Showbiz Phồn Hoa
-
Chương 15: Số tiền đó chắc chắn không đủ bù đắp
Biệt thự ở Vịnh Hạnh Thủy có giá rất đắt đỏ. Nếu Lưu Hoài Khang đã cho, cô chẳng có lý do gì mà không nhận, còn nữa, mối quan hệ của cô với Lưu Hoài Khang đã kết thúc, cũng không cần phải buồn đau nữa, coi như là cô bị thương nên phải trải qua một cuộc phẫu thuật.
Phẫu thuật thay thận cộng với sẩy thai gây ra tổn hại lớn cho cơ thể, vì vậy Khiết Ninh nằm bẹp trên giường hơn nửa tháng, một ngày ba bữa ăn đều được y tá mang đến.
Khiết Thành gọi đến hỏi Khiết Ninh rằng sao đến Nam Thành lâu thế chưa về?
Khiết Ninh vẫn còn hơi yếu, nên cô đưa địa chỉ của bệnh viện Nam Thành để Khiết Thành đến đón mình.
Chiều hôm đó Khiết Thành đến bệnh viện.
Khi nhìn thấy Khiết Ninh ngồi trong phòng bệnh, gương mặt tái nhợt, cậu bị sốc, lo lắng hỏi: "Chị, chẳng phải chị đến để kiểm tra sức khỏe thôi sao, sao trông người lại yếu thế này?"
Vừa nói muốn gọi bác sĩ, Khiết Ninh đã vội túm chặt tay cậu lại, mỉm cười nói: "Đúng là thế, nhưng sau đó phát hiện ra cơ thể chị có vấn đề nên đã thực hiện một ca phẫu thuật nhỏ. Không sao đâu, chúng ta về đi."
"Chị thực sự ổn chứ?"
Khiết Thành rất khó chịu. Cậu ngước lên nhìn chị gái mình. Khiết Ninh gõ nhẹ đầu anh một cái rồi nhấn mạnh vài lần rằng mình ổn, thì Khiết Thành mới đưa cô đi.
Ngay khi bước ra khỏi cửa bệnh viện, Khiết Ninh tình cờ chạm mặt với Lưu Hoài Khang.
Người đàn ông này luôn coi trọng hình ảnh của bản thân. Bây giờ thì và vạt lỏng lẻo buộc quanh cổ nhưng lại chẳng hề quan tâm, trên tay anh còn đang cầm bình giữ nhiệt, nghiêng người nói chuyện với trợ lý Trần bên cạnh, khuôn mặt mang theo một nụ cười nhẹ.
Dường như nhận thấy rằng ai đó đang nhìn mình, Lưu Hoài Khang ngước đầu lên bắt gặp Khiết Ninh đang khoác tay một chàng trai trẻ sắc mặt gầy gò và xanh xao, không có tia hồng hào.
Cô đang mang thai nhưng lại đi tiến hành phẫu thuật thay thận, người bình thường cũng không thể chịu đựng nổi.
Ánh mắt Lưu Hoài Khang khẽ lướt qua một tia kỳ lạ, đôi môi mỏng của anh ta khẽ mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó nhưng Khiết Ninh vẫn giữ tốc độ đi, khoác tay em trai đi ngang qua, không hề lưu luyến.
"Anh Lưu?" Trợ lý Trần nói cả nửa ngày nhưng lại thấy sếp mình dường như chẳng để ý, cứ nhìn chằm chằm về phía cửa, bèn mở miệng hỏi: "Có chuyện gì thế ạ?"
"Chàng trai trẻ kia chính là người em trai đã hôn mê hai năm của cô ấy à?"
"Tôi đã đi kiểm tra rồi, chính xác là như vậy." Trợ lý Trần trả lời, nhưng trong lòng anh ta có chút khó chịu. Tối qua ngài Lưu yêu cầu anh chuyển tiền cho cô Khiết Ninh, dường như muốn vạch rõ mối quan hệ giữa hai người. Sao bây giờ lại hỏi chuyện này chứ?
Lưu Hoài Khang ậm ừ, cầm bình giữ nhiệt đi về phía phòng bệnh, thản nhiên nói: "Thông báo cho Hạ Lâm một tiếng, chuyển hết tài nguyên tốt ở Điền Hoan cho Khiết Ninh."
Dù sao thì Khiết Ninh đã theo anh hai năm. Lần này cơ thể bị tổn hại rất nhiều đến nỗi số tiền đó thực sự không đủ để bù đắp nổi.
Trần Nhạn đáp lại một tiếng.
Khiết Thành biết rằng chị gái mình đang tâm trạng tồi tệ nên cũng không hỏi anh rể đâu. Cậu im lặng đưa chị về Hà Thành. Khi về đến căn hộ, cậu nấu bữa tối cho cô.
Khiết Ninh ăn một miếng, chê bai: "Mặn quá."
"Hai năm em không nấu ăn, tất nhiên là không quen tay rồi." Khiết Thành không để bụng, cười ha ha: "Em thường xuyên nấu là quen tay ấy mà, đảm bảo rằng lần tới chị ăn đồ em nấu, sẽ chỉ khen em mà thôi!"
Khiết Ninh bị chọc bật cười vui vẻ.
Cô không thiết ăn, nên chỉ ăn nửa bát mì. Nhìn xung quanh căn hộ, nơi mà cô sống hai năm, cuối cùng cô chỉ mang theo đồ trang sức có giá trị. Những thứ khác đều bảo Khiết Thành gói lại vứt đi.
Người cũ không đi thì người mới không đến. Dù sao, giờ cô cũng đã có tiền, cô có thể mua quần áo và túi xách, tiêu xài thoải mái!
Giờ đến mức phải dọn khỏi căn hộ rồi, Khiết Thành cũng hiểu ra phần nào, không kìm được nữa liền hỏi: "Chị và anh rể..."
"Chia tay rồi, chia tay trong yên bình." Khiết Ninh mỉm cười nói, như thể chuyện đó không liên quan đến cô vậy: "Chị không thể chịu đựng được việc anh ấy quá bận rộn, vì vậy đã đề nghị chia tay và anh ấy đã đồng ý."
"Chia, chia tay?" Khiết Thành sửng sốt, liếc nhìn vào bụng cô một cách vô thức: "Nhưng mà chị đang mang thai rồi, hai người chia tay thì đứa trẻ phải làm sao đây..."
Khiết Ninh xoa bụng, cố gắng giữ cho giọng nói không run rẩy: "Nếu chia tay rồi, chị cũng không thể nuôi con cho người khác được, vì thế chị đã bỏ đứa trẻ rồi."
"..."
Đột nhiên vẻ mặt của Khiết Thành trở nên rất khó coi. Cậu lấy túi xách của Khiết Ninh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn là anh ta đã ép buộc chị, có phải không? Em phải gọi điện cho gã khốn đó, chửi chết anh ta!"
"Thành, đừng gây rắc rối nữa." Khiết Ninh giữ tay cậu rồi nói nhẹ nhàng: "Bọn chị thực sự đã chia tay một cách hòa bình. Là do chị không muốn đứa trẻ này nữa, vả lại anh ấy cũng bù đắp cho chị rồi."
"Chị!" Khiết Thành tức giận đến mức, suýt chút nữa thì thốt lên tiếng chửi thề.
Khiết Ninh giữ chặt lấy tay anh, vừa nói vừa nở nụ cười: "Thành, em có thể tỉnh lại đã là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho chị rồi, hứa với chị, những việc đã qua thì hãy để nó qua đi, nhé."
Một quả thận đổi lấy 240 tỷ và tự do, cô thậm chí còn khá hài lòng.
Khiết Thành đã hiểu, cũng không nói thêm gì nữa.
Phẫu thuật thay thận cộng với sẩy thai gây ra tổn hại lớn cho cơ thể, vì vậy Khiết Ninh nằm bẹp trên giường hơn nửa tháng, một ngày ba bữa ăn đều được y tá mang đến.
Khiết Thành gọi đến hỏi Khiết Ninh rằng sao đến Nam Thành lâu thế chưa về?
Khiết Ninh vẫn còn hơi yếu, nên cô đưa địa chỉ của bệnh viện Nam Thành để Khiết Thành đến đón mình.
Chiều hôm đó Khiết Thành đến bệnh viện.
Khi nhìn thấy Khiết Ninh ngồi trong phòng bệnh, gương mặt tái nhợt, cậu bị sốc, lo lắng hỏi: "Chị, chẳng phải chị đến để kiểm tra sức khỏe thôi sao, sao trông người lại yếu thế này?"
Vừa nói muốn gọi bác sĩ, Khiết Ninh đã vội túm chặt tay cậu lại, mỉm cười nói: "Đúng là thế, nhưng sau đó phát hiện ra cơ thể chị có vấn đề nên đã thực hiện một ca phẫu thuật nhỏ. Không sao đâu, chúng ta về đi."
"Chị thực sự ổn chứ?"
Khiết Thành rất khó chịu. Cậu ngước lên nhìn chị gái mình. Khiết Ninh gõ nhẹ đầu anh một cái rồi nhấn mạnh vài lần rằng mình ổn, thì Khiết Thành mới đưa cô đi.
Ngay khi bước ra khỏi cửa bệnh viện, Khiết Ninh tình cờ chạm mặt với Lưu Hoài Khang.
Người đàn ông này luôn coi trọng hình ảnh của bản thân. Bây giờ thì và vạt lỏng lẻo buộc quanh cổ nhưng lại chẳng hề quan tâm, trên tay anh còn đang cầm bình giữ nhiệt, nghiêng người nói chuyện với trợ lý Trần bên cạnh, khuôn mặt mang theo một nụ cười nhẹ.
Dường như nhận thấy rằng ai đó đang nhìn mình, Lưu Hoài Khang ngước đầu lên bắt gặp Khiết Ninh đang khoác tay một chàng trai trẻ sắc mặt gầy gò và xanh xao, không có tia hồng hào.
Cô đang mang thai nhưng lại đi tiến hành phẫu thuật thay thận, người bình thường cũng không thể chịu đựng nổi.
Ánh mắt Lưu Hoài Khang khẽ lướt qua một tia kỳ lạ, đôi môi mỏng của anh ta khẽ mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó nhưng Khiết Ninh vẫn giữ tốc độ đi, khoác tay em trai đi ngang qua, không hề lưu luyến.
"Anh Lưu?" Trợ lý Trần nói cả nửa ngày nhưng lại thấy sếp mình dường như chẳng để ý, cứ nhìn chằm chằm về phía cửa, bèn mở miệng hỏi: "Có chuyện gì thế ạ?"
"Chàng trai trẻ kia chính là người em trai đã hôn mê hai năm của cô ấy à?"
"Tôi đã đi kiểm tra rồi, chính xác là như vậy." Trợ lý Trần trả lời, nhưng trong lòng anh ta có chút khó chịu. Tối qua ngài Lưu yêu cầu anh chuyển tiền cho cô Khiết Ninh, dường như muốn vạch rõ mối quan hệ giữa hai người. Sao bây giờ lại hỏi chuyện này chứ?
Lưu Hoài Khang ậm ừ, cầm bình giữ nhiệt đi về phía phòng bệnh, thản nhiên nói: "Thông báo cho Hạ Lâm một tiếng, chuyển hết tài nguyên tốt ở Điền Hoan cho Khiết Ninh."
Dù sao thì Khiết Ninh đã theo anh hai năm. Lần này cơ thể bị tổn hại rất nhiều đến nỗi số tiền đó thực sự không đủ để bù đắp nổi.
Trần Nhạn đáp lại một tiếng.
Khiết Thành biết rằng chị gái mình đang tâm trạng tồi tệ nên cũng không hỏi anh rể đâu. Cậu im lặng đưa chị về Hà Thành. Khi về đến căn hộ, cậu nấu bữa tối cho cô.
Khiết Ninh ăn một miếng, chê bai: "Mặn quá."
"Hai năm em không nấu ăn, tất nhiên là không quen tay rồi." Khiết Thành không để bụng, cười ha ha: "Em thường xuyên nấu là quen tay ấy mà, đảm bảo rằng lần tới chị ăn đồ em nấu, sẽ chỉ khen em mà thôi!"
Khiết Ninh bị chọc bật cười vui vẻ.
Cô không thiết ăn, nên chỉ ăn nửa bát mì. Nhìn xung quanh căn hộ, nơi mà cô sống hai năm, cuối cùng cô chỉ mang theo đồ trang sức có giá trị. Những thứ khác đều bảo Khiết Thành gói lại vứt đi.
Người cũ không đi thì người mới không đến. Dù sao, giờ cô cũng đã có tiền, cô có thể mua quần áo và túi xách, tiêu xài thoải mái!
Giờ đến mức phải dọn khỏi căn hộ rồi, Khiết Thành cũng hiểu ra phần nào, không kìm được nữa liền hỏi: "Chị và anh rể..."
"Chia tay rồi, chia tay trong yên bình." Khiết Ninh mỉm cười nói, như thể chuyện đó không liên quan đến cô vậy: "Chị không thể chịu đựng được việc anh ấy quá bận rộn, vì vậy đã đề nghị chia tay và anh ấy đã đồng ý."
"Chia, chia tay?" Khiết Thành sửng sốt, liếc nhìn vào bụng cô một cách vô thức: "Nhưng mà chị đang mang thai rồi, hai người chia tay thì đứa trẻ phải làm sao đây..."
Khiết Ninh xoa bụng, cố gắng giữ cho giọng nói không run rẩy: "Nếu chia tay rồi, chị cũng không thể nuôi con cho người khác được, vì thế chị đã bỏ đứa trẻ rồi."
"..."
Đột nhiên vẻ mặt của Khiết Thành trở nên rất khó coi. Cậu lấy túi xách của Khiết Ninh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn là anh ta đã ép buộc chị, có phải không? Em phải gọi điện cho gã khốn đó, chửi chết anh ta!"
"Thành, đừng gây rắc rối nữa." Khiết Ninh giữ tay cậu rồi nói nhẹ nhàng: "Bọn chị thực sự đã chia tay một cách hòa bình. Là do chị không muốn đứa trẻ này nữa, vả lại anh ấy cũng bù đắp cho chị rồi."
"Chị!" Khiết Thành tức giận đến mức, suýt chút nữa thì thốt lên tiếng chửi thề.
Khiết Ninh giữ chặt lấy tay anh, vừa nói vừa nở nụ cười: "Thành, em có thể tỉnh lại đã là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho chị rồi, hứa với chị, những việc đã qua thì hãy để nó qua đi, nhé."
Một quả thận đổi lấy 240 tỷ và tự do, cô thậm chí còn khá hài lòng.
Khiết Thành đã hiểu, cũng không nói thêm gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook