Showbiz Là Của Tôi
-
Chương 95: Anh ơi, đừng chơi game nữa, chơi em nè
Edit + Beta: meomeoemlameo.
《It’s Me》 gồm tổng cộng mười bài hát, trong đó bao gồm《The Fight》 kể từ lúc ra single còn chưa nhập hộ khẩu chỗ nào. Chín bài hát còn lại đều là do Sầm Phong soạn nhạc biên vũ. Có mấy bài trong MV ID group còn hữu nghị tham gia vào, tiết kiệm tiền mời vũ công cho Thần Tinh.
Đương nhiên toàn bộ tạo hình trong album đầu tiên của Sầm Phong đều là Hứa Trích Tinh tự mình phụ trách. Có cô ra mặt, mượn được ngay trang phục từ các nhãn hiệu hào nhoáng highend. Lúc Sầm Phong quay MV trong album, từ đầu tới đuôi toàn mặc các mẫu mới sang trọng cao cấp.
Xứng đáng với một chữ “Đắt”.
Lúc Sầm Phong bận rộn chế tác album, Hứa Trích Tinh cũng đang bận rộn chuẩn bị gameshow.
Thời gian chung đụng của ID group đã hứa với fan là giới hạn trong một năm kể từ khi debut, một năm sau giải tán đường ai nấy đi, khả năng cả đời không thể tụ tập sum vầy được nữa.
Chuyện này đối với fan chân tình thật cảm theo group mà nói thật ra có hơi tàn nhẫn.
Cho nên ngoại trừ bình thường chạy show cả group, Thần Tinh hứa hẹn sẽ làm riêng một kế hoạch gameshow cho ID group, để fan không tiếc nuối vì đã theo đuổi nhóm trong thời gian giới hạn.
Ngay từ lúc đang quay《 Thần tượng thiếu niên 》, Hứa Trích Tinh đã bắt đầu bàn bạc kế hoạch nhóm này với Ngự thư phòng.
Gần hai năm nay thị trường gameshow trong nước phát triển cực kì tốt, đa dạng phong phú, cục diện độc quyền trên Internet của Thần Tinh trước đây đã dần dần bị phá vỡ.
Với gameshow trong nước thì “khách mời” vẫn luôn là yếu tố quan trọng nhất, rất nhiều khán giả chỉ nhìn khách mời chọn gameshow.
Nhưng đến phiên chương trình cho nhóm nhạc này, khách mời chính là 9 người của ID group. Ngoại trừ fans ra, số khán giả cảm thấy hứng thú muốn xem phỏng chừng chưa được tới 5%.
Cũng chỉ có thể dựa vào nội dung của bản thân gameshow để hấp dẫn người xem thôi.
Hứa Trích Tinh đã định làm, thì tuyệt đối không thể chỉ làm cho fans xem. Sản phẩm đầu ra của Thần Tinh, đương nhiên phải hướng tới đại chúng. Cô hy vọng chương trình lần này cả nhóm cũng sẽ bùng nổ trên internet như trước đây.
Không chỉ kéo dài danh tiếng của Thần Tinh, cũng phải nhân cơ hội này, hoàn toàn mở rộng độ nhận diện quốc dân cho ID group.
Vì thế, Ngự thư phòng không kể ngày đêm làm lụng suốt mấy tháng, vô số đề án original bị từ chối gạch bỏ, đến cuối cùng quyết định một show thực tế ngoài trời theo hướng nhập vai nhân vật.
Hứa Trích Tinh đặt tên cho gameshow này là 《 Xuyên qua 5000 năm 》.
Đơn giản mà nói, chính là tổ tiết mục sẽ “thả” ID group đến 5000 năm trước, bọn họ cần phải tự mình tìm manh mối trở về hiện đại. Trong quá trình này, họ sẽ xuyên qua dòng sông lịch sử đến những nơi thịnh thế nay đã mai một, hoàn thành nhiệm vụ sắm vai nhân vật của mỗi người, tìm cách trở lại hiện đại.
Hơn nữa gameshow này không giống các show quay theo giai đoạn trước kia, đây là ghi hình tập trung. Từ ngày đầu tiên ID group ‘xuyên không’, hai mươi ngày tiếp theo đều phải sống trong nơi tổ tiết mục quy định, đến tận khi trở lại hiện đại mới thôi.
Đây là một công trình lớn, phải dựng đến mười mấy cảnh. Nhưng đối với Thần Tinh mà nói, tất cả đều phục vụ cho nội dung gameshow, chỉ cần đã quyết định, lại đầu tư lớn, thì background khó nhằn hay hậu kỳ rườm rà đều cần phải làm được!
Gameshow định xong, Hứa Trích Tinh liền mang toàn bộ Ngự thư phòng bắt đầu đi vào giai đoạn trước chế tác. Background, diễn viên quần chúng, vốn chính thức, ekip đạo diễn, ekip camera, ekip y tế an toàn sau hậu trường, tất cả đều phải chuẩn bị hoàn hảo.
Chờ single của ID group tuyên truyền xong, chín người liền nhận được tin tức chuẩn bị tham gia chương trình cả nhóm.
Album của Sầm Phong chiều nay cũng ghi âm xong toàn bộ, chỉ còn một ít phần chế tác của bộ phận hậu kỳ. Bước tiếp theo chính là công việc của bộ phận âm nhạc, không liên quan gì đến anh nữa.
Lúc rời khỏi Thần Tinh, bên ngoài lất phất mưa bay.
Giọt mưa trên cửa sổ xe vẽ ra vô số vệt nước tinh mịn, anh ngồi trong xe lật bảng hành trình Vưu Đào đưa cho anh, nhìn số ngày bắt đầu quay show đoàn, nhíu mày: “Hai mươi ngày?”
Vưu Đào gật gật đầu: “Đúng vậy, ghi hình tập trung, quay xong lúc còn phải chuẩn bị biểu diễn giao thừa và tuyên truyền album.”
Chị lại lấy ra một bản danh sách: “Đây là các đài truyền hình mời em đến chương trình giao thừa, ý của anh Ngô là kêu em chọn một trong hai cái trên cùng, nhiệt độ và độ phổ biến là cao nhất trong các đài vệ tinh đấy.”
Sầm Phong nhìn hai cái: “Không đi chung với nhóm ạ?”
Vưu Đào làm ánh mắt “Em hiểu mà”: “Nếu đi chung với nhóm thì chỉ có thể chọn hai cái sau thôi.”
Sầm Phong vẻ mặt thản nhiên đẩy danh sách về: “Vậy chọn hai cái sau đi ạ.”
Vưu Đào khẽ thở dài, cũng không biết là vui vẻ hay thất vọng, đang định nói cái gì, thấy Sầm Phong đột nhiên khựng lại, xuyên qua cửa sổ xe nhìn gì đó. Ngay sau đó chị nghe thấy anh nói: “Dừng xe.”
Tài xế tấp xe vào lề đường.
Xe còn chưa ra khỏi toà nhà Thần Tinh, khi mở cửa xe, hương hoa mai ở bồn cây cạnh đó phiêu tán trong cơn mưa mùa đông. Vưu Đào trơ mắt nhìn nghệ sĩ nhà mình nhảy xuống xe, dầm mưa đi về phía một chiếc xe Maserati màu vàng cách đó không xa.
Từ từ, Maserati?
Đây không phải là xe của đại tiểu thư sao?
Bên trong xe, Hứa Trích Tinh phẫn nộ nhìn Chu Minh Dục ngồi ở ghế phụ: “Người đại diện của cậu không rảnh tiếp cậu, không phải còn có trợ lý sao?! Trong công ty cũng có xe mà, cậu đi xuống cho tớ!”
Chu Minh Dục phủi phủi nước mưa trên tóc, bất mãn nói: “Dù sao cậu cũng phải đi ra ngoài, đưa tớ một đoạn đường thì có làm sao đâu? Thân là ông chủ, có thể săn sóc nhân viên một tí được không? Hơn nữa tớ đang vội về nhà xem trận bóng, cậu lái xe nhanh lên đi!”
Hứa Trích Tinh hận không thể đá thẳng cậu chàng xuống.
Nãy cô mới chỉ dừng xe ở bốt lấy hàng chuyển phát nhanh, quay về đã thấy Chu Minh Dục trèo vào trong xe cô, đuổi mấy cũng không chịu đi, quần áo còn bị nước mưa ngấm ướt hết, không thể không lên xe.
Chờ khi cô ngồi vào xe, Chu Minh Dục đã thắt xong đai an toàn rồi.
Từ sau khi cậu chàng ký hợp đồng với Thần Tinh, tập trung huấn luyện ba tháng, hai cái gameshow cậu chàng tham gia đều có hiệu quả rất tốt, Thần Tinh cố ý hướng cậu ta tới phương diện chương trình tạp kĩ để nâng sức ảnh hưởng. Lịch trình cá nhân của cậu chàng nhiều, Hứa Trích Tinh cũng lâu rồi chưa gặp cậu chàng.
Cảm giác càng ngày càng không biết xấu hổ!
Đuổi mấy cũng không đi xuống, cô chỉ có thể lườm nguýt cậu chàng, đang chuẩn bị khởi động xe, cửa sau đột nhiên bị kéo ra.
Cùng với một đợt hương hoa mai lạnh lẽo, có người khom mình ngồi vào.
Hứa Trích Tinh và Chu Minh Dục giật nảy mình, đồng thời quay đầu lại, khi thấy Sầm Phong thần sắc nhàn nhạt, Hứa Trích Tinh mặt mày hớn hở còn chưa kịp nói gì, Chu Minh Dục đã nhào qua trước: “Anh Phong! Em rất nhớ anh ó!”
Bất đắc dĩ bị dây an toàn kẹp lại, uốn éo hai cái không động cựa được, cậu chàng bèn ngồi trở lại cởi bỏ đai an toàn, sau đó lanh lẹ kéo cửa xe ra, ngồi vào hàng ghế sau.
Hứa Trích Tinh: “…………”
Sầm Phong thấy cô làm vẻ mặt cạn lời ghét bỏ, nhịn không được bật cười. Anh cười, cô cũng không tức giận gì nữa, đầy mặt vui sướng hỏi: “Anh ơi, sao anh lại tới đây ạ?”
Sầm Phong nói: “Nhìn thấy hai đứa đấy, mấy đứa đi đâu?”
Chu Minh Dục hưng phấn mở miệng: “Em bắt cổ đưa em về nhà. Anh Phong, chúng ta đã lâu không gặp, em mời anh ăn cơm nhá! Anh muốn ăn gì cứ bảo em ạ!”
Hứa Trích Tinh nhịn không được nói: “Sao cậu bảo vội về nhà xem trận bóng?”
Chu Minh Dục: “Xem phát lại cũng được.”
Hứa Trích Tinh: “?”
Má cậu, ai không biết còn tưởng idol nhà tớ mới là người cậu tán mấy năm không đổ ấy!!!
Sầm Phong đột nhiên nói: “Lâu lắm rồi không ăn cơm nhà.”
Chu Minh Dục vỗ ngực: “Đi! Qua nhà em! Em nấu mì cho anh!”
Sầm Phong nhướn mày: “Chú biết nấu à?”
Chu Minh Dục: “Thì em về học! Đúng rồi Trích Tinh.” Cậu chàng quay đầu: “Cậu đừng đưa chúng tớ về nhà vội, đi siêu thị luôn đi, tớ đi mua cái nồi trước đã.”
Hứa Trích Tinh: “?”
Cô không muốn nói chuyện với cậu chàng nữa, khởi động xe chạy thẳng ra ngoài.
Chu Minh Dục vui vui vẻ vẻ ngồi ở ghế sau tán dóc với Sầm Phong, cửa sổ xe bị hạt mưa giăng đầy, cũng không chú ý đến cảnh phố xá ngoài kia. Mãi cho đến khi xe dừng trong gara, Hứa Trích Tinh mới nói: “Xuống xe.”
Chu Minh Dục lẩm bẩm: “Không phải bảo đi siêu thị trước sao?”
Xuống xe mới phát hiện chỗ này cậu chàng không biết, đây không phải gara nhà cậu chàng.
Đang định hỏi, Hứa Trích Tinh đã nhảy đến trước mặt Sầm Phong, ánh mắt ngoan ngoãn hỏi anh: “Anh ơi, sang nhà em nhé? Em nấu cơm cho anh.”
Chu Minh Dục:…………
Tuy rằng đã sớm từ bỏ đoạn tình iu màu nhịm có một không hai này, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi chua.
Sầm Phong gật đầu nói được.
Hứa Trích Tinh giám sát hai người đeo khẩu trang xong, mới đưa bọn họ vào thang máy. Cô ở tầng chín, phòng rộng rãi lại sạch sẽ. Chỉ là hôm nay trời đầy mây, không nhìn được hiệu quả của cửa sổ lớn sát đất kia. Nếu như có ánh mặt trời, sẽ cực kì ấm áp sáng ngời.
Mấy năm nay Hứa Trích Tinh được Vưu Đào chăm sóc đến mức hơi thoái hóa khả năng bếp núc, nhưng tưởng tượng đến sắp được nấu cơm cho idol, cô cảm giác cả người đều tràn ngập tinh lực.
Nếu không có cái cây gậy thọc cứt Chu Minh Dục này thì càng tốt.
Gậy thọc cứt đã mè nheo bắt cô mở TV xem bóng đá trực tiếp. Hứa Trích Tinh pha trà trái cây đặt trên bàn trà, rồi ôm nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra đi vào phòng bếp bắt đầu bận rộn.
Đang rửa đồ ăn, cửa phòng bếp bị đẩy ra, cô quay đầu nhìn lại, là idol vào. Vừa vào anh vừa xắn cổ tay áo lên, lộ ra cổ tay khớp xương rõ ràng.
Thần tiên không dính bụi trần được đâu!!!
Hứa Trích Tinh vội vàng nói: “Anh ơi, anh cứ xem bóng đá đi ạ, không cần giúp em đâu!”
Sầm Phong đi đến bên người cô, cầm củ khoai tây còn chưa gọt xong vỏ trong tay cô: “Anh không thích xem đá bóng.”
Vừa nói chuyện, anh vừa rũ mắt gọt vỏ khoai tây, động tác nước chảy mây trôi, không hề có vẻ lạ lẫm gì.
Tiên tử nấu ăn đẹp như họa, Hứa Trích Tinh ngắm đến ngây ngốc. Lúc giãy giụa tỉnh ra khỏi sắc đẹp, Sầm Phong đã gọt xong ba củ khoai tây, xả nước tráng thớt, còn thuận tay cầm lấy dao phay.
Hứa Trích Tinh bị dọa hết hồn: “Anh ơi!!! Cứ để em!!!”
Sao có thể để idol xắt rau chứ! Đây là tội chết đấy!!!
Sầm Phong bị vẻ mặt hoảng sợ của cô chọc cười, theo lời buông dao: “Được rồi, em thái đi.”
Hứa Trích Tinh kinh hồn táng đảm nhận con dao phay thái mỏng khoai tây. Sầm Phong xoay người lại bắt đầu đun nước, sau đó bỏ cà chua vào nồi nước sôi, thành thạo bóc hết vỏ.
Hứa Trích Tinh thấy anh quen tay hay làm, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút khó chịu.
Nhất định khi còn rất nhỏ anh đã phải học cách tự chăm sóc bản thân. Anh luôn biết tất cả mọi thứ, bởi vì những việc đã trải qua buộc anh phải biết.
Những quá khứ trong lời người khác nói, cô chỉ nhìn thôi đã thấy không chịu nổi, làm sao anh có thể chịu đựng được cơ chứ?
Cô đã từng rơi vào vực sâu, còn có thể dựa vào tia sáng là anh mà kiên trì tiếp tục.
Anh lúc ấy, hẳn là chẳng có một tia sáng nào.
Cô tưởng tượng con người dịu dàng trước mặt mình này, đã từng bị buộc đến mức tự tay kết liễu tính mạng, liền đau lòng đến muốn phát điên.
Sầm Phong lột xong vỏ cà chua, bèn duỗi tay: “Đưa anh một cái bát.”
Đợi rất lâu không có động tĩnh, anh quay đầu nhìn lại, cô gái nhỏ có chút thất thần nhìn anh, hốc mắt đều đỏ.
Sầm Phong sửng sốt một chút, đến gần hai bước, dùng mu bàn tay cọ cọ trán cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lông mi Hứa Trích Tinh run lên, nước mắt suýt rơi xuống, nhịn mãi nhịn mãi mới nghẹn trở về, cô nỗ lực cong khóe môi nói với anh: “Anh ơi, về sau em sẽ nấu cơm suốt cho anh ăn nhé!”
Anh cười: “Được.”
Cô dụi dụi mắt, lại tiếp tục xắt khoai tây.
Xào đồ ăn nấu canh, phòng bếp rất nhanh ngập tràn mùi thơm. Sầm Phong bưng đồ ăn xào xong ra ngoài, lúc đi vào phòng bếp thì thấy cô đang chiên trứng.
Trong chảo thả một cái khuôn hình trái tim, trứng gà theo dầu nóng phồng lên, cuối cùng biến thành hình một trái tim tình yêu.
Cô rắc một chút hạt tiêu lên mặt trên, sau đó bắc ra khỏi chảo, đôi tay bưng tới trước mặt Sầm Phong, đôi mắt cười cong cong: “Anh ơi, đây là cho anh!”
Cô lại lo lắng nói: “Anh đừng mang ra vội, giữ cho cẩn thận ạ, đừng để bị Chu Minh Dục ăn mất!”
Sầm Phong bật cười, gật đầu nói được.
Chờ đồ ăn lên bàn, Chu Minh Dục ngồi xuống bàn ăn, nhìn thấy đĩa trứng chiên tình yêu trước mặt Sầm Phong, lại nhìn quả trứng chiên tròn tròn của mình, quả nhiên liền náo loạn: “Tại sao tớ không có?!”
Hứa Trích Tinh: “Tại sao không có trong lòng cậu không tự biết à?”
Chu Minh Dục ở trại huấn luyện Thần tượng thiếu niên được Sầm Phong nuông chiều, tức khắc liền làm nũng: “Anh Phong, đổi mới em.”
Sau đó liền thấy anh Phong luôn luôn yêu thương cậu chàng không nói một lời, gắp trứng lên cắn một miếng, phảng phất như không nghe thấy cậu chàng nói gì.
Chu Minh Dục tức chết rồi: “Tui còn ăn cơm chi nữa, tui ăn GATO no rồi!”
Hứa Trích Tinh đạp chân cậu chàng dưới bàn: “Vậy cậu đừng ăn nữa! Vốn dĩ cũng không phải làm cho cậu ăn!”
Chu Minh Dục: “Hứa Trích Tinh, cậu đừng quên lịch sử đen tối hồi cấp 3 của cậu còn ở trong tay tớ!”
Hứa Trích Tinh: “Cậu uy hiếp tớ à?”
Sầm Phong không mở miệng không được, ngăn cản hai đứa sắp nhào lên đánh nhau: “Đừng náo loạn nữa, ăn cơm đi.”
Vì thế hai người đều im bặt.
Cơm nước xong, Chu Minh Dục rửa chén.
Hứa Trích Tinh tắt TV ồn ào đi, lại pha một ly sữa bò nóng cho idol đang lật tạp chí trên sofa, bỏ thêm ước chừng ba muỗng đường.
Khi vui vui vẻ vẻ đưa cho idol, cô phát hiện anh uống một ngụm xong, mặt mày khẽ run lên một chút.
Hứa Trích Tinh: “Không đủ ngọt ạ?”
Sầm Phong: “……”
Sau đó sữa bò lại bị bỏ thêm hai muỗng đường.
Thêm xong rồi cô còn cau mày lo lắng khuyên nhủ: “Anh ơi, về sau anh ăn ít đồ ngọt một chút đi, ngọt quá không tốt cho sức khỏe ạ.”
Sầm Phong: “…………”
Sự hiểu lầm này, rốt cuộc hình thành từ đâu, Sầm Phong đến bây giờ cũng không biết. Nhưng thôi anh cũng không giải thích, chỉ mang vẻ mặt đồng ý gật đầu với cô.
Hứa Trích Tinh lại cười rộ lên, đôi mắt cong cong, anh cảm thấy ly sữa bò càng thêm ngọt.
Sắc trời đã tối hẳn, chờ Chu Minh Dục ngậm một khối căm hờn rửa xong chén, hai người phải đi rồi. Hứa Trích Tinh đã báo trước cho Vưu Đào và trợ lý của Chu Minh Dục tới đón người.
Sầm Phong không cho cô tiễn, Hứa Trích Tinh đứng ở ngưỡng cửa nhìn anh thay giày, ngoan ngoãn nói: “Anh ơi, chờ anh quay show nhóm xong, em lại nấu cơm cho anh nha.”
Chu Minh Dục nghe cô nói tới show nhóm, thần sắc tức khắc có chút mất tự nhiên, giấu đầu lòi đuôi liếc Sầm Phong một cái, phát hiện lực chú ý của anh cũng không ở trên người mình, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy ra ấn thang máy.
Sầm Phong thay xong giày, lại đeo khẩu trang lên: “Anh đi nhé.”
Hứa Trích Tinh biết lần này anh đi, phải hơn hai mươi ngày không gặp được nhau, lòng tràn đầy tiếc nuối, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười: “Dạ dạ, anh ơi hẹn gặp lại nha.”
Anh nhận ra cô không nỡ, thấp giọng hỏi: “Còn muốn nói gì với anh không?”
Hứa Trích Tinh lại nhịn không được nổi lên trái tim fan mẹ: “Chăm sóc tốt bản thân, đừng quá vất vả, phải ăn cơm đúng giờ!”
Khóe mắt anh tràn ra ý cười, anh duỗi tay xoa xoa đầu cô, “Được, đừng lo lắng.”
Hứa Trích Tinh vẫy vẫy tay, nhìn idol xoay người định đi, lại vội vàng hô câu: “Anh ơi, còn nữa!”
Sầm Phong quay đầu: “Còn gì nữa?”
Đôi mắt cô cong cong, dịu dàng lại sáng trong: “Em yêu anh!”
Ánh mắt Sầm Phong trầm đi một chút, một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Ừa, anh đi nhé.”
Hứa Trích Tinh ngoan ngoãn phất tay với anh, mãi đến khi cửa phòng khép lại, mới nhịn không được buồn bã buông tiếng thở dài. Lần này show nhóm đi một cái là đi hai mươi ngày luôn, việc công ty nhiều cô không theo được, chỉ có thể để hai thầy khác trong ekip tạo hình đi theo phụ trách
Ngày hôm sau, ID group nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày trong biệt thự. Vì biết lần này đi lâu, trong lúc ghi hình khả năng di động cũng không thể dùng, vì thế các cậu đều selfie, tranh thủ trước khi đi up một lần 9 tấm phúc lợi gửi cho fan.
Chỉ có Sầm Phong ngồi trên sàn nhà chơi game.
Tám người tao chụp cho mày mày pose cho tao, chơi đến vui vẻ vô cùng, chụp xong thì sôi nổi up lên Weibo.
Vì thế ID girls liền phát hiện idol nhà mình đồng thời online up ảnh selfie.
Phong Tranh đợi rất lâu cũng chẳng thấy gì:………………
Huhuhu tụi mình sống khổ quá.
Họ nhịn không được chạy đến Weibo của Thi Nhiên có quan hệ tốt nhất với Sầm Phong comment:
【 đội trưởng ở nhà hông? Nhiên Nhiên hỗ trợ gọi đội trưởng một chút đi, kêu đội trưởng up hình selfie đi? / khóc lớn 】
【 Hoạt động của cả nhóm phải tham gia chứ!!! Các đồng đội đều đã up selfie thì đội trưởng cũng phải làm gương chứ!!! 】
【 Nhiên Nhiên, anh nhà chúng em đang làm cái gì vậy? Huhuhu cầu xin reply 】
Thi Nhiên cảm thấy fan của đội trưởng quá đáng thương, thuận tay reply: 【 anh các em đang chơi game 】
Còn chụp lén một tấm bóng dáng Sầm Phong ngồi trên sàn nhà chơi game reply ở bình luận.
Rốt cuộc nhìn thấy idol, tuy rằng chỉ có một bóng lưng, Phong Tranh vẫn hưng phấn vô cùng. Các thiếu nữ đu idol đều có hoả nhãn kim tinh, zoom ảnh xong rất nhanh nhận ra Sầm Phong đang chơi 《 Super Mario 》.
Ô, tuy rằng bảo bối không up selfie thì hơi đáng ghét, nhưng bảo bối chuyên tâm chơi 《 Super Mario 》 như vậy lại rất đáng yêu nha!!! Bóng lưng ngoan ngoãn, vừa đẹp trai vừa moe!
Hóa ra là cái tên ria mép kia cướp đi sự sủng ái của anh tôi với chúng tôi!
Vì thế Club Phong Tranh nhất trí quyết định: Lần hoạt động sau chúng ta cosplay Super Mario tập thể!
Anh ơi, đừng chơi game nữa, chơi em nè.
《It’s Me》 gồm tổng cộng mười bài hát, trong đó bao gồm《The Fight》 kể từ lúc ra single còn chưa nhập hộ khẩu chỗ nào. Chín bài hát còn lại đều là do Sầm Phong soạn nhạc biên vũ. Có mấy bài trong MV ID group còn hữu nghị tham gia vào, tiết kiệm tiền mời vũ công cho Thần Tinh.
Đương nhiên toàn bộ tạo hình trong album đầu tiên của Sầm Phong đều là Hứa Trích Tinh tự mình phụ trách. Có cô ra mặt, mượn được ngay trang phục từ các nhãn hiệu hào nhoáng highend. Lúc Sầm Phong quay MV trong album, từ đầu tới đuôi toàn mặc các mẫu mới sang trọng cao cấp.
Xứng đáng với một chữ “Đắt”.
Lúc Sầm Phong bận rộn chế tác album, Hứa Trích Tinh cũng đang bận rộn chuẩn bị gameshow.
Thời gian chung đụng của ID group đã hứa với fan là giới hạn trong một năm kể từ khi debut, một năm sau giải tán đường ai nấy đi, khả năng cả đời không thể tụ tập sum vầy được nữa.
Chuyện này đối với fan chân tình thật cảm theo group mà nói thật ra có hơi tàn nhẫn.
Cho nên ngoại trừ bình thường chạy show cả group, Thần Tinh hứa hẹn sẽ làm riêng một kế hoạch gameshow cho ID group, để fan không tiếc nuối vì đã theo đuổi nhóm trong thời gian giới hạn.
Ngay từ lúc đang quay《 Thần tượng thiếu niên 》, Hứa Trích Tinh đã bắt đầu bàn bạc kế hoạch nhóm này với Ngự thư phòng.
Gần hai năm nay thị trường gameshow trong nước phát triển cực kì tốt, đa dạng phong phú, cục diện độc quyền trên Internet của Thần Tinh trước đây đã dần dần bị phá vỡ.
Với gameshow trong nước thì “khách mời” vẫn luôn là yếu tố quan trọng nhất, rất nhiều khán giả chỉ nhìn khách mời chọn gameshow.
Nhưng đến phiên chương trình cho nhóm nhạc này, khách mời chính là 9 người của ID group. Ngoại trừ fans ra, số khán giả cảm thấy hứng thú muốn xem phỏng chừng chưa được tới 5%.
Cũng chỉ có thể dựa vào nội dung của bản thân gameshow để hấp dẫn người xem thôi.
Hứa Trích Tinh đã định làm, thì tuyệt đối không thể chỉ làm cho fans xem. Sản phẩm đầu ra của Thần Tinh, đương nhiên phải hướng tới đại chúng. Cô hy vọng chương trình lần này cả nhóm cũng sẽ bùng nổ trên internet như trước đây.
Không chỉ kéo dài danh tiếng của Thần Tinh, cũng phải nhân cơ hội này, hoàn toàn mở rộng độ nhận diện quốc dân cho ID group.
Vì thế, Ngự thư phòng không kể ngày đêm làm lụng suốt mấy tháng, vô số đề án original bị từ chối gạch bỏ, đến cuối cùng quyết định một show thực tế ngoài trời theo hướng nhập vai nhân vật.
Hứa Trích Tinh đặt tên cho gameshow này là 《 Xuyên qua 5000 năm 》.
Đơn giản mà nói, chính là tổ tiết mục sẽ “thả” ID group đến 5000 năm trước, bọn họ cần phải tự mình tìm manh mối trở về hiện đại. Trong quá trình này, họ sẽ xuyên qua dòng sông lịch sử đến những nơi thịnh thế nay đã mai một, hoàn thành nhiệm vụ sắm vai nhân vật của mỗi người, tìm cách trở lại hiện đại.
Hơn nữa gameshow này không giống các show quay theo giai đoạn trước kia, đây là ghi hình tập trung. Từ ngày đầu tiên ID group ‘xuyên không’, hai mươi ngày tiếp theo đều phải sống trong nơi tổ tiết mục quy định, đến tận khi trở lại hiện đại mới thôi.
Đây là một công trình lớn, phải dựng đến mười mấy cảnh. Nhưng đối với Thần Tinh mà nói, tất cả đều phục vụ cho nội dung gameshow, chỉ cần đã quyết định, lại đầu tư lớn, thì background khó nhằn hay hậu kỳ rườm rà đều cần phải làm được!
Gameshow định xong, Hứa Trích Tinh liền mang toàn bộ Ngự thư phòng bắt đầu đi vào giai đoạn trước chế tác. Background, diễn viên quần chúng, vốn chính thức, ekip đạo diễn, ekip camera, ekip y tế an toàn sau hậu trường, tất cả đều phải chuẩn bị hoàn hảo.
Chờ single của ID group tuyên truyền xong, chín người liền nhận được tin tức chuẩn bị tham gia chương trình cả nhóm.
Album của Sầm Phong chiều nay cũng ghi âm xong toàn bộ, chỉ còn một ít phần chế tác của bộ phận hậu kỳ. Bước tiếp theo chính là công việc của bộ phận âm nhạc, không liên quan gì đến anh nữa.
Lúc rời khỏi Thần Tinh, bên ngoài lất phất mưa bay.
Giọt mưa trên cửa sổ xe vẽ ra vô số vệt nước tinh mịn, anh ngồi trong xe lật bảng hành trình Vưu Đào đưa cho anh, nhìn số ngày bắt đầu quay show đoàn, nhíu mày: “Hai mươi ngày?”
Vưu Đào gật gật đầu: “Đúng vậy, ghi hình tập trung, quay xong lúc còn phải chuẩn bị biểu diễn giao thừa và tuyên truyền album.”
Chị lại lấy ra một bản danh sách: “Đây là các đài truyền hình mời em đến chương trình giao thừa, ý của anh Ngô là kêu em chọn một trong hai cái trên cùng, nhiệt độ và độ phổ biến là cao nhất trong các đài vệ tinh đấy.”
Sầm Phong nhìn hai cái: “Không đi chung với nhóm ạ?”
Vưu Đào làm ánh mắt “Em hiểu mà”: “Nếu đi chung với nhóm thì chỉ có thể chọn hai cái sau thôi.”
Sầm Phong vẻ mặt thản nhiên đẩy danh sách về: “Vậy chọn hai cái sau đi ạ.”
Vưu Đào khẽ thở dài, cũng không biết là vui vẻ hay thất vọng, đang định nói cái gì, thấy Sầm Phong đột nhiên khựng lại, xuyên qua cửa sổ xe nhìn gì đó. Ngay sau đó chị nghe thấy anh nói: “Dừng xe.”
Tài xế tấp xe vào lề đường.
Xe còn chưa ra khỏi toà nhà Thần Tinh, khi mở cửa xe, hương hoa mai ở bồn cây cạnh đó phiêu tán trong cơn mưa mùa đông. Vưu Đào trơ mắt nhìn nghệ sĩ nhà mình nhảy xuống xe, dầm mưa đi về phía một chiếc xe Maserati màu vàng cách đó không xa.
Từ từ, Maserati?
Đây không phải là xe của đại tiểu thư sao?
Bên trong xe, Hứa Trích Tinh phẫn nộ nhìn Chu Minh Dục ngồi ở ghế phụ: “Người đại diện của cậu không rảnh tiếp cậu, không phải còn có trợ lý sao?! Trong công ty cũng có xe mà, cậu đi xuống cho tớ!”
Chu Minh Dục phủi phủi nước mưa trên tóc, bất mãn nói: “Dù sao cậu cũng phải đi ra ngoài, đưa tớ một đoạn đường thì có làm sao đâu? Thân là ông chủ, có thể săn sóc nhân viên một tí được không? Hơn nữa tớ đang vội về nhà xem trận bóng, cậu lái xe nhanh lên đi!”
Hứa Trích Tinh hận không thể đá thẳng cậu chàng xuống.
Nãy cô mới chỉ dừng xe ở bốt lấy hàng chuyển phát nhanh, quay về đã thấy Chu Minh Dục trèo vào trong xe cô, đuổi mấy cũng không chịu đi, quần áo còn bị nước mưa ngấm ướt hết, không thể không lên xe.
Chờ khi cô ngồi vào xe, Chu Minh Dục đã thắt xong đai an toàn rồi.
Từ sau khi cậu chàng ký hợp đồng với Thần Tinh, tập trung huấn luyện ba tháng, hai cái gameshow cậu chàng tham gia đều có hiệu quả rất tốt, Thần Tinh cố ý hướng cậu ta tới phương diện chương trình tạp kĩ để nâng sức ảnh hưởng. Lịch trình cá nhân của cậu chàng nhiều, Hứa Trích Tinh cũng lâu rồi chưa gặp cậu chàng.
Cảm giác càng ngày càng không biết xấu hổ!
Đuổi mấy cũng không đi xuống, cô chỉ có thể lườm nguýt cậu chàng, đang chuẩn bị khởi động xe, cửa sau đột nhiên bị kéo ra.
Cùng với một đợt hương hoa mai lạnh lẽo, có người khom mình ngồi vào.
Hứa Trích Tinh và Chu Minh Dục giật nảy mình, đồng thời quay đầu lại, khi thấy Sầm Phong thần sắc nhàn nhạt, Hứa Trích Tinh mặt mày hớn hở còn chưa kịp nói gì, Chu Minh Dục đã nhào qua trước: “Anh Phong! Em rất nhớ anh ó!”
Bất đắc dĩ bị dây an toàn kẹp lại, uốn éo hai cái không động cựa được, cậu chàng bèn ngồi trở lại cởi bỏ đai an toàn, sau đó lanh lẹ kéo cửa xe ra, ngồi vào hàng ghế sau.
Hứa Trích Tinh: “…………”
Sầm Phong thấy cô làm vẻ mặt cạn lời ghét bỏ, nhịn không được bật cười. Anh cười, cô cũng không tức giận gì nữa, đầy mặt vui sướng hỏi: “Anh ơi, sao anh lại tới đây ạ?”
Sầm Phong nói: “Nhìn thấy hai đứa đấy, mấy đứa đi đâu?”
Chu Minh Dục hưng phấn mở miệng: “Em bắt cổ đưa em về nhà. Anh Phong, chúng ta đã lâu không gặp, em mời anh ăn cơm nhá! Anh muốn ăn gì cứ bảo em ạ!”
Hứa Trích Tinh nhịn không được nói: “Sao cậu bảo vội về nhà xem trận bóng?”
Chu Minh Dục: “Xem phát lại cũng được.”
Hứa Trích Tinh: “?”
Má cậu, ai không biết còn tưởng idol nhà tớ mới là người cậu tán mấy năm không đổ ấy!!!
Sầm Phong đột nhiên nói: “Lâu lắm rồi không ăn cơm nhà.”
Chu Minh Dục vỗ ngực: “Đi! Qua nhà em! Em nấu mì cho anh!”
Sầm Phong nhướn mày: “Chú biết nấu à?”
Chu Minh Dục: “Thì em về học! Đúng rồi Trích Tinh.” Cậu chàng quay đầu: “Cậu đừng đưa chúng tớ về nhà vội, đi siêu thị luôn đi, tớ đi mua cái nồi trước đã.”
Hứa Trích Tinh: “?”
Cô không muốn nói chuyện với cậu chàng nữa, khởi động xe chạy thẳng ra ngoài.
Chu Minh Dục vui vui vẻ vẻ ngồi ở ghế sau tán dóc với Sầm Phong, cửa sổ xe bị hạt mưa giăng đầy, cũng không chú ý đến cảnh phố xá ngoài kia. Mãi cho đến khi xe dừng trong gara, Hứa Trích Tinh mới nói: “Xuống xe.”
Chu Minh Dục lẩm bẩm: “Không phải bảo đi siêu thị trước sao?”
Xuống xe mới phát hiện chỗ này cậu chàng không biết, đây không phải gara nhà cậu chàng.
Đang định hỏi, Hứa Trích Tinh đã nhảy đến trước mặt Sầm Phong, ánh mắt ngoan ngoãn hỏi anh: “Anh ơi, sang nhà em nhé? Em nấu cơm cho anh.”
Chu Minh Dục:…………
Tuy rằng đã sớm từ bỏ đoạn tình iu màu nhịm có một không hai này, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi chua.
Sầm Phong gật đầu nói được.
Hứa Trích Tinh giám sát hai người đeo khẩu trang xong, mới đưa bọn họ vào thang máy. Cô ở tầng chín, phòng rộng rãi lại sạch sẽ. Chỉ là hôm nay trời đầy mây, không nhìn được hiệu quả của cửa sổ lớn sát đất kia. Nếu như có ánh mặt trời, sẽ cực kì ấm áp sáng ngời.
Mấy năm nay Hứa Trích Tinh được Vưu Đào chăm sóc đến mức hơi thoái hóa khả năng bếp núc, nhưng tưởng tượng đến sắp được nấu cơm cho idol, cô cảm giác cả người đều tràn ngập tinh lực.
Nếu không có cái cây gậy thọc cứt Chu Minh Dục này thì càng tốt.
Gậy thọc cứt đã mè nheo bắt cô mở TV xem bóng đá trực tiếp. Hứa Trích Tinh pha trà trái cây đặt trên bàn trà, rồi ôm nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra đi vào phòng bếp bắt đầu bận rộn.
Đang rửa đồ ăn, cửa phòng bếp bị đẩy ra, cô quay đầu nhìn lại, là idol vào. Vừa vào anh vừa xắn cổ tay áo lên, lộ ra cổ tay khớp xương rõ ràng.
Thần tiên không dính bụi trần được đâu!!!
Hứa Trích Tinh vội vàng nói: “Anh ơi, anh cứ xem bóng đá đi ạ, không cần giúp em đâu!”
Sầm Phong đi đến bên người cô, cầm củ khoai tây còn chưa gọt xong vỏ trong tay cô: “Anh không thích xem đá bóng.”
Vừa nói chuyện, anh vừa rũ mắt gọt vỏ khoai tây, động tác nước chảy mây trôi, không hề có vẻ lạ lẫm gì.
Tiên tử nấu ăn đẹp như họa, Hứa Trích Tinh ngắm đến ngây ngốc. Lúc giãy giụa tỉnh ra khỏi sắc đẹp, Sầm Phong đã gọt xong ba củ khoai tây, xả nước tráng thớt, còn thuận tay cầm lấy dao phay.
Hứa Trích Tinh bị dọa hết hồn: “Anh ơi!!! Cứ để em!!!”
Sao có thể để idol xắt rau chứ! Đây là tội chết đấy!!!
Sầm Phong bị vẻ mặt hoảng sợ của cô chọc cười, theo lời buông dao: “Được rồi, em thái đi.”
Hứa Trích Tinh kinh hồn táng đảm nhận con dao phay thái mỏng khoai tây. Sầm Phong xoay người lại bắt đầu đun nước, sau đó bỏ cà chua vào nồi nước sôi, thành thạo bóc hết vỏ.
Hứa Trích Tinh thấy anh quen tay hay làm, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút khó chịu.
Nhất định khi còn rất nhỏ anh đã phải học cách tự chăm sóc bản thân. Anh luôn biết tất cả mọi thứ, bởi vì những việc đã trải qua buộc anh phải biết.
Những quá khứ trong lời người khác nói, cô chỉ nhìn thôi đã thấy không chịu nổi, làm sao anh có thể chịu đựng được cơ chứ?
Cô đã từng rơi vào vực sâu, còn có thể dựa vào tia sáng là anh mà kiên trì tiếp tục.
Anh lúc ấy, hẳn là chẳng có một tia sáng nào.
Cô tưởng tượng con người dịu dàng trước mặt mình này, đã từng bị buộc đến mức tự tay kết liễu tính mạng, liền đau lòng đến muốn phát điên.
Sầm Phong lột xong vỏ cà chua, bèn duỗi tay: “Đưa anh một cái bát.”
Đợi rất lâu không có động tĩnh, anh quay đầu nhìn lại, cô gái nhỏ có chút thất thần nhìn anh, hốc mắt đều đỏ.
Sầm Phong sửng sốt một chút, đến gần hai bước, dùng mu bàn tay cọ cọ trán cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lông mi Hứa Trích Tinh run lên, nước mắt suýt rơi xuống, nhịn mãi nhịn mãi mới nghẹn trở về, cô nỗ lực cong khóe môi nói với anh: “Anh ơi, về sau em sẽ nấu cơm suốt cho anh ăn nhé!”
Anh cười: “Được.”
Cô dụi dụi mắt, lại tiếp tục xắt khoai tây.
Xào đồ ăn nấu canh, phòng bếp rất nhanh ngập tràn mùi thơm. Sầm Phong bưng đồ ăn xào xong ra ngoài, lúc đi vào phòng bếp thì thấy cô đang chiên trứng.
Trong chảo thả một cái khuôn hình trái tim, trứng gà theo dầu nóng phồng lên, cuối cùng biến thành hình một trái tim tình yêu.
Cô rắc một chút hạt tiêu lên mặt trên, sau đó bắc ra khỏi chảo, đôi tay bưng tới trước mặt Sầm Phong, đôi mắt cười cong cong: “Anh ơi, đây là cho anh!”
Cô lại lo lắng nói: “Anh đừng mang ra vội, giữ cho cẩn thận ạ, đừng để bị Chu Minh Dục ăn mất!”
Sầm Phong bật cười, gật đầu nói được.
Chờ đồ ăn lên bàn, Chu Minh Dục ngồi xuống bàn ăn, nhìn thấy đĩa trứng chiên tình yêu trước mặt Sầm Phong, lại nhìn quả trứng chiên tròn tròn của mình, quả nhiên liền náo loạn: “Tại sao tớ không có?!”
Hứa Trích Tinh: “Tại sao không có trong lòng cậu không tự biết à?”
Chu Minh Dục ở trại huấn luyện Thần tượng thiếu niên được Sầm Phong nuông chiều, tức khắc liền làm nũng: “Anh Phong, đổi mới em.”
Sau đó liền thấy anh Phong luôn luôn yêu thương cậu chàng không nói một lời, gắp trứng lên cắn một miếng, phảng phất như không nghe thấy cậu chàng nói gì.
Chu Minh Dục tức chết rồi: “Tui còn ăn cơm chi nữa, tui ăn GATO no rồi!”
Hứa Trích Tinh đạp chân cậu chàng dưới bàn: “Vậy cậu đừng ăn nữa! Vốn dĩ cũng không phải làm cho cậu ăn!”
Chu Minh Dục: “Hứa Trích Tinh, cậu đừng quên lịch sử đen tối hồi cấp 3 của cậu còn ở trong tay tớ!”
Hứa Trích Tinh: “Cậu uy hiếp tớ à?”
Sầm Phong không mở miệng không được, ngăn cản hai đứa sắp nhào lên đánh nhau: “Đừng náo loạn nữa, ăn cơm đi.”
Vì thế hai người đều im bặt.
Cơm nước xong, Chu Minh Dục rửa chén.
Hứa Trích Tinh tắt TV ồn ào đi, lại pha một ly sữa bò nóng cho idol đang lật tạp chí trên sofa, bỏ thêm ước chừng ba muỗng đường.
Khi vui vui vẻ vẻ đưa cho idol, cô phát hiện anh uống một ngụm xong, mặt mày khẽ run lên một chút.
Hứa Trích Tinh: “Không đủ ngọt ạ?”
Sầm Phong: “……”
Sau đó sữa bò lại bị bỏ thêm hai muỗng đường.
Thêm xong rồi cô còn cau mày lo lắng khuyên nhủ: “Anh ơi, về sau anh ăn ít đồ ngọt một chút đi, ngọt quá không tốt cho sức khỏe ạ.”
Sầm Phong: “…………”
Sự hiểu lầm này, rốt cuộc hình thành từ đâu, Sầm Phong đến bây giờ cũng không biết. Nhưng thôi anh cũng không giải thích, chỉ mang vẻ mặt đồng ý gật đầu với cô.
Hứa Trích Tinh lại cười rộ lên, đôi mắt cong cong, anh cảm thấy ly sữa bò càng thêm ngọt.
Sắc trời đã tối hẳn, chờ Chu Minh Dục ngậm một khối căm hờn rửa xong chén, hai người phải đi rồi. Hứa Trích Tinh đã báo trước cho Vưu Đào và trợ lý của Chu Minh Dục tới đón người.
Sầm Phong không cho cô tiễn, Hứa Trích Tinh đứng ở ngưỡng cửa nhìn anh thay giày, ngoan ngoãn nói: “Anh ơi, chờ anh quay show nhóm xong, em lại nấu cơm cho anh nha.”
Chu Minh Dục nghe cô nói tới show nhóm, thần sắc tức khắc có chút mất tự nhiên, giấu đầu lòi đuôi liếc Sầm Phong một cái, phát hiện lực chú ý của anh cũng không ở trên người mình, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy ra ấn thang máy.
Sầm Phong thay xong giày, lại đeo khẩu trang lên: “Anh đi nhé.”
Hứa Trích Tinh biết lần này anh đi, phải hơn hai mươi ngày không gặp được nhau, lòng tràn đầy tiếc nuối, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười: “Dạ dạ, anh ơi hẹn gặp lại nha.”
Anh nhận ra cô không nỡ, thấp giọng hỏi: “Còn muốn nói gì với anh không?”
Hứa Trích Tinh lại nhịn không được nổi lên trái tim fan mẹ: “Chăm sóc tốt bản thân, đừng quá vất vả, phải ăn cơm đúng giờ!”
Khóe mắt anh tràn ra ý cười, anh duỗi tay xoa xoa đầu cô, “Được, đừng lo lắng.”
Hứa Trích Tinh vẫy vẫy tay, nhìn idol xoay người định đi, lại vội vàng hô câu: “Anh ơi, còn nữa!”
Sầm Phong quay đầu: “Còn gì nữa?”
Đôi mắt cô cong cong, dịu dàng lại sáng trong: “Em yêu anh!”
Ánh mắt Sầm Phong trầm đi một chút, một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Ừa, anh đi nhé.”
Hứa Trích Tinh ngoan ngoãn phất tay với anh, mãi đến khi cửa phòng khép lại, mới nhịn không được buồn bã buông tiếng thở dài. Lần này show nhóm đi một cái là đi hai mươi ngày luôn, việc công ty nhiều cô không theo được, chỉ có thể để hai thầy khác trong ekip tạo hình đi theo phụ trách
Ngày hôm sau, ID group nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày trong biệt thự. Vì biết lần này đi lâu, trong lúc ghi hình khả năng di động cũng không thể dùng, vì thế các cậu đều selfie, tranh thủ trước khi đi up một lần 9 tấm phúc lợi gửi cho fan.
Chỉ có Sầm Phong ngồi trên sàn nhà chơi game.
Tám người tao chụp cho mày mày pose cho tao, chơi đến vui vẻ vô cùng, chụp xong thì sôi nổi up lên Weibo.
Vì thế ID girls liền phát hiện idol nhà mình đồng thời online up ảnh selfie.
Phong Tranh đợi rất lâu cũng chẳng thấy gì:………………
Huhuhu tụi mình sống khổ quá.
Họ nhịn không được chạy đến Weibo của Thi Nhiên có quan hệ tốt nhất với Sầm Phong comment:
【 đội trưởng ở nhà hông? Nhiên Nhiên hỗ trợ gọi đội trưởng một chút đi, kêu đội trưởng up hình selfie đi? / khóc lớn 】
【 Hoạt động của cả nhóm phải tham gia chứ!!! Các đồng đội đều đã up selfie thì đội trưởng cũng phải làm gương chứ!!! 】
【 Nhiên Nhiên, anh nhà chúng em đang làm cái gì vậy? Huhuhu cầu xin reply 】
Thi Nhiên cảm thấy fan của đội trưởng quá đáng thương, thuận tay reply: 【 anh các em đang chơi game 】
Còn chụp lén một tấm bóng dáng Sầm Phong ngồi trên sàn nhà chơi game reply ở bình luận.
Rốt cuộc nhìn thấy idol, tuy rằng chỉ có một bóng lưng, Phong Tranh vẫn hưng phấn vô cùng. Các thiếu nữ đu idol đều có hoả nhãn kim tinh, zoom ảnh xong rất nhanh nhận ra Sầm Phong đang chơi 《 Super Mario 》.
Ô, tuy rằng bảo bối không up selfie thì hơi đáng ghét, nhưng bảo bối chuyên tâm chơi 《 Super Mario 》 như vậy lại rất đáng yêu nha!!! Bóng lưng ngoan ngoãn, vừa đẹp trai vừa moe!
Hóa ra là cái tên ria mép kia cướp đi sự sủng ái của anh tôi với chúng tôi!
Vì thế Club Phong Tranh nhất trí quyết định: Lần hoạt động sau chúng ta cosplay Super Mario tập thể!
Anh ơi, đừng chơi game nữa, chơi em nè.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook