Sảnh trị an cục cảnh sát lập tức lặng ngắt như tờ.

Chỉ còn tiếng khóc rấm rứt yếu ớt của Tô Trĩ Yểu, xung quanh im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.

Mọi người trong sảnh đều sững sờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chu Tông Ngạn khoan thai đến muộn, cùng với Từ Giới đang đợi ở cửa, cả hai vừa nói vừa cười bước vào, bất ngờ bắt gặp cảnh tượng này.

Trong sảnh thụ án lại có thêm hai người hoảng hồn.

Mọi ánh mắt đổ dồn về cô gái nhỏ nhắn rúc mình trong lòng người đàn ông, hai tay siết chặt đến mức khiến bộ vest của anh nhăn nhúm, mặt cô không ngừng cọ vào ngực anh, khóc đến thảm thương, nức nở ngắt quãng, dù cách rất xa vẫn có thể cảm nhận được nỗi ấm ức của cô.

Cả người cô được bao bọc trong chiếc áo khoác công sở rộng thùng thình màu đen của người đàn ông, mà tay trái của anh còn đang cầm một que kem, tay phải nhét dưới áo khoác, cũng không biết nên đặt lên chỗ nào của người ta.

Dù sao có nhìn kiểu nào cũng thấy rất mờ ám.

Hai tay Chu Tông Ngạn trống không, sờ một lượt túi đồng phục từ trên xuống dưới, đều xẹp lép , anh ta thấp giọng kinh ngạc trách cứ Từ Giới: "Sao anh không nói với tôi đây là bạn gái của anh ấy?"

Hại anh ta không kịp chuẩn bị quà gặp mặt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn cảnh tượng khó mà diễn tả này, Từ Giới ngây thơ trả lời: "... Tôi cũng vừa mới biết thôi, sir Chu."

Cơ thể của cô gái rất mềm mại, khi chạm vào cứ ngỡ như không xương, tiếng khóc phát ra vô cùng đáng thương lại không kém phần ấm áp khiến người ta nghe đến mê mẩn.

Hạ Tư Dữ vô cớ không làm nổi mặt lạnh.

Anh muốn bảo cô đừng khóc, vừa cúi đầu, cằm đã chạm vào đỉnh đầu, mái tóc rối bù của cô xoã xuống chạm vào cổ anh, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Vì vậy anh ngẩng đầu tránh đi, ngoảnh mặt sang một bên.

Đột nhiên, anh bắt gặp những ánh mắt tò mò dòm ngó kia.

Hạ Tư Dữ cau mày, ánh mắt nghiêm nghị quét qua, mọi người lập tức nhìn trời nhìn đất, trốn tránh khắp nơi.

Buông tay ngay lập tức là chuyện không thể, nhưng cứ ôm mãi thế này cũng không ổn, Hạ Tư Dữ cụp mi, nhìn cô gái đang khóc bị nhét vào trong áo khoác của mình, sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định sẽ không đẩy người ta ra.

Bàn tay anh buông eo cô ra, anh bình tĩnh nâng cánh tay lên, đầu ngón tay cách lớp áo khoác vỗ lưng cô hai lần: "Không sao rồi."

Sau đó lại hỏi: "Ở đâu?"

Tiếng nức nở của Tô Trĩ Yểu dần nhỏ lại, cả người chậm rãi rời khỏi lồng ngực rắn chắc của anh, cúi đầu làm thinh.

Đúng lúc này, Chu Tông Ngạn đi tới, đụng khuỷu tay vào cánh tay Hạ Tư Dữ: "A Tễ, lâu rồi mới gặp, đi ăn bữa cơm nào!"

Hạ Tư Dữ đập tay lên ngực anh ta: "Tôi đưa cô ấy về trước."


Chu Tông Ngạn "ái chà" một tiếng, lia mắt nhìn sang Tô Trĩ Yểu, hai mắt anh ta sáng tên, cười tươi rói: "Tới cũng tới rồi, em gái đi chung đi."

Người đàn ông trước mặt rất đẹp trai, khi cười lên quanh môi lộ ra một vòng cung xinh đẹp, rõ ràng anh ta có một khuôn mặt phong lưu phóng khoáng, nhưng khi nhìn thẳng vào người đối diện, trong mắt anh ta lại đong đầy tình ý nồng nàn, rặt một vẻ con nhà giàu dư tiền rảnh rỗi thích diễn trò.

Nhưng bộ đồng phục cảnh sát trên người lại khiến toàn thân anh ta toát lên vẻ nghiêm nghị một cách hết sức mâu thuẫn, trông như thể anh ta sẵn sàng hy sinh vì chính nghĩa bất cứ lúc nào.

Hình tượng như vậy rất khó nảy sinh cảm giác xa cách.

Khác với Hạ Tư Dữ, ngay từ đâu cô đã không có can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thẳm lạnh lẽo của anh.

Tô Trĩ Yểu chớp hàng mi dài ẩm ướt, ngơ ngác nhìn Chu Tông Ngạn.

Nhận ra cô đang hoang mang, Chu Tông Ngạn bừng tỉnh, anh ta bật cười thành tiếng, giơ tay liên tục nói "Sorry" mấy lần, đổi sang tiếng phổ thông: "Em gái cũng đã đến đây rồi, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?"

Tối nay Tô Trĩ Yểu bị doạ sợ đến mất hồn, đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, không biết có nên đồng ý hay không nên cứ ngập ngừng mãi, cô vô thức nhìn về phía ai kia.

Thấy cô nhìn sang, Hạ Tư Dữ lại không phản đối, anh mặt không cảm xúc hỏi cô một câu: "Ăn chưa?"

Tô Trĩ Yểu khịt mũi, mí mắt cụp xuống, sau khi khóc xong giọng nói mềm mại cũng trở nên khàn khàn, cô khẽ nói: "... Vẫn chưa no."

"..." Trong nhất thời, Hạ Tư Dữ không biết nên nói gì.

"Khéo thật, vậy để A Tễ đưa cô đi ăn thêm.” Chu Tông Ngạn vươn một tay ra, tự giới thiệu: “Cảnh sát trưởng sở cảnh sát khu Trung Tây, Chu Tông Ngạn.”

Tô Trĩ Yểu chậm chạp bắt tay anh ta.

“Chu… Sir Chu?” Trong giọng nói của cô vẫn mang theo một chút giọng mũi mềm mại, thử dùng cách người khác xa cách gọi anh ta.

Tay của cô gái mảnh mai thon dài, trắng nõn như ngọc, để lại xúc cảm lành lạnh nơi đầu ngón tay của anh ta, khuôn mặt lại ô cùng xinh đẹp, giọng nói cũng rất mê người.

Chu Tông Ngạn khẽ cười: “Không phải cấp dưới, là em gái mà, gọi anh Ngạn là được rồi.”

Anh ta không hề tự cao tự đại như những người làm chức cao khác, ngược lại còn rất thân thiện dễ gần, Tô Trĩ Yểu cũng không còn sợ hãi như lúc trước nữa, trên môi nở một nụ cười dịu dàng.

“Ý khoan.” Chu Tông Ngạn sờ cằm suy tư: “Sao tự dưng tôi cảm thấy cô trông quen thế nhỉ? Em gái tên gì?”

“Tô Trĩ Yểu…” Cô khó hiểu trả lời.

Chu Tông Ngạn chợt hiểu ra, hai mắt sáng quắc, mỉm cười chỉ vào cô: “Tiểu Điêu Thuyền!”

Tô Trĩ Yểu bị gọi như thế khiến cô thấy khó xử.

Từ khoé mắt đến chóp mũi của cô đều đỏ ửng, cô mỉm cười, trông như cây xấu hổ xinh đẹp yêu kiều.

Hạ Tư Dữ nhìn dáng vẻ hoà hợp với người khác lúc này của cô, mặt không cảm xúc chỉ về phía phòng rửa mặt, trong giọng nói trầm thấy lộ ra vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Mặc đồ cho đàng hoàng, đi rửa mặt đi.”


Tô Trĩ Yểu cúi đầu nhìn lại mình, cả người bẩn thỉu đến đáng thương, tưởng rằng mình bị anh ghét bỏ, cô bĩu môi: “Ừ…”

Tô Trĩ Yểu vừa đi, Chu Tông Ngạn đã lập tức chỉ trích anh: “Đối xử với con gái phải dịu dàng một chút chứ.”

Hạ Tư Dữ đáp lại anh ta bằng ánh nhìn lạnh lùng.

Chỉ thấy anh cảnh sát trẻ tuổi đẹp trai nhất sở cảnh sát cười cười giơ tay đầu hàng, sau đó kéo kéo bộ đồng phục cảnh sát trên người: “Đi thay đồ đây, lát nữa gặp!”

Áo khoác dính bụi bẩn đến không nỡ nhìn, vì thế Tô Trĩ Yểu rửa mặt xong đã mặc lên người áo khoác của Hạ Tư Dữ.

Trên áo của người đàn ông ấy vẫn còn thoang thoảng mùi gỗ mun ưu nhã có thể khiến người ta bình tĩnh lại.

Lúc trở về đại sảnh, Chu Tông Ngạn đã không còn ở đấy.

Hạ Tư Dữ nhìn mặt cô trước tiên, trắng trẻo sạch sẽ, bên tóc mai còn mấy sợi tóc ẩm ướt, dời ánh mắt xuống dưới, áo khoác của anh quá rộng, trông không hợp với người cô chút nào, vạt áo đã sắp chạm đến bắp chân, ống tay áo phủ kín cả đầu ngón tay cô.

Vóc dáng của cô gái này nhỏ bé đến mức nào vậy?

Anh thầm nghĩ, mình chỉ cần dùng một tay là có thể bế cô lên kiểu bế công chúa.

Đợi đến khi cô đi đến trước mặt mình, Hạ Tư Dữ âm thầm thu lại ánh mắt, đưa cây kem vị sữa dừa muối biển kia cho cô.

Ánh mắt của Tô Trĩ Yểu bị bàn tay của anh hấp dẫn đầu tiên.

Ngón tay thon dài, gân xanh lộ rõ toát lên sự quyến rũ mạnh mẽ, lúc trước chưa có cảm giác gì khác thường, nhưng đêm nay không biết vì sao, nhìn tư thế cầm kem của anh, một cảm giác quen thuộc mãnh liệt ập đến.

Tiềm thức hướng cô nhìn đến cổ tay của anh.

Không nhìn thấy gì cả, cổ tay anh có đeo một chiếc đồng hồ kim loại nhãn hiệu nổi tiếng.

Hạ Tư Dữ giơ tay lên, thúc giục: “Cầm lấy đi.”

“... À.” Tô Trĩ Yểu lấy lại tinh thần, vội đưa hai tay ra nhận lấy.

Trên đường đến nhà hàng, Tô Trĩ Yểu ngồi trong xe vừa ăn kem vừa cảm khái trải nghiệm trong tối hôm nay quả thực quá ảo diệu.

Cô bị bám theo ở khu Hồng Kong cũ, đến sở cảnh sát thì gặp được Hạ Tư Dữ.

Bây giờ lại ngồi trên xe anh, được anh chở đi ăn tối.

“Cô Tô.” Từ Giới ngồi ở ghế phó lái nói cho cô biết: “Cảnh sát đã điều tra được thông tin về thân phận của gã đàn ông bám theo cô rồi, anh ta tên là Trần Úc, sinh viên năm nhất chuyên ngành nhiếp ảnh Học viện Nghệ thuật Bắc Kinh, tình hình kinh tế trong nhà không tốt cho lắm dẫn đến tính cách tự ti lầm lì, chuyện xảy ra tối hôm nay cũng không phải lần đầu tiên, cô phải cẩn thận khi hoạt động ở khu vực xung quanh khách sạn đang ở, về nguyên nhân anh ta bám theo cô, có lẽ cô cũng đã biết rồi.”

Nghe xong, Tô Trĩ Yểu không khỏi cảm thấy sợ hãi, cô khẽ ừ một tiếng, giọng nói mang theo chút run rẩy.

Hạ Tư Dữ nhàn nhã buông chân, mở một phần tài liệu ra xem, nghe thấy giọng nói ấy, bàn tay đang lật trang giấy bất chợt khựng lại.


“Đi xa nhà không biết dẫn theo bảo vệ à?”

Tô Trĩ Yểu chán nản thấp giọng oán thán: “Tôi đâu có ngờ lại xảy ra chuyện như thế…”

Hạ Tư Dữ nhìn người bên cạnh qua tròng kính mỏng.

Quả thật cô cũng chỉ mới hai mươi, ở cái tuổi này, mối ưu phiền mỗi ngày có lẽ chỉ là cái váy này có đẹp không, bản nhạc này có khó đàn không, nào có lòng dạ để lo trước lo sau tới chuyện sống chết như vậy.

“Sao lại đến sở cảnh sát?” Anh rũ mắt tiếp tục đọc tài liệu, dáng vẻ như tuỳ ý hỏi một câu.

“Anh ta muốn hẹn hò với tôi, tôi đồng ý, sau đó đưa anh ta đến đoạn đường có cảnh sát tuần tra…” Tô Trĩ Yểu rầu rĩ nói: “Nhưng do anh ta không cẩn thận tự làm đầu mình bị thương, không liên quan gì đến tôi."

Còn nhỏ mà ý xấu nhiều nhỉ.

Trong một giây, đáy mắt Hạ Tư Dữ thoáng hiện một ý cười nhạt như có như không.

Anh không nói gì, đóng tài liệu lại, vươn tay cầm gọng kính trên sống mũi, gấp chiếc kính gọng kim loại lại bỏ vào hộp tay vịn.

Tô Trĩ Yểu lập tức ý thức được một vấn đề, thấy anh không xem nữa, cô khẽ gọi anh: “Hạ Tư Dữ.”

Anh nghiêng mắt nhìn qua.

Không có mắt kính văn nhã phụ trợ, đôi mắt đen láy sâu thẳm lộ rõ vẻ lười nhác và áp bách.

Tô Trĩ Yểu liếm đi vết sữa chảy từ kem dính lên môi, vẻ mặt nghiêm túc dò hỏi anh: “Bữa tối này… Không tính là nợ của anh đó chứ?”

Đã đến lúc này rồi mà vẫn không quên tính toán rạch ròi.

Hạ Tư Dữ muốn cười nhưng vẫn kìm lại khoé môi, hai tay đan vào nhau, nhắm mắt lại ngả lưng vào ghế, giọng nói trầm ấm mang chút lười biếng cất lên: “Nếu như trước khi đến nhà hàng cô có thể ăn hết cây kem.”

Tô Trĩ Yểu oán hận bĩu môi, nhìn cây kem trong tay mới phát hiện nó bị hơi ấm trong xe làm cho chảy hết cả, cô vội cúi đầu ngậm lấy.

Ăn tối ở một nhà hàng riêng tư chuyên về món Quảng Đông, không nằm trong khu náo nhiệt, vô cùng yên tĩnh, bàn và tường trang trí theo tông màu đỏ xanh đậm chất Hồng Kông cổ điển, ghế da phong cách cổ điển, đèn chùm thuỷ tinh đính kim cương rũ xuống, nhìn qua như được trở về thập niên tám mươi chín mươi.

Khách sạn xa hoa càng cao cấp lại càng lạnh lẽo, nhưng nơi này lại không giống ngư vậy, khắp nơi được hơi ấm lượn lờ bao phủ.

Tô Trĩ Yểu rất bất ngờ, bởi vì Hạ Tư Dữ không giống kiểu người sẽ xuất hiện ở nơi như vậy.

Anh nên là kiểu người không hợp với đám đông, một mình đứng ở nơi cao.

Nhưng đến khi anh ngồi trong phòng bao đậm chất cổ xưa này, xung quanh là ánh đèn xanh vàng và mùi sáp thơm nồng nặc, cô bất chợt cảm thấy, người này rất chân thật, không phải xa tận chân trời không thể với tới.

Chu Tông Ngạn rất hiểu lòng dạ phụ nữ, vài món anh ta gọi như thịt nướng sốt mật ong, thịt chua ngọt, bánh dứa, bánh bao tôm và sữa tươi chiên đều là những món được các cô gái yêu thích, không chỉ đổi món soup tôm trước bữa ăn thành canh cá, còn chu đáo gọi thêm một ly trà sữa uyên ương nóng.

Anh ta cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát, thay một chiếc áo khoác khác, khí chất của một tay lão luyện trong tình trường càng lộ rõ hơn.

Chủ nhà hàng và bọn họ là người quen cũ, anh ta đích thân đến gọi món, nói trong cửa hàng đúng lúc có một con rắn mũi dài đen béo tốt, là một loại thuốc bổ quý giá cho mùa đông, điều ngạc nhiên là bọn họ không chọn món.

Chu Tông Ngạn cười nói: "Con gái sợ rắn, quan tâm người ta chút đi, lần sau chúng ta lại uống."

Hạ Tư Dữ chống tay lên bàn, giơ ngón tay ra hiệu: "Sữa tươi chiên và trà sữa uyên ương đều không tốt."

"Cho em gái mà."


"Không cần." Hạ Tư Dữ nhìn vào mắt Chu Tông Ngạn, lặp lại một lần nữa, giọng điệu không cho phép chống lại.

Chu Tông Ngạn nhướng mày chịu thua: "Đồ vô cảm."

Hạ Tư Dữ thờ ơ nhếch khóe môi dưới, không giải thích, chỉ yêu cầu chủ nhà hàng thay trà sữa bằng sữa đậu.

Trong phòng bao có một chiếc máy hát quay tay bằng gỗ trắc đỏ.

Dù sao cũng không hiểu họ đang nói cái gì, Tô Trĩ Yểu đành tự tìm niềm vui, đầu ngón tay nghịch nghịch đĩa hát.

“Hàng nước ngoài này đã có hơn trăm năm rồi, là đồ cổ cũ không còn bản in, nếu hư hại gì cô sẽ phải bồi thường đấy, em gái à.” Chu Tông Ngạn cố ý trêu chọc cô.

Tô Trĩ Yểu dừng lại, lập tức rụt tay vào ống tay áo dài.

Mất tiền là chuyện nhỏ, vừa đến đã phá hỏng đồ tốt của chủ nhà thì quá đáng ghét rồi.

Chu Tông Ngạn đột nhiên thay đổi chủ đề, giọng điệu trêu đùa: "Nhưng đừng lo, A Tễ đền nổi mà."

Tô Trĩ Yểu không dám đụng tới nữa, cô ngồi trở lại vị trí của mình, tò mò hỏi: "Tại sao anh lại gọi anh ấy là A Tễ?"

"Ông nội của anh ấy đặt cho đấy." Chu Tông Ngạn nhân cơ hội lấy ai đó ra để mua vui: "Ông Hạ đánh giá anh ấy bản tính như cây khuynh diệp, đứng trên đống xương trắng, mọi chuyện đều dứt khoát thẳng tay, không để ai vào mắt, chỉ thiếu một con chim ác là xanh để khắc chế bản tính của anh ấy, vì thế nên ông đã viết cho anh ấy một bức thư pháp, còn cho anh ấy một biệt danh là Quy Tễ.”

Khuynh diệp là tên một loại cây bạch đàn, có tính ức chế dị thể, độc chiếm mạnh mẽ chất dinh dưỡng, giải phóng hiđrocacbon, không loài nào có thể tồn tại xung quanh nó.

Chỉ có một loài chim ác là có thể an toàn đậu trên cành của nó.

Tô Trĩ Yểu hiểu cái này.

Nhưng Quy Tễ nghĩa là gì?

"Nhiều chuyện." Cảm xúc trong đôi mắt Hạ Tư Dữ vô cùng lạnh nhạt, rõ ràng anh không thích nghe những chuyện này.

Mặc dù Chu Tông Ngạn thức thời ngậm miệng, nhưng vẫn thấy thích thú nháy mắt với Tô Trĩ Yểu.

Đôi mắt anh ta tràn ngập ý cười, ánh mắt ấy như biết nói, như đang nói với cô rằng chúng ta giẫm phải đuôi hổ rồi, thu liễm chút đi, ăn cơm trước đã.

Từng món ăn lần lượt được dọn lên bàn.

Tô Trĩ Yểu vẫn muốn hỏi trên bức thư pháp ấy viết gì, nhưng cô lặng lẽ nhìn sang khuôn mặt vô cùng u ám của Hạ Tư Dữ, không nói gì nữa, gắp một chiếc bánh bao tôm từ trong lồng lên lặng lẽ cúi đầu ăn.

Hạ Tư Dữ không phải kiểu người kén chọn, ăn no là đủ, anh không lập tức động đũa mà uống trà nóng trước, lòng bàn tay chậm rãi lắc chiếc ly, ánh mắt thâm thúy nhìn xa xăm, mạch suy nghĩ dần xoay chuyển.

Đây là những gì ông nội của anh nói lúc ấy.

"Cuộc sống này không tệ như con nghĩ đâu. Cuộc sống không phải chỉ có giết chóc, không cần phải chuyện gì cũng đuổi cùng giết tận, Tư Dữ, hãy thử tha thứ đi.”

"Cha con, mẹ con, và cả Tinh Dã."

Khi đó anh chỉ mới mười mấy tuổi, đứng trong phòng sách ở nhà cũ, đối mặt với vị trưởng giả đức cao vọng trọng này, khí chất không thua kém bất kỳ người đàn ông trưởng thành nào.

"Ông nội, người quá nặng tình không làm được việc lớn."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương