Si Tình Nhàm Chán Nhất
-
Chương 15: Thời điểm có tuyết đầu mùa thì bạn nhớ tới ai
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa đông ở Liễu thành đến sớm. Khi những thành phố khác còn đang quét lá rụng trên đường thì không khí lạnh lẽo đã về Liễu thành, hơn nữa còn tới một cách mạnh mẽ.
Buổi sáng, tôi rời giường, mở cửa sổ liền phát hiện khu chung cư đã biến thành màu trắng. Trong một buổi chiều, mọi thứ đã bị đợt tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay bao trùm.
Gió thổi vào, tôi lạnh đến mức run rẩy một chút, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Đột nhiên nhớ đến Chu Minh Khải, vào lúc này có phải là hắn cũng đông thành chó(1)không nhỉ?
(1) gốc là “đông thành cẩu”, bắt nguồn từ “mệt thành cẩu”, dựa theo một từ tiếng Anh cổ là dog-tired (dùng để hình dung thể lực tiêu hao quá mức, tinh bì lực tẫn).
Ở phòng khách, mẹ tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng, tôi tiện tay cầm hai quả trứng rồi đi.
Vì lạnh, tôi ra khỏi cửa là bắt đầu chạy. Tay tôi đút trong túi áo, mỗi tay nắm một quả trứng.
Chạy đến ngã tư liền gặp Chu Minh Khải đang thở ra khói giống tôi.
Tôi mặc áo khoác bên trong đồng phục, hắn mặc áo khoác bên ngoài đồng phục.
Khi cùng nhau chạy tới trường chúng tôi rốt cuộc thấy ấm lên, người bắt đầu toả nhiệt. Chúng tôi ngồi vào vị trí của mình.
Tôi lấy trứng gà ra, Chu Minh Khải cũng không khách khí với tôi, một tay cầm một quả rồi bắt đầu gõ.
Hắn ăn lòng trắng trứng và nhét lòng đỏ trứng vào miệng tôi.
Trên mặt tôi mang ý cười, nhưng suýt chút nữa là bị sặc chết.
Sắp vào giờ học thì Vương Triều Tình đến, vừa vào phòng học liền bắt đầu hét to, âm thanh lớn đến mức tôi không quên được, “Trời ạ, tuyết đầu mùa nha, đây là tuyết đầu mùa nha!”
Tôi nghĩ, tuyết đầu mùa thì có sao đâu chứ.
Vương Triều Tình nói tiếp, “Trong tiểu thuyết có câu, thời điểm tuyết đầu mùa rơi xuống, bất kỳ lời nói dối nào cũng có thể được tha thứ!”
Câu nói này tựa hồ đưa tới sự đồng cảm giữa các nữ sinh. Một đám nữ sinh vây quanh nhau, thảo luận về bộ tiểu thuyết cùng trận tuyết đầu mùa này. Tôi nghe mà muốn cười, có phải là sau đó khi lừa người, tôi nên chọn thời điểm có tuyết đầu vì có thể được tha thứ không đây?
Tuyết đầu mùa thì liên quan gì đến việc tha thứ hay không chứ?
Tôi muốn hỏi, là ai viết tiểu thuyết này, chúng ta cần nói chuyện!
Lại có một học sinh nữ nói, “Khi tuyết đầu mùa rơi xuống, người đầu tiên bạn nghĩ đến là ai, chứng tỏ bạn rất yêu người đó.”
Người đầu tiên tôi nhớ tới là ai?
Không không không, cái này cũng có chút vớ vẩn.
Chu Minh Khải thấy tôi đang nghe bèn nói, “Những học sinh nữ này, vấn đề không liên quan cũng có thể liên hệ với nhau. Cậu không cần nghĩ, mạch não nam nữ không giống nhau.”
Tôi cảm thấy đúng là như thế. Nhìn chiếc mũi đỏ chót của Chu Minh Khải, tôi hỏi, “Thế nào, Liễu thành mùa đông có phải là đáng tận hưởng không? So với thủ đô thì sao?”
Chu Minh Khải mắng nhỏ, “Ở thủ đô tôi sẽ không thể nhìn thấy tuyết.”
Thủ đô là loại khô lạnh. Mùa đông không có tuyết là chuyện bình thường. Do đó người thủ đô nhìn thấy tuyết đều cảm thấy có chút kỳ lạ. Mà tuyết ở Liễu thành thì khác, có lúc không dùng ô thì không thể ra cửa.
Chuông vào học vang lên, các nữ sinh cũng về tới vị trí của mình. Môn đầu tiên là lớp tiếng Anh của Lâm Thanh Dật. Hôm nay y mặc một chiếc áo gió vàng nhạt, bên trong là một cái áo lông kẻ ô vuông, trông rất dễ nhìn nhưng hình như không phải rất ấm. Mà Lâm Thanh Dật có vẻ không sợ lạnh.
Chu Minh Khải trên lớp tiếng Anh luôn nghiêm túc. Tôi một người xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngẩn người ngắm cảnh tuyết bên ngoài, bỗng nghĩ tới cái câu không biết ai mới nói kia. Thời điểm có tuyết đầu mùa, người đầu tiên nhớ đến…
Nhất định rất yêu người đó sao?
Tôi đột nhiên không nhịn được, bật cười, kinh động Chu Minh Khải. Hắn nghiêng đầu liếc nhìn tôi, rồi tiếp tục nghiêm túc nghe giảng bài.
Hết tiết, tôi muốn đi vệ sinh nhưng lại không muốn đi ra ngoài nên đành cố nhịn, trò chuyện với Chu Minh Khải để phân tán lực chú ý.
Tay Chu Minh Khải rất lạnh. Hai tay nhiều lần chà xát, bàn tay vốn thon dài trắng nõn đã hơi phiếm đỏ.
Tôi bị ma quỷ ám ảnh, lại không tự giác mà vươn tay ra. Tôi nắm tay hắn trong lòng bàn tay mình, thổi khí rồi bắt đầu xoa, giọng điệu rất ngả ngớn, “Nào, để anh trai cho cậu ấm áp!”
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón một cú bạo kích.
Nhưng Chu Minh Khải chỉ mỉm cười, sau đó tới gần tôi, đặt cằm lên vai tôi. Hai tay hắn luồn vào trong quần áo tôi và khoác lên thắt lưng tôi, giọng nói có mấy phần làm nũng, “Cám ơn anh trai ~ “
Tôi ngẩn ra, không biết là vì cảm giác lạnh lẽo chợt xuất hiện trên eo hay là vì câu nói này của Chu Minh Khải.
Tay Chu Minh Khải lần theo eo tôi, mò ra sau lưng rồi nhẹ nhàng sờ soạng trở về. Hắn nhéo eo tôi một cái, nói, “Cảm giác không tệ nha ~ “
Tim tôi đập như trống, không biết phải làm sao.
Chu Minh Khải đột nhiên hà hơi bên tai tôi, nói, “Thật thoải mái nha ~ “
Tôi không chịu được nữa, cả da đầu đều đang ngứa ngáy. Tôi vội vã đẩy Chu Minh Khải ra rồi gấp gáp đứng dậy. Tôi muốn đến nhà vệ sinh lại bị bàn học ngáng chân một chút, suýt nữa ngã sấp xuống.
“Nhàm chán!” Tôi nói, “Tôi muốn đi vệ sinh!”
Tới cửa phòng học tôi còn nghe thấy tiếng cười của Chu Minh Khải, vội vàng tăng nhanh tốc độ chạy đến nhà vệ sinh.
Tôi không thể thừa nhận, tôi mà đã bị Chu Minh Khải đùa giỡn?
Nếu kẻ vừa cho tay vào trong quần áo tôi sờ loạn rồi nói mấy câu buồn nôn là người khác, ví dụ như kiểu Triệu Nhị Hầu, tôi cảm thấy phản ứng của tôi hẳn là loạn côn đánh chết tại chỗ, hơn nữa còn cần về nhà tắm!
Thế nhưng người kia là Chu Minh Khải, tôi chỉ thấy rất ngượng ngùng.
May là tôi chạy trốn nhanh, không thì mặt liền đỏ rồi!
Một tuần sau, tuyết đọng ở Liễu thành đã rất dày. Trước không ít cửa nhà có người tuyết, tuy rằng cũng tan nhanh nhưng vẫn còn rất nhiều.
Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi. Cha tôi sẽ về nhà tổ chức tiệc cho bà, còn dặn tôi hôm nay tan học xong nhất định phải lập tức về nhà, không cho phép đi chơi.
Hết giờ học, tôi đi tiệm bánh gato mua một cái bánh ngọt, chữ bên trên là chính tôi viết, một câu “sinh nhật vui vẻ” xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cha mẹ tôi đều ở nhà. Cha tôi hiếm khi không ở phòng vẽ tranh mà là tại phòng bếp giúp mẹ tôi. Thấy tôi cầm theo bánh ngọt vào nhà, ông nói, “Cha cũng mua đấy. Lần này có hai cái thì làm sao ăn hết được?”
“Làm sao ăn không hết?” Mẹ tôi nói, “Chồng và con trai mua, có để qua đêm em cũng ăn!”
Tôi cười, đặt bánh ngọt xuống, nói, “Con mua cái nhỏ, một mình con cũng ăn hết. Yên tâm yên tâm, không lãng phí được.”
Cha tôi đi ra từ phòng bếp, tháo tạp dề trên người và nói với tôi, “Cha trước tiên đi ra ngoài một chuyến. Con làm trợ thủ cho mẹ con đi.”
Tôi nói được, sau đó tiến vào nhà bếp hỏi mẹ tôi có cần hỗ trợ hay không, kết quả là bị mẹ tôi đẩy ra.
Tôi vui vẻ thoải mái ngồi trong phòng khách xem TV.
Không bao lâu sau mẹ tôi đã nấu xong thức ăn, lúc bưng lên bàn thì hỏi tôi, “Có muốn chờ cha con không? Ông ấy cũng thật là, đi làm cái gì chứ, đến giờ này còn ra ngoài, thật sự là….”
Vừa dứt lời, cha tôi đã trở lại, còn ôm một con poodle mặc một bộ quần áo cho chó màu vàng trong ngực. Một tay cha tôi đã có thể ôm được, nhỏ vô cùng.
Cha tôi thả con chó xuống, nói, “Đây là quà sinh nhật!”
Mẹ tôi cười khổ không thôi, nhìn con chó con tại bên chân nhỏ giọng kêu thì mềm lòng một chút. Bà hỏi, “Anh nghĩ gì mà lại tặng chó?”
Cha tôi nói, “Anh thường xuyên không ở nhà, Gia Dương thì là một đứa không thích ở nhà. Em ở nhà một mình nhàm chán biết bao. Có con chó ở bên em cũng tốt.”
Tôi biết kỳ thực mẹ tôi không quá yêu thích chó. Trước đây tôi từng đề cập tới việc nuôi chó, mà bị bà lấy phiền phức làm lý do từ chối. Bây giờ nghe cha tôi nói vậy, có lẽ bà cảm động nên cũng ngồi xổm xuống sờ đầu con poodle.
Tôi ôm con chó, nói, “Đặt cho nó cái tên đi!”
Cha mẹ tôi hình như cũng chưa hề nghĩ tới việc gọi tên là gì. Tôi vắt óc nghĩ, nói, “Gọi… Gọi… Để con nghĩ… Phong cách Tây một chút… Gọi… Alexander được không?”
Cha mẹ tôi không nhiều lời, việc như đặt tên cho chó tôi vẫn có thể làm chủ được.
Tôi sờ sờ móng vuốt của Alexander, “Xin chào, Alexander. Tao là Hứa Gia Dương, sau đó mày sẽ tên Hứa Alexander. Chúng ta là người một nhà!”
Mẹ tôi cười, “Hứa Alexander gì chứ!”
“Người một nhà nha.” Tôi nói.
Mẹ tôi bỗng nhớ tới trên bàn còn có cơm nước, nói, “Nhanh chóng rửa tay ra ăn cơm!”
Cả nhà tôi đều đã vuốt ve chó, phải cùng đi rửa sạch tay mới ăn cơm. Cơm nước xong, tôi cắt bánh gato tôi mua làm điểm tâm ngọt sau bữa ăn. Nhìn thấy chữ trên bánh ngọt, tôi không nhịn được, mặt đỏ lên.
“Con yêu mẹ.” Tôi nói, “Mẫu thân đại nhân xinh đẹp của con!”
Vào sinh nhật mẹ tôi, nhà chúng tôi có một thành viên mới, Alexander.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết càng để lâu càng dày.
Buổi trưa, học sinh dùng hết bữa ăn xong đều thích ném tuyết ở địa phương tuyết đọng dày xung quanh trường học. Tôi nhìn, rất nóng lòng muốn thử, vừa từ “Thời gian xưa” đi ra liền lôi Chu Minh Khải đi bãi đất trống phía sau phòng thí nghiệm của trường học. Nơi này ít người, tuyết đọng rất nhiều.
Chu Minh Khải còn chưa biết tôi muốn làm gì. Khi tôi vốc một nắm tuyết, túm cổ áo của hắn rồi ném vào bên trong, tôi thấy hắn ngẩn người vài giây, sau đó trong mắt che kín sát khí.
“Hứa —— Gia —— Dương!”
Hắn nhanh chóng kéo quần áo, giũ tuyết ra, ngữ khí âm trầm, “Cậu muốn chết hả?”
Tôi cười đắc ý, ngồi xổm xuống và bắt đầu nhặt tuyết ném hắn. Song Chu Minh Khải vẫn chưa phản kích tôi, chỉ đứng tại chỗ uy hiếp, “Cậu có trẻ con không hả? Nếu đánh nhau thật, cậu sẽ chết đó. Tôi đã bảo cậu rồi!”
Tôi ngồi xỗm, nhìn hắn, “Đùa chút thôi mà!”
Chu Minh Khải cứ nhìn chằm chằm tôi, dường như vẫn cảm thấy hoạt động ném tuyết này quá ngây thơ. Nhưng tôi lại vốc một nắm tuyết ném hắn. Lần này Chu Minh Khải cũng không quan tâm liệu có trẻ con hay không, ngồi xuống bốc tuyết lên.
Tôi thấy hắn chạy về phía tôi, trong lòng hoảng hốt. Tôi đang định chạy trốn thì bị hắn một phát bắt được, rồi hắn hành động tương tự tôi. Hắn kéo ra cổ áo của tôi và ném tuyết vào bên trong. Tôi cảm nhận được tuyết trượt từ ngực tới bụng, lạnh kinh khủng. Tôi tránh khỏi hắn rồi bắt đầu chạy, sau đó giũ tuyết ra.
Tôi vốc tuyết lên, bắt đầu tấn công từ xa. Ở khoảng cách gần, tôi không phải là đối thủ của hắn, mà hắn luôn luôn vừa công kích vừa muốn kéo gần khoảng cách giữa tôi và hắn.
Chẳng khác nào tôi bị hắn đuổi theo đánh…
Tôi bị Chu Minh Khải trực tiếp ném một nắm tuyết lên gáy, nổi giận lên, dứt khoát không né nữa. Tôi nhào tới đánh nhau chính diện với hắn. Hai người vật lộn trong tuyết.
Cuối cùng chấm dứt bằng việc tôi bị hắn thành công chế phục trên mặt tuyết.
Chu Minh Khải đè chân trái lên hai chân tôi, tay hắn giữ hai tay tôi trên đỉnh đầu, hung ác hỏi, “Biết sai chưa? Có phục không? Còn dám không?”
Tôi thức thời, “Sai rồi, tôi chịu thua, về sau không dám nữa!”
Chu Minh Khải hình như vẫn chưa hài lòng, nói, “Lớn tiếng một chút!”
Tôi thật sự cảm thấy cái tư thế này rất xấu hổ, hơn nữa thể diện cũng không có. Thế nhưng tôi vẫn khuất phục dưới sự uy hiếp Chu Minh Khải, lớn giọng, “Sai rồi! Tôi chịu thua! Về sau không dám nữa!”
Chu Minh Khải buông tôi ra rồi kéo tôi lên. Hắn phủi phủi tuyết phía mặt sau quần áo của tôi, nói, “Hứa Gia Dương, cậu là chuyên gia gây họa. Biết mình không phải là đối thủ lại còn luôn chọc tôi!”
Tâm trạng tôi rất tốt, giả bộ xấu hổ mà dựa vào ngực Chu Minh Khải, “Ngài vừa mới đẩy ngã người ta, phải chịu trách nhiệm nha, quan nhân ~~ “
Chu Minh Khải nhìn tôi, “Là ai đẩy ngã ai trước?”
Tôi đứng thẳng người, nói, “Vậy chúng ta chịu trách nhiệm lẫn nhau có được không?”
Chu Minh Khải liếc tôi một cái, “Cút!”
Tôi cấp tốc ngồi xổm xuống nắm một vốc tuyết, lại kéo cổ áo hắn rồi ném vào lần nữa. Tôi vừa chạy trốn vừa quay đầu hô, “Ai bảo cậu không chịu trách nhiệm!”
Tôi chạy ra xa hai mươi mấy mét, quay đầu lại thấy Chu Minh Khải đứng tại chỗ, sắc mặt rất đen.
“Hứa —— Gia —— Dương.” Chu Minh Khải gầm lên, “Hôm nay cậu xong đời!”
Tôi nghe thấy, chạy trốn nhanh hơn.
Bất tri bất giác tuyết lại bắt đầu rơi xuống. Tôi và Chu Minh Khải truy đuổi nhau rất lâu trong tuyết lớn. Tôi xoay đầu lại là thấy hắn đằng sau tôi, trên vai và tóc đều dính tuyết. Vì nguyên nhân thời tiết mà mặt hắn đỏ bừng.
Trên tuyết là dấu chân hỗn độn.
Khung cảnh này đã trở thành một bức tranh trong ký ức tôi. Mỗi lần nhớ đến, tôi dường như lại trở về khi đó.
Mỗi một phân cảnh, đều nhìn thấy tuyết rơi.
Hình minh họa: Chó poodle
Mùa đông ở Liễu thành đến sớm. Khi những thành phố khác còn đang quét lá rụng trên đường thì không khí lạnh lẽo đã về Liễu thành, hơn nữa còn tới một cách mạnh mẽ.
Buổi sáng, tôi rời giường, mở cửa sổ liền phát hiện khu chung cư đã biến thành màu trắng. Trong một buổi chiều, mọi thứ đã bị đợt tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay bao trùm.
Gió thổi vào, tôi lạnh đến mức run rẩy một chút, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Đột nhiên nhớ đến Chu Minh Khải, vào lúc này có phải là hắn cũng đông thành chó(1)không nhỉ?
(1) gốc là “đông thành cẩu”, bắt nguồn từ “mệt thành cẩu”, dựa theo một từ tiếng Anh cổ là dog-tired (dùng để hình dung thể lực tiêu hao quá mức, tinh bì lực tẫn).
Ở phòng khách, mẹ tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng, tôi tiện tay cầm hai quả trứng rồi đi.
Vì lạnh, tôi ra khỏi cửa là bắt đầu chạy. Tay tôi đút trong túi áo, mỗi tay nắm một quả trứng.
Chạy đến ngã tư liền gặp Chu Minh Khải đang thở ra khói giống tôi.
Tôi mặc áo khoác bên trong đồng phục, hắn mặc áo khoác bên ngoài đồng phục.
Khi cùng nhau chạy tới trường chúng tôi rốt cuộc thấy ấm lên, người bắt đầu toả nhiệt. Chúng tôi ngồi vào vị trí của mình.
Tôi lấy trứng gà ra, Chu Minh Khải cũng không khách khí với tôi, một tay cầm một quả rồi bắt đầu gõ.
Hắn ăn lòng trắng trứng và nhét lòng đỏ trứng vào miệng tôi.
Trên mặt tôi mang ý cười, nhưng suýt chút nữa là bị sặc chết.
Sắp vào giờ học thì Vương Triều Tình đến, vừa vào phòng học liền bắt đầu hét to, âm thanh lớn đến mức tôi không quên được, “Trời ạ, tuyết đầu mùa nha, đây là tuyết đầu mùa nha!”
Tôi nghĩ, tuyết đầu mùa thì có sao đâu chứ.
Vương Triều Tình nói tiếp, “Trong tiểu thuyết có câu, thời điểm tuyết đầu mùa rơi xuống, bất kỳ lời nói dối nào cũng có thể được tha thứ!”
Câu nói này tựa hồ đưa tới sự đồng cảm giữa các nữ sinh. Một đám nữ sinh vây quanh nhau, thảo luận về bộ tiểu thuyết cùng trận tuyết đầu mùa này. Tôi nghe mà muốn cười, có phải là sau đó khi lừa người, tôi nên chọn thời điểm có tuyết đầu vì có thể được tha thứ không đây?
Tuyết đầu mùa thì liên quan gì đến việc tha thứ hay không chứ?
Tôi muốn hỏi, là ai viết tiểu thuyết này, chúng ta cần nói chuyện!
Lại có một học sinh nữ nói, “Khi tuyết đầu mùa rơi xuống, người đầu tiên bạn nghĩ đến là ai, chứng tỏ bạn rất yêu người đó.”
Người đầu tiên tôi nhớ tới là ai?
Không không không, cái này cũng có chút vớ vẩn.
Chu Minh Khải thấy tôi đang nghe bèn nói, “Những học sinh nữ này, vấn đề không liên quan cũng có thể liên hệ với nhau. Cậu không cần nghĩ, mạch não nam nữ không giống nhau.”
Tôi cảm thấy đúng là như thế. Nhìn chiếc mũi đỏ chót của Chu Minh Khải, tôi hỏi, “Thế nào, Liễu thành mùa đông có phải là đáng tận hưởng không? So với thủ đô thì sao?”
Chu Minh Khải mắng nhỏ, “Ở thủ đô tôi sẽ không thể nhìn thấy tuyết.”
Thủ đô là loại khô lạnh. Mùa đông không có tuyết là chuyện bình thường. Do đó người thủ đô nhìn thấy tuyết đều cảm thấy có chút kỳ lạ. Mà tuyết ở Liễu thành thì khác, có lúc không dùng ô thì không thể ra cửa.
Chuông vào học vang lên, các nữ sinh cũng về tới vị trí của mình. Môn đầu tiên là lớp tiếng Anh của Lâm Thanh Dật. Hôm nay y mặc một chiếc áo gió vàng nhạt, bên trong là một cái áo lông kẻ ô vuông, trông rất dễ nhìn nhưng hình như không phải rất ấm. Mà Lâm Thanh Dật có vẻ không sợ lạnh.
Chu Minh Khải trên lớp tiếng Anh luôn nghiêm túc. Tôi một người xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngẩn người ngắm cảnh tuyết bên ngoài, bỗng nghĩ tới cái câu không biết ai mới nói kia. Thời điểm có tuyết đầu mùa, người đầu tiên nhớ đến…
Nhất định rất yêu người đó sao?
Tôi đột nhiên không nhịn được, bật cười, kinh động Chu Minh Khải. Hắn nghiêng đầu liếc nhìn tôi, rồi tiếp tục nghiêm túc nghe giảng bài.
Hết tiết, tôi muốn đi vệ sinh nhưng lại không muốn đi ra ngoài nên đành cố nhịn, trò chuyện với Chu Minh Khải để phân tán lực chú ý.
Tay Chu Minh Khải rất lạnh. Hai tay nhiều lần chà xát, bàn tay vốn thon dài trắng nõn đã hơi phiếm đỏ.
Tôi bị ma quỷ ám ảnh, lại không tự giác mà vươn tay ra. Tôi nắm tay hắn trong lòng bàn tay mình, thổi khí rồi bắt đầu xoa, giọng điệu rất ngả ngớn, “Nào, để anh trai cho cậu ấm áp!”
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón một cú bạo kích.
Nhưng Chu Minh Khải chỉ mỉm cười, sau đó tới gần tôi, đặt cằm lên vai tôi. Hai tay hắn luồn vào trong quần áo tôi và khoác lên thắt lưng tôi, giọng nói có mấy phần làm nũng, “Cám ơn anh trai ~ “
Tôi ngẩn ra, không biết là vì cảm giác lạnh lẽo chợt xuất hiện trên eo hay là vì câu nói này của Chu Minh Khải.
Tay Chu Minh Khải lần theo eo tôi, mò ra sau lưng rồi nhẹ nhàng sờ soạng trở về. Hắn nhéo eo tôi một cái, nói, “Cảm giác không tệ nha ~ “
Tim tôi đập như trống, không biết phải làm sao.
Chu Minh Khải đột nhiên hà hơi bên tai tôi, nói, “Thật thoải mái nha ~ “
Tôi không chịu được nữa, cả da đầu đều đang ngứa ngáy. Tôi vội vã đẩy Chu Minh Khải ra rồi gấp gáp đứng dậy. Tôi muốn đến nhà vệ sinh lại bị bàn học ngáng chân một chút, suýt nữa ngã sấp xuống.
“Nhàm chán!” Tôi nói, “Tôi muốn đi vệ sinh!”
Tới cửa phòng học tôi còn nghe thấy tiếng cười của Chu Minh Khải, vội vàng tăng nhanh tốc độ chạy đến nhà vệ sinh.
Tôi không thể thừa nhận, tôi mà đã bị Chu Minh Khải đùa giỡn?
Nếu kẻ vừa cho tay vào trong quần áo tôi sờ loạn rồi nói mấy câu buồn nôn là người khác, ví dụ như kiểu Triệu Nhị Hầu, tôi cảm thấy phản ứng của tôi hẳn là loạn côn đánh chết tại chỗ, hơn nữa còn cần về nhà tắm!
Thế nhưng người kia là Chu Minh Khải, tôi chỉ thấy rất ngượng ngùng.
May là tôi chạy trốn nhanh, không thì mặt liền đỏ rồi!
Một tuần sau, tuyết đọng ở Liễu thành đã rất dày. Trước không ít cửa nhà có người tuyết, tuy rằng cũng tan nhanh nhưng vẫn còn rất nhiều.
Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi. Cha tôi sẽ về nhà tổ chức tiệc cho bà, còn dặn tôi hôm nay tan học xong nhất định phải lập tức về nhà, không cho phép đi chơi.
Hết giờ học, tôi đi tiệm bánh gato mua một cái bánh ngọt, chữ bên trên là chính tôi viết, một câu “sinh nhật vui vẻ” xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cha mẹ tôi đều ở nhà. Cha tôi hiếm khi không ở phòng vẽ tranh mà là tại phòng bếp giúp mẹ tôi. Thấy tôi cầm theo bánh ngọt vào nhà, ông nói, “Cha cũng mua đấy. Lần này có hai cái thì làm sao ăn hết được?”
“Làm sao ăn không hết?” Mẹ tôi nói, “Chồng và con trai mua, có để qua đêm em cũng ăn!”
Tôi cười, đặt bánh ngọt xuống, nói, “Con mua cái nhỏ, một mình con cũng ăn hết. Yên tâm yên tâm, không lãng phí được.”
Cha tôi đi ra từ phòng bếp, tháo tạp dề trên người và nói với tôi, “Cha trước tiên đi ra ngoài một chuyến. Con làm trợ thủ cho mẹ con đi.”
Tôi nói được, sau đó tiến vào nhà bếp hỏi mẹ tôi có cần hỗ trợ hay không, kết quả là bị mẹ tôi đẩy ra.
Tôi vui vẻ thoải mái ngồi trong phòng khách xem TV.
Không bao lâu sau mẹ tôi đã nấu xong thức ăn, lúc bưng lên bàn thì hỏi tôi, “Có muốn chờ cha con không? Ông ấy cũng thật là, đi làm cái gì chứ, đến giờ này còn ra ngoài, thật sự là….”
Vừa dứt lời, cha tôi đã trở lại, còn ôm một con poodle mặc một bộ quần áo cho chó màu vàng trong ngực. Một tay cha tôi đã có thể ôm được, nhỏ vô cùng.
Cha tôi thả con chó xuống, nói, “Đây là quà sinh nhật!”
Mẹ tôi cười khổ không thôi, nhìn con chó con tại bên chân nhỏ giọng kêu thì mềm lòng một chút. Bà hỏi, “Anh nghĩ gì mà lại tặng chó?”
Cha tôi nói, “Anh thường xuyên không ở nhà, Gia Dương thì là một đứa không thích ở nhà. Em ở nhà một mình nhàm chán biết bao. Có con chó ở bên em cũng tốt.”
Tôi biết kỳ thực mẹ tôi không quá yêu thích chó. Trước đây tôi từng đề cập tới việc nuôi chó, mà bị bà lấy phiền phức làm lý do từ chối. Bây giờ nghe cha tôi nói vậy, có lẽ bà cảm động nên cũng ngồi xổm xuống sờ đầu con poodle.
Tôi ôm con chó, nói, “Đặt cho nó cái tên đi!”
Cha mẹ tôi hình như cũng chưa hề nghĩ tới việc gọi tên là gì. Tôi vắt óc nghĩ, nói, “Gọi… Gọi… Để con nghĩ… Phong cách Tây một chút… Gọi… Alexander được không?”
Cha mẹ tôi không nhiều lời, việc như đặt tên cho chó tôi vẫn có thể làm chủ được.
Tôi sờ sờ móng vuốt của Alexander, “Xin chào, Alexander. Tao là Hứa Gia Dương, sau đó mày sẽ tên Hứa Alexander. Chúng ta là người một nhà!”
Mẹ tôi cười, “Hứa Alexander gì chứ!”
“Người một nhà nha.” Tôi nói.
Mẹ tôi bỗng nhớ tới trên bàn còn có cơm nước, nói, “Nhanh chóng rửa tay ra ăn cơm!”
Cả nhà tôi đều đã vuốt ve chó, phải cùng đi rửa sạch tay mới ăn cơm. Cơm nước xong, tôi cắt bánh gato tôi mua làm điểm tâm ngọt sau bữa ăn. Nhìn thấy chữ trên bánh ngọt, tôi không nhịn được, mặt đỏ lên.
“Con yêu mẹ.” Tôi nói, “Mẫu thân đại nhân xinh đẹp của con!”
Vào sinh nhật mẹ tôi, nhà chúng tôi có một thành viên mới, Alexander.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết càng để lâu càng dày.
Buổi trưa, học sinh dùng hết bữa ăn xong đều thích ném tuyết ở địa phương tuyết đọng dày xung quanh trường học. Tôi nhìn, rất nóng lòng muốn thử, vừa từ “Thời gian xưa” đi ra liền lôi Chu Minh Khải đi bãi đất trống phía sau phòng thí nghiệm của trường học. Nơi này ít người, tuyết đọng rất nhiều.
Chu Minh Khải còn chưa biết tôi muốn làm gì. Khi tôi vốc một nắm tuyết, túm cổ áo của hắn rồi ném vào bên trong, tôi thấy hắn ngẩn người vài giây, sau đó trong mắt che kín sát khí.
“Hứa —— Gia —— Dương!”
Hắn nhanh chóng kéo quần áo, giũ tuyết ra, ngữ khí âm trầm, “Cậu muốn chết hả?”
Tôi cười đắc ý, ngồi xổm xuống và bắt đầu nhặt tuyết ném hắn. Song Chu Minh Khải vẫn chưa phản kích tôi, chỉ đứng tại chỗ uy hiếp, “Cậu có trẻ con không hả? Nếu đánh nhau thật, cậu sẽ chết đó. Tôi đã bảo cậu rồi!”
Tôi ngồi xỗm, nhìn hắn, “Đùa chút thôi mà!”
Chu Minh Khải cứ nhìn chằm chằm tôi, dường như vẫn cảm thấy hoạt động ném tuyết này quá ngây thơ. Nhưng tôi lại vốc một nắm tuyết ném hắn. Lần này Chu Minh Khải cũng không quan tâm liệu có trẻ con hay không, ngồi xuống bốc tuyết lên.
Tôi thấy hắn chạy về phía tôi, trong lòng hoảng hốt. Tôi đang định chạy trốn thì bị hắn một phát bắt được, rồi hắn hành động tương tự tôi. Hắn kéo ra cổ áo của tôi và ném tuyết vào bên trong. Tôi cảm nhận được tuyết trượt từ ngực tới bụng, lạnh kinh khủng. Tôi tránh khỏi hắn rồi bắt đầu chạy, sau đó giũ tuyết ra.
Tôi vốc tuyết lên, bắt đầu tấn công từ xa. Ở khoảng cách gần, tôi không phải là đối thủ của hắn, mà hắn luôn luôn vừa công kích vừa muốn kéo gần khoảng cách giữa tôi và hắn.
Chẳng khác nào tôi bị hắn đuổi theo đánh…
Tôi bị Chu Minh Khải trực tiếp ném một nắm tuyết lên gáy, nổi giận lên, dứt khoát không né nữa. Tôi nhào tới đánh nhau chính diện với hắn. Hai người vật lộn trong tuyết.
Cuối cùng chấm dứt bằng việc tôi bị hắn thành công chế phục trên mặt tuyết.
Chu Minh Khải đè chân trái lên hai chân tôi, tay hắn giữ hai tay tôi trên đỉnh đầu, hung ác hỏi, “Biết sai chưa? Có phục không? Còn dám không?”
Tôi thức thời, “Sai rồi, tôi chịu thua, về sau không dám nữa!”
Chu Minh Khải hình như vẫn chưa hài lòng, nói, “Lớn tiếng một chút!”
Tôi thật sự cảm thấy cái tư thế này rất xấu hổ, hơn nữa thể diện cũng không có. Thế nhưng tôi vẫn khuất phục dưới sự uy hiếp Chu Minh Khải, lớn giọng, “Sai rồi! Tôi chịu thua! Về sau không dám nữa!”
Chu Minh Khải buông tôi ra rồi kéo tôi lên. Hắn phủi phủi tuyết phía mặt sau quần áo của tôi, nói, “Hứa Gia Dương, cậu là chuyên gia gây họa. Biết mình không phải là đối thủ lại còn luôn chọc tôi!”
Tâm trạng tôi rất tốt, giả bộ xấu hổ mà dựa vào ngực Chu Minh Khải, “Ngài vừa mới đẩy ngã người ta, phải chịu trách nhiệm nha, quan nhân ~~ “
Chu Minh Khải nhìn tôi, “Là ai đẩy ngã ai trước?”
Tôi đứng thẳng người, nói, “Vậy chúng ta chịu trách nhiệm lẫn nhau có được không?”
Chu Minh Khải liếc tôi một cái, “Cút!”
Tôi cấp tốc ngồi xổm xuống nắm một vốc tuyết, lại kéo cổ áo hắn rồi ném vào lần nữa. Tôi vừa chạy trốn vừa quay đầu hô, “Ai bảo cậu không chịu trách nhiệm!”
Tôi chạy ra xa hai mươi mấy mét, quay đầu lại thấy Chu Minh Khải đứng tại chỗ, sắc mặt rất đen.
“Hứa —— Gia —— Dương.” Chu Minh Khải gầm lên, “Hôm nay cậu xong đời!”
Tôi nghe thấy, chạy trốn nhanh hơn.
Bất tri bất giác tuyết lại bắt đầu rơi xuống. Tôi và Chu Minh Khải truy đuổi nhau rất lâu trong tuyết lớn. Tôi xoay đầu lại là thấy hắn đằng sau tôi, trên vai và tóc đều dính tuyết. Vì nguyên nhân thời tiết mà mặt hắn đỏ bừng.
Trên tuyết là dấu chân hỗn độn.
Khung cảnh này đã trở thành một bức tranh trong ký ức tôi. Mỗi lần nhớ đến, tôi dường như lại trở về khi đó.
Mỗi một phân cảnh, đều nhìn thấy tuyết rơi.
Hình minh họa: Chó poodle
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook