Showbiz Là Của Tôi
Chương 85: Nguyện cho anh mãi là cơn gió tự do tự tại

Edit + Beta: meomeoemlameo.

Live stream chỉ kéo dài hai mươi phút là kết thúc. Trước khi ngắt mạng, idol còn nhìn vào màn hình nói với các cô: “Cảm ơn các em, tự chăm sóc bản thân tốt nhé.”

Anh luôn rất ít noia, nhưng mỗi khi đối mặt với các cô anh đều sẽ nghiêm túc nói cảm ơn.

Đây là cảm giác tình yêu của fan được anh thành tâm đối đãi.

Club Phong Tranh vừa cảm động vừa đau lòng, sôi nổi khóc lóc trên Super Topic: 【 đây biểu hiện của trẻ em bị thiếu tình thương mà!!! 】

Rõ ràng là một chàng trai chỉ cần thể hiện toàn bộ khí thế thì chẳng ai dám tới gần, lại luôn dễ dàng khơi lợi được lòng yêu thương của fan. ID group có chín người, thì fandom của 8 người kia 80% đều là fan bạn gái fan sự nghiệp. Đến phiên Sầm Phong, fandom cũng độc đáo y như idol, toàn là fan mẹ.

Tuy rằng live stream chỉ có hai mươi phút, nhưng đối với Club Phong Tranh ngày ngày khẩn cầu idol show off mà nói đã cực kì thỏa mãn.

Hai mươi phút một mình một máy quay cận mặt, tuy rằng góc độ cực kì quái dị kiểu trai thẳng, nhưng idol đẹp cực kì, 360 độ không góc chết, cho dù hếch lỗ mũi lên giời vẫn đẹp.

Cũng đủ để cho fan gặm qua ngày một thời gian nữa.

Rất nhanh masternim, tổ chức official liền bắt đầu photoshop từ cap màn hình live stream. Kĩ thuật pts của các gái trong Fandom là đỉnh nhất, ảnh chụp ở live stream tuy rằng không đủ nét, nhưng có filter kute nữa vào thì cũng đủ đáng yêu muốn lật màn hình.

Fandom bắt đầu chạy tập thể như điên theo con đường fan mẹ, dúm fan bạn gái đằng sau vắt chân lên cổ cũng đuổi theo không kịp.

Các cô cùng đau đớn than thở: Có chồng đẹp trai sẹc xy như thế không chịu, làm mẹ làm gì thế?! Các chị nhìn yết hầu này, đôi môi mỏng này, cơ bụng như ẩn như hiện này, chẳng lẽ không đáng cho các chị gọi một tiếng ‘chồng ơi’ sao?!

Fan mẹ: Các em nhìn khuôn mặt ngơ ngác này, đôi mắt lấp lánh này, nhìn khi con chị được yêu mà xoắn, chẳng lẽ không đáng cho các em gọi một câu ‘cục cưng đừng sợ có mẹ ở đây’ sao?!

Idol không show off, fans cũng có thể tìm được thú vui của mình, fan mẹ ruột và fan bạn gái bắt đầu battle hằng ngày với nhau.

Về vẻ ngoài dịu dàng của idol và câu nói “Cảm ơn cô ấy” mập mờ không rõ kia, ban đầu cũng có số ít fans nghi ngờ, đây không phải là tín hiệu yêu đương đấy chứ?

Kết quả phần lớn fans đều nói mát ngay: Lo ảnh yêu đương, không bằng lo ảnh giải nghệ.

Sau khi trải qua một loạt sự kiện ngược fan, biết được thế giới nội tâm của idol, đại đa số Phong Tranh đều đã giác ngộ cách mạng.

Idol thần tiên như vậy trăm năm khó gặp một lần, lại còn lúc nào cũng có thể giải nghệ, đu được bao lâu nữa là tùy trời sắp xếp. Nói không chừng không có ai để đu, lại còn quản anh không được yêu đương cái con mẹ gì?

Anh còn ở lại, còn lên sân khấu đã là A di đà Phật cảm ơn trời đất rồi.

Sau sự kiện bạo lực học đường lần trước, fandom liền định ra một gia huấn hoàn toàn khác các nhà khác: Không cần anh nổi tiếng, chỉ cầu cho anh vui vẻ khỏe mạnh, mọi chuyện như ý.

Anh từ nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa lớn lên, không có bố mẹ, không có bạn bè, những tổn thương tăm tối anh từng trải qua kia, fan hâm hộ cũng khó có thể cảm nhận được một nửa.

Chúng mình đã thề, sau này sẽ là gia đình của anh. Gia đình khác fan, không nên dùng quy tắc trần tục đòi hỏi nơi anh.

Nếu đã là nhà, anh ở đây nên cảm thấy nhẹ nhàng tự tại, được tình yêu vô điều kiện vây quanh. Dùng những thứ trói buộc của fandom có lẽ sẽ khiến anh rời đi.

Thật cẩn thận che chở còn không kịp, làm sao dám đi bức bách nửa phần.

Hồ sơ cá nhân của rất nhiều fan đều là câu trên đầu wall Weibo của fan lão thành cách mạng 【 Nếu như anh hóa thành cơn gió 】: Nguyện cho anh mãi là cơn gió tự do tự tại.

Những lời này cơ hồ đã trở thành định nghĩa của Phong Tranh.

Tóm lại, hãy trân trọng tháng ngày anh vẫn còn trên sân khấu đi.

Nghĩ lại sắp có bài hát mới để nghe, MV mới để xem, còn cái gì không thỏa mãn đâu!

Các fan hân hoan hớn hở chờ đợi, đến lúc cuối tháng, single đầu tiên của cả nhóm In Dream 《 Hướng dương 》 đã chính thức online trên toàn internet.

Bài 《 Hướng dương 》 này là do nhạc sĩ trứ danh Hạ Mộng soạn nhạc, Thời Lâm viết lời. Cả bài hát mang đầy tinh thần trẻ trung phơi phới, sự nhiệt tình và mơ ước như loài hoa hướng dương.

Bài hát đầu tiên của In Dream, Thần Tinh đã định vị rất rõ ràng, chính là hòa vào thị trường nhạc pop hiện tại. Giai điệu tuyệt đẹp nghe qua là không quên được, ca từ nên thơ ý nghĩa, có thể chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng người nghe.

Đơn giản mà nói, 《 Hướng dương 》 yêu cầu độ bắt tai rất cao.

Mà đây lại là thứ Hạ Mộng và Thời Lâm am hiểu nhất.

Hạ Mộng nghệ sĩ nhạc pop số 1 trong nước, 100 bài hát hot nhất trong quán Karaoke đã có 50 bài do anh sáng tác. Mà Thời Lâm lại là ca sĩ đỉnh cao trong nước, luôn truyền tải đến cùng được những cảm xúc của đời người.

Hai người này hợp tác sáng tác 《 Hướng dương 》, không có gì bất ngờ sẽ trở thành bài hát vàng trong làng nhạc Hoa rất lâu.

Official weibo của Thần Tinh và Official weibo của In Dream đã tuyên truyền hâm nóng trên mạng từ cả tuần trước, cũng đã đặt vấn đề bản quyền với các nền tảng âm nhạc lớn, đồng thời đưa lên mạng vào cuối tháng. Các nền tảng như Video Giải Trí, Ruộng Lúa Mạch, Dứa đều nhận được bản quyền phát MV 《 Hướng dương 》.

2h chiều thứ bảy, 《 Hướng dương 》 chính thức online, Weibo đưa tin, hot search bay lên, account marketing share tập thể. Mảng tuyên truyền của Thần Tinh luôn luôn đứng đầu trong giới, thật sự lan rộng khắp internet.

Single mới phát hành được một tiếng, lượng yêu cầu trên các nền tảng lớn đã leo lên top 3, dữ liệu trên các bảng xếp hạng nhạc Hoa đều tăng vọt, đến tối đã nhảy thẳng lên no 1.

Đừng nói đây là fan cả 9 nhà cùng nhau cày rank, mà chỉ riêng fan của Sầm Phong thôi là rất nhiều ca sĩ đã không cạnh tranh nổi rồi.

Mà với định vị của 《 Hướng dương 》, người qua đường ai nghe cũng đều thích.

Chỉ riêng hai cái tên Hạ Mộng và Thời Lâm đã đủ hấp dẫn đại chúng rồi. Khi tìm kiếm từ khóa, người qua đường cơ bản đều khen bài hát rất dễ nghe, đều rất nhất trí công nhận ngón giọng của In Dream.

Nghe xong nhạc, đương nhiên cũng không ngại xem cả MV.

Biên đạo nhảy của 《 Hướng dương 》 là studio Phoenix club đứng đầu cả nước. Phoenix club am hiểu Urban Dance, vũ đạo của 《 Hướng dương 》 thật ra cũng không khó, nhưng vũ đạo cực kì đậm tính biểu diễn và đẹp mắt.

Huống chi còn có vua sân khấu Sầm Phong đây. Những động tác đơn giản đặt trên người anh cũng trở nên không tầm thường, càng có cảm giác hấp dẫn hơn mấy lần, toàn bộ MV trở thành một sự tồn tại đẹp đẽ tuyệt vời.

Tác phẩm đầu tay của In Dream đạt được thành tích rất tốt đẹp.

Fangirl của ID group đều hừng hực khí thế, fan bias và fan group ít có mâu thuẫn với nhau, đều nỗ lực cày rank, mong trong thời gian giới hạn các cậu trở thành boy group số một cả nước.

Cảm giác những người khác biệt cùng phấn đấu cho mục tiêu chung thật tuyệt vời.

Đà tiến của In Dream rất tốt, tất nhiên những tài nguyên trước đây Thần Tinh hứa hẹn cũng phải đuổi kịp. Chín người của ID group chẳng bao lâu sau nhận được thông báo tới trụ sở chính của Thần Tinh gặp giám đốc bộ phận âm nhạc, thảo luận kế hoạch phát hành single của từng người.

Việc được phát hành single trong thời gian giới hạn cũng là một điều kiện trong hợp đồng, chỉ là mọi người không ngờ nhanh như thế đã có thể ra single cá nhân, đều hưng phấn cực kỳ. Đoàn người chia làm hai nhóm ngồi lên xe thương vụ của Thần Tinh.

Lúc ra ngoài đã hi hi ha ha, đều tranh cướp muốn ngồi chung xe với Sầm Phong, chẳng ai nhường ai, cuối cùng lại còn đứng trước cửa xe chơi oẳn tù tì để quyết thắng bại.

Thi Nhiên đã thua còn chơi xấu, nói mình có thể ngồi ở cốp xe cũng được, bị Sầm Phong quăng cho một ánh mắt hình viên đạn, liền ngoan ngoãn ngồi xe khác.

Ngày hè oi bức.

Mấy người lên xe cũng không an phận, mày kéo tóc tao tao đánh mũ mày, Sầm Phong ngồi ở giữa, cảm thấy mình đang ngồi xe bus đi nhà trẻ.

Cuối cùng anh không thể nhịn được nữa: “Ngồi hết xuống!”

Ứng Hủ Trạch và Phục Hưng Ngôn giơ ngón giữa với nhau, ngồi về chỗ cũ.

Hà Tư Niên ở phía sau yếu ớt dạy dỗ hai cậu: “Anh Ngô đã nói còn làm động tác này nữa thì sẽ bị trừ lương đại diện thương hiệu đấy.”

Ứng Hủ Trạch quay đầu lại lườm cậu bé: “Bạn Kẹo Sữa định mách lẻo hả? Có phải tối nay lại muốn xem 《 Ma ở ngôi làng trên núi 2》 với các anh không?”

Hà Tư Niên nhỏ tuổi nhất cả nhóm, còn chưa thành niên, tính cách mềm như bông. Lần trước cậu bé bị bắt xem phim 《 Ma ở ngôi làng trên núi 》* với mấy cậu, nửa đêm gặp ác mộng sợ tới mức đi gõ cửa phòng Sầm Phong.

(*Ma ở ngôi làng trên núi 1, 2: Sơn thôn lão thi 1, 2 – A wicked ghost 1, 2. Đây là phim kinh dị Hồng Kông chiếu năm 1999, 2000)

Sầm Phong đau đầu giơ tay gõ Ứng Hủ Trạch một cái: “Không được dọa nó.”

Ứng Hủ Trạch che gáy lại không thể tin nổi nhìn anh: “Đội trưởng, anh đánh em?! Anh vì Kẹo Sữa nhỏ mà đánh em ư? Em không phải là đứa em trai anh yêu nhất sao?!”

Sầm Phong: “…………”

Anh rốt cuộc đã vào cái nhóm nhảm shit gì thế này.

Anh không thèm để ý đến anh chàng nữa, kéo mũ xuống đi ngủ. Ứng Hủ Trạch làu bà làu bàu hồi lâu bên cạnh không có ai đáp, lại quay đầu chơi rap ngẫu hứng với Phục Hưng Ngôn.

Sầm Phong yên lặng nghe một lúc, khóe môi nhịn không được cong lên.

Ký ức về nhóm nhạc từng là cơn ác mộng của anh.

Những châm chọc mỉa mai, bỏ đá xuống giếng, cô lập hãm hại, khiến anh gạt bỏ mọi ý muốn giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Cho tới bây giờ, những ký ức tồi tệ đó đã dần dần được thay thế.

Xe chạy thẳng đến Thần Tinh.

Từ hầm gara lên lầu, có thang máy chuyên dành cho nghệ sĩ. Chín người vừa vặn chen đầy, Ngô Chí Vân và Vưu Đào đi sang bên thang máy chở khách.

Bộ phận âm nhạc ở tầng 9, chín người ấn số tầng, đang hi hi ha ha nói chuyện phiếm, lúc đến tầng 1 thì thang máy dừng lại. Còn tưởng rằng có người chờ thang máy, kết quả lúc cửa mở ra không thấy ai, Thi Nhiên lại ấn cửa, tiếp tục đi lên trên.

Mà bên kia, thang máy chở khách cũng từ hầm số 2 lên tới tầng 1. Lần này, Hứa Trích Tinh cùng quản lý cấp cao chờ ở bên ngoài.

Hôm nay cô đi họp với một nhà sản xuất, để không bị át khí thế, cô trang điểm tương đối sắc sảo, ăn mặc cũng theo hướng office lady, tỏa ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Lúc cửa thang máy mở ra, cô đang cau mày nói với quản lý cấp cao: “Không làm gì hết, nói cho bọn họ, không đồng ý thì chúng ta sẽ thoát vốn. Thị trường năm nay lớn như vậy, không phải anh ta thì chọn nhà khác.”

Vừa mới nói xong, thấy trong thang máy là Ngô Chí Vân và Vưu Đào, cô sửng sốt một chút: “Sao chú với chị lại tới đây?”

Ngô Chí Vân duỗi tay ngăn cửa thang máy chờ cô tiến vào: “Đưa mấy đứa ID tới họp với bộ phận âm nhạc đấy.”

Trong nháy mắt, Hứa Trích Tinh sợ tới mức đồng tử phóng to: “ID tới ạ?!”

Ngô Chí Vân kỳ quái nhìn cô: “Đúng vậy, đi thang máy của nghệ sĩ, chắc lên tới tầng 9 rồi đấy, cháu vào thang máy đi.”

Hứa Trích Tinh liên tục lui về phía sau hai bước, thu hết lại khí thế vừa rồi, lại biến thành cô gái nhỏ vô hại thường ngày: “Không…… Không được, cháu đột nhiên ra tới cháu còn có chút việc! Cháu ra ngoài trước một chuyến.” Cô xoay người định chạy, lại nghĩ tới cái gì, nháy mắt với Ngô Chí Vân: “Phải giữ kín thân phận nha, đừng quên ạ.”

Ngô Chí Vân rất cạn lời với cô đại tiểu thư thích chơi cosplay này, bất đắc dĩ mà gật đầu một cái.

Hứa Trích Tinh giẫm trên đôi giày cao gót đen chạy cộp cộp cộp.

Cô chạy đến toilet ở đại sảnh, vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực. Vừa rồi cô vốn định đi thang máy của nghệ sĩ, bởi vì ngày thường tương đối ít người dùng, thang máy đi cũng nhanh.

Ấn thang máy xong, lại nhìn thấy hai vị quản lý cấp cao đang chờ ở phòng khách bên cạnh, cô nhớ tới cuộc họp hôm nay, vì thế lại đi qua.

Này nếu không phải đi nhanh, cửa thang máy mà mở ra thì cô sẽ ngẫu nhiên gặp phải idol!

Hứa Trích Tinh nhìn nhìn chính mình trong gương, vội vàng lấy hai tờ giấy, mở vòi nước ra, lau son môi đỏ sậm và hàng lông mày sắc bén đi.

Dáng mày và màu son dễ dàng thay đổi khí chất của một người. Vừa lau xong, khí chất tổng tài bá đạo mới nãy đã tan hơn phân nửa, Hứa Trích Tinh tiếp tục vật lộn với eye liner không thấm nước một lúc, cuối cùng vẫn từ bỏ không xóa eye shadow đi.

Hai mươi phút nữa cô còn có cuộc họp, tí nữa phải đi ngay, vì thế cởi giày cao gót, đi mượn của chị gái ở quầy lễ tân đôi giày vải mềm các chị hay đeo lúc giờ nghỉ.

Phong thái tổng tài bá đạo hoàn toàn biến mất, giày vải trắng thoát ra sự giản dị tự nhiên rất bình thường.

Hứa Trích Tinh hài lòng nhìn trái nhìn phải hình ảnh phản chiếu của mình trong bức tường ở hội trường, yên tâm chạy lên lầu trước ánh mắt khó hiểu của chị lễ tân.

Trong phòng họp ở tầng 9, giám đốc bộ phận âm nhạc đã bắt đầu họp với ID group.

Trong khoảng thời gian bọn họ tập luyện, bộ phận âm nhạc cũng không nhàn rỗi, đã thiết kế single cho từng người dựa theo phong cách của 8 người họ.

Đúng vậy, là 8 người, giám đốc nói với Sầm Phong ngồi ở vị trí đầu: “Sầm Phong à, cậu có sắp xếp khác, giờ tôi nói với họ trước, nếu cậu thấy chán thì ra ngoài chơi cũng được. Trên tầng 13 có quán cà phê và phòng trà. Bao giờ bàn xong tôi sẽ gọi riêng cậu tới nói chuyện sau nhé.”

Sầm Phong khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Vưu Đào chờ ở bên ngoài, thấy anh đi ra cũng không hỏi gì, chỉ nói: “Hay chị đưa em đi dạo công ty nhé?”

Sầm Phong không hứng thú gì, khẽ nói: “Không cần ạ, mình lên quán cà phê đi.”

Vì thế Vưu Đào dẫn anh vào thang máy.

Thang máy từ lầu một đi lên, đến tầng 9 thì dừng lại.

Hứa Trích Tinh còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý lại ngẫu nhiên gặp được idol.

Cô còn chưa phản ứng được, Sầm Phong vừa nhìn thấy cô liền phì cười: “Sao em lại vẽ mặt mình thành thế này?”

Anh đi vào thang máy.

Vưu Đào chần chờ hai lần, không theo sau nữa.

Trong thang máy, Hứa Trích Tinh vừa hơi sợ hãi, lại vừa hơi vui vẻ bất ngờ, còn thấy hơi may mắn, “Anh ơi, chừng nào thì anh tới vậy?”

“Vừa mới.” Anh cúi đầu nhìn cô, lại nhịn không được bật cười: “Sao em lại trang điểm mắt như thế?”

“Ớ.” Hứa Trích Tinh nghiêm trang nói: “Bây giờ thịnh hành trang điểm mắt kiểu lem nhem như này ấy, anh ơi anh không thấy em có một vẻ đẹp giản dị tùy ý hay sao?”

Sầm Phong: “…………”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương