“Pằng…”

Một tiếng súng đột ngột vang lên.

Trái tim của Tô Trĩ Yểu bất chợt nảy lên một cái, chiếc kem chưa kịp bóc vỏ rơi từ trên tay xuống mặt đất. Trong lúc cô hoảng loạn muốn trốn chạy, chân không cẩn thận vướng vào chân đàn Piano, ngã lăn ra đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chân bị trẹo không đứng lên được.

Đèn trong phòng đã tắt, tối tăm mịt mù, chỉ có mấy bóng đèn màu sắc nhạt nhòa như có như không treo trên cây thông noel cạnh góc tường. May mà bóng đèn cảm ứng ngoài sân của biệt thự vẫn sáng, ánh sáng vàng chiếu lên lớp tuyết dày trên bãi cỏ, hắt vào cửa sổ sát mặt đất. Tấm kính ánh lên ánh sáng mờ ảo khiến căn phòng được thắp sáng thêm vài phần.

Nhưng cũng chỉ có thể nhìn thoáng qua một cách khó khăn.

Cùng với ánh sáng phản chiếu từ con dao Thụy Sĩ quân dụng dính đầy máu bị vứt dưới sàn nhà.

Cách một chiếc ghế sofa làm bằng da màu nâu, người đàn ông đẩy người đã không còn động tĩnh trên thân mình ra, chậm rãi chống đất đứng dậy, một tay đưa lên cổ áo sơ mi, tùy ý chỉnh lại một chút.

Bên ngoài cửa sổ sát đất còn có những hạt tuyết trắng xóa bay xuống, tất cả mọi thứ đều bị băng tuyết như ngọc điêu khắc.

Tuyết lại bắt đầu rơi rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay trái của người đàn ông cầm một khẩu súng đặt bên người.

Bông tuyết lớn thi nhau rơi dưới ánh đèn vàng làm nền cho anh. Anh đứng trong màn đêm tĩnh lặng, dáng người cao lớn, thẳng tắp, khí thế lạnh băng như tử thần, chỉ để lại một chiếc bóng chân dài vai rộng.

Một phút trước, anh đã dùng khẩu súng này bắn thủng tim người đang nằm trên đất đó.

Trong căn biệt thự yên tĩnh đến có chút đáng sợ, Tô Trĩ Yểu nín thở, sau trận vật lộn kịch liệt có thể nghe rõ đó, người đàn ông kia thở hổn hển, vừa dồn dập vừa nặng nề.

Anh quay đầu lại, chú ý tới cô đang ngồi xổm cạnh chiếc đàn Piano.


Tiếng giày da nam nện trên sàn nhà, từng bước từng bước chậm rãi vang lên.

Anh qua tới đây rồi…

Càng lúc bóng đen đó càng tiến lại gần, đến hít thở Tô Trĩ Yểu cũng không dám, tim đập nhanh đến mức sắp rơi cả ra ngoài.

Bài nhạc piano kiểm tra cuối kỳ có độ khó rất cao, cô chỉ có thể nhân dịp vợ giáo sư mời cô đến nhà chơi, tiện thể nhờ vị giáo sư đó chỉ dạy kỹ năng diễn tấu cho mình. Kết quả là trong biệt thự xuất hiện một người đàn ông lạ mặt, giáo sư và vợ thầy ấy đều không có ở nhà.

Thậm chí cô còn tận mắt chứng kiến hiện trường nổ súng ngay trong đêm giáng sinh, trong buổi tối sinh nhật mười tám tuổi của mình.

Những thứ bản thân mình không biết là những thứ đáng sợ nhất.

Nơi này là New York, là thành phố có thể dùng súng theo quy định của pháp luật. Cô rất tin tưởng rằng người đàn ông này sẽ bóp cò thêm một lần nữa.

Tô Trĩ Yểu sợ hãi lùi về phía sau, lưng dán chặt vào chiếc đàn piano.

“Tôi, tôi có thể cho anh tiền…” Bởi vì sợ nên giọng nói của cô cũng đè nén rất nhỏ. Cô muốn thử dùng tiền bạc để tìm đường sống từ chỗ anh, nếu anh chỉ cần tiền chứ không muốn giết người.

Bước chân của người đàn ông không hề dừng lại.

Cô nói tiếng anh nên không có chuyện đối phương nghe không hiểu.

Vào khoảnh khắc người đàn ông đó chuẩn bị cúi xuống trước mặt mình, Tô Trĩ Yểu sợ hãi nhắm chặt mắt, giọng run rẩy, lớn tiếng nói không hề suy nghĩ: “Anh muốn thế nào cũng được!”

Chỉ cần không giết cô diệt khẩu là được.

Bầu không khí đột nhiên trở nên đặc biệt tĩnh lặng, tiếng súng trong dự đoán lại không hề xuất hiện.

Tô Trĩ Yểu run rẩy, hé mắt ra nhìn.


Đôi giày da của người đàn ông dừng trước mặt cô cách nửa bước, phía trên là đôi chân thon dài, thắt lưng giữ lấy chiếc quần tây được ủi phẳng phiu. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.

Cô không có dũng khí nhìn lên phía trên nữa.

“Tha cho tôi… cầu xin anh…” Hai tay Tô Trĩ Yểu ôm chặt trước người, tim đập rất nhanh.

Cô gái mười tám tuổi có giọng nói mềm mại, rõ ràng cô rất sợ nhưng ý chí sống sót lại vô cùng mạnh mẽ nên vẫn cố gắng nhịn khóc, sử dụng chút bình tĩnh ít ỏi và giọng nói hơi nghẹn ngào của mình để đàm phán.

Anh nhìn cô đầy vẻ đánh giá, không tiếp tục hành động.

Ngày hôm đó khi cô mặc đồng phục, áo khoác màu xám phối với váy kẻ caro, đi một đôi giày lười kiểu Anh, đường cong bắp chân mảnh mai, mềm mại được bao bọc trong đôi tất dài, khăn quàng cổ màu trắng ngà bị tuột mất nửa vòng, để lộ chiếc huy hiệu có hoa văn của học viện âm nhạc New York bên ngực trái.

Cô quay mặt hướng về phía cửa sổ, một tia sáng hắt lên gò má cô. Trong ánh sáng mờ ảo vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay của cô, chiếc cằm chôn trong khăn quàng cổ dày, tóc dài xõa ra rối tung, còn có vài sợi dính trên môi.

Hơi thở dồn dập, bị anh dọa sợ rồi.

Người đàn ông đột nhiên bật cười.

Tô Trĩ Yểu hết sức căng thẳng, khoé mắt chỉ thấy anh vung tay lên, khẩu súng bay qua đầu cô rơi “bộp” một tiếng xuống bên cạnh chiếc đàn piano sau lưng, dọa cô sợ đến phát run.

Giày da nện xuống sàn nhà, chẳng mấy chốc đã không còn tiếng động gì nữa.

Hình như anh đã đi rồi.

Cả người Tô Trĩ Yểu trong nháy mắt trở nên mềm oặt, cô chớp mắt, giọt nước mắt kìm nén đã lâu chảy xuống.

Im lặng một lúc lâu, chút lý trí còn sót lại không cho phép cô quên đi việc trong phòng còn một người không rõ sống chết, cô vội vàng lôi điện thoại trong túi áo khoác ra. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.

9,1,1…


Ngón tay Tô Trĩ Yểu run rẩy bấm số, cô bấm gọi số điện thoại cảnh sát thông dụng của Mỹ.

Cô căng thẳng chăm chú nhìn màn hình, mỗi giây mỗi phút chờ đợi cảnh sát bắt máy đều cực kỳ dày vò.

Bỗng nhiên, một bàn tay lặng lẽ thò ra từ sau gáy cô, ung dung bấm tắt máy một cách vững vàng.

Tô Trĩ Yểu lần nữa bị dọa sợ, kêu lên một tiếng ngắn ngủi. Cô đột nhiên quay người lại, trán khẽ đụng vào ngực anh, điện thoại rơi trên vạt váy.


Không biết người đàn ông đó đã quay lại từ lúc nào.

Khuỷu tay phải của anh vắt trên đàn piano, duy trì tư thế cúi người, áo khoác vest rũ xuống, như có như không chạm vào mặt cô.

Cơ thể Tô Trĩ Yểu cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Người đàn ông đứng ngược sáng cửa sổ sát đất, may còn có màn hình chiếc điện thoại rơi trên váy cô loé sáng giữa hai người họ. Nhưng Tô Trĩ Yểu không dám nhìn mặt anh. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.

Cô không dám ngẩng đầu.

Ở nơi mắt có thể nhìn thấy, tay áo ở khuỷu tay phải anh bị ướt, là máu. Không giống như là của người đang nằm trên đất, có vẻ như anh đã bị thương.

"Keep it secret, understand?"*

*Giữ bí mật, hiểu không?

Người đàn ông chậm rãi lên tiếng như không có chuyện gì, giọng nói vô cùng trầm ấm. Là Tiếng Anh bản địa, lưu loát vang lên trên đỉnh đầu cô.

Giọng nói của anh không hề có khẩu âm nước ngoài, không xác định được có phải là do phát âm quá chuẩn hay không. Tóm lại, trong lúc nhất thời Tô Trĩ Yểu không đoán được anh có phải người bản địa hay không. Nhưng rõ ràng có thể nghe ra sự cảnh cáo trong giọng nói của anh.

Không nên nói thì đừng nói.

Anh bước tới, trên người mang theo hơi lạnh của gió tuyết trời đêm, khí lạnh thấu xương mạnh mẽ len lỏi vào hơi thở của cô, giống như đang ép buộc cô phải khuất phục.

Tô Trĩ Yểu nín thở, miễn cưỡng gật đầu.


Sau khi người đàn ông nhìn cô từ trên cao xuống một lúc lâu, anh ngồi xổm xuống, không hề hoảng loạn, dùng tay trái sạch sẽ nhặt chiếc chiếc kem cô đánh rơi trên đất lên. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.

Vị sữa dừa muối.

Ngón tay lau lớp bụi dính trên vỏ que kem rồi đưa nó đến trước mặt cô.

Tô Trĩ Yểu nhìn bàn tay anh trước mặt mình.

Năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ nét, mu bàn tay lộ rõ gân xanh chỉ những người đàn ông trưởng thành mới có.

Phần cổ tay có một hình xăm, khoảng cách rất gần, có thể ghép lại thành một từ.

Tartarus.

Chưa từng thấy qua, cô cũng không hiểu nghĩa của từ này, cũng không biết là ngôn ngữ của nước nào. Nhưng cô có một cảm giác rất kỳ lạ.

Tim Tô Trĩ Yểu đập thình thịch, không hề lên tiếng, ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy que kem của mình.

Trên người đàn ông vanh lên tiếng cười khẽ.

“Good lass.”*

*Cô bé ngoan.

Đêm giáng sinh, tuyết rơi ngoài cửa kính như bong bóng đang tỏa sáng, giống như cô đang ở trong thế giới của quả cầu thủy tinh. Chỉ tiếc là, cảnh tượng lúc đó trông giống một câu chuyện cổ tích đen tối hơn.

Sau đó, có vẻ như anh còn nói một câu “happy birthday” nữa, giọng điệu lười biếng, ý vị sâu xa. Nhưng lúc đó Tô Trĩ Yểu có chút hoảng loạn, ý thức bị sự sợ hãi bủa vây như tằm quay tơ. Bản chuyển ngữ thuộc về Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại luvevaland.

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông trộn lẫn thêm chút dịu dàng, trầm ấm. Câu nói đó không có điềm báo cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô…

Good lass…

Good lass…


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương