Si Tình Nhàm Chán Nhất
Chương 17: Những việc bạn không có cách nào tham dự

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

20120731180739_lhvzb

Chu Minh Khải cầm thiệp mời, vẻ mặt như đang tự hỏi gì đó. Cuối cùng hắn đã nhận ra người trong ảnh, là Triệu Nhị Hầu ở Thất Trung năm ấy.

Hắn biết Triệu Nhị Hầu thông qua tôi. Sau cấp ba cũng chưa gặp lại, đương nhiên là không có ấn tượng gì, hơn nữa Triệu Nhị Hầu còn sửa tên.

Đúng vậy, Triệu Nhị Hầu không biết tôi đã chết.

Hết lớp 12, Triệu Nhị Hầu thi đỗ vào một trường đại học loại ba, học đại học ở thành phố C, tốt nghiệp rồi cũng làm việc ở thành phố C.

Mà tôi thì rời khỏi Liễu thành trong tháng bảy năm đó. Đến giờ đã tám năm trôi qua, tôi chưa từng trở về. Tám năm này, ban đầu còn liên hệ với bạn bè ngày xưa, qua một hai năm sau đến số điện thoại cũng chẳng có, wechat cũng không liên lạc. Rồi điện thoại di động mất, wechat bị hack, xem như triệt để không còn liên hệ với họ, ngoại trừ mỗi Lục Tư Nặc.

Tôi gặp được Triệu Nhị Hầu ở thành phố C năm ngoái.

Khi ấy tôi và Chu Minh Khải ngày ngày cãi nhau, ngày ngày ầm ĩ. Hắn chê thân thể tôi không đủ tinh tế mềm mại. Tôi giận hắn bận bịu công tác mỗi ngày nhưng thật ra là kiếm cớ không về nhà.

Vì vậy, sau một lần đánh nhau, tôi trực tiếp tùy tiện mua một vé tàu cao tốc, đến hành lý cũng không mang rồi đánh bậy đánh bạ đi thành phố C. Tôi gặp được cậu trong một nhà hàng.

Thế giới kỳ thực không có nhiều cuộc gặp gỡ tình cờ như vậy. Lần tình cờ gặp này của tôi và Triệu Nhị Hầu, ở giữa là chín năm xa cách.

Cậu nhận ra tôi trước, sau đó muốn phương thức liên lạc cùng địa chỉ của tôi.

Tôi nghĩ, Triệu Nhị Hầu hẳn đã gọi điện thoại cho tôi, thế nhưng hiện tại chiếc điện thoại kia đã hết tiền nên cậu trực tiếp gửi thiệp cưới đến đây.

Nếu cậu gửi sớm mấy tháng, có lẽ tôi sẽ nhận được.

Mà hiện nay, thiệp mời trong tay Chu Minh Khải.

Chu Minh Khải thoáng nhìn thời gian cưới, tại tháng mười vào lễ quốc khánh, cách bây giờ còn khoảng một tháng.

Chu Minh Khải đặt thiệp mời trong thư phòng, thu dọn bát đũa trên bàn ăn và rửa bát trong bếp. Sau đó hắn lau tay rồi đi đến chỗ máy tính ở thư phòng.

Hai tuần kế tiếp Chu Minh Khải đều không ra ngoài, thỉnh thoảng đi ra cũng là để xuống tầng dưới đổ rác.

Đến giờ cơm, hắn trực tiếp đặt thức ăn bên ngoài, nhưng mỗi ngày vẫn ăn đúng giờ.

Thời gian Chu Minh Khải làm việc và nghỉ ngơi tiếp tục theo quy luật. Mỗi ngày đều xử lý một ít công việc. Chiều tối hàng ngày sẽ xem tin tức xã hội một lát. Vừa đến giờ ăn là có người đưa hàng đến nhấn chuông cửa.

Cuối cùng, người không chịu được trước là Phùng Đào. Trước đây, gã ngày ngày thúc giục Chu Minh Khải đi công ty làm việc. Mãi Chu Minh Khải mới đi làm, kết quả cùng ngày lại đến bệnh viện, sau đó vừa ra viện là ở nhà nghỉ ngơi hơn hai tuần.

Minh Phong là hai người bọn họ một tay sáng lập. Hai người phân công khác nhau, nhưng đều rất quan trọng. Tuy rằng khoảng thời gian Chu Minh Khải ở nhà luôn xử lý công việc, song vẫn gia tăng lượng công việc của gã.

Do vậy, gã bắt đầu gọi điện thoại giục người.

Thật ra Phùng Đào cũng là vì thấy trạng thái Chu Minh Khải dần trở lại mới bắt đầu giục. Vả lại, Chu Minh Khải mỗi ngày không ra khỏi cửa như thế vẫn rất khiến người khác lo lắng. Gã sợ  hắn không có vấn đề về thân thể nhưng lại kìm nén ra vấn đề về tâm lý, cho nên đến công ty làm việc cũng là một sự lựa chọn tốt.

Rốt cuộc, Chu Minh Khải vẫn đi Minh Phong.

Tôi không biết tại sao mình lựa chọn ở cùng hắn, khi lấy lại tinh thần thì đã ngồi bên tay lái, sau đó thẳng một đường đi Minh Phong. Chu Minh Khải chuyên chú lái xe, tôi nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài.

Đến Minh Phong, Chu Minh Khải vừa đóng cửa xe đã gặp đồng nghiệp, là trợ lý của Phùng Đào, tên Đinh Chi Lý. Khi tôi còn sống có gặp qua mấy lần, là một thanh niên trẻ tuổi tài giỏi, lúc nhìn thấy Chu Minh Khải liền chủ động tới chào hỏi.

“Giám đốc Chu, thân thể không sao chứ?” Đinh Chi Lý còn nhớ, sắc mặt Chu Minh Khải tái nhợt, mồ hôi lạnh toàn thân, tiến vào bệnh viện. Dù đã trôi qua rất lâu, nhưng vẫn làm người khác lo lắng.

“Không có việc gì.” Chu Minh Khải khẽ gật đầu ra hiệu. Hai người sánh bước vào công ty.

Phòng làm việc của Chu Minh Khải và của Phùng Đào ở cùng tầng. Đinh Chi Lý là trợ lý của Phùng Đào, dĩ nhiên cũng làm việc ở cùng tầng. Tiến vào thang máy, Đinh Chi Lý rất tự giác ấn tầng cao nhất.

Chu Minh Khải đến phòng làm việc của mình. Dù hắn đã rất lâu không tới nhưng vẫn luôn có công nhân vệ sinh dọn dẹp, nên phòng làm việc không khác gì trước đó.

Chuyên ngành thời đại học của Chu Minh Khải là công nghệ thông tin. Vì thế, ở Minh Phong, Phùng Đào phụ trách quản lý, hắn phụ trách kỹ thuật. Trên cơ bản, tất cả game của Minh Phong đều cần hắn cho phép mới có thể làm. Dự án lớn hắn còn sẽ tự mình theo sát.

Lần này Phùng Đào vội vàng gọi hắn về là bởi Minh Phong nhận một dự án trò chơi, hợp tác với tập đoàn Vu thị cùng chế tạo game mới về đề tài tiên hiệp tên “Tiên Ma Lục”. Minh Phong phụ trách thiết kế, tập đoàn Vu thị phụ trách giới thiệu và quảng bá.

Công ty lớn như Vu thị lựa chọn hợp tác với công ty mới như Minh Phong cũng vì coi trọng trình độ cao của mấy game Minh Phong từng sản xuất, mà mấy game đó hoàn toàn được tạo ra dưới tay Chu Minh Khải.

Bởi vậy, điều kiện duy nhất khi Vu thị cùng Minh Phong hợp tác chính là, việc thiết kế “Tiên Ma Lục” nhất định phải là Chu Minh Khải tự mình làm.

Chu Minh Khải đương nhiên biết đến, nên vừa ngồi xuống là bắt đầu đọc bản kế hoạch hợp tác.

Vu thị yêu cầu cực cao, vừa muốn đồ họa game rõ ràng, lại vừa muốn giảm đòi hỏi về cấu hình máy tính của người chơi. Điều này cần đổi mới về mặt kỹ thuật.

Không biết Phùng Đào tiến vào từ bao giờ, ngồi trên ghế sofa vắt chéo chân và nói, “Yêu cầu này của Vu thị có phải là có chút xảo quyệt?”

Chu Minh Khải không ngẩng đầu, thanh âm tức giận, “Còn biết là xảo quyệt? Cậu không phải đã chấp nhận rồi sao? Nhận đều đã nhận. Bất kể bên đó yêu cầu gì, cứ làm hết sức là được.”

“Là nhất định phải làm được.” Phùng Đào nói, “Chỉ cần làm xong đơn đặt hàng của Vu thị là có thể thành lập quan hệ hợp tác. Sau đó phát triển của công ty chúng ta mới có thể càng tốt hơn, dựa lưng cây to Vu thị này đón gió mà!”

Chu Minh Khải vẫn nói hai chữ kia, “Hết sức.”

Phùng Đào hiểu tính cách của Chu Minh Khải, bảo hắn, “Người phụ trách theo sát dự án này, phải tiếp xúc với phía Vu thị. Nghe nói người phụ trách bên kia là thái tử gia Vu thị, mới vừa từ nước ngoài trở về, thanh niên trẻ tầm hai mươi tuổi, cậu nhường nhịn chút.”

Tôi rất kinh ngạc, mới tầm hai mươi đã cho phụ trách dự án lớn như vậy, người đó thật sự là thiên tài hay Vu thị có tiền để người đó lấy ra luyện tập?

Ý Phùng Đào là muốn Chu Minh Khải nghe theo tiểu thái tử người ta.

Tôi biết Chu Minh Khải đã mười một năm, chưa từng thấy hắn nghe theo ai. Mặc dù chơi trò chơi tình cảm trước mặt tôi cũng không hề nghe theo tôi.

Phùng Đào muốn rời phòng làm việc, lúc đi tới cửa liền lùi về một bước, hỏi, “Cậu còn nhớ Lâm Tuyết không?”

Chu Minh Khải suy nghĩ một chút, gật gật đầu.

“Không biết tại sao cô ấy liên lạc rất nhiều bạn học cấp ba, nói muốn tổ chức một buổi họp lớp.” Phùng Đào nói, “Đã hơn tám năm kể từ khi tốt nghiệp trung học, tháng sáu sang năm là đủ chín năm. Cô ấy nói buổi họp hẳn sẽ xác định ở tháng này, rủ hết những người ở thủ đô. Cậu thì sao?”

Tôi đoán Chu Minh Khải giống tôi, đã nhớ không bạn học nữ tên Lâm Tuyết có dáng dấp ra sao. Tôi chỉ nhớ rằng cô thi vào Dân Dục với điểm số cao nhất. Thành tích tốt nhất lớp chúng tôi khi đó, bên nam là Chu Minh Khải, bên nữ là cô và Lục Tư Nặc.

Thấy Chu Minh Khải không trả lời, Phùng Đào lại nói, “Đi thì đi, không đi thì thôi. Có lẽ cũng không có gì đâu.”

“Cô ấy mời cậu?” Chu Minh Khải hỏi.

Phùng Đào gật đầu, nói, “Cô ấy gửi email cho tớ, cũng không biết làm sao cô biết được nữa. Sau đó hỏi tớ email của cậu nên tớ cho cô ấy. Chắc tầm mấy ngày nay sẽ liên hệ cậu. Cậu đi hay không thì bảo cô ấy.”

Phùng Đào nói xong mới rời khỏi, đóng cửa lại.

Chu Minh Khải cúi đầu, làm ít thứ tôi xem không hiểu trong máy tính.

Tôi ngồi trên sofa Phùng Đào vừa ngồi qua, nghĩ đến buổi họp lớp Phùng Đào nhắc tới. Tôi không biết ý nghĩa của buổi họp lớp này ở chỗ nào. Sống tốt thì đến khoe khoang, sống không tốt thì đến vỗ tay cho người khác, nói một ít chuyện cũ, gặp những người cũ năm đó.

Tôi không biết Chu Minh Khải sẽ đi hay không. Tôi nói mình biết rõ hắn, rồi lại đoán không ra dự định của hắn.

Chu Minh Khải vẫn bận đến buổi trưa, giờ nghỉ trưa cũng không đi ra ngoài mà chỉ gọi trợ lý đặt thức ăn bên ngoài.

Trợ lý của Chu Minh Khải tên Vương Na, lớn lên không quá đẹp, vóc dáng hơi thấp, mới hơn 1m50. Cô thường đi giày cao gót trên 10cm nhưng bước đi rất lưu loát. Vương Na đã hơn ba mươi tuổi, là mẹ của một cặp bé gái sinh đôi.

Lúc tôi và Chu Minh Khải mới bên nhau, trợ lý của hắn là một cô gái trẻ xinh đẹp, trình độ học vấn cao và có khí chất. Lần đầu tiên thấy người trợ lý đó, cả ngày tôi không chịu nói chuyện với Chu Minh Khải. Tâm lý ghen tỵ và phòng bị không cần nói cũng biết.

Vì thế, sang hôm sau Chu Minh Khải đổi trợ lý thành Vương Na.

Đổi đã ba năm.

Chuyện này làm tôi cảm động rất lâu. Chỉ là về sau tôi nhận ra, chẳng qua là hắn muốn lấy được sự tin tưởng của tôi, muốn tôi dâng lên trái tim mình thôi.

Vương Na tự mình đưa đồ ăn vào, là ba món một canh đơn giản. Đồ ăn bình thường nhưng mùi vị rất mê người. Tôi nhìn cũng thấy thèm, lại chỉ có thể ở bên cạnh xem.

Chu Minh Khải ăn như là để hoàn thành nhiệm vụ, hoàn toàn không có ý muốn ăn, tùy tiện gắp mấy đũa.

Nhìn Vương Na mang đi bữa trưa vốn cơ bản không động tới, tôi thấy rất lãng phí. Vương Na lại đem một cốc Americano đá về, đặt trên bàn làm việc của Chu Minh Khải.

Chu Minh Khải uống một hớp, tiếp tục vùi đầu vào máy tính.

Không qua mấy ngày, Vu thị liền định ngày hẹn đàm phán.

Địa điểm xác định ở câu lạc bộ cao cấp có tiếng của thủ đô, là một thương vụ hội sở(1) nổi danh.

(1) thương vụ hội sở: cho thương nhân giao lưu, hội đàm. Hội sở vốn bắt nguồn từ nước ngoài, là nơi những người thân phận bất phàm gặp mặt. (Baidu)

Tôi đi vào cùng Chu Minh Khải, rất kinh ngạc. Nhìn trang hoàng đơn giản nhưng bên trong lộ ra xa hoa, tôi thấy mơ ước. Trái lại, vẻ mặt Chu Minh Khải đầy sự lạnh nhạt, hình như đã rất quen thuộc mấy nơi kiểu này. Hắn dẫn ba người nhân viên công tác bộ phận thiết kế game thẳng đến phòng riêng đối phương đã đặt.

Chu Minh Khải mang theo nhân viên công tác vào phòng đặt riêng trước thời gian ước định 20 phút, vì đến sớm là phép lịch sự. Song thời gian trôi qua hơn một giờ, người phụ trách phía Vu thị vẫn chưa tới.

Tôi ngồi rất tùy ý, nằm nhoài trên bàn, nhìn ba người nhân viên công tác anh xem tôi tôi nhìn anh, ai cũng không dám mở miệng dò hỏi ý tứ Chu Minh Khải trước.

Quả nhiên là xí nghiệp lớn công ty lớn, có thể bắt Chu Minh Khải chờ lâu như vậy. Nên biết rằng, Chu Minh Khải phiền nhất chính là người không đúng giờ. Trước đây chúng tôi cùng nhau đi chơi, nếu tôi tới trễ ba phút, lúc đến nơi thì hắn nhất định đã đi rồi.

Thật tức giận, tôi chưa từng để Chu Minh Khải chờ mình đâu.

Chu Minh Khải liếc nhìn đồng hồ trên tay, cau mày không nói lời nào.

“Vu thị này sao lại như thế!” Rốt cuộc có người không nhịn được oán trách.

Lập tức có người phụ họa, “Đúng vậy, coi như Vu thị gia nghiệp lớn cũng không thể bắt chúng ta chờ như thế!”

Lời còn chưa dứt, có người đẩy ra cửa phòng.

“Xin lỗi, tắc đường.” Vào cửa đã mở miệng là một giám đốc dự án của Vu thị, tên Từ Đông, nhân viên kỳ cựu của Vu thị. Trước hết nói với Chu Minh Khải, “Giao thông thủ đô thật sự rất gây bực bội, đã để giám đốc Chu đợi lâu. Đây, vị này chính là người phụ trách “Tiên Ma Lục” lần này của Vu thị chúng tôi, Vu Mạc.”

Bấy giờ tôi mới nhìn rõ thanh niên được người của Vu thị vây quanh kia, hoặc là nói, mang theo cảm giác thiếu niên, rất trẻ trung. Tướng mạo tốt, chỉ là loại khí chất mang ra từ trường học quá đậm, vừa nhìn là thấy bộ dáng mới tốt nghiệp đại học. Đây là Vu Mạc, vị thái tử của tập đoàn Vu thị, đúng là từ gia đình giàu có đi ra.

“Xin chào. Vu Mạc.” Vu Mạc đưa tay ra trước, cong môi cười, “Mạc trong “Mạc phi đích mạc”(2).”

(2) Mạc phi đích mạc 莫非的莫: Chẳng lẽ.

Chu Minh Khải đưa tay cầm, “Chu Minh Khải của Minh Phong, người phụ trách dự án lần này, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Vu Mạc mang cười trên mặt, tựa hồ có thâm ý khác. Từ lúc vào cửa nhìn thấy Chu Minh Khải là y đã biểu hiện ra có thâm ý khác. Y nắm chặt tay Chu Minh Khải hơi lắc nhẹ, nói, “Ngưỡng mộ đã lâu, tôi vô cùng thích chơi trò “Tuyệt mệnh giang hồ” lần trước anh phụ trách, hiện tại đã là người chơi cấp kim cương. Rất chờ mong “Tiên Ma Lục”!”

Chu Minh Khải thu tay về trước, “Hy vọng hợp tác vui vẻ.”

Tác giả có lời muốn nói: Chờ tôi sống sót qua cuộc thi lần này, trong kỳ nghỉ sẽ thêm chương nhiều một chút. Cổ vũ cho tôi!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương