Showbiz Là Của Tôi
Chương 66: Để anh đủ cảm giác an toàn

Edit + Beta: meomeoemlameo.

Không chỉ có fandom của Sầm Phong, gần như toàn bộ fandom của trainee trong Thần tượng thiếu niên đều đang thảo luận chuyện này.

Từ mấy tập phim chính và đời sống ký túc xá, Sầm Phong bất kể là sắc đẹp, khí chất, dáng người hay nhân phẩm mà nói, đều tuyệt đối phù hợp với tiêu chuẩn idol, hơn nữa còn là kiểu dẫn đầu. Bây giờ thứ duy nhất khiến người ta lên án chính là thực lực.

Đây cũng là chỗ duy nhất anti fan và fans đối thủ có thể bôi đen anh.

Mà khi cái phần nhỏ này được bổ sung, thực lực còn vượt xa Ban A, chỗ duy nhất khiến người lên án cũng đã biến mất.

Lúc thầy giáo dạy ca khúc chủ đề, anh căn bản lkhông nghiêm túc học, lúc chiếu toàn cảnh trong tập 2 anh đứng cuối lớp đóng vai bình hoa, như thể đến miệng còn lười nhấc.

Cho nên thật ra là bởi anh ta biết hết rồi???

Anh ta chỉ nhìn mấy lần, liền học xong toàn bộ động tác vũ đạo, thậm chí còn phân tích dạy cho đội viên khác?

Việc này Phục Hưng Ngôn và Ứng Hủ Trạch xếp số 1 số 2 đều không làm được!

Đây căn bản là quái vật đứng trên tất cả mọi trainee còn gì.

Nhưng anh ta chẳng thèm làm gì???

Tập 1 anh ta hát một bài nhạt nhẽo chả có gì hay, nói mình nhảy không giỏi. Tập 2 anh ta làm bình hoa trốn máy quay, chứng thực thực lực của mình kém “thật”, tập 3……

Anh ta thi sát hạch ca khúc chủ đề được hạng F, cuối cùng không được lên hình MV.

Người này rốt cuộc suy nghĩ gì vậy??? Tại sao phải làm như vậy? Muốn giấu nghề trước tung ra sau tạo sự khác biệt, cũng không cần diễn thật như vậy mà?

Người này rất nhanh trả lời khán giả, tại sao anh lại làm như vậy.

Phát xong chuyện hằng ngày huấn luyện của ban F, máy quay chuyển về hiện trường khảo hạch, bốn người phòng ký túc 302 bắt đầu biểu diễn.

Ba người kia đều nghiêm túc biểu diễn, đến biểu hiện của tên đầu đất Chu Minh Dục còn đáng thưởng thức, nhưng Sầm Phong trước sau như một đóng bình hoa.

Không chỉ có fans, đến người xem còn tức ói máu.

Ông rõ ràng có thực lực, tại sao ông phải như vậy!

Mãi đến khi Ninh Tư Nhạc hỏi ra câu kia: “Có phải cậu không thích sân khấu này không?”

Mọi người nín thở ngưng thần, nhìn thiếu niên rũ mặt trên màn hình.

Thật lâu sau, anh cười rất nhẹ, anh nói: “Tôi đã từng thích.”

Đây là lần thứ hai fan thấy anh cười.

Lại biết phải hình dung nụ cười này thế nào đây. Giống núi cao sụp đổ, đất đai rạn nứt, toàn bộ sinh vật trên thế gian bị vùi lấp dưới vực sâu, rồi sau đó ánh sáng vụt tắt, tất cả trở thành bóng đêm, không có sinh khí.

Anh cũng từng nhiệt tình yêu thương, cũng từng vì sân khấu này nỗ lực giao tranh.

Nhưng bây giờ anh không còn thích nữa.

Anh từ bỏ.

―― “Vậy tại sao cậu lại tới đây?”

―― “Công ty bắt tôi tới.”

Anh nói ra những lời này như mây nhẹ gió thoảng, thần sắc vẫn cứ nhạt nhẽo, nhưng toàn bộ các fan thiệt tình thích anh, đều đỏ hốc mắt trong giây khắc này.

Các cô ngay trong nháy mắt này, hiểu rõ toàn bộ hành vi của anh.

Các cô rốt cuộc hiểu rõ, sự lãnh đạm và hờ hững của anh vì sao dựng lên.

Các cô không biết anh đã trải qua những gì, mới có thể từ bỏ thứ anh nhiệt tình yêu thương, đây nhất định không phải là người có quá khứ vui vẻ. Các cô hiểu rằng anh không thể làm chủ bản thân, mà cho dù ở tình hình như vậy, anh vẫn dùng thiện chí lớn nhất để đối đãi với người khác.

# đau lòng Sầm Phong # rất nhanh bước lên hot search no 1.

Tất cả mọi người đều suy đoán anh trải qua những gì mới có thể từ bỏ mộng tưởng vứt bỏ nhiệt tình, biến thành bộ dạng như người chết lầm lì hiện tại.

Theo suy đoán sâu xa của fans, khả năng lớn nhất đều chỉ hướng Trung Thiên.

Một trainee còn chưa debut, mấy năm nay gần như ngày nào cũng sống ở Trung Thiên. Mà Trung Thiên đã từng cũng tuôn ra không ít phốt, tỷ như cái gã quản lý trainee xâm hại bé trai kia.

Chuyện năm đó cũng không phải kín không kẽ hở, rất nhanh liền có người nặc danh bóc phốt, nói năm đó quản lý của Trung Thiên nhìn trúng một cậu trainee, ý đồ lợi dụng vị trí debut để uy hiếp trainee lên giường. Chẳng qua về sau gã quản lý bị tóm, chuyện này không giải quyết được nữa, cậu trainee kia có thể tránh được một kiếp nạn.

Người đi phốt nói, gã quản lý này rất ưng mấy cậu trai lạnh lùng ngầu ngầu ngang ngạnh.

Phốt này không biết thật giả, nhưng tin tức gã quản lý kia vào tù vì xâm hại bé trai bây giờ vẫn search được.

Club Phong Tranh vốn dĩ đang hoài nghi idol có phải trải qua chuyện gì không tốt ở công ty không, bây giờ vừa thấy phốt này, suýt thì sợ phát điên.

Cậu trai lạnh lùng ngầu ngầu ngang ngạnh, còn không phải nói anh nhà chúng mình sao???

Nếu phốt là thật, anh đã trải qua cái gì cơ chứ!!! Những chuyện dơ bẩn, ghê tởm, khiến người ta buồn nôn như thế.

Rồi sau đó F-Fly debut, dựa theo thời gian luyện tập của Sầm Phong mà suy đoán, anh hẳn nên ở trong đó. Nhưng anh không có, bảy năm luyện tập đằng đẵng, đã có thể nói là tương đối dài trong giới rồi.

Về sau 30 trainee của Trung Thiên về nước, người hiểu rõ đều cảm thấy Trung Thiên sẽ không đưa 30 cá nhân này đến Thần tượng thiếu niên. Thực lực siêu khủng, cho dù là lập group hay solo đều có khả năng hot thẳng cánh rất lớn, để lại nhà dùng chả tốt hơn à? Hà tất giao cho công ty cạnh tranh của mình kiếm tiền.

Nhưng Sầm Phong tới, 30 cá nhân, chỉ mình anh tới.

Trung Thiên vứt bỏ anh.

Fandom không thiếu nhất chính là các Holmes girl, suy đoán này nọ thật thật giả giả, kỳ thật bởi vì sự can thiệp của Hứa Trích Tinh cũng chưa phát sinh. Nhưng phương hướng đại để đều trùng khớp, bởi vì mọi chuyện đã từng phát sinh rồi, cũng thật sự bởi vì như vậy, mới khiến Sầm Phong trầm cảm.

Cả Super Topic từ lúc bắt đầu biết được bản lĩnh thật sự của idol thì đang từ khiếp sợ mừng rỡ như điên rất nhanh lâm vào bầu không khí khổ sở phẫn nộ đau lòng.

Rất nhiều fans đều nói cần phải lên án công khai công ty.

Lúc này, không ít fan lão làng có tư tưởng trưởng thành tâm tư tỉ mỉ đứng ra khuyên can mọi người:

―― lên án công khai công ty cũng vô dụng, chuyện đã xảy ra, quản lý hồi xưa cũng đã bị bỏ tù, những chuyện khác đều là suy đoán, xé mặt với công ty cũng không tốt. Điều chúng ta cần làm nhất bây giờ là khiến anh mình một lần nữa nhiệt tình yêu thương bước lên sân khấu, là khiến anh tin tưởng có rất nhiều người thực lòng yêu mến anh support anh, cho anh đủ cảm giác an toàn. Cho nên, nỗ lực vote đi. Công ty không cho, chúng tụi mình cho! # xin Sầm Phong debut Center #

―― tớ là bác sĩ tâm lý hồi trước có nói anh có cảm xúc chán đời, tớ lại trồi lên đây. Bây giờ tớ có thể xác nhận, trạng thái tâm lí của anh chắc chắn xảy ra vấn đề, vô cùng có khả năng đã mắc bệnh trầm cảm. Ở đây tớ xin kiến nghị anh nhà đúng hạn chạy chữa uống thuốc. Tớ muốn nói với mọi người ở ngoài, yêu anh nhiều hơn một chút, khiến anh cảm nhận mình được yêu thương, cho anh biết anh được thế giới này cần, như vậy rất có ích cho bệnh của anh.

―― điểm danh mấy kẻ phiền toái mất mặt, thoát fan về giẫm fandom mình thì giờ đừng bò về nữa, nị không xứng, nơi này không chào đón các nị. # xin Sầm Phong debut Center #

―― đu idol không phải là một chuyện vui sướng sao? Tại sao mình lại khó chịu như vậy, tại sao tim mình lại đau thế này? Lần đầu tiên công diễn sắp tới rồi, tất cả mọi người đi hiện trường đi, đi hết cho mình đi!!! Mình phải lấp đầy tên anh khắp cả trường quay! Mình phải cho anh thấy chúng mình không hề kìm lòng yêu anh!!! # xin Sầm Phong debut Center #

―― bây giờ có cái vấn đề là, chúng ta còn chưa có màu tiếp ứng, lightboard làm như nào đây? # xin Sầm Phong debut Center #

――@ Nếu như anh hóa thành cơn gió, Nhược Nhược, cậu còn ở địa điểm quay không? Có thể đi hỏi anh nhà một chút coi anh thích màu gì được hông? # xin Sầm Phong debut Center #

【 Nếu như anh hóa thành cơn gió 】 reply rất nhanh: Màu cam, cho anh nhà màu ấm áp nhất đi.

Màu cam vẫn luôn là màu tiếp ứng của anh, đời trước là bởi vì anh cũng đủ ấm áp, còn đời này, là bởi vì anh cần sự ấm áp.

Thần tượng thiếu niên tập 3 phát sóng xong, số vote vốn bị rớt xuống top 10 của Sầm Phong lại điên cuồng tăng lên, đề tài # xin Sầm Phong debut Center # ổn định giữ top 3 trên bảng.

Mà lần công diễn đầu tiên rốt cuộc cũng tới rồi.

Lần diễn tập cuối của nhóm B đội 《Scream》 khiến ban cố vấn phải nhìn với con mắt khác. Chu Minh Dục vốn là điểm yếu của team nay đã tiến bộ, tổng thể biểu diễn không còn tái xuất hiện khuyết điểm sai lầm, tuy rằng vẫn kém sự sôi động vũ bão hơn một chút so với Nhóm A, nhưng có thể đạt được trình độ hiện tại, đã là kết quả Sầm Phong không quản ngày đêm chỉ đạo tập luyện.

Người đã cố hết sức, giờ chỉ đợi ý trời thôi.

Cùng ngày công diễn, cơm trưa xong khán giả bắt đầu vào hội trường, mà đám trainee sáng sớm cũng đã ở hậu đài bắt đầu tạo hình.

Căn cứ phong cách vũ đạo của mỗi nhóm, tổ phục trang tạo hình đã sớm làm xong phục trang sân khấu cho từng nhóm. Trang phục của Sầm Phong là Hứa Trích Tinh tự mình phối hợp, áo sơ mi tơ lụa màu đen, thắt lưng nạm kim cương vụn màu bạc, vừa kiêu ngạo vừa kiệt xuất.

Tổng thể trang phục của nhóm B đều nghiêng về phong cách sang trọng, trang phục riêng của Sầm Phong rất bình thường. Trước kia anh mặc đồng phục trainee đã làm người ta cảm thấy đẹp trai đến không rời được mắt, bây giờ trang phục sân khấu vừa mặc lên thân, cơ bụng ở eo như ẩn như hiện, đường cong ở lưng cân xứng, chân dài eo nhỏ, cả người đều bling-bling như phát sáng.

Anh vừa đi ra, cả khu nhà đều là: ―― woah

Thi Nhiên tiến lên định ôm anh: “Anh Phong, cho em cọ tí đẹp trai của anh với!”

Bị Sầm Phong linh hoạt nghiêng người tránh thoát.

Trốn được Thi Nhiên, tránh không khỏi Ứng Hủ Trạch, Ứng Hủ Trạch bên cạnh dang đôi tay bắt lấy, hô to: “A! Tui ôm được rồi!”

Sầm Phong: “…………”

Một phòng người cười đến ngã trái ngã phải, nhân viên công tác tiến vào vỗ vỗ tay: “Ngồi hết vào chỗ đi, các stylist sắp tới trang điểm cho các cậu rồi, có yêu cầu gì có thể nói trước với stylist nhé.”

Mọi người đều ngoan ngoãn ngồi xuống, vị trí của Sầm Phong vừa vặn mặt hướng cửa, rất nhanh liền có ba stylist đi vào. Hai người đi trước là một nam một nữ, vẻ ngoài khoảng ba bốn mươi tuổi, trông rất thành thục giỏi giang.

Người cuối cùng tiến vào lại là một cô gái xinh đẹp nhìn qua mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi.

Cô kéo vali trang điểm, đôi mắt sáng lấp lánh, tiến vào trong phòng, không biết thấy được ai, hai mắt phát ra ánh sáng mê trai mà mắt thường có thể thấy được.

Đám trainee:…………

Đây không phải là fans của ai trà trộn vào đấy chứ???

Vờ lờ, thế này ai dám cho ẻm tạo hình chớ, nhìn qua đã thấy không đáng tin cậy rồi!

Hứa Trích Tinh còn không biết chính mình đã bị đám trainee vẽ thành mặt quỷ, ánh mắt đầu tiên của cô thật sự là bị vẻ đẹp trai của Sầm Phong làm cho thiếu Oxy. Tuy rằng cô đã sớm biết anh mặc bộ này sẽ đẹp, nhưng đẹp đến nước này cũng quá đáng quá đi???

Tình thương của mẹ dần dần biến chất.

Nhưng thôi cô vẫn biết lúc làm việc phải rén lại, chỉ nhìn mấy lần liền bắt mình thu ánh mắt về, âm thầm nuốt nuốt nước miếng, sau đó hai mắt nhìn thẳng đi vào.

Sầm Phong thấy cô cố làm bộ làm tịch, rũ mắt nhẹ nhàng cười một chút.

Tạo hình là chia theo nhóm, ba stylist mỗi người phụ trách một nhóm khác nhau. Hứa Trích Tinh tự cho bản thân đi cửa sau, phụ trách nhóm 《Scream》, nhưng bởi vì Nhóm A lên sân khấu trước, cho nên làm tạo hình cho đội viên Nhóm A trước.

Kết quả cô vừa mới đứng đằng sau trainee Nhóm A, cậu trainee kia đã cực kì yếu ớt hỏi: “Tôi…… Tôi chờ một lát cũng được, chờ thầy bên kia……”

Cậu ta chỉ vào người đàn ông trung niên đứng giữa.

Hứa Trích Tinh ngẩn người, lần này vẫn chưa nhận ra là mình bị ghét bỏ, lễ phép nói: “Thầy Quách không phụ trách nhóm của anh đâu ạ, cả nhóm các anh đều do em phụ trách.”

Cậu trainee kia nhăn mặt không nói lời nào.

Hứa Trích Tinh ngẩng đầu nhìn nhìn, mấy cậu trainee bên cạnh cũng đều mang vẻ mặt buồn rầu từ chối, rốt cuộc ngớ ra, bọn họ đang hoài nghi năng lực của mình đây.

Đường đường là nhà thiết kế của Thuyền Quyên, mà lại bị mấy trainee chưa đủ lông đủ cánh ghét bỏ??? Vừa rồi không phải mình mới mê trai mấy giây sao??? Đến mức này sao???

Hứa Trích Tinh vừa tức vừa buồn cười.

Đang định mở miệng, Chu Minh Dục bên cạnh đã giận dữ dựng lên, lớn tiếng nói: “Trích Tinh! Lại đây! Làm cho tớ trước!”

Sầm Phong vừa nhón người dậy lại im lặng ngồi trở về.

Giọng nói của cậu chàng đều hấp dẫn tầm nhìn của mọi người trong phòng, Hứa Trích Tinh hơi đau đầu, chỉ chỉ cậu ta: “Cậu cứ ngồi xuống đã.”

Chu Minh Dục hừ một tiếng, trừng mắt nhìn trainee vừa từ chối Hứa Trích Tinh: “Khinh thường ai đấy! Để Trích Tinh làm tạo hình cho mày là phúc ba đời nhà mày đấy, mày có biết cổ là……”

Hứa Trích Tinh đau đầu gần chết, không muốn thân phận nhà thiết kế Thuyền Quyên bị bại lộ, tiến lên hai ba bước che miệng cậu chàng lại, ấn cậu chàng ngồi lại ghế.

Cô gầm nhẹ với cậu chàng: “Câm miệng!”

Chu Minh Dục mắt không vừa mắt mày không vừa mày, chu mỏ nói: “Không biết tốt xấu!”

Hứa Trích Tinh kỳ thật cũng có thể hiểu bọn họ.

Dù sao cũng là lần đầu công diễn của chính mình, đương nhiên hy vọng tạo hình có thể hoàn mỹ một chút, có lẽ mới rồi mình mê trai nhiều quá. Cô nhìn trainee Nhóm A cười nói: “Để em làm trước cho Nhóm B, nếu các anh thấy được thì lát nữa em lại làm cho các anh, được không ạ?”

Mấy người kia đều ngượng ngùng gật gật đầu.

Hứa Trích Tinh lại cười một cái, kéo vali trang điểm đi đến cạnh Chu Minh Dục bắt đầu chuẩn bị.

Chu Minh Dục xuyên qua gương nhìn cô, hớn hở nói chuyện phiếm với cô: “Dạo gần đây cậu đi đâu thế? Tớ chẳng gặp được cậu miếng nào, không phải cậu bảo tớ ngoan thì có thể thường xuyên gặp mặt sao?”

Hứa Trích Tinh cúi đầu trợn trắng mắt: “Ai nói thế với cậu chứ.”

Cậu chàng dẩu miệng, lại hưng phấn nói: “Aizz, cậu có xem chương trình không? Thế nào, có phải tớ siêu ăn hình, siêu đẹp trai không? Fan của tớ có đông không?”

Hứa Trích Tinh không muốn để ý đến cậu chàng, vùi đầu sửa sang lại.

Thi Nhiên ngồi bên trái cậu chàng, nghe lỏm rất lâu, hiếu kỳ nói: “Hai người quen nhau à?”

Chu Minh Dục vui tươi hớn hở: “Đúng vậy, tụi anh đây là bạn học cấp ba đó.”

Cậu chàng nói nhiều, nhìn thấy Hứa Trích Tinh lại càng lắm mồm, Hứa Trích Tinh chê cậu chàng nhiễu sự, thường thường mắng cậu hai câu, không khí cực kì hài hòa.

Không biết có phải nói lắm quá không, Chu Minh Dục thừa dịp Hứa Trích Tinh đang làm tóc cho cậu chàng, vươn tay với Sầm Phong ngồi bên phải, “Anh Phong ơi, lấy em chai nước, khát ghê á.”

Duỗi rất lâu, không ai để ý đến cậu chàng.

Cậu chàng nhịn không được quay đầu: “Anh Phong ơi, nước.”

Sầm Phong chống tay lên ghế, gương mặt băng sương, lạnh lùng nói: “Có tay sao không tự lấy?”

Chu Minh Dục: “?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương