỗn độn đó. Chẳng để suy nghĩ đó trong đầu thêm một giây nào, cậu lập tức quay đầu chạy vào bên trong nhưng Seok Jin đã chạy ra từ bao giờ, vừa thấy JungKook anh liền nhào vào ôm cậu chặt cứng.
- Trời đất ơi em không sao chứ. Anh tưởng em bị bọn nó tẩn cho tan xương rồi chứ.
Sắc mặt JungKook trong phút chốc đen sì như mì tương đen. Cậu đẩy mạnh anh ra, hậm hực nói.
- Chúng ta về thôi, em còn nhiều chuyện phải nói với anh lắm.
Seok Jin ú ớ không nên lời, nhưng cũng chẳng nói được lời nào chỉ biết lầm lũi đi theo cậu. Lúc cả hai lướt qua một chàng trai vẫn còn đứng ở đó, anh liếc thấy JungKook lén dúi vào tay cậu ta cái gì đó, chỉ trong thoáng chốc rất nhanh thôi nhưng Seok Jin vẫn kịp nhìn thấy.
Bẵng đi một thời gian, trong khi JungKook vẫn còn đang khổ sở nghĩ ý tưởng cho homework lần này thì Seok Jin lại ngỏ ý muốn quay trở lại giúp cậu. JungKook đương nhiên vui về chuyện đó, nhưng bản thân cậu còn chẳng biết bao giờ thì mình sẽ bắt đầu homework đây khi mà ngày qua ngày cậu trông cứ như bóng bay hết hơi, cả ý tưởng cũng cạn kiệt y như lọ nước tương trong bếp nhà Seok Jin.
- Này, đi ra mua hộ anh lọ nước tương đi.
Seok Jin hét lớn ra bên ngoài vì âm lượng volumn từ TV quá lớn. Anh thậm chí cũng chẳng biết JungKook có nghe thấy giọng mình hay không, chỉ biết hai phút sau mới nghe thấy tiếng mở cửa.
JungKook đi một mạch vào cửa hàng tiện lợi gần nhà Seok Jin, chọn đại một chai nước tương rồi tiến về phía quầy tính tiền. JungKook cầm chai nước tương trên tay nhẫn nại chờ người đang tính tiền phía trước mình.Lúc mắt cậu đặt trên cái áo khoác bò rách tả tơi, mắt trái đột nhiên giật lên dữ dội, JungKook mở to mắt quét từ trên xuống dưới người đang đứng phía trước mình và cậu lập tức hối hận về điều đó.
Taehyung sau khi nhét nốt đồ vào túi liền quay phắt đầu lại như một loại cảm giác kỳ quặc nào đó, và đôi mắt to dài của hắn ta đột nhiên sáng lên khi thấy JungKook.
- Uầy, beautiful boy, lại gặp cậu rồi.
JungKook thấy ớn lạnh cả người vì cách hắn ta gọi mình và vừa vì cả phát âm tiếng anh nửa mùa nghe thấy ớn, cậu gật đầu thay cho lời chào sau đó một mạch tiến tới quầy thanh toán.
Taehyung không nói gì, nhưng cũng không chịu rời đi. Đến tận khi thấy JungKook đã tính tiền xong mới tự mình đi ra cửa trước. JungKook nuốt nước bọt cái ực, không hiểu vì sao hôm nay gặp hắn ta bất chợt vẫn như mọi lần mà cậu lại thấy mình đặc biệt căng thẳng.
- Cậu vẫn nhớ cuộc hẹn của chúng ta, đúng không?
Taehyung đứng trước cửa hàng tiện lợi xoay người hỏi JungKook. Cậu đảo mắt liên hồi, xem cái cách hắn ta tự nhiên dùng từ "chúng ta" như thân nhau lắm kìa.
- À, đương nhiên tôi nhớ.
JungKook vừa kịp nhớ ra tờ giấy viết tên địa chỉ nhà hàng mà mình viết vội dúi vào tay hắn ta hôm trước. Cậu trả lời với thái độ gần như là thản nhiên trong khi trái tim trong lồng ngực đã đập mạnh như sắp văng cả ra ngoài. Taehyung nhìn cậu, ánh mắt lộ liễu chẳng hề có ý định chuyển đi chỗ khác. Sau đó hắn ta nhếch miệng cười nhạt.
- Vậy hẹn gặp cậu ngày mai, tôi sẽ rất mong chờ đó.
Taehyung nghiêng đầu, chiếc khuyên dài trên tai hắn rơi lả lơi xuống sườn mặt căng đét trong một khắc đột nhiên khiến tim JungKook hẫng đi một nhịp. Cậu chẳng trả lời, chỉ kịp nhìn theo dáng Taehyung quay lưng bước đi.
JungKook hẹn gặp Taehyung hoàn toàn là có mục đích. Cậu cần phải hoàn thành homework, còn đang khổ sở không biết phải làm sao thì tối hôm đó Taehyung đột nhiên xuất hiện và giúp cậu như một kỳ tích. JungKook đương nhiên xem đây là cơ hội có một không hai, vì vậy mà cậu ngay lập tức hẹn gặp hắn ta, lấy lý do cảm ơn để thực hiện mục đích, vừa hay một mũi tên trúng hai đích.
Chỉ là... JungKook không bao giờ có thể ngờ được là Taehyung không hề đơn giản như cậu nghĩ.
Nhà hàng mà JungKook hẹn gặp Taehyung nằm ở ngã tư, chỉ cách phòng trọ của cậu có hai dãy nhà. JungKook đến trước, chọn một chiếc bàn nằm trong góc khuất chờ Taehyung tới.
Ngày hôm nay, cậu lại phát hiện thêm một điều khá là tốt đẹp ở hắn ta là đúng giờ. JungKook còn cứ ngỡ là mình sẽ phải ngồi đợi một lúc nữa nhưng không ngờ chỉ năm phút sau đã thấy Taehyung xuất hiện ở cửa.
Cậu giơ tay lên vẫy khi thấy Taehyung đang cúi đầu hỏi nhân viên gì đó và suýt nữa thì hét lên một tiếng vì diện mạo quá ư khác thường của hắn ta.
Ok, JungKook thật sự không biết phải miêu tả sự khác thường này như nào. Ý cậu là bình thường Taehyung vốn đã khác thường rồi và đó mới là diện mạo bình thường của hắn ta, nhưng hôm nay thì khác, Taehyung đang ăn mặc rất bình thường.
JungKook cứ mãi thắc mắc là tại sao chiếc áo sơ mi màu đỏ mận khổ lớn trông khá khó phối thế lại vừa vặn trên người Taehyung như vậy. Không những thế, những chiếc quần jeans rách te tua cũng đã bị hắn ta quăng ở xó nào đó rồi thay bằng chiếc quần tây khá vừa vặn với đôi chân dài mảnh khảnh.
Taehyung cũng không còn đeo khuyên khắp mặt hay tai nữa, chỉ có một chiếc khuyên bé xíu nằm gọn gàng trên cánh mũi cao chất ngất đó mà JungKook nhìn như bị thôi miên vào. À còn chưa kể tới mái tóc nhuộm sáng màu như tổ quạ lộn xộn đã được chủ nhân chải chuốt đàng hoàng, có vẻ Taehyung cũng đã cắt bớt đuôi tóc mullet đi và hãm lại màu vàng hơi chói đó.
Nhìn chung thì Taehyung trông tuyệt vời không chịu được nếu không muốn nói là quá ư bảnh bao. JungKook vẫn dán mắt vào hắn ta từ lúc Taehyung bước vào đến tận bây giờ.
- Mặt tôi dính gì à?
Taehyung tới gần JungKook, vừa đưa tay sờ khắp mặt mình vừa hỏi, lát sau thấy JungKook vẫn chẳng rời mắt khỏi mình hắn ta đột nhiên di chuyển tầm nhìn cúi xuống nhìn khoá quần mình.
- Đã khoá rồi mà.
Nhìn không còn không yên tâm phải đưa tay xuống kiểm tra lại lần nữa. JungKook lúc này mới nhận ra mình đã ngạc nhiên quá lộ liễu vội vàng rời ánh mắt đi ho mấy cái gượng gạo.
- Anh ngồi đi.
Taehyung cười toe toét, kéo chiếc ghế đối diện cậu và ngồi xuống. JungKook vẫn chưa thể nào trở lại trạng thái bình thường nổi, hành động trở nên mất tự nhiên hơn mấy phần. Cậu quơ tay lên bàn rồi đẩy cuốn menu về phía hắn ta, húng hắng nói.
- Anh chọn món đi.
Taehyung rời ánh mắt khỏi JungKook xuống cuốn menu, nụ cười vẫn xuất hiện trên môi từ nãy không tài nào gỡ xuống được.
Không mất quá nhiều thời gian để Taehyung gọi món. Chỉ trong chốc lát, đồ ăn đã được bày đầy ra bàn khiến JungKook tròn mắt nhìn.
- Anh gọi hết cái menu đấy hả?
Trời ơi chỗ này là gọi cho người ăn hay sao, JungKook không dám tin vào những gì mình đang thấy trước mắt nữa.
- À gần như thôi, ngoài các món cay ra thì tôi gọi hết.
Taehyung dối diện vừa trả lời vừa lau thìa dĩa với thái độ thản nhiên cùng cực. JungKook không còn gì để nói. Cậu lẳng lặng cúi đầu cố nhớ xem rốt cuộc trong thẻ mình còn bao nhiêu tiền.
- Ăn thôi.
Taehyung vừa cắt thịt vừa nói, JungKook ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, đột nhiên thấy nụ cười đang treo trên khuôn mặt đó vô cùng đáng ghét. Nhưng mà rốt cuộc cậu vẫn phải nhịn cục tức xuống, còn vì tương lai sau này nữa.
- Cậu còn đi học sao?
Taehyung là người phá vỡ không gian im lặng trước. JungKook ngước đầu nhìn Taehyung, gật gật thay cho câu trả lời. Trong khi hắn ta tiếp tục.
- Cậu học gì vậy?
-...
- Nhìn kiểu của cậu không giống học về kinh tế hay xã hội. Có vẻ thiên về nghệ thuật hơn.
-...
- Tôi nói đúng chứ.
Taehyung nói một tràng dài liên hồi mà chẳng để chút thời gian nào cho JungKook trả lời. Cậu buông đũa, cơ hội đến rồi, nên tìm cách bắt đầu thôi.
- Nếu anh nghĩ vậy thì đúng rồi đấy. Tôi học nhiếp ảnh.
Taehyung khẽ ồ lên một tiếng ra vẻ thích thú lắm nhưng phản ứng đó rơi vào mắt JungKook lại trông khá trào phúng. Ok, cậu không thèm chấp.
- Cậu chụp phong cảnh sao?
Taehyung dường như không muốn dừng lại và JungKook cảm thấy may mắn vì điều đấy.
- Thường là vậy. Nhưng sắp tới thì sẽ thay đổi một chút. Tôi cần phải chụp nhiều thứ khác hơn.
JungKook vừa trả lời vừa nhìn Taehyung với ánh mắt sáng rỡ, cậu là đang muốn hắn ta tiếp tục chủ đề này nhưng đột nhiên Taehyung lại im re sau khi gật đầu liên hồi.
JungKook thấy choáng váng vì thái độ thay đổi bất ngờ của hắn ta, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Taehyung ăn liên tục mà chẳng thể nói một lời nào.
- Nhưng mà...anh không đeo khuyên nữa sao?
JungKook buột miệng hỏi sau một khoảng lặng khá lâu nhìn Taehyung ăn. Sau khi nhận ra mình vừa hỏi gì, cậu lập tức hối hận vô cùng.
Ngược lại Taehyung trông chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên với câu hỏi của cậu. Hắn ta liếm môi, trả lời máy móc.
- Tôi vẫn đeo, không phải ở tai.
JungKook ừm một tiếng, mắt lại vô thức nhìn vào thứ đang phát sáng trên cánh mũi hắn ta, tự thấy mình hỏi khá thừa thãi.
- Nhìn tôi sẽ no hơn à?
Đột nhiên Taehyung ngước mặt lên lúc JungKook đang nhìn hắn ta chằm chằm rồi hỏi khiến cậu hết hồn hết vía.
- Tôi chỉ đang tò mò là anh còn đeo khuyên ở chỗ nào nữa thôi.
Lại buột miệng, JungKook có thể thề là bản thân không hề điều khiển được lời nói nữa rồi. Từ nãy tới giờ tất cả những gì cậu nói đều phát ra như một cỗ máy đã được lập trình.
Taehyung phì cười, suýt nữa thì sặc miếng nước vừa uống vào miệng.
- Ồ, cậu thật sự nghĩ là tôi có thể xỏ khuyên chỗ nào nữa?
Taehyung hỏi lại với khuôn mặt tràn đầy vẻ thích thú khiến JungKook chỉ hận không thể kiếm cái lỗ nào mà chui xuống.
- Thôi bỏ đi.
JungKook vội vàng gắp một miếng salad to đùng cho vào miệng nhai nhồm nhoàm để đỡ phải tiếp chuyện thêm nữa và điều đó làm Taehyung phá ra cười ngặt nghẽo.
- Này, tôi hỏi lần nữa. Cậu thật sự có biết là mình rất xinh đẹp không?
Taehyung - sau khi cười ngả ngớn trên ghế đột nhiên chống tay lên cằm nhìn cậu ở cự li gần thốt ra một câu hỏi khá liên quan.
JungKook dừng đũa, ngước mắt lên mặt đối mặt với hắn ta.
- Anh đang dùng từ xinh đẹp với con trai?
Taehyung nhún vai, thái độ thản nhiên đó khiến cậu thật muốn giơ tay đấm cho hắn ta một cái. Ok, việc bây giờ cậu muốn làm nhất chính là đá hắn ta ra khỏi chỗ này, JungKook không hề muốn nhìn mặt Taehyung thêm một giây nào nữa.
#endchap5.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook