Kỳ nghỉ đông đối với Hạ Tiểu Xuyên mà nói cũng chẳng có gì gọi là vui vẻ. Cha mẹ cậu vốn dĩ đều ở nước ngoài, thường thì vào dịp này cũng chẳng mấy khi trở về. Một mình sống trong căn nhà trống rỗng kỳ thực rất buồn chán!

Lâu lâu cũng có một người anh họ tên Hạ Dũng đến ở chung, nhưng lại dắt theo cả đống bạn bè mở party ăn uống nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng. Được một thời gian Hạ Tiểu Xuyên cũng dần quen thân với đám người này.

Hôm nay chơi bời đến hơn mười hai giờ đêm mới chịu ngừng, Hạ Tiểu Xuyên cố căng mắt dọn dẹp cho xong rồi lăn ra ngủ. Chưa được bao lâu thì chuông điện thoại reo lên, cậu lười biếng quơ quào vơ lấy điện thoại ở đầu giường: “Ai vậy?”

Đầu dây bên kia không lên tiếng, chỉ truyền đến tiếng hít thở thật dài. Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên cảm thấy tỉnh táo hơn, ngồi dậy do dự hỏi: “Lý Minh có phải không?”

Người kia vẫn không lên tiếng, giờ đây Hạ Tiểu Xuyên gần như đã chắc chắn rồi, bèn tiếp tục hỏi dồn: “Lý Minh, đúng là cậu phải không? Nếu đúng thì dùng tay gõ vào microphone đi.”

Bên kia quả nhiên truyền sang âm thanh ‘lộp cộp’, còn kèm theo một tiếng nấc nho nhỏ. Tuy là rất nhỏ nhưng đang đêm khuya tĩnh lặng, Hạ Tiểu Xuyên vẫn có thể nghe được rõ ràng, lập tức luống cuống: “Lý Minh! Cậu đang khóc đấy à?”

Tiếng nghẹn ngào như có như không tiếp theo càng chứng minh thêm cho suy đoán của cậu. Đã khuya thế này mà còn khóc làm cho Hạ Tiểu Xuyên quả thật rất lo lắng: “Giờ cậu đang ở đâu? Nói đi tôi đến ngay?”

Loa điện thoại vẫn không truyền sang bất kỳ tiếng nói nào, Hạ Tiểu Xuyên giờ mới ý thức ra được là đối phương căn bản không thể nói chuyện. Tự cười nhạo bản thân mình ngớ ngẩn, nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như cậu đang ở nhà thì gõ một cái, không thì gõ hai cái.”

Trong loa truyền ra một tiếng ‘cộp’, Hạ Tiểu Xuyên nhanh chóng nói tiếp: “Bây giờ tôi cúp máy, cậu nhắn tin địa chỉ để tôi qua nhé.” Vài phút sau tin nhắn của Lý Minh chuyển tới, cậu vội thay quần áo chạy ra khỏi nhà.



Dù bây giờ đã quá nửa đêm nhưng nhà Lý Minh vẫn còn sáng đèn, trước cửa là một đám người hiếu kỳ đang vây quanh, bỗng có hai cảnh sát khiêng một thi thể vạch đám đông bước ra.

Hạ Tiểu Xuyên ra sức chen qua qua đám người dày đặc, cuối cùng tìm được Lý Minh đang đứng im không nhúc nhích trước cửa nhà. Cậu vội chạy đến nắm lấy tay hắn: “Lý Minh, cậu có ổn không vậy?”

Lý Minh dường như đã hóa đá, không có chút phản ứng nào.

“Lý Minh, Lý Minh” Hạ Tiểu Xuyên vừa gọi vừa lay hai ba lần hắn mới hơi tỉnh lại. Nhận ra cậu hắn vội giữ chặt lấy như kẻ chết đuối chụp được phao cứu sinh, ôm chặt vào lồng ngực. Hạ Tiểu Xuyên cảm nhận được một thứ chất lỏng nóng hổi đang lăn dài trên gáy mình.

Nguyên Lý Minh có một người mẹ mắc bệnh tâm thần, mà người mẹ ấy ngay lúc này đã uống thuốc độc tự sát, bỏ mặc hắn một mình giữa cõi đời bao la…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương