Si Tình Nhàm Chán Nhất
Chương 42: Ái tình có vài lần suy tính 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

9dfdfb82dd6aea41af30a59aafaf9ad5--sad-anime-anime-boys

Cuối cùng Chu Minh Khải mua một chiếc thuyền buồm cổ bằng ngà voi. Đóng gói rất tinh mỹ, giá cả cũng khá vừa phải. Dù sao đi nữa thì tôi cũng chẳng mua nổi.

Đây là quà cưới Chu Minh Khải chuẩn bị cho Triệu Tuấn. Tôi vốn nghĩ rằng hắn cùng lắm là định có mặt tặng quà thôi. Suy cho cùng, năm đó hắn và Triệu Tuấn biết nhau nhưng không thân thiết mấy, tới giờ đã gần mười năm chưa từng gặp mặt, cho dù không tham dự cũng không có gì đáng trách.

Hôn lễ của Triệu Tuấn được tổ chức ở một nhà khách sạn năm sao của thành phố C, bao hết toàn bộ khách sạn. Nghe nói cô dâu Chúc Khanh Khanh là con gái duy nhất của một xí nghiệp nổi danh ở thành phố C, thiên kim tiểu thư có tiếng, nhưng tính cách rất dịu dàng thùy mị.

Khi tôi và Chu Minh Khải đứng ở trước khách sạn, tôi có chút giật mình, cảm giác như đã trải qua một quãng thời gian dài bằng cả đời người. Tên Triệu Nhị Hầu năm ấy cùng tôi bày đủ trò nghịch ngợm khiến trời giận người oán ở Thất Trung, nay đã lắc mình hóa thành thanh niên tài giỏi của thành phố C. Những ngày làm “Thất Trung song sát” với tôi đã không trở về được nữa rồi.

Hai bên trái phải của cửa khách sạn đều được đặt ảnh cưới. Chu Minh Khải đi thẳng vào, còn tôi thì đứng ở cửa nhìn ngắm phút chốc. Cô dâu trong ảnh cưới rất đẹp, áo cưới trắng tinh không tỳ vết trải dài trên bờ cát vàng. Đây là ngoại cảnh, mà thành phố C thì bị bao vây bởi đất liền, hẳn là chụp ở nơi khác rồi. Trong ảnh, Triệu Tuấn cười đầy ngốc nghếch, tóc được chải vuốt hết ra sau, không có gì thay đổi nhiều lắm so với lần trước gặp cậu.

Giấc mộng đẹp nhất cuộc đời, không phải là có người yêu để hứa hẹn cam kết cả đời với nhau sao? Ít nhất, giờ khắc này tôi cực kỳ hâm mộ Triệu Tuấn, hâm mộ đến mức xem ảnh cưới cũng cảm thấy nụ cười của cậu rất chói mắt.

Tôi nhìn ảnh cưới chốc lát rồi quay người chuẩn bị đi vào tìm Chu Minh Khải, lại thấy được hai người quen cũ.

Một là Lý Kỷ, một là Lý Kinh Niên. Năm tháng tôi không gặp hai người dài hơn Triệu Tuấn một chút, từ năm đó rời đi Liễu thành cũng chưa từng gặp lại.

Lúc trước, hình như Lý Kỷ học ở một trường đại học tại Liễu thành, cụ thể chuyên ngành là gì thì tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ đó là một ngành rất ít người quan tâm. Còn Lý Kinh Niên, về sau tôi có thấy qua trên TV, video phỏng vấn của anh từng chiếu trên kênh của đài truyền hình Liễu thành. Bây giờ anh là một phóng viên rất xuất sắc, anh cả trong nhóm phóng viên ở đài truyền hình Liễu thành, chuyên về mặt tài chính kinh tế.

Tôi thấy Lý Kỷ và Lý Kinh Niên dường như đang tán gẫu gì đó. Lý Kinh Niên nghiêng đầu nghe Lý Kỷ nói, sau đó mỉm cười. Lý Kinh Niên cao hơn Lý Kỷ một chút, mặc âu phục thì đẹp hơn Lý Kỷ nhiều lắm. Mấy năm nay bọn họ thay đổi rất nhiều, đặc biệt là Lý Kỷ, cả người mập ra không ít.

Nếu tôi còn sống, chúng tôi có thể trao nhau cái ôm như bạn bè lâu ngày không gặp, sau đó đấm mạnh lên ngực đối phương, dùng cách này để kể ra nhung nhớ và lo lắng nhiều năm qua. Mà hiện tại, bọn họ lại không nhận ra sự tồn tại của tôi chút nào, trực tiếp đi xuyên qua thân thể tôi.

Tôi có chút si ngốc mà vươn tay ra, nhưng cái gì cũng không nắm bắt được.

Bọn họ đã đi xa, còn tôi ngơ ngẩn đứng ở chỗ cũ, cười vô cùng thiếu tự nhiên, rồi khẽ mở miệng: “Đã lâu không gặp, Lý Kỷ. Đã lâu không gặp, anh Kinh Niên.”

Hóa ra, sum họp chung quy cần ngàn chiếc thuyền buồm.

Song, dẫu đã đếm hết số thuyền của nửa cuộc đời, cũng chẳng thể chờ đến lúc gặp lại.

Tôi lắc đầu cười khổ, xoay người đi vào sảnh chính của khách sạn. Ở cổng lớn, Triệu Tuấn mặc âu phục giày da đang nắm tay Chúc Khanh Khanh đón khách, đưa cho mỗi người khách một hộp socola, bên trên có dây lụa đỏ thắt thành nơ con bướm.

Khi tôi đi qua vừa vặn không có ai, nghe thấy Chúc Khanh Khanh đang nhỏ giọng nói chuyện với Triệu Tuấn.

“Anh mới vừa bày ra vẻ mặt gì vậy hả?” Chúc Khanh Khanh giữ vững nụ cười giả vờ ngoài mặt, nhưng lại đang lén dùng sức véo tay Triệu Tuấn, “Người đến là khách. Người ta còn từ thủ đô xa xôi tới đó. Anh thì hay rồi, nhăn mặt tại chỗ luôn, thiếu chút nữa là định đánh nhau với người ta!”

Chẳng lẽ là đang nói Chu Minh Khải?

Tôi nghĩ ngợi. Sắc mặt Triệu Tuấn rất khó coi, nói: “Vậy thì anh nên thế nào? Trong nhóm bạn học cũ ở Dân Dục nay sống ở thủ đô đang lan truyền rằng, Gia Dương chết rồi. Vì Chu Minh Khải, con mẹ nó, nó chạy đi tự sát ở đường ray rồi! Nghe nói bên đó còn định làm lễ truy điệu. Anh ngược lại vẫn rất ổn, cái gì cũng không biết, lại còn ở chỗ này tổ chức đám cưới! Đó là anh em của anh đấy. Đừng nói là mười năm không liên hệ, hai mươi ba mươi năm cũng vẫn thế, đều là anh em của anh! Nó đã chết rồi!”

Lúc này Chúc Khanh Khanh không tiếp tục véo cậu nữa. Giọng nói mềm mỏng hơn rất nhiều: “Hứa Gia Dương tự sát, việc này người khác có thể có cách gì chứ? Hôm nay là ngày cưới, anh đừng náo loạn gì với tên họ Chu kia, biết chưa? Hết hôm nay, ngày mai anh chặn người ở sân bay đánh một trận em cũng theo anh, được không?”

Triệu Tuấn cắn chặt răng.  Có khách mời đi đến, cậu lập tức đổi sang nụ cười, đưa một hộp socola. Đợi người đi rồi, cậu hung dữ nói: “Khanh Khanh, xin lỗi. Tuần trăng mật sau đó anh sẽ bồi thường em.”

Vẻ mặt Chúc Khanh Khanh thay đổi. Câu nói của Triệu Tuấn tỏ rõ, hôm nay cậu nhất định sẽ làm chuyện gì đó.

Trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi không hy vọng Triệu Tuấn sẽ làm gì vì tôi, cũng không hy vọng cậu khiến Chu Minh Khải mất mặt. Bất luận xảy ra cái gì, đều là việc tôi không muốn chứng kiến.

Khách mời đến gần đủ, Chúc Khanh Khanh bị một đám con gái vây quanh, kéo lên phòng nghỉ tầng trên của khách sạn. Không biết là đi mân mê trang điểm hay đầu tóc, các cô gái vừa nói vừa cười, song gương mặt Chúc Khanh Khanh luôn mang ít ưu sầu.

Tôi đi vào trước, Chu Minh Khải ngồi ở ghế của khách, xung quanh là những cô gái xa lạ, xem ra là cố ý đến ngồi cạnh hắn. Tuy nhiên, trên tay những người khác đều cầm socola, chỉ hắn là không. Rất rõ ràng, Triệu Tuấn không đưa cho hắn.

Sắc mặt hắn lãnh đạm, hai tay vắt chéo đặt ở đầu gối.

Lý Kỷ và Lý Kinh Niên ngồi cùng nhau, bên cạnh còn có mấy học sinh Thất Trung năm đó như Kim Húc, Vương Lãng… Bọn họ phần lớn đều đã thay đổi, nhưng vẫn có thể nhận ra được. Hiếm khi có dịp gặp được nhiều người quen như vậy, tôi đi tới bên họ để quan sát kỹ lưỡng, tìm kiếm vết tích mà năm tháng lưu lại. Bọn họ đang cúi đầu nói chuyện, tôi lắng nghe, đều liên quan tới tôi.

Lý Kỷ và Lý Kinh Niên cũng đang nói chuyện. Tôi đi qua, vừa khéo nghe thấy Lý Kỷ nói: “Bọn họ không phải đang nói đùa đó chứ? Em nghĩ sao cũng thấy Hứa Gia Dương không phải kiểu người sẽ làm chuyện như tự sát ở đường ray. Nó khiến người khác nằm ở đường ray mới đúng hơn ấy.”

Thanh âm Lý Kinh Niên không lớn, rất bình thản, nói: “Nếu năm đó nó tự sát, anh cũng sẽ không thấy kỳ lạ. Dù sao…loại chuyện kia thật sự khó chịu đựng.”

“Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, ở Liễu thành cũng đã không còn ai nhớ rõ.” Lý Kỷ nói, “Tại sao không thể để chuyện quá khứ trôi qua chứ?”

Lý Kinh Niên biểu hiện tự nhiên. Dù sao thì anh cũng là phóng viên, thảm kịch nhân gian rợn người cỡ nào cũng đã từng thấy. Anh khá bình tĩnh với chuyện của tôi, giống như chúng tôi vốn không quen biết vậy. Anh nói: “Rất nhiều việc, người khác qua được nhưng người trong cuộc thì không qua nổi. Hơn nữa, ai nào biết về sau nó và Chu Minh Khải đã xảy ra chuyện gì chứ?”

Lý Kỷ mở miệng nói: “Lòng dạ tên Chu Minh Khải này thật rộng lớn, đám cưới Nhị Hầu mà cũng dám đến. Chẳng lẽ anh ta không biết Nhị Hầu thân thiết với Gia Dương nhất hay sao? Nếu lát nữa Nhị Hầu muốn ra tay, đừng trách em chỉ giả vờ ngăn cản. Không đánh anh ta thì em cũng rất khó chịu.”

Đúng thế, nếu Triệu Tuấn đánh Chu Minh Khải ở đây, nhóm người bên này chắc chắn sẽ nghiêng về một phía hết.

Nhạc hôn lễ vang lên. Cô dâu được cha dẫn ra, ở phía sau có hai đứa bé nâng khăn voan trắng. Hai phù dâu cũng khá xinh đẹp. Triệu Tuấn cười nhìn cô dâu đi tới chỗ mình.

Người chủ trì kể chuyện hài với phù rể phù dâu, rồi lại trêu ghẹo một cặp đôi khác, đến lúc mặt cô dâu đỏ đến mức không thể đỏ hơn mới bắt đầu lễ tuyên thệ.

Sau khi nói “tôi nguyện ý”, Chúc Khanh Khanh bỗng giậm chân, quyết đoán nói: “Em muốn đi Paris trong tuần trăng mật. Anh nhất định phải theo em hai tháng, còn lại anh muốn làm gì thì làm! Em mặc kệ anh đấy!”

Triệu Tuấn đột nhiên nở nụ cười, ôm cô một cái, thì thầm bên tai cô: “Vợ yêu là tốt nhất!”

Trong ánh mắt mờ mịt của mọi người, Triệu Tuấn bước nhanh tới trước mặt Chu Minh Khải. Chu Minh Khải ngồi ở hàng đầu, thấy Triệu Tuấn lại đây bèn đứng dậy. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Một người thờ ơ lạnh nhạt, một người chất chứa tức giận.

“Có thể cho tôi hộp socola kia không?” Chu Minh Khải mở miệng, “Tôi thấy ai cũng có. Có thể cho tôi một hộp không? Chắc Gia Dương sẽ thích lắm.”

Không nói câu nói này còn được, vừa nhắc tới tên tôi, sự giận dữ trên mặt Triệu Tuấn tăng gấp bội, một phát túm lấy cổ áo Chu Minh Khải, gần như là gào thét: “Sao mày lại có thể bình tĩnh thản nhiên đến thế hả? Chu Minh Khải, từ mấy năm cấp ba ông đây đã coi thường mày, kiêu ngạo tự cao. Mày nghĩ mày là ai chứ? Chỉ có cái tên Hứa Gia Dương ngốc nghếch ngu si kia mới cung phụng mày như bồ tát. Bây giờ thì sao nào, con mẹ mày, mày đá nó! Mày dựa vào cái gì mà bỏ rơi nó? Mày dựa vào cái gì mà tổn thương nó?”

Tác giả có lời muốn nói: Tôi bắt đầu ngược đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương