Showbiz Phồn Hoa
-
Chương 77: Thật đáng yêu…
Nhưng mà Lưu Hoài Khang nghe thấy thế thì không vui như vậy nữa, anh ta thẳng thừng ra lệnh: “Đổi tên khác đi.”
“Vì sao? Từ này rất hay mà, tổng giám đốc Lưu, cũng không thể đến tên của thú cưng anh cũng quản chứ?”
Giọng điệu của Khiết Ninh rất vô tội, dường như cô hoàn toàn không biết đến cái tiểu tiết phạm húy này, cứ như cô thật sự vô tình chọn vậy, nhưng mà Lưu Hoài Khang biết, cô chỉ đang khua môi múa mép thôi.
Tô Mẫn cảm thấy bầu không khí này có gì đó không đúng lắm, tuy cô không được lanh lợi cho lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là một người quản lý đạt tiêu chuẩn, thế là cô liền ho một tiếng để xoa dịu đi.
“Đúng rồi tổng giám đốc Lưu, cái tên này rất hay mà, hơn nữa còn trùng với tên của anh, nghe thật đáng yêu…”
Càng về sau, giọng nói của Tô Mẫn càng nhỏ, cuối cùng cô cũng nhận ra bản thân mình đã “nói lời không nên nói”.
Khiết Ninh ngay lập tức dở khóc dở cười, cô còn đang hi vọng quản lý của mình giúp cô giải vây, ai ngờ là làm cô phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
“Ở đây không còn chuyện của cô nữa.” Lưu Hoài Khang nói với Tô Mẫn, giọng điệu rõ ràng là không được vui lắm.
Tô Mẫn vừa hối hận vừa lo lắng nhìn về phía Khiết Ninh, nhưng Khiết Ninh chỉ thản nhiên nói: “Mẫn Mẫn, em về trước đi, lát nữa chị liên lạc với em sau.”
“Nhưng mà…”
“Không sao đâu.” Khiết Ninh nhìn cô nháy mắt, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Mẫn, Tô Mẫn biết mình tiếp tục ở lại nơi này chỉ thêm phiền phức, chỉ có thể quay người bỏ đi.
Đợi cô đi khỏi, Lưu Hoài Khang lập tức nổi cáu: “Biết là gần đây em to gan lắm, nhưng không ngờ em láo đến mức này.”
Khiết Ninh tỏ ra vô tội: “Tổng giám đốc Lưu, anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là một cái tên thôi mà, cũng không có hàm ý gì khác, em chỉ cảm thấy nghe hay mà gọi cũng thuận miệng, hơn nữa, trên đời này cũng không phải mỗi tên anh mới có chữ “Khang”.”
“Nếu như đã là tùy ý đặt, vậy cũng tùy ý đổi đi.”
Lưu Hoài Khang cúi xuống nhìn con mèo một cái: “Gọi là “Ninh Ninh” đi.”
Khiết Ninh cau mày, không thể không nói, trên một số phương diện nào đó, cái bộ dạng so đo từng tý của anh ta quả thật hơi trẻ con.
“Gọi “Khang Khang” quen rồi, đổi tên nó nghe không hiểu đâu.” Khiết Ninh nói rất đúng lý hợp tình, cô gọi con mèo một tiếng “Ninh Ninh”, con mèo lông vàng quả nhiên không thèm ngẩng đầu lên mà tiếp tục cọ xát rồi liếm lông.
Khiết Ninh nhướng mày: “Anh xem~”
Lưu Hoài Khang cũng nhìn vào con mèo lông vàng, nó đang ở bên chân anh đi qua đi lại, dáng vẻ ngoan ngoãn làm anh không khỏi nghĩ đến người phụ nữ trước mắt, nhưng mà vẫn không đi đến bế nó lên.
Khiết Ninh biết anh ta thích sạch sẽ, những loài động vật nhỏ có lông này anh ta hầu như là sẽ không chạm vào, thế là cô liền bế mèo lên hướng về phía anh ta rồi mỉm cười: “Tổng giám đốc Lưu, thật sự chỉ là một cái tên thôi mà, anh là tổng giám đốc, phải có tấm lòng bao dung chứ, tính toán mấy chuyện nhàm chán này làm gì.”
Nhàm chán sao? Nhưng mà chỉ cần là chuyện liên quan đến cô, anh ta đều không cảm thấy nhàm chán.
“Hôm nay tổng giám đốc muốn ăn gì đây, em nấu cho anh ăn.” Khó khăn lắm mới thấy sắc mặt anh không nghiêm nghị như vậy nữa, Khiết Ninh lập tức đổi chủ đề, cô đặt con mèo ở ban công rồi đi vào nhà bếp.
Lưu Hoài Khang đáp: “Trứng ốp la là được.”
Khiết Ninh khó hiểu quay đầu lại: “Chỉ cần món này sao?”
Lưu Hoài Khang thờ ơ nói: “Anh đến đây không phải để ăn cơm, không cần phí công đâu.”
Khiết Ninh cười dịu dàng: “Cho dù không phải, vậy em cũng phải hầu hạ tổng giám đốc Lưu cho tốt chứ, anh đã mất công đến đây, là vinh dự của em, cũng không thể để anh đói bụng mà đi về được.”
Cái miệng của cô vẫn ngọt như xưa, nhưng Lưu Hoài Khang lại không thoải mái mấy, anh ta hỏi: “Hai hôm hay có uống thuốc đẩy đủ không?”
Khiết Ninh sững sờ, cô phát hiện ra Lưu Hoài Khang gần đây quả thật rất thích quan tâm đến sức khỏe của cô, nhưng mà nghĩ đến việc anh ta vì muốn cô có thể khỏe lại nhanh nhất có thể để phục vụ anh ta, chút cảm động ít ỏi đó lại tan biến đi.
“Có lẽ cũng còn mấy hôm nữa.”
“Sao lâu vậy?” Lưu Hoài Khang cau mày.
Khiết Ninh thờ ơ bật cười: “Em cũng không muốn mỗi ngày phải uống thuốc bổ đâu, nhưng mà hết cách rồi, bác sĩ đã dặn đi dặn lại rồi, tổng giám đốc Lưu nếu thật sự không nhịn được nữa, có thể tìm một người phụ nữ khác.”
Vừa dứt lời, cô đã bị ánh mắt của Lưu Hoài Khang làm cho đông cứng người.
“Ý của em là, sức khỏe của em có hạn, sau này e là không thể làm tổng giám đốc Lưu thỏa mãn được.” Khiết Ninh biết điều bổ sung thêm.
Những lời này của cô không phải có ý khước từ, bởi vì lần trước sảy thai, hơn nữa còn là làm một cuộc phẫu thuật lớn trong lúc sảy thai, sức khỏe bị tổn thương nặng nề, cho dù sau này có bồi bổ công phu như thế nào đi chăng nữa, thì thật sự cũng đã làm tổn thương đến gốc rễ của cô rồi.
Hơn nữa lúc trước cô còn đỡ đạn thay cho Lưu Hoài Khang, sức khỏe đã yếu lại càng yếu hơn, cho nên bây giờ, mỗi lần bị bệnh cô đều hồi phục khá chậm, thể chất không thể khỏe mạnh như lúc trước được.
Nhiều di chứng như vậy, có bù đắp ngàn vạn lần cũng mãi mãi không thể được, huống chi cô còn bị mất đi quyền làm mẹ.
“Xem ra, em cũng biết thân biết phận lắm.” Lưu Hoài Khang tối sầm mặt nói.
“Nếu như đã tự mình biết mình, thì nhanh bồi dưỡng cho lại sức khỏe đi, bên cạnh anh không cần một bình hoa chỉ có thể ngắm.”
Nghe thấy giọng nói vô tình lãnh khốc của anh ta, trong lòng Khiết Ninh có chút đau đớn, nhưng vẫn phải mạnh mẽ nén nỗi đau lại.
Lưu Hoài Khang sẽ không bao giờ quan tâm đến những dằn vặt mà cô phải chịu, cô càng đau lòng thì càng không đáng.
Cô không cần phải đau lòng vì người đàn ông tồi này.
“Em biết rồi, em sẽ nhanh chóng bồi dưỡng sức khỏe lại, sẽ không phụ ý tốt của tổng giám đốc Lưu đâu.” Khiết Ninh vừa bận ở trong bếp vừa nói khẽ.
“Nhưng mà tổng giám đốc Lưu đã có vợ sắp cưới rồi, cứ đến chỗ em có phải không ổn thỏa lắm không?”
“Chuyện của anh không đến lượt em xen vào.” Lưu Hoài Khang thẳng thừng ném cho cô một câu.
“Tổng giám đốc Lưu cũng vô tình quá đấy.”
Khiết Ninh quay người lại, đặt cái trứng ốp la vàng rực lên bàn, cô khẽ thở dài: “Em biết em không có tư cách xen vào, nhưng mà không phải vì người ta quá quan tâm anh sao? Chỉ là em sợ vì em mà anh lại bị truyền thông viết sai lệch thôi.”
Ánh mắt của Lưu Hoài Khang khẽ lóe lên, vẻ mặt và ánh mắt anh nhìn cô đầy sự sâu lắng.
Khiết Ninh tùy tiện nhìn anh ta, cười đẹp như hoa: “Tổng giám đốc Lưu, anh nhìn em như vậy, em sẽ tưởng là anh yêu em đấy.”
Lưu Hoài Khang nở một nụ cười giễu cợt lạnh lùng, cứ ngồi vậy mà không dùng bữa.
Khiết Ninh vẫn giống như lúc trước, ngồi đối diện với anh ta, cô chống cằm rồi bình thản nói: “Tổng giám đốc Lưu, anh nói xem sao anh lại đẹp trai như vậy? Rõ ràng là đã ngắm rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, tim em đều đập nhanh hơn.”
Anh ta tỉnh bơ, cứ như không nghe thấy, tiếp tục dùng muỗng nĩa trong tay.
Điều này càng làm Khiết Ninh muốn khiêu khích anh, cô không tin anh ta từ đầu đến cuối cứ không thèm đếm xỉa đến cô.
“Anh nói xem, em như thế này, có khi nào là yêu anh rồi không?”
Lời này vừa nói ra, Lưu Hoài Khang cuối cùng cũng ngước mắt lên.
Khiết Ninh cứ như là đạt được mục đích mà nhếch môi, đồng thời cô cũng đã chuẩn bị xong những lời nói để châm chọc và đối mặt với anh ta, nhưng mà điều kì lạ là, Lưu Hoài Khang chỉ nhìn cô một cái thật sâu, anh không nói một lời.
Chuyện này không hợp lý gì cả, nếu như là lúc trước, anh ta nhất định sẽ lạnh lùng nói cô “không xứng”.
“Haiz, em cũng thê thảm quá, yêu một người không nên yêu.”
Khiết Ninh thút thít, thấy Lưu Hoài Khang ăn xong liền đi dọn dẹp bát đũa, nhưng bị anh cản lại.
“Lát nữa gọi giúp việc sang đây, sau này mấy chuyện này không cần đích thân làm đâu.”
Khiết Ninh ngây ra, nghe thấy ý tứ trong lời nói này, là muốn cho cô một người giúp việc riêng?
“Không cần đâu, em tự làm quen rồi”. Khiết Ninh từ chối.
Nhưng mà những điều Lưu Hoài Khang quyết định trước nay không dễ thay đổi: “Anh sắp xếp thay em, không cần em trả tiền đâu.”
Khiết Ninh hơi buồn cười, hóa ra anh ta nghĩ cô không nỡ tiêu tiền.
Cũng không sai, trước mặt anh ta không phải cô là một người phụ nữ hám tiền sao?
“Vậy thì làm phiền tổng giám đốc Lưu rồi.” Biết là không thể từ chối, Khiết Ninh liền tạm thời nhận lời anh, đợi sau này tìm một lý do đuổi người giúp việc đi là được.
“Vì sao? Từ này rất hay mà, tổng giám đốc Lưu, cũng không thể đến tên của thú cưng anh cũng quản chứ?”
Giọng điệu của Khiết Ninh rất vô tội, dường như cô hoàn toàn không biết đến cái tiểu tiết phạm húy này, cứ như cô thật sự vô tình chọn vậy, nhưng mà Lưu Hoài Khang biết, cô chỉ đang khua môi múa mép thôi.
Tô Mẫn cảm thấy bầu không khí này có gì đó không đúng lắm, tuy cô không được lanh lợi cho lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là một người quản lý đạt tiêu chuẩn, thế là cô liền ho một tiếng để xoa dịu đi.
“Đúng rồi tổng giám đốc Lưu, cái tên này rất hay mà, hơn nữa còn trùng với tên của anh, nghe thật đáng yêu…”
Càng về sau, giọng nói của Tô Mẫn càng nhỏ, cuối cùng cô cũng nhận ra bản thân mình đã “nói lời không nên nói”.
Khiết Ninh ngay lập tức dở khóc dở cười, cô còn đang hi vọng quản lý của mình giúp cô giải vây, ai ngờ là làm cô phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
“Ở đây không còn chuyện của cô nữa.” Lưu Hoài Khang nói với Tô Mẫn, giọng điệu rõ ràng là không được vui lắm.
Tô Mẫn vừa hối hận vừa lo lắng nhìn về phía Khiết Ninh, nhưng Khiết Ninh chỉ thản nhiên nói: “Mẫn Mẫn, em về trước đi, lát nữa chị liên lạc với em sau.”
“Nhưng mà…”
“Không sao đâu.” Khiết Ninh nhìn cô nháy mắt, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Mẫn, Tô Mẫn biết mình tiếp tục ở lại nơi này chỉ thêm phiền phức, chỉ có thể quay người bỏ đi.
Đợi cô đi khỏi, Lưu Hoài Khang lập tức nổi cáu: “Biết là gần đây em to gan lắm, nhưng không ngờ em láo đến mức này.”
Khiết Ninh tỏ ra vô tội: “Tổng giám đốc Lưu, anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là một cái tên thôi mà, cũng không có hàm ý gì khác, em chỉ cảm thấy nghe hay mà gọi cũng thuận miệng, hơn nữa, trên đời này cũng không phải mỗi tên anh mới có chữ “Khang”.”
“Nếu như đã là tùy ý đặt, vậy cũng tùy ý đổi đi.”
Lưu Hoài Khang cúi xuống nhìn con mèo một cái: “Gọi là “Ninh Ninh” đi.”
Khiết Ninh cau mày, không thể không nói, trên một số phương diện nào đó, cái bộ dạng so đo từng tý của anh ta quả thật hơi trẻ con.
“Gọi “Khang Khang” quen rồi, đổi tên nó nghe không hiểu đâu.” Khiết Ninh nói rất đúng lý hợp tình, cô gọi con mèo một tiếng “Ninh Ninh”, con mèo lông vàng quả nhiên không thèm ngẩng đầu lên mà tiếp tục cọ xát rồi liếm lông.
Khiết Ninh nhướng mày: “Anh xem~”
Lưu Hoài Khang cũng nhìn vào con mèo lông vàng, nó đang ở bên chân anh đi qua đi lại, dáng vẻ ngoan ngoãn làm anh không khỏi nghĩ đến người phụ nữ trước mắt, nhưng mà vẫn không đi đến bế nó lên.
Khiết Ninh biết anh ta thích sạch sẽ, những loài động vật nhỏ có lông này anh ta hầu như là sẽ không chạm vào, thế là cô liền bế mèo lên hướng về phía anh ta rồi mỉm cười: “Tổng giám đốc Lưu, thật sự chỉ là một cái tên thôi mà, anh là tổng giám đốc, phải có tấm lòng bao dung chứ, tính toán mấy chuyện nhàm chán này làm gì.”
Nhàm chán sao? Nhưng mà chỉ cần là chuyện liên quan đến cô, anh ta đều không cảm thấy nhàm chán.
“Hôm nay tổng giám đốc muốn ăn gì đây, em nấu cho anh ăn.” Khó khăn lắm mới thấy sắc mặt anh không nghiêm nghị như vậy nữa, Khiết Ninh lập tức đổi chủ đề, cô đặt con mèo ở ban công rồi đi vào nhà bếp.
Lưu Hoài Khang đáp: “Trứng ốp la là được.”
Khiết Ninh khó hiểu quay đầu lại: “Chỉ cần món này sao?”
Lưu Hoài Khang thờ ơ nói: “Anh đến đây không phải để ăn cơm, không cần phí công đâu.”
Khiết Ninh cười dịu dàng: “Cho dù không phải, vậy em cũng phải hầu hạ tổng giám đốc Lưu cho tốt chứ, anh đã mất công đến đây, là vinh dự của em, cũng không thể để anh đói bụng mà đi về được.”
Cái miệng của cô vẫn ngọt như xưa, nhưng Lưu Hoài Khang lại không thoải mái mấy, anh ta hỏi: “Hai hôm hay có uống thuốc đẩy đủ không?”
Khiết Ninh sững sờ, cô phát hiện ra Lưu Hoài Khang gần đây quả thật rất thích quan tâm đến sức khỏe của cô, nhưng mà nghĩ đến việc anh ta vì muốn cô có thể khỏe lại nhanh nhất có thể để phục vụ anh ta, chút cảm động ít ỏi đó lại tan biến đi.
“Có lẽ cũng còn mấy hôm nữa.”
“Sao lâu vậy?” Lưu Hoài Khang cau mày.
Khiết Ninh thờ ơ bật cười: “Em cũng không muốn mỗi ngày phải uống thuốc bổ đâu, nhưng mà hết cách rồi, bác sĩ đã dặn đi dặn lại rồi, tổng giám đốc Lưu nếu thật sự không nhịn được nữa, có thể tìm một người phụ nữ khác.”
Vừa dứt lời, cô đã bị ánh mắt của Lưu Hoài Khang làm cho đông cứng người.
“Ý của em là, sức khỏe của em có hạn, sau này e là không thể làm tổng giám đốc Lưu thỏa mãn được.” Khiết Ninh biết điều bổ sung thêm.
Những lời này của cô không phải có ý khước từ, bởi vì lần trước sảy thai, hơn nữa còn là làm một cuộc phẫu thuật lớn trong lúc sảy thai, sức khỏe bị tổn thương nặng nề, cho dù sau này có bồi bổ công phu như thế nào đi chăng nữa, thì thật sự cũng đã làm tổn thương đến gốc rễ của cô rồi.
Hơn nữa lúc trước cô còn đỡ đạn thay cho Lưu Hoài Khang, sức khỏe đã yếu lại càng yếu hơn, cho nên bây giờ, mỗi lần bị bệnh cô đều hồi phục khá chậm, thể chất không thể khỏe mạnh như lúc trước được.
Nhiều di chứng như vậy, có bù đắp ngàn vạn lần cũng mãi mãi không thể được, huống chi cô còn bị mất đi quyền làm mẹ.
“Xem ra, em cũng biết thân biết phận lắm.” Lưu Hoài Khang tối sầm mặt nói.
“Nếu như đã tự mình biết mình, thì nhanh bồi dưỡng cho lại sức khỏe đi, bên cạnh anh không cần một bình hoa chỉ có thể ngắm.”
Nghe thấy giọng nói vô tình lãnh khốc của anh ta, trong lòng Khiết Ninh có chút đau đớn, nhưng vẫn phải mạnh mẽ nén nỗi đau lại.
Lưu Hoài Khang sẽ không bao giờ quan tâm đến những dằn vặt mà cô phải chịu, cô càng đau lòng thì càng không đáng.
Cô không cần phải đau lòng vì người đàn ông tồi này.
“Em biết rồi, em sẽ nhanh chóng bồi dưỡng sức khỏe lại, sẽ không phụ ý tốt của tổng giám đốc Lưu đâu.” Khiết Ninh vừa bận ở trong bếp vừa nói khẽ.
“Nhưng mà tổng giám đốc Lưu đã có vợ sắp cưới rồi, cứ đến chỗ em có phải không ổn thỏa lắm không?”
“Chuyện của anh không đến lượt em xen vào.” Lưu Hoài Khang thẳng thừng ném cho cô một câu.
“Tổng giám đốc Lưu cũng vô tình quá đấy.”
Khiết Ninh quay người lại, đặt cái trứng ốp la vàng rực lên bàn, cô khẽ thở dài: “Em biết em không có tư cách xen vào, nhưng mà không phải vì người ta quá quan tâm anh sao? Chỉ là em sợ vì em mà anh lại bị truyền thông viết sai lệch thôi.”
Ánh mắt của Lưu Hoài Khang khẽ lóe lên, vẻ mặt và ánh mắt anh nhìn cô đầy sự sâu lắng.
Khiết Ninh tùy tiện nhìn anh ta, cười đẹp như hoa: “Tổng giám đốc Lưu, anh nhìn em như vậy, em sẽ tưởng là anh yêu em đấy.”
Lưu Hoài Khang nở một nụ cười giễu cợt lạnh lùng, cứ ngồi vậy mà không dùng bữa.
Khiết Ninh vẫn giống như lúc trước, ngồi đối diện với anh ta, cô chống cằm rồi bình thản nói: “Tổng giám đốc Lưu, anh nói xem sao anh lại đẹp trai như vậy? Rõ ràng là đã ngắm rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, tim em đều đập nhanh hơn.”
Anh ta tỉnh bơ, cứ như không nghe thấy, tiếp tục dùng muỗng nĩa trong tay.
Điều này càng làm Khiết Ninh muốn khiêu khích anh, cô không tin anh ta từ đầu đến cuối cứ không thèm đếm xỉa đến cô.
“Anh nói xem, em như thế này, có khi nào là yêu anh rồi không?”
Lời này vừa nói ra, Lưu Hoài Khang cuối cùng cũng ngước mắt lên.
Khiết Ninh cứ như là đạt được mục đích mà nhếch môi, đồng thời cô cũng đã chuẩn bị xong những lời nói để châm chọc và đối mặt với anh ta, nhưng mà điều kì lạ là, Lưu Hoài Khang chỉ nhìn cô một cái thật sâu, anh không nói một lời.
Chuyện này không hợp lý gì cả, nếu như là lúc trước, anh ta nhất định sẽ lạnh lùng nói cô “không xứng”.
“Haiz, em cũng thê thảm quá, yêu một người không nên yêu.”
Khiết Ninh thút thít, thấy Lưu Hoài Khang ăn xong liền đi dọn dẹp bát đũa, nhưng bị anh cản lại.
“Lát nữa gọi giúp việc sang đây, sau này mấy chuyện này không cần đích thân làm đâu.”
Khiết Ninh ngây ra, nghe thấy ý tứ trong lời nói này, là muốn cho cô một người giúp việc riêng?
“Không cần đâu, em tự làm quen rồi”. Khiết Ninh từ chối.
Nhưng mà những điều Lưu Hoài Khang quyết định trước nay không dễ thay đổi: “Anh sắp xếp thay em, không cần em trả tiền đâu.”
Khiết Ninh hơi buồn cười, hóa ra anh ta nghĩ cô không nỡ tiêu tiền.
Cũng không sai, trước mặt anh ta không phải cô là một người phụ nữ hám tiền sao?
“Vậy thì làm phiền tổng giám đốc Lưu rồi.” Biết là không thể từ chối, Khiết Ninh liền tạm thời nhận lời anh, đợi sau này tìm một lý do đuổi người giúp việc đi là được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook