Đôi mắt Hạ Tư Dữ đen láy, lúc hỏi như vậy, cánh tay đang kéo lấy anh của Tô Trĩ Yểu còn chưa kịp buông ra, mà tay còn lại đang giữ lấy cằm cô, không quá dùng sức, nhưng cũng không thể xem là quá nhẹ.

Một người giả ngốc là lý trí, nhưng hai người cùng giả ngốc, thì lý trí rất dễ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Điều khiến Tô Trĩ Yểu ngạc nhiên là anh đã biết cô có ý đồ khác, nhưng sau khi anh nhìn thấu vẫn giả vờ như không biết gì, đóng vai một đối tác tốt nhất, cùng cô diễn vở kịch này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng bây giờ hết kịch rồi, đến lượt cô.

“Tôi…” Tô Trĩ Yểu chớp mắt, cảm thấy bản thân mình đang đứng trên một mặt hồ đóng băng, lớp băng mỏng có thể nứt ra bất cứ lúc nào.

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô đến mức khiến cô chột dạ, lúc này mà nói ra tên của anh, rất khó khiến người ta không khỏi suy nghĩ, là cô có lời nhận lỗi nào muốn nói với anh, hay là đang trả lời câu hỏi vừa rồi.

“Hả?”

Giọng nói của Hạ Tư Dữ mang theo sự mệt mỏi trầm khàn sau khi trải qua mấy tiếng họp, ngữ điệu chậm rãi, lời nói cũng có chút không rõ ràng, phía trên phủ một lớp sương mù mờ mịt, nửa câu sau càng có ý tứ thừa nhận thân phận của con mồi.

“Cô muốn gì?”

Bốn mắt chạm nhau, khi mí mắt anh khẽ khép lại, nốt ruồi lệ dưới mắt phải người đàn ông giống như một ly rượu lắc lư trước mắt, tôn lên sự thờ ơ khiến người ta say đắm, cũng không thể phớt lờ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải ngữ khí chất vấn, mà mang theo sự dí dỏm hài hước.

“Tôi… muốn…” Tô Trĩ Yểu chậm rì rì nói, trái tim cũng nhảy lên từng hồi.

Nhìn thoáng qua đoán được vẻ mặt của anh, cô dần dần có dũng khí, khẽ nín thở, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Học đàn piano với Saria…”

Đôi lúc thành thật đúng lúc chính là chiến lược tốt nhất, lúc đó, sự thành thật mà cô thể hiện ra vô cùng chân thành, một đôi mắt đào hoa sáng ngời nhìn anh, dùng giọng nói nhẹ nhàng mà nói với anh những tâm tư nhỏ bé của mình, dáng vẻ yếu ớt ấy vô cùng giống một con mồi nhỏ ngoan ngoãn bị xử tội.

Ngay cả Hạ Tư Dữ cũng không thể phủ nhận, lúc ấy cô có chút khiến người ta muốn yêu thương.

“Cho nên?” Anh hỏi.

“Cho nên…”

Ánh mắt anh bao trùm lấy cô mạnh mẽ và có lực xuyên thấu, Tô Trĩ Yểu khó mà chống đỡ, úp úp mở mở một lúc mới chậm rãi và nhẹ nhàng nói: “Muốn tỏ ra ân cần để dỗ anh vui vẻ.”

Cô nhướng hàng mi cong vút lên, lúc nhìn anh chợt bày ra một nụ cười ngượng ngùng, đôi mắt hoạt bát ấy lộ ra sự dí dỏm.

Dù biết là cô cố ý sắm vai ngoan ngoãn, nhưng anh vẫn cảm thấy ánh đèn nê-ông tráng lệ ngoài cửa sổ cũng không đáng yêu bằng nụ cười của cô.

Hạ Tư Dữ nhìn chằm chằm cô mất vài giây, khẽ khịt mũi, tiếng cười rất mờ nhạt, không rõ ý tứ gì, ngón tay buông lỏng, thả mặt cô ra, đưa tay ra đóng cánh cửa tủ trên đỉnh đầu cô lại.


Sau đó đứng dậy, ngồi lên ghế sô pha.

Tô Trĩ Yểu hoàn hồn, theo bản năng đến cùng anh, ngồi xuống một góc ghế sô pha bên cạnh anh, nhìn anh đầy tha thiết chờ mong.

Trên góc bàn trong tầm với đặt một hộp giữ ẩm xì gà bằng gỗ hương được trạm khắc tỉ mỉ trông rất nặng, Hạ Tư Dữ dùng đầu ngón tay lướt qua nó, rồi chậm rãi mở ra: “Không tìm ngọc trai của cô nữa à?”

“Không vội.” Tô Trĩ Yểu phân biệt rất rõ ràng việc nào là gấp gáp, việc nào là thong thả, chớp chớp mắt, dứt khoát tháo chiếc khuyên tai ngọc trai đang lắc lư trên tai phải xuống, đặt nó bên cạnh hộp xì gà.

“Vậy đi nhà hàng.”

Hạ Tư Dữ làm ra vẻ muốn đóng hộp lại đứng lên, Tô Trĩ Yểu không chút suy nghĩ đã ấn nắp hộp xì gà: “Đợi đã!”

Anh ngước mắt lên nhìn cô.

Tô Trĩ Yểu nhìn lại với một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Hạ Tư Dữ, chúng ta trao đổi một chuyện được không?”

Hạ Tư Dữ không mặn không nhạt nhìn cô.

Nụ cười của cô mang theo chút nịnh bợ, tuổi còn nhỏ, cho dù là lấy lòng người khác cũng chẳng hề thô tục, mà lại càng thẳng thắng vô tư đến mức trong sáng.

Một lúc sau, Hạ Tư Dữ từ từ nhắm mắt lại, không định đi tiếp nữa, trái lại thong thả rút một điếu xì gà ra, cảm nhận cảm giác bóp nó bằng ngón tay.

Anh không nói là không được, vậy thì chính là có thể thương lượng được rồi.

Hai tay Tô Trĩ Yểu nắm chặt thành ghế, nghiêng người về phía trước: “Buổi hòa nhạc hôm nay tôi đã nhìn thấy Saria rồi, bà ấy là khách mời của lễ hội nghệ thuật, mấy ngày nay chắc sẽ không rời khỏi Hồng Kông, cho nên tôi nghĩ, nếu như bà ấy đồng ý, vừa hay tiện hướng dẫn tôi chơi đàn piano… Hạ Tư Dữ, anh giúp tôi mời bà ấy đi, được không?”

Mặc dù cô phải hy sinh thời gian xem lễ hội nghệ thuật.

Nhưng có thể được Saria hướng dẫn, cho dù chỉ một tiếng đồng hồ cũng là một cơ hội cầu mà cũng không được.

Khi Hạ Tư Dữ một lần nữa ngước mắt lên, liền nhìn thấy đôi mắt tràn ngập ý cười của cô, khuôn mặt trắng nõn đang ngước lên, ngoan ngoãn dịu dàng chết đi được.

Lúc đó, Hạ Tư Dữ không thể không nghĩ đến buổi tối mà ban giám đốc Trình Thị tổ chức tiệc chiêu đãi anh, cô gái này đã bị một lãnh đạo cấp cao không hiểu chuyện nào đó nhắm vào, bất đắc dĩ đến bên cạnh anh, vươn tay giúp anh châm lửa điếu xì gà.

Hạ Tư Dữ cầm điếu xì gà đắt tiền đó, đùa nghịch giữa các ngón tay một lúc rồi mới chậm rãi nói:

“Sự ân cần của cô Tô đâu?”

Tô Trĩ Yểu cười ngọt ngọt, nhẹ nhàng cầm điếu xì gà trên tay anh, vô cùng lịch sự: “Để tôi.”

Nếu như muốn phân cấp các gia tộc ở Bắc Kinh, trừ nhà họ Thịnh ở hẳn một đẳng cấp khác, hai nhà họ Tô và họ Trịnh có lẽ là có tình hình phát triển nhất hiện tại, là người sống trong môi trường ấy, Tô Trĩ Yểu tham gia không ít những khóa bồi dưỡng về nghi thức xã giao, học qua rất nhiều thứ, trong đó đương nhiên không thể thiếu được văn hóa xì gà.

Kể từ lúc Tô Bách tái hôn hơn mười năm trước, ông không có cách nào yêu cầu Tô Mạn Lộ học những thứ này, nhưng lại cố tình sắp xếp cho Tô Trĩ Yểu học rất nhiều.


Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ông vẫn luôn tính đến chuyện để cô liên hôn, cho nên đã sớm bắt đầu đào tạo cho nhà họ Trình một cô con dâu tốt.

Nghĩ đến đây, động tác cắt xì gà của Tô Trĩ Yểu thoáng khựng lại mấy giây, sau đó không phát ra tiếng động, dùng lỗ tròn của chiếc kéo hai lỗ, xoay một vòng, nhẹ nhàng cắt bỏ đầu xì gà.

Chiếc bật lửa khò bằng kim loại phun ra một ngọn lửa màu xanh lam mảnh mai, điếu xì gà nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, chậm rãi chuyển động đều trong bàn tay cô, kiên nhẫn đốt cháy.

Cô rũ mi xuống, làm từng bước vô cùng nghiêm túc, trông rất chuyên nghiệp.

Khi làn khói xanh lam từ chân điếu xì gà lượn lờ bay lên, Tô Trĩ Yểu đặt chiếc bật lửa xuống, thổi nhẹ hai lần, đôi tay đưa xì gà đến bên miệng anh, đầu điếu xì gà hướng về phía anh, chần chừ nói.

“Ngài Hạ thử đi.”

Ánh mắt đang ngước lên của Hạ Tư Dữ lại hạ xuống, tầm nhìn từ điếu xì gà rơi lên khuôn mặt gần ngay trước mắt của cô gái.

Nửa người cô đều nghiêng về phía trước, chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết khẽ duỗi ra, càng gần anh hơn, khi anh nhướng mi lần nữa, đôi mắt hoa đào cong cong, nụ cười nơi đuôi mắt cô không biết cố ý hay vô ý, trong sự ngọt ngào mang theo một tia mê hoặc.

Hương gỗ thoang thoảng từ vỏ điếu xì gà đang cháy theo hơi thở tiến vào tràn ngập cơ thể, ngửi lại dư vị lần nữa lại có mùi thơm thoang thoảng của cơ thể cô, gần giống như mùi muối biển sữa dừa, như thể có ánh nắng mặt trời ấm áp đang chiếu vào mí mắt, đem lại cảm giác ấm áp thoải mái.

Thế mà trong một giây đó Hạ Tư Dữ muốn đến gần hơn để ngửi thử, đó là mùi nước hoa trên người cô, hay là mùi hương trên tóc cô.

Nhưng bên ngoài sắc mặt anh vẫn lạnh lùng, không chút cảm xúc như cũ.

Sau khi ánh mắt tỉ mỉ rơi trên khuôn mặt cô, chần chừ một lúc, anh lại lần nữa lặng lẽ thu hồi tầm mắt.

Nhưng cũng không từ chối.

Anh khẽ cúi đầu, ngậm lấy điếu xì gà từ tay cô, thờ ơ thở ra một hơi.

Hạ Tư Dữ co chân, dựa cả người về phía sau, tựa đầu vào thành ghế sô pha, nhắm mắt lại, cảm nhận hương vị êm dịu trong miệng, mấy giây sau mới chậm rãi nhả khói ra.

Khuôn mặt anh trở nên mơ hồ trong làn khói trắng xanh mờ ảo, làn khói dần tản đi, lại dần hiện rõ trước mắt, chiếc áo vest kẻ sọc nâu cổ điển mở ra, để lộ cà vạt và áo gi-lê chỉnh tề bên trong, miếng vải lót cổ áo sơ mi màu trắng nhiều lớp sành điệu.

Người dựa vào đó, hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới.

Không phải Tô Trĩ Yểu chưa từng thấy đàn ông hút thuốc, đám cậu ấm luôn thích ngậm điếu thuốc, thổi khói phì phèo tán gẫu những chuyện phong lưu trong giới, toàn là đám vô văn hóa đồi trụy hạ lưu, chẳng một ai đàng hoàng.

Cô đã từng nghĩ hút thuốc là một hành động rất thô tục.

Trên con đường tuyết rơi ngày hôm ấy, tình cờ gặp anh cầm điếu xì gà nói chuyện điện thoại, sau đó lại đưa tay vuốt ve chú mèo trắng đang ngồi trên bồn hoa bên cột nhà theo phong cách kiến trúc Roman, dáng vẻ trưởng thành và mạnh mẽ đó, lần đầu tiên khiến cô nhận ra rằng một người đàn ông hút thuốc cũng có thể tao nhã đến vậy.

Trước mắt cô, anh đeo một chiếc kính gọng vàng, dựa vào ghế sô pha hưởng thụ, cổ ngửa ra sau, yết hầu lộ rõ ra, hoàn toàn trái ngược với khí chất nhã nhặn của anh.


Còn mang theo chút khí chất cường đạo, xấu xa.

Tô Trĩ Yểu nhìn đến mức vô tình bị mê hoặc.

Một điếu xì gà chất lượng, có thể khiến người ta tìm được sự thỏa mãn trong cơn say, khi Hạ Tư Dữ lần nữa mở mắt đã nhìn thấy cô gái này đang nhìn anh chăm chú.

Cảm giác choáng váng từ điều xì gà vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Mà vẻ mặt thất thần của cô, trong khoảnh khắc nào đó lại bất ngờ mang đến cho anh một trải nghiệm khác biệt khó tả.

Hạ Tư Dữ đưa tay ra giống như chẳng có chuyện gì, ngón tay giữa ấn vào điếu xì gà, ngón trỏ uốn cong, cùng với ngón cái giữ chặt nó.

“Cô Tô xuất thân từ nhà họ Tô.” Hạ Tư Dữ không nhanh không chậm cầm lấy điếu xì gà từ tay cô: “Giáo viên lễ nghi của cô lẽ nào không dạy em, không được nhìn chằm chằm vào một đàn ông lâu như vậy sao?”

Tô Trĩ Yểu hoàn hồn, phản ứng lại lời anh nói, mặt hơi nóng lên.

Nhưng cô không cảm thấy tâm trạng quẫn bách lắm, thậm chí còn không chịu thua mà nghiêng đầu: “Nhưng mà Rodin* cũng từng nói, chúng ta phải có một đôi mắt biết khám phá cái đẹp.”

*Auguste Rodin (nguyên danh François Auguste René Rodin; 1840-1917) là một họa sĩ người Pháp, thường được biết đến là một nhà điêu khắc.

Hạ Tư Dữ vừa đưa điếu xì gà vào miệng, nghe thấy lời này thì dừng lại một chút, mùi vị của khói còn chưa kịp cảm nhận được, đã bị anh thở một hơi ra ngoài.

Anh khẽ quay mặt về phía mà cô không nhìn thấy, dừng lại chốc lát, cố nén tiếng ho do đột ngột bị sặc.

Tô Trĩ Yểu nhận ra, hình như anh đang cười.

Cô biểu lộ sự hạnh phúc mong được khen ngợi: “Ngài Hạ có hài lòng không?”

Hạ Tư Dữ ho mấy cơn ngắt quãng, tay cầm xì gà nâng lên cao hơn một chút, che mặt, khi quay đầu lại vẻ mặt đã trở lại bình thường.

“Cũng tạm.”

Tô Trĩ Yểu lén lút lầm bầm trong lòng, ôn hòa nhã nhặn dịu dàng nói: “Vậy chuyện tôi nói vừa nãy, anh có đồng ý không?”

Trong làn khói xanh lam nhạt bay ra từ điếu xì gà, Hạ Tư Dữ liếc nhìn cô, giọng nói trầm khàn vì khói thuốc nói: “Thật sự xem tôi là Đức Phật à.”

Cái người này thật sự rất khó đối phó.

Tô Trĩ Yểu cố ý dùng giọng điệu vừa mềm mại vừa nũng nịu của một cô gái nhỏ: “Cầu xin anh đấy Hạ Tư Dữ…”

“Để xem sau.” Anh cố ý nói như vậy, ngậm điếu xì gà, âm thanh có chút mơ hồ, hít sâu một hơi, hơi nhíu mắt nhìn phòng làm việc trống rỗng trước mặt, bộ dáng như chẳng hề liên quan gì đến mình.

Để xem sau chính là không đồng ý rồi, nhưng chuyện này cũng nằm trong dự tính của cô.

Tô Trĩ Yểu thất vọng đáp lại một tiếng “Ồ” , dựa vào thành ghế, tay chống vào cằm, rơi vào trầm mặc.

Hạ Tư Dữ liếc nhìn cô một cái, khi cô sắp ngẩng đầu lên phàn nàn, ánh mắt lại không dấu vết rời khỏi khuôn mặt cô.

Nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của Trung tâm Quốc tế Cửu Long, những bức tranh trên tường và gạch lát nền theo phong cách châu Âu, đèn trần thạch anh được thiết kế giống những chùm hoa, khu vực trung tâm sân khấu có một người phụ nữ mặc chiếc váy dài đang kéo đàn Cello, đang chơi một bản nhạc nổi tiếng của Johann Sebastian Bach.

Họ ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ sát đất.


Tầm nhìn rộng lớn, ánh sáng được điều chỉnh ở mức phù hợp, quay lại là có thể nhìn thấy bầu không khí về đêm của cảng Victoria.

Tô Trĩ Yểu có hơi đói, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn, nỗi buồn bực trong lòng đều bị cuốn đi, chuyển sự chú ý vào bữa tối trước mặt, ăn rất nghiêm túc.

Hạ Tư Dữ ăn một chút gan ngỗng là dừng lại.

Nhìn người trước mặt gắp một viên tôm hùm nấm truffle đen, cắn vào trong miệng, ánh mắt trong chớp mắt lộ ra ý cười đầy thỏa mãn, dường như món ăn này rất hợp khẩu vị của cô.

Bình thường thì hay nói ríu rít, nhưng khi ăn lại rất yên tĩnh, cái miệng ăn chậm nhai kỹ, người thì gầy nhưng ăn lại không ít, từng miếng từng miếng một, nhìn đến mức khiến khẩu vị của người khác cũng vô thức tốt lên.

Người phục vụ biết thói quen của anh, vừa thấy anh đặt dao nĩa xuống đã lập tức đi đến, hỏi anh có muốn phục vụ đồ tráng miệng không.

Thấy Tô Trĩ Yểu vẫn còn ăn chưa đủ, im lặng một lúc, Hạ Tư Dữ khẽ xua tay, ra hiệu không cần.

Điện thoại trong túi quần tây bắt đầu rung lên, Hạ Tư Dữ đặt ly rượu xuống, lấy ra nhìn một cái, là Saria gọi đến.

“Ăn từ từ, tôi đi nghe điện thoại.”

Tô Trĩ Yểu gật đầu, Hạ Tư Dữ đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi, đi đến ban công của nhà hàng.

Hạ Tư Dữ vừa đi, Tô Trĩ Yểu liền lấy từ trong túi ra một cái thẻ, đưa cho người phục vụ: “Thanh toán.”

Người phục vụ sửng sốt ba giây, mới khôi phục giọng nói: “Thưa cô, chi phí của tối nay sẽ được ghi vào tài khoản của ngài Hạ, cô không cần thanh toán đâu ạ…”

“Để anh ấy trả tiền, sau này không phải không còn cơ hội sao.” Đáy mắt Tô Trĩ Yểu lóe lên một tia giảo hoạt, cười đưa tấm thẻ qua: “Đồ ăn rất ngon, cảm ơn.”

Cô còn nói cứ làm tròn tiền, tiền thừa thì xem như tiền tip.

Người phục vụ lúng túng không rõ tình hình, do dự nhận lấy thẻ: “Vậy… cô đợi một chút.”

Hạ Tư Dữ đứng trên ban công, thân hình cao to, một tay đút túi quần, đang nói chuyện điện thoại.

“Hạ thân yêu, việc của tôi bên này kết thúc rồi, học sinh mà cậu tìm cho tôi đâu, dẫn đến cho tôi gặp đi.” Giọng Đức mạnh mẽ của Saria vang lên trong điện thoại.

Tiếng Đức của Hạ Tư Dữ cũng rất chuẩn, dễ nghe: “Năm sau thế nào?”

“Năm sau?”

“Trước đây cô đã nói, dự định ở Trung Quốc nghỉ dài ngày, tôi đã sắp xếp cho cô một chuyến du lịch ở Bắc Kinh, ăn ở đi lại đều tính cho tôi, cô muốn ở lại bao lâu cũng được.”

Cô ấy dừng lại một chút, sau đó tỉnh táo khịt mũi cười: “Cho là tôi không nghe ra, cậu đang nghĩ cách giúp cô gái nhỏ kia, muốn tôi dạy cô ấy thêm mấy ngày à?”

Trên tầng cao nhất có gió, thổi đến mức áo sơ mi của Hạ Tư Dữ hơi phồng lên, giọng nói của anh trong gió mang theo ý cười, cũng không phủ nhận.

“Cô đã biết rồi, tôi không muốn mắc nợ ai.”

Điều này là sự thật, ân huệ chỉ có người khác nợ anh.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương